Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 119: Tôi không phục!
Ông nhìn trưởng ban La, lại nhìn sang đại sư Liễu, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai bên đều có vấn đề.
"La Đằng, anh là người của Cục Hành động của chúng ta, anh hẳn là hiểu rõ kỷ luật. Cục Hành động của chúng ta sẽ không oan uổng người tốt, đồng thời tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ người xấu nào.”
Sếp Diêm nói từng câu từng chữ này, nghe đặc biệt có trình độ.
Chỉ tiếc, lọt vào tai La Đằng, lại ghê tởm không nói nên lời. Vốn biết rõ chân tướng, La Đằng rốt cuộc mất đi một tia tôn trọng cuối cùng giữa cấp dưới và cấp trên đối với sếp Diêm.
"Sếp Diêm, vậy sếp cảm thấy giữa tôi và người ngoài như ông ta, ai khả nghi hơn?" Trước mặt nhiều người như vậy, La Đằng ném củ khoai lang nóng bỏng tay cho sếp Diêm.
Không phải ông muốn giở giọng trịch thượng sao?
Tôi ăn không vô món này.
Đại sư Liễu cũng không phải đèn đã cạn dầu, vội vàng nói:
"Sếp Diêm, sếp không biết mấy người này quá đáng đến cỡ nào đâu. Họ đã mạo danh sếp vào trung tâm thương mại!”
Mạo danh mình?
Sếp Diêm nhất thời còn không hiểu rõ ý tứ gì, có điều liên tưởng đến Kẻ sao chép, sắc mặt sếp Diêm đột nhiên thay đổi.
Lại có chuyện như vậy?
Đại sư Liễu nhìn thấy sếp Diêm nghi ngờ, vội vàng nói:
"Tôi có chứng cứ!”
Nói xong, vẫy vẫy tay với nữ trợ lý, nữ trợ lý đi lên, lấy ra một cái điện thoại di động. Có một số hình chụp trên đó.
Rõ ràng là ba người đại sư Liễu, trưởng ban Cao và sếp Diêm ngồi mật đàm ở trong quán cà phê.
Sếp Diêm hoảng sợ biến sắc, vẻ mặt âm tình bất định, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm La Đằng:
"Anh còn có gì để nói nữa?”
La Đằng không hiểu ra sao:
"Sếp Diêm, bức ảnh này có thể nói lên điều gì chứ? Ba người trong ảnh, ai là tôi? Ai là người của tôi?”
"Hừ! Còn giả ngu? Bổn đại sư nói rất rõ ràng, trong mấy người các anh có Kẻ sao chép, giả làm sếp Diêm, mưu hại trưởng ban Cao và thuộc hạ của cậu ta.” Đại sư Liễu căm phẫn nói.
"Ông có chứng cứ gì?" La Đằng lạnh lùng nói:
"Không có chứng cứ nói suông, vu khống nhân viên ban ngành đặc biệt, ông có biết đấy là tội gì không?”
Giang Dược bỗng nhiên nói:
"Sự thật còn hơn hùng biện, ông nói trưởng ban Cao bọn họ đã chết? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chi bằng ông đưa chứng cứ họ đã chết ra xem thử? Thi thể còn chả thấy đâu, ông liền vọng động xác định hung thủ? Ai biết có phải một tay ông điều khiển hay không? Ai biết có phải các ông cố ý giả thần giả quỷ để lừa gạt phí ra sân cao ngất?”
"Chúng tôi có ảnh!"
"Ảnh? Hình ảnh có thể nói được cái gì? Ông cho rằng Cục Hành động phá án đều dựa vào ảnh chụp sao? Mắt thấy mới là thật, ông có hiểu không hả?” La Đằng lạnh lùng quát lớn.
Mấy trưởng ban Hành động khá, cũng nhao nhao mở miệng.
“Sếp Diêm, lời nói của trưởng ban La cũng có lý, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hiện tại trước tiên khoan hẵng vội xác định hung thủ, cứ nhìn thấy thi thể trước rồi nói sau.”
Lập trường của Sếp Diêm kỳ thật đã sớm lệch, nhưng trong trường hợp này, nếu ông vội vàng định tội La Đằng, hiển nhiên không cách nào phục chúng.
Ông suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói:
"Trưởng ban La, bây giờ anh đang ở giai đoạn nhạy cảm, tôi tạm dừng chức vụ của anh trước, anh không có ý kiến gì chứ?”
"Lãnh đạo đã lên tiếng, tôi có ý kiến thì cũng chỉ có thể giữ lại." Lời này nói rất rõ ràng, tôi có ý kiến, nhưng ông chức to, ông nói sao thì nghe vậy.
"Nhưng mà, với tư cách là đương sự bị người ta vu khống, tôi yêu cầu được chứng kiến hiện trường, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ hả? Tôi cũng không muốn hồ đồ bị người ta thiết kế hãm hại cho chết.”
Trưởng ban La rõ ràng cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Sếp Diêm kỳ thật có lòng loại trừ La Đằng ra ngoài, nhưng ngặt nỗi yêu cầu này của người ta rất hợp lý.
Ý tứ của mấy trưởng ban khác cũng rất rõ ràng, giữa trưởng ban La và đại sư Liễu này, bọn họ hiển nhiên càng ủng hộ người mình hơn.
Lúc này nếu sếp Diêm loại trừ La Đằng, không cho phép xuất hiện ở hiện trường, thái độ này sẽ quá lộ liễu, chỉ sợ gây ra cảm xúc trái ngược của cấp dưới, thậm chí còn để lòi đuôi của mình.
"Anh Chiêm, các anh tạm thời tiếp nhận vụ án. Trước tiên tiến vào xem xét thực địa.”
Bên ngoài vẫn giới nghiêm như cũ.
Đội ngũ lần thứ hai tiến vào trung tâm thương mại rõ ràng lớn mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Giang Dược đi theo trưởng ban La, Tam Cẩu thì được Giang Dược an bài bên cạnh Hàn Dực Minh.
Mấy trưởng ban Hành động đều đi theo, không ai ở lại bên ngoài cả.
Sau khi vào trung tâm thương mại, La Đằng bỗng nhiên mở miệng:
"Chờ một chút, tôi nhớ ra rồi. Trước đó chúng tôi đang điều tra trong đây, đột nhiên bị mất điện. Tôi nghi ngờ có ai đó đã cố tình cúp cầu dao tổng. Ngoài ra, tín hiệu điện thoại di động của trung tâm mua sắm đã bị chặn, tôi nghi ngờ cũng là hành vi của con người. Vì vậy, tôi yêu cầu nhân viên kỹ thuật đến xem xét, khôi phục lại điện và tín hiệu viễn thông càng sớm càng tốt.”
Tất cả đều là những yêu cầu hợp lý.
Giang Dược lại bổ sung thêm một câu:
"Còn có một thứ cần chú ý. Theo phán đoán của chúng tôi, trung tâm thương mại rất có thể bị quỷ ám, khả năng cao là có người điều khiển. Tôi đề nghị phải tăng cường an ninh thật chu đáo cho đội ngũ kỹ thuật, phòng ngừa bị quỷ đánh lén, quấy nhiễu thế cục.”
Giang Dược không phải là người của Cục Hành động, về mặt lý thuyết là không có tiếng nói gì.
Nhưng hắn vừa đưa ra đề nghị này, ai cũng không thể ngồi yên không để ý tới.
Quỷ ám, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
La Đằng nhân cơ hội nói:
"Sếp Diêm, tuy rằng tôi tạm thời bị đình chỉ công tác, nhưng rốt cuộc tôi vẫn còn là người của ban Hành động thứ ba. Về công tác khôi phục lại điện và tín hiệu viễn thông, ban Hành động thứ ba của tôi có người am hiểu, đề nghị được phép tham gia.”
"La Đằng, anh bị đình chỉ công tác mà vẫn còn yêu cầu không ít đấy nhỉ." Sếp Diêm có chút không vui.
La Đằng ưỡn ngực:
"Báo cáo sếp, đây đều là những đề nghị hợp lý, có lợi vô hại với hành động của cục chúng ta. Mặc dù tôi đã bị đình chỉ, nhưng sự nhiệt tình với công việc của tôi cũng không hề suy giảm.”
"Anh Dư, ban thứ hai của các anh phụ trách chuyện này."
Sếp Diêm có chút tâm phiền ý loạn, nhưng lại không thể không kiên trì sắp xếp công việc.
Đội ngũ nhanh chóng lên tầng ba.
Thi thể của trưởng ban Cao và cậu Khương, lần lượt nằm ở hai nơi.
Về phần thi thể của cậu Lục, nghe nói là bị kéo vào khu trò chơi.
Bắt đầu từ sếp Diêm, mỗi người đều kiểm tra thi thể một phen. Nhất là sau khi nhìn thấy thi thể cậu Khương, tâm tình của mọi người đều hết sức đè nén.
Không lâu sau, thi thể của cậu Lục cũng được tìm thấy trong khu trò chơi, trạng thái chết không khác gì cậu Khương, chẳng qua không có lỗ đạn trên người mà thôi.
Sắc mặt sếp Diêm rất khó coi, cũng không biết có phải nhìn thảm trạng của trưởng ban Cao có chút một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hay không?
"Thu gom toàn bộ đi." Sếp Diêm phất phất tay.
La Đằng lại nói:
"Không vội đâu sếp. Hung thủ vẫn chưa rõ. đại sư Liễu không phải nói, có Kẻ sao chép giả trang sếp Diêm, xuống tay với trưởng ban Cao sao? Bản án của Kẻ sao chép, trước đây do tôi xử lý. Tôi không cho rằng đây là hành vi của Kẻ sao chép. Kẻ sao chép giết người như thế nào, Kẻ sao chép có đặc điểm gì, tôi đã sớm thông báo qua, tin rằng tất cả mọi người cũng không xa lạ.”
"Kẻ sao chép giết người, thích rạch da đầu. Trên người trưởng ban Cao cũng không có đặc điểm vết thương này. Ngoại trừ cơ năng thân thể vượt xa người bình thường ra, Kẻ sao chép cũng không có dị năng khác. Hiện trường cho thấy cậu Khương hiển nhiên là bị quái vật nào đó kéo từ hành lang lên trần nhà, Kẻ sao chép tuyệt đối không có thân thủ quỷ mị như thế. Nhìn vết thương của cậu Khương và cậu Lục, đây rõ ràng là vết thương gây ra bởi một loại quái vật nào đó có lực cắn mạnh mẽ, theo tôi được biết, răng của Kẻ sao chép chỉ là răng bình thường giống con người, tuyệt đối không có loại lực cắn này!”
"Quan trọng nhất là, bốn người chúng tôi vào, ai mới là Kẻ sao chép?"
La Đằng nói những điều này, mỗi một chi tiết đều có lý có cứ, mấy trưởng ban khác đều nhao nhao gật đầu.
"Muốn nói tư liệu của Kẻ sao chép, chúng tôi cũng đã xem qua, quả thật không có những năng lực này. Không phù hợp với đặc điểm giết người của Kẻ sao chép.”
"Sếp Diêm, so với người ngoài, tôi vẫn càng tín nhiệm trưởng ban La."
"Giữa mấy ban Hành động của chúng ta đúng là có cạnh tranh, nhưng cũng có hợp tác. Muốn nói trưởng ban La sẽ hạ độc thủ với trưởng ban Cao, tôi cảm thấy rất vớ vẩn, không có khả năng.”
Cách đối nhân xử thế của trưởng ban La quả thật không được tốt lắm, nhưng ông làm việc rất công chính liêm minh, cơ hồ không có bất kỳ tư tâm nào, mấy trưởng ban khác cũng nhìn thấy.
So với trưởng ban Cao suốt ngày chỉ biết nịnh nọt cấp trên, mị lực nhân cách của La Đằng hiển nhiên càng có thể chinh phục những đồng nghiệp này.
Sếp Diêm ngược lại muốn định tội cho La Đằng, nhưng dưới loại tình huống này, các chứng cứ hiển nhiên đều không cách nào làm được điều đó. Nếu ông cưỡng ép định tội La Đằng, không những không thuyết phục được cấp dưới, thậm chí càng khó có thể bàn giao với cấp trên.
Trong vụ tranh đấu miệng lưỡi này, Giang Dược tận lực để mình trong suốt.
Mặc dù hắn đã biết chân tướng sự việc, thế nhưng hiển nhiên là vẫn chưa đến lúc vạch trần, lấy vị trí của hắn, cũng không tới phiên hắn làm việc đó.
Nếu hắn mạnh mẽ nói ra chân tướng, có lẽ sẽ gây ra hiệu quả chấn động, nhưng có thể lấy được tin tưởng của mọi người hay không, rồi sau đó làm thế nào để toàn thân trở ra, cũng là việc chưa biết.
Dù sao, trưởng ban Cao đích thị là hắn giết.
Nếu hắn tự mình vạch trần chân tướng, sẽ có nguy cơ rất lớn gánh vác tội danh giết nhân viên công vụ này.
Vũng nước này đặc biệt sâu, Giang Dược tự cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể vọng động. Loại đấu tranh ngươi chết ta sống này, kiêng kỵ nhất chính là đầu óc nóng lên, hành sự bất chấp hậu quả.
Một khi làm như vậy, sẽ không có đường lui, chẳng khác nào phơi mình ra ngoài sáng, đến lúc đó các loại minh thương ám tiễn sẽ khiến hắn khó lòng phòng bị.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc hắn giả trang sếp Diêm, một khi bại lộ bí mật hắn có được kỹ năng của Kẻ sao chép, cũng đủ để hắn ngồi tù, còn không thì cũng bị đem đi làm vật thí nghiệm.
Sau đó, người ta có thể dễ dàng liên tưởng hắn tới cái chết của trưởng ban Cao. Và đó cũng là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa, một khi tiết lộ chân tướng, kẻ ở chức cao như sếp Diêm nhất định sẽ liều chết phản kích. Giang Dược đương nhiên không sợ, nhưng khổ nỗi thân nhân hắn hiện tại còn nằm trong tay thế lực bất minh.
Tuyệt đối không thể làm chuyện cá chết lưới rách.
Trạng thái lý tưởng nhất chính là Giang Dược từng bước hướng dẫn, để sự thật tự nhiên nổi lên mặt nước.
Tuy rằng các trưởng ban đều tỏ thái độ ủng hộ La Đằng, nhưng sếp Diêm vẫn cứ bình chân như vại.
"Trước tiên thu thập chứng cứ, sau đó liễm thi thể. Những chuyện khác, sau đó từ từ điều tra.”
Đại sư Liễu lại nói:
"Sếp Diêm, trưởng ban Cao bị người hại. Phí ra sân mà chúng ta đã nói lúc trước, cũng không thể hết hiệu lực.”
"Lúc khác tính sau đi." Sếp Diêm phiền lòng.
Đã đến nước này, đại sư Liễu còn dây dưa cái gì nữa không biết.
Đại sư Liễu lại không đáp ứng, cười lạnh nói:
"Chờ một chút, có một số lời tôi phải nói rõ ràng. Tôi đã điều tra kỹ lưỡng vụ án mất tích ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, hơn nữa đã xử lý thỏa đáng. Phí ra sân của tôi, một xu cũng không thể thiếu.”
"Còn nữa, hiện tại Quảng trường Thời đại Vân Sơn đã xuất hiện một con quỷ mới, trưởng ban Cao đã hứa với tôi ba mươi triệu tiền thù lao diệt quỷ, sếp Diêm xem một chút, có duyệt hay không?"
"Nếu không nỡ bỏ số tiền này, vậy cũng không sao. Vụ nào ra vụ đó, trả cho tôi phí ra sân, còn chuyện bị ma ám, các vị tự mình xử lý cũng được.”
Giang Dược xem như đã rõ, cái tay đại sư Liễu này, lăn qua lộn lại cũng chỉ có một mục đích, đó chính là tiền.
Mặc dù y xem như đồng bọn với sếp Diêm, nhưng rõ ràng có tư tâm. Phần tư tâm này, làm cho quan hệ giữa bọn họ cũng không quá vững chắc.
La Đằng ở bên cạnh nhịn không được nói:
"Vụ án mất tích được ông điều tra rõ ràng hồi nào cơ? Chưa gì đã đòi phí ra sân? Thế những người mất tích đâu? Nói bằng miệng thì ai mà chẳng biết?”
"Anh đã bị đình chỉ công tác, có tư cách gì để hỏi về vụ án? Sếp Diêm, tôi sẽ báo cáo với sếp bằng văn bản sau. Trước mắt tôi nói sơ qua một chút, vụ mất tích chính do trận pháp viễn cổ thức tỉnh, hình thành tử địa thập tử vô sinh! Người dân Tinh Thành hẳn nên cảm thấy may mắn, diện tích bao trùm của trận pháp này chỉ nằm trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn. Nếu nó bao trùm toàn bộ Tinh Thành, toàn bộ thành thị đều sẽ biến mất trong vòng một đêm.”
Uy hiếp đe dọa thường là thủ đoạn được mấy tay giả thần giả quỷ sử dụng.
"Trận pháp viễn cổ? Là cái gì vậy?” Trưởng ban Chiêm của ban hành động thứ nhất tỏ vẻ mờ mịt hỏi.
"Thứ này rất khó giải thích rõ ràng trong hai ba câu. Có điều các anh yên tâm, căn cơ trận pháp đã bị tôi phá hủy, tuyệt đối sẽ không khởi động nữa. Đó cũng là lý do tại sao tôi phải thu phí ra sân là vậy. Thành thật mà nói, để phá hư căn cơ trận pháp, cá nhân tôi phải tiêu hao rất lớn, tổn thất không ít linh vật. Chút phí lao động này, thật đúng là không nhất thiết có thể bù đắp tổn thất của tôi. Hầy, ai bảo bổn đại sư trạch tâm nhân hậu, không đành lòng để thương sinh chịu khổ đây?”
Mấy trưởng ban Hành động đều hai mặt nhìn nhau.
Đối với lời của vị đại sư này, bản năng của bọn họ mách bảo là không thể tin được, cho dù y có nói thần kỳ đến cỡ nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào để phản bác.
Trận pháp viễn cổ, tử địa thập tử vô sinh...
Những thứ này nghe qua đều quá cao cấp, bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ, cũng không biết làm sao phản bác.
Cho nên, quyền phán quyết cuối cùng, còn phải để sếp Diêm.
Sếp Diêm thản nhiên nói:
"Đại sư Liễu, nếu quả thật đúng như lời ngài nói, chúng tôi sẽ trả ngài không thiếu một xu. Ngài có thể yên tâm.”
Đại sư Liễu nghe được lời hứa của sếp Diêm, cười ha ha, trong lòng thầm nghĩ, xong một món.
Ngay lúc ấy!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên cách đó không xa.
Một nhân viên đang đứng ở ngoài rìa đội ngũ bỗng nhiên ngã ngửa hai chân, bị kéo lên trần nhà, giống hệt như cậu Khương trước đó, hai tay quờ quạng bất lực giữa không trung.
“Mau cứu người!”
Chờ những người khác bước nhanh tới, thân hình của người đội viên này đột nhiên bị kéo lên, biến mất trên trần nhà, chỉ còn sót lại một cái lỗ thủng thật lớn, giống như miệng quái thú cắn nuốt hết thảy.
Và rồi...
Vẫn là một hình ảnh quen thuộc.
Máu từ trên trần nhà rơi xuống tí tách, hành lang lại nhuộm đẫm một màu đỏ tươi.
Một tiếng súng nổ vang lên, sau đó trần nhà bị bắn ra hàng chục lỗ đạn.
Bịch!
Thi thể của đội viên kia rơi xuống đất, lỗ đạn khắp nơi trên người, phần cổ có một vết thương thật lớn, đã sớm tắt thở.
“Các anh tiết kiệm chút đạn dược đi!” Đại sư Liễu thở dài: “Đây là lệ quỷ đòi mạng, viên đạn giết không chết!”
Ánh mắt đại sư Liễu từ từ nhìn đám người trưởng ban La và Giang Dược:
"Sếp Diêm, tôi vẫn là câu nói cũ. Những con quỷ này, khẳng định là hôm nay mới xuất hiện. Vụ mất tích ngày hôm qua không liên quan gì đến bọn chúng. Cho nên, cấp dưới của sếp, còn có mấy người đi theo kia, khẳng định là có vấn đề. Nhất định phải điều tra cho rõ. Tôi hoài nghi quái vật chính là ẩn núp trong số bọn họ!”
Đây là muốn lật ngược thế cờ.
Nếu không phải Giang Dược vốn đã biết mánh khóe sau lưng đại sư Liễu, chỉ sợ hắn cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đại sư Liễu này lại ngang nhiên lớn mật như thế, vừa ăn cướp vừa la làng!
Giang Dược ngược lại không vội chọc thủng cái tên đại sư Liễu này.
Đã đến nước này mà y còn thúc giục quỷ nô giết người, tạo ra khủng hoảng. Có thể thấy y sẵn sàng liều mạng vì tiền.
Tuy y không phải Triệu Thủ Ngân, nhưng cũng điên cuồng không kém, không hề có chút kính sợ nào với chính quyền, xem mạng người như cỏ rác.
Y làm như vậy, có lẽ là không hề sợ hãi, cảm thấy Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành căn bản không làm gì được y, chỉ có thể bị y đùa bỡn trong lòng bàn tay?
Huống chi là y còn có sếp Diêm có thể làm nội ứng bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, ánh sáng trong trung tâm thương mại bỗng nhiên sáng lên, tất cả đèn đều bật mở trở lại.
Chẳng bao lâu sau, có người đã mang về tin tức. Nguyên nhân mất điện của trung tâm thương mại không phải do trục trặc kỹ thuật, chỉ là có người cúp cầu dao tổng.
Sự cố mất tín hiệu cũng nhanh chóng được phát hiện, đúng là tín hiệu viễn thông của trung tâm thương mại bị chặn.
Sếp Diêm lúc này tựa hồ cũng có chút mệt mỏi.
"Ban thứ nhất và thứ hai thu đội. Quảng trường Thời đại Vân Sơn vẫn do ban thứ năm tiếp quản. Trưởng ban Cao không còn nữa, chẳng lẽ ban thứ năm cũng mất đi sức chiến đấu?”
"Báo cáo sếp Diêm, ban thứ năm chúng tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ." Người lên tiếng chính là phụ tá của trưởng ban Cao, cũng là phó trưởng ban của ban Hành động thứ năm, họ Quản, kỳ thật tuổi tác còn lớn hơn trưởng ban Cao, là loại người không hiển sơn, không lộ thủy, nhưng khẳng định là có bản lĩnh.
Ban thứ nhất và thứ hai vốn là tạm thời tới hỗ trợ, mắt thấy bãi nước đục này rất sâu, bọn họ theo bản năng liền cảm thấy không nên dính líu quá nhiều, ước gì sớm được thu đội.
"La Đằng, bây giờ anh đang ở giai đoạn mẫn cảm, đình chỉ công tác chờ điều tra, ban thứ ba của các anh cũng không nên can thiệp quá nhiều, cũng thu đội đi."
Ba ban Hành động, toàn bộ thu đội.
Về phần ban Hành động thứ tư, trước mắt căn bản không ở Tinh Thành.
Cho nên, vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn lại rơi vào ban Hành động thứ năm.
"Anh Quản, trưởng ban Cao không còn nữa, ban thứ năm liền do anh phụ trách. Ráng xử lý tốt vụ án này, lấy lại danh dự cho trưởng ban Cao, cho ban thứ năm của các anh.”
“Vâng!” Phó trưởng ban Quản ưỡn ngực, kính một lễ tiêu chuẩn.
Trưởng ban La là người thông minh, nhìn thấy an bài như vậy, nào còn không biết tâm tư sếp Diêm?
Đây rõ ràng là muốn che đậy chân tướng của Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
"Sếp Diêm, tôi không phục."
Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành có năm ban Hành động, trong năm vị trưởng ban, La Đằng vốn là nổi danh cứng đầu.
Đổi lại trưởng ban khác, bị buộc tiếp nhận điều tra thì cũng phải nắm mũi tiếp nhận, nhưng trưởng ban La tuyệt đối không có khả năng cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận