Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 370: Lòng người khó dò
Cảnh tượng thảm khốc như vậy không thể nghi ngờ đã gây ra một cú sốc tâm lý lớn.
Du Tư Nguyên vốn là một cô gái ngoan ngoãn lớn lên trong nhung lụa, lập tức cúi người nôn ọe.
Cũng may Hứa Thuần Như đã nhanh chóng kéo Du Tư Nguyên lại, thu sát người vào dưới vách đá.
Khả năng nhắm chuẩn của con quái vật kia vô cùng kinh người, chỉ cần sơ hở một chút, rất có khả năng sẽ gặp họa trời giáng.
Quả nhiên, ngay sau khi Hứa Thuần Như kéo Du Tư Nguyên về sau tảng đá, vị trí nôn ọe trước đó vang lên một tiếng "bộp". Một viên đá lớn nện xuống chính xác, khuấy động một mảng bọt nước, tung tóe lên người họ.
Du Tư Nguyên sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc, hai chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ.
Nếu không phải Hứa Thuần Như kéo cô một cái, với lực đạo kinh hoàng như vậy, bị tảng đá ném trúng, chỉ sợ đầu có thể trực tiếp vỡ nát.
"Chị Như, cám ơn chị."
Du Tư Nguyên mặt không còn giọt máu, giọng run run nói lời cảm tạ.
"Ổn định, đừng lo lắng, nói không chừng Giang Dược và những người khác đã vượt qua được."
Hứa Thuần Như ôm vai Du Tư Nguyên, thấp giọng an ủi.
Đỗ Nhất Phong và hai người họ trốn sau cùng một tảng đá lớn, cậu không quan tâm lắm đến tình trạng của Du Tư Nguyên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm phía trên.
Đáng tiếc, việc trốn sau tảng đá ảnh hưởng rõ ràng đến tầm nhìn của họ.
Đối mặt với con quái vật đang nổi giận và cơn mưa đá điên cuồng ném xuống, Đỗ Nhất Phong có to gan đến mấy cũng không dám ló đầu ra ngoài xem xét.
"Nhất Phong, người kêu thảm thiết vừa rồi là ai? Là nam sinh sao?"
Hứa Thuần Như hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi.
Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, khác với tiếng kêu bình thường, nên khá khó phân biệt. Dù sao khi kêu thảm thiết, cổ họng đều rống to, độ khác biệt không cao.
Có điều có thể khẳng định đó là nam sinh, điểm này không thể nghi ngờ.
"Chị Như, chị đang lo lắng cho Giang Dược hả? Yên tâm đi, nếu như năm người kia chỉ có thể sống một, người sống sót chắc chắn là Giang Dược."
Hứa Thuần Như nghiêm túc gật đầu:
"Khẳng định không phải Giang Dược."
"Tôi đoán hẳn là một người trong nhóm anh Chí, cũng không phải anh Chí."
Giọng Đỗ Nhất Phong có chút tiếc nuối.
Theo Đỗ Nhất Phong, nếu không có anh Chí, nhóm người này cơ bản là quần long vô thủ, đến lúc chia cắt thiên thạch, nói không chừng có thể chơi xấu, thậm chí trở mặt.
Dù sao đều là người tham gia khảo hạch, trước đây ai cũng không biết ai, chơi xấu thì tính sao? Nắm tay người nào lớn, người đó định đoạt.
Nhưng nếu anh Chí vẫn còn, việc này hơn phân nửa sẽ không thành công.
Xét theo khía cạnh này, Đỗ Nhất Phong tự nhiên cũng không mong Giang Dược gặp chuyện.
Nếu Giang Dược thực sự gặp chuyện, việc họ có thể được chia thiên thạch chỉ là phụ, Đỗ Nhất Phong thậm chí còn nghi ngờ liệu anh Chí và những người kia có khi trở mặt tại chỗ, thậm chí giết người diệt khẩu luôn hay không.
Sau một trận phát tiết cuồng nộ, con quái vật nổi giận cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đáy cốc dần dần khôi phục lại một chút bình yên, chỉ nghe tiếng con quái vật gầm nhẹ ồ ồ, cảm xúc bạo ngược dường như đã được kiểm soát.
Sau khi tiếng động nhỏ lại, Đỗ Nhất Phong cẩn thận thò ra nửa cái đầu, nhìn lại sườn núi.
Có lẽ do mệt mỏi, con quái vật tựa vào vách núi, dựa vào hai cây đại thụ nằm ngửa, thở hổn hển, thân hình cao lớn nhìn từ xa vẫn vô cùng dọa người.
Trên sườn núi không có động tĩnh gì, bóng dáng của Giang Dược và những người khác cũng không thấy đâu.
Đỗ Nhất Phong lặng lẽ trèo lên tảng đá lớn bên cạnh, nhìn thoáng qua phần thân thể bị nện nát trên tảng đá, máu thịt be bét, các bộ phận cơ thể đã hoàn toàn không thành hình.
Dựa vào quần áo, miễn cưỡng có thể nhận ra người này là một trong nhóm anh Chí, nhớ không lầm, tên này họ Trần, là một thanh niên tương đối biết điều.
Đỗ Nhất Phong cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tại sao không phải là anh Chí?
Cho dù không phải anh Chí thì sao? Tại sao không phải cái tên trước đây đã cãi nhau với cậu vì vấn đề lục soát?
"Nhất Phong, tình hình trên đó thế nào?"
Hứa Thuần Như lo lắng hỏi.
"Những người khác hẳn là đã qua được."
"Quá tốt rồi, người vừa rồi là ai?"
Hứa Thuần Như hỏi, hiển nhiên là muốn hỏi về người bị con quái vật ngược sát.
"Là thanh niên họ Trần."
Tổng cộng chỉ có mười người, mặc dù không quen biết nhau, nhưng ít nhiều cũng có ấn tượng.
"Thôi, qua được là tốt rồi, hy vọng hy sinh của anh ta đáng giá."
Hứa Thuần Như lẩm bẩm nói.
Đỗ Nhất Phong xoay người cau mày, vẻ mặt u sầu.
"Bọn họ đều qua được rồi, em còn lo lắng cái gì?"
"Chị Như, nói thật, chị tin tưởng họ sẽ không giấu giếm gì không? Em luôn cảm thấy, đối mặt với thứ quý giá như thiên thạch, đủ để thay đổi vận mệnh của một người bình thường, ai có thể không tham lam? Ai mà không có một chút toan tính?"
Đỗ Nhất Phong nói ra lo lắng của mình.
Đây cũng không phải Đỗ Nhất Phong đa nghi, bất kỳ ai cũng sẽ có loại lo lắng này.
Hứa Thuần Như cũng tương tự, chỉ là tính tình cô không giống Đỗ Nhất Phong, hoài nghi thì hoài nghi, nhưng cũng sẽ không nói thẳng ra miệng.
"Nhất Phong, em đừng suy nghĩ lung tung. Chị thấy Giang Dược vẫn tương đối chính trực, sẽ không lừa gạt chúng ta đâu."
"Em thừa nhận Giang Dược đáng tin, nhưng... đối mặt với thứ quan trọng như vậy, cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng cậu ta làm một chút động tác nhỏ."
Du Tư Nguyên bỗng nhiên yếu ớt nói:
"Không phải muốn lục soát người sao? Còn có thể giấu đi đâu? Cũng không thể nuốt vào bên trong bụng được chứ? Loại thiên thạch có năng lượng kinh người này, căn bản không thể nuốt vào được a?"
Hứa Thuần Như lại nói:
"Nhất Phong, mạch suy nghĩ của em không đúng. Chúng ta hẳn không phải đề phòng Giang Dược, mà là nhóm người kia."
"Đều như nhau."
Đỗ Nhất Phong thở dài một hơi:
"Hy vọng bọn họ không nên quá đen, chí ít chúng ta còn có thể được chia đôi chút. Đáng tiếc vận may của em quá tệ, rút phải lá thăm mồi nhử. Nếu không cũng không cần nơm nớp lo sợ như thế."
"Mồi nhử cũng không tệ, chí ít chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, không chết cũng không tổn thương."
Đỗ Nhất Phong lại nói:
"Đi năm người, chỉ chết một người, tỉ lệ sống sót đạt tới tám mươi phần trăm, xác suất này, đã rất đáng được mạo hiểm."
Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một hòn đá nhỏ rơi trước mắt họ cách đó không xa.
Nó tới từ chỗ một tảng đá khác.
Lúc này, cô gái duy nhất trong nhóm anh Chí, Hứa Thuần Như nhớ cô gọi là Chu Di, đang thò đầu nhìn về hướng bọn họ, dùng tay ra hiệu.
Khoảng cách giữa hai bên là khoảng mười mét.
"Các em có nhìn thấy anh Hạo không?"
Chu Di đè ép cuống họng, thấp giọng hỏi, nghe vào hơi có chút lo lắng.
Anh Hạo?
Hứa Thuần Như và Đỗ Nhất Phong đều là một mặt không hiểu nổi.
Anh Hạo vốn là cùng một nhóm với Chu Di, hai người họ trốn ở tảng đá bên kia.
Lúc trước làm mồi nhử, anh Hạo sinh động nhất, thanh thế lớn nhất, hơn nữa cũng là người dẫn đầu nhảy lên tảng đá.
Lúc này anh ta không phải là nên trốn ở chung một tảng đá với Chu Di hay sao?
Làm sao Chu Di này lại còn hoang đường đi hỏi ngược lại bọn họ?
Cái khe suối này tuy quái thạch lởm chởm, bụi mù mịt khắp nơi, nhưng anh Hạo dù sao cũng là người sống sờ sờ, vốn ở cùng một chỗ với Chu Di, không lý do gì lại vô duyên vô cớ biến mất mà Chu Di không hề hay biết?
Giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ một trận gió thổi bay được sao?
Hứa Thuần Như thấp giọng hỏi:
"Anh ta không phải vẫn luôn ở với cậu ư?"
Chu Di vẻ mặt cầu xin:
"Đúng là thế, có điều hiện tại... hiện tại mình lại không thấy anh ấy đâu cả."
"Chị đang nói đùa đấy à? Một người sống sờ sờ ngay trước mắt chị, sao tự dưng lại không thấy?"
Đỗ Nhất Phong bật cười.
Cậu vẫn cảm thấy Du Tư Nguyên là đồng đội heo, nhưng so với Chu Di này, Du Tư Nguyên vẫn còn tốt chán.
Hứa Thuần Như liếc nhìn con quái vật trên vách núi đá, thấy nó tương đối bình tĩnh, tạm thời không nguy hiểm gì.
Hai tảng đá cách nhau mười mét, chỉ mất hai ba giây để đi qua. Cho dù quái vật kia kịp phản ứng cũng không thể nhanh đến vậy.
"Đi qua xem một chút."
Hứa Thuần Như đề nghị.
Đỗ Nhất Phong lắc đầu:
"Lòng người khó dò, không đi."
"Ý em là sao?"
Hứa Thuần Như nhíu mày.
"Ha ha..."
Đỗ Nhất Phong xoay người lại, thấp giọng nói:
"Ai biết anh Hạo có thật sự mất tích hay không? Chẳng may anh ta đang trốn bên đó thì sao?"
"Lúc này rồi, còn bày trò đùa dai?"
"Trò đùa? Ai đùa giỡn với chị? Chị Như, thiên thạch chín người chia hay sáu người chia sẽ được nhiều hơn, đề toán đơn giản như vậy, chị còn không hiểu sao?"
Hứa Thuần Như biến sắc:
"Ý em là..."
"Chúng ta có thể làm mồi nhử câu quái vật kia. Ai có thể bảo đảm cái gọi là mất tích không thấy lại không phải là một mồi nhử khác? Chỉ cần dẫn chúng ta qua đó, sau đó..."
Đỗ Nhất Phong đưa tay làm động tác cắt cổ.
Hứa Thuần Như nghẹn họng nhìn trân trối, không nói nên lời.
Lát sau, cô bình tĩnh lại, tự nhủ:
"Chị không nghĩ chuyện sẽ phức tạp đến vậy đâu. Nếu như bọn họ thật sự có ý định này, cần gì kéo chúng ta theo? Năm người hành động, chẳng lẽ không phải chia được nhiều hơn sao?"
"Ha ha, năm người không đủ. Chẳng may nửa đường xảy ra ngoài ý muốn, chỉ còn ba bốn người thì càng khó làm. Dù sao kéo thêm mấy con tốt thí cũng không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ xong rồi xử lý sau cũng không muộn."
Hứa Thuần Như vẫn còn nghi ngờ:
"Một khi người ở trên đắc thủ, chẳng phải còn phải xuống đây sao? Lúc đó mồi nhử chúng ta vẫn còn tác dụng. Lúc này giết người diệt khẩu có phải quá sớm không? Nhất Phong, dạo này em có vẻ nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi đấy."
Đỗ Nhất Phong cười lạnh, không có ý định thuyết phục Hứa Thuần Như.
Cậu chắc chắn sẽ không đi qua xem xét anh Hạo sống hay chết, thật ra cậu chẳng quan tâm chút nào. Nếu anh Hạo chết rồi, ngược lại còn tốt hơn.
Nhưng cậu có linh cảm mãnh liệt anh Hạo còn chưa chết. Gã đeo kính trầm mặc ít nói này thậm chí còn khó chơi hơn cả anh Chí.
Hai người đang nói chuyện thì Du Tư Nguyên bỗng kinh ngạc nhìn về phía khe suối, chỉ vào vách núi cách đó hơn chục mét, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Đấy không phải anh Hạo sao?"
Hứa Thuần Như cũng nhìn thấy và kinh hô lên.
Sắc mặt Đỗ Nhất Phong lập tức trở nên rất khó coi:
"Đồ cáo già!"
Cậu không ngờ anh Hạo đang làm mồi nhử, lại thừa lúc quái vật chú ý đến bọn họ mà lén lút tiếp tục chạy về thung lũng phía trước.
Vượt qua khu vực nguy hiểm này, tránh khỏi phạm vi tấn công của quái vật, anh ta lại leo dọc theo vách núi, có thể nói nguy hiểm giảm xuống rất nhiều.
Nhìn vị trí hiện tại của anh ta đã cách quái vật khoảng năm sáu mươi mét. Khoảng cách xa như vậy, lại không có ưu thế từ trên cao, tấn công bằng ném đá cơ bản sẽ không có hiệu quả.
Hứa Thuần Như lẩm bẩm nói:
"Anh ta muốn gian lận sao? Làm vậy có tính là trái với ước định không?"
"Đương nhiên là tính!"
Đỗ Nhất Phong tức giận, khó trách tên này vừa nãy chủ động chạy trước, chiếm vị trí phía trước, chủ động đi vào khu vực nguy hiểm hơn.
Nguyên lai là đánh chủ ý này.
Đỗ Nhất Phong hơi ảo não, thậm chí có chút bội phục sự can đảm của anh Hạo.
Chỉ tiếc, hiện tại muốn bắt chước, không có người khác yểm hộ, cơ bản không có khả năng thành công.
"Em đã nói rồi, nhóm người này từ đầu đã không có ý tốt, ai cũng đều là tâm hoài quỷ thai. Nhất là cái tên Hạo này, âm hiểm nhất!"
Đỗ Nhất Phong tức điên người, nếu như bây giờ trong tay có súng, cậu thậm chí không ngại xả vài băng đạn về hướng đó.
Con quái vật đâu? Vì sao không động thủ?
Có biện pháp nào khiến con quái vật phát hiện ra anh Hạo hay không?
Đỗ Nhất Phong nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra biện pháp nào.
Quái vật chưa chắc nghe hiểu tiếng người, la hét với nó cũng không chắc có thể khiến nó chú ý đến anh Hạo, ngược lại có khả năng chọc giận quái vật, tiếp tục tấn công bọn họ.
Không còn cách nào khác!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh Hạo nhanh nhẹn leo lên đường núi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Thuần Như lo lắng nói:
"Anh Hạo này không đơn giản, giờ anh ta cũng đi khu va chạm, tôi lo lắng mấy người Giang Dược sẽ gặp bất lợi."
Với việc anh Hạo tiến vào khu va chạm, tỷ lệ giữa hai nhóm người lại trở về 2 đến 3.
Hứa Thuần Như vốn không có nhiều nghi ngờ như vậy, nhưng giờ phút này khi thấy anh Hạo không tuân theo quy củ, không chơi theo luật, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Cô liếc nhìn Chu Di bên cạnh với ánh mắt phức tạp.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt, luống cuống của Chu Di, có lẽ trong mắt anh Hạo, "đồng đội" Chu Di này cũng chỉ là con tốt thí có thể hy sinh bất cứ lúc nào.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Du Tư Nguyên mờ mịt hỏi.
"Còn có thể làm gì? Chờ!"
Đỗ Nhất Phong nghiến răng nghiến lợi. Cậu rất muốn đi qua, nhưng cũng biết đây là hành động liều mạng, cửu tử nhất sinh. Cơ hội chỉ trong chớp nhoáng, hiện tại thời cơ đã mất.
Sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Trần, Giang Dược và những người khác không trì hoãn quá lâu mà lập tức lên đường.
Đi đến một khúc rẽ, Giang Dược nói với anh Chí:
"Anh Chí, tôi muốn đi sang bên kia một chút, có nhiệm vụ cần giải quyết. Hay là các anh cứ đi đến khu va chạm trước nhé?"
Anh Chí sững sờ. Đã lúc nào rồi, chẳng lẽ nhiệm vụ còn quan trọng hơn sao?
Trước khi anh Chí kịp nói gì, người đã cãi nhau với Đỗ Nhất Phong trước đó lên tiếng:
"Thời gian không đợi người, chúng tôi không có nghĩa vụ phải chờ ở đó."
Giang Dược mỉm cười:
"Các anh có thể nghĩ cách xuống trước cũng được. Không cần chờ tôi."
Khu va chạm không phải là ở nơi mặt đất bằng phẳng, mà nằm trên lưng chừng vách núi. Cho dù có thân thủ nhanh nhẹn như vượn, muốn leo xuống cũng không phải chuyện dễ dàng. Người bình thường chắc chắn sẽ quá sức, cần mượn nhờ công cụ, nghĩ các loại biện pháp, căn cứ địa hình bố trí các loại công trình.
Người kia còn muốn nói gì đó, nhưng bị anh Chí cắt ngang:
"Cậu Giang, vậy bọn tôi đi trước, các cậu nhanh chóng đến hội hợp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận