Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 375: Uổng công làm người xấu
Gió núi thổi vi vu trên đường cáp treo, phảng phất như cảm nhận được tâm trạng của Hàn Tinh Tinh lúc này, thổi tung mái tóc dài bồng bềnh óng ả của cô lên, thỉnh thoảng quét nhẹ vào mặt Giang Dược.
Giang Dược không hề bị ảnh hưởng, nghiêm túc chuyên chú buộc nút.
Bản thân đã quen thuộc với việc leo lên đường cáp treo, Giang Dược tự nhiên nắm chắc một trăm phần trăm. Có điều Hàn Tinh Tinh lại là tay mơ, hơn nữa thân thủ không bằng Giang Dược, nút buộc này nhất định phải đảm bảo có tác dụng vào thời khắc mấu chốt.
Nếu không, hậu quả của việc rơi xuống từ độ cao hơn trăm mét hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
"Tốt rồi, nhớ là đừng vội vàng, cứ chậm rãi bò, từ từ sẽ quen. Anh ở ngay phía sau, có vấn đề gì anh sẽ đỡ em."
Có dây thừng làm lớp bảo hiểm, lại có Giang Dược ở sau lưng bảo vệ, cảm giác bất an ban đầu của Hàn Tinh Tinh dần dần ổn định lại.
Niềm thôi thúc muốn tự chứng minh bản thân trước Giang Dược của cô một lần nữa chiếm ưu thế.
"Nhất định phải kiên cường, mình không muốn làm kẻ vướng víu!"
Hàn Tinh Tinh không ngừng tự nhủ.
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được rèn luyện tố chất tâm lý qua các kỳ thi và các buổi hội hợp.
Mặc dù tình cảnh lúc này chưa từng có, nhưng sau khi dần dần khắc phục nỗi sợ hãi, Hàn Tinh Tinh bắt đầu quen với việc bò cáp treo.
Lúc đầu còn chậm rì rì như ốc sên, nhưng sau hai ba phút, tay chân cô bắt đầu phối hợp nhịp nhàng, rào cản tâm lý cũng dần được loại bỏ.
Tốc độ bò không ngừng tăng lên, gan cũng ngày càng lớn, nghiễm nhiên thành tay lái già dặn, còn bắt đầu đua xe.
Đến nỗi Giang Dược ở phía sau phải lên tiếng nhắc nhở cô giảm tốc độ, không cần liều lĩnh.
Hàn Tinh Tinh đã lớn như vậy, trước giờ đều sống dưới sự quy củ của cha mẹ và gia tộc, cố gắng đóng vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đây cũng là lý do vì sao cô rất hay âm thầm nổi loạn, thậm chí gan lớn liếc mắt đưa tình với Giang Dược, phong cách cực kỳ táo bạo.
Nói trắng ra là, cô thực sự không thích kiểu sống nép vào khuôn khổ.
Cô là người trẻ tuổi, cũng khát vọng được tự do thoải mái như những người trẻ tuổi khác.
Lúc này, trên đường cáp treo, Hàn Tinh Tinh bỗng nhiên lại tìm được cảm giác tự do và thoải mái này.
"Giang Dược, anh nhanh lên một chút nào."
Hàn Tinh Tinh thúc giục.
Giang Dược cười khổ, thầm nghĩ Hàn Tinh Tinh thật đúng là hăng hái.
Hắn cũng không làm bộ, lập tức tăng tốc độ, giữ khoảng cách một mét với Hàn Tinh Tinh.
Dù cho Hàn Tinh Tinh không cẩn thận thất thủ, Giang Dược cũng có thể thuận tay bắt lấy, thậm chí không cần dùng đến dây thừng bảo hiểm.
Hàn Tinh Tinh có khả năng phối hợp tay chân rất tốt, một đường đi vững vàng, không hề có nguy hiểm thất thủ. Không lâu sau, hai người đã đi được hai phần ba quãng đường, đến khu vực thung lũng, cũng chính là nơi con quái vật chiếm giữ.
Đương nhiên, con quái vật không đáng lo ngại, vì tầm tấn công của nó không thể đạt tới vị trí này.
Ngược lại, Giang Dược mơ hồ nhìn thấy có mấy thân ảnh đang tiến đến dưới chân núi, gần hạ du dòng suối.
Nhìn kỹ, rõ ràng là Đỗ Nhất Phong và đồng bọn.
"Sao bọn họ lại quay trở lại?"
Giang Dược nhíu mày.
Những người này sớm không trở về, muộn không trở về, lại quay lại khi họ đã đi qua hai phần ba quãng đường. Hiện tại không còn cần đến bọn họ nữa.
"Giang Dược, đó không phải là bọn Đỗ Nhất Phong sao?"
Hàn Tinh Tinh hỏi.
"Đừng để ý đến bọn họ, tiếp tục đi, tốc độ chậm một chút, giả vờ vụng về một chút."
Hàn Tinh Tinh hiểu ý, biết là muốn diễn kịch, thể hiện việc leo lên đường cáp treo nguy hiểm và gian nan như thế nào.
Nói trắng ra là, muốn khiến những kẻ mồi nhử này cảm thấy áy náy, để bọn họ cảm thấy đuối lý.
Đỗ Nhất Phong và đồng bọn nhanh chóng phát hiện ra Giang Dược và Hàn Tinh Tinh.
Họ dồn dập lên tiếng chào hỏi.
Giang Dược xụ mặt không để ý, Hàn Tinh Tinh cũng giả vờ không nhìn, cẩn thận từng li từng tí vịn đường cáp treo, phảng phất như sợ vừa đáp lời sẽ thất thủ, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần.
Mấy người Đỗ Nhất Phong nhiệt tình chào mời, nhưng lại nhận được thái độ lạnh nhạt, tự nhiên là không vui.
"Đây là thái độ gì? Giả vờ như không thấy?"
Đỗ Nhất Phong tức giận:
"Được, rõ ràng là không muốn chia thiên thạch cho chúng ta."
Hứa Thuần Như lại không nghĩ như vậy:
"Leo đường cáp treo vốn đã rất nguy hiểm. Chẳng may họ đáp lời rơi xuống thì sao? Đi ga cáp treo chờ đi!"
Đỗ Nhất Phong hừ hừ cười lạnh, không nói một lời, mặt đen sì quay đầu đi thẳng đến ga cáp treo.
Ba nữ sinh kia bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đuổi theo.
Chu Kiên hiển nhiên được bố trí canh gác tại lối ra vào ngoài cổng.
Mười lăm phút sau, Giang Dược và Hàn Tinh Tinh cuối cùng cũng chậm rãi đi đến điểm cuối cùng của quãng đường, thở hồng hộc nhảy xuống từ dây cáp.
Hàn Tinh Tinh sắc mặt trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ngay đó:
"Làm tôi sợ muốn chết."
Giang Dược cũng khoát tay, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển ở một bên, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Đã diễn thì phải diễn cho giống thật.
Bọn Đỗ Nhất Phong gặp loại tình huống này, nhất thời mắt to trừng mắt nhỏ, không tiện vội vàng truy vấn.
Giang Dược thở hổn hển một trận, trợn mắt nói:
"Các người làm gì vậy? Có ai làm mồi nhử như thế sao?"
Hàn Tinh Tinh cũng cả giận:
"Bò đường cáp treo suýt chút nữa dọa tôi ra bệnh tim."
Đỗ Nhất Phong quen thói đậu đen rau muống nói:
"Bên này xuất hiện một chút vấn đề. Giang Dược, phía trên các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì xảy ra? Tôi còn muốn hỏi các cậu chuyện gì xảy ra? Anh Hạo kia làm sao lại đi lên?"
Giang Dược rất ít khi xụ mặt nói chuyện, lúc này khó được mặt hầm hầm, những người khác thật đúng là không chống nổi.
Ngay cả Đỗ Nhất Phong, vốn dĩ mạnh miệng, cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Giang Dược.
Hứa Thuần Như đành đứng ra hoà giải, kể chuyện anh Hạo nhân lúc mọi người hấp dẫn sự chú ý của con quái vật, lén lút vượt qua khu vực kiểm soát của con quái vật.
Chuyện gã trộm lên núi, mọi người trước đó cũng không biết, đều bị gã lừa gạt.
Hứa Thuần Như nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Giang Dược và Hàn Tinh Tinh vẫn là vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
"Giang Dược, thật không có ý tứ, việc này đúng là chúng tôi sơ sẩy. Có điều chân mọc trên người anh Hạo, dưới tình huống đó, chúng tôi xác thực cũng không thể làm gì được."
"Bây giờ nói những thứ vô dụng này làm gì, dù sao mọi người toi công bận rộn một trận. May mà nhóm chúng ta cuối cùng cũng không có thương vong, cũng coi là may mắn trong bất hạnh."
Đỗ Nhất Phong nhịn không được nói:
"Toi công bận rộn một trận là có ý gì? Các cậu không tìm được thiên thạch sao?"
"Tìm được, đều làm lợi anh Hạo. Ai biết được anh ta sẽ lên núi, ai biết được anh ta núp trong bóng tối đánh lén mọi người?"
Đỗ Nhất Phong bán tín bán nghi nói:
"Chẳng lẽ toàn bộ thiên thạch đều bị gã cướp đi à? Anh Hạo tuy âm hiểm, nhưng muốn từ trong tay cậu cướp đi thiên thạch, gã có năng lực lớn như vậy sao?"
"Ai nói cho cậu anh ta cướp từ tay tôi? Thiên thạch chúng tôi thống nhất giao cho anh Chí đảm bảo, mà anh Chí là người thứ hai leo lên từ dưới khu va chạm."
Mặc dù Hàn Tinh Tinh biết trên người Giang Dược có thiên thạch, nhưng cũng sẽ không tiết lộ, ngược lại bổ sung một câu:
"Anh Chí và Tiểu Cao đều đã bị anh Hạo xử lý. Thi thể ngay trong bụi cỏ phía trên khu va chạm."
Những người khác nghe vậy, đều là sắc mặt đại biến.
Đỗ Nhất Phong lại nói:
"Vậy các cậu liền trơ mắt nhìn xem anh ta cướp đi thiên thạch?"
Hàn Tinh Tinh không vui nói:
"Chúng tôi lúc đó vẫn còn ở dưới đáy khu va chạm, muốn leo lên phải mất mười mấy phút, cậu tưởng chúng tôi có thể mọc cánh bay lên được ngay sao?"
Đỗ Nhất Phong vẫn nói với giọng thẩm vấn:
"Các cậu ở dưới khu va chạm, làm sao biết là anh Hạo làm? Các cậu ở dưới đáy, không thể có Thiên Lý Nhãn được chứ? Còn có thể bẻ cong ánh mắt hay sao?"
Giang Dược cười lạnh đáp:
"Làm sao? Nhất Phong, cậu đang thẩm vấn phạm nhân đấy à?"
Lúc này Đỗ Nhất Phong mới nhận ra giọng điệu của mình quá cứng nhắc, lập tức hòa hoãn lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
"Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò muốn biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì."
"Lúc anh Chí bị ám hại, đã kêu lên một tiếng 'A Hạo'. Lúc đó tôi đã cảm thấy không ổn, nên đi lên xem xét. Khi đến nơi, đã không còn bóng người nào. Sau đó tôi và Tinh Tinh mới phát hiện thi thể của họ. Nhất Phong, giải thích như vậy có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu rồi chứ?"
"Ha ha, vậy các cậu cũng xuống muộn quá nhỉ. Cái tên A Hạo kia đã trốn xuống núi từ đường cáp treo hai tiếng trước rồi."
Hàn Tinh Tinh nghe vậy, bực tức lên tiếng:
"Các cậu còn không biết xấu hổ! Tôi và Giang Dược ở trên đợi hai tiếng đồng hồ, chẳng thấy bóng dáng ai cả. Các người tưởng chúng tôi muốn bò xuống bằng đường cáp treo à? Nếu không, các người thử đi lên xem cảm giác thế nào?"
Đỗ Nhất Phong cười khẩy đáp:
"Có gì khó chứ? Tôi thấy anh Hạo bò xuống, tay chân rất nhanh nhẹn a?"
"Cậu nói gì? Ý cậu là chê bọn tôi chậm chạp hả? Cậu nhanh nhẹn sao không chặn anh ta lại? Anh ta đâu rồi? Hai mươi viên thiên thạch đâu?"
"Hai mươi viên?"
Đoàn người Đỗ Nhất Phong nghe vậy đều sắc mặt thay đổi, vậy mà lại có nhiều đến thế sao?
Giang Dược nhíu mày nói:
"Nhất Phong, cậu đừng nói với tôi là cả đám các cậu không chặn được một mình gã chứ?"
Đỗ Nhất Phong tức giận nói:
"Tên đó vô cùng xảo quyệt, trước đó gã chắc chắn đã ẩn giấu thực lực. Khi chúng tôi phát hiện ra gã, đã toàn lực truy đuổi, chỉ còn cách mười mấy mét, thế mà để gã trốn mất hút. Sau đó chúng tôi lái xe cũng không đuổi kịp gã!"
Giang Dược cười khẩy nói:
"Lái xe? Cậu tưởng gã ngốc à? Dùng hai chân chạy đua với xe bốn bánh? Gã không biết tìm bụi rậm nào để núp vô sao?"
Đỗ Nhất Phong mặt đen sì, tỏ ra vô cùng hối hận, lúc đó cậu quả thực không nghĩ được nhiều như vậy. Đợi đến khi cậu lái được một lúc, mới nghĩ ra vấn đề này, nhưng lúc quay đầu lại, đường đã quá xa, căn bản không thể tìm thấy tung tích.
Du Tư Nguyên ngược lại là nghĩ thoáng:
"Thôi đi, cũng như Giang Dược nói, bọn mình cũng không tổn thất gì, hơn bọn anh Chí nhiều rồi. Thiên thạch gì gì đó, vốn dĩ cũng không phải do chúng ta phát hiện ra. Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta chỉ bị gã lợi dụng một chút, không mất mát gì cả."
Lúc này cô thậm chí không muốn nhắc lại nhiệm vụ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Hứa Thuần Như cũng nói:
"Người không sao là may mắn rồi, chúng ta cũng chẳng mất mát gì. Chẳng qua chỉ hò hét vài câu, thu hút sự chú ý của quái vật. Mấy người Giang Dược mới thực sự là mạo hiểm."
Đỗ Nhất Phong vẫn có chút không cam tâm:
“Tôi không rõ, hai mươi khối thiên thạch, vì sao phải giao cho anh Chí bảo quản hết? Thực lực của anh Chí cũng không phải mạnh nhất. Chẳng may bọn họ có lòng riêng thì sao? Dù sao cũng phải có chút phòng bị chứ?
Giang Dược cười nhạt nói:
"Giao cho anh Chí bảo quản, chính là phòng bị của tôi. Cậu không nghe nói câu này sao? Thất phu vô tội, mang ngọc có tội."
Đỗ Nhất Phong nhăn mặt, hiển nhiên vẫn không tin tưởng hoàn toàn.
Anh ta lẩm bẩm nói:
"Anh Hạo kia không tuân thủ quy tắc, nhưng chúng ta vẫn phải tuân thủ quy tắc chứ? Theo thỏa thuận trước đó... tôi nhớ các cậu lúc ấy đều đồng ý."
Giang Dược như cười như không nói:
"Cậu có ý gì? Nói thẳng đi."
"Giang Dược, tôi không nhắm vào cậu, cũng không phải không tin tưởng cậu. Căn cứ thỏa thuận trước đó, những người đã đến khu vực va chạm phải chấp nhận việc lục soát."
Đỗ Nhất Phong đưa ra thỏa thuận đã thống nhất trước đó.
Hứa Thuần Như cau mày nói:
"Được rồi được rồi, thỏa thuận kia là nhắm vào nhóm của anh Chí, người một nhà có gì không tin tưởng nhau được?"
Họ kẻ xướng người họa, một người hát mặt trắng, một người hát mặt đen, nhưng thực ra chưa chắc trong lòng không phải nghĩ cùng một chuyện.
Giang Dược thâm ý nhìn Đỗ Nhất Phong, thản nhiên nói:
"Vậy thì cứ theo thỏa thuận trước đó đi. Tôi trước hay Tinh Tinh trước?"
Giang Dược cười lạnh ném ba lô xuống đất.
Hàn Tinh Tinh lòng đầy nghi vấn, cô biết Giang Dược có mười viên thiên thạch, tại sao Giang Dược lại có thể tự tin đến vậy, và sẵn sàng chịu lục soát?
Có điều Hàn Tinh Tinh luôn có một niềm tin khó lý giải vào Giang Dược, tuy nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cô không có thiên thạch, nên càng không phải e ngại.
"Chị Như, Tư Nguyên, chúng ta qua phòng bên kia đi. Cũng không thể bắt tôi cởi quần áo trước mặt nam sinh chứ?"
Hứa Thuần Như và Du Tư Nguyên mỉm cười, không phản đối, cùng Chu Di đi cùng Hàn Tinh Tinh đến phòng điều khiển cáp treo để soát người.
Đỗ Nhất Phong đã nói lục soát, chắc chắn sẽ không qua loa, mà thực hiện một cách nghiêm túc.
Lục soát xong ba lô, cậu ta nói một tiếng đắc tội rồi bắt đầu lục soát người Giang Dược.
Mùa này, quần áo không nhiều, Giang Dược dứt khoát cởi phăng cả ra, chỉ giữ lại một chiếc quần lót.
Đỗ Nhất Phong thực sự không có chút ngại ngùng, tỉ mỉ lục soát, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Chỉ tiếc, lần cố gắng này của cậu ta đã chú định phí công.
Lục soát một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lòng cậu vừa nổi nóng, vừa mơ hồ có chút hối hận.
Cậu biết hành động này ít nhiều gì cũng khiến mình rơi vào ngõ cụt, đắc tội Giang Dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận