Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 286: Đã suy nghĩ kỹ chưa?

Chủ nhiệm Diệp coi như đã thấy rõ. Dù ông có nói gì đi chăng nữa, muốn Giang Dược chủ động nhường ra biệt thự số chín là chuyện không thực tế.
Nhìn thái độ của chủ nhiệm Khang hùng hổ như vậy, chủ nhiệm Diệp rất rõ ràng, nếu mình xử lý không tốt chuyện này, ông ta nhất định sẽ bêu xấu mình trước mặt lãnh đạo, khiến mình bị mất điểm.
Nhưng chẳng lẽ mình thật sự phải trực tiếp đối đầu với Giang Dược sao?
Trước tiên khoan tính đến trưởng thư ký Chương của quân khu Trung Nam và thị trưởng Tinh Thành, chỉ nói riêng người trẻ tuổi này, hắn thật muốn tự tìm đường chết sao?
Chủ nhiệm Diệp ít nhiều cũng nghe qua một chút về Giang Dược. Mặc dù trong lòng ông cảm thấy có chút phóng đại, nhưng người trẻ tuổi này có danh khí lớn như vậy, khẳng định là cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ vì một căn biệt thự mà phải đối đầu với một nhân vật như vậy, hoàn toàn không phải là lựa chọn sáng suốt.
Suy cho cùng, bọn họ lấy an nguy của người dân Tinh Thành làm cớ, nhưng thực chất là vì tư lợi. Họ muốn chiếm lấy biệt thự số chín này, căn bản chỉ để lấy lòng lãnh đạo mà thôi.
Biệt thự ngõ Đạo Tử vốn là hàng hiếm, mà quan lớn Trung Nam bộ lại không ít.
Trong thời đại quỷ dị, mỗi một căn biệt thự ngõ Đạo Tử đều có thể coi là tài nguyên quý báu.
Toàn bộ Tinh Thành, muốn tìm một nơi vừa có độ tư ẩn cao, lại vừa an toàn để làm trụ sở, không có nơi nào thích hợp hơn khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Chủ nhiệm Diệp vẫn chưa bỏ cuộc, cố gắng khuyên bảo Giang Dược thêm lần nữa:
"Giang tiên sinh, tôi vẫn mong ngài nên nghiêm túc suy nghĩ lại một chút. Chỉ cần ngài chịu nhả ra, điều kiện gì cũng có thể bàn bạc. Với tài năng của Giang tiên sinh, tương lai tiền đồ vô lượng, đừng vì chuyện này mà làm trễ nải bản thân."
"Chủ nhiệm Diệp, nếu không phải vì nể mặt ông, tôi thậm chí còn không muốn tốn nước bọt nãy giờ. Dù sao thì tôi đã nói rõ rồi đấy, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, OK?"
Dứt lời, Giang Dược quay người đi vào trong nhà, đóng cửa lại.
Đang đóng được một nửa, Giang Dược đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người bên ngoài.
"Chủ nhiệm Diệp, tôi báo trước. Các ông có ý đồ gì, tôi không quan tâm. Nhưng nếu ai thật sự mất não, tự ý xông vào, chẳng may gặp phải kết cục không tốt thì cũng đừng trách tôi. Tôi biết các ông là ai, nhưng mấy cơ quan trận pháp phòng ngự của căn biệt thự này không nhận ra các ông đâu."
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt của những người khác, đóng sầm cửa lại.
Chủ nhiệm Khang tức đến nỗi khuôn mặt biến thành màu gan heo.
Quá càn rỡ!
Ông vốn là người chức cao vọng trọng, lại còn là thân tín của lãnh đạo cấp vùng, ai gặp ông cũng phải lễ nhượng ba phần, đi đến đâu là được người nịnh đến đó, làm sao đến chỗ thằng nhãi này, lại phải chịu nhục nhã vô cùng như vậy?
Đây rõ ràng là không để ông vào mắt.
Nếu như Tổng đốc hay Đô đốc vùng đối xử với ông như thế, ông tự nhiên không lời để nói, thậm chí sẽ cảm thấy hết thảy đều đương nhiên. Nhưng thằng nhãi này chỉ là một kẻ dân đen, chẳng qua là may mắn đi ở phía trước trong thời đại quỷ dị, nói cho cùng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, vậy mà bành trướng đến loại tình trạng này, dám không coi chủ nhiệm Khang ông ra gì, việc này còn quá quắt hơn cả tát thẳng vào mặt ông.
Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn!
"Chủ nhiệm Khang..."
Chủ nhiệm Diệp cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt đối phương. Là thuộc hạ, lúc này ông cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể cố gắng giải thích.
Chủ nhiệm Khang lạnh lùng nói:
"Chủ nhiệm Diệp, anh khiến tôi rất thất vọng. Tôi không thấy được sự quyết đoán trên người anh. Anh làm sao khiến tôi yên tâm giao cho anh phụ trách an nguy của lãnh đạo? Làm sao yên tâm giao cho anh phụ trách việc bảo vệ khu biệt thự ngõ Đạo Tử?"
Chủ nhiệm Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ tay thẳng vào mũi chủ nhiệm Diệp, răn dạy:
"Loại cuồng đồ lưu manh này, cần gì phải nương tay? Trực tiếp thanh trừ ra ngoài, tôi một giây cũng không muốn nhìn thấy loại cuồng đồ trong mắt không có tôn ti này nữa."
"Vâng, vâng."
Chủ nhiệm Diệp chỉ có thể gật đầu như cháu trai.
"Nếu anh còn không biết tự xét lại mình thì hãy đi mà giải thích với phó Đô đốc Vạn đi!"
Chủ nhiệm Khang vung tay, đen mặt đi trước.
Trước khi đi, ánh mắt như rắn độc tràn ngập hận ý không hề che giấu của ông ta liếc biệt thự của Giang Dược một cái.
Có thể thấy, ông ta đã hận Giang Dược đến thấu xương.
Thù này xem như đã kết xuống triệt để.

Đêm nay, trăng lên muộn hơn đêm hôm qua.
Khi vầng trăng tròn hiện ra, Giang Dược lần nữa cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Sức mạnh của thiên địa lại trở nên sôi động.
"Lại bắt đầu rồi sao?"
Giang Dược quay trở ra sân, cảm nhận nồng độ linh lực đang dâng trào mạnh mẽ, ngước nhìn lên vầng trăng tròn.
So với đêm rằm, vầng trăng này tuy vẫn còn tròn nhưng đã không bằng hai đêm trước. Có điều kích thước của nó lại không nhỏ đi, ngược lại còn có vẻ lớn hơn một chút.
Điều đáng kinh ngạc hơn là, ánh trăng chiếu xuống mặt đất dường như mang theo một chút mờ ảo, như thể phủ lên đất trời một tấm màn thần bí.
Trong thời đại quỷ dị này, mỗi ngày đều có sự thay đổi, tuy Giang Dược có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Hắn vẫn dùng pháp môn truyền thừa dẫn dắt linh lực, rèn luyện gân cốt thể xác.
Sự biến đổi đất trời mỗi đêm vừa khiến người ta kinh hãi, vừa là thời điểm tu luyện tốt nhất, nó giống như một viên kẹo kỳ lạ có hai vị cùng một lúc, vừa ngọt, vừa đắng.
Hắn nhớ lại hệ thống tự kiểm tra của Trí linh đã nói sức mạnh thể chất của hắn đã đạt tới 960%, chỉ cách Linh thể ngàn cân một bước nữa.
Vậy thì tại sao không thử tranh thủ một hơi nâng sức mạnh thể chất vượt qua mức 1000%, đột phá sang giai đoạn kế tiếp? Cho dù không đột phá được ngay thì cũng có thể tiếp cận điểm tới hạn, lần sau sẽ dễ dàng đột phá hơn.
Ngồi xếp bằng trước sân, Giang Dược dần chìm vào trạng thái nhập định.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái vô ngã, dù cho bên ngoài có biến động gì chăng nữa thì cũng hoàn toàn không thể tác động đến hắn.
Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi đợt biến đổi đầu tiên bắt đầu, cũng là ngày xảy ra thảm họa dữ dội nhất.
Sau khi vòng xoáy tinh tú xuất hiện, trên khắp đại địa Gaia, vô số chùm sáng kỳ lạ lại lần nữa bắn lên, tình cảnh dường như giống hệt như hai ngày trước.
Vào lúc mọi người tưởng rằng không còn gì mới hơn thì sự thay đổi lại xuất hiện.
Đột nhiên, từ nơi sâu thẳm xa xôi trong vũ trụ, vô số sao băng với tốc độ đáng kinh ngạc ập vào, lao thẳng về phía hành tinh Gaia.
Trong thời đại hòa bình, mưa sao băng đã thỏa mãn không biết bao nhiêu ước mơ của các thiếu niên thiếu nữ.
Nhưng khi chúng thực sự đáp lên mảnh đất mà mọi người vẫn luôn dựa vào để sinh tồn này, bọn họ mới biết được, đây là một tai nạn đáng sợ đến nhường nào!
Đất trời rung chuyển.
Đất trời gào thét.
Đất trời từ đây bước vào một kỷ nguyên mới.
Giữa sức mạnh của thiên nhiên, Giang Dược nhỏ bé như một hạt bụi. Nhưng trong cái đêm rung chuyển đó, hạt bụi nhỏ bé này từ đầu đến cuối vẫn bất động như núi, trời sập đất vỡ, cũng không hề loạn mảy may.
Một đêm chật vật, tai nạn như đàn lợn rừng xâm nhập vườn rau, càn quét đám rau củ đáng thương, vô số hoa màu bị tàn phá.
Khi Giang Dược từ từ lấy lại tinh thần, đầu tiên hắn cảm thấy xung quanh có rất nhiều người.
Có vẻ như có hơn mười đôi mắt từ bốn phía nhìn chằm chằm hắn, cảm giác bị vây xem giống như vô số cây kim đâm vào da hắn vậy.
Giang Dược vẫn chưa mở mắt, nhưng hắn đã nghe thấy âm thanh của chủ nhiệm Diệp và chủ nhiệm Khang ở đằng xa.
"Âm hồn bất tán sao?"
Trong lòng Giang Dược dâng lên một nỗi giận không tên.
"Cậu Giang?"
Bỗng Giang Dược nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, là Hàn Dực Minh.
"Chú Hàn?"
Giang Dược hơi bất ngờ.
Hắn mở mắt nhìn ra ngoài, lập tức biến sắc.
Bên ngoài, có một hàng nhân viên vũ trang đang tập kết trên mặt đường. Phía sau họ là chủ nhiệm Khang, chủ nhiệm Diệp và các quan chức khác.
Hàn Dực Minh đứng trước cửa nhà Giang Dược, lo lắng nhìn vào trong, dường như đang cố gắng làm một nỗ lực sau cùng.
"Cậu Giang, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?"
Hàn Dực Minh đứng quay lưng lại với bên ngoài để Giang Dược có thể nhìn thấy ông nháy mắt mà không bị người bên ngoài trông thấy.
"Chú Hàn, chú đến để làm thuyết khách cho họ sao?"
Giang Dược nhíu mày.
"Là Tinh Tinh sáng sớm đi Cục Hành động gọi tôi đến."
Hàn Tinh Tinh?
Giang Dược hơi ngẩn ra rồi lập tức hiểu.
Nơi này xảy ra xung đột lớn như vậy, thị trưởng Tinh Thành không thể không biết. Hàn Tinh Tinh là con gái của ngài thị trưởng, đương nhiên cũng sẽ biết.
Đứng trên lập trường cá nhân, Hàn Tinh Tinh hiển nhiên sẽ không đến khuyên Giang Dược. Cho nên sáng sớm cô đã chạy đến Cục Hành động cầu cứu.
"Tinh Tinh bảo tôi nói cho cậu biết, việc nhỏ không nhịn được, sao có thể thành việc lớn."
Giang Dược cười.
Đứng trên lập trường của Hàn Tinh Tinh, lời này cũng không sai. Bất kỳ ai gặp phải chuyện này, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Có điều, tuy Giang Dược cũng là người thức thời, nhưng trong chuyện này, hắn lại không muốn thỏa hiệp. Không ai có thể hiểu được, chữ "nhà" có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với hắn.
Dù không có nhân tố Trí linh, Giang Dược cũng sẽ không dễ dàng nhường “nhà” của hắn cho người khác.
"Chú Hàn, nếu như tôi hôm nay không đồng ý, bọn họ thật sẽ dùng vũ lực cưỡng đoạt sao?"
Hàn Dực Minh cười khổ nói:
"Cần gì phải để đến bước đó?"
Dù ông không nói rõ, nhưng ý tứ cũng là thế. Khi cần thiết, họ sẽ dùng vũ lực, bất chấp hậu quả.
Giang Dược nhận được câu trả lời mình cần, thở phào nhẹ nhõm.
"Chú Hàn, tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy thế giới này hoang tàn khắp nơi, máu chảy thành sông..."
Hàn Dực Minh giật mình, không rõ Giang Dược muốn nói gì, nhịn không được hỏi:
"Cậu Giang, cậu không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện gì?"
Giang Dược ngược lại ngây ngẩn.
"Còn chuyện gì nữa? Tối qua vô số thiên thạch rơi từ trên trời xuống hành tinh Gaia. Ít nhất có hàng ngàn thiên thạch rơi xuống mặt đất. Thứ cậu mơ thấy không phải là mộng, mà là tai nạn thực sự đã xảy ra."
Sắc mặt Giang Dược đại biến.
"Tình hình Tinh Thành thế nào?"
"Trong vòng trăm dặm địa bàn Tinh Thành, có ba quận bị đánh trúng, quả thiên thạch lớn nhất có đường kính hơn mười mét! Nhìn chung, Tinh Thành vẫn còn may mắn."
Hàng ngàn thiên thạch chia ra cho cả hành tinh, mà Tinh Thành lại có tới ba quận bị đánh trúng, cũng không phải ít. May mắn là kích thước đều không quá lớn. bằng không, sóng xung kích mạnh mẽ từ vụ va chạm có thể san bằng hàng ngàn ki-lô-mét vuông chỉ trong nháy mắt, quả là kinh tâm động phách.
Giang Dược im lặng một lát, liếc nhìn ra bên ngoài, mới nở một nụ cười trào phúng:
"Tinh Thành vừa trải qua thảm họa khủng khiếp như vậy, thế mà những người kia còn có tâm tư đến cướp nhà của tôi sao?"
"Cậu Giang, theo lý mà nói, tôi không có lập trường nói những lời này. Nhưng trong chuyện này có vấn đề rất lớn, liên quan đến cấp bậc rất cao. Tôi khuyên cậu nên cẩn thận suy nghĩ."
Hàn Dực Minh là chiến hữu từng vào sinh ra tử với Giang Dược, khuyên hắn như vậy cũng không phải vì tư lợi.
Giang Dược thở dài:
"Chú Hàn, chú bận rộn như vậy mà vẫn còn ráng dành ra chút thời gian chạy từ Cục Hành động đến đây nhắc nhở tôi, cảm ơn chú. Chuyện tiếp theo, cứ để cho tôi tự xử lý."
Hàn Dực Minh nghe Giang Dược nói vậy, sắc mặt ảm đạm. Ông biết Giang Dược đã hạ quyết tâm, khuyên tiếp nữa cũng chỉ là phí công.
"Cậu Giang..."
"Chú về trước đi."
Giang Dược chậm rãi bước ra vườn hoa, đứng khoanh tay.
Dáng đứng của hắn giống như một ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt mọi người, khiến tất cả đều cảm thấy một áp lực mạnh mẽ không thể cưỡng lại, như Thái Sơn áp đỉnh.
"Chủ nhiệm Diệp, các ông đã nghĩ kỹ chưa?"
Chủ nhiệm Diệp cau mày, không còn vẻ do dự như hôm qua nữa, mặt đen như đít nồi, lạnh lùng nói:
"Giang Dược, với tư cách là chủ nhiệm Ủy ban An toàn Lâm thời của khu biệt thự ngõ Đạo Tử, tôi thông báo cho cậu phải lập tức rời khỏi biệt thự số chín, không được chiếm đoạt tài sản không thuộc về cậu."
"Ồ? Ông lấy đâu ra chứng cứ chứng minh căn nhà này không thuộc về tôi?"
Giang Dược cười lạnh hỏi.
"Không cần tranh luận nữa, tôi đã thông báo rồi đấy. Cho cậu mười lăm phút chuẩn bị, mang theo đồ đạc trọng yếu của mình, lập tức rời đi. Nếu không, chúng tôi có quyền sử dụng biện pháp cưỡng chế để đuổi cậu!"
Cuối cùng cũng lòi ra mặt chuột, không còn che giấu nữa sao?
"Chủ nhiệm Diệp, đây mới là mục đích thật sự của các người chứ? Tại sao không làm ngay hôm qua? Hôm qua hẳn nên làm vậy luôn, tôi đỡ phải dây dưa với mấy người đến tận giờ."
"Hừ! Giang Dược, cậu đừng hành động theo cảm tính, hãy nhìn nhận hiện thực. Một khi sử dụng biện pháp cưỡng chế, chúng tôi không đảm bảo được an toàn của cá nhân cậu đâu."
Chủ nhiệm Diệp nói, đưa tay nhìn đồng hồ.
"Mười lăm phút đếm ngược bắt đầu."
Giang Dược đột nhiên khoát tay chặn lại, quát:
"Không cần!"
Hắn tiến lên vài bước, giơ chân nhẹ nhàng vạch một đường trên mặt đất.
Mặt đất lập tức xuất hiện một rãnh sâu.
"Dùng đường kẻ này làm ranh giới, bên này đường kẻ là lãnh địa riêng của tôi, ai dám xông vào, tôi không thể đảm bảo sinh tử. Tôi không giết người, nhưng biệt thự mà Quách tiên sinh để lại này, thủ đoạn giết người nhiều như sao trên trời."
Thật là một đám ngu xuẩn không biết mùi vị, còn ngây thơ sống trong mộng cũ của thời đại hòa bình, tâm tính độc đoán vẫn chưa thay đổi?
Ba ngày thiên tai liên tiếp, từng chi tiết nhỏ đều như thể đang vẫy tay chào tạm biệt thời đại cũ, tất cả đều đang nói với con người rằng, thời đại mới đã đến.
Những người này, thân ở chức cao, nếu có thể nhanh chóng thức thời, chưa chắc không thể được nhân dân ủng hộ, dẫn dắt nhân dân cùng nhau chống lại tai họa.
Nhưng nếu vẫn cứ giữ lề thói bảo thủ, thậm chí còn làm xằng làm bậy, sống trong cảm giác ưu việt của quá khứ, cậy quyền cậy thế làm mưa làm gió, vậy thì thật đúng là không biết sống chết.
Ít nhất ở chỗ Giang Dược hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Hàn Dực Minh đã lùi lại ra phía xa nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Giang Dược, bước chân không khỏi chậm lại, thầm cười khổ.
"Cậu Giang này, bề ngoài hòa nhã, nhưng thực chất bên trong cứng như sắt thép."
Cũng tốt...
Trước khi đến đây, Hàn Dực Minh đã nghiên cứu thảo luận vấn đề này với anh trai mình, cũng chính là thị trưởng Tinh Thành.
Tình huống hiện tại cũng nằm trong phạm vi suy đoán của họ.
Có lẽ, lần va chạm này có thể khiến một số kẻ tự xưng là quan lớn kia nhận rõ sự thật của thời đại quỷ dị này, đừng mãi đắm chìm trong giấc mơ quá khứ nữa.
Mặt ngoài, đây có vẻ chỉ là cuộc tranh chấp về biệt thự số chín.
Nhưng thực chất, đây là sự xung đột giữa trật tự cũ và thời đại mới.
Liệu lần xung đột này có thể mở ra một khe hở khôn lường nào đó cho thế cục giằng co hiện tại hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận