Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 127: Thiện chí của quân đội
Giang Dược mang theo các loại giấy tờ, thông qua các loại xét duyệt, cuối cùng cũng được tiến vào trong khách sạn.
"Giang tiên sinh, xin ngài chờ thêm một chút. Đoàn trưởng của chúng tôi đang hỏi thăm gia đình của ngài để tìm hiểu tình huống.”
Vẫn chưa hỏi xong à?
Có điều dù sao hắn cũng đã tới, chờ một chút đi.
Giang Dược được đưa đến một gian phòng khách, trà nước điểm tâm không ngừng dâng lên, đãi ngộ cực tốt.
Khoảng nửa giờ sau, nhân viên đón tiếp bước vào.
"Tiên sinh, đoàn trưởng Dương của chúng tôi muốn gặp ngài."
Nào là nước trà, nào là điểm tâm, Giang Dược đã sớm đoán được khẳng định không phải đến đón người đơn giản như vậy.
Có điều chuyện gì tới cũng phải tới, Giang Dược cũng không muốn trốn tránh.
Đoàn trưởng Dương nhìn qua cũng chỉ gần bốn mươi tuổi, da thịt rám nắng phối hợp với dung mạo khí khái hào hùng của ông rất dễ dàng tăng thêm hảo cảm của người khác.
"Giang tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt." Đoàn trưởng Dương cười ha ha, bộ dáng như đã quen nhau từ lâu lắm, cơ hồ là đứng dậy nghênh đón ngay cửa.
"Chúng ta đã gặp nhau?" Giang Dược đương nhiên biết đoàn trưởng Dương đang lừa gạt hắn, sao có thể bị lừa?
Không phải là diễn kịch sao, vậy thì hai bên cùng diễn.
Đoàn trưởng Dương tựa hồ sớm biết hắn sẽ phủ nhận, sảng khoái cười nói:
"Tôi biết Giang tiên sinh sẽ không thừa nhận, không sao, chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết.”
“Đoàn trưởng Dương, rốt cuộc ngài muốn nói cái gì? Tôi đến để đón người.”
Đoàn trưởng Dương cũng không vạch trần, vẻ mặt quen thuộc ôm bả vai Giang Dược:
"Đến đây, ngồi xuống nói.”
Hai người ngồi xuống sô pha, đoàn trưởng Dương tự mình rót cho Giang Dược một chén trà.
"Mời."
“Đoàn trưởng Dương, ngài làm vậy là sao?”
Đoàn trưởng Dương lộ ra nụ cười, nhìn chằm chằm Giang Dược từ trên xuống dưới. Ánh mắt kia, thật giống như mẹ vợ nhìn con rể vậy, nhìn sao cũng thấy vừa ý.
"Chúng ta đừng có xa lạ khách sáo quá như vậy, tôi lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, cậu có thể gọi tôi là chú Dương, tôi gọi cậu là cậu Giang, thế có phải thân thiết hơn không.”
Giang Dược từ chối cho ý kiến.
Mặc kệ là gọi Giang tiên sinh hay cậu Giang, dù sao cũng hòng dụ khị hắn.
"Cậu Giang, vừa rồi tôi nói rất nhiều chuyện với người nhà cậu. Kỳ thật cũng không liên quan nhiều đến vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn cho lắm. Vụ án đó phía chúng tôi có quá nhiều nhân chứng, cũng không cần phải hỏi lại từng người một. Chủ yếu là chúng tôi trò chuyện về cậu.”
“Đoàn trưởng Dương, tôi thấy ông là người sảng khoái, chi bằng chúng ta cứ nói thẳng ra cho nhanh gọn lẹ, có được không?”
Đoàn trưởng Dương vỗ đùi một cái:
"Được, quả là có phong phạm quân nhân của chúng tôi, tôi thích nhất là sảng khoái.”
“Chuyện là vầy, tôi đã xem qua không ít tư liệu của cậu. Mối liên hệ mật thiết giữa cậu và Cục Hành động, quân đội chúng tôi ít nhiều cũng biết đôi chút. Tôi nghe nói Cục Hành động Siêu nhiên bên kia từng mời chào cậu, nhưng cậu không đáp ứng. Phải không?”
Giang Dược chỉ cười nhưng không đáp lời.
"Cậu không đáp ứng là đúng, tuy Cục Hành động Siêu nhiên quyền hạn không nhỏ, nhưng rốt cuộc chỉ là một cơ quan chức năng, nội tình vẫn kém quân đội không ít. Nói rõ ràng một chút, chính là miếu quá nhỏ, càng lên trên, sân khấu cũng sẽ càng hẹp. Mà quân đội thì khác..."
"Đoàn trưởng Dương, không phải ông tới chiêu binh đấy chứ?" Giang Dược cười khổ nói.
"Không không không, hai chữ chiêu binh này quá không đủ cấp bậc đối với cậu. Tôi tới mời chào cậu, muốn kéo cậu gia nhập quân đội. Nhân tài như cậu, có sân khấu quân đội này, sớm muộn gì cũng sẽ từ từ dâng lên, trở thành một vị tướng trẻ sáng chói nhất. Cậu biết gì không? Lần này tôi tới, là được thượng tướng Đồng Chí Cao của quân khu Trung Nam ủy thác, tôi đại biểu cho tâm ý của tướng Đồng. Tên cậu đã tiến vào tầm mắt của thượng tướng, ngài cực kỳ coi trọng cậu. Theo thời cuộc đổi dời, ngài ấy muốn thành lập một đội ngũ có thể ứng phó với những sự kiện siêu nhiên, có thể nói là cầu hiền như khát, đang cần nhân tài như cậu gia nhập.”
Giang Dược tự nhiên đã nghe qua tên tuổi của thượng tướng Đồng Chí Cao.
Toàn bộ nước Đại Chương, người được phong quân hàm thượng tướng cũng sẽ không vượt qua mười lăm người.
Thượng tướng Đồng Chí Cao là người cầm lái quân khu Trung Nam, có thể nói là quyền thế ngập trời, là đại nhân vật ngồi trên tận mây xanh.
Cấp bậc này, quả thật không phải Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành có thể so sánh.
Cục Hành động Siêu nhiên là thế lực mới nổi, gần đây danh tiếng quả thật rất vượng, quyền hạn rất cao, có thể điều động rất nhiều cơ quan chính phủ, nhưng nếu phải so với quân đội, thì vẫn còn kém không ít.
Nói cho cùng, quân đội mới là rường cột của một quốc gia.
Giang Dược áy náy cười:
"Đoàn trưởng Dương, cảm ơn ông đã nói với tôi những điều này, tôi và Cục Hành động quả thật có vài lần hợp tác, có điều đó đều là cơ duyên xảo hợp, cơ bản vẫn là Cục Hành động xuất lực chủ yếu, tôi cũng chỉ hỗ trợ một tay mà thôi, cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết. Hơn nữa, tôi vẫn còn là một học sinh, ở giai đoạn này, học tập mới là trọng tâm của tôi, hiện tại tôi cũng không có ý tưởng gia nhập quân đội.”
Nói tóm lại, các vị mời chào, tôi rất vinh hạnh, có điều gia nhập quân đội gì đó, vẫn là quên đi.
Đoàn trưởng Dương nhìn thấy Giang Dược lần đầu tiên là biết người trẻ tuổi này không dễ thuyết phục. Ông cũng không trông cậy vào việc nói dăm ba câu thì có thể mời chào thành công.
Nếu như chuyện tối hôm qua toàn bộ là do công lao của quân đội bọn họ, cứu được tất cả con tin, như vậy bọn họ ít nhất có ân tình cứu người thân của Giang Dược.
Nhưng trên thực tế, lúc bọn họ chạy tới, chỉ là làm công việc khắc phục hậu quả, căn bản không phải tốn một phát đạn nào.
Bọn họ tự nhiên cũng không có da mặt để tự xưng ân nhân cứu mạng. Chút ít liêm sỉ này, quân đội bọn họ vẫn phải có.
"Cậu Giang, cậu hợp tác với Cục Hành động nhiều lần như vậy, hẳn là rất rõ ràng biến động của thời cuộc. Với tình huống trước mắt, nếu muốn yên lặng tiến hành học tập, chỉ sợ là hy vọng xa vời. Ngay cả khi cậu ngồi trên ghế đại học, việc cậu có thể an toàn và ổn định ngồi suốt cả bốn năm đại học hay không cũng là một ẩn số.”
“Tôi thừa nhận ông nói có đạo lý." Giang Dược gật đầu, "Có điều: tôi còn trẻ, tạm thời còn không muốn quyết định vận mệnh cả đời mình qua loa như vậy. Đoàn trưởng Dương, chúng ta dừng lại chuyện này ở đây. Tôi rất vinh dự khi được quý quân đội coi trọng đến vậy. Đồng dạng, tôi vẫn luôn cực kỳ kính trọng những quân nhân của nước Đại Chương. Nếu có một ngày quân đội cần tôi xuất lực, mà tôi vừa vặn có khả năng này, tuyệt đối sẽ không chối từ.”
Đoàn trưởng Dương thở dài một hơi.
Nói đến nước này, dù ông có khua môi múa mép thêm nữa cũng chỉ làm mất phong độ.
"Cậu Giang, thật đáng tiếc là không thể thuyết phục cậu. Tôi có một yêu cầu quá đáng, nếu như cậu có thời gian rảnh rỗi, có thể đến căn cứ của chúng tôi giáo dục những quân nhân thô kệch chúng tôi một chút được hay không? Chủ yếu là truyền thụ một số kiến thức của cậu về các sự kiện kỳ lạ, đồng thời trao đổi một vài tâm đắc?”
Không hề lấn lướt hay vênh váo lên mặt, khí độ của vị đoàn trưởng Dương này khiến Giang Dược có thêm vài phần hảo cảm.
Yêu cầu lên lớp này dường như cũng không quá đáng.
"Đoàn trưởng Dương, nếu các vị không chê tôi nông cạn, muốn trao đổi một chút tâm đắc, bất cứ lúc nào tôi cũng vui lòng chia sẻ."
"Tốt lắm! Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể liên hệ tôi.” Đoàn trưởng Dương hiển nhiên là một người sảng khoái, không mời chào được, ông cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc khó chịu nào.
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Đoàn trưởng Dương đích thân đưa Giang Dược ra khỏi cửa.
Rất nhanh, Giang Dược đã đón được người nhà.
Em bé nhà cô út vẫn còn có chút suy yếu, trước mắt giữ lại ở bệnh viện quan sát, cô út và dượng thay phiên nhau chăm sóc ở bệnh viện, có điều đã không có gì đáng ngại, còn lại cơ bản là hoàn hảo, không có tổn thương gì.
Vừa đi ra khỏi cửa khách sạn Như Phong, một chiếc xe MPV bảy chỗ chợt tới gần.
Cửa sổ xe mở ra, vị trí tài xế đúng là trưởng ban La.
Tam Cẩu ngồi ở hàng ghế sau hưng phấn chào hỏi:
"Chị cả, anh hai.”
Giang Dược cũng không ra vẻ, trực tiếp mở cửa xe gọi chị cả lên.
"Cậu Giang, chiếc xe này thế nào?" Chú La vỗ tay lái, giống như một đứa trẻ khoe đồ chơi mới.
"Cũng không tệ lắm."
"Sau này nó chính là của cậu." Chú La cười ha ha nói.
"Của tôi?"
"Đây là phần thưởng cậu xứng đáng." Chú La thở dài nói:
"Một tên đại sư bịp bợm đều có thể lừa gạt mấy chục triệu, cậu cung cấp manh mối chân thật, chẳng lẽ còn không xứng với phần thưởng một chiếc xe?”
Giang Dược xem như nghe hiểu. Đây là thù lao của Cục Hành động Tinh Thành cho hắn. Đã như vậy, thật đúng là không cần khách sáo.
"Cậu Giang, cậu cũng đừng ngại bị điều tiếng. Chuyện đại sư Liễu lừa đảo lần này làm cho trên dưới toàn cục rất bị động, cục trưởng chúng tôi rất tức giận, cho nên hiện tại phê duyệt tài chính cực kỳ nghiêm khắc. Chiếc xe này của cậu, vẫn là tôi toàn lực tranh giành. Ai dà, lại nói tiếp, thật có chút bạc đãi người. Theo ý tôi, mấy chục triệu bị đại sư Liễu lừa gạt kia, nên thưởng cho cậu mới hợp lý.”
Giang Dược trái lại không nghĩ như vậy.
Quân tử ái tài, nhưng quan trọng hơn là biết làm người.
Giống như họ Liễu kia, không có điểm mấu chốt, vì lừa gạt tiền, coi mạng người như cỏ rác, lạm sát vô tội, nhân dịp cháy nhà mà hôi của, rõ ràng là đi ngược với lẽ trời.
Loại người này, luật pháp của xã hội nhất thời không xử phạt được, nhưng thời gian dài, cũng tất sẽ bị trời phạt.
"Cậu Giang, quân đội lần này cường thế ra tay, anh Hàn có công dắt cầu rất lớn. Tôi nghe nói quân đội quan tâm đến cậu? Họ có ném cành ô liu cho cậu không?”
Trưởng ban La có chút căng thẳng.
Ban Hành động thứ ba bọn họ không mời chào nhân tài thành công, tự nhiên cũng không hy vọng quân đội đắc thủ.
Nếu Giang Dược gia nhập quân đội, bị kỷ luật quân đội ước thúc, về sau cũng không phải bọn họ muốn nhờ là có thể mở miệng.
Giang Dược cười cười:
"Vẫn là câu nói cũ, trước mắt tôi còn chưa cân nhắc gia nhập bất kỳ thế lực nào. Tính tình của tôi còn phải mài giũa một chút.”
Trưởng ban La bất đắc dĩ cười cười. Cái đầu trơn trượt này của cậu còn muốn mài một chút? Mài tiếp coi chừng thành cá trích bùn, trơn nhẵn bóng loáng, căn bản không thể bắt nổi.
Xe chạy vào khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt, trưởng ban La dừng xe lại, sảng khoái xuống xe, để lại các loại giấy tờ xe lên ghế lái, rồi ném chìa khóa xe cho Giang Dược.
Giang Dược bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lấy ra một thứ từ trong ba lô.
"Chú La, chú tặng tôi một chiếc xe, tôi cũng tặng lại chú một thứ."
Trưởng ban La nhìn kỹ lại, rõ ràng là một hộp đạn.
"Đây là?" Trưởng ban La có chút kinh ngạc:
"Đạn bạc trong truyền thuyết? Làm thế nào cậu có được thứ này?”
Có điều trưởng ban La rất nhanh liền nghĩ tới cái gì, câm miệng không hỏi tiếp.
Chuyện tối hôm qua, trưởng ban La và Hàn Dực Minh đều biết là do Giang Dược gây ra, có điều Giang Dược đối ngoại không muốn thừa nhận, bọn họ tự nhiên càng không thể nói ra.
Thứ này, chẳng lẽ là lấy được từ hiện trường tối hôm qua?
"Các chú đường đường là Cục Hành động Siêu nhiên, vậy mà mỗi lần hành động cũng không thấy có sự khác biệt gì mấy với các cơ quan vũ lực khác, có phải quá nghèo túng hay không?"
Trưởng ban La có chút khó xử, thở dài nói:
"Kỳ thật vẫn là thời đại quỷ dị đến quá đột ngột, chúng tôi chuẩn bị quá trễ. Viên đạn bạc này, bộ phận nghiên cứu khoa học của Cục Hành động Siêu nhiên chúng tôi kỳ thật vẫn đang toàn lực nghiên cứu chế tạo, nghe nói còn mời không ít kỳ nhân dị sĩ tham dự, có điều trước mắt vẫn chưa thể sản xuất thành công. Không ngờ thứ này lại đã tồn tại? Đây rốt cuộc là bút tích của thế lực nào? Lại còn trâu bò hơn đội ngũ nghiên cứu của Cục Hành động bọn tôi?”
Trưởng ban La cầm băng đạn này, sắc mặt phức tạp, tâm tình lại càng ngũ vị tạp trần.
Tuyệt đối không thể tưởng tượng được, thế lực liên lụy đằng sau vụ án Quảng trường Thời đại Vân Sơn lại mạnh mẽ đến thế. Một hộp đạn không nói rõ quá nhiều, nhưng ít nhất cũng chứng minh sau lưng thế lực này tuyệt đối có một đội ngũ xuất chúng, không chỉ riêng vũ lực và khả năng tổ chức hành động, mà còn bao gồm cả năng lực nghiên cứu khoa học.
Đó là điều đáng sợ nhất.
Khả năng nghiên cứu khoa học mạnh hơn cả chính phủ, hiện tượng này chắc chắn cần phải được coi trọng.
Cũng may, có hộp đạn này làm tư liệu tham khảo, nói không chừng bọn họ có thể gia tăng tốc độ phát triển đạn bạc?
Trưởng ban La nhìn Giang Dược một cái, cảm thán trong lòng, cậu Giang thật đúng là rộng rãi, giá trị của băng đạn này, cho dù là một trăm chiếc xe cũng không bằng a.
Ông đang muốn mở miệng nói cái gì đó, thì điện thoại bỗng vang lên.
Sau khi tiếp nhận, nghe xong vài câu, trưởng ban La nhất thời tỏ ra âm trầm vô cùng.
"Cậu nói lại lần nữa?"
Đầu dây bên kia lặp lại.
Trưởng ban La nghe xong, tức giận đến chửi ầm cả lên:
"Lũ ăn hại, đều là cả đám ăn hại! Mau điều tra cho tôi, phải điều tra đến cùng, là ai đã làm chuyện đó?”
Cúp điện thoại, trưởng ban La hiển nhiên tức giận không nhẹ, thiếu chút nữa đập luôn cả điện thoại.
"Cậu Giang, hiện tại tôi cũng không còn mặt mũi nào nói gì nữa."
"Làm sao vậy?"
“Vừa nhận được tin tức, thi thể Quỷ ăn tuổi và hai Kẻ sao chép trong căn cứ đều bị người ta trộm!”
"Cái gì? Ban thứ ba của chú có người phản bội?”
“Đương nhiên không phải, sau khi xử lý vụ án xong, những thứ này đã sớm chuyển đến tổng bộ Cục Hành động Tinh Thành, do căn cứ tổng bộ trông coi." Trưởng ban La oán hận nói:
"Cũng khó trách, có loại sâu mọt như họ Diêm kia ở đấy, thượng bất chính hạ tắc loạn, xảy ra chuyện gì cũng không lạ.”
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Ngay tối hôm qua, toàn bộ Cục Hành động loạn thành một bầy, nhất định là có người thừa dịp cháy nhà mà hôi của."
"Theo lý thuyết, nơi giam giữ này khẳng định cực kỳ bí ẩn, người không có quyền hạn, muốn tiếp cận cũng không có khả năng chứ?"
"Quyền hạn? Toàn bộ trên dưới Cục Hành động Tinh Thành, cũng chỉ có quyền hạn của cục trưởng Chu mới cao hơn họ Diêm kia.”
Hiển nhiên, đối tượng hoài nghi đầu tiên của trưởng ban La chính là phó cục trưởng Diêm.
Trải qua vụ án Quảng trường Thời đại Vân Sơn, trưởng ban La đã hoàn toàn xem thường vị sếp này.
"Tôi luôn cảm thấy, trên dưới Cục Hành động các chú cần một lần chỉnh đốn lại tác phong. Không chỉnh đốn, có trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu kẻ hai mặt ẩn núp ở bên trong, ăn hết hai đầu cả trong lẫn ngoài.”
“Yên tâm, lần này người thăng chức phó cục trưởng thứ nhất là cấp trên cũ của tôi, làm người vô cùng chính trực. Tôi tin trong thời gian sắp tới, anh ấy chắc chắn có thể xoay chuyển tình huống trong cục.”
Giang Dược ngược lại không muốn chỉ trỏ chuyện nội bộ của người ta. Mà bởi vì chuyện trộm cắp, Trưởng ban La cũng không có tâm tư lưu lại, cáo từ trước.
Về đến nhà, Giang Dược lấy đồng hồ ra từ trong túi:
"Chị ơi, đồng hồ của chị này.”
Giang Ảnh nãy giờ vẫn không nói gì, như thể là người vô hình. Lúc này về đến nhà, cô mới nghiêm túc đánh giá người em trai này.
Trong miệng có ngàn lời vạn ngữ, nhưng nửa câu cũng không nói nên lời. Hai chị em ôm nhau một chút, hết thảy đều không cần phải nói gì cả.
"Dược, em thật sự đã trưởng thành."
Câu nói này xem như là lời tán thành lớn nhất của chị gái đối với em trai.
Hai chị em kể lại chuyện đã trải qua hai ngày này, đều có loại cảm giác giống như đã qua mấy đời người.
Đầu tiên là Giang Dược kể chuyện ở thị trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh.
Lúc hắn nói đến thú triều, nói đến bách quỷ dời núi, hơi thở của Giang Ảnh rõ ràng đều trở nên dồn dập. Thẳng đến khi Giang Dược nói xong, Giang Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em này, theo lời em nói thì tổ tiên nhà họ Giang chúng ta thật sự là có phép thần thông gì hay sao?”
"Chị, không riêng gì tổ tiên, trong cơ thể mỗi người chúng ta đều truyền thừa huyết mạch tổ tiên, nhất định bất phàm. Vụ án Quảng trường Thời đại Vân Sơn lần này, nói không chừng nguyên nhân chính là do chị và cô út gây nên.”
“Làm sao có thể?” Giang Ảnh tuyệt đối không nghĩ tới việc này lại có liên quan đến nhà mình, cô vẫn cho rằng mình vô tội, không may bị cuốn vào.
Chờ Giang Dược kể lại đầu đuôi câu chuyện, Giang Ảnh lại đối chiếu kinh nghiệm của mình trong khoảng thời gian gần đây, ngược lại tin bảy tám phần.
"Nói như vậy, trong cơ thể chị và cô út cũng có huyết mạch đặc thù của nhà họ Giang? Vậy em nói xem, nếu chị và cô út cũng trở về tế bái tổ tiên, liệu có thể đạt được kỳ ngộ gì không?”
“Việc này cũng khó nói, có lẽ huyết mạch tổ tiên sẽ dùng hình thức khác nhau sinh ra những hiệu quả khác nhau?”
"Hình thức khác?" Giang Ảnh có chút khó hiểu.
"Thật giống như cô út, trấn Vân Khê bị trận đồ phong thủy của Triệu Thủ Ngân nguyền rủa, bị quỷ nô khống chế. Tất cả mọi người ở trấn Vân Khê đều trốn không thoát trấn Vân Khê, vậy mà một nhà cô út lại thuận lợi chạy thoát. Chuyện này khẳng định là có công lao của huyết mạch nhà họ Giang, khiến quỷ nô không thể quấy nhiễu đến nhà cô út.”
Giang Ảnh lẩm bẩm:
"Nói vậy thì chị phải tự mình khai quật một chút? Cũng không thể thân làm chị cả mà suốt ngày phải để em và Tam Cẩu che chở chứ?”
Tam Cẩu cười hì hì, ưỡn ngực, ra vẻ cứ việc để em che chở chị.
Đến lượt Giang Ảnh nói về tình huống ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Quả nhiên đúng như Giang Dược suy đoán, Quảng trường Thời đại Vân Sơn bị nhân viên vũ trang khống chế. Đối mặt với phần tử vũ trang súng thật đạn thật, số lượng người dân ở đó tuy nhiều, nhưng cũng không có mấy người chân chính dám phản kháng.
Lúc ấy Giang Ảnh và nhà cô út đang ở một cửa hàng thời trang nữ, bị nhân viên vũ trang trông chừng, Giang Ảnh nhân cơ hội tháo đồng hồ xuống, bỏ vào trong chậu vạn niên thanh.
Về phần gương soi quần áo kia là do một khách hàng động tác chậm, bị nhân viên vũ trang bắn dọa một phát súng, vỡ cả gương soi đồ, mảnh vụn gương văng ra còn làm rách da người nọ, không ít đồ đạc đều bị rướm máu.
Giang Dược âm thầm hạ quyết tâm, chờ tinh thần lực hoàn toàn khôi phục, còn phải chế tác thêm mấy tấm bùa Thuẫn mây.
Mỗi người trong nhà đều thủ một tấm, hắn mới có thể cảm giác được một chút an toàn.
Còn có thẻ chúc phúc Dùng chung nữa, thứ này là thứ tốt, nếu như có thể sử dụng trường kỳ, vậy tuyệt đối là giá trị liên thành.
Đồng nghĩa kỹ năng của riêng mình hắn có thể chia sẻ cho cả gia đình.
Đương nhiên, Giang Dược đoán Trí linh tuyệt đối không có khả năng hào phóng như vậy.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động lại vang lên.
Lại là chú La.
"Cậu Giang, vừa rồi trên đường tôi có suy nghĩ một chút, không thể luôn khiến cậu chịu thiệt. Cho nên, chuyện hộp đạn kia, tôi vừa trở lại tổng bộ đã đi gặp cục trưởng Chu ngay. Tôi nói mình có tin tức liên quan đến đạn bạc. Cục trưởng Chu rất coi trọng, biểu thị nếu có manh mối về đạn bạc, sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để mua.”
Có thể thấy, vì muốn mượn sức của Giang Dược, trưởng ban La cũng đã tận lực.
Tin tức về đạn bạc, kỳ thật đã không còn là bí mật gì.
Ít nhất quân đội khẳng định là biết. Tối qua họ đã tiếp quản tất cả các loại vũ khí và đạn dược, chắc chắn sẽ nhận ra đạn bạc khác với đạn thông thường.
Đương nhiên, quân đội nhận được đạn bạc, không có nghĩa là Cục Hành động Siêu nhiên cũng lấy được đạn bạc, đây là hai chuyện khác nhau.
Nói vậy, tựa hồ có thể mượn cơ hội này lấy được một khoản thù lao không nhỏ?
"Cậu Giang? Cậu nghĩ bao nhiêu thì phù hợp? Cậu cứ việc ra giá.”
“Chú La, tôi đã đưa hộp đạn cho chú, chú cứ tự quyết định đi."
"Được, vậy tôi thay cậu làm chủ một lần, bán mười triệu đi. Đó là giá lương tâm. Cậu xem đại sư Liễu kia, há mồm liền lừa hết mấy chục triệu. Chúng ta đây là hàng thật giá thật, một khi khai phá ra giá trị của nó, có khi còn lên tới mấy tỷ, thậm chí mấy chục tỷ!”
“Lát nữa cậu nhớ gửi cho tôi số tài khoản, trong vòng hai mươi bốn giờ nhất định sẽ đến tay!” Trưởng ban La vỗ ngực đảm bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận