Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 136: Ai nấy cũng sẽ thành Người giác tỉnh?
Hiện tại còn sớm để ăn cơm, cũng không có quá nhiều người trong quán, cho nên không gian cũng không quá mức rất ồn ào.
Lý Nguyệt vẫn theo thói quen chọn một vị trí góc, tâm sự nặng nề ngồi xuống.
Giờ phút này trong lòng cô vô cùng áy náy, không hiểu sao lại bị người tìm tới cửa, không hiểu sao lại hại mấy bạn học đánh nhau một trận với đám côn đồ kia.
Cô chỉ quen với vai diễn trong suốt, cũng không phải thật ngốc nghếch.
Một trận vừa rồi nhìn qua là thắng, nhưng rõ ràng là đã kết xuống ân oán, hậu hoạn rất lớn. Trong lòng cô tự nhiên là vạn phần băn khoăn.
"Cảm ơn các cậu. Mình đã làm liên lụy đến các cậu.” Vành mắt Lý Nguyệt có chút đỏ.
Mao Đậu Đậu lại không tim không phổi:
"Cảm ơn cái gì? Tất cả mọi người đều là anh em cả, hỗ trợ cho nhau không phải lẽ thường hay sao?” Anh em?
Đồng Địch quay đầu cười nghiêng ngả.
Giang Dược cũng không khỏi lắc đầu, gã này thật sự là độc thân bằng thực lực, trai thẳng sắt thép vạn năm a, lại đi xưng anh em với bạn nữ, đúng là chỉ có Mao Đậu Đậu.
Hàn Tinh Tinh lại nói:
"Tôi thì lại cảm thấy, vẫn nên cảm ơn một chút. Mao Đậu Đậu, nếu cậu biết nhà họ Đặng có năng lực lớn đến đâu, chỉ sợ sẽ không điếc không sợ súng như bây giờ.” Mao Đậu Đậu vẫn vẻ mặt không sao cả:
"Tôi bất kể bọn họ có bao nhiêu năng lực, dù gì thì tôi cũng chỉ có mỗi cái thân hơn năm chục ký này. Tôi xem như đã nhìn ra, toàn thế giới biến dị, ai cũng có khả năng biến mất bất cứ lúc nào. Nhà họ Đặng thì sao? Bọn họ thật sự muốn hạ tư thái đối phó với tôi, cùng lắm thì tôi liều mạng với bọn họ.”
“Liều mạng? Cậu lấy cái gì để liều mạng?” Hàn Tinh Tinh bĩu môi, rõ ràng không coi trọng tư duy mãng phu của cậu ta.
"Tôi chỉ có một mạng, liều mạng đổi một mạng với bọn họ coi như huề vốn, nếu đổi được hai cái mạng thì đã kiếm lời. Hên hên đổi được đến trăm tám mươi mạng của bọn họ, nói không chừng còn đánh ra được một con đường máu. Người xưa từng nói, thất phu mà tức giận, máu tươi bắn năm bước. Còn có một câu, giết một người là tội phạm, giết trăm ngàn người là kiêu hùng.”
“Trong đầu của cậu chẳng lẽ suốt ngày cũng chỉ có ba thứ đánh đánh giết giết này thôi sao?” Hàn Tinh Tinh liếc Giang Dược một cái:
"Cậu suốt ngày gọi Giang Dược là sếp, lẽ nào không học chút gì từ trên người sếp cậu sao?”
“Tôi gọi sếp, là vì tôi kính nể tính tình và thực lực của sếp. Tính cách là cha mẹ sinh ra cho tôi, không thể học được. Mỗi người là khác nhau, học người khác chắc chắn sẽ học lỡ dở. Giữ vững bản tâm mới là đường ngay lẽ phải.”
“Hay lắm!” Giang Dược khen ngợi:
"Đậu Đậu, không ngờ luôn đấy, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, chỉ những lời này là có đạo lý nhất.”
“Không phải chứ sếp? Mỗi ngày em đều nói nhiều thứ nội hàm phong phú như vậy, chẳng lẽ sếp cũng không nhớ sao?”
“Có thể là do ông nói quá nhiều lời bẩn bựa, lớp trưởng chỉ nhớ rõ những thứ đó thôi." Đồng Địch một bên vui sướng khi người gặp họa nói.
Mao Đậu Đậu quát lớn:
"Đừng nói bậy, tôi không có. Tôi là một người đứng đắn. Cậu mới suốt ngày nói chuyện bẩn bựa. Đồ mập mạp chết bầm, lúc trước còn hoang tưởng Tinh Tinh người ta thầm mến mình, muốn thổ lộ với mình, ha ha ha..."
Ngoại trừ Mao Đậu Đậu cười to ra, toàn trường nhất thời lạnh lẽo.
Hàn Tinh Tinh cười tươi như hoa:
"Đậu Đậu chết bầm, quả nhiên miệng chó phun không ra ngà voi, cậu bớt nói hai câu, không ai bảo cậu câm.” Mao Đậu Đậu chẳng những không sợ, ngược lại khoa trương nói:
"Tinh Tinh, cậu đỏ mặt đấy à. Cậu không phải coi trọng mập mạp thật đây chứ?”
“Mao Đậu Đậu, cậu có biết vì sao cậu vẫn độc thân không?” Hàn Tinh Tinh cư nhiên không giận, vén mái tóc trước trán, cười hì hì hỏi.
“Tại sao?” "Bởi vì, phàm là những thứ con gái không thích, chán ghét, cậu đều có thể biển hiện ra hoàn mỹ tất cả những thứ đó." Hàn Tinh Tinh giết người tru tâm.
Mao Đậu Đậu nhất thời giống như quả cà tím héo úa, không thể không bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Chẳng lẽ mình kém như vậy sao? Các cô gái thực sự ghét mình đến thế sao?
Giang Dược chỉ mỉm cười, hắn cũng không muốn tham dự cuộc đấu võ mồm của hai người này. Đồng Địch thì vui sướng khi người gặp họa, cười đến miệng cũng không khép lại được.
Mao Đậu Đậu à Mao Đậu Đậu, ông cũng có ngày hôm nay.
Bình thường không phải rất thích mạnh miệng cãi cọ với tui sao? Còn không phải bị Hàn Tinh Tinh đánh cho tơi bời hoa lá!
Bỗng nhiên Lý Nguyệt trong góc mở miệng:
"Mao Đậu Đậu, kỳ thật, bạn có rất nhiều lợi thế.”
Gì cơ?
Người tàng hình vạn năm lại mở miệng.
Mao Đậu Đậu vốn đang uể oải, đột nhiên nghe những lời này của Lý Nguyệt, không thể nghi ngờ là được tiêm một liều thuốc mạnh, khiến cậu sinh ra một chút hy vọng mong manh trong lúc hoài nghi về bản thân mình.
"Thật sao?" Mao Đậu Đậu kích động hỏi.
"Thật." Lý Nguyệt rất nghiêm túc gật gật đầu, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng thái độ lại phi thường nghiêm túc, ánh mắt trong suốt tràn đầy thành khẩn.
Mao Đậu Đậu nhất thời vui vẻ:
"Tôi biết ngay Tinh Tinh chính là đang cố ý trả thù tôi nên mới chê tôi bét nhè như vậy. Mao Đậu Đậu tôi trời sinh bất phàm, tuyệt đối không bị loại đả kích nhỏ này làm khó dễ. Vẫn là Nguyệt Nguyệt mắt sáng như đuốc, có thể nhìn thấy điểm sáng trên người tôi.”
“Ha ha, Lý Nguyệt người ta chỉ nói lời khách sáo mà thôi."
"Không... không phải khách sáo.” Lý Nguyệt vội vàng giải thích.
"Vậy hẳn là do vừa rồi Mao Đậu Đậu hỗ trợ giúp Lý Nguyệt giải vây, nên mới cảm kích nói hai câu khen ngợi cho cậu ta đỡ buồn."
Lý Nguyệt càng đỏ mặt lên, có chút quẫn bách lắc đầu.
"Không phải, trên người Mao Đậu Đậu có rất nhiều phẩm chất, đáng để tôi học tập." Lúc này Lý Nguyệt không còn né tránh ánh mắt Hàn Tinh Tinh, mà là nghiêm túc nhìn thẳng Hàn Tinh Tinh, không bị ánh mắt sắc lẻm của cô quấy nhiễu.
Mao Đậu Đậu vỗ bàn:
"Nhìn đi, đây mới là đánh giá chân thật trong mắt quần chúng! Tinh Tinh, cậu đứng tốn công sức trả đũa tôi nữa!”
“Ha ha, Mao Đậu Đậu, điểm sáng lớn nhất của cậu chính là luôn tự huyễn về bản thân." Hàn Tinh Tinh đáp trả, đoạn quay sang Lý Nguyệt:
"Vậy cậu nói thử xem, trên người cậu ta có phẩm chất gì?"
Trong suốt quãng đời học trung học của Lý Nguyệt, chưa từng có ngày nào cô nói nhiều như hôm nay.
Nhưng lần này, dường như cô đã quyết tâm mở lòng.
"Cậu ấy làm người thẳng thắn, trượng nghĩa, chính trực, không có quá nhiều tâm tư vặt vãnh."
"Còn nữa, cậu ấy trời sinh lạc quan, có lòng kiên định, chưa bao giờ buồn rầu vì một ít phiền toái nhỏ."
Lý Nguyệt mỗi lần nói thêm một câu, lồng ngực Mao Đậu Đậu liền thẳng tắp một phần, vẻ tươi cười trên mặt liền nhiều hơn một phần, đến cuối cùng đã cười không khép miệng lại được.
Cũng không biết Lý Nguyệt có phải cố ý muốn đối đầu với Hàn Tinh Tinh hay không, nói tóm lại, người tàng hình luôn trầm mặc ít nói mọi khi, lần này lại rất chăm chú.
Cho dù là Giang Dược cũng có chút ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, nhìn chung, Giang Dược vẫn rất tán thành quan điểm của Lý Nguyệt.
Mỗi người đều có ưu điểm riêng, trên người Mao Đậu Đậu, đích xác có những ưu điểm mà rất nhiều người không có.
Thế giới này, chưa bao giờ thiếu người mượn gió bẻ măng, lập trường không kiên định.
Mà Mao Đậu Đậu, nhìn như điên điên khùng khùng, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không thay đổi. Cậu ấy đã tán thành ai, thì sẽ hết lòng tin tưởng người đó, đi theo người đó, tuyệt đối sẽ không hai lòng.
Chỉ riêng phần ngay thẳng này, đã đủ ăn đứt ba phần tư người trên toàn thế giới.
Mắt thấy biểu tình của Hàn Tinh Tinh có chút không vui, Giang Dược cũng đoán được, hai cô gái này ước chừng là muốn so kè với nhau, bèn vội vã ra mặt dập lửa:
"Được rồi được rồi, không đùa giỡn nữa, chúng ta gọi món đi."
Hàn Tinh Tinh tựa hồ có chút giận dỗi, cầm lấy thực đơn, thấy món gì đắt tiền liền đánh dấu chọn, một hơi chọn mười mấy món, vẫn chưa chịu dừng lại.
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Môi Lý Nguyệt giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy Giang Dược tựa hồ nhẹ nhàng lắc đầu với cô, thần sắc cô liền như thường, không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại xem thường Hàn Tinh Tinh.
Chỉ có mấy người ăn cơm thôi, một hơi gọi nhiều món như vậy, khẳng định ăn không hết. Đây không phải là chà đạp thức ăn, lãng phí tiền bạc?
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của Lý Nguyệt trải qua vô cùng kham khổ. Cô sống đến chừng tuổi này, số lần ăn cơm ở hàng quán bên ngoài cũng không quá ba lần, mà những lần đó cũng đều ăn khá mộc mạc.
Nghĩ tới đây, Lý Nguyệt không khỏi khó chịu trong lòng, nhớ đến người cha ở quê xa của mình.
Ông ấy đã gần năm mươi tuổi, cũng chỉ theo con gái lên thành phố, từng vào quán ăn hai lần.
Ông ấy thậm chí cũng không biết gọi món như thế nào, thậm chí không đọc hiểu một số món ăn.
Ở Tinh Thành, ông ấy tỏ ra rất vụng về, câu nệ, sợ hãi và bất an.
Vì vậy, ông ấy thà ở dưới quê trồng cây cuốc đất bằng hai bàn tay siêng năng của mình. Mỗi khi rảnh rỗi giữa hai vụ mùa, ông lại tìm một ít công việc lặt vặt ở xung quanh mà làm, có đôi khi thuận tiện ông còn nuôi trồng thủy sản. Từ lên rừng đến xuống biển, không có thứ gì mà cha cô chưa từng thử qua.
Có thể nói ông ấy hận không thể lao động suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng mỗi ngày. Trong ký ức của Lý Nguyệt, cha cô dường như không bao giờ mệt mỏi, không bao giờ biết nghỉ ngơi là gì, giống như động cơ vĩnh cửu.
Mặc dù vậy, thu nhập hàng năm vẫn còn hạn chế, chỉ miễn cưỡng đủ nuôi sống một gia đình, đủ cho mẹ cô tiêu xài.
Còn nhớ có một lần, cha cô sợ cô chịu khổ ở trường, từng len lén chạy đến trường nhét cho cô ba trăm tệ, đây là cha cô làm việc vặt, mỗi ngày tích góp từng chút một, tích góp hai ba tháng mới được nhiêu đó. Cha cô thậm chí còn đi bộ mấy chục cây số đến Tinh Thành để tiết kiệm tiền xe.
Lý Nguyệt rất thương cho cha mình, trong khi mẹ cô suốt ngày ở phía sau oán giận ông đủ điều, nào là oán giận ông kiếm được ít tiền, oán giận ông như khúc gỗ, không hiểu tâm tư phái nữ, rồi oán giận ông không có tiền đồ, oán giận ông cả đời không giàu lên nổi...
Cho nên, ký ức của Lý Nguyệt về gia đình mình, một nửa là ác mộng, nhưng còn có một nửa là ấm áp.
Chính vì từ nhỏ trôi qua kham khổ, cho nên Lý Nguyệt ít nhiều có chút khó lý giải vì sao Hàn Tinh Tinh lại một hơi gọi nhiều món ăn đến vậy.
Hàn Tinh Tinh cuối cùng cũng chọn xong, không chờ người khác phản ứng, cô trực tiếp gọi bồi bàn.
"Chúng tôi lấy những món này."
Loại quán bình dân này, cái gọi là bồi bàn cũng đều là người nhà của ông chủ. Bồi bàn thấy cô gái toàn thân khí chất siêu phàm này thiếu điều muốn chọn full thực đơn, không khỏi líu lưỡi.
Khá lắm, gọi nhiều như vậy, mấy cô cậu có ăn hết nổi không?
“Thật ngại quá, các vị tổng cộng có mấy người vậy ạ?” "Chỉ có nhiêu đây thôi." Giang Dược cười ha ha nói:
"Anh đừng hỏi nữa, cứ theo đó mà làm. Một lần lên không xong, thì lên thành nhiều đợt.”
“Anh cứ lên thoải mái, cậu đây giá trị con người chín chữ số, đừng lo trả không nổi tiền cho các anh.” Hàn Tinh Tinh cười nói.
Thực ra không phải cô nổi giận gì, chẳng qua là tính tình đại tiểu thư quấy phá nên mới gọi nhiều món như vậy. Thấy Giang Dược thuận theo mình, cô cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Mao Đậu Đậu trừng to hai mắt:
"Sếp, coi bộ sếp phát tài thật hả?” Đồng Địch cũng lấy lại tinh thần:
"Lớp trưởng hai ba ngày nay không tới lớp, không phải là đi đánh bạc đấy chứ?” Ở đây cũng không có người ngoài, Giang Dược cười cười:
"Kỳ thật cũng không phải đi đánh bạc, mà là đi thực hiện nghĩa vụ công dân thôi. Có điều gặp may đúng dịp, ngược lại kiếm được một khoản tiền nhỏ.”
“Có nghe chưa? Tám chữ số trong miệng lớp trưởng, đó chỉ là một khoản tiền nhỏ.” Hàn Tinh Tinh gõ đầu đũa vào bàn.
"Tám... tám chữ số?” Mao Đậu Đậu líu lưỡi không thôi:
"Ối mẹ cha ơi, sếp à, lần sau có chuyện tốt như vậy, nhớ gọi các anh em cùng phát tài a.”
“Vậy cậu phải có bản lĩnh kiếm được số tiền ấy mới được.” Hàn Tinh Tinh hừ nói.
"Rất khó sao?"
"Nói nhảm, không khó cậu cho rằng tám chữ số là từ trên trời rớt xuống a! Tôi nghe nói, tám chữ số này vẫn còn ít đấy. Giá trị thực tế, cho chín chữ số còn được nữa là.” Hàn Tinh Tinh đắc ý hất cằm với Giang Dược:
"Lớp trưởng đại nhân, phải nói ngài che giấu sâu quá đấy!” Lúc trước ở trong lớp, Giang Dược không giải thích rõ chi tiết, đó là bởi vì lớp học nhiều người, tai mắt đông đảo, Giang Dược không muốn quá khoe khoang.
Nghe Hàn Tinh Tinh có ý vạch trần nội tình của hắn, Giang Dược không khỏi cười khổ:
"Tinh Tinh, biết cậu tin tức linh thông, cậu đừng chỉ mải lo nói chuyện của mình đây, có tin tức bí ẩn gì khác, hiện tại cũng không có người ngoài, nói một chút cho mọi người nghe với.”
“Đúng đấy, Tinh Tinh, có tin tức nội tình, đừng hưởng thụ một mình a." Mao Đậu Đậu tâm lớn, căn bản không so đo Hàn Tinh Tinh lúc trước cố ý đả kích cậu.
"Các cậu muốn nghe thật sao?" Hàn Tinh Tinh tỏ vẻ bí hiểm.
"Thật, cậu nói đi, mình rót nước cho cậu. Cậu muốn uống gì đây? Nước ngọt hay bia?” "Uống bia cái gì, lên rượu đi! Không cần phải tiết kiệm tiền cho lớp trưởng.” Mao Đậu Đậu cười hắc hắc:
"Rượu sao? Sếp thấy thế nào?”
“Mọi người thích sao cũng được, hôm nay coi như tôi hào phóng một bữa."
Hàn Tinh Tinh xắn tay áo, cư nhiên không hề suy nghĩ đến việc làm vậy có thục nữ hay không:
"Ông chủ, có Mao Đài 53 độ không? Phiên bản kỷ niệm phỏng chừng ở đây cũng không có, tới một két phiên bản bình thường đi.” Mao Đài?
Một két?
Sắc mặt Mao Đậu Đậu nhất thời thay đổi.
Món ăn chọn nhiều tới đâu, cùng lắm chỉ hết hơn nghìn tệ, dù sao giá cả của quán Đại Binh cũng không cao.
Nhưng một két Mao Đài lại không phải chuyện vừa, giá tiền có thể lên tới hơn hai ba chục ngàn a.
Bữa ăn của mấy học sinh tụ tập, mà tiêu tốn nhiều vậy sao?
Hơn nữa, đây chính là rượu, mà quất cả két?
Cũng may, quán cơm này cũng không có Mao Đài. Người phục vụ áy náy khôn nguôi giải thích.
Có điều vậy cũng không làm khó được Hàn Tinh Tinh, cô lấy điện thoại di động ra, bấm máy rồi gọi:
"Chú Đức, con đang ngồi trong một quán nhỏ tên là Đại Binh ở gần trường tôi, chú lấy cho con một két Mao Đài. Nhớ là phải giao trong vòng mười lăm phút. Chú khỏi cần trả tiền, hôm nay có đại gia bao ăn, chú cứ nhờ ông chủ gửi rượu tới là được.” Sau khi gọi điện thoại xong, Hàn Tinh Tinh cười ranh mãnh với Giang Dược:
"Tôi gọi rượu, nhưng người trả tiền vẫn là cậu nhé?”
“Được rồi, hôm nay chỉ cần bụng mọi người chứa được, tôi bao tất." Giang Dược cũng khó có được hào phóng một lần như vậy.
Bồi bàn đứng nghe cũng chỉ coi là mấy học sinh chém gió. Chẳng qua khách hàng là thượng đế, người ta thích chém thế nào là việc của người ta.
Dù sao gọi nhiều món ăn như vậy, tuyệt đối là khách hàng lớn của ngày hôm nay, doanh thu một bàn đều bằng ba bốn bàn khác. Có rượu hay không cũng không quan trọng!
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch hiển nhiên đã nhìn ra Hàn Tinh Tinh tuyệt đối không phải đang nói giỡn. Nghĩ đến việc Giang Dược muốn trả hai ba chục ngàn cho bữa tụ hội này, trong lòng bọn họ cũng rất băn khoăn. Bầu không khí nhất thời có chút trầm thấp.
"Thế nào? Không phải muốn nghe nội tình sao? Giờ có nghe nữa không?”
“Nghe, nghe chứ!” Mao Đậu Đậu vội vàng nói.
"Vậy để tôi nói mấy chuyện dễ hiểu chút. Đầu tiên nói về chuyện mọi người quan tâm nhất, bây giờ một số thị trường ngầm đã có vài loại thuốc rèn thân sơ cấp, được cho là có công hiệu giác tỉnh rất tốt.” "Cậu nói thị trường ngầm có phải mấy loại chợ đen chuyên giao dịch những thứ không thể lộ ra ánh sáng hay không?” Đồng Địch tò mò hỏi: “Hình như chúng đều không chịu sự quản lý của chính phủ, nên cũng không cần đóng thuế.”
“Không đóng thuế không phải càng tốt sao? Giá bán có thể rẻ hơn nhiều, phải không?” Mao Đậu Đậu không coi đó là việc to tát.
“Thôi bớt! Ông chỉ thấy giá rẻ, còn rủi ro tương ứng thì sao? Ông đã bao giờ nghĩ tới chưa? Nếu đó là hàng giả thì sao? Hoặc hàng có di chứng xấu?” Đồng Địch cũng suy nghĩ khá thấu đáo, không uổng công cày tiểu thuyết nhiều năm như vậy.
“Hai cậu đều im coi nào, còn muốn nghe nữa hay không?” Hàn Tinh Tinh khó chịu.
Bổn cô nương đây đã chịu khó bật mí nội tình cho, còn ở đó gây gỗ cái gì? Không sợ mình mất hứng không thèm nói tiếp sao?
Giang Dược lại đột nhiên hỏi:
"Thứ này, cho dù là chợ đen, hẳn là cũng không rẻ chứ?”
“Đúng là thực không rẻ. 100 mi-li-lít hết cả trăm ngàn. Mỗi chu kỳ phải uống ít nhất 1000 mi-li-lít. Đó là một triệu!” Mao Đậu Đậu và Đồng Địch nhất thời trợn tròn mắt.
Cái giá này cơ bản tuyên bố thứ thuốc đó vô duyên với bọn họ.
"Theo tôi biết, trường chúng ta, thậm chí cả lớp chúng ta, có rất nhiều bạn học có gia cảnh tốt, đã lén lút thâm nhập vào thị trường chợ đen. Cho nên, lần kiểm tra thể chất thứ hai này, nhất định sẽ có càng nhiều Người giác tỉnh xuất hiện. Mục tiêu cuối cùng của lãnh tụ nước Đại Chương, các cậu có biết là gì không?”
“Cái gì?"
"Mọi người đều giác tỉnh! Thời đại biến dị, ai cũng sẽ không bị tụt lại phía sau.” Hàn Tinh Tinh nói.
Khẩu hiệu này rất cảm động.
Nhưng nó chỉ có thể là khẩu hiệu.
Nếu như thời gian đủ dài, Giang Dược tin tưởng, ai cũng sẽ thành Người giác tỉnh, chỉ là khác biệt ở mức độ giác tỉnh cao hay thấp mà thôi.
Nhưng có bao nhiêu người có thể sống sót được đến thời điểm đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận