Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 367: Xuất phát, Cốc Thần Tiên!
Quả nhiên, dù là con em nhà giàu có, khi đối mặt với lợi ích lớn lao, cũng không thể giữ bình tĩnh, đều sẽ nhập ma, bị mê muội tâm trí.
Có lẽ, càng là con em nhà giàu có, càng khó cưỡng lại sự hấp dẫn cực lớn.
Bởi vì, người bình thường có lẽ không hiểu được thiên thạch rốt cuộc mang ý nghĩa gì, nhưng Đỗ Nhất Phong là con em nhà giàu có, lại biết rõ ý nghĩa của thiên thạch này.
Trong thời đại ánh mặt trời, các nước lớn tranh giành nguồn năng lượng, liên tục lục đục với nhau, không tiếc xuất động máy bay quân hạm, không tiếc giết người diệt quốc...
Đây chỉ là nguồn năng lượng cũ mà thôi.
Mà thiên thạch này, lại ẩn chứa một loại năng lượng mới mẻ chưa từng có, có lẽ, đây sẽ là nguồn năng lượng mới của thời đại quỷ dị.
Ai có thể chiếm được tiên cơ trong cuộc tranh giành nguồn năng lượng mới của thời đại quỷ dị, người đó có khả năng trổ hết tài năng, trở thành môn phiệt đỉnh cấp nắm giữ mệnh mạch của thời đại quỷ dị.
Nếu như ở thời đại cũ đã hình thành thì không thay đổi, tính lưu động trong giới cao tầng không thể nói không có, nhưng cơ bản rất khó xuất hiện tẩy bài đại quy mô.
Thời đại quỷ dị đến, không thể nghi ngờ là một cơ hội tẩy bài lớn.
Mỗi một người chơi có tư cách tham gia đều có cơ hội.
Mà ai cầm tới tiên cơ, ai bốc được bài tốt, nghĩa là trong ván bài mới mẻ này, có cơ hội xưng hùng xưng bá, trở thành tài phiệt đỉnh cấp thực sự.
Tuy Đỗ Nhất Phong ở độ tuổi này còn chưa nghĩ sâu xa được đến vậy, nhưng lại rất rõ ràng thiên thạch này ẩn chứa lợi ích to lớn.
Nếu nhà họ Đỗ có thể thu được lượng lớn thiên thạch, vận hành tốt, nhất định có thể khiến gia tộc thu hoạch được lợi ích to lớn, từ nhà giàu Tinh Thành vươn lên trở thành nhà giàu Trung Nam Bộ, thậm chí là nhà giàu toàn nước Đại Chương, tuyệt đối là có hy vọng.
Đây chính là nguồn năng lượng mới hoàn toàn!
Cho nên, trong đám người này, Đỗ Nhất Phong tuyệt đối là người nhập tâm nhất.
Trong lòng cậu đã sớm tính toán các loại công việc, ví dụ như phân phối thiên thạch.
Những người khác còn đang suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc có thể làm được hay không, thì cậu đã cân nhắc đến vấn đề phân phối.
Có thể thấy được tâm tư của cậu xoay chuyển nhanh chóng như thế nào.
Hàn Tinh Tinh mỉm cười nói:
"Đỗ Nhất Phong, cậu quả thực là tắc kè hoa. Lúc trước hô hào về Tinh Thành, cậu kêu vang nhất, lúc này nghe được thiên thạch, lại không muốn về nữa rồi à? Nếu bây giờ tôi đề nghị về Tinh Thành, cậu lại lăn lộn đòi phản đối a?"
Đỗ Nhất Phong cũng không giận, cười ha hả nói:
"Tinh Tinh, mọi người đều có chung tâm tư, cậu cũng đừng diễn với tôi. Đối mặt với cám dỗ của thiên thạch, tôi không tin các cậu không động lòng."
Hàn Tinh Tinh bĩu môi:
"Cậu nghĩ ai cũng đều tham tiền như mình sao?"
"Ha ha, đây không chỉ là vấn đề tiền, chúng ta có ai thiếu tiền sao?"
Hứa Thuần Như dường như cũng không thể chấp nhận sự lật mặt liên tục của Đỗ Nhất Phong, cau mày nói:
"Nhất Phong, nghe ý tứ của anh Hạo kia, thực lực của con quái vật ngăn cản dọc đường rất mạnh, có thể đến nơi được hay không đã là một vấn đề. Suy nghĩ của em có phải là hơi quá mức rồi hay không? Nếu thật sự nguy hiểm quá lớn, chị đề nghị chúng ta không nên liều mạng tới cùng. Thiên thạch đương nhiên tốt, nhưng nếu phải đánh cược mạng sống, hoàn toàn không cần thiết."
Đỗ Nhất Phong ha ha cười nói:
"Chị Như đây là xem thường Giang Dược a. Có Giang Dược ở đây, em tin tưởng chúng ta nhất định có thể vượt qua."
Lời này có điểm không tử tế.
Giang Dược trong tình huống bình thường sẽ không so đo với Đỗ Nhất Phong, nhưng nghe lời này, trong lòng vẫn không thích.
Phép khích tướng này cũng không cao minh.
Giang Dược nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Nhất Phong một chút, giọng điệu đạm mạc nói:
"Mọi người đều sớm nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay chưa chắc nhất định sẽ thái bình, nằm mơ cũng đừng làm mộng đẹp quá."
Hàn Tinh Tinh hì hì cười một tiếng:
"Có người chưa ngủ liền đã làm đến xuân thu đại mộng."
Ai cũng nghe ra được, câu nói kia của Giang Dược là lời cảnh cáo mọi người, kỳ thật thiếu chút nữa chỉ đích danh Đỗ Nhất Phong.
Nói cho cùng, giao dịch giữa Giang Dược và Đỗ Nhất Phong đã kết thúc từ khi Đỗ Nhất Phong đi ra khu vui chơi Tò Tí Te.
Đỗ Nhất Phong hoàn thành nhiệm vụ, giao dịch giữa Giang Dược và hắn cũng hoàn thành.
Chuyến đi cốc Thần Tiên ngày mai, mặc kệ là Hứa Thuần Như hay là Đỗ Nhất Phong, đều sẽ không tiếp tục có bất kỳ giao dịch nào với hắn.
Nội dung giao dịch giữa bọn họ chỉ là bảo hộ an toàn cho họ trong quá trình làm nhiệm vụ.
Giang Dược đã hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần cốc Thần Tiên, tranh đoạt thiên thạch, rõ ràng là đã vượt tầm kịch bản, cũng hoàn toàn không nằm trong thỏa thuận trước đây.
Giang Dược căn bản không có nghĩa vụ với Đỗ Nhất Phong và những người khác.
Đỗ Nhất Phong lại dùng loại phép khích tướng vụng về này, cũng khó trách Giang Dược trong lòng không vui.
Ba cô gái tự đi rửa mặt.
Chu Kiên cũng nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sô pha, anh ta tự biết mình thấp cổ bé họng không có quyền lên tiếng, lựa chọn thông minh nhất là ngậm miệng.
Đỗ Nhất Phong nằm im trên giường, thần sắc ngưng trọng, tâm tư chắc chắn không thể nào yên tĩnh, tất nhiên là suy nghĩ về chuyện thiên thạch.
Tương tự đêm trước, đêm nay cũng lại là một buổi tối bình yên.
Nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần của mọi người đều được phục hồi vô cùng tốt, nhìn qua đều tinh thần toả sáng.
Xuống lầu, đi vào phòng ăn, anh Chí và mọi người đã đến.
Có thể thấy, anh Chí và những người khác rất coi trọng chuyện này, ăn mặc rất trang trọng.
Nhìn thấy Giang Dược và mọi người xuống, họ cũng rất nhiệt tình mời mọi người ăn điểm tâm.
Giang Dược vừa ăn sáng vừa quan sát phản ứng của mọi người.
Không ít người nhìn qua đều có vẻ hơi phập phồng không yên, họ rất mong chờ được đến cốc Thần Tiên.
Trấn định nhất quả nhiên vẫn là anh Hạo.
Không ai biết rõ lai lịch của người này, cặp kính râm dày che đi đôi mắt của hắn, luôn luôn toát lên vẻ bình tĩnh. Nhưng ẩn sau sự bình tĩnh đó là một trí tuệ kinh người.
Anh Chí trời sinh có khí chất của một đại ca chốn giang hồ, có thể nói cười với bất kỳ ai.
Lúc này, anh Chí đang trò chuyện vui vẻ với Đỗ Nhất Phong, bề ngoài nhìn rất hợp cạ nhau. Có điều chỉ có bọn họ mới biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì.
Ăn sáng xong, để tránh tai mắt của người khác, hai nhóm người không đi cùng nhau mà tự mình đeo ba lô lên lưng, chia ra xuất phát.
Xe của nhóm Giang Dược đỗ ở cửa khách sạn, anh Chí và những người khác thì chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe để lấy một chiếc khác.
Hai bên hẹn nhau cẩn thận, tập trung tại cổng ra vào khu ngắm cảnh cốc Thần Tiên.
Giang Dược lại ném con quái vật xương trắng vào cốp xe sau, cả bọn lái xe hướng về khu ngắm cảnh cốc Thần Tiên.
Khu ngắm cảnh cốc Thần Tiên là nơi xa nhất trong toàn bộ khu sinh thái, dọc theo con đường núi uốn lượn quanh co với chín khúc mười tám ngã rẽ, mất gần một giờ mới đến tòa nhà trung tâm dành cho du khách dừng chân.
Dọc đường đi tương đối thông thuận, những chướng ngại vật trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Điều này cho thấy đã có người tham gia khảo hạch đến đây từ trước.
Nếu là vào thời đại ánh mặt trời, thời điểm này trung tâm du khách hẳn là rất náo nhiệt, người người chen chúc.
Nhưng hiện tại, nơi đây lại vắng vẻ đến lạ thường, trên mặt đường phủ đầy lá rụng, nhiều ngày không được dọn dẹp nên nhìn có vẻ hơi bừa bộn.
Giang Dược cẩn thận đỗ xe rồi bước xuống.
Chu Kiên vẫn ở lại trên xe, ấp úng nói:
"Cậu Giang, tôi nghĩ mình chỉ là một thương binh, nếu đi cùng các cậu cũng chỉ là cản trở. Hay là tôi ở đây trông xe cho các cậu, cậu thấy thế nào?"
Giang Dược hơi bất ngờ, thiên thạch có sức hấp dẫn lớn như vậy, nhìn vẻ mặt của Đỗ Nhất Phong, mắt đều đỏ hết cả lên, vậy mà Chu Kiên lại không đi?
Chẳng lẽ anh ta không có ý định kiếm chác chút lợi lộc nào hay sao?
Hứa Thuần Như bỗng nhiên nói:
"Tôi lại cảm thấy lựa chọn của anh rất thông minh. Nói thật, tôi suy nghĩ rất lâu tối qua, cũng có chút phân vân dao động."
Đỗ Nhất Phong cười nói:
"Chị Như, đây không giống với chị a. Chị là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?"
Hứa Thuần Như lườm đối phương một cái:
"Cái thằng này, đừng có mà kích chị. Nếu thật sự không qua được, chị tuyệt đối sẽ không cố chấp."
Đỗ Nhất Phong nhún vai nói:
"Chỉ cần tinh thần không suy sụp, thì biện pháp luôn có nhiều hơn vấn đề. Em tin tưởng chúng ta nhất định có thể nghĩ ra cách vượt qua. Cùng lắm thì trèo đèo lội suối, đi đường vòng thôi? Em không tin còn có nơi nào không thể đến được?"
Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, xe của anh Chí cũng đã đến.
Họ tìm một chiếc xe việt dã tại bãi đỗ xe, tiếng động cơ vô cùng mạnh mẽ, từ xa xa đã có thể nghe thấy.
Anh Chí và những người khác nhảy xuống, thấy nhóm Giang Dược chỉ có năm người xuống xe, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Khi nghe nói Chu Kiên không đi, nhóm anh Chí càng thêm cảm thấy khó tin.
Có điều thiếu một người cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Có người nguyện ý ở lại trông xe, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Giang Dược quay lại, mở cửa xe, thấy Chu Kiên nằm ở ghế sau, nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn hiển hiện rõ ràng.
Có thể thấy, việc Chu Kiên quyết định ở lại cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ. Không phải là anh ta thực sự gan dạ, có thể trực tiếp đối mặt với nỗi sợ hãi khi ở một mình.
Chỉ là so ra, anh ta cảm thấy việc mình đi theo sẽ chỉ cản trở mọi người. Thậm chí, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, người chết đầu tiên chắc chắn là anh ta.
Thay vì như vậy, còn không bằng ở lại.
Giang Dược nhìn ra sự giằng xé nội tâm của Chu Kiên, ngược lại cũng không tiện mời anh ta đi cùng.
Hắn lén lút nhét một lá bùa Kháng tà vào tay anh ta, thấp giọng nói:
"Mang theo thứ này bên mình, đừng để lộ ra. Có thứ này, yêu ma quỷ quái bình thường sẽ không thể làm gì được anh. Chỉ cần anh tránh trong xe, không đi lung tung, vấn đề cũng không lớn."
Chu Kiên lăn lộn hai ngày cùng với nhóm Giang Dược, tự nhiên là rất tin tưởng năng lực và sự hiểu biết về thời đại quỷ dị của Giang Dược.
Mặc dù anh ta không biết thứ này là gì, nhưng anh ta đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết.
Nếu Giang Dược đã nói thứ này có thể trừ tà, vậy chắc chắn nó không phải là vật tầm thường.
"Cậu Giang, đã khiến cậu chê cười. Hy vọng các cậu mã đáo thành công, đi nhanh về nhanh."
Chu Kiên cố gắng tỏ ra kiên cường và thoải mái.
Giang Dược cười cười:
"Không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ về trước khi trời tối. Tôi chỉ nghĩ thời gian này với anh sẽ khá buồn chán."
"Không sợ, tôi có điện thoại và cả cục sạc dự phòng."
Chu Kiên khoe khoang, lắc lư chiếc điện thoại trong tay.
Giang Dược vỗ vai Chu Kiên:
"Chú ý an toàn. Nhớ kỹ, ban ngày, có lẽ người sống còn đáng sợ hơn quái vật, không nên tùy tiện tin tưởng người lạ."
Chu Kiên gật đầu im lặng.
Anh ta có nguyên tắc của mình, đánh không lại những Người giác tỉnh này, nhưng ra vẻ đáng thương vẫn là có thể.
Dù sao Chu Kiên cảm thấy, trên người mình cũng không có gì đáng tiền, đáng giá người khác nhớ thương, người ta thật muốn cái gì, cứ việc cho là được.
Hai nhóm người tụ tập tại một tấm bảng hướng dẫn dưới cửa ra vào trung tâm du khách.
Tấm bảng này vẽ tuyến đường ngắm cảnh cốc Thần Tiên, đánh dấu từng điểm ngắm cảnh đặc sắc dọc đường.
Anh Hạo chỉ vào bản đồ, giải thích sơ lược.
Mặc dù mọi người đều nghe hiểu, nhưng không thực sự nhìn tận mắt, chỉ có ấn tượng mơ hồ, cụ thể tình huống như thế nào, còn phải đến nơi mới biết được.
Giang Dược lại lưu ý đến việc, theo lời anh Hạo, địa điểm quái vật thường lui tới, thật đúng là phải qua điểm ngắm cảnh "Thần tiên vỗ đầu".
Chỉ là, điểm ngắm cảnh "Thần tiên vỗ đầu" này, so với điểm va chạm mà anh Hạo nhắc tới còn gần hơn.
Nhưng muốn đến điểm va chạm kia, lại nhất định phải trải qua "Thần tiên vỗ đầu".
Giang Dược bỗng nhiên nghĩ đến, nơi Chu Kiên và bạn gái gặp được giáo sư Lục, tựa hồ cũng rất gần với điểm va chạm kia.
Mặc dù điều này rất khó thể hiện trực quan trên bản đồ, nhưng từ miêu tả của Chu Kiên và anh Hạo, vị trí của họ gần như là cùng một nơi.
Chỉ tiếc, ảnh chụp của anh Hạo là chụp từ xa, mà Chu Kiên và bạn gái cũng không chụp ảnh tại nơi gặp giáo sư Lục, không cách nào so sánh chính xác được.
Nếu đây là cùng một nơi, thì quả thực quá trùng hợp và quỷ dị.
Phải biết, ngày Chu Kiên gặp giáo sư Lục là hai ngày trước khi đợt biến đổi đầu tiên bắt đầu, khi đó, vườn sinh thái hẳn là còn chưa xuất hiện dị biến, va chạm hẳn là cũng chưa xuất hiện.
Cái gọi là va chạm, hẳn là do mưa thiên thạch gây ra dị biến, những ngày gần đây, toàn bộ hành tinh Gaia đều bị thiên thạch tấn công.
Theo thống kê, có ba khu vực trong Tinh Thành đã bị thiên thạch va chạm.
Chỉ không biết, ba khu vực này có bao gồm cốc Thần Tiên hay không?
Đi qua một cánh cửa trúc từ trung tâm du khách, hai bên trái phải đều có bậc thang.
Bên trái là đường đi cáp treo, bên phải là đường đi bộ, tuy nhiên, do là khu du lịch nên dọc đường đều được tu sửa bằng thềm đá nhân tạo.
"Anh Giang, nếu đi bộ, muốn đi một vòng quanh khu ngắm cảnh cốc Thần Tiên, người bình thường đại khái cần bốn giờ. Chúng ta là Người giác tỉnh, toàn lực ứng phó, chỉ cần một giờ rưỡi là có thể đi một vòng. Có điều có những yếu tố bất ngờ tồn tại, nên không thể nói trước về thời gian. Đáng tiếc cáp treo không thể hoạt động, nếu không chúng ta dùng cáp treo một đường đi về, tránh né con quái vật kia, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cáp treo không có bộ máy phát điện dự phòng cung cấp điện như khách sạn, nên không thể trông cậy vào được.
Đi bộ là lựa chọn duy nhất của họ.
Ngoại trừ Chu Kiên, hiện tại hai nhóm người mỗi nhóm năm người, tổng cộng là mười người.
Đi trên đường núi, họ phải chen chúc nhau.
Nơi nào bậc thang dốc hẹp, chỉ có thể chứa hai ba người, nơi nào rộng rãi nhất cũng chỉ có thể chứa năm sáu người.
Mười người chia thành bốn hàng thưa thớt.
Anh Hạo và một vị anh em khác ở khu khách sạn đã đến đây trước, nên họ không ngại dẫn đầu.
Giang Dược và anh Chí song song đi ở hàng thứ hai, Hàn Tinh Tinh đi sau Giang Dược.
Đỗ Nhất Phong rất ăn ý đi ở hàng thứ ba, không tranh giành đi đầu, lại đảm bảo có người đằng sau, đầu đuôi đều có người, vị trí vô cùng vững vàng.
Có lẽ là do anh Hạo và những người khác đã đến trước, nên họ nắm rõ nơi nào nguy hiểm dọc đường, vì vậy họ dẫn đầu đi rất nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Hai mươi phút trôi qua, mọi người đã đi đến giữa sườn núi, trong thung lũng có một lớp sương mù mỏng, khiến cho toàn bộ cốc Thần Tiên như được che bởi một tấm màn bí ẩn, càng thêm thâm thúy.
Sâu trong thung lũng là một khe suối róc rách, chảy ra từ sâu trong núi lớn, vô số tảng đá hình thù kỳ lạ nằm hoặc đứng hoặc ngồi trong thung lũng, dưới ánh sương mù, trông như từng con quái vật chiếm cứ.
Nhìn qua, phong cảnh dọc đường rất đẹp, nhưng người đi đường lại vội vàng, không quan tâm đến phong cảnh.
"Các vị nhìn thấy tảng đá nhô ra khỏi vách núi kia không? Con quái vật kia, ngay tại khu vực đó."
Anh Hạo tỏ vẻ nghiêm trọng, chỉ vào một tảng đá lớn cách đó hai ba trăm mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận