Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 392: Mỗi việc sống sót thôi đã phải dốc hết toàn lực
"Hiệu trưởng, về lý thuyết, chúng ta không thể né tránh trận khiêu chiến thi đấu này. Có điều vấn đề là chúng ta sẽ thi đấu như thế nào, quy tắc sẽ ra sao, có trọng tài hay không, có thế lực bên ngoài can thiệp hay không, và chế độ thi đấu có công bằng hay không. Những vấn đề này chúng ta cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện tại, trường trung học Tinh Thành số một đang được ưu ái, chính phủ khó tránh khỏi sẽ thiên vị họ. Nếu thi đấu xuất hiện sự thiên vị, dẫn đến tranh tài không công bằng, thì ý nghĩa của trận thi đấu này sẽ không còn nữa. Thậm chí còn có thể đẩy học sinh trường trung học Dương Phàm chúng ta vào tình thế nguy hiểm."
"Thầy Tôn nói rất có lý, đây cũng là trọng tâm công việc của chúng ta lúc này. Chúng ta có thể tham gia trận thi đấu này, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải được đảm bảo công bằng."
Hiệu trưởng nói với giọng kiên định:
"Chúng ta nhất định phải bảo đảm chế độ thi đấu công bằng, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ điểm mơ hồ nào, càng không cho phép gian lận."
Ý tưởng là rất tốt, nhưng thực tế có thể sẽ rất phũ phàng.
Nói về kinh nghiệm trong thời đại quỷ dị, Giang Dược còn phong phú hơn cả hiệu trưởng và thầy Tôn. Công bằng tuyệt đối là không có, nếu muốn thiên vị, có rất nhiều khâu có thể động tay chân.
Đương nhiên, Giang Dược sẽ không dập tắt tinh thần của mọi người lúc này.
"Hiệu trưởng, việc quyết định chế độ thi đấu nhất định phải được hai bên đồng ý phải không ạ? Em xin được tham dự vào việc này."
"Nhất định phải tham dự, thầy Cao đã dặn đi dặn lại, chuyện chế độ thi đấu này tuyệt đối không thể nhả ra, nhất định phải cắn chặt. Thầy ấy nói rõ, nhất định phải có em tham dự, chỉ khi nào em gật đầu, chúng ta mới có thể ký tên."
Có thể thấy, nhà trường coi trọng Giang Dược đến mức nào.
Hai bên thống nhất cẩn thận, thời điểm quyết định chế độ thi đấu, nhà trường sẽ thông báo trước cho Giang Dược.
Sau khi đạt được thỏa thuận, tâm trạng hiệu trưởng rất tốt, ông cười nói vui vẻ với mọi người, thậm chí còn nhắc đến Đỗ Nhất Phong.
Hiệu trưởng hiển nhiên biết chuyện Đỗ Nhất Phong mời Giang Dược tham gia khảo hạch, ông hỏi vài câu nhưng không đào quá sâu.
Điều mà nhà trường quan tâm là liệu Đỗ Nhất Phong có quay trở lại trường học hay không.
Giang Dược cũng không thể trả lời thay Đỗ Nhất Phong cho vấn đề này.
Có điều qua một thời gian ở vườn sinh thái, Giang Dược cũng có hiểu biết toàn diện hơn về Đỗ Nhất Phong.
Nếu như trường trung học Dương Phàm hiện tại đang nổi tiếng, Đỗ Nhất Phong chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội dệt hoa trên gấm.
Có điều hiện tại trường trung học Dương Phàm đang bị chèn ép, tình thế khó khăn, trông cậy vào Đỗ Nhất Phong đến giúp đỡ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đồng cam cộng khổ với trường là điều gần như không thể.
Đương nhiên, trước mặt hiệu trưởng, Giang Dược không thể nói ra điều này.
Sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, mấy người tìm đến Vương Hiệp Vĩ.
"Sếp Dược, Tinh Tinh."
Vương Hiệp Vĩ vẫn như trước, trầm lắng và ngại ngùng.
"Không tệ!"
Giang Dược vỗ vai Vương Hiệp Vĩ:
"Tôi không cần kiểm tra cũng có thể kết luận, Hiệp Vĩ, cậu đã giác tỉnh rồi."
Vương Hiệp Vĩ trong khoảng thời gian này đã nghe Đồng Địch nói nhiều về việc bản thân giác tỉnh, nhưng có thể vì tính cách trầm ổn, trước khi có số liệu đo lường thể chất chính thức từ chính phủ, cậu vẫn không dám tự tin.
Nhưng bây giờ, Giang Dược vừa gặp mặt đã nói vậy, không thể nghi ngờ là một liều thuốc tinh thần, khiến hy vọng vốn chỉ ba phần của Vương Hiệp Vĩ lập tức tăng lên bảy tám phần.
Đồng Địch thấy Vương Hiệp Vĩ vui mừng, nhịn không được trêu chọc:
"Hiệp Vĩ, ý gì a? Tui ngày ngày ở bên tai cậu lẩm bẩm, cậu trước giờ đều bán tín bán nghi, cũng không thấy cậu hưng phấn như vậy. Lớp trưởng thuận miệng một câu, cậu liền tin hoàn toàn à?"
Vương Hiệp Vĩ chất phác cười một tiếng:
"Đồng Địch, bình thường cậu nói chuyện không đàng hoàng, mình sợ cậu lại trêu đùa mình."
"Cái gì? Cậu hiểu lầm tui sâu như vậy? Người nói chuyện chém đinh chặt sắt giống như tui, cậu lại dám bảo không đàng hoàng?"
Thầy Tôn lên tiếng:
"Thôi đừng cãi nhau nữa, về nhà thầy ngồi một chút."
Mấy người lại về nhà thầy Tôn, Giang Dược lại kiểm tra cho Vương Hiệp Vĩ một lần nữa.
"Hiệp Vĩ, yên tâm, không sai được. Cậu không chỉ giác tỉnh, mà số liệu kiểm tra thể chất cũng không kém. Trong khoảng thời gian này, cậu hãy tự mình quan sát, trải nghiệm nhiều, xem thử đã giác tỉnh kỹ năng đặc thù nào hay không."
"Kỹ năng đặc thù?"
Vương Hiệp Vĩ có chút mơ hồ.
"Nếu như cậu chợt phát hiện bản thân ở một phương diện nào đó rất khác, thì hãy tập trung cảm ngộ theo hướng đó, nói không chừng sẽ có phát hiện."
Giang Dược giải thích.
"Hiệp Vĩ, giống như tui, tui là Người giác tỉnh hệ tinh thần, tinh thần lực của tui đặc biệt cường đại, có thể giao tiếp với nhiều linh vật."
Nói về linh vật, Giang Dược thầm cảm thấy đáng tiếc.
Lần trước đi vườn sinh thái, giá như Đồng mập mạp cũng tham gia thì tốt.
Lần khảo hạch đó, đối với người tham dự mà nói, là một trải nghiệm vô cùng hữu ích. Tất nhiên, tiền đề là có thể sống sót trở về được.
Nếu như Đồng mập mạp tham gia, rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải nói không chừng có thể hé mở một chút.
"Đúng rồi, Tinh Tinh, lần trước cậu nhắc tới dụng cụ và phương thức đo lường thể chất mới, có tin tức gì về chúng không?"
Giang Dược đột nhiên hỏi.
"Mình vẫn chưa liên lạc với cha, cũng không rõ tình hình mới nhất. Chờ cha mình từ thủ đô trở về, nhất định sẽ có tin tức mới nhất."
"Nếu vẫn không có tin tức, đến lúc đó mình sẽ sử dụng một chút quan hệ cá nhân để sắp xếp cho Hiệp Vĩ đi đo lường thể chất."
Lần trước Hàn Tinh Tinh đưa Giang Ảnh đi đo lường thể chất cũng là sử dụng quan hệ cá nhân, bí mật sắp xếp.
Mặc dù thị trưởng đi thủ đô, có thể sức ảnh hưởng của ông không biến mất hoàn toàn ngay lập tức. Sắp xếp một lần đo lường thể chất thôi, vấn đề không lớn.
"Hiệp Vĩ, còn không mau cảm ơn Tinh Tinh?"
Đồng Địch huých cùi trỏ vào Vương Hiệp Vĩ.
"Cảm ơn Tinh Tinh, cảm ơn sếp Dược."
Vương Hiệp Vĩ nói rất nghiêm túc.
"Bằng vào mối quan hệ của chúng ta, nói những lời khách sáo này làm gì."
Giang Dược khoát tay áo.
Đồng Địch lại nghiêm mặt nói:
"Hiệp Vĩ, chúng ta là anh em thì là anh em, nhưng tui vẫn muốn cảnh cáo trước một số lời."
"Cậu nói đi."
Vương Hiệp Vĩ vội vàng ngồi thẳng, vẻ mặt thành thật.
"Tình hình hiện tại của trường trung học Dương Phàm, cậu cũng thấy rồi. Phần lớn những kẻ gọi là Người giác tỉnh kia đều bị những đám nhà giàu có thế lực dùng tiền mua chuộc. Nếu như cậu giống như những kẻ đó, chúng ta đây không thể làm anh em nữa. Đồng Địch tui tuyệt đối không thừa nhận loại người có tầm nhìn thiển cận, thấy lợi quên nghĩa này."
Vương Hiệp Vĩ vội nói:
"Tôi hiện tại còn chưa hiểu nhiều về những chuyện này, cậu nói cho tôi biết phải làm như thế nào? Tôi đều nghe các cậu."
"Tốt, vậy tui sẽ nói cho cậu biết. Tui sẽ không để cho dòng đời đưa đẩy, thấy lợi quên nghĩa. Mao Đậu Đậu tuy ngoài miệng tham tiền, nhưng chắc chắn cũng sẽ không bỏ rơi anh em mà đi. Lý Nguyệt càng không cần phải nói, tiền chất cao như núi trước mặt cũng sẽ không thèm ngó tới. Tui hy vọng cậu cũng có thể làm được."
"Nếu cậu không làm được, vậy cũng không sao, người có chí riêng. Tui không miễn cưỡng, chỉ là về sau ra ngoài đừng nói là anh em với tụi tui là được."
"Tôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi anh em, có tiền hay không có tiền không quan trọng."
"Vậy là được rồi. Còn nhớ lời hứa ở quán cơm Đại Binh lần trước chứ? Chúng ta là một vòng tròn, hạch tâm của vòng này chính là lớp trưởng. Chúng ta nhất định phải cùng lớp trưởng, mới có ngày nổi danh. Cậu đừng không tin, lúc trước tui đã từng nói như vậy, hiện tại vẫn là câu nói này, lớp trưởng nhất định sẽ làm nên sự nghiệp lớn. Còn việc của chúng ta, chính là làm tốt vai trò Ngọa Long Phượng Sồ bên cạnh."
Vương Hiệp Vĩ gãi đầu:
"Ngọa Long Phượng Sồ thì chắc tôi không được, nhưng tôi nhất định sẽ đi theo sếp Dược, tôi luôn tin tưởng cậu ấy."
Lúc này Đồng Địch mới vui mừng gật đầu, lập tức lại nói:
"Hiệp Vĩ, đừng nhìn những người kia được thế lực lớn mời chào, tưởng chừng như bước lên chuyến xe tốc hành phú quý, ai biết ngày nào sẽ lật xe. Đi theo lớp trưởng, chúng ta chắc chắn sẽ càng ổn định và có tiền đồ hơn."
"Lớp trưởng, cậu sẽ thu lưu bọn tui chứ?"
Đồng mập mạp cười hề hề hướng về phía Giang Dược nói.
Giang Dược trong khoảng thời gian này cũng một mực suy nghĩ về những vấn đề trên. Một cá nhân đơn độc chiến đấu, quả thật sức lực và thời gian đều có hạn.
Thời đại quỷ dị, cuối cùng vẫn là muốn chung tay sưởi ấm, phải có nhân mã.
Giống như ngài thị trưởng, nếu như trong tay có một nhóm tinh nhuệ, lần trước hành động tuyệt đối không đến mức bị người mưu hại, không đến mức bị động như thế.
Nói cho cùng, thời đại quỷ dị đến quá đột ngột, ngài thị trưởng thậm chí cũng không kịp tổ kiến đội ngũ chính thống cho bản thân, trong khi đội ngũ thời đại ánh mặt trời trái lại bị không ít kẻ hai mặt ba lòng lẫn vào.
Kinh nghiệm của thị trưởng cho Giang Dược biết, phải có tổ chức, có thành viên của riêng mình.
Mà thành viên cốt lõi, tự nhiên là càng thân cận càng tốt.
Không thể không nói, Đồng Địch, Mao Đậu Đậu, Vương Hiệp Vĩ, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất hiện tại của hắn.
Còn về phần Lý Nguyệt?
Hình ảnh thân ảnh nhỏ bé yếu ớt hiện lên trong đầu Giang Dược, cũng không biết tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào?
"Lớp trưởng?"
Đồng mập mạp thấy Giang Dược trầm ngâm không nói, nhịn không được đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Giang Dược.
"Chẳng lẽ ghét bỏ chúng ta là kẻ yếu?"
Đồng mập mạp uể oải nói.
"Mập mạp, Hiệp Vĩ, cho dù không có lời của các cậu hôm nay, nếu như các cậu muốn gia nhập thế lực khác, tôi đồng dạng sẽ phản đối."
Giang Dược mở miệng.
"Quan điểm trước đây của phó chủ nhiệm Thiệu, kỳ thật cũng đại biểu cho quan điểm của tôi. Thậm chí quan điểm của tôi còn nghiêm trọng hơn."
"Tôi có thể khẳng định chắc chắn với các cậu, đại bộ phận Người giác tỉnh vội vàng gia nhập thế lực lớn, tỷ lệ lớn là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì."
Giọng điệu của Giang Dược vô cùng nghiêm túc, những lời này, hắn không nói lúc đang ăn trưa, cũng không nói tại phòng hiệu trưởng.
Bây giờ, tại một vòng nhỏ này, Giang Dược mới thực sự nói ra.
"Các cậu đừng cảm thấy tôi nói chuyện giật gân, tôi thậm chí có thể dự đoán trước kết quả của bọn họ: bị thế lực lớn sử dụng làm vũ khí, bán mạng cho bọn họ, đây là tốt nhất, dù sao cũng chưa chắc sẽ mất mạng. Thảm nhất là bị thế lực tà ác lừa gạt, nói không chừng sẽ thành chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Tôi có thể khẳng định chắc chắn với các cậu một tin tức, Tinh Thành tồn tại một thế lực ngầm đáng sợ, bọn chúng thực hiện những nghiên cứu tà ác, lấy quái vật tai họa và Người giác tỉnh làm đối tượng thí nghiệm... Các cậu nhất định còn nhớ kỹ sự kiện tập kích và bắt cóc nhằm vào Người giác tỉnh một thời gian trước chứ?"
Nói đến sự kiện đó, sắc mặt Hàn Tinh Tinh hơi biến đổi.
Cô và hai chị em Giang Dược đã tự mình trải qua chuyện này.
Lúc ấy, nếu không phải Giang Ảnh và Giang Dược bảo hộ, cô đường đường là thiên kim thị trưởng đã bị rơi vào tay kẻ khác, trở thành chuột bạch cho phòng thí nghiệm tà ác.
Chỉ nghĩ đến thôi, cả người cô đã sởn hết gai ốc.
"Giang Dược, tình hình nghiêm trọng như vậy sao?"
Thầy Tôn nhịn không được hỏi:
"Nghe nói lần này đào người, đều là những thế lực lớn có tiếng tăm ở Tinh Thành."
"Bề ngoài khẳng định phải là những thế lực có tiếng tăm. Nhưng ai mà biết, những thế lực có tiếng tăm này, không phải là tay sai của thế lực tà ác kia?"
Sắc mặt thầy Tôn tái nhợt, nhất thời có chút không thể tiêu hóa được tin tức kinh người này.
Hàn Tinh Tinh nói theo:
"Thầy Tôn, Giang Dược nói không hề khoa trương, mà chỉ là trần thuật lại một sự thật. Chỉ là cụ thể nhà nào tay sai, nhà nào trong sạch, tạm thời còn chưa rõ ràng."
Đồng Địch mặt mày hớn hở nói:
"Xem đi, đây hoàn toàn giống với suy đoán của tui, tui đã nói những kẻ thiển cận này, nói không chừng sẽ lật xe trước. Bị tui nói trúng đi? Lớp trưởng, nhanh lên tỏ thái độ đi, dẫn dắt chúng ta, đánh bại thế lực ngầm tà ác này!"
Hội chứng tuổi teen phát tác, đầu óc cậu đầy ắp những ảo tưởng, đời sống nội tâm vô cùng phong phú, đã bắt đầu tự tưởng tượng về hình ảnh hai thế lực đối đầu nhau trong tương lai Tinh Thành.
Mà cậu sẽ đóng vai Ngọa Long Phượng Sồ, tung hoành ngang dọc, chỉ điểm giang sơn.
Chỉ nghĩ đến việc đó thôi mà cái thân đầy mỡ của cậu lại run rẩy không ngừng.
Giang Dược tát cho cậu ta một cái:
"Mập mạp, tỉnh lại, đừng nằm mơ. Chúng ta đây cộng lại cũng không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng."
"Hiện tại không đủ, thế nhưng nửa năm, một năm, ba năm, năm năm về sau, lại khó nói. Lớp trưởng, cậu đừng mất lòng tin vào bản thân như vậy, chưa chiến mà đã hàng."
"Tốt, mập mạp, đừng làm ồn. Các cậu tin tưởng tôi, gọi tôi một tiếng sếp, tôi sẽ phải có thái độ. Từ nay về sau, hễ tôi có một miếng ăn, tuyệt đối sẽ không để các cậu bị đói."
Đồng Địch khổ não nói:
"Lớp trưởng, thái độ của anh cũng quá tủn mủn rồi. Coi như không nói đao to búa lớn, tốt xấu gì cũng phải nói mấy câu đại loại như phong hầu bái tướng chẳng phải trời sinh chứ? Làm sao lại nói một miếng ăn như vậy, không khỏi có chút hạ thấp uy phong... Không xứng với khí thế hùng tráng của tình cảnh này a."
Giang Dược cười hắc hắc, đầy thâm ý nói:
"Mập mạp, một kẻ ăn hàng như cậu, tương lai có thể có một miếng ăn không bị đói, nói không chừng chính là một hạnh phúc lớn. Cậu vĩnh viễn không biết, thời đại quỷ dị khiến xã hội sẽ sụp đổ đến mức độ nào. Tôi vẫn là câu nói cũ, mỗi người đều nên hạ thấp kỳ vọng của mình..."
"Hạ thấp đến mức nào?"
"Sống sót! Cố gắng sống sót! Có thể dự kiến, trong tương lai không xa, con người chỉ để sống sót thôi đã phải dốc hết toàn lực."
Giọng điệu của Giang Dược nghiêm túc, chậm rãi nói.
Giang Dược không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, nhưng dựa vào quan sát của hắn đối với các sự kiện quỷ dị, tổng hợp phán đoán về tình hình quỷ dị trong thời gian này, tương lai thực sự không có chút nào lạc quan đối với con người.
Không gian sinh tồn của con người đang chịu áp lực không thể tưởng tượng được.
Chỉ riêng vấn đề lương thực thôi, có thể khiến cho người trên toàn bộ hành tinh Gaia đào thải bảy tám phần.
Mà lương thực chỉ là một vấn đề cơ bản nhất, còn có các mối đe dọa từ bên ngoài, sự xâm nhập của các loại sinh vật quỷ dị, rồi cả nội chiến trong loài người...
Mỗi một vấn đề trong số đó đều khiến người ta không thể lạc quan.
Qua việc nhiều người liên tục đến nhà thầy Tôn mượn lương thực, thậm chí giống như thầy Hà muốn cưỡng ép giựt đồ, nhìn một là biết mười, thực ra đã mơ hồ có chút dấu hiệu vỡ trận.
Rất nhanh, vấn đề lương thực có thể sẽ bộc phát.
Một khi bộc phát, nội chiến của con người sẽ nhanh chóng nhảy lên mức độ kịch liệt không thể tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận