Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 189: Chuẩn bị nhiều đường
Mấu chốt là còn phải phụ thuộc vào hành động của đối phương.
Nếu đối phương không hành động thì các kế hoạch đối phó của Giang Dược cũng không thể thực hiện được.
Hàn Dực Minh nói:
"Cậu Giang, tôi thấy chúng ta nên cứu tụi trẻ trước. Theo lời cậu nói, chỉ cần phá hủy trận pháp, hồn phách thoát ra, những đứa trẻ này tự nhiên sẽ hồi phục. Chỉ cần bọn nhỏ không sao, có diệt được đối thủ hay không cũng không phải là chuyện cấp bách nhất."
Giang Dược cười khổ:
"Vấn đề là nếu phá hủy trận pháp trước, đối phương có thể phát hiện bất cứ lúc nào. Điều đó sẽ khiến y cảnh giác và khó đối phó hơn. Hơn nữa, sinh tử của đám con cháu tộc hồ ly vẫn đang nằm trong tay y."
"Chẳng lẽ sinh tử của đám con cháu tộc hồ ly ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng một trăm đứa trẻ?"
"Cũng không thể nói như vậy. Nếu tôi có thể quyết định, tôi cũng sẽ cứu bọn trẻ trước. Nhưng quyền chủ động không hoàn toàn nằm trong tay chúng ta. Nếu tôi nói với lão hồ ly rằng chúng ta sẽ cứu bọn trẻ trước, nó sẽ biết chuyện này có nguy cơ rất lớn đối với đám con cháu của nó. Lão hồ ly tinh ranh như vậy, liệu nó có chịu hợp tác hết mình không? Liệu nó có thể lừa gạt chúng ta hoặc cản trở chúng ta hay không? Nếu nó có mưu đồ gì, hồn vía của những đứa trẻ ấy rất có thể sẽ gặp phải bất trắc, khó có thể vãn hồi. Chúng ta cũng phải cân nhắc rủi ro này."
Theo logic thông thường, đương nhiên là nên cứu đứa trẻ trước.
Nhưng vấn đề là trận pháp kia do tộc hồ ly quản lý, nếu muốn giải phóng hồn vía của những đứa trẻ bị trận pháp giam cầm thì nhất định phải có sự hỗ trợ của tộc hồ ly.
Tộc hồ ly luôn nổi danh là mưu kế đa đoan và có ý thức cảnh giác cao. Một khi biết Giang Dược muốn mạo hiểm tính mạng của con cháu tộc hồ ly, bọn chúng không cản trở mới là lạ.
Việc này tất nhiên sẽ khó khăn.
Đây cũng là lý do Giang Dược chọn đối phó tay thuật sĩ kia trước.
Tiêu diệt thuật sĩ kia mới là cách giải quyết tận gốc vấn đề.
Trưởng ban La suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng của Giang Dược không phải không có lý.
"Anh Hàn, nếu chúng ta là tộc hồ ly, chỉ sợ cũng sẽ không liều lĩnh như vậy."
Hàn Dực Minh im lặng gật đầu:
"Vậy nếu thuật sĩ kia một mực không xuất hiện, cứ trốn ở sau lưng không chịu ra mặt, vậy chuyện này chẳng phải cứ kéo dài mãi?"
"Chúng ta có thể kéo dài được, nhưng đối phương chưa chắc kéo nổi."
Giang Dược nói:
"Theo lời nói của lão hồ ly, đối phương rất coi trọng trận pháp này, mỗi ngày đều muốn thúc giục. Nếu như y phát hiện trận pháp này đình trệ, nhất định sẽ tìm cách giải quyết. Chỉ cần y có hành động, chúng ta sẽ có biện pháp. Còn nếu y không có hành động, thì cục diện cũng chỉ là giằng co, sẽ không chuyển biến xấu."
Dù sao thì toàn bộ vật làm tin đã bị phá hủy, trận pháp kia đã không thể tiếp tục hút lấy hồn vía của những đứa trẻ nữa.
"Cậu Giang, vậy cứ làm theo lời cậu, đầu tiên đối phó tên thuật sĩ tà ác kia trước, sau đó mới tính chuyện cứu bọn trẻ. Vậy phía chúng tôi cần phải làm gì để phối hợp cậu?"
Trưởng ban La quyết định dứt khoát.
"Tôi không cần các chú làm gì đặc biệt, chỉ cần phái người đi điều tra bình thường là được rồi. Không nên quá mạnh tay, cũng không cần qua loa. Nói chung, cứ điều tra như lệ thường. Nếu như chúng ta quá mạnh tay, đối phương rất có thể sẽ kiêng dè. Nếu như chúng ta chỉ qua loa cho xong, đối phương cũng có thể sẽ nghi ngờ đó là cái bẫy."
Mức độ này cần phải được nắm bắt rất khéo.
Trưởng ban La cười nói:
"Việc này thật đúng là không đơn giản."
Hàn Dực Minh lại nói:
"Cậu Giang, còn một vấn đề, không biết cậu đã cân nhắc qua chưa? Nếu như tay thuật sĩ kia căn bản không phải ở bên ngoài, mà ở ngay trong khu vực xung quanh trường mẫu giáo thì sao? Nếu vậy thì những hành động của chúng ta ngày hôm qua rất có thể đều nằm trong tầm giám sát của y. Thậm chí ngay cả mối quan hệ giữa cậu và tộc hồ ly, y cũng đã nhìn thấy hết?"
Cái gọi là đối phương không ở Tinh Thành, hoàn toàn là lời kể một phía của lão hồ ly, không thể xác minh được. Nếu tên thuật sĩ kia cố tình lừa gạt, lão hồ ly cũng không thể phán đoán.
Vì vậy, lời nói của chú Hàn quả thật đã nhắc nhở Giang Dược.
Giang Dược nghiêm nghị trong lòng, các kế hoạch của hắn đúng là chưa tính đến yếu tố này, đều mặc định theo phán đoán của lão hồ ly, mặc định đối phương những ngày qua không ở Tinh Thành.
Nhưng nếu thật như chú Hàn nói, đây chỉ là kế lừa gạt của đối phương thì sao?
Nếu đối phương luôn ở xung quanh trường mẫu giáo, luôn âm thầm theo dõi từng động thái của trường mẫu giáo thì sao?
Vậy thì chẳng phải y đã nắm rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua như lòng bàn tay rồi hay sao? Kể cả việc hắn xuống hang động dưới lòng đất, thậm chí việc hắn thu phục được lão hồ ly cũng đã bị y biết rõ?
Dù cho giả thiết của chú Hàn có đúng hay không, Giang Dược đều cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ qua yếu tố này.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Giang Dược nói:
"Các chú vẫn cứ hành động như bình thường. Vẫn là nguyên tắc đó, đừng quá mạnh tay, cũng đừng qua loa đại khái."
"Cậu có kế hoạch gì?"
"Tôi cũng sẽ đi."
Giang Dược nở một nụ cười quỷ dị:
"Nếu thật như chú Hàn đoán, mọi chuyện càng dễ giải quyết."
Yếu tố này, nếu chưa tính đến trước đó, thực sự có thể khiến người ta rơi vào thế bị động bất ngờ, nhưng nếu có sự chuẩn bị từ trước, Giang Dược cũng không ngán bất cứ kẻ nào.
Đến khoảng chừng chín giờ sáng, phía Cục Hành động vẫn là Hàn Dực Minh dẫn đầu chạy đến trường mẫu giáo.
Giang Dược cũng xuất hiện trong đội ngũ.
Đến nơi, Giang Dược trực tiếp một mình tiến vào trong hang, còn người của Cục Hành động thì ở bên ngoài canh gác.
Nếu tên thuật sĩ tà ác kia không ở Tinh Thành, Giang Dược có vào cũng không cần lo lắng bị nhìn thấy.
Nếu tên thuật sĩ tà ác kia luôn ở Tinh Thành, luôn giám sát gần đó, tự nhiên cũng đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra đêm qua, thì Giang Dược cũng chả cần phải giấu giếm việc mình biết vị trí lối vào hang động làm gì nữa.
Lão hồ ly thấy Giang Dược đến, vội vàng đón tiếp.
"Thế nào, y có liên lạc với các ngươi không?"
"Có."
Lão hồ ly gật đầu liên tục:
"Vừa mới tức thì, y nói ngày mai sẽ trở lại Tinh Thành. Hơn nữa, y đã biết việc toàn bộ vật làm tin bị phá hủy, trận pháp tạm thời ngừng hoạt động, còn nổi giận đùng đùng."
"Y còn nói gì khác không?"
"Có, y bảo đợi đến mai y trở về. Y còn nói rất nhiều lời cay độc, nói muốn xem ai mà to gan đến vậy, dám phá hỏng kế hoạch của y."
"Ngươi nói với y thế nào?"
"Theo lời ngài nói, ngoài những việc không thể nói ra, những phần khác ta đều nói gần hết. Cục Hành động Tinh Thành điều tra ra vật làm tin, phá hủy toàn bộ."
Phần không thể nói chính là việc lão hồ ly bị Giang Dược khống chế, bí mật của trận pháp trong hang động bị phơi bày.
Đây là điều cốt lõi, tuyệt đối không thể nói.
"Y không tra tấn con cháu của ngươi sao?"
Giang Dược tò mò hỏi.
"Lần này thật sự không có."
Lão hồ ly cũng thấy hơi ngạc nhiên:
"Có thể là y cũng biết, đây không phải do chúng ta không cố gắng, mà là có người khác phá hỏng kế hoạch của y, nên hiếm khi không đổ lỗi cho chúng ta."
Giang Dược lại nhíu mày, đối phương càng như vậy, Giang Dược lại càng cảm thấy có chút bất thường.
"Y nói mình không ở Tinh Thành, là ngươi chủ động hỏi hay là y chủ động nói?"
Lão hồ ly cẩn thận hồi tưởng lại:
"Ta không có hỏi, là y chủ động nói. Tất nhiên cũng chỉ là vô tình tiết lộ khi nhắc tới đề tài này."
"Vậy ngươi có nghĩ y thật sự không ở Tinh Thành sao?"
Lão hồ ly suy nghĩ, lại không có đầu mối nào:
"Ta không thể phán đoán được. Y rất cẩn thận, rất xảo quyệt, tâm cơ rất sâu, ta tự cho là sống mấy trăm năm, cũng nhìn không thấu tâm tư của y."
Giang Dược trầm mặc, theo lời lão hồ ly nói, nếu đối phương đã cẩn thận đến vậy, tại sao lại chủ động nhấn mạnh mình đang ở ngoài Tinh Thành?
Nếu y không ở bên ngoài, thì dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc y liên lạc với tộc hồ ly, vậy tại sao y phải nói ra chuyện đó?
Có lẽ, y thực sự không ở bên ngoài? Luôn ở Tinh Thành? Hoặc thậm chí ở gần đây?
Nếu không, tại sao y lại "vô tình tiết lộ" thông tin quan trọng này?
Giang Dược kinh ngạc trong lòng, tên này quả thật có chút cao thâm khó lường.
Giang Dược luôn âm thầm quan sát phản ứng của lão hồ ly. Mặc dù lão hồ ly đã bị hắn kiểm soát, nhưng hắn vẫn phải luôn đề phòng một tay.
Lỡ như lão hồ ly chơi gián điệp hai mang thì sao?
Bên này thỏa hiệp với mình, bên kia lại thỏa hiệp với đối phương?
Nhất định phải đề phòng.
Có điều từ phản ứng của lão hồ ly, Giang Dược lại không thấy có gì bất thường cả.
Giang Dược đột nhiên cười:
"Tối qua về nhà, ta nằm mơ."
Lão hồ ly sửng sốt, không biết Giang Dược nói vậy có ý gì.
"Ngươi có muốn biết ta mơ thấy gì không?"
"Cái gì?"
"Ta mơ thấy ngươi có chút hoài nghi về bí pháp của ta, thậm chí còn chơi trò hai mặt, lại đi mách lẻo với tên thuật sĩ ấy. Sau đó..."
"Tiên sư, lão Hồ ngàn vạn lần không dám. Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của bí pháp trong cơ thể mình, sinh tử của ta nằm trong tay ngài, nào dám hai mặt?"
Lão hồ ly vội vàng bào chữa.
Giang Dược cười hì hì:
"Sau khi tỉnh dậy, ta nghĩ lại, cảm thấy ngươi thực sự không thể ngu ngốc đến vậy, chuyện trong mơ sao có thể coi là thật?"
Lão hồ ly cười khổ:
"Tiên sư, ngài nói đùa làm ta sợ hết hồn. Nói cho cùng, giữa tiên sư và tên kia, ta thật lòng mong tiên sư thắng. Dù sao, tâm địa của đối phương quá kém. Tôi đã từng nghe cao nhân giảng đạo, biết cái gì gọi là đạo đức. Tuy không học được phong thái cao thượng của các bậc hiền đức, nhưng cuối cùng cũng biết phân biệt chính tà. Nếu có lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ chọn cải tà quy chính."
Chính và tà, Giang Dược không muốn tranh luận.
"Lão hồ ly, ai cũng có thể nói những lời hay ý đẹp. Cũng không phải hôm nay ngươi mới biết tâm địa đối phương không tốt, nhưng trước đó chẳng phải ngươi vẫn làm tay sai cho y sao? Ta chỉ muốn nói một câu, cho dù ngươi có hàng vạn lý do để đứng về phía y, ta muốn diệt ngươi chỉ cần một ý nghĩ là đủ."
Lão hồ ly nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Giang Dược, dù trong lòng không có ý gì khác thì cũng cảm thấy không rét mà run.
Lão hồ ly nói:
"Tiên sư yên tâm, lão Hồ hiểu được nặng nhẹ."
Giang Dược gật đầu:
"Ta đã không chọn cứu những đứa trẻ trước, là vì con cháu của ngươi. Nếu ngươi phản bội, chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng được hậu quả."
"Vâng, vâng, là tiên sư nhân từ."
Lão hồ ly liên tục gật đầu, đối mặt với sự uy hiếp và dụ dỗ của Giang Dược, lão hồ ly thực sự không chống đỡ nổi.
Kể từ khi dùng súng tấn công Giang Dược bất thành, lão hồ ly đã có một nỗi sợ hãi đến tận xương tủy đối với Giang Dược. Dù sao thì ngay cả tu vi mấy trăm năm của nó cũng không chịu nổi khẩu súng đó.
Tất nhiên, những năm qua linh lực cạn kiệt, tu vi mấy trăm năm của nó thực ra cũng chỉ miễn cưỡng duy trì tuổi thọ, sống dở chết dở mà thôi.
Giang Dược gõ nó vài câu, cũng chỉ điểm đến là dừng, sau đó hắn dặn dò thêm một ít việc nữa rồi trở lại mặt đất.
Suốt buổi sáng, Giang Dược nhìn như có vẻ không việc gì để làm, chỉ đi đi lại lại ở các ngóc ngách của trường mẫu giáo, cũng không biết cụ thể đang bận rộn cái gì.
Ngay cả Hàn Dực Minh cũng lấy làm lạ.
Mãi đến giờ ăn trưa, Hàn Dực Minh mới đi tới nhỏ giọng hỏi:
"Cậu Giang, cậu đang làm gì vậy?"
"Chú Hàn, tôi đói rồi."
Hàn Dực Minh sửng sốt, liền nói:
"Đi ăn cơm trưa thôi."
Ông sắp xếp hai đội viên canh gác, những người khác thu quân đi ăn cơm.
Vẫn là Hàn Dực Minh và Giang Dược đi chung một xe, những người khác đi một xe.
"Cậu Giang, có phát hiện gì mới không?"
Hàn Dực Minh rõ ràng đã nhận ra sự bất thường của Giang Dược trước đó.
"Bây giờ tôi nghi ngờ đối phương thực sự có thể giống như chú nói, không phải đang ở ngoài, mà ở trong Tinh Thành, thậm chí đang theo dõi từng động tác của chúng ta."
"Vậy, cậu lượn tới lượn lui suốt một buổi sáng, kỳ thực là thu hút sự chú ý của đối phương?"
"Không, tôi cũng đang thử tìm xem, nếu đối phương ở quanh đây, thì vị trí nào là thuận lợi để quan sát chúng ta nhất."
"Vậy cậu đã tìm ra chưa?"
Giang Dược cười cười, lấy ra bản đồ khu vực xung quanh nhà trẻ, rồi bắt đầu vẽ lên.
Lát sau, một số tòa nhà và vị trí xung quanh trường mẫu giáo đã được hắn đánh dấu.
"Nếu đối phương thực sự ở gần đây, những nơi này đều có khả nghi."
Hàn Dực Minh suy nghĩ một lúc, cau mày nói:
"Phạm vi này, với nhân lực của chúng ta, hoàn toàn có thể phong tỏa được. Hay là chiều nay chúng ta điều động người tới triển khai lục soát?"
Giang Dược lại lắc đầu:
"Không cần! Dù các chú có hành động kín đáo đến đâu, cũng sẽ đánh rắn động cỏ. Trừ khi các chú có thể tàng hình."
Để kiểm soát khu vực này, số người tham gia sẽ không ít. Dù khả năng hành động của họ có mạnh đến đâu, thì việc có nhiều người xuất hiện cũng rất đột ngột.
Với sự cảnh giác và xảo quyệt của đối phương, y căn bản sẽ không đợi họ bao vây đến nơi mới phát hiện. Mà kể cả họ có bao vây đến nơi rồi, thì việc có thể xác định được danh tính của đối phương hay không cũng là một ẩn số.
Rốt cuộc, chưa ai biết mặt mũi y ra làm sao cả, y hoàn toàn có thể đóng giả làm một người bình thường không đáng chú ý nào đó.
Hàn Dực Minh thấy Giang Dược phản đối, không nhịn được hỏi:
"Vậy cậu có cách gì tốt hơn không?"
"Tôi đang suy nghĩ, nhưng có một điều chắc chắn, đó là chúng ta tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ. Ngay cả khi chúng ta có thể xác định có người đang theo dõi chúng ta, cũng có thể xác định được vị trí của người đó, thì chúng ta cũng không thể chắc rằng đó chính là người chúng ta đang tìm. Có thể đó chỉ là đồng bọn hoặc thủ hạ của y thì sao? Hoặc thậm chí chỉ là người được y thuê để theo dõi? Đối phó với loại người này, nếu không làm được một phát trúng đích, thì không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Theo Giang Dược, đối thủ này khó đối phó hơn Triệu Thủ Ngân nhiều lắm.
Tuy Triệu Thủ Ngân cũng rất xảo quyệt, cũng rất bạo tay, kéo cả trấn Vân Khê xuống nước, nhưng Triệu Thủ Ngân làm việc vẫn còn manh mối để lần theo. Bí mật của Triệu Thủ Ngân chủ yếu tập trung ở tiệm bạc nhà họ Triệu.
Còn đối thủ lần này thì khác, luôn ẩn nấp trong bóng tối, thao túng tộc hồ ly bán mạng cho mình, còn bản thân điều khiển mọi việc từ xa, không thể nghi ngờ là cao minh hơn một bậc.
Hàn Dực Minh suy nghĩ kỹ, không thể không thừa nhận lời nói của Giang Dược rất có lý.
Nếu chẳng may bắt sai người, thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, rất có thể sẽ khiến đối phương bỏ trốn mất dạng.
"Nói như cậu, chúng ta chỉ có thể chờ đối phương ra tay rồi mới hành động được?"
Hàn Dực Minh có chút buồn rầu nói.
"Cũng chưa chắc."
Giang Dược cười cười:
"Ta cứ ăn cơm cái đã."
Bữa trưa cũng không có gì cầu kỳ, chỉ cần lấp bụng là được.
Sau bữa ăn, Giang Dược nói với chú Hàn:
"Chiều nay tôi phải đến trường, tối mới qua. Tôi đoán ban ngày sẽ không có biến cố gì, nếu có bất ngờ xảy ra, thì cũng phải chờ đến tối. À, với lại lần trước đi chợ đen, tôi có quen được một người bạn, cũng có chút hiểu biết về phong thủy, ông ấy đã đồng ý chiều nay qua xem, các chú cũng không cần phải tiếp đãi đặc biệt gì, chỉ cần phối hợp với ông ấy là được."
"Ồ? Có thêm trợ thủ?"
Mắt Hàn Dực Minh sáng lên ngay lập tức.
"Chớ kích động, người ta cũng chỉ đồng ý qua xem giúp mà thôi."
Hàn Dực Minh cười khà khà, nhưng ông vẫn rất phấn khởi. Có thể trở thành bạn của Giang Dược, lại còn là người trong giới phong thủy, chắc chắn không phải là hạng tầm thường.
...
Sau khi chia tay chú Hàn, Giang Dược cũng không đến trường mà lại trở về tòa nhà bỏ hoang đó.
Dư Uyên đã quen với việc Giang Dược xuất hiện bất ngờ, nên khi nhìn thấy Giang Dược, lão cũng không ngạc nhiên.
"Lão Dư, chiều nay đến lượt ông ra tay rồi."
"Tôi phải làm gì?"
Dư Uyên biết đã chuyện đã định ra rồi thì không thể thay đổi, chi bằng tỏ ra tích cực năng động một chút.
"Chiều nay ông cứ đến trường mẫu giáo, cũng không cần làm gì nhiều nhặn, chỉ cần đi loanh quanh xem trận pháp được khắc họa trong trường mẫu giáo, sau đó giả vờ nghiên cứu và thử nghiệm phá giải nó là được, ngoài ra không cần làm gì khác. Tôi đã liên hệ với Cục Hành động, họ sẽ phối hợp với ông. Ông cứ đóng vai thế ngoại cao nhân là được, không cần đối xử quá nhiệt tình với họ."
"Chỉ là giả vờ thôi sao?"
Dư Uyên hỏi lại cho chắc.
"Đúng thế, ông cũng hiểu về trận pháp phong thủy, nên hẳn là có thể trông thấy nó. Tóm lại, ông phải giả vờ là mình rất giỏi, rất am hiểu về lĩnh vực này, có khả năng phá giải trận pháp nơi đó, ông hiểu rồi chứ?"
Dư Uyên gật đầu, rồi hỏi:
"Vụ án nhà họ Đặng không phải đã đến tay Cục Hành động rồi sao? Giờ tôi dính líu đến Cục Hành động, liệu có vấn đề gì không?"
"Nhìn bộ dáng hiện giờ của ông, ông nghĩ họ còn có thể liên tưởng tới dáng vẻ của ông lúc ở câu lạc bộ nhà họ Đặng?"
"Đương nhiên là không thể."
Dư Uyên vẫn rất tự tin về điểm này.
"Vậy ông còn lo lắng gì nữa?"
Giang Dược hỏi ngược lại.
Dư Uyên cười khổ:
"Tôi chỉ là có tật giật mình mà thôi."
Những người nhà họ Đặng kia chung quy vẫn là do lão giết chết. Dù lão có tự tin bao nhiêu thì vẫn sẽ có chút lo lắng.
"Đừng lãng phí thời gian, nhớ lời tôi nói, đóng vai thế ngoại cao nhân, đừng nói quá nhiều với họ. Đặc biệt là phó trưởng ban Hàn, rất am hiểu moi móc thông tin. Ông đừng nói gì với ông ấy, giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo một chút, sẽ không cần phải lo lắng bại lộ."
"Lạnh lùng cao ngạo sao..."
Dư Uyên cười khà khà:
"Con người tôi vốn dĩ đã thế, nếu vậy thì tôi hoàn toàn có thể làm được."
"Được rồi, ông chuẩn bị một chút rồi đi thôi. Chiều nay tôi sẽ không xuất hiện trực tiếp, nhưng nhất định sẽ ở gần đó, không cần lo lắng."
Dư Uyên chuẩn bị một chút rồi lên đường.
Chờ lão đi rồi, Giang Dược mới triệu hồi lệ quỷ:
"Ban ngày ngươi không tiện ra ngoài, để ta đưa ngươi vào hang động, ngươi giám sát tộc hồ ly một chút."
Con quỷ bị Giang Dược điều khiển, tự nhiên không thể làm trái ý hắn.
Giang Dược cũng không vội đi ngay, mà nán lại dùng kỹ năng Sao chép, đổi một khuôn mặt mới.
Như vậy thì hắn có làm gì cũng sẽ không lo lắng gợi ra sự cảnh giác của đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận