Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 160: Món quà lớn
Khi Giang Dược trở lại biệt thự số chín thì phát hiện, ngoại trừ hoa cỏ trong vườn hơi bị ảnh hưởng, cửa sổ và cửa chính của biệt thự số chín không ngờ vẫn còn nguyên vẹn.
Với cường độ của vụ nổ vừa rồi, cho dù biệt thự số chín không phải là căn đứng mũi chịu sào, nhưng ít ra thì tường ngoài và cửa sổ hắn là nên bị ảnh hưởng mới đúng.
"Xem ra, biệt thự nơi này quả nhiên ăn đứt những khu biệt thự bình thường khác."
Giang Dược rất rõ ràng, nếu là kiến trúc biệt thự bình thường, dưới sức công phá này, cửa chính và cửa sổ khẳng định sẽ bị bật tung, thủy tinh bảo đảm sẽ bị chấn vỡ tan tành.
Nhưng Giang Dược dạo một vòng bên ngoài biệt thự số chín, ngoại trừ hoa cỏ có bị tàn phá một ít ra, còn lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí tìm không thấy một vết nứt nào trên tường.
Giang Ảnh ở trong phòng cũng nhìn thấy Giang Dược trở về, vội vàng mở cửa gọi Giang Dược vào.
"Dược, không phải em đang lên lớp à, sao tự nhiên lại trở về rồi? Có vẻ như chị vừa nghe thấy một tiếng động gì đó, em có nghe thấy không? Chị trông thấy rất nhiều nhân viên bảo vệ đang tìm kiếm ở khắp mọi nơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Giang Dược ngẩn ra:
"Chị ơi, tiếng động to như vậy mà chị không nghe rõ à?”
“To lắm sao?”
Giang Ảnh có chút kinh ngạc:
"Chị ở trong phòng, nghe hình như không có động tĩnh gì quá lớn, còn không bằng tiếng sấm thi thoảng vang lên lúc trời mưa.”
Giang Dược trợn tròn mắt.
Sóng xung kích mãnh liệt như vậy, tiếng nổ to như vậy, chị cả trong phòng cư nhiên không nghe được động tĩnh quá lớn? Mà chỉ ‘có vẻ như’ nghe được tiếng gì đó?
Hiệu quả cách âm của căn biệt thự này lại tốt đến thế sao?
"Chị có chắc không ạ?"
"Có gì đâu mà không chắc? Vậy em có nghe được tiếng gì không?”
Giang Ảnh nghe Giang Dược hỏi mà cảm thấy khó hiểu.
"Được rồi..."
Giang Dược hiện tại cơ bản có thể xác định, biệt thự số chín khẳng định có một tầng phòng hộ vô hình nào đó.
Không hổ là nơi Trí linh lựa chọn để gặp người kế nhiệm sao?
"Chị, hôm nay chị đừng đi đâu hết. Cứ ở yên trong nhà. Vừa rồi bên ngoài xảy ra một vụ nổ, sóng xung kích rất mạnh, thiếu chút nữa thổi bay cả người em luôn ấy.”
“Vụ nổ?"
Giang Ảnh kinh ngạc hô lên:
"Ở đâu? Làm sao mà nổ?”
Vấn đề này Giang Dược cũng khó mà trả lời được. Trước mắt hắn hoàn toàn mù tịt.
"Đúng rồi, bao giờ nhà cô út xuất viện?"
"Ngày mai hay ngày mốt thì phải. Sáng nay chị mới đi thăm xong, thằng bé khôi phục rất tốt, đã không còn vấn đề gì nữa.”
Con trai của cô út còn chưa đầy hai tuổi, là lẽ sống của cô út và dượng út, giờ thấy con mình đã khôi phục lại như lúc ban đầu, chắc hẳn cô dượng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chiều nay tên sát thủ kia xuất hiện, làm cho tính cảnh giác của Giang Dược tăng lên rất nhiều.
Thủ đoạn làm việc của nhà họ Đặng tàn nhẫn như thế, hiển nhiên là không kiêng nể gì cả, càng không tồn tại ranh giới cuối cùng gì.
Thật khó đảm bảo chúng sẽ không xuống tay với gia đình mình.
Cho nên, Giang Dược phải cân nhắc vấn đề an toàn của gia đình cho thật tốt.
Trong biệt thự số chín, vấn đề an ninh chắc chắn không cần phải lo. Nhưng rời khỏi khu biệt thự này, vậy thì là một chuyện khác.
Giang Dược trở lại phòng trên lầu, việc đầu tiên hắn làm chính là kiểm tra tình huống của tằm ngọc.
Mở ra nhìn, Giang Dược cư nhiên phát hiện, tằm ngọc hình như đã từng ăn cỏ. Tuy rằng hiện tại tằm ngọc vẫn không nhúc nhích, nhìn qua tựa hồ lại đang ngủ say, nhưng Giang Dược nhìn ra, lớp cỏ ngưng khói được trải thật dày kia rõ ràng thiếu mất một bộ phận. Hơn nữa tư thế của tằm ngọc cũng xuất hiện biến hóa rõ ràng.
"Khá lắm, thật sự có thể ngủ a."
Biến hóa nho nhỏ này khiến Giang Dược vô cùng hưng phấn. Chỉ cần tằm ngọc bắt đầu ăn, đồng nghĩa với việc cỏ ngưng khói có tác dụng với nó.
Nghĩ đến diệu dụng của tơ tằm ngọc, Giang Dược liền cảm thấy hưng phấn.
Phải tăng cường thu mua thêm cỏ ngưng khói.
Thời điểm cần thiết, cho dù lấy bùa phép cấp một đi đổi cũng không tiếc.
Dù sao hiện tại việc chế bùa cấp một cũng không tổn hao quá nhiều linh thức của hắn. Hơn nữa, hắn còn phát hiện, sau mỗi lần chế tác bùa phép, tuy cảm giác được mệt mỏi, nhưng một khi khôi phục, tinh thần lực của hắn mơ hồ cũng có chút tăng lên.
Hiển nhiên, chế tác bùa phép cũng là một loại tôi luyện, huấn luyện tinh thần lực.
Từ từ, tinh thần lực của hắn vô hình trung sẽ được tăng lên rõ rệt.
Đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt.
"Hy vọng thị trường chợ đen bên kia sớm một chút có tin tức về cỏ ngưng khói."
“Nếu đêm nay nhàn rỗi, chi bằng lại chế mấy tấm bùa cấp một?”
Giang Dược kiểm kê lại một chút, bây giờ trong tay hắn chỉ còn lại có một tấm bùa Kháng lửa.
Giang Dược rõ ràng cảm giác được, trình độ hoan nghênh của bùa Kháng lửa tựa hồ có chút không bằng bùa Kháng tà.
Cho nên, sau này hắn sẽ tập trung chế bùa Kháng tà hơn.
Đương nhiên, bùa phép cấp một có rất nhiều loại, truyền thừa gia tộc ít nhất có gần trăm loại. chỉ là Giang Dược lựa chọn hai loại phổ biến nhất mà thôi.
Có chút bùa phép công hiệu khá kỳ lạ, căn bản không có ý nghĩa sử dụng, Giang Dược tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian và tinh lực để chế tác.
Ngược lại thuốc rèn thân tinh hoa trên thị trường chợ đen khiến Giang Dược cảm thấy hứng thú.
Khái niệm Người giác tỉnh mới xuất hiện không được bao lâu, vậy mà trên thị trường đã có thuốc rèn thân để bán, hơn nữa còn có cả phiên bản tinh hoa, điều này đủ chứng minh, thời đại quỷ dị kỳ thật đã sớm đến, ít nhất là những nhân vật đạt đến trình độ nào đó, khẳng định đã biết trước tất cả.
Nếu không, thuốc rèn thân này tuyệt đối không thể xuất hiện nhanh như vậy.
Để nghiên cứu và phát triển một loại thuốc, dù có rút ngắn chu kỳ đến thế nào, thì cũng phải mất ít nhất vài tháng chứ? Đó là chưa tính đến giai đoạn dùng thử, đảm bảo sản phẩm đủ an toàn để sử dụng.
Thuốc rèn thân này đã ra mắt tới phiên bản tinh hoa, không tốn dăm ba tháng, Giang Dược tuyệt đối không tin.
Mà từ lúc lãnh tụ tuyên bố chính thức thời đại quỷ dị tiến đến cho tới bây giờ cũng mới chưa đầy nửa tháng.
Cũng khó trách lần kiểm tra thể chất đầu tiên, đại đa số những Người giác tỉnh đều có gia cảnh không tệ.
Mà đến lần kiểm tra thể chất thứ hai, rất nhiều người xuất thân từ rễ cỏ đã bắt kịp.
Việc giác tỉnh thân thể tự nhiên, quả thật không có bất kỳ thành kiến nào, bất kể có xuất thân hay quyền thế ra sao, đều đối xử bình đẳng.
Mà thuốc rèn thân lại là sự can thiệp từ ngoại lực.
Đây mới là sự khác biệt lớn nhất giữa con cháu quyền quý và bình dân.
Hiện tại có thuốc rèn thân, nói không chừng qua ít lâu sẽ có loại thuốc kích thích thân thể khác.
Lợi thế này sẽ luôn tồn tại.
Giang Dược lập tức lấy mai rùa ra, đây là hàng tặng kèm khi đổi bùa Kháng lửa lấy hai mươi sáu quả vân châu.
Thứ này đích xác là một cái mai rùa, thế nhưng mai rùa này hoa văn rất quỷ dị, hoàn toàn bất đồng với hoa văn trên mai rùa thông thường.
Giang Dược phán đoán không ra lai lịch của nó, nhưng hắn có loại trực giác, mai rùa này chỉ sợ không đơn giản.
Cả quyển sách cổ được làm bằng da thú kia nữa.
Sách cổ không nhiều trang lắm, nhưng mỗi một trang đều có văn tự, những văn tự này căn bản đều không phải là văn tự của bất kỳ một dân tộc nào của nước Đại Chương.
Trông giống như văn tự, lại giống một loại biểu tượng, hoặc là ký hiệu nào đó.
Hắn nhìn kiểu gì cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào.
Cũng may, thứ này dùng một hồ lô linh dịch Luân hồi đổi lấy, Giang Dược cũng không đau lòng. Có một số thứ hắn thực sự không biết là cái gì, chỉ có thể dựa vào bản năng để nhận biết hàng, miễn là bản năng của hắn cảm thấy thứ này đáng cất giữ, thì cứ mua về rồi tính sau.
Dù sao loại đồ chơi chi phí thấp như linh dịch Luân hồi, ấn nút xả bồn cầu là có thể cuốn trôi vô số bình, Giang Dược thật đúng là không đau lòng.
Giang Dược lật sách cổ, yên lặng cân nhắc.
Đang suy nghĩ, chị cả dưới lầu kêu to.
"Dược à, Tinh Tinh tới rồi."
Lại đến nữa à?
Hàn Tinh Tinh thật đúng là không hề khách sáo, thật sự coi biệt thự số chín thành nhà mình sao?
Nếu đã tới, Giang Dược tự nhiên cũng sẽ không tránh mặt.
Hắn xuống lầu, trông thấy Hàn Tinh Tinh đang vừa nói vừa cười với Giang Ảnh. Phát hiện Giang Dược xuống lầu, cô thè lưỡi về phía hắn, khoát tay coi như chào hỏi.
"Chị, hôm nay em tới đây, cũng không phải tìm Giang Dược, mà là tới tìm chị."
"Tìm chị?"
Giang Ảnh cười đùa:
"Tinh Tinh, em không lừa chị đấy chứ?”
“Thật mà! Ngày hôm qua em mua được một món đồ chơi nho nhỏ, lại không sử dụng được, nghĩ biết đâu chị có thể dùng, cho nên mới đưa tới cho chị. Nhân tiện đi ăn chực một bữa.”
Hàn Tinh Tinh làm mặt quỷ.
Giang Ảnh ngẩn người, cô bé này xem ra thật sự để ý Giang Dược nhà chúng ta a, ngay cả người chị như mình cũng được thơm lây sao?
Giang Ảnh là người thông minh, biết cho dù Hàn Tinh Tinh và mình có hợp ý đến đâu, thì tình cảm vẫn chưa đến mức đó, dù sao mới gặp hai lần mà thôi.
Hàn Tinh Tinh cẩn thận lấy một cái bình từ trong ba lô ra, cái bình thoạt nhìn lớn hơn chai nước khoáng một chút.
Cô vừa lấy ra cái bình, mặt Giang Dược nhất thời đổi sắc.
Hắn đương nhiên nhận ra thứ Hàn Tinh Tinh lấy ra, rõ ràng chính là thuốc rèn thân phiên bản tinh hoa, Hàn Tinh Tinh đã phải tốn hơn hai mươi ba triệu tính cả tiền hoa hồng mới đấu giá được nó.
Lúc ấy Giang Dược đã bị tài lực của Hàn Tinh Tinh làm cho ngây người.
Hắn còn nhớ rõ khi đó mình còn trêu chọc Hàn Tinh Tinh, nói cô ấy bỏ ra số tiền lớn như vậy mua nó về, chính mình cũng chưa chắc dùng được.
Hàn Tinh Tinh lại nói cô không mua cho mình dùng.
Không nghĩ tới, nàng quay đầu lại lấy ra đưa chị cả?
Giang Dược quả thật không ngờ tới nước đi này của cô.
"Đây là... nước dưỡng da? Cấp ẩm?”
Suy nghĩ đầu tiên của phụ nữ chính là cảm thấy đây hẳn là một thứ gì đó liên quan đến mỹ phẩm.
Hơn nữa một bình lớn như vậy, nhìn qua không có nhãn hiệu, không có xuất xứ, không có bất kỳ giới thiệu nào, nhưng trông đẳng cấp có vẻ lại rất cao.
Trong nhất thời, Giang Ảnh thật đúng là có chút khó nắm bắt.
Nếu thực sự muốn tặng sản phẩm chăm sóc da, thông thường sẽ tặng theo một bộ, chứ tặng mỗi một món dường như không có ý nghĩa nhiều?
Hàn Tinh Tinh cười hì hì nói:
"Chị, không cần em phải giới thiệu. Anh Dược cũng biết đó là cái gì.”
“Thứ của chị em phụ nữ, nó có thể hiểu được bao nhiêu?”
"Chị, tối hôm qua em và anh ấy tham gia hoạt động, anh ấy cũng thấy em mua thứ này."
Giang Ảnh tùy ý cầm món đồ kia lên tay, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, muốn vặn ra một chút để thử hiệu quả, lại cảm thấy như vậy có thể hơi thất lễ.
Giang Dược thấy thế, vội vàng nói:
"Chị, nhẹ tay một chút, đừng lãng phí thứ này.”
“Hai người các em đừng chơi tung hứng nữa, đây rốt cuộc là cái gì?”
"Thuốc rèn thân, có thể kích thích thân thể giác tỉnh."
"Sao cơ?"
Giang Ảnh trăm triệu lần không nghĩ tới, Hàn Tinh Tinh cư nhiên sẽ tặng cho mình cái này, cô không cần nghĩ cũng biết nó rất đắt.
"Tinh Tinh, món quà này có phải quá lớn rồi hay không? Chị không thể nhận.”
"Hì hì, quà em đã tặng ra, tuyệt đối sẽ không lấy lại."
Hàn Tinh Tinh cười hì hì nói:
"Chị Ảnh, chị cứ coi đây là phiếu ăn cơm, sau này em tới nhà ăn cơm, có thể an tâm thoải mái một chút.”
Giang Ảnh kỳ thật cũng không phải thích giả tạo, biết Hàn Tinh Tinh quyết tâm muốn đưa cho mình, cứ từ chối mãi thì sẽ có chút khó coi.
"Ai dà, có mấy bữa cơm nào cần đồ quý giá như vậy. Chị cũng không có thứ gì để tặng lại em..."
"Em nghĩ là có đấy, chị biết tấm bùa Kháng tà không?"
Giang Ảnh vỗ đầu một cái:
"Đúng a, Dược nói thứ này rất hữu dụng, chị cũng không biết thật hay giả. Tinh Tinh, chị cũng không rõ thứ này có tốt hay không, coi như quà đáp lễ của chị, em cũng đừng chê nhé.”
Cái gì cơ, thật có sao?
Đôi mắt to của Hàn Tinh Tinh trợn tròn, ngày hôm qua cô cũng ở chợ đen, đương nhiên biết giá trị của một tấm bùa Kháng tà, biết nó có thể gây ra bao nhiêu tranh đoạt.
Bầu không khí tranh đoạt khi ấy tuyệt đối mạnh hơn thuốc rèn thân rất nhiều.
Thuốc rèn thân ở chợ đen cũng không phải là thứ mới mẻ gì, cho dù là phiên bản tinh hoa, tuy rằng lúc đấu giá mọi người tranh rất ra sức, nhưng vẫn có chênh lệch không nhỏ với Bùa Kháng tà. Phải biết, bùa Kháng tà chính là món được bình chọn nhiều nhất ở khâu lấy vật đổi vật đầu tiên.
Cô đưa thuốc rèn thân cho chị Giang Ảnh, một phần là muốn lấy lòng người nhà Giang Dược, nhưng chủ yếu là cô cảm thấy chị ấy có thể dùng đến.
Hơn nữa, cô cũng không muốn chị Giang Ảnh phải đáp lễ cái gì, chẳng qua cũng chỉ thuận tiện hỏi chơi vậy thôi.
Không nghĩ tới, chị Giang Ảnh lại tiện tay lấy ra một tấm bùa Kháng tà đáp lễ mình, Hàn Tinh Tinh quả thật vô cùng kinh ngạc.
Lúc ấy Giang Dược giao dịch Bùa Kháng tà trên thị trường chợ đen, Hàn Tinh Tinh ít nhiều có chút đáng tiếc, cảm thấy cầm nó đi giao dịch thật sự phung phí của trời.
Đương nhiên cô biết Giang Dược có tính toán riêng của mình, cũng không nói gì.
Hiện tại xem ra, Giang Dược hẳn là không chỉ có một hai tấm bùa Kháng tà?
Mà có bao nhiêu tấm cũng không quan trọng, quan trọng là người ta chịu lấy nó ra làm quà đáp lễ, món quà này sang quý hơn thuốc rèn thân của cô quá nhiều.
Hàn Tinh Tinh thân là con nhà quyền quý, từ trước đến nay sẽ không làm bộ làm tịch, lúc này đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Chị à, bùa Kháng tà này chẳng những không kém, hơn nữa còn đáng giá hơn nhiều lắm. Em thật khó mà nhận!”
Giang Ảnh trái lại rất sảng khoái nhét lá bùa vào tay Hàn Tinh Tinh:
"Nhận đi, có đáng giá thế nào đi nữa, chẳng lẽ còn đáng giá hơn thuốc của em?”
"Chị không biết sao? Nếu cầm lá bùa Kháng tà đi đấu giá, giá cả có thể sẽ gấp đôi bình thuốc này, thậm chí còn hơn cả thế.”
“Bất kể nó có giá bao nhiêu, quan trọng vẫn là tâm ý."
Nói đến phần này, Hàn Tinh Tinh cũng không nhăn nhó làm bộ nữa, cười hì hì đem Bùa Kháng tà thu lại, nét mặt hạnh phúc như một đứa trẻ lấy được món đồ chơi yêu thích của mình.
Giang Ảnh rất thức thời, đứng dậy:
"Chị đi lấy chút điểm tâm hoa quả, các em nói chuyện với nhau trước đi nhé.”
Con gái rất hiểu ý người cùng giới. Giang Ảnh đương nhiên rõ ràng, người ta tới tận cửa khẳng định không phải chỉ là để tặng chút đồ cho cô.
Sau khi Giang Ảnh rời đi, Hàn Tinh Tinh thấp giọng nói:
"Giang Dược, em xin lỗi.”
"Xin lỗi gì cơ?"
"Những lời em nói sáng nay có chút miệng nhanh hơn não, đã gây thêm thù hằn cho anh."
Hàn Tinh Tinh lúc ấy nghe những người đó sỉ vả Giang Dược, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đứng ra phản bác tất cả đều là rác rưởi.
Sau đó cô ngẫm lại, đúng là những lời này có chút cấp tiến, dễ gây thù chuốc oán.
Đương nhiên, đó chưa phải điều Hàn Tinh Tinh quan tâm nhất.
Quan trọng nhất chính là, lúc ấy rất nhiều người đều trào phúng Giang Dược, nói hắn trốn sau lưng nữ sinh, nói hắn phải nhờ Hàn Tinh Tinh cô che chở.
Hàn Tinh Tinh lo lắng những lời ngu xuẩn này sẽ khiến Giang Dược không vui.
Mà sau đó xảy ra một đống chuyện lớn như vậy, Giang Dược lại nửa đường rời khỏi trường, Hàn Tinh Tinh tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.
Cho nên, cả ngày nay cô đều không được yên lòng.
Nếu như là người khác, Hàn Tinh Tinh căn bản sẽ không để ý đối phương nghĩ như thế nào, nhưng Giang Dược...
Bản thân Hàn Tinh Tinh cũng không nói rõ tại sao, ở trước mặt Giang Dược, hình như cô đặc biệt dễ dàng đánh mất bản thân, bình thường rộng rãi phóng khoáng, hoàn toàn không có tác dụng.
Giang Dược kỳ thật đã sớm quăng lời nói của Hàn Tinh Tinh lên chín tầng mây.
Trên thực tế, Hàn Tinh Tinh lúc ấy nói cũng không sai.
Nếu như Giang Dược hắn chỉ là hư danh, lẫn lộn thật giả, như vậy cả cái lớp chuyên môn, ngoại trừ Lý Nguyệt, còn lại thật đúng đều là rác rưởi triệt để.
"Tinh Tinh, những thứ như thù hằn, vốn là không cần phải thu hút. Thế giới này là vậy đó, có người thích em, thì sẽ có người ghét em. Những người thích em, thì em có nói gì người ta cũng sẽ nghĩ em đúng, còn những người ghét em, ngay cả khi em im lặng, thì cũng là một sự xúc phạm trong mắt người ta.”
“Nhưng tên Đặng Khải kia thật sự là rất quá phận. Chỉ là mâu thuẫn giữa các bạn cùng lớp, thế nhưng lại thuê sát thủ giết người, đây hoàn toàn là vô pháp vô thiên.”
“Tinh Tinh, em hẳn là nên nói việc này với ba em. Ông ấy là thị trưởng của Tinh Thành, ở đây lại có kẻ vô pháp vô thiên như vậy, khác nào đang khiêu khích ba em.”
“Ừm! Em nhất định phải gọi điện thoại, báo cho đồng chí Hàn một chút.”
Hàn Tinh Tinh nghiêm trang nói:
"Mặc kệ như thế nào, anh vẫn nên cẩn thận đề phòng hơn. Người của nhà họ Đặng mấy năm nay danh tiếng rất thịnh, nghe nói phong cách làm việc của bọn họ càng ngày càng to gan lớn mật, rất nhiều gia tộc lâu đời đều thoáng cảm thấy bất mãn.”
“Tinh Tinh, em nghe ai nói vậy?”
"Trưởng bối trong nhà thi thoảng tụ tập cùng một chỗ, ngẫu nhiên sẽ nói một ít chuyện đại thế trong thiên hạ, rồi cái gì bố cục ở Tinh Thành… Em bưng trà rót nước, ít nhiều cũng nghe lỏm được một chút, có phải không?”
“Cho nên, nhà họ Đặng kiêu ngạo, không chỉ là nhằm vào một mình anh, mà là phong cách trước sau như một của bọn họ, thuận theo thì sống, đối nghịch thì chết?”
"Có thể nói vậy đi."
Hàn Tinh Tinh gật đầu.
"Tinh Thành lớn như vậy, bọn họ không kiêng nể gì, cư nhiên không bị đụng u đầu sứt trán? Quả thật không thể tin được. Hay là nói, thế lực lâu đời của Tinh Thành đã quá già cỗi, không cầm được đại đao?”
“Làm ăn bình thường, cũng không đến mức ngươi chết ta sống. Đôi khi đều mắt nhắm mắt mở. Chưa đến lúc xung đột lợi ích cốt lõi, bề ngoài ai mà chả muốn hòa khí sinh tài?”
Khẩu khí này của Hàn Tinh Tinh hoàn toàn khác hẳn với một Hàn Tinh Tinh ngây thơ hoạt bát ngày thường.
Có điều, đây cũng là Hàn Tinh Tinh chân thật nhất.
"À, vừa rồi lúc em vào khu dân cư, thấy khắp nơi đều là bảo vệ, nhiều nơi còn loạn cào cào, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Tinh Tinh lúc này mới sực nhớ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận