Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 186: Có ẩn tình khác?

Con yêu quái kia rõ ràng cũng bị Giang Dược dọa sợ không nhẹ, co ro trên mặt đất, dần dần biến trở lại hình dạng ban đầu, quả nhiên là một con hồ ly lông mượt, trông cái đầu có vẻ không lớn.
Giang Dược quát hỏi:
"Chú Hàn đâu?"
Con hồ ly này quả nhiên có thể nói tiếng người:
"Ở trên lầu."
Ngay sau đó, con hồ ly vẫy tay vài cái, miệng hú vài tiếng, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện hai con hồ ly khác.
Cùng lúc đó, còn có hai con yêu quái biến thành hình người, khiêng Hàn Dực Minh đang bất tỉnh đi xuống cầu thang.
Giang Dược đếm lại, cộng với con hồ ly mình đang khống chế, tổng cộng có tới sáu con yêu quái. Quy mô này khiến Giang Dược vô cùng ngạc nhiên.
Bị đám yêu quái vây quanh, Giang Dược cũng không hề hoảng sợ, hắn thử gọi chú Hàn hai tiếng, nhưng chú ấy không hề có phản ứng.
"Không chết đâu, chỉ là bị chúng ta đánh ngất đi thôi."
Con hồ ly bị Giang Dược đè xuống có lẽ là thủ lĩnh của đám yêu quái này.
Giang Dược chĩa súng lên, quát:
"Đưa chú ấy tới đây."
Quả nhiên, dưới sự ra hiệu của con hồ ly này, hai con yêu quái kia rất ngoan ngoãn đưa Hàn Dực Minh tới trước mặt Giang Dược.
Giang Dược kiểm tra hơi thở của chú Hàn, phát hiện vẫn còn thở. Hắn kiểm tra kỹ hơn, phát hiện sau gáy chú ấy bị đánh khá nặng, có máu chảy ra, nhưng giờ đã khô lại.
Tuy nhiên, Giang Dược cũng không dám chậm trễ, lập tức bấm gọi số điện thoại cấp cứu.
Con hồ ly bị Giang Dược khống chế nói:
"Bọn ta không làm hại bạn đồng hành của cậu, một mạng đổi một mạng, cậu nên thả ta được rồi chứ?"
Giang Dược không ngờ, con yêu quái này lại còn nói được cả đạo lý của con người.
"Một mạng đổi một mạng? Vậy còn những đứa trẻ ở trường mẫu giáo thì sao, ai sẽ đổi?"
Con hồ ly thở dài:
"Vật làm tin của bọn ta đã bị cậu phá hủy, không thể tiếp tục phù phép những đứa trẻ này nữa."
"Nhưng tụi nhỏ muốn hồi phục lại cũng rất khó. Các ngươi đã dùng phép thuật tà ác, hút mất hồn vía của tụi nhỏ."
"Nếu bọn ta trả lại những hồn vía này, cậu có thể tha ta sống sót hay không?"
Giang Dược cười lạnh:
"Nếu ngươi đã sợ chết như vậy, sao lại dám làm ra chuyện thương thiên hại lý đến thế?"
"Bọn... bọn ta cũng là bị ép buộc."
Con hồ ly nói, ánh mắt lóe lên một tia hãi hùng khiếp vía, nó nhìn xung quanh, dường như đang sợ hãi bị ai trông thấy.
Giang Dược mặt sầm lại, nhưng súng vẫn không buông lỏng:
"Bị ép buộc? Lừa ai đây?"
"Thật không phải lừa cậu. Đã đến nước này, cậu cao hơn một bậc, bọn ta không thể đánh bại cậu. Thực ra, từ giây phút cậu bước vào trường mẫu giáo, bọn ta đã biết không thể đánh bại cậu. Chỉ là không ngờ, cậu lại có thể tìm ra mối liên hệ giữa bọn ta và lũ trẻ, tìm ra nguyên nhân. Cậu đã thắng. Có điều, nếu bây giờ cậu giết ta, những đứa trẻ bệnh nặng kia sẽ không thể lấy lại hồn vía trở về được nữa!"
Giang Dược im lặng một lúc, hỏi:
"Có nghĩa là ngươi thật sự có cách?"
"Cách rất đơn giản, chỉ cần cậu có gan đi cùng bọn ta một chuyến là biết."
Giang Dược đương nhiên không sợ đi một chuyến, nhưng nhìn chú Hàn nằm trên mặt đất, hắn lại có chút không yên lòng.
Con hồ ly bị tóm ra hiệu một cái, những con hồ ly khác lập tức lui ra, rõ ràng là nghe lời nó răm rắp.
"Nhìn thủ đoạn của ngài, hẳn là hậu duệ của tiên sư, ta tự nhận không địch nổi. Ngài lo lắng cho an nguy của người này, chứng tỏ ngài có lòng dạ thiện lương, không phải loại người bất chấp thủ đoạn."
"Đừng chỉ biết nói lời hay ý đẹp, ngươi biết, nó chẳng có tác dụng gì với ta."
Con hồ ly lại không quan tâm đến lời chế giễu của Giang Dược, mà nghiêm túc nói:
"Ta đây không phải nói lời hay ý đẹp để cầu sống, mà là lời từ tận đáy lòng. Thực tế, nếu không phải bị con người ép buộc, bọn ta vốn dĩ sống yên ổn, hà cớ gì phải làm những chuyện tổn thương trời đất?"
"Con người ép buộc? Ngươi đang đùa giỡn ta đấy à?"
Con hồ ly nhăn mặt nói:
"Vốn dĩ nơi này là điện Chân Quân, hẳn là cậu đã biết. Ta được truyền nhân của Thiên Sư chỉ điểm, nghe giảng đại đạo, bất tri bất giác khai mở linh tính, vốn dĩ là được tiên sư loài người điểm hóa, lòng mang ơn, lại sao có thể ra tay với con người?"
Giang Dược từ chối cho ý kiến, ra hiệu cho nó tiếp tục nói.
"Sau đó điện Chân Quân chuyển đi, nơi này hương khói đứt đoạn. Bọn ta đáng lẽ phải di cư theo, nhưng khó rời nhà cũ, hang động của bọn ta ở ngay khu vực này, đời đời kiếp kiếp sống ở đây, nếu dời đến nơi khác, khoan nói đến việc phải cạnh tranh với những sinh vật bản địa, ngay cả đất đai cũng không phù hợp. Vì vậy bọn ta mới đành phải ở lại. Vốn dĩ đang sống yên ổn, mấy trăm năm qua, sinh sôi nảy nở hết đời này tới đời khác, lão hồ ly như ta không biết đã nhìn thấy bao nhiêu con cháu sinh ra rồi lại mất đi. Những năm gần đây, lại xuất hiện một số hậu duệ có căn cơ tốt, chính là những đứa mà cậu vừa nhìn thấy... Vốn dĩ ngày tháng cũng coi như thái bình, cho đến mấy ngày trước..."
“Mấy ngày trước, một hậu duệ của ta ra ngoài kiếm ăn, bị một thuật sĩ loài người bắt được. Thuật sĩ kia nhìn ra căn cơ của con cháu ta, biết rằng bọn ta có một hang ổ yêu quái. Y đã gieo phép thuật lên người nó, lần theo dấu vết đến đây. Bọn ta vốn dĩ hòa thuận với con người, nào biết trên đời lại có nhiều âm mưu quỷ kế đến thế. Một vài con cháu đời sau của ta lần lượt rơi vào bẫy đối phương, bị đối phương gieo bùa chú trên người. Cuối cùng, ngoài ta ra, những đứa con cháu đáng thương kia đều rơi vào tay y.”
Câu chuyện kể rất sinh động, nhưng Giang Dược vẫn không biểu hiện gì.
Con hồ ly thở dài:
"Ta biết, chuyện này nghe rất huyền hoặc, cậu không tin cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là, yêu linh bọn ta vốn dĩ cũng không cần phải hút hồn gì, bọn ta tu luyện cũng chỉ cần một chút linh khí là đủ, có sự khác biệt về bản chất với đám tà ma ngoại đạo kia. Hồn vía của bọn trẻ kỳ thực là do tay thuật sĩ đó uy hiếp bọn ta, truyền trận pháp cho bọn ta, mượn lông của bọn ta làm vật dẫn để liên kết với những đứa trẻ vô tội đấy, dùng đèn dẫn hồn bắt đi hồn vía của bọn trẻ. Y đã khóa chặt mục tiêu một trăm lẻ tám đứa trẻ, ngoài còn có một số đứa trẻ khác để dự bị. Y muốn thu thập hồn phách của một trăm lẻ tám trẻ nhỏ để tu luyện một môn tà thuật. Nếu không phải các cậu phát hiện sớm, mười ngày nửa tháng nữa, việc này cơ bản cũng đã xong xuôi."
Thuật sĩ tà ác?
Tu luyện tà thuật?
Giang Dược nhíu mày, sau khi nghe xong, nhất thời hắn cũng có chút khó thể phân biệt. Con hồ ly này nói chuyện rất nghiêm túc, nhìn qua cũng khá thành khẩn. Nhưng hồ ly vốn có bản tính gian xảo, ai biết nó có phải đang diễn kịch hay không?
"Vậy sao các ngươi lại cam tâm bị kẻ khác điều khiển, làm những việc thương thiên hại lý này?"
"Tiên sư, ta hỏi ngài một câu, ai trên thế gian mà chả có chút tư tâm? Ai có thể ngồi nhìn con cháu mình bị tra tấn, bị giết hại mà không động lòng?"
Điều này cũng khiến Giang Dược phải suy nghĩ.
Thế giới này đương nhiên có những người vĩ đại, vì công lý của thế gian, thậm chí có thể hy sinh bản thân, nhưng nói đến tư tâm, miễn là sinh linh, ai mà chẳng có?
Con cháu bị người ta khống chế, bị gieo bùa chú trên người, không nghe lời thì sẽ chết, dưới tình huống này, muốn không bị uy hiếp quả thực quá khó khăn.
"Vậy ý ngươi muốn nói, nếu ngươi thả những hồn vía này về, những con cháu của ngươi cuối cùng vẫn khó thoát khỏi nanh vuốt của thuật sĩ kia?"
"Đúng vậy."
Đúng lúc này, tiếng xe cứu thương đã vang lên.
Giang Dược vẫn không buông con hồ ly, cầm nó ra đón xe.
Đang nửa đêm khuya khoắt, xe cứu thương có thể đến đã là rất tốt rồi, Giang Dược đưa thẻ chứng nhận của chú Hàn ra, đối phương tự nhiên không dám chậm chạp, sau khi sơ cứu đại khái liền lập tức đưa chú ấy lên xe, hú còi đi mất.
Trong lúc đó, nhân viên y tế nhìn thấy Giang Dược cầm một con vật nhỏ trong tay, chỉ tưởng là vật nuôi, tuy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không tiện hỏi gì.
Thấy chú Hàn được xe cứu thương đưa đi, trong lòng Giang Dược cũng an tâm hơn rất nhiều.
"Nói đi, ngươi định làm thế nào để thả hồn vía của lũ trẻ?"
"Bây giờ những hồn vía ấy đều bị giam giữ trong hang ổ của ta, ta có cách thả chúng ra. Tuy nhiên, một khi thả ra, tay thuật sĩ độc ác kia nhất định sẽ cảm nhận được..."
"Vậy điều kiện của ngươi là gì?"
"Cầu tiên sư cứu lấy mạng sống của cả nhà bọn ta."
"Ta?"
"Đúng vậy, tiên sư có thủ đoạn cao cường, chỉ cần liếc một cái là đã nhìn ra trận pháp phong thủy ở đây, chắc chắn có thần thông có thể phá giải. Chỉ có tiên sư mới có thể chế ngự được tên thuật sĩ độc ác kia."
"Nếu ta cũng bất lực thì sao?"
Lão hồ ly im lặng, dường như đang đắn đo. Lão hồ ly này tu đạo hàng trăm năm, vẫn luôn an phận thủ thường, tính tình điềm đạm, vốn cũng không có nhiều tâm lý giết chóc.
Sống qua mấy trăm năm, nó đã xem nhẹ sinh tử ly biệt của thế gian, nói cho cùng nó cũng không quá quan tâm đến sống chết của lũ trẻ loài người kia.
Nhưng nó đã từng nghe truyền nhân của Thiên Sư giảng đạo, cuối cùng cũng bị ảnh hưởng một chút, cũng biết chuyện này rất thương thiên hại lý.
Vì vậy, tuy nó bị người khác ép buộc, nhưng cũng không tính là chủ động làm ác. Nếu có thể lựa chọn, nó tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy những đứa trẻ kia hồn phi phách tán, làm lợi cho tay thuật sĩ đó.
Lão hồ ly thở dài:
"Ta giờ đây đã rơi vào tay tiên sư, nếu ta chết, những hậu duệ của ta e rằng một con cũng không sống nổi. Vì vậy, tiên sư xin hãy đi xem thử. Chỉ cần tiên sư chịu ra tay giúp đỡ, bất kể thành hay bại, lão Hồ ta đều cam tâm."
"Dẫn đường."
Giang Dược cũng không từ chối nữa.
Nói cho cùng, hắn vẫn không thể đánh giá được những lời nói này của lão hồ ly liệu có thật hay không, vẫn phải tận mắt chứng kiến mới được.
Trận pháp phong thủy quả thực là có, lão hồ ly nói đây là do tên thuật sĩ độc ác bày ra, nghe có vẻ hợp lý.
Lão hồ ly ra hiệu cho những con cháu đi trước dẫn đường.
Bọn chúng đi đến một chỗ sườn dốc ở cổng phía đông của trường mẫu giáo, cũng không biết chúng dùng bí thuật gì, vòng qua vòng lại vài vòng, đột nhiên xuất hiện một cái cửa hang.
Lối vào cửa hang lúc đầu rất chật hẹp, đi một lúc liền trở nên thông thoáng.
Giang Dược âm thầm kinh ngạc, lối đi này cách chỗ bọn hắn đào lúc chiều khá xa.
Người ta nói thỏ khôn có ba hang, tộc hồ ly này còn khôn hơn cả thỏ.
Bên trong hang động quả thực là khác biệt. Rõ ràng là một thế giới ngầm độc lập, mặc dù dưới lòng đất trông có vẻ âm u ẩm ướt, nhưng lại rất rộng rãi.
Cũng không biết đã đi bao lâu, mặt đất càng ngày càng khô ráo, lờ mờ thấy có ánh lửa lập loè.
Đến gần, Giang Dược phát hiện quả thực là có ngọn lửa.
Trên mặt đất có một vòng tròn khổng lồ, rõ ràng là do con người vẽ, đường nét màu đỏ tươi trông rất dữ tợn đáng sợ, vẽ những hình thù kỳ lạ, cho người ta một cảm giác vô cùng âm u.
Trong vòng tròn khổng lồ đó là rất nhiều chiếc đèn dầu, có chiếc đèn dầu tối hơn, có chiếc đèn dầu sáng hơn.
Những chiếc đèn này xếp thành vòng tròn ở sát cái vòng ngoài, bên trong lại có một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn nhỏ đó lại được dựng một tấm bia đá khổng lồ, trên bia đá khắc từng cái tên một.
Sau tên còn có ngày tháng sinh, trên mỗi cái tên, lại treo một ít lông.
Những sợi lông này tương ứng với từng cái tên, Giang Dược liếc mắt một cái, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc.
Huyên Huyên, Thượng Quan Già Lạc, đều nằm trên đó.
Chỉ cần nhìn cảnh tượng này thôi cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Người còn chưa chết mà đã dựng bia, điều này có nghĩa là gì, không cần phải nói cũng biết.
Giang Dược đếm lại, những chiếc đèn dầu này đúng là một trăm lẻ tám chiếc.
Con hồ ly đứng bên ngoài trận pháp, vẻ mặt đầy e dè.
"Tiên sư, hồn vía của lũ trẻ đều bị giam giữ trong tấm bia đá này, mỗi một chiếc đèn dẫn hồn là đại diện cho một đứa bé. Khi ngọn đèn vụt tắt, có nghĩa là linh hồn của đứa bé đó đã bị luyện hóa hoàn toàn. Khi đó, dù là Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu được nữa."
Giang Dược liếc nhìn, may mắn thay, hiện tại một trăm lẻ tám chiếc đèn đều vẫn còn sáng, mặc dù có một số chiếc trông đã rất tối, ánh lửa lung lay như có vẻ sắp tắt tới nơi, nhưng ít ra nó vẫn còn sáng, sáng một cách kiên cường.
Giờ đây, vật làm tin đã bị phá hủy, phép thuật hút hồn bị gián đoạn, ít nhất tình hình của lũ trẻ sẽ không tiếp tục xấu đi.
Giang Dược trầm giọng hỏi:
"Làm thế nào để giải phóng hồn vía trong bia?"
"Không vội! Tuyệt đối đừng nên vội!"
Con hồ ly vội vàng nói:
"Giải phóng hồn vía rất dễ dàng, chỉ cần thổi tắt những chiếc đèn dẫn hồn, xóa tên trên tấm bia đá, hồn vía tự nhiên sẽ được giải phóng. Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải lúc."
Giang Dược lạnh lùng nói:
"Vậy bao giờ mới là lúc?"
"Tiên sư, ngài hiểu lầm rồi. Tôi nói không phải lúc, không phải nói bây giờ không thể thao tác. Mà là nếu thao tác bây giờ, rủi ro rất lớn, rất có thể sẽ không cứu được lũ trẻ."
"Tại sao lại thế?"
"Rất đơn giản, những hồn vía này đã bị kéo ra khỏi thân thể quá lâu, đã hơi mơ hồ. Bây giờ thân thể của lũ trẻ cách đây quá xa, nếu giải phóng hồn vía ra bây giờ, hồn vía không tìm thấy thân thể, rất dễ bị phân tán, một khi phân tán, thì sẽ không thể tập hợp lại được nữa. Người bình thường không trải qua tu luyện, chưa bao giờ tu luyện tinh khí thần, hồn vía rất dễ tan biến."
Lão hồ ly không phải là nói bừa, truyền thừa trong ký ức của Giang Dược cũng có những lời lẽ tương tự về chuyện này. Truyền thừa nhà họ Giang luôn chú trọng việc tu luyện sức mạnh tinh thần, khiến thần hồn trở nên mạnh mẽ. Chỉ có như vậy, tu vi mới có thể không ngừng tăng lên.
Tương truyền, nếu tu luyện đến một mức độ nhất định, có thể ngưng tụ tinh thần, linh hồn xuất khiếu, lúc đó cho dù thân thể bị hủy diệt, cũng có thể bất tử, sống lại trên một thân xác khác.
Do đó, hồn vía của trẻ em vốn đã non nớt, chưa kể còn không có ý chí và lực lượng tinh thần mạnh mẽ, nên càng dễ bị phân tán. Nếu thân thể cách quá xa, hồn vía quả thực rất có thể không tìm thấy thân thể, sẽ trở thành du hồn, hoặc hồn phi phách tán, cũng không phải nói ngoa.
Ở nông thôn, rất nhiều trẻ em nghịch ngợm dính phải sát khí, hồn vía rời khỏi thân thể, cả ngày đau ốm, thất thần, cần phải nhờ những ông thầy bà đồng có kinh nghiệm gọi hồn, dẫn hồn vía trở về cơ thể.
Một khi hồn vía trở lại cơ thể, tịnh dưỡng vài ngày, sẽ có thể bình phục như cũ.
"Nếu vậy, muốn giải thoát những hồn vía này, trước hết cần phải triệu tập tất cả các đứa trẻ mắc triệu chứng trở lại trường mẫu giáo, để thân xác và linh hồn của chúng ở gần nhau nhất có thể?"
"Đúng thế, làm vậy mới là an toàn nhất."
Giang Dược trầm tư suy nghĩ.
Lão hồ ly thở dài:
"Tiên sư, ta biết trong lòng ngài có khúc mắc, lo lắng triệu tập bọn trẻ tới sẽ bị ám hại, ngài không thể chịu được rủi ro này."
Lão hồ ly đã sống hàng trăm năm, rất am hiểu thói quen và tâm lý của con người. Khi thấy Giang Dược do dự, nó đã đoán được suy nghĩ của hắn.
Đây đúng là điều mà Giang Dược đang lo lắng.
Đứng trước trận pháp kỳ lạ này, hắn cũng không thực sự chắc chắn về lời nói của lão hồ ly. Nếu chẳng may lão hồ ly đang diễn kịch, một khi triệu tập những đứa trẻ trở về trường mẫu giáo, không phải là đã trúng kế của chúng hay sao?
Dù sao trước đó hắn đã đốt đi toàn bộ vật làm tin, cắt đứt liên hệ, khiến tà thuật không thể tiếp tục tác động lên lũ trẻ.
Nếu triệu tập lũ trẻ về lại trường mẫu giáo, khoảng cách gần như vậy, có lẽ không cần vật làm tin, tà thuật vẫn có thể phát huy tác dụng. Nếu vì thế mà xảy ra biến cố, Giang Dược thật sự không biết phải giải thích với các phụ huynh như thế nào. Chưa kể lương tâm hắn cũng sẽ rất cắn rứt.
"Đáng tiếc là bùa chú khống chế mà mình chuẩn bị cho Dư Uyên chỉ có một tấm. Nếu không, mình sử dụng bí pháp kết hợp với bùa chú, khống chế đám hồ ly này, thì sẽ không sợ chúng lừa gạt nữa."
Giang Dược vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên có một ý tưởng.
Mặc dù chỉ có một tấm bùa phép, nhưng dùng rồi vẫn có thể luyện chế lại.
Với một tấm này, mặc dù không thể điều khiển toàn bộ yêu quái, nhưng hoàn toàn có thể điều khiển lão hồ ly trước mắt.
Người xưa có câu, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần khống chế được lão hồ ly này, thì còn sợ gì những con hồ ly tinh khác làm phản nữa?
Nghĩ đến đây, Giang Dược nở nụ cười.
"Ngươi muốn ta tin ngươi, nhưng nói suông không có bằng chứng. Cho nên lúc này chỉ còn một cách."
Giang Dược nói rồi lấy ra tấm bùa phép kia.
"Ta có tấm bùa này, cần lấy một giọt máu trong cơ thể ngươi để thi triển một số bí pháp lên người ngươi."
Lão hồ ly giật mình, lại là bí pháp?
Nghĩ đến con cháu của mình chính là bị thi triển tà thuật, mới bị ép làm những chuyện mất hết nhân tính đó, kết quả giờ tới lượt nó cũng phải bị người ta thi pháp?
Lão hồ ly có chút khó coi:
"Tiên sư, bí pháp này rốt cuộc là gì?"
"Bí pháp này có thể điều khiển sinh tử của ngươi, nhưng nếu ngươi không lừa dối ta thì cũng không cần quá lo lắng. Thời gian quá gấp, ta không thể phán đoán thật giả trong lời nói của ngươi, cho nên mới đành phải dùng biện pháp này."
Lão hồ ly do dự một lúc.
Những ngày gần đây, nó đã tận mắt chứng kiến con cháu của nó bị tà thuật tra tấn. Nó vốn dĩ rất sợ hãi bí thuật của đám thuật sĩ loài người.
Bản thân nó làm những chuyện mất hết nhân tính này là để thoát khỏi sự khống chế của tà thuật. Nếu lúc này lại chịu sự khống chế của bí pháp, thì chẳng phải là cửa trước chưa đuổi được sói, cửa sau lại bị hổ đói xông vào sao?
"Ngươi thấy thế nào?"
Giang Dược nhàn nhạt hỏi.
"Tiên sư, ta đã sống mấy trăm năm, nếu ngài muốn khống chế ta, ta thà chết chứ tuyệt đối không chấp nhận."
"Nếu đã vậy, ta sẽ giúp ngươi."
Giang Dược rút súng ra, áp vào trán lão hồ ly, ngón tay đã đặt lên cò súng.
"Sống mấy trăm năm rồi, ngươi không sợ chết sao? Nếu ngươi thật không sợ chết, lúc trước cần gì phải cầu xin tha thứ?"
Lão hồ ly lập tức sợ hãi, sắc mặt tái nhợt:
"Chờ đã!"
"Nghĩ thông suốt chưa?"
Giang Dược nở nụ cười gằn.
"Ta thấy tiên sư không phải kẻ ác, tại sao nhất định phải dùng bí pháp khống chế ta? Ta có thể thề, lời nói của ta đều là thật, tuyệt không nửa câu gian dối."
Giang Dược lại tỏ vẻ kiên quyết lắc đầu:
"Ta không tin vào lời thề, ta chỉ tin tưởng phán đoán của ta. Nếu ngươi muốn nghe thề thốt, ta cũng có thể thề, tuyệt đối sẽ không khống chế ngươi. Khi chuyện này kết thúc, ta sẽ giải trừ bí pháp, tuyệt đối không hại tới tính mạng của ngươi."
"Thật chứ? Tuyệt đối sẽ không khống chế ta, áp chế ta?"
Dù lão hồ ly có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng thân là cá nằm trên thớt, lão đành phải cân nhắc xem có nên nhượng bộ hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận