Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 275: Cục Hành động vào cuộc
Có điều theo Giang Dược, khả năng này rất thấp.
Uông Hạo lúc này đã bị trói chặt, tuyệt không có cơ hội chạy trốn.
Mặc dù đã bắt được một hung thủ, nhưng các lãnh đạo nhà trường vẫn mang vẻ mặt sầu thảm.
Bốn người đã mất mạng, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến họ đau đầu.
Điều tồi tệ nhất là, hung thủ còn lại vẫn đang lẩn trốn.
Ả giống như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
"Hiệu trưởng, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với Cục Hành động. Nếu cứ đợi cảnh sát Chiêu thông báo lên, không biết đến bao giờ mới xong."
Theo quy định, cảnh sát Chiêu tiếp nhận vụ án, nếu phát hiện đây là vụ án quỷ dị thì phải chuyển giao cho Cục Hành động.
Nhưng hiện tại, nhà trường và cảnh sát Chiêu đã trở mặt. Dù theo quy định, phía cảnh sát nhất định phải chuyển giao cho Cục Hành động, nhưng họ có thể trì hoãn việc này.
Chỉ cần kéo dài thời gian, trường Trung học Dương Phàm sẽ gặp rắc rối.
"Ai có quen biết với Cục Hành động?"
Hiệu trưởng nhìn quanh các lãnh đạo nhà trường.
Các lãnh đạo này trước đây làm sao lại có quan hệ với Cục Hành động? Họ chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác.
Thầy Cao mỉm cười nhìn Giang Dược:
"Nói đến Cục Hành động, Giang Dược hẳn có quan hệ khá tốt đấy chứ?"
"Đúng là em có thể liên hệ được với họ."
Giang Dược cũng không già mồm.
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
"Vậy thì nhờ em giúp trường một tay."
"Vâng, cứ để em lo."
Giang Dược gật đầu đáp ứng, rồi nói tiếp:
"Mọi người vẫn nên đề cao cảnh giác. Hung thủ bỏ trốn kia rất có khả năng sẽ quay trở lại. Em đề nghị mọi người không nên đi một mình, mà đi thành nhóm, càng đông càng tốt."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù thần kinh có thô đến mấy, cũng phải sợ hãi.
"Sếp Dược, cho em đi cùng với."
Mao Đậu Đậu chủ động xung phong.
"Đậu Đậu, cậu ở lại đây trông chừng. Đồng Địch sẽ đi với tôi."
Mao Đậu Đậu hơi ghen tị với Đồng Địch, nhưng nghĩ lại, sếp Dược coi trọng năng lực của mình, cho rằng mình có thể tự đảm đương một phía, nên cậu cũng khá đắc ý, vỗ ngực nói:
"Sếp Dược, sếp cứ yên tâm đi, bên này có Mao Đậu Đậu em tọa trấn, sẽ không xảy ra việc gì."
Giang Dược vỗ vai Mao Đậu Đậu, nói:
"Nhớ kỹ, bớt khoe mẽ, cậu không có bất kỳ biện pháp phòng ngự nào, có gì tốt nhất đừng cứng rắn."
Hai người nhanh chóng lái xe lên đường.
Đường sá ở Tinh Thành đa số vẫn có thể đi xe, nhưng trên đường đi đến tổng bộ Cục Hành động Tinh Thành, vẫn có một số đoạn bị hư hại nghiêm trọng, khó mà qua dễ dàng.
Giang Dược dừng xe lại, bảo Đồng Địch xuống xe.
Hai tay hắn nhấc bổng chiếc xe lên, trực tiếp nâng qua đoạn đường bị hư hại, rồi đặt xe xuống đất, tiếp tục di chuyển.
Đồng Địch trợn mắt há mồm nhìn Giang Dược.
Hắn không thể tin Giang Dược có thể dễ dàng nhấc bổng một chiếc xe nặng mấy tấn lên như vậy.
"Mập mạp, vừa nãy tôi thấy cậu nán lại ở gốc cây dong già khá lâu, có phải lại đi hàn huyên với nó không?"
Giang Dược hỏi.
Đồng Địch thở dài nói:
"Lớp trưởng, tui đang định nói với anh chuyện này. Cây dong già nói, vụ thảm án trong ký túc xá nữ sinh chỉ là khởi đầu. Trong tương lai, những vụ giết chóc như vậy có thể sẽ trở thành chuyện bình thường."
Giang Dược cầm lái, ánh mắt bình tĩnh.
Chuyện này cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng từng nói, trong thời đại quỷ dị, những sự kiện quỷ dị sẽ trở thành chuyện cơm bữa.
Con người tất nhiên phải chịu sự tranh đấu và chèn ép của những giống loài khác, không thể không cố gắng tranh thủ không gian sinh tồn.
Những năm tháng bình yên trước đây giờ chỉ còn là hồi ức tốt đẹp trong ký ức của mỗi một người.
Giang Dược hỏi:
"Cây dong già có nói là quái vật gì không?"
Đồng Địch lắc đầu:
"Không, nó cũng không rõ ràng."
Trong đầu Giang Dược đúng là có rất nhiều thắc mắc. Hắn thậm chí còn không thể làm rõ, hung thủ kia rốt cuộc là bị quái vật bám thân hay là bản thân xuất hiện biến dị, biến thành quái vật?
Hai loại tình huống đều có khả năng.
Giang Dược có thể đánh giá ra được, nữ hung thủ hẳn mới là nhân vật chính, Uông Hạo ngược lại càng giống là phụ thuộc.
Hai người đang nói chuyện thì đã đến Cục Hành động.
Trưởng ban La và Hàn Dực Minh trông có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, hốc mắt thâm quầng, rõ ràng đã làm việc liên tục suốt ngày đêm.
Giang Dược nhìn thấy, đau lòng nói:
"Trưởng ban La, Cục Hành động không phải có tới năm ban Hành động sao? Đừng nói ban thứ ba của các chú đang gánh vác toàn bộ Cục Hành động đấy chứ?"
Trưởng ban La gạt tàn thuốc:
"Cậu Giang à, dù có hai mươi ban Hành động cũng không đủ. Nhân lực luôn thiếu. Hai ngày nay, sự kiện quỷ dị bộc phát khắp nơi. Hiện tại cả Tinh Thành giống như một nồi nước đang được đun lên, mặc dù chưa sôi trào, nhưng dưới đáy đã bắt đầu sôi sục."
"À mà sao hôm nay cậu rảnh tới chơi thế? Chị cậu đi quân đội trình diện rồi à?"
"Sáng sớm đã bị tiếp đi rồi."
Giang Dược bắt đầu kể lại vụ án của trung học Dương Phàm và so sánh với vụ án ở khu đại học hôm qua.
Trưởng ban La lại không tự chủ được mà đốt một điếu thuốc.
Ông vốn không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng hiện tại ông đã không thể rời xa được điếu thuốc, đủ thấy công việc của ông đang áp lực đến mức nào.
"Cậu Giang, tối hôm qua khu đại học bên kia cũng xuất hiện nhiều vụ án tương tự. Còn có mấy khu dân cư khác cũng thế. Chỉ riêng loạt vụ án này thôi cũng đủ khiến chúng tôi sứt đầu mẻ trán."
Giang Dược hỏi:
"Có bắt được hung thủ nào không?"
Trưởng ban La nhổ một ngụm khói thuốc:
"Trước mắt thì vẫn chưa."
Giang Dược nói:
"Phía chúng tôi đã bắt được một hung thủ."
Trưởng ban La và Hàn Dực Minh nghe vậy, hai mắt tràn ngập tơ máu lập tức sáng lên.
Bọn họ đến bây giờ cơ hồ đều tìm không thấy manh mối hữu dụng nào, đột nhiên nghe nói đã bắt được hung thủ, đây không thể nghi ngờ là một liều thuốc bổ, khiến tinh thần bọn họ lập tức phấn chấn.
Trưởng ban La vội vàng khoác áo khoác lên:
"Đi, đi, đi xem trường học các cậu. Anh Hàn, anh ở lại giữ nhà, chủ trì công việc."
Hàn Dực Minh buồn bực nói:
"Anh là trưởng ban, anh mới là người nên chủ trì công việc chứ? Sao anh còn tranh với tôi vọt tới tuyến đầu làm gì?"
Trưởng ban La nhếch miệng cười một tiếng:
"Lần sau có chuyện, nhất định sẽ cho anh đi."
Nói xong, ông vẫy tay gọi thêm hai người, rồi kéo Giang Dược đi ra ngoài.
Giang Dược nhìn vào văn phòng, hỏi:
"Hai đứa trẻ kia được bố trí thế nào rồi?"
Trưởng ban La nói:
"Yên tâm đi, tôi đã an bài chúng học tập cùng Tam Cẩu. Đối ngoại thì tuyên bố là chúng tôi đang đào tạo đội ngũ kế thừa, chắc sẽ không ai chú ý đến bọn chúng đâu."
Nghe vậy, Giang Dược cũng an tâm phần nào.
Mặc dù nội bộ Cục Hành động có thể tai mắt của tổ chức kia, nhưng Đổng Lam và Đổng Thanh vốn là những nhân vật nhỏ không quan trọng, chưa đáng phải bị theo dõi. Cho dù Cục Hành động có phản đồ, cũng sẽ không chú ý đến hai đứa trẻ này.
Khi đi đến cửa, trưởng ban La nhìn thấy xe của Giang Dược, thực sự rất ngạc nhiên.
"Cậu từ trung học Dương Phàm lái xe tới?"
Giang Dược gật đầu:
"Đúng vậy a, đi vậy cho nhanh."
Trưởng ban La lắc đầu:
"Không không. Theo tôi được biết, đoạn đường này có mấy chỗ bị sụt lún, đáng lý xe của cậu không thể nào qua được."
Giang Dược cười cười:
"Dễ thôi. Xe chở chúng ta được, chẳng lẽ không cho phép chúng ta khiêng xe đi một đoạn đường sao?"
"Khiêng xe đi?”
Trưởng ban La ngây người một hồi lâu, mới nở nụ cười khổ, nói:
“Cũng đúng, đây quả là một phương pháp tốt đối với cậu."
Giang Dược hỏi:
"Vậy còn các chú phải xử lý làm sao?"
Trưởng ban La nói:
"Dễ thôi, cứ lái đến đoạn đường thông không được thì xuống xe đi bộ qua, sau đó ngay tại chỗ trưng dụng xe ven đường. Hiện tại xe bỏ không nằm đầy đường, cứ việc trưng dụng ngay tại chỗ, không lo không có xe."
Một tiếng sau, họ trở lại trường trung học Dương Phàm.
Lúc này, các học sinh đã trở lại lớp học. Ban lãnh đạo trường cũng đang tổ chức hội nghị, thảo luận về cách giải quyết hậu quả và bố trí nơi ăn chốn ở cho những nữ sinh nội trú này.
Sự xuất hiện của trưởng ban La khiến các lãnh đạo trường học như nhìn thấy cứu tinh. Hiệu trưởng bắt tay trưởng ban La, nói:
"Trưởng ban La, cuối cùng thì đã anh tới. Bây giờ chúng tôi đang đau đầu, nếu gia đình Uông Hạo đến, chúng tôi phải đối phó thế nào đây?"
Trưởng ban La sững sờ:
"Uông Hạo?"
Giang Dược vội nói:
"Chính là người bị chúng tôi bắt được đó."
Trưởng ban La xụ mặt:
"Người nhà hung thủ còn dám đến làm ầm ĩ sao?"
Hiệu trưởng nói:
"Trưởng ban La, gia thế Uông Hạo có chút đặc thù. Cha là giám đốc ngân hàng, mẹ cũng là con nhà gia tộc lớn ở Tinh Thành, năng lực rất lớn..."
Trưởng ban La ngắt lời:
"Cậu ta có phải hung thủ hay không? Có bằng chứng gây án không? Có người chứng kiến hiện trường ở không?"
Ba câu hỏi liên tiếp của ông khiến thầy cô trường trung học Dương Phàm kinh ngạc.
Uông Hạo đến cùng có phải hung thủ hay không?
Đây quả là một vấn đề khó trả lời.
Người chứng kiến chắc chắn là không có, bằng chứng gây án, trước mắt cũng chưa tìm ra, cho nên, gã đến cùng có phải hung thủ hay không, khó mà nói!
Về việc cô Diêu bị hại, dù có rất nhiều người chứng kiến, nhưng đó không phải do Uông Hạo gây ra, mà là do nữ sinh chạy trốn kia.
Vì vậy, Uông Hạo có phải là hung thủ hay không, vẫn là một vấn đề khó trả lời.
Hiện tại, chỉ có thể nói là có khả năng thôi.
“Tôi muốn xem mặt hung thủ một chút.”
Trưởng ban La đã đoán được tình hình đại khái như thế nào.
Nếu Uông Hạo là hung thủ, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
Trưởng ban La mới mặc kệ gia thế bối cảnh gì đó, xưa nay ông phá án không cân nhắc những vấn đề này.
Cục Hành động chỉ xử lý vụ án quỷ dị, hung thủ của vụ án quỷ dị chính là sinh vật siêu tự nhiên, gia thế bối cảnh có to thì thế nào? Chẳng lẽ còn dám bao che cho quái vật?
Trưởng ban La đi vào một phòng được trưng dụng để làm chỗ tạm giam, khi nhìn thấy Uông Hạo lần đầu tiên, ông có hơi kinh ngạc.
Uông Hạo đang bị trói trên ghế, trông rất suy yếu và không hề giống một kẻ mất trí chút nào.
Cao Dực đứng bên cạnh, cảnh giác cao độ, tay cầm vũ khí, như thể đang canh giữ một con quái vật nguy hiểm.
Giang Dược giới thiệu thân phận của thầy Cao cho trưởng ban La.
Cao Dực nói:
“Trưởng ban La, đừng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt.”
Vừa nói, ông vừa lấy điều khiển từ xa ra, nhấn vài cái, màn hình chiếu xuất hiện một đoạn video.
Đoạn video đó chính là hiện trường vụ án.
Video ghi lại cảnh nữ sinh kia đã khống chế cô Diêu ra sao, sau đó Uông Hạo đã biến dị và tấn công phó chủ nhiệm Thiệu như thế nào.
Kế tiếp là Giang Dược xuất hiện, giao đấu với Uông Hạo, cuối cùng Uông Hạo bị Cao Dực đánh gãy chân.
Video kết thúc, chuyển sang góc quay khác.
Đây là góc quay toàn cảnh ký túc xá nữ sinh.
Trưởng ban La xem xong video, ánh mắt sáng lên. Ông lật lại video mấy lần, thậm chí là xem từng cảnh một.
"Thầy Cao, tôi có thể copy một phần video này hay không?"
Cao Dực vội đáp:
"Tất nhiên rồi, Cục Hành động xuất mã, chúng tôi đương nhiên toàn lực phối hợp."
Trưởng ban La đến gần Uông Hạo, nắm lấy vai hắn.
"Cậu ta biến dị cần điều kiện gì vậy?"
Cao Dực suy đoán:
"Tôi không rõ lắm. Nhưng hiện tại, cậu ta giống như không thể kích phát biến dị được. Bằng không, cậu ta sẽ không dễ gì ngoan ngoãn như thế."
Trưởng ban La kéo một cái ghế đến, ngồi đối diện Uông Hạo.
"Nói một chút đi, chuyện của cậu là sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận