Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 180: Sự kiện quỷ dị nan giải

Hiệu trưởng trường mẫu giáo họ Hách, là một người phụ nữ ngoài ba mươi, cắt một mái tóc ngắn gọn gàng linh hoạt, cái nhìn đầu tiên khiến cho người ta có một cảm giác già dặn khôn khéo.
Nhìn thấy hiện trường chỉ có Tôn Bân mang theo con gái, còn có một người trẻ tuổi, nghe Tôn Bân giới thiệu là học sinh của hắn, ngoài ra không còn ai khác trình diện, biểu lộ nịnh nọt trên mặt cô ta nhanh chóng thu liễm, thay vào đó là vẻ mặt hờ hững, thậm chí trong khẩu khí còn có một chút oán giận:
"Thầy Tôn, trường mẫu giáo đều đã nghỉ học, đây cũng không phải là một mình tôi quyết định, sao anh cứ phải làm lớn chuyện làm gì?"
Tôn Bân khẽ giật mình, tôi làm lớn chuyện hồi nào? Bản thân chuyện này đã lớn sẵn rồi đấy chứ?
"Cô hiệu trưởng Hách, tôi hoàn toàn không tán đồng với lời của cô. Sự tình đã phát sinh, cô muốn trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Ngược lại càng dây dưa nó sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Tôn Bân phản bác đầy cứng rắn.
"Vấn đề? Nào có vấn đề gì? Tất cả mọi việc ở trường mẫu giáo chúng tôi đều được thực hiện theo quy trình nghiêm ngặt. Thầy Tôn, thầy cũng đừng chụp mũ lung tung, trường mẫu giáo không có vấn đề, thì lấy đâu ra việc trốn tránh?"
Lời của Tôn Bân khiến cô hiệu trưởng Hách lập tức trở nên vô cùng kích động.
Đúng lúc này, một chiếc xe công vụ lái tới từ phía đối diện, dừng lại trước mặt bọn hắn.
Tôn Bân nhìn thấy Hàn Dực Minh tới, sắc mặt hơi có chút biến hóa. Cơn ác mộng trong ký ức lại nổi lên trong lòng. Lúc trước, chính người đàn ông này đã bắt ông từ phòng học.
Đương nhiên, qua nhiều ngày như vậy, Tôn Bân cũng đã suy nghĩ rõ ràng, người ta chỉ là giải quyết việc chung, không phải thù ghét gì ông, việc này cũng chẳng thể trách Hàn Dực Minh.
Lúc ấy vụ án Kẻ sao chép còn chưa được phá, ai cũng không nghĩ tới việc những chứng cứ đó có thể là giả được.
Dưới một loạt chứng cứ vững chắc đó, người ta bắt giữ ông cũng là hợp lý.
Hàn Dực Minh nhìn thấy Tôn Bân, hiển nhiên là cũng ngoài ý muốn. Có điều ông cũng không ngại, còn cười lên tiếng bắt chuyện trước.
"Thầy Tôn, Cậu Giang."
Cô hiệu trưởng Hách cười rạng rỡ đi tới, hoàn toàn khác thái độ đối với Tôn Bân và Giang Dược trước đó:
"Anh nhất định là phó trưởng ban Hàn phải không ạ? Em là hiệu trưởng trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ, họ Hách, anh có thể gọi em là Tiểu Hách cũng được ạ. Em đã nhận được chỉ thị của cấp trên, sẽ dốc hết toàn lực phối hợp anh làm việc."
Hàn Dực Minh nhàn nhạt gật đầu:
"Xin chào."
Cô hiệu trưởng Hách vội vàng đi mở cổng trường, đây vốn là việc bảo vệ phải làm, cô hiệu trưởng Hách lại tự mình động thủ, hoàn toàn không còn vẻ hờ hững như lúc nhìn thấy Tôn Bân và Giang Dược trước đó, biểu lộ và động tác đều rất hồ hởi nhiệt tình.
Tôn Bân cảm thấy im lặng bó tay.
Người phụ nữ này không hổ là người có thể làm hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Chỉ tiếc, Hàn Dực Minh cũng không phải là đặc biệt để ý tới sự nhiệt tình của cô hiệu trưởng Hách, tựa hồ hết thảy đều là đương nhiên.
Sóng vai cùng Giang Dược đi tới, Hàn Dực Minh thấp giọng hỏi:
"Cậu Giang, sự tình liệu có nghiêm trọng như cậu nói vậy không?"
"Tôi có bao giờ đùa với chú về những chuyện như thế này chưa?"
Hàn Dực Minh nghiêm mặt, hồi tưởng lại, Giang Dược xác thực sẽ không đùa kiểu này. Hắn đã nói tình huống nguy cấp, vậy khẳng định là cực kỳ hỏng bét.
"Vậy cậu nói đi, giờ chúng ta phải làm gì?"
Có Giang Dược xuất thủ, trong lòng Hàn Dực Minh vẫn có nắm chắc. Chỉ cần phối hợp cho thật tốt là xong, hỏi nhiều cũng không có ý nghĩa.
"Trước hết chúng ta sẽ lục soát mọi ngóc ngách của trường. Tốt nhất là gọi tất cả giáo viên của trường mẫu giáo đến, thuận tiện để tôi hỏi thăm một chút."
Hàn Dực Minh gật gật đầu, nói vài câu với trợ thủ bên người.
Trợ thủ nghe xong trực tiếp đi thẳng tới chỗ cô hiệu trưởng Hách, truyền đạt ý tứ của phó trưởng ban Hàn.
Trong lòng cô hiệu trưởng Hách ít nhiều có chút cảm giác khó chịu. Cấp trên đã cảnh cáo cô, muốn cô phối hợp vị phó trưởng ban Hàn này thật tốt, còn căn dặn thêm, phó trưởng ban Hàn có địa vị rất lớn, là em trai ruột của ngài thị trưởng Tinh Thành, xuất thân tốt đã đành, hiện tại người ta vẫn là phó trưởng ban của ban ngành nắm quyền cao, là người được tin cẩn, tuyệt đối không thể có nửa điểm lơi là hay đắc tội.
Cô hiệu trưởng Hách có lòng nịnh bợ, lại phát hiện người ta chẳng hề xem mình ra gì.
Ngược lại là Tôn Bân và học sinh của thầy ta lại có thể cười cười nói nói với phó trưởng ban Hàn, nhìn qua rất quen thuộc? Điều này khiến cô hiệu trưởng Hách rất xấu hổ.
Cô làm hiệu trưởng trường mẫu giáo, kỳ thật đều nắm sơ qua bối cảnh gia đình của từng đứa trẻ. Cô biết thầy Tôn là một thầy giáo của trường trung học Dương Phàm, không có hậu trường gì ghê gớm.
Thế nên cô khá là ngán ngẩm với cú điện thoại đầu tiên của thầy Tôn. Trường mẫu giáo đã đóng cửa, một phụ huynh như ông đòi cô tới trường mở cửa cho ông vào? Không phải đang giỡn mặt cô đấy chứ?
Cô hiệu trưởng Hách xem thường thầy Tôn, tự nhiên càng xem thường học sinh của ông.
Vậy mà cô thật không ngờ vị phó trưởng ban Hàn mà cấp trên của cô tung hô hết mực lại quen thuộc với hai người đó đến thế, quả thật khiến cô hiệu trưởng Hách có chút khó xử.
Nhìn điệu bộ này, chẳng lẽ là điện thoại của thầy Tôn đã dẫn phó trưởng ban Hàn tới?
Nếu là vậy thật thì thầy Tôn này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Mặc kệ cô hiệu trưởng Hách có đang ngổn ngang suy nghĩ như thế nào chăng nữa, thì cô vẫn không thể không làm theo yêu cầu của phó trưởng ban Hàn.
Không bao lâu sau, tất cả giáo viên đã được triệu tập tới.
Lúc này, Giang Dược đã đi lòng vòng vài lượt quanh trường, ngoại trừ phòng học chưa tiến vào, trên cơ bản đã xem toàn bộ.
Nhìn thấy Giang Dược đứng nhíu mày trên sân trường, Hàn Dực Minh có chút bất an. Ông rất ít khi nhìn thấy Giang Dược tỏ thái độ như thế, mỗi khi Giang Dược lộ ra vẻ mặt khó xử này, chứng tỏ sự tình còn hỏng bét hơn cả tưởng tượng của ông nhiều lắm.
Kể cả lúc tình huống bết bát như ở trấn Vân Khê, Giang Dược cũng chưa từng biểu lộ ngưng trọng đến thế.
"Cô Hách, tôi muốn hỏi một chút, toàn bộ trường mẫu giáo, tổng cộng có bao nhiêu bé, trước mắt lại có bao nhiêu bé xuất hiện triệu chứng?"
Cô hiệu trưởng Hách trả lời những vấn đề này với vẻ không tình nguyện cực kỳ, bởi vì những vấn đề này khó tránh khỏi liên lụy đến trách nhiệm của trường mẫu giáo, thứ mà cô hiệu trưởng không muốn đối mặt nhất.
Chỉ là, trước mặt phó trưởng ban Hàn, cô thật đúng là không thể không trả lời.
"Trường chúng tôi có tổng cộng hai trăm tám mươi sáu bé, tính đến hôm qua, ước chừng có một trăm bé xuất hiện triệu chứng. Nhưng đại đa số chỉ là triệu chứng nhẹ."
"Phó trưởng ban Hàn, việc quản lý của trường bọn em tuyệt đối không có vấn đề, các ban ngành liên quan cũng đã tới điều tra qua, thực phẩm, điểm tâm, đồ chơi của trường bọn em, đều đã được kiểm tra toàn diện, tuyệt đối không có vấn đề. Cho nên, tuyệt đối không có khả năng là trúng độc gì đó. Tương tự, ban ngành kiểm tra đo lường cũng tính cả hàm lượng formaldehyde trong phòng, tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn. Có thể nói, các hạng công trình cứng mềm của trường mẫu giáo bọn em đều không có bất cứ vấn đề gì."
- Giải thích, formaldehyde là một loại hóa chất thường có trong một số đồ nội thất công nghiệp và khói thuốc lá, khá độc hại đối với cơ thể người, thậm chí có nguy cơ gây ung thư. Hết giải thích.
Dục vọng cầu sinh của cô hiệu trưởng Hách rất mạnh, liên tục giải thích, dụng ý rất rõ ràng, đó chính là muốn chối bỏ trách nhiệm.
Hàn Dực Minh nhàn nhạt gật đầu:
"Cô hiệu trưởng Hách, không cần trả lời những thứ chúng tôi không hỏi."
Cô hiệu trưởng Hách xấu hổ gật đầu.
Giang Dược lại hỏi tới các giáo viên:
"Các vị giáo viên có ai còn nhớ bọn trẻ xuất hiện triệu chứng sớm nhất là vào lúc nào không?"
Các giáo viên của trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ tuổi tác cũng không lớn, có vài người vẫn là vừa tốt nghiệp trung cấp sư phạm mầm non, cùng lắm lớn hơn Giang Dược hai ba tuổi. Nhìn thấy người hỏi lại là một người trẻ tuổi đẹp trai tuấn tú như Giang Dược, còn những người thuộc ban ngành điều tra trái lại thành trợ thủ, các cô giáo ít nhiều cũng có chút kỳ quái.
Anh chàng ưa nhìn tra hỏi, xác thực có ưu thế.
Những giáo viên mầm non kia không có tâm cơ thâm trầm như cô hiệu trưởng trường mẫu giáo, đều thay phiên líu ra líu ríu trả lời.
Có người nói bốn năm ngày, có người nói một tuần trước đã có bé tinh thần hoảng hốt, lên lớp ngồi lo ra, càng có người khoa trương hơn, nói mười ngày trước đã phát hiện manh nha rồi.
Đương nhiên cũng có người thần kinh thô, nói là cũng mới một hai ngày nay.
Đủ loại cách nói, tầng tầng lớp lớp, khiến Giang Dược nhất thời khó có thể phân biệt, nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối không phải mới xảy ra có một hai ngày.
Giang Dược lại hỏi thêm một phen, rồi bắt đầu đi dò xét từng phòng học một.
Sau khi xem xong tất cả phòng học, Giang Dược như có điều suy nghĩ đi ra trường mẫu giáo. Những người khác thấy hắn biểu lộ ngưng trọng, cũng không dám quấy rầy hắn suy nghĩ, kể cả Hàn Dực Minh đều yên lặng đứng sau lưng Giang Dược.
Nhìn thấy phó trưởng ban Hàn biểu hiện cẩn thận như vậy, cô hiệu trưởng Hách âm thầm buồn bực, dường như lúc nãy cô đã đoán sai, không phải thầy Tôn ghê gớm, mà chính là vị học sinh này của thầy Tôn mới là nhân vật đáng gờm. Cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao phó trưởng ban Hàn thoạt nhìn lại tôn trọng cậu ta đến thế, thậm chí còn có chút kiêng dè?
Ra khỏi cổng nhà trẻ, Giang Dược lại nhịn không được quay đầu nhìn một cái.
Giờ phút này, trong đầu hắn cũng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Hắn đã xem xét khắp mọi nơi, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lại rất khó nói rõ chi tiết.
Nhà trẻ này rõ ràng là có bút tích của trận phong thủy, thế nhưng sau khi xem xét xong, hắn lại cảm thấy là do yêu ma làm ác, bởi vì rất nhiều góc khuất của trường mẫu giáo đều có một ít vết tích ẩn hiện của yêu ma.
Vấn đề nằm ở đây.
Nếu như là thầy phong thủy bố trí trận phong thủy tà ác, luôn phải có mục đích gì đó, mưu tài hại mệnh?
Thế nhưng thầy phong thủy tà ác cũng không nhất thiết phải bao hết toàn bộ trường mẫu giáo vào luôn a? Hơn nữa vết tích tà ma trong nhà trẻ, lại phải giải thích thế nào?
Thầy phong thủy dẫn tà ma tới làm ác?
Mục đích là gì? Động cơ là gì?
Thầy phong thủy muốn gây ra cái ác lớn cỡ này, không có động cơ lớn bằng trời, tuyệt đối sẽ không hành động. Dù sao nhằm vào nhiều trẻ nhỏ như vậy, tuyệt đối là khiến nhân thần căm phẫn. Không có ích lợi thật lớn, căn bản không đáng phải gây ra tội ác bực này.
Nhìn từ vết tích ở hiện trường, Giang Dược xác thực rất khó đưa ra một suy luận hoàn mỹ.
"Tôi cần danh sách toàn bộ học sinh của trường, nhất là các bé có triệu chứng nghiêm trọng."
"Cô hiệu trưởng Hách? Có khó khăn gì sao?"
Cô hiệu trưởng Hách thấy Hàn Dực Minh nghiêm túc hỏi mình, nào dám mở miệng bảo khó, vội nói:
"Hiện tại tôi sẽ đi chuẩn bị ngay."
Giang Dược lại nói:
"Tốt nhất là tập trung các bé lại luôn, tôi cần quan sát từng người một."
Cô hiệu trưởng Hách vội nói:
"Vậy không được, trường học đã đóng cửa, dưới tình huống hiện giờ, căn bản không có khả năng mở cửa trở lại. Trường mẫu giáo cũng không thể để các bé vào trường ngay lúc này được."
Cực chẳng đã mới phải đóng cửa, nếu như lại dẫn bọn trẻ tới trường, chẳng may tiếp tục chuyển biến xấu, trách nhiệm của trường mẫu giáo chẳng phải sẽ càng lớn hay sao?
Cô tuyệt nhiên không có khả năng đáp ứng chuyện này.
Giang Dược đương nhiên biết toan tính nhỏ nhặt của cô hiệu trưởng Hách, có điều hắn cũng không thèm để ý, mà nói với Hàn Dực Minh:
"Đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi. Nếu như chú cảm thấy không cần thiết, vậy tôi cũng không bắt buộc. Chẳng may xảy ra chuyện gì, đến lúc đó trách nhiệm của ai thì người ấy tự gánh."
Cô hiệu trưởng Hách nghe lời này, sắc mặt càng khó coi.
Ngược lại là Hàn Dực Minh suy nghĩ, lại nảy ra một ý:
"Cậu Giang, cậu xem thế này được hay không? Chúng ta đổi chỗ khác, bảo phụ huynh dẫn theo bọn trẻ đến?"
Giang Dược gật gật đầu:
"Vậy cũng được. Cả cô hiệu trưởng Hách và các vị giáo viên đều đến cả đi. Tốt nhất là không thiếu một ai."
"Cô hiệu trưởng Hách, chuyển sang nơi khác được chứ?"
Nếu chuyển sang nơi khác thì không còn là trách nhiệm của trường mẫu giáo, cô hiệu trưởng Hách vội nói:
"Chỉ cần phụ huynh chịu phối hợp, phía bọn em khẳng định nguyện ý phối hợp."
Phụ huynh có thể không phối hợp sao?
Liên quan đến mạng sống của con mình, trừ khi phụ huynh hoàn toàn không tim không phổi, nếu không nhất quyết sẽ không ngồi yên bất chấp.
Rất nhanh, địa điểm đã được định ra, ngay tại bãi tập của trường trung học Dương Phàm.
Nơi này vừa gần vừa rất rộng rãi, chứa hơn hai trăm người bạn nhỏ, hoàn toàn không áp lực.
Cô hiệu trưởng Hách ngược lại biểu hiện ra kinh nghiệm già dặn của mình, chỉ huy từng giáo viên lập tức thông báo đến toàn bộ phụ huynh của lớp mình phụ trách.
Mỗi lớp mẫu giáo ước chừng là ba bốn cô phụ trách trên dưới ba mươi bé, các cô chia ra lần lượt gọi điện thoại cho phụ huynh cũng cần một chút thời gian.
Phải mất cả một tiếng đồng hồ sau thì các giáo viên mới chỉnh lý xong tình huống của các bé.
Cô hiệu trưởng Hách tổng hợp thông tin báo cáo nhanh cho Hàn Dực Minh:
"Phó trưởng ban Hàn, trước mắt có mười bảy bé mắc phải triệu chứng nghiêm trọng, hiện đang ở trong các bệnh viện. Những bé khác cơ bản đều trong phạm vi ba cây số, phụ huynh đều rất phối hợp, theo ý kiến của các anh, sẽ thống nhất tập trung tại đây lúc mười giờ."
Đại đa số gia đình chọn trường mẫu giáo cho trẻ đều tuân theo nguyên tắc ưu tiên gần nhà, sẽ không cách xa quá ba cây số. Dù sao phải đưa đón mỗi ngày, lộ trình quá xa cũng sẽ rất mệt mỏi.
"Các bé có triệu chứng nghiêm trọng có thể đến đây được không?"
Cô hiệu trưởng Hách nói:
"Một số phụ huynh rất mâu thuẫn với trường mẫu giáo, không nguyện ý phối hợp. Có phân nửa nói nhìn tình huống của bé, nếu điều kiện cho phép thì nhất định sẽ đến."
Hàn Dực Minh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hiện tại đã hơn chín giờ.
"Cậu Giang, chúng ta qua đó trước nhé?"
Giang Dược gật gật đầu, lại nhịn không được quay lại nhìn trường mẫu giáo thêm mấy lần. Hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng cụ thể quái lạ ở đâu, lại không nói ra được.
"Cô hiệu trưởng Hách, cô khóa cổng trường lại rồi cũng đi qua đi."
Hàn Dực Minh hô.
Từ đây quá đó cũng không xa, Hàn Dực Minh từ bỏ đi xe mà đi bộ cùng Giang Dược. Cô hiệu trưởng Hách thấy vậy càng khẳng định chính Giang Dược mới là người đã gọi phó trưởng ban Hàn tới.
Nghĩ lại vẻ lãnh đạm trước đó của mình, cô hiệu trưởng Hách không khỏi có chút nơm nớp lo sợ, sợ đã đắc tội Giang Dược, sợ Giang Dược cố ý gây khó dễ cho cô, nào biết Giang Dược chẳng hề để tâm tới cô một chút nào.
Việc quan hệ đến an nguy của con cái, các phụ huynh đúng là rất nghiêm túc.
Bình thường hễ thấy các bé chảy chút nước mũi, bị chút cảm vặt, ho khan, thì các phụ huynh đã xin phép nghỉ cho con, vậy mà lúc này lại không một ai xin nghỉ.
Ngoại trừ vài bé triệu chứng cực kỳ nghiêm trọng, không xuống giường được, còn lại, đúng mười giờ kém mười, tất cả đều có mặt đông đủ tại bãi tập của trường trung học Dương Phàm.
Bên ngoài bãi tập, hai thủ hạ của Hàn Dực Minh đã chăng dây giới nghiêm, người không có phận sự không được phép bước vào.
Cô hiệu trưởng Hách lớn tiếng nói:
"Các vị phụ huynh, các em nhỏ thân mến, gần nhất xuất hiện rất nhiều tình huống khó mà giải thích, hiện tại các đồng chí ở Cục Hành động Tinh Thành chúng ta đã đến để điều tra tình huống. Rất cảm ơn các bậc phụ huynh đã phối hợp. Nếu như đồng chí điều tra có lời gì muốn hỏi, có tình huống gì phải điều tra, xin tất cả mọi người hãy thành thật trả lời, tích cực phối hợp. Việc quan hệ đến an nguy của con cái chúng ta, ngàn vạn lần không thể qua loa được."
Cô hiệu trưởng Hách nói xong, liền giao lại hiện trường cho Hàn Dực Minh.
Hàn Dực Minh nói:
"Quý vị phụ huynh, tôi họ Hàn, là phó trưởng ban thứ ba của Cục Hành động Tinh Thành, quý vị có thể gọi tôi là anh Hàn, hoặc là phó trưởng ban Hàn. Căn cứ vào điều tra sơ bộ của chúng tôi, đây là một vụ án liên quan đến quỷ dị. Sơ bộ có thể phán đoán, đây hẳn không phải là vấn đề của trường mẫu giáo. Trẻ em là món quà quý giá mà ông trời ban cho mỗi nhà, nhất là trong xã hội ngày nay, mỗi gia đình cũng chỉ có một đến hai bé."
Hàn Dực Minh cũng không phải đang rỗi hơi lải nhải, ông cố ý nói vậy là để rút ngắn khoảng cách tâm lý.
Dù sao, đối mặt người xa lạ, muốn tất cả mọi người buông ra phòng tuyến tâm lý, vốn là không thực tế, cần một quá trình giảm xóc.
"Phó trưởng ban của Cục Hành động như tôi, nhìn bề ngoài thì rất quang vinh, nhưng thực tế thì bận tối tăm mặt mũi, mỗi ngày đều liều mạng công tác, nhưng vẫn không ăn thua. Ngày nào cũng có vụ án mới, mỗi ngày đều có tình huống quỷ dị phát sinh. Nhưng hễ dính đến an nguy của bọn nhỏ, nhất định phải được ưu tiên cao nhất. Cho nên, tôi đã buông xuống cả đống hồ sơ trong tay, trực tiếp chạy đến trường mẫu giáo Món quà Thiên sứ ngay từ sáng sớm. Việc liên quan tới bọn nhỏ, tuyệt đối không thể qua loa. Mọi người nói có đúng hay không?"
"Đúng, đúng, chúng tôi tin tưởng chính phủ."
"Chính phủ cũng có khó khăn của chính phủ, chúng tôi đều lý giải."
"Chính phủ có thể coi trọng chuyện này như vậy, trong lòng chúng tôi liền an tâm nhiều."
Nhân dân nước Đại Chương, đại đa số đều rất giản dị, trong lòng đều có một quan niệm cố hữu, thời điểm then chốt, vẫn là phải dựa vào chính phủ.
Nan đề của cá nhân, nếu để cá nhân tự giải quyết thì có thể sẽ khó bằng trời.
Nhưng nếu chính phủ tham dự, nan đề cũng không còn là vấn đề khó khăn.
"Tốt, hiện tại mời quý vị phụ huynh mang theo các bé xếp thành hàng, chúng tôi sẽ mời chuyên gia lần lượt kiểm tra tình trạng của từng bé một."
Nghe nói có chuyên gia hội chẩn, tất cả phụ huynh lập tức kích động lên, dưới sự chỉ huy của các giáo viên, ngoan ngoãn mang theo con nhỏ xếp hàng.
"Cậu Giang, xem cậu rồi."
Giang Dược không phải người thích xuất đầu lộ diện, nhưng lúc này, hắn không thể đẩy cho ai khác.
Vừa rồi hắn thử nhìn lướt qua, liền thấy rất nhiều đứa trẻ mặt ủ mày chau, rõ ràng là tinh khí thần hao hụt, triệu chứng rất rõ ràng.
"Chú Hàn, chú bảo người của chú đi theo ghi chép một chút tình huống."
Hàn Dực Minh suy nghĩ:
"Để tôi tự ghi đi."
"Cũng được."
Giang Dược cũng không khách sáo với ông.
Cô hiệu trưởng Hách lại vỗ mông ngựa:
"Sao có thể để phó trưởng ban Hàn tự mình động thủ, hay là để các giáo viên của trường chúng tôi ghi cho?"
Giang Dược suy nghĩ, gật đầu nói:
"Vậy làm phiền các vị rồi."
Các phụ huynh có chút trợn tròn mắt.
Cái gì? Vị chuyên gia trong truyền thuyết kia chẳng lẽ chính là cậu thanh niên này?
Rất nhiều phụ huynh ở đây đều nhận ra Giang Dược. Dù sao tất cả mọi người đều sinh hoạt cùng một khu vực, ít nhiều cũng biết chút ít về vị học sinh giỏi siêu cấp của trường trung học Dương Phàm này.
Một học sinh giỏi sao lại có thể trở thành chuyên gia?
Chưa từng nghe nói một học sinh có thể chẩn đoán bệnh tình.
"Phó trưởng ban Hàn, chuyên gia sao lại là một tên nhóc miệng còn hôi sữa vậy a? Trẻ vậy thì biết cái gì mà hội chẩn?"
"Có phải nhầm lẫn gì hay không? Chuyên gia còn trẻ như vậy, có đáng tin không thế?"
"Tôi biết cậu ta là học sinh của trường trung học Dương Phàm, phó trưởng ban Hàn, chính phủ sẽ không lừa gạt chúng tôi đấy chứ?"
Các phụ huynh bắt đầu có chút xao động. Nhất là khi có người tỏ vẻ nghi ngờ, cảm xúc của những người khác lập tức cũng bị kéo lên.
Giang Dược cũng không hề phật lòng, hắn tham dự chuyện này vốn cũng không phải vì những phụ huynh này, mà là vì bọn trẻ, vì thầy Tôn và Hạ Hạ đã nhờ vả hắn.
Trái lại Tôn Bân nghe được những lời này, lập tức không vui:
"Các người thì biết cái gì? Đây là sự kiện quỷ dị, có phải bệnh tật gì đâu mà hội chẩn? Nếu như Giang Dược không giải quyết được, các người có tìm khắp Tinh Thành cũng chưa chắc tìm được người thứ hai có thể giải quyết!"
Tôn Bân là thầy giáo của trường trung học Dương Phàm, đại đa số phụ huynh đều biết điều đó. Nghe thầy Tôn nói như vậy, mọi người đều có vẻ nửa tin nửa ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận