Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 350: Mê cung thời gian

Ban đầu, Hứa Thuần Như và mọi người còn nghĩ đây là do Đỗ Nhất Phong dẫn đường sai.
Nhưng sau khi đi một hồi, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây không phải vấn đề của Đỗ Nhất Phong, mà là cái nơi quỷ quái này lại xảy ra chuyện.
Chu Kiên càng kinh ngạc hơn, nhìn xung quanh và khó tin nói:
"Đây là khu vui chơi Tò Tí Te sao? Những thiết bị kia sao lại hư hại thành thế này?"
Đừng nói Chu Kiên kinh ngạc, Giang Dược và những người khác cũng kinh ngạc không kém.
Mặc dù khi họ tiến vào sáng nay, họ đã kinh ngạc qua một lần.
So với buổi sáng, hiện tại những công trình nơi đây rõ ràng đã cũ nát thêm rất nhiều, không chỉ là bị tróc sơn dẫn đến màu sắc càng thêm ảm đạm, nhiều nơi thậm chí còn nứt vỡ nghiêm trọng, mức độ tàn tạ khiến người ta nghi ngờ nơi này ít nhất đã hoang phế hơn mười năm.
So sánh với buổi sáng, khả năng cũng chỉ hoang phế tầm dăm ba năm là cùng.
"Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Kiên lẩm bẩm nói.
Anh ta trải qua ít sự kiện kỳ dị hơn mấy người Giang Dược nên tâm lý và khả năng tiếp nhận cũng kém xa.
Giang Dược âm thầm gia trì Bách Tà Bất Xâm cho Hứa Thuần Như và Đỗ Nhất Phong.
Về phần Hàn Tinh Tinh, đã được gia trì vào đêm hôm qua, bây giờ chỉ còn vài giờ nữa là hết hiệu lực, đến lúc đó nếu có bất cứ tình huống gì hắn sẽ lập tức hành động.
Về phần Du Tư Nguyên và Chu Kiên, Giang Dược cũng bất lực không thể chiếu cố xuể.
Chúc phúc Bách Tà Bất Xâm chỉ có thể sử dụng ba lần một ngày, Đỗ Nhất Phong và Hứa Thuần Như dù sao cũng là khổ chủ, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ba lần dùng hai lần, còn lại một lần cho ai cũng không công bằng, giữ lại để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Giang Dược dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ gia trì Bách Tà Bất Xâm.
Tình huống trước mắt khiến lòng Giang Dược mơ hồ có chút bất an, nhớ tới một câu chuyện.
Đó là giai đoạn đầu của thời đại quỷ dị, hắn gặp phải con quái vật đầu tiên.
Quỷ ăn tuổi!
Mặc dù tình huống hiện tại nhìn không ra dấu vết hoạt động của Quỷ ăn tuổi, nhưng đủ loại dấu hiệu lại giống hệt như hậu quả do sức phá hoại của Quỷ ăn tuổi tạo thành.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nơi này như thể bị trộm đi mười năm hai mươi năm, từ phồn hoa đến hoang vu chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn lược bỏ quá trình dông dài ở giữa.
Người ta thường nói năm tháng thúc người già, cho dù là vậy, cũng chỉ là giết người chầm chậm mà thôi.
Còn nơi này giống như bị thiên địa tạo hóa thi triển thuật héo rút, lau đi hai mươi năm chỉ trong một buổi.
Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Giang Dược, nhưng cảm giác bất an khó hiểu khiến hắn không thể phớt lờ.
Giọng điệu của Giang Dược trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết:
"Phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Cảm xúc rất dễ lây lan và ảnh hưởng lẫn nhau, đặc biệt là đối với một người có khí trường mạnh mẽ như Giang Dược, dù chỉ là một chút cảm xúc bộc lộ ra ngoài, người khác cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, không thể tự kiềm chế mà bị ảnh hưởng.
Hứa Thuần Như và Hàn Tinh Tinh vội vàng hỏi thăm có chuyện gì xảy ra.
Giang Dược lắc đầu:
"Tôi cũng không thể nói rõ ràng, nhưng nơi này khiến tôi rất bất an."
Lời nói này khiến mọi người hoảng sợ.
Phải là tình huống như thế nào mới khiến Giang Dược nói ra hai chữ "bất an"?
Phải biết trước đây, trong khu rừng rậm kỳ dị kia, dù đi vòng vo, tìm kiếm khắp nơi không thấy đường ra, Giang Dược cũng không hề nhắc đến chữ "bất an", càng không biểu hiện ra vẻ lo lắng nào.
Cho đến khi đến khu vực thung lũng vực sâu kỳ dị, Giang Dược cũng không hề bất an, thậm chí còn đi ngược dòng sương mù dày đặc xuống dưới vực xem xét tình hình.
Mà giờ khắc này, Giang Dược lại nói ra hai chữ "bất an".
Điều này khiến mọi người không khỏi lo lắng.
"Nơi này lẽ nào cũng tồn tại một vòng không gian chuyển động?"
Trước đây, những tảng đá chuyển động bên khe suối đã khiến họ ấn tượng sâu sắc.
Phải chăng nơi này cũng lặp lại trò cũ?
Chỉ cần tìm ra quy luật ở đây, con đường ra ngoài sẽ lại xuất hiện?
Có điều đây là khu giải trí dành cho thiếu nhi, mỗi trò chơi đều chiếm diện tích khá lớn, khác biệt với những tảng đá kia.
Vòng tròn bao quanh bãi đá kia chỉ có đường kính khoảng bảy tám mét.
Còn ở khu vực này, bất kỳ hạng mục trò chơi nào cũng lớn hơn vòng tròn kia.
Hơn mười hạng mục như vậy, diện tích liên quan không chỉ tăng gấp mười lần.
Cho dù muốn chụp ảnh cũng không thể nào chụp được.
Bởi vì không ai có thể xác định được bản thân mình có đang đứng ở bên ngoài vòng tròn hay không.
Giả sử thực sự có một vòng tròn tương tự như chỗ bãi đá, làm thế nào để xác định được vòng tròn này? Làm thế nào để xác định bản thân đang đứng bên trong hay bên ngoài vòng tròn?
Nếu không thể ra khỏi vòng tròn này, thì làm thế nào để chụp ảnh?
Đều là người trong cuộc, làm sao có thể có được góc nhìn của người ngoài cuộc?
Nếu không có góc nhìn của người ngoài cuộc, thì làm thế nào để nhận ra mọi thứ bên trong vòng tròn đang di chuyển?
Nhưng nếu có thể thoát khỏi vòng tròn này, chẳng phải cũng giống như thoát khỏi vòng lẩn quẩn không lối thoát hay sao?
Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ đang rơi vào một nghịch lý.
Giang Dược biết tiếp tục trì hoãn không phải là cách hay.
Gần đây, hắn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, không dây dưa quá nhiều đến Trí linh, để tránh tạo ra quá nhiều nhân quả.
Nhưng tình huống hiện tại thực sự không còn cách nào khác.
Lần trước, hắn đã từng rút được quyền hỏi một câu mỗi ngày miễn phí từ Vòng quay may mắn, nhưng từ đó đến nay, Giang Dược chưa bao giờ sử dụng nó.
Không phải là hắn không muốn dùng, mà là dựa theo cái tật của Trí linh, nếu hắn liên tục hỏi ý kiến của Trí linh mỗi ngày, nhiều khi hắn sẽ bị Trí linh đánh giá là vô tích sự.
Con hàng này tâm trạng rất thất thường, tốt nhất là không nên chủ động liên hệ.
Có điều, giờ hắn đã không còn cách nào khác, đành phải dùng một lần.
Dù sao cũng là miễn phí, không tốn điểm tích lũy, mặc dù Giang Dược không nghĩ ra mình cần dùng đến những điểm tích lũy đó vào việc gì.
Kết nối với Trí linh, hắn tóm tắt tình hình hiện tại và tìm kiếm hướng dẫn.
Trước đây, Giang Dược đã từng tốn điểm tích lũy để đặt câu hỏi. Về khoản trả lời câu hỏi và giải quyết vấn đề, Trí linh vẫn tương đối nghiêm túc, không hề hàm hồ.
Lần này tuy miễn phí nhưng chất lượng câu trả lời vẫn được đảm bảo.
Nghi là mê cung thời gian. Khi mê cung thời gian khởi động, thời gian sẽ bị rối loạn. Tốc độ thời gian vận chuyển bên trong mê cung thời gian chí ít gấp trăm lần bên ngoài, không có giới hạn cao nhất.
Mê cung thời gian là trò chơi thời gian. Để thoát khỏi mê cung thời gian, cần phải tuân theo quy tắc thời gian. Dòng chảy thời gian không thể đảo ngược, nếu đảo ngược sẽ phá.
Đi tới một giây, tất phải đi ngược lại một giây, đi tới một khắc, tất phải đi ngược lại một khắc...
Trí linh cũng không dài dòng với Giang Dược, sau khi đưa ra câu trả lời, nó liền cắt đứt liên hệ với Giang Dược.
Mê cung thời gian?
Nghe càng ngày càng huyền ảo.
Thế giới bao la, làm sao tự nhiên lại xuất hiện cái gọi là mê cung thời gian?
Giang Dược thực sự bị hù dọa.
Nếu tốc độ vận chuyển thời gian trong mê cung thời gian gấp trăm lần so với bên ngoài, vậy trì hoãn một ngày ở đây tương đương với một trăm ngày ở bên ngoài?
Và đây chỉ mới là tốc độ ban đầu?
Điều đáng sợ nhất nằm ở câu nói "không có giới hạn cao nhất"!
Vậy nếu tốc độ vận chuyển tăng lên hàng nghìn, hàng vạn lần, thậm chí cao hơn nữa, chẳng phải chỉ sau một giây, bọn hắn sẽ biến thành bộ xương trắng, hoặc thậm chí hóa thành tro bụi?
Nghe ý tứ của Trí linh, ngay cả quầng sáng Bách Tà Bất Xâm cũng không thể ngăn cản được sức mạnh to lớn của mê cung thời gian?
May mắn mà hiện tại hình dáng của mọi người vẫn chưa có biến đổi lớn, chứng tỏ bọn hắn vẫn đang ở giai đoạn ban đầu, chưa bước vào trạng thái vận chuyển tốc độ cao.
Thời gian bọn hắn di chuyển nãy giờ tối đa chỉ khoảng hai mươi phút. Ngay cả khi thời gian chạy nhanh gấp trăn lần, cũng chỉ hơn hai ngàn phút, tương đương với hơn ba mươi giờ đồng hồ.
Nhưng ai biết được nguyên lý vận chuyển của mê cung thời gian này là gì? Lỡ như nó tăng tốc lên hàng nghìn lần thì sao?
Theo thời gian lưu lại ngày càng dài, nếu tốc độ chảy của thời gian tăng lên theo cấp số nhân, quả thực không dám tưởng tượng tới.
Giang Dược quyết định nhanh chóng, ra lệnh cho tất cả mọi người dừng lại.
Hắn trầm giọng hỏi:
"Ai biết chúng ta ra khỏi rừng vào mấy giờ không?"
Đỗ Nhất Phong trả lời:
"Lúc đó tôi nhìn điện thoại di động, là sáu giờ hai mươi ba phút, hiện tại là sáu giờ bốn mươi phút."
"Tốt, tất cả mọi người đi theo tôi, đi ngược lùi về hướng ban đầu! Thời gian cũng là mười bảy phút, không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn."
Giang Dược nói, dẫn đầu bước giật lùi.
Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu Giang Dược đang làm gì.
Có điều sau quãng thời gian dài, họ đã quen với việc nghe theo Giang Dược.
Thấy Giang Dược không ngừng bước lùi, dù có nghi vấn, họ cũng không kìm được mà đi lùi theo hắn.
Vừa đi lùi, Giang Dược vừa suy nghĩ nghiêm túc.
Theo lời nhắc nhở của Trí linh, đây là một trò chơi thời gian.
Vậy có nghĩa là nếu không đi ngược lại đủ mười bảy phút, bọn hắn sẽ không thể thoát khỏi mê cung?
Liệu trò chơi này có cần cân nhắc đến biên độ bước, tốc độ di chuyển, hay những khoảng dừng không?
Nếu cần cân nhắc đến những yếu tố này, thì việc hoàn nguyên lại toàn bộ bước đi sẽ vô cùng khó khăn.
‘Dòng chảy thời gian không thể đảo ngược, nếu đảo ngược sẽ phá.’.
Giang Dược suy nghĩ mãi về câu nói của Trí linh.
Việc đi lùi này liệu có đồng nghĩa với nghịch chuyển dòng chảy thời gian? Liệu nó có giúp họ phá giải mê cung thời gian và thoát ra ngoài?
Giang Dược cũng không dám chắc chắn.
Nhưng nếu Trí linh đã nói vậy, hắn chỉ có thể làm theo.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều lần liên hệ với Trí linh, Giang Dược biết con hàng này tuy hay đào hố, nhưng trong những vấn đề như thế, nó sẽ không nói bậy.
"Khu vui chơi thiếu nhi này cũ nát như vậy, nhìn qua chí ít cũng hoang phế hơn hai chục năm. Mà từ đợt biến đổi đầu tiên đến nay, cũng chỉ mới sáu bảy ngày. Nếu như là gấp trăm lần thời gian, thì tổng cộng cũng chỉ là sáu bảy trăm ngày, tức là chưa đến hai năm. Không đến mức như vậy..."
Nói cách khác, mê cung thời gian này có thể đã từng vận chuyển qua với tốc độ hơn nghìn lần.
Nói không chừng, hiện tại nó đang vận chuyển với tốc độ nghìn lần.
Mười bảy phút nhân nghìn lần, cũng chính là mười bảy ngàn phút, tương đương với hai trăm tám mươi ba giờ, ước chừng mười hai ngày.
Mặc dù Giang Dược không thể xác định chắc chắn nó đang vận chuyển với tốc độ nghìn lần, nhưng ý nghĩ này xuất hiện khiến hắn càng lo lắng.
Họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không, khi tốc độ vận chuyển tăng lên hàng vạn lần, đó sẽ là gánh nặng mà họ không thể tiếp nhận nổi.
Đỗ Nhất Phong vừa khiêng Chu Kiên, vừa lẩm bẩm:
"Giang Dược, cậu xác định không phải đang tiêu khiển bọn tôi đấy chứ?"
Những người khác chỉ mang theo ba lô, không có đồ đạc gì nặng. Riêng cậu lại phải khiêng một người, trọng lượng nặng hơn họ cả năm sáu chục ký.
Mặc dù vấn đề không lớn, nhưng việc di chuyển liên tục với tư thế đi lùi trong thời gian dài khiến cậu không tránh khỏi cảm giác mỏi mệt. Điều quan trọng nhất là tâm lý cậu rất khó chịu, cậu luôn nghi ngờ Giang Dược đang cố ý chỉnh mình.
Giang Dược lạnh lùng nói:
"Muốn đi ra ngoài thì ngậm miệng."
Lời nói của Giang Dược không chỉ khiến Đỗ Nhất Phong kinh ngạc, mà cả Hàn Tinh Tinh và Hứa Thuần Như cũng cảm thấy bất ngờ.
Bình thường Giang Dược sẽ không như vậy.
Ngay cả khi gặp nguy hiểm trong rừng rậm, Giang Dược cũng chưa từng dùng giọng điệu răn dạy như thế. Cho dù Đỗ Nhất Phong có đôi khi nói năng không tốt, Giang Dược cũng chỉ lạnh nhạt đối đáp, chưa bao giờ nổi giận hay lời qua tiếng lại.
Trước đây, Trương Kế Nghiệp nói năng lỗ mãng, Giang Dược cũng không hề trở mặt.
Chưa kể Đỗ Nhất Phong và Giang Dược còn là bạn học, quan hệ của họ cũng không tệ, hơn nữa trên danh nghĩa vẫn là khách hàng. Theo lý thuyết, Giang Dược không có lý do gì để thất thố như vậy.
Đỗ Nhất Phong là người rất biết tiến thối, tính cách của cậu ta giống như lò xo, khi đối phương mềm mỏng, cậu ta sẽ càng được đà lấn tới. Ngược lại, nếu đối mặt với kẻ cứng rắn, cậu ta sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Cậu ta không phải không muốn phản kháng, mà cậu ta biết rõ mình không thể đắc tội với Giang Dược, ít nhất là hiện tại không thể.
Vừa đi, Giang Dược vừa tính toán tỉ mỉ thời gian.
Đồng thời, hắn cũng không quên quan sát tình hình xung quanh.
Hắn đang suy nghĩ, nếu như mê cung thời gian xuất hiện sơ hở, nó sẽ có dấu hiệu gì, sẽ như thế nào, và sẽ biểu hiện ra sao?
Đang đi giữa chừng, họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nỉ non bên tai.
Nhìn về phía trước, họ thấy một cậu bé đang khóc sướt mướt chạy về phía họ, rồi sượt qua người họ.
Cậu bé trông khoảng năm sáu tuổi, có vẻ như bị lạc cha mẹ, chỉ biết khóc thút thít và chạy về phía trước.
Hứa Thuần Như không nhịn được kêu lên:
"Cháu bé ơi, chờ một chút, cháu..."
Khi cô định quay đầu, Giang Dược đột nhiên níu cô lại, quát:
"Đừng quay đầu lại, đừng nhìn!"
Hứa Thuần Như vội vàng nói:
"Nhưng đó là trẻ con mà, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn nó đi lạc mất ở đây sao?"
"Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, bất kể nhìn thấy gì, bất kể chuyện gì xảy ra, đều không được quay đầu lại, càng không được thay đổi chiều đi. Nếu không, tự gánh lấy trách nhiệm!"
Hứa Thuần Như tức giận:
"Giang Dược, em!"
Cô chưa nói hết câu, nhưng nét mặt đã nói lên tất cả. Cô cho rằng Giang Dược lạnh lùng, một đứa trẻ nhỏ như vậy, dù mọi người đang gặp khó khăn, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Lúc này, Đỗ Nhất Phong đứng bên cạnh Giang Dược nói:
"Chị Như, đừng xen vào việc người khác. Làm sao chị biết đứa trẻ kia thực sự là trẻ con? Chị không thấy kỳ quái sao? Nơi này không có bóng ma nào, bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé, hơn phân nửa không phải người bình thường."
Hàn Tinh Tinh không nói gì, nhưng trong lòng cô lại nghiêng về phía Hứa Thuần Như. Con gái vốn dĩ mềm lòng, không thể nhìn thấy cảnh bi thảm như vậy. Có điều cô cũng biết Giang Dược làm như vậy hẳn là có lý do.
"Tiếp tục đi!"
Giang Dược ra lệnh một cách dứt khoát, không dây dưa.
Nói là đi ngược chiều, thực ra cũng chỉ là xoay quanh khu trò chơi thiếu nhi này, chỉ đổi hướng xoay vòng thôi.
Có điều diện tích vòng này khá lớn, nên khi đi mọi người không cảm thấy mình đang đi vòng quanh.
Đi được hai ba phút, họ lại nghe thấy tiếng khóc từ phía đối diện, vẫn là đứa trẻ kia. Lần này, đứa bé lại xuất hiện trước mặt họ.
Lúc này, đứa bé khóc càng thương tâm hơn, chỉ trong hai ba phút, quần áo trên người nó đã cũ nát hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người trào dâng một cảm giác rùng rợn.
Vẫn là đứa bé kia, nhưng sao lại có cảm giác nó đã thay đổi?
Vẫn là bộ quần áo trước đó, nhưng sao lại đột nhiên cũ nát đến vậy?
Hơn nữa, đứa bé này như thể đột nhiên cao lớn hơn một chút? Nhìn qua ít nhất cũng tăng thêm một hai tuổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận