Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 178: Giang Dược bị hoài nghi

Cục Hành động Tinh Thành, ban Hành động thứ ba.
Vụ án của nhà họ Đặng đã chuyển tới tay bọn họ. Các vụ án chồng chất vốn đã đủ khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán, giờ lại thêm vụ án khó nhai này.
Từ khi xảy ra vụ án đến nay, nhà họ Đặng đã thông qua nhiều con đường gây áp lực lên phía ban ngành phá án.
Lúc đầu, nhìn từ vết thương, đây hẳn là vụ án mưu sát tập thể, dù sao yết hầu của những người chết đều có vết đao trí mạng rõ ràng.
Thế nhưng khi cẩn thận điều tra lại, bỗng nhiên phát hiện vài điểm là lạ.
Trên người Đặng Khải có nhiều chỗ gãy xương, ngực bị trúng đòn nặng rất rõ ràng, trước khi bị cắt yết hầu đã phải chịu nội thương nghiêm trọng.
Mà hai con em nhà họ Đặng khác cũng giống như thế, trước khi bị cắt cổ đều đã bị thương. Mà vết thương của hai người này thoạt nhìn càng quỷ dị hơn. Trên cổ có vết hằn của dây thừng, lại có vẻ không giống như người làm.
Ngoài ra còn rất nhiều chi tiết khác ở hiện trường cho thấy đây không chỉ là một vụ hung án giết người đơn thuần, tỷ như tay nắm cửa phòng bao cơ hồ bị kéo biến hình. Mà thực tế thì cánh cửa này căn bản không hề có khóa, chỉ cần đẩy hoặc kéo nhẹ nhàng là có thể mở ra, vì sao tay nắm cửa lại bị kéo đến nỗi biến hình?
Càng quỷ dị chính là, trong phòng bao hiển nhiên đã xảy ra một cuộc ẩu đả thời gian dài, chí ít cũng chừng mười lăm phút.
Thời gian dài như vậy, thông thường phải có tiếng la hét, tiếng đánh nhau ầm ĩ, thế nhưng nhân viên phục vụ phía ngoài căn bản không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Chưa kể đánh nhau lâu như vậy, vì sao không có bất kỳ ai chạy trốn khỏi phòng bao?
Căn cứ theo hiện trường. ngoại trừ năm người chết ra, nhiều lắm cũng chỉ có hai người khác có mặt ở hiện trường.
Coi như hai người kia đều là hung thủ, hai đánh năm cũng không thể có ưu thế lớn như vậy.
Nếu thật sự là ưu thế áp đảo, thời gian đánh nhau sẽ không lâu đến thế, có lẽ chỉ cần một phút là hoàn thành, vì sao phải kéo dài tới mười lăm phút?
Đương nhiên, chuyện quỷ dị nhất chính là các nhân viên phục vụ, kể cả viên quản lý đều nhắc tới một người, đó chính là gã thiếu gia ăn chơi Đặng Hằng của nhà họ Đặng.
Thế nhưng Đặng Hằng rõ ràng còn bị giam giữ ở Cục Hành động, căn bản không có khả năng xuất hiện ở hiện trường.
Trừ phi Đặng Hằng biết cả thuật phân thân lẫn thuật xuyên tường thì gã mới có thể đến câu lạc bộ giết liền năm người được.
Loại tình huống này hiển nhiên là không có khả năng! Cục Hành động bên này cũng có người canh gác, Đặng Hằng tối hôm qua căn bản không hề rời khỏi Cục Hành động, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng.
Vậy cũng chỉ còn một lời giải thích, kẻ xuất hiện ở hiện trường là kẻ giả mạo.
Thế nhưng viên quản lý từng khẳng định giọng điệu và thanh âm của Đặng Hằng lúc ấy vẫn giống hệt như trước kia, không có nửa điểm khác biệt, trừ một điểm khá kỳ quái chính là Đặng Hằng vốn dĩ rất sợ hãi Đặng Vinh, nhưng tối hôm qua Đặng Hằng lại dám xưng hô Đặng Vinh là lão già, việc này rõ ràng có chút khác thường.
Cảnh sát đã sưu tập tốt các đoạn ghi hình từ camera ngoại vi hiện trường câu lạc bộ, giao cho Cục Hành động.
Trên video biểu hiện, người tiến vào câu lạc bộ đúng là Đặng Hằng. Bất kể có phân tích kỹ thuật ra làm sao, cũng không tìm được chút tì vết nào cả.
La Đằng và Hàn Dực Minh nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện lên ba chữ, Kẻ sao chép.
"Anh Hàn này, không ngờ vụ trộm lần trước trong cục lại gây ảnh hưởng lớn đến vậy, vài vụ án gần đây nhất, loáng thoáng đều có liên quan tới mấy Kẻ sao chép mất tích kia. Sao tôi càng lúc càng cảm thấy rối tinh rối mù là thế nào nhỉ?"
Hàn Dực Minh trầm mặc không nói, thần sắc phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ông chiếu đi chiếu lại những đoạn ghi hình, tìm tới tìm lui, vẫn không tìm thấy bất luận dấu vết gì để lại.
"Anh La, Kẻ sao chép giết người thông thường đều đánh lén. Còn loại cách thức gây án lấy ít giết nhiều này không quá giống thủ đoạn của Kẻ sao chép a."
"Ồ? Anh cảm thấy không phải Kẻ sao chép làm?"
"Đúng là chỉ có Kẻ sao chép mới có thể giải thích việc Đặng Hằng xuất hiện ở câu lạc bộ. Có điều, kẻ giết người chưa hẳn chính là Kẻ sao chép. Hiện trường không phải còn có một người khác nữa sao?"
"Đó là vị khách được nhà họ Đặng mở tiệc chiêu đãi."
"Đúng, vấn đề là chúng ta lại không thể tìm thấy thân phận của người này qua hệ thống nhận diện gương mặt. Quả thật rất kỳ quái a."
"Ai dà, người biết thân phận của ông ta đoán chừng đều đã chết. Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ cũng không biết được bao nhiêu. Chỉ có viên quản lý kia có nói, mơ hồ nghe được Đặng Vinh gọi ông ta là thầy Nhạc. Có điều bằng vào một cái họ, đi đâu để tìm người? Đây khác nào là mò kim đáy biển a?"
"Qua video thu hình, Đặng Hằng rời đi câu lạc bộ trước, rồi người này mới rời theo sau. Rốt cuộc ai mới là hung thủ? Hoặc cả hai căn bản chính là đồng bọn?"
"Hơn phân nửa chính là đồng bọn. Đáng tiếc hai người này đều rất giảo hoạt. Camera dọc đường đều không thể bắt giữ được bọn hắn, xem ra đều có năng lực phản trinh sát cực mạnh."
La Đằng và Hàn Dực Minh đều bất đắc dĩ, thời đại quỷ dị giáng lâm, tác dụng của camera giống như càng ngày càng yếu.
Hàn Dực Minh than nhẹ một tiếng, buông tư liệu xuống.
"Anh La, trùng hợp là vụ án nhảy lầu ở bến cảng Tân Nguyệt lại cũng có liên quan đến vụ án giết người ở câu lạc bộ nhà họ Đặng. Người nhảy lầu ở bến cảng Tân Nguyệt đã từng gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Đặng Vinh trước khi chết."
Bốn chữ bến cảng Tân Nguyệt này, để hai người họ đồng thời nhớ tới một người.
Từ địa điểm đến thời điểm, đều thực sự quá trùng khớp.
Hai người im lặng một trận, đồng dạng tâm sự nặng nề.
Nếu như cứ tiếp tục suy luận theo logic thông thường, kiểu gì cũng sẽ dính líu đến Giang Dược.
Mặc dù camera giám sát ở hiện trường cả hai nơi đều không có sự xuất hiện của hắn, nhưng mâu thuẫn giữa nhà họ Đặng với hắn vốn dĩ là rõ như ban ngày.
"Anh La, vụ án này coi bộ khó làm a."
Hàn Dực Minh thở dài một hơi.
"Không khó, bản án trong tay chúng ta còn nhiều lắm, coi như làm theo thứ tự, còn lâu mới tới lượt vụ án này."
Trưởng ban La híp cặp mắt hẹp, nói với giọng kỳ quái.
Không phải câu giờ sao? Có gì mà khó chứ?
Nhà họ Đặng tạo áp lực thì thế nào? Đó là việc lãnh đạo cần giải quyết, còn những nhân viên trực tiếp phá án như các ông hơi đâu thèm quan tâm.
Bản án còn rất nhiều, ai cũng đến tạo áp lực, vậy rốt cuộc xử lý cho ai trước? Có biết quy củ là gì không?
"Theo ý của nhà họ Đặng, tựa hồ là muốn mượn cơ hội bới móc chúng ta, bảo chúng ta cố ý thả Đặng Hằng ra gây án."
"Buồn cười, sức tưởng tượng của bọn họ có phải phong phú quá rồi hay không? Vả lại, nếu thật là Đặng Hằng làm, nhà họ Đặng họ còn có mặt mũi để ồn ào? Tranh chấp nội bộ gia tộc, tự giết lẫn nhau, còn chưa đủ xấu hổ hả?"
"Anh La, tôi chỉ lo lắng việc này thật có khả năng liên quan tới cậu Giang. Đến lúc đó chẳng may cậu ấy bị điều tra ra, vậy chúng ta sẽ phải khó xử."
Trưởng ban La kỳ thật cũng lo lắng vấn đề này.
"Chỉ cần cậu ấy chưa từng xuất hiện ở hiện trường vụ án thì có tra thế nào cũng không ăn thua. Không có chứng cứ rõ ràng, rất khó kết án. Tôi tin tưởng cậu Giang hẳn cũng biết điều đó."
Trước mắt thì đây chính là điểm có lợi nhất với Giang Dược.
Camera không quay được hắn, hiện trường cũng không có bất luận vân tay, lông tóc, dấu chân gì của hắn cả.
Hai người lại lâm vào trầm mặc dài dằng dặc.
Nhìn từ góc độ nghề nghiệp, bọn họ đương nhiên muốn phá án. Nhưng với góc độ cá nhân, bọn họ hiển nhiên không hy vọng việc này có liên quan tới Giang Dược.
Nếu thật là Giang Dược gây ra bản án, bọn họ sẽ rất khó xử. Bọn họ không muốn đối đầu với Giang Dược chút nào. Cũng may là không có chứng cứ xác thực nào chứng minh Giang Dược dính líu tới vụ án, ít ra mặt ngoài là như thế. Bằng không, dù phải làm trái với lương tâm, bọn họ vẫn phải thực thi theo đúng pháp luật của nước Đại Chương.
Hai người đều tâm sự nặng nề.
Trưởng ban La nghĩ tới lúc tối qua ông gọi cho Giang Dược thì nhận được thông báo điện thoại đang ở vào trạng thái tắt máy. Thời điểm đó hoàn toàn trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án ở câu lạc bộ tư nhân nhà họ Đặng.
Từ trực giác phán đoán, dù là Giang Dược không có quan hệ trực tiếp tới chuyện này, chỉ sợ cũng có chút quan hệ gián tiếp.
Mà Hàn Dực Minh thì cân nhắc sâu hơn trưởng ban La nhiều.
Ký ức của Hàn Dực Minh trở về đoạn thời gian ở trấn Vân Khê trước đó.
Ngay lúc ấy, bọn họ từng lâm phải cục diện vô cùng bị động trước những Kẻ sao chép. Bởi vì những Kẻ sao chép phân tán khắp nơi ở trấn Vân Khê, muốn triệt để diệt cỏ tận gốc, độ khó cực lớn, mà nhân thủ cũng không đủ.
Cho nên, lúc ấy Giang Dược đã đề nghị để hắn tự nghĩ cách tụ tập những Kẻ sao chép khác đến nhà Vương Phúc Tài.
Nói thật, lúc Giang Dược đưa ra phương án này, Hàn Dực Minh không quá coi trọng, bởi vì những Kẻ sao chép kia đều rất giảo hoạt khôn khéo, thậm chí có ít kẻ còn nổi lòng nghi ngờ do có người lạ xâm nhập vào thị trấn. Chỉ là Giang Dược vẫn luôn biểu hiện quá xuất sắc, dẫn đến Hàn Dực Minh không có cách nào cự tuyệt đề nghị của hắn.
Và thật không ngờ đến cuối cùng Giang Dược lại có thể thành công.
Đây cũng là mấu chốt mang đến thắng lợi cho cả chiến dịch ấy.
Việc này Hàn Dực Minh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quặc. Về sau, ông đọc lịch sử tin nhắn trong nhóm chat của những Kẻ sao chép mới biết Giang Dược lúc ấy đóng giả Vương Phúc Tài, còn từng gặp mặt với những Kẻ sao chép khác.
Vấn đề xuất hiện ở đây. Những Kẻ sao chép không phải bọn ngu, chẳng lẽ không nhận ra Vương Phúc Tài là thật hay giả?
Lúc ấy Hàn Dực Minh còn cảm thấy có khi nào Giang Dược biết phép thôi miên, có thể khiến Kẻ sao chép gặp mặt hắn bị lú lẫn. Chỉ tiếc, lúc ấy Giang Dược căn bản không đưa ra đáp án.
Việc này chính là một bí ẩn trong lòng Hàn Dực Minh.
Cho tới giờ khắc này, nhìn thấy Đặng Hằng trong đoạn ghi hình, Hàn Dực Minh bỗng dưng tự nhiên sinh ra một ý nghĩ to gan.
Đặng Hằng này sẽ không phải là Giang Dược chứ?
Mà Giang Dược, có phải là Kẻ sao chép hay không? Hoặc là hắn có được kỹ năng của Kẻ sao chép?
Nếu không thì căn bản không có biện pháp giải thích tất cả những chuyện xảy ra ở trấn Vân Khê, càng không có cách nào giải thích những chuyện xảy ra trong câu lạc bộ.
Ông càng thiên hướng khả năng thứ hai, bởi vì Giang Dược từng bị người của sếp Diêm kiểm tra xem hắn có phải là Kẻ sao chép hay không, và kết quả mọi thứ vẫn bình thường.
Mà lý do khiến sếp Diêm phải kiểm tra Giang Dược là vì từng có người đóng giả sếp Diêm trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn. Vậy người đó là ai?
Bây giờ người đóng giả Đặng Hằng là ai?
Trùng hợp chính là, mỗi một sự kiện tựa hồ đều có cái bóng của Giang Dược.
Hàn Dực Minh muốn không nghi ngờ cũng khó.
"Nếu như cậu Giang thật có kỹ năng của Kẻ sao chép, tất cả những chuyện xảy ra ở câu lạc bộ đều có thể giải thích thông."
"Thế nhưng vụ án nổ bom ở biệt thự ngõ Đạo Tử, đồng dạng có vết tích của Kẻ sao chép. Vụ này không thể nào lại dính tới cậu Giang. Hẳn là do nhóm Kẻ sao chép bị mất tích trong cục của chúng ta gây ra?"
Đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Hàn Dực Minh.
Có điều, dẫu có thế nào thì ông biết, sâu trong thâm tâm mình, ông không hề muốn đối địch với Giang Dược, kể cả hắn có thật sự là hung thủ trong vụ huyết án của nhà họ Đặng đi chăng nữa. Một khi ép hắn về phía đối lập, vậy thì thật quá đáng sợ. Lấy năng lực của hắn, coi như Cục Hành động có dốc hết toàn lực, cũng chưa chắc đấu nổi.
Về mặt pháp luật, có thể là Giang Dược đã sai. Nhưng nếu nhìn từ góc độ ân oán cá nhân, mâu thuẫn giữa Giang Dược và nhà họ Đặng, tất cả đều là do nhà họ Đặng tự tìm. Chưa kể bọn họ còn dám thuê người ám sát Giang Dược trước đó.
Mặc dù chuyện này cũng không có chứng cứ xác thực, nhưng tất cả mọi người đều biết thừa.
Cũng may, trước mắt nhà họ Đặng còn không có liên tưởng đến Giang Dược. Đoán chừng với sự ngạo mạn của nhà họ Đặng, cũng không nghĩ ra Giang Dược lại có uy hiếp lớn đến thế.
Dù sao Giang Dược không hề xuất hiện trong camera giám sát ở hiện trường, nhà họ Đặng không nghĩ tới Giang Dược cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa những kẻ chân chính có thù hằn với Giang Dược, ngoại trừ Đặng Hằng, cơ bản đều đã ngỏm.
Đặng Vinh, Đặng Khải, luật sư Uông, tất cả đều đã chết…
Hàn Dực Minh hiển nhiên sẽ không rỗi hơi đi mách cho nhà họ Đặng.
Nhà họ Đặng cũng chả phải thân quen gì với ông. Vả lại nhà họ Đặng cũng không thuộc phe phái của anh hắn, bình thường cũng ít khi nghe lời thị trưởng Tinh Thành. Cộng thêm cháu gái ông rất có hảo cảm với Giang Dược, thế cho nên Hàn Dực Minh không thể vì nhà họ Đặng mà mạo hiểm đắc tội Giang Dược được, trừ khi đầu ông bị cửa kẹp.
Vả lại, coi như tất cả mọi người đều hoài nghi Giang Dược, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, ai có thể làm gì được hắn?
Hào quang thiên tài đệ nhất thể chất Tinh Thành không phải để chưng cho vui.
Hiện tại thế lực khắp nơi đều đang lôi kéo mời chào vị thiên tài này, nhất là quân đội đã sớm rục rà rục rịch.
Nếu như lúc này Cục Hành động đắc tội Giang Dược, đẩy Giang Dược ra, quân đội khẳng định phi thường vui lòng nhặt tiện nghi có sẵn, trực tiếp kéo Giang Dược vào quân đội.
Đừng nói không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ xác thực, quân đội muốn người, ai có thể ngăn cản? Thời đại quỷ dị, thời khắc đặc thù, xử lý đặc thù.
Thế rồng bay trên trời của Giang Dược đã thành, ai cũng không thể ngăn cản được.
Ai ngăn cản chính là châu chấu đá xe, tự rước lấy nhục.
Nhà họ Đặng không biết tự lượng sức mình, cứ nhất quyết đòi so găng với người ta. Người ta mặt ngoài thản nhiên như thường, nhưng trong tối âm thầm chơi một vố lớn.
Hàn Dực Minh không hề hoài nghi chút nào, Giang Dược tuyệt đối thuộc tuýp người sát phạt quyết đoán.
Riêng từ hiện trường vụ án tập kích hôm qua cũng có thể thấy được, Giang Dược hiển nhiên đã quen thuộc với việc đánh đánh giết giết. Điều đó đã chứng minh, Giang Dược bề ngoài hào hoa phong nhã, nhưng bên trong tuyệt đối là kẻ hung hãn.
Từ vụ án nhảy lầu đến vụ án giết người ở câu lạc bộ, nói không chừng còn có uẩn khúc nào đó, thậm chí là ngươi giết ta, ta giết ngược lại ngươi.
Dù sao, người của nhà họ Đặng hiển nhiên không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở bến cảng Tân Nguyệt, hơn nữa còn vừa lúc chui vào tòa nhà đối diện với tòa nhà của Giang Dược.
Chưa kể hiện trường còn một cái kính viễn vọng. Đây rõ ràng chính là đến giám thị Giang Dược.
Một sợi dây liên kết mơ hồ dần hình thành trong lòng Hàn Dực Minh.
Nhà họ Đặng xuống tay với Giang Dược, mai phục Giang Dược ở bến cảng Tân Nguyệt, bị Giang Dược phát giác, sau đó giết ngược lại đến tận câu lạc bộ tư nhân.
Trưởng ban La híp cặp mắt tinh tế đánh giá Hàn Dực Minh, ánh mắt sâu xa hỏi:
"Anh Hàn, anh đang suy nghĩ cái gì thế?"
"Ha ha, đang nghĩ linh tinh thôi. Không tìm được hai người rời đi trước đó, vụ án này chung quy không có đầu mối, rất khó đột phá."
"Tinh Thành lớn như vậy, muốn tìm hai người, nói nghe thì dễ?"
Trưởng ban La thở dài một tiếng:
"Vả lại, người chúng ta muốn tìm rất rất nhiều."
Đây là lời nói thật, vụ án nổ bom, vụ án tập kích nhằm vào Người giác tỉnh, còn có các loại vụ án quỷ dị, bản án chồng chất trong tay bọn họ đâu chỉ hai vụ án này? Muốn tìm đâu chỉ một hai người?
Hai người đều là cáo già thành tinh, ngầm hiểu lẫn nhau tránh đi chủ đề về Giang Dược, không bàn luận thêm nữa.
Nhất là trưởng ban La, hoàn toàn không thèm để ý.
Ông có thể mặc kệ mình có phải trưởng ban thứ ba của Cục Hành động hay không, theo ông thấy thì coi như việc này có liên quan tới Giang Dược, đó cũng là ân oán cá nhân giữa Giang Dược và nhà họ Đặng.
Thời đại quỷ dị, các người có thể thuê sát thủ ám sát người ta, người ta giết ngược lại cũng hợp tình hợp lý, mắc mớ gì đến Cục Hành động bọn tôi?
Hàn Tinh Tinh tại bệnh viện hiển nhiên cũng đã nhận được tin tức, có điều cô rốt cuộc là con em nhà giàu có, vẫn còn bảo trì bình thản, biết lúc này không nên gọi điện thoại hỏi Giang Dược, tránh đưa tới phiền toái không cần thiết cho hắn.
Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ, nếu không phải mặt cô bị trầy không muốn gặp người, hiện giờ cô đã trực tiếp xuất viện đi tìm Giang Dược.
Mắt thấy bữa họp mặt quan trọng sắp sửa phải diễn ra, Giang Dược cũng đã đáp ứng tham gia cùng cô, ngay tại lúc mấu chốt này mà cô còn nằm trong bệnh viện, quả thật khiến cô đứng ngồi không yên.
Huống chi, mỗi một phút của Người giác tỉnh đều rất trọng yếu, bỏ mất mấy buổi học, rất có thể sẽ bị tụt hậu lại rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận