Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 172: Thu phục con quỷ đầu tiên

Nhìn thấy phản ứng hoảng sợ của Hứa Thuần Như, Giang Dược vẫn bình chân như vại.
Dấu chân tiếp tục đi tới, chỉ còn cách Giang Dược một bước. Hứa Thuần Như thậm chí nhìn thấy một đôi bàn tay quỷ máu me đầm đìa đang hung hăng chộp toàn lực về phía cổ Giang Dược.
"A!"
Hứa Thuần Như quả thật không dám nhìn tiếp, ăn phải một trảo này, cổ của Giang Dược sợ rằng sẽ trực tiếp bị gãy thành hai đoạn a.
Đúng lúc này, Giang Dược bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, thân thể gập về phía trước, lấy tay chộp tới ngực Hứa Thuần Như.
Động tác này cực kỳ vô lễ, hoàn toàn là nhằm về phía khu vực tư ẩn nhất của Hứa Thuần Như.
Hứa Thuần Như đối mặt với hành vi phi lễ này chỉ cảm thấy hoảng sợ nhiều hơn là xấu hổ, hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng thụt người lại né tránh.
Đúng lúc này, bàn tay của Giang Dược bỗng nhiên biến ảo thủ pháp liên tục, năm ngón tay lật qua lật lại như lan hoa chỉ, tạo thành từng đợt tàn ảnh.
Giang Dược bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ chụp vào hư không, năm ngón tay vừa vặn đụng phải phần trồi lên ngạo nghễ của Hứa Thuần Như, nhưng lại không thật sự nắm vào, mà chỉ như nắm lấy một đoàn không khí, hung hăng kéo ra ngoài một cái.
Một tia khói đen thuận theo bàn tay Giang Dược trực tiếp bị lôi ra từ ngực của Hứa Thuần Như.
Làn khói đen rơi vào trong tay Giang Dược, lại biến hóa không ngừng, dần dần biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục thành bóng dáng một người nam trưởng thành.
Người nam này thình lình chính là kẻ máu me khắp người mà Hứa Thuần Như nhìn thấy trước đó.
Ngũ quan cong vẹo, răng trong miệng sớm đã rụng sạch sẽ, miệng ngậm toàn máu, khắp thân thể gồ ghề tràn đầy vết thương, bụng càng là bị rách ra, ruột chảy thẳng ra ngoài.
Quỷ dị chính là, toàn thân bóng đen liên tục nhỏ máu, giọt máu rơi xuống sàn nhà, lại biến thành khói đen bốc lên.
Con quỷ điên cuồng tru tréo, cật lực muốn tránh thoát bàn tay của Giang Dược.
Chỉ là Giang Dược kết hợp Thần Cương Diệt Quỷ Thủ phối hợp với một chút thủ pháp của truyền thừa nhà họ Giang, một khi đã bắt được mệnh môn của con quỷ, làm sao có thể để nó chạy trốn được?
Loại giãy giụa này nhìn thì rất dữ dội, kỳ thật căn bản chỉ là phí công.
Giang Dược liếc qua Hứa Thuần Như:
"Chị Như, chị không sao chứ?"
Hứa Thuần Như chưa tỉnh hồn, nhìn xem bóng đen kia giãy giụa trong tay Giang Dược, não cô nhất thời còn chưa load lên được.
Làm sao Giang Dược lại có thể lôi ra một làn khói đen từ trên chính người cô?
Chẳng lẽ vừa rồi con quỷ kia đã bám thân lên người cô rồi? Mà chính cô lại không hề hay biết?
Nghĩ tới đây, Hứa Thuần Như thật sự bị hù tới mức thiếu điều muốn són ra quần, trong đầu trống rỗng. Cô hiện tại cơ hồ đã mất đi sức phán đoán, không biết rốt cuộc nên tin cái gì nữa.
Rốt cuộc con quỷ trong tay Giang Dược mới là thật, hay bản thân Giang Dược chính là quỷ da người? Hết thảy trước mắt chỉ là ảo giác do hắn chế tạo ra?
Tâm thái của Hứa Thuần Như hoàn toàn sụp đổ.
Cho tới giờ khắc này, cô mới ý thức được, cái danh Người giác tỉnh thật sự là chả có tích sự gì. Nào là số liệu kiểm tra thể chất xinh đẹp, nào là cảm giác ưu việt liên quan tới Người giác tỉnh, đứng trước những thứ kinh khủng chân chính, căn bản không có tí tác dụng gì. Tất cả đều vô dụng!
Cô sợ hãi, cô luống cuống tay chân, chẳng hề khác chút nào với người bình thường cả.
Nếu như muốn tìm ra một điểm khác biệt, đó chính là cô còn có dũng khí đi nhảy lầu!
Sau khi bắt được con quỷ, Giang Dược đột nhiên nhớ tới phần thưởng thứ hai mà Trí linh đã từng cho hắn lúc hắn bảo vệ thành công đình Cửu Lý, cũng chính là kỹ năng Ngự quỷ cấp thấp, có thể đồng thời điều khiển ba con quỷ cấp D, hoặc điều khiển một con quỷ cấp C.
Sau khi thu hoạch được phần thưởng này, Giang Dược một mực vẫn chưa có cơ hội thử lần nào, hôm nay lại có một con quỷ chủ động đưa tới cửa. Nhìn con quỷ này lệ khí cực lớn, hiển nhiên là một con lệ quỷ hung tàn.
Hơn nữa, cấp bậc của nó hẳn là đã vượt qua cấp D, Giang Dược đoán chừng, thực lực của nó hẳn là cấp C trừ.
Nếu như không phải Giang Dược cố ý ra vẻ yếu thế, tê liệt đối phương, sau đó cho đối phương một đòn trở tay không kịp, muốn bắt được con quỷ này, chỉ sợ thật không dễ dàng đến thế.
Đương nhiên, kể cả con quỷ có lợi hại hơn, xảo quyệt hơn chăng nữa thì cũng không thể làm nên trò trống gì. Dù sao bản thân Giang Dược có quầng sáng Bách Tà Bất Xâm, lại đang ở nhà mình, chiếm cứ đủ loại thiên thời địa lợi.
Mà Giang Dược kỳ thật đã sớm khám phá việc con quỷ bám thân Hứa Thuần Như, ẩn giấu trên người cô ấy, chỉ là hắn cố ý không nói toạc ra.
Con quỷ này cũng khá giảo hoạt, biết núp trên người Hứa Thuần Như, lại chế tạo các loại ảo giác, nhằm thông qua cô chế tạo hoảng loạn, hấp dẫn và phân tán sự chú ý của Giang Dược.
Chỉ cần Giang Dược hơi phân tâm, hoặc bị phản ứng của Hứa Thuần Như lừa dối, con quỷ này sẽ thừa cơ phát động tiến công, cho Giang Dược một kích trí mạng.
Chỉ là, ma cao một thước, đạo cao một trượng.
Sự tính toán của con quỷ đã sớm bị Giang Dược khám phá.
Mà kể cả Giang Dược có không nhìn thấu, đứng trước quầng sáng Bách Tà Bất Xâm hộ thể, con quỷ cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.
Nó ngàn vạn không ngờ tới việc Giang Dược tương kế tựu kế, ngược lại đánh nó một đòn trở tay không kịp.
Mãi đến lúc rơi vào trong tay Giang Dược, con quỷ này mới biết mình đụng phải bức tường sắt, gặp được một kẻ địch mạnh mẽ khó giải quyết.
Giang Dược bắt lấy mệnh môn của con quỷ, sự sống chết của nó đã hoàn toàn nằm trong một ý niệm của hắn.
Hắn không nóng lòng động thủ.
Căn cứ theo hướng dẫn của Trí linh, Giang Dược thi triển bí pháp Ngự quỷ.
Con quỷ kia bị bí pháp ảnh hưởng, toàn bộ thân hình run rẩy kịch liệt. Nét sợ hãi vốn dĩ không nên xuất hiện trên mặt con quỷ lại không ngừng thoáng hiện.
Theo lời của Trí linh, bí pháp Ngự quỷ này có thể khống chế một con quỷ cấp C, hoặc là đồng thời khống chế ba con quỷ cấp D.
Con quỷ này ở vào khoảng giữa cấp D và cấp C, cho nên Giang Dược thi triển bí pháp khá nhẹ nhàng, không có mấy áp lực.
Sau mười giây ngắn ngủi, con quỷ dần dần trung thực. Ánh mắt vốn dĩ hung ác chậm rãi trở nên thuần phục, kính cẩn và ngoan ngoãn.
Đến cuối cùng, con quỷ đã gật đầu lia lịa với Giang Dược, giống hệt như một con chó xù quấn chủ vậy đó.
Hứa Thuần Như nhìn cảnh này mà trợn mắt ngoác mồm. Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của cô về thế giới này. Các loại bí ẩn, các loại tin tức nội bộ, căn bản không tài nào giải thích được hết thảy những gì cô đang chứng kiến giờ phút này.
Làm sao lệ quỷ lại có thể lễ phép với con người đến thế, không khác gì một con chó thuần phục với con người?
Giang Dược bắt quyết một cái, con quỷ kia liền biến mất trong vô hình.
Giờ phút này, nó đã triệt để bị Giang Dược thu phục, bị Giang Dược điều khiển. Giang Dược đã trở thành chủ nhân của nó, hắn chỉ cần một ý niệm là có thể quyết định sự sống chết của nó, bởi vậy cũng không lo lắng nó sẽ làm phản hoặc là xuất hiện bất thường gì.
Mặc dù thủ pháp này hơi khác với kỹ thuật chế tạo quỷ nô, nhưng kết quả kỳ thật đều giống nhau cả.
Chỉ là thủ đoạn chế tạo quỷ nô tàn nhẫn hơn rất nhiều, đa phần quỷ nô kỳ thật là được chế tạo thông qua người sống, cực kỳ âm độc.
Giết chết người sống, lại chế tạo thành quỷ nô, loại thủ pháp tổn thương âm đức này vẫn rất thịnh hành trong một số nhóm thuật sĩ tà ác.
Giang Dược hoài nghi, cái tay đại sư Liễu từng xuất hiện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn lúc trước chính là người trong đạo này. Quỷ nô mà y nuôi, rất có thể chính là chế tạo từ người sống.
Đương nhiên, đại sư Liễu từ lần đó đến nay đã mất tích.
Mới nãy Giang Dược thậm chí còn hoài nghi kẻ bày trận phong thủy tà ác ở nhà hắn có phải đại sư Liễu hay không, có điều trải qua phân tích, hắn đã loại trừ khả năng này.
Đương nhiên, hiện tại hắn đã không cần phỏng đoán nữa.
Sau khi hàng phục được con quỷ, muốn tìm tới kẻ thao túng phía sau cũng rất dễ dàng. Bởi vì con quỷ tự có linh tính, nó tự nhiên sẽ dẫn đường.
Chỉ cần truy theo nguồn gốc, liền có thể bắt được kẻ ẩn giấu sau màn.
Giang Dược thu lại từng đạo cụ bày trận, dùng giấy vỏ cây dâu gói kỹ.
Nhìn xem dáng vẻ chưa tỉnh hồn của Hứa Thuần Như, Giang Dược cười nói:
"Chị Như, đã không sao rồi."
Đường cong mỹ diệu nơi ngực Hứa Thuần Như vẫn còn kịch liệt phập phồng, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ nỗi kinh hãi vừa rồi.
"Em trai, em… em thật không phải quỷ?"
"Chị Như, chị đừng bận tâm tôi có phải quỷ hay không, tôi hỏi thật, vừa rồi chị cảm giác như thế nào?"
Cảm giác?
Hứa Thuần Như hồi tưởng lại một chút, từng hạt mồ hôi trên trán lại một lần nữa tuôn ra.
Muốn nói cảm giác, vậy chỉ có một cảm giác, đó chính là cảm giác mình sắp phải chết.
Một khắc đó, cô cảm giác sinh tử căn bản không nằm trong tay mình, sợ hãi cực độ khiến cô căn bản không thể khống chế bản thân, đây là một nỗi sợ hãi vượt lên trên mọi sợ hãi cô từng gặp phải từ trước đến giờ.
Đó là một loại mất khống chế hoàn toàn, không còn một chút tự chủ nào nữa.
Quỷ nhập vào người, đại khái là ý nói tình huống như vậy đi.
"Vừa rồi con quỷ này cũng chỉ cao hơn cấp D một chút. Các chị tự xưng muốn khiêu chiến nhiệm vụ thử thách cấp C cộng, thậm chí là cấp B trừ, mức độ kinh khủng và khó khăn của nó có thể lên tới gấp năm gấp mười lần vừa rồi. Hiện tại, chị còn lạc quan với nhiệm vụ thử thách nữa hay không?"
Hứa Thuần Như thở hắt ra một hơi dài nặng nhọc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Lời nói này của Giang Dược cũng giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Hóa ra, cái gọi là Người giác tỉnh, đứng trước mặt sự kiện quỷ dị chân chính, thật không đáng một xu, hoàn toàn không có gì khác với người bình thường.
Lũ quỷ sẽ không bởi vì ta là Người giác tỉnh mà thủ hạ lưu tình.
Lũ quỷ sẽ không bởi vì ta là Người giác tỉnh mà nhìn ta với cặp mắt khác.
Ở trong mắt lũ quỷ, Người giác tỉnh cũng đều là con mồi, nói không chừng còn là một con mồi thú vị hơn, đáng giá đùa bỡn hơn.
Nghĩ tới đây, Hứa Thuần Như mới biết bọn họ ngốc bao nhiêu, ngây thơ bao nhiêu.
Giang Dược cũng không đả kích cô nữa, mặc cô ngồi ngơ ngác trên ghế sa lon.
Giang Dược đi đun một ấm nước, rót cho cô một chén nước nóng, rồi ngồi trên ghế đối diện, nhắm mắt thiền định, suy nghĩ một chuyện nào đó.
Một lát sau, Giang Dược mở mắt ra.
Đối diện, Hứa Thuần Như mở to đôi mắt đẹp của mình, đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm hắn, đánh giá hắn.
"Chị Như, đã khá hơn chút nào chưa?"
Hứa Thuần Như miễn cưỡng cười một tiếng:
"Em trai, chị trông thấy được bóng của em, còn có hơi ấm trên người em, em quả nhiên không phải quỷ."
Giang Dược cười ha ha một tiếng:
"Tôi đương nhiên không phải quỷ. Chị có thấy quỷ nào lượn tới lượn lui giữa ban ngày ban mặt sao? Quỷ có mạnh tới đâu chăng nữa, cũng rất khó xuất hiện tùy ý giữa ban ngày. Coi như nó có năng lực xuất hiện vào ban ngày, khẳng định cũng phải mượn nhờ vật dẫn khác."
"Ừm?"
Hứa Thuần Như phảng phất như nghĩ tới điều gì, bỗng nở nụ cười quái lạ:
"Em trai, chị cuối cùng cũng đã hiểu vì sao chú Đỗ phải ra sức nhờ vả em như vậy. Xem ra, chẳng những số liệu kiểm tra thể chất của em tốt, thực lực em mạnh, mà em còn hiểu rất rõ về những sự kiện quỷ dị! Ngay cả tri thức về bọn ma quỷ này, em cũng am hiểu?"
"Có biết một hai."
Giang Dược trái lại cũng không muốn khoe khoang.
Hứa Thuần Như tựa như phát hiện ra bí mật động trời gì, cảm thấy thú vị đi vòng quanh bên người Giang Dược.
"Em trai, em đã thành công hấp dẫn sự tò mò và chú ý của chị. Người ta rất hiếu kì, vừa rồi con quỷ kia rốt cuộc đã bị em giấu đi đâu rồi?"
Giang Dược lắc đầu:
"Nó đã bị tôi đuổi đi, về sau sẽ không dám tới nữa."
Hứa Thuần Như tỏ vẻ không tin:
"Gạt người, chị chưa bị mù. Em tưởng chị không thấy sao? Con quỷ kia rất kính sợ em, thật giống như em là boss của nó vậy. Chị cảm thấy nó giống như đã bị em thu phục. Có đúng không?"
Cô gái này quả nhiên không hề tùy tùy tiện tiện giống như bề ngoài của cô vậy, bên trong cũng có mặt tinh tế. Nhất là sức quan sát, quả thực không tầm thường.
Đổi lại là Hàn Tinh Tinh, chưa hẳn đã có thể thấy rõ điểm này.
Đương nhiên, Giang Dược chắc chắn sẽ không thừa nhận. Mặc dù hắn không tính là nuôi quỷ nô, nhưng vào giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị, hắn đoán chừng việc điều khiển ma quỷ rất dễ dàng bị người khác lên án, sẽ lưu lại vết nhơ cho hắn.
"Bộ chị tưởng lệ quỷ là con mèo con chó, thích thu phục là có thể thu phục được ngay đấy à?"
Hứa Thuần Như ậm ừ hai tiếng, cũng không biết là đồng ý thật hay chỉ là qua loa.
Bỗng nhiên Hứa Thuần Như cười vui vẻ, hưng phấn ngồi xuống ghế sa lon.
"Chị đã quyết định vẫn sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ thử thách. Có điều bổn tiểu thư cũng muốn làm giao dịch cá nhân với em. Chú Đỗ ra giá bao nhiêu, chị cũng ra giá bấy nhiêu. Hơn nữa, trên cơ sở giá đó, còn có thể bổ sung thêm…"
"Thêm cái gì cơ?"
Giang Dược khẽ giật mình.
"Em đoán thử xem…" Hứa Thuần Như cười quyến rũ một tiếng, ung dung khẽ nghiêng người bên ghế sa lon:
"Em trai, em cảm thấy lại thêm bản thân chị Như thì thế nào?"
Giang Dược lập tức im lặng.
Hứa Thuần Như hì hì cười một tiếng:
"Những cậu con trai ở tuổi các em chẳng phải đều thích kiểu chị gái lớn hơn mình một chút hay sao? Em trai, ráng suy nghĩ cho thật kỹ nhé!"
Nói đoạn, Hứa Thuần Như đứng lên từ trên ghế salon, lôi chiếc chìa khóa xe thể thao đắt tiền ra khỏi túi, khoan thai đi về phía cửa.
"Chờ một chút!"
Ngay lúc Hứa Thuần Như chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Giang Dược bỗng nhiên níu lại cánh tay cô.
Cánh tay Hứa Thuần Như bị Giang Dược nắm lấy, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp hữu lực của hắn, thân thể không tự chủ tê dại, thiếu điều thuận thế ngã luôn vào ngực đối phương.
"Em trai, em…" Hứa Thuần Như quay đầu lại, gương mặt đỏ ửng, ánh mắt tràn đầy vẻ mập mờ.
Hiển nhiên là cô nghĩ lầm Giang Dược đã động tâm với cô, muốn giữ cô lại.
"Chị khoan đi đã."
Giang Dược thuận tiện quan sát một chút về phía đối diện, giải thích:
"Có kẻ đang giám thị chúng ta trên tòa nhà đối diện."
Hứa Thuần Như lập tức giật mình, ý xuân vốn đang tràn ngập trong lòng lập tức vơi đi rất nhiều.
Có người giám thị?
"Đừng lo lắng, họ không thể nhìn thấy tình huống trong nhà."
Hứa Thuần Như hiển nhiên không phải lo lắng đối diện có thể nhìn thấy bên này hay không, mà chỉ lấy làm lạ, rốt cuộc Giang Dược đã đắc tội với ai, tới mức phải phái người giám thị hắn?
Trước đó hình như cô từng nghe nói hắn có ân oán với nhà họ Đặng.
"Em trai, có phải người của nhà họ Đặng đối phó em không?"
"Vô cùng có khả năng."
Giang Dược cười lạnh một tiếng.
Giám thị mình?
Vậy thì cũng đừng trách mình tâm ngoan thủ lạt.
Vừa vặn mới thu phục được một con quỷ.
Con quỷ này vốn là bữa tiệc đối phương lưu lại cho Giang Dược, hiện tại hắn có thể gậy ông đập lưng ông, để bản thân đối phương tự nhấm nháp một chút tư vị do chính mình bày ra.
Con quỷ nhận được mệnh lệnh của Giang Dược, lập tức hành động.
Sau ba phút, tòa nhà đối diện truyền đến một tiếng kêu thảm tuyệt vọng, một thân ảnh từ tầng mười lao thẳng đầu xuống, hung hăng nện lên mặt đường, phát ra một tiếng vang lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
"Đi xuống thôi."
Giang Dược cơ hồ là người đi xuống lầu trước tiên, hắn nhìn thấy bàn tay thi thể còn cầm chặt một chiếc điện thoại di động, màn hình còn chưa kịp tự động khóa.
Giang Dược trực tiếp cầm điện thoại di động lên, lật nhìn nhật ký cuộc gọi.
Ba phút trước, mười phút trước, mười tám phút trước …
Trong nửa giờ ngắn ngủi, chiếc điện thoại này đã gọi cho một số điện thoại nào đó tới bốn lần.
Nếu bảo không phải là kẻ theo dõi, Giang Dược đánh chết cũng không tin.
Giang Dược thuận theo số này gọi qua, đầu dây bên kia cơ hồ bắt máy ngay lập tức:
"Thế nào, đối diện có động tĩnh gì sao?"
Vừa nghe giọng nói này, Giang Dược lập tức cảm thấy hết sức quen thuộc, lật lại ký ức một chút, nháy mắt hiện ra vẻ mặt của ông lão nhà họ Đặng từng xuất hiện ở ngoài khu biệt thự ngõ Đạo Tử kia.
Giang Dược cũng không đáp lời, nghe được giọng nói này, Giang Dược đã an tâm.
Hắn cúp điện thoại cái rụp.
Mặc dù nhà họ Đặng vẫn luôn là đối tượng Giang Dược hoài nghi, nhưng mãi không có chứng cứ.
Hiện tại, chứng cứ đã rõ rành rành! Hết thảy dễ làm hơn nhiều.
Ném điện thoại di động về chỗ cũ, Giang Dược chào hỏi Hứa Thuần Như một tiếng:
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Chị tùy tiện chở tôi tới đâu cũng được, sau đó chị cứ về nhà hàng Ngân Hồ trước đi."
"Em trai, em đuổi người ta như vậy, tim chị muốn tan nát rồi."
Hứa Thuần Như khoa trương nói.
Hứa Thuần Như đúng là người từng trải sự đời, đối mặt hiện trường nhảy lầu thảm liệt vậy mà chẳng hề quan tâm, cũng không nhắc gì tới chuyện báo cảnh sát.
Cô khởi động xe, lái ra bến cảng Tân Nguyệt, bỗng cô lại nghĩ tới một chuyện:
"Em trai, vừa rồi em cầm chiếc điện thoại kia, không sợ lưu lại dấu vân tay sao?"
"Ha ha, không có lưu gì cả, chị cứ yên tâm đi."
Bằng vào khả năng hiện giờ của Giang Dược, làm sao có thể lưu lại vân tay?
Hơn nữa, đối phương tự mình nhảy lầu, các loại chứng cứ rất rõ ràng, cảnh sát sẽ rất dễ kết luận đây là một vụ nhảy lầu tự tử, đoán chừng cũng sẽ không rỗi hơi đi điều tra những manh mối khác.
Hứa Thuần Như tràn ngập tò mò, rõ ràng thấy hắn dùng tay cầm điện thoại di động, còn bấm gọi điện thoại, thế mà lại không lưu dấu vân tay? Năng lực này không khỏi quá mạnh mẽ chứ?
Giang Dược này, thật đúng là vừa thần bí vừa thú vị a.
Hứa Thuần Như đã lớn đến ngần này, từng gặp qua không biết bao nhiêu phái nam, không ít người còn rất có mị lực. Nhưng đó chủ yếu chỉ là thân thế bối cảnh tốt, hoặc là năng lực cá nhân siêu quần, hoặc là mị lực nhân cách mê người.
Còn loại người tràn ngập cảm giác thần bí, khó có thể giải đọc giống như Giang Dược, Hứa Thuần Như thật đúng là lần đầu nhìn thấy. Điều này đã kích phát dục vọng muốn tìm hiểu từ tận sâu đáy lòng cô.
Chàng trai này tựa như một quyển sách về thần bí học, mới lật ra một hai trang, đã khiến cô mê muội thật sâu.
"Chị Như, thả tôi ở ven đường đi."
"Không không, em muốn đi đâu, chị sẽ đưa tới đó."
"Tôi đi giết người, chị cũng chở tôi đi? Không sợ bị xem như đồng lõa sao?"
"Hì hì, nếu em muốn đi giết người, chị Như có thể cầm đao giúp em. Có thể cùng nhau trở thành hung thủ giết người với em, sao chị cứ cảm thấy kích thích thế nào ấy! Nói đi, giết ai? Có phải ông già trong điện thoại vừa rồi không?"
Giang Dược sắc mặt trầm xuống:
"Chị hỏi nhiều quá đấy."
Hứa Thuần Như lại không so đo với hắn:
"Em trai, chị đang nói rất nghiêm túc. Vừa rồi chị đã quyết định, chị muốn lên chiếc thuyền hải tặc này của em. Coi như đi giết người phóng hỏa với em, chị cũng cảm thấy đối phương nhất định là đáng chết. Có cần chị Như giúp em tìm người không? Có cả súng ống luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận