Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 467: Thuật Hoàn
Hoàng Tiên Mãn vốn dĩ làm nhiều chuyện xấu, nên trong lòng cũng có chút bất an.
Gã ý thức được lần này đối đầu không phải với một Liễu Vân Thiên ngây thơ, dễ lừa gạt, cũng không phải bà Phương tham lam ngu ngốc, mà là một Người giác tỉnh có sức mạnh phi thường và đáng sợ.
Nhìn Giang Dược đứng dưới lầu một cách bình thản, rõ ràng là quyết tâm canh chừng gã, không hề có ý định rời đi, gã tức giận quay trở lại phòng.
Bà Phương đã trở thành một oan hồn trong bùa quỷ. Lúc này, bùa quỷ đã bình tĩnh trở lại, biến thành một mảnh giấy rộng bằng hai đốt ngón tay trong tay Hoàng Tiên Mãn.
Hoàng Tiên Mãn cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ về các dữ kiện.
Thứ nhất, gã chắc chắn là mình đã đưa Liễu Vân Thiên đến bệnh viện, và khi đó Liễu Vân Thiên hoàn toàn ở trong trạng thái điên loạn, không có khả năng suy xét như người bình thường.
Vậy làm thế nào ả ta có thể trở về nhà từ bệnh viện và lấy lại thần trí?
Phải chăng nhờ tên tiểu tử bí ẩn dưới lầu kia?
Nó rốt cuộc là ai?
Hoàng Tiên Mãn suy đi nghĩ lại nhưng không tìm ra lời giải thích hợp lý, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở bệnh viện?
Càng nghĩ mà không có được kết luận thỏa đáng, Hoàng Tiên Mãn càng trở nên nóng nảy.
Rõ ràng là kế hoạch của gã, hay nói đúng hơn là kế hoạch của thế lực đứng sau lưng gã đang gặp phải trục trặc.
"Phải nhanh chóng báo cho tổ chức biết chuyện xảy ra ở bệnh viện."
Hoàng Tiên Mãn lòng nóng như lửa đốt, tự hỏi làm thế nào để rời khỏi nơi này.
Tên nhãi dưới lầu kia chỉ chặn được một hướng, chẳng lẽ hắn có thể chặn cả khu dân cư sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng Tiên Mãn quyết định tìm cơ hội từ hướng khác.
Gã đi đến cửa sổ ở bên kia phòng, nhìn xuống dưới. Tầng lầu này khá cao, nhưng lấy thể chất giác tỉnh của gã, muốn xuống lầu cũng không quá khó khăn.
Có điều gã phải cẩn thận, không thể gây ra quá nhiều tiếng động, nếu không sẽ kinh động đến đối phương, gã cũng không muốn phải đối đầu trực tiếp với cái tên hung hãn kia.
Một tên biến thái mà ngay cả đạn cũng không thể giết chết, Hoàng Tiên Mãn tự hỏi mình không thể chống lại được.
Nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Cẩn thận là một trong những ưu điểm của Hoàng Tiên Mãn, gã nhảy lên cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí leo xuống.
Với độ cao này, gã chỉ cần mượn lực một chút là có thể nhảy xuống đất. Có điều nếu gã làm vậy sẽ tạo ra tiếng động và có khả năng thu hút sự chú ý của đối phương.
Hoàng Tiên Mãn vô cùng cẩn thận. Đã đối phương có thực lực mạnh mẽ như vậy, hẳn là thính giác vượt xa người thường. Bất kỳ tiếng động nào cũng có thể khiến gã bại lộ.
Vì vậy, gã phải đảm bảo không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Hoàng Tiên Mãn cẩn thận từng li từng tí, bò xuống từng tầng từng tầng một.
Toàn bộ quá trình mất khoảng năm sáu phút, cuối cùng gã mới rón rén rơi xuống đất.
Rất tốt, bước chân của gã cực kỳ nhẹ, không tạo ra bất cứ tiếng động không cần thiết nào.
Cảm ơn trời đất, tên kia cũng không hề hay biết, cũng không chặn đường gã từ hướng này.
Hoàng Tiên Mãn cố ý nép vào góc nhà, lén lút nhìn sang hướng bên kia. Đầu tiên, hắn nhìn thấy Liễu Vân Thiên đang đứng trên một khoảng đất trống rộng rãi trong khu dân cư, hướng về phía mặt trời, còn tên tiểu tư hung hãn kia thì đang đứng ở dưới phía hành lang mặt cửa chính, có vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi.
Hoàng Tiên Mãn thầm cười khẩy, tên ngốc này tuy mạnh nhưng lại không có đầu óc.
Nhìn thấy đối phương không có phản ứng gì, Hoàng Tiên Mãn trong lòng an tâm hơn nhiều. Gã nhẹ nhàng đi vòng qua tòa nhà này, hướng về một phía khác mà đi.
Mỗi khi đi một đoạn, gã lại không quên quay đầu nhìn lại, hiển nhiên là lo lắng có người sẽ đuổi theo.
Mãi đến khi gã đến bức tường bao quanh khu dân cư mà không thấy ai đuổi theo, gã mới thực sự cho rằng mình đã thoát nạn!
Hoàng Tiên Mãn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng leo qua tường vây, chui vào một con hẻm nhỏ và chạy đi trong bóng tối.
Không lâu sau, gã biến mất trong một con hẻm.
Một khi đã vào những con hẻm nhỏ này, Hoàng Tiên Mãn tin rằng cơ hội trốn thoát của gã sẽ tăng lên nhiều. Ngay cả khi đối phương phát hiện ra điều gì đó bất thường và muốn đuổi theo cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Nửa tiếng sau, Hoàng Tiên Mãn đi vào một nhà kho gần đó từ cửa hông rồi nhanh chóng đến một căn phòng trên lầu ba.
Cộc cốc cốc!
Hoàng Tiên Mãn chỉnh sửa lại trang phục và điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới tỏ ra cung kính và gõ cửa.
"Vào đi!"
Có tiếng đáp lại từ bên trong, Hoàng Tiên Mãn mới dám đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng, toát lên vẻ xa cách, trông rất dữ tợn, khiến người ta khó có thiện cảm.
"Trần gia."
Hoàng Tiên Mãn tiến lên, cúi đầu chào hỏi đối phương.
"Sao cậu lại tới đây? Hôm nay không ai gọi cậu đến mà?"
"Vâng... Vâng... không ai gọi tôi đến. Nhưng tôi có tin tức quan trọng, nên mới tự ý đến đây."
Trần gia nhẹ nhàng gõ gõ tàn thuốc lá trong tay, đánh giá Hoàng Tiên Mãn, như đang phán đoán điều gì đó.
Một lúc sau, ông ta mới nhàn nhạt hỏi:
"Tin tức quan trọng gì?"
"Liên quan đến bệnh viện kia. Tôi nghi ngờ đã xảy ra chuyện ở đó."
Trần gia đột nhiên ném tàn thuốc lá xuống bàn và gác đầu lên ghế:
"Cậu nói gì? Bệnh viện nào?"
"Chính là... chỗ Con Mắt Nguyền Rủa kia..."
Biểu lộ của Trần gia lập tức đanh lại:
"Cậu lấy tin tức từ đâu? Từ vợ cậu?"
"Trần gia, ngài thật thông minh! Ả đàn bà ngu xuẩn đó hôm nay đã về nhà. Nếu bệnh viện kia không có chuyện gì, sao ả ta có thể về nhà bình an vô sự? Hơn nữa, không chỉ mình ả về nhà, mà còn có một tên tiểu tử có thực lực mạnh mẽ đi cùng với ả, suýt nữa khiến tôi không thể thoát thân."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trần gia cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hoàng Tiên Mãn biết tin tức mình mang đến rất quan trọng đối với Trần gia, nên lập tức kể lại một cách chi tiết những gì mình gặp phải.
"Nghe như vậy, có vẻ như thực sự có chuyện rồi. Hôm qua người liên lạc của chúng ta báo tin, mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch, sao hôm nay lại có chuyện? Chẳng lẽ là xảy ra tối hôm qua?"
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ hành lang trên lầu. Một người vội vã chạy đến:
"Trần gia, chuyện lớn rồi! Tòa nhà chính của bệnh viện kia bị cháy, trận pháp Con Mắt Nguyền Rủa bị thiêu rụi, tung tích của Căn Nguyên Lời Nguyền vẫn chưa rõ."
Trần gia tái mặt, quát lên:
"Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao bây giờ mới báo tin?"
"Bẩm, hiện tại đường sá bị phong tỏa, hơn nữa bệnh viện kia đã bị Cục Hành động phong tỏa, thám tử của chúng ta không thể vào được, người liên lạc bên trong không thể đưa tin ra ngoài. Chúng tôi cũng phải trả giá đắt mới lấy được tin tức này, lập tức đến báo cho ngài biết."
"Lũ vô dụng! Một đám ăn hại! Ta phải làm thế nào để giải thích với Tiêu Sơn tiên sinh đây? Tra rõ ràng chưa? Vì sao lại cháy? Là do tai nạn hay do người phóng hỏa?"
"Theo tin tức thu thập được, có vẻ như là do người phóng hỏa. Tối hôm qua có người xâm nhập bệnh viện kia, có thể là người của ban Hành động thứ ba."
"Lại là ban Hành động thứ ba?"
Trần gia nghiến răng nghiến lợi:
"Bọn khốn kiếp này quả thật là âm hồn bất tán, ở đâu cũng có bóng dáng của chúng! Chuyện về Con Mắt Nguyền Rủa của chúng ta hoàn toàn không tiết lộ ra ngoài, sao chúng lại có thể thăm dò ra tin tức được?"
Cả người đưa tin và Hoàng Tiên Mãn đều không thể trả lời được câu hỏi này.
Cả hai đều im lặng, bởi vì họ biết Trần gia đang nổi giận, bất cứ điều gì họ nói cũng có thể dẫn đến mắng mỏ.
Có điều sự tức giận của Trần gia cũng không kéo dài quá lâu. Ông liếc nhìn Hoàng Tiên Mãn, nói:
"Cậu không tệ, biết cách sử dụng đầu óc, phát hiện ra điều bất thường và báo cáo kịp thời. Rất tốt, đáng để ta bồi dưỡng."
"Không dám, không dám, đều là nhờ Trần gia dạy dỗ."
"Bây giờ cậu hãy phân tích xem tình hình này rốt cuộc là sao."
Trần gia nói với vẻ khảo nghiệm.
"Tôi có một hướng nghi ngờ, có lẽ tất cả những chuyện này đều liên quan đến con vợ ngu ngốc của tôi. Tôi hiểu rất rõ ả ta, ả ta hoàn toàn không có khả năng tự mình về nhà. Vậy làm thế nào để ả ta rời khỏi bệnh viện kia, làm thế nào để về nhà, đó là một việc đáng cân nhắc. Và gã trai đi cùng ả ta chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện tối qua. Đó là một tên biến thái không biết chui từ đâu ra, tôi đã bắn nó nguyên cả băng đạn, rõ ràng đều bắn trúng người, nhưng nó lại không hề hấn gì cả."
Trần gia bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, như thể nghĩ ra điều gì đó.
Bắn không chết?
Trần gia chợt nhớ đến một người, người này ông ta chưa từng gặp mặt, nhưng Tiêu Sơn tiên sinh đã từng đề cập đến, và nói nếu không sớm tiêu diệt hắn, hắn sẽ trở thành mối họa lớn trong tương lai.
Họ đã nhiều lần cử lực lượng đối phó với tên này, nhưng đều không thành công.
Nghe nói, tên này luôn có quan hệ mật thiết với ban Hành động thứ ba.
Mà đội ngũ phong tỏa bệnh viện kia chính là đến từ ban Hành động thứ ba.
Chẳng lẽ tất cả đều không phải là trùng hợp?
Không phải là tên kia lại gây rối chứ?
"Cậu có nhìn rõ ngoại hình của tên đó không?"
"Vâng, tôi nhìn rất rõ, tuổi nó không lớn lắm, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trông giống như sinh viên mới vào đại học, và có vẻ ngoài rất bảnh bao."
Hoàng Tiên Mãn cố gắng miêu tả khách quan những gì mình nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn ghen tị vô cùng, dù khách quan cũng khó có lời khen ngợi nào.
"Nghe cậu nói vậy, tám phần mười là tên khốn nạn kia! Hoàng Tiên Mãn, cậu đã bị tên kia nhằm vào rồi, phiền phức to."
Hoàng Tiên Mãn lúng túng nói:
"Không thể nào? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."
"Ha ha, nếu hắn không nhắm vào cậu, tại sao lại đưa vợ cậu về nhà, còn chờ đợi cậu xuất hiện? Hắn còn biết cả bùa quỷ của cậu?"
Hoàng Tiên Mãn không thể phản bác.
Đối phương không chỉ biết những điều này, mà còn biết tất cả những hành động tàn ác của gã.
Có điều ngoài miệng gã vẫn không chịu thua:
"Tôi không sợ nó, tên tiểu tử này chỉ biết ỷ vào sức mạnh của mình, có cơ hội là tôi có thể giết chết nó!"
"Người mà ngài Tiêu Sơn cũng phải nhức đầu, cậu có thể giết chết được sao? Nếu như cậu thực sự có thể giết chết tên này, ta đảm bảo cho cậu một vị trí cốt cán cấp bốn sao. Không ai có thể tranh giành được."
"Lời này là thật chứ?"
"Hừ, ta đây có bao giờ đùa với cậu?"
Trần gia ném tàn thuốc lá xuống gạt tàn thuốc, vặn vặn nó:
“Có điều cậu phải biết kiềm chế một chút, về sau không được tự tiện tới đây, không có việc gì thì đừng đến. Chẳng may lộ ra nơi này, lỗi lầm của cậu sẽ rất lớn."
"Dạ dạ, tôi đảm bảo không ai theo dõi mới dám đến. Tên tiểu tử kia ôm cây đợi thỏ, hoàn toàn không biết tôi đã âm thầm chuồn đi. Chờ đến khi nó kịp phản ứng, chỉ còn nước hít khói."
"Hoàng Tiên Mãn, nếu như người cậu nói thực sự là mối nguy hiểm mà Tiêu Sơn tiên sinh nhắc đến, cậu xem thường hắn như vậy, ta sớm muộn gì cũng phải nhặt xác thay cậu."
"Vâng vâng, về mặt chiến lược tôi có thể xem thường, nhưng về mặt chiến thuật tôi nhất định coi trọng."
Hoàng Tiên Mãn cúi đầu khom lưng nói.
"Ít nói nhảm, ta có nhiệm vụ giao cho cậu. Cậu đến bệnh viện kia tìm hiểu tình hình, có cơ hội thì thăm dò xem Căn Nguyên Lời Nguyền Khủng Bố kia còn ở đó hay không. Việc này rất quan trọng, chỉ cần Căn Nguyên Lời Nguyền còn nguyên vẹn, chúng ta có thể tiếp tục khắc họa trận pháp, tụ lại Con Mắt Nguyền Rủa cũng không khó. Cậu phải coi việc này là trên hết, làm tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu."
Hoàng Tiên Mãn chần chừ nói:
"Trần gia, ngài không phải muốn tôi giải quyết tên tiểu tử kia sao?"
"Mịa, cậu bớt nhiều lời, việc xử lý tên tiểu tử kia chỉ là phụ, còn việc ta vừa nói mới là nhiệm vụ chính. Sao vậy? Cậu không làm được cả hai?"
"Không không, tôi chỉ đang nghĩ, Cục Hành động phong tỏa bệnh viện kia nghiêm ngặt đến mức một con ruồi cũng khó lọt vào, việc này có quá sức với tôi không?"
"Ngu xuẩn! Người khác có thể không có cách nào, nhưng cậu thì có. Vợ cậu không phải ở trong bệnh viện à? Cậu không thể lấy cớ này để đi quan sát tình hình sao? Cho dù Cục Hành động phong tỏa, cũng phải cho người ta một con đường sống chứ? Không thể nào người sống sờ sờ mà không cho người ta gặp mặt, không cho người ta tiếp cận được?"
"Thế nhưng ả đàn bà ngu ngốc đó chẳng phải đã về nhà rồi sao?"
"Cậu không thể giả vờ như không biết ả ta đã về nhà hả? Không thể giả vờ như ả ta vẫn đang ở bệnh viện được à?"
"À đúng rồi, Trần gia, chúng ta ở Cục Hành động hẳn là cũng có người liên lạc chứ? Tìm người liên lạc nói chuyện, có lẽ sẽ dễ xử lý hơn?"
"Nếu là ban Hành động khác còn đỡ, riêng ban Hành động thứ ba này hiện tại nước tát không lọt, người của bọn hắn, chúng ta không thể nào chen tay vào nổi. Làm thế nào, không có người liên lạc thì cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ?"
"Đương nhiên không phải, tôi sẽ hoàn thành tốt chuyện này."
Hoàng Tiên Mãn biết nói thêm gì nữa cũng chỉ khiến Trần gia nổi giận, sẽ chỉ tự chuốc nhục nhã, còn không bằng thể hiện thái độ hăng hái một chút, nhận lấy nhiệm vụ này.
"Chờ một chút."
Thấy Hoàng Tiên Mãn định quay đầu rời đi, Trần gia vội gọi lại hắn và lấy từ trong ngăn kéo một chiếc hộp giấy:
"Cầm hai viên Thuật Hoàn này đi để phòng thân."
"Vâng, vâng, cảm ơn Trần gia, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Hoàng Tiên Mãn cảm kích nói.
Chiếc hộp giấy này không phải là thứ bình thường, bên trong chứa đựng những bảo bối quý giá, là những món đồ mà ngay cả trên chợ đen cũng không thể mua được bằng tiền.
Nếu trước đó không có tấm chắn ảo ảnh do một viên Thuật Hoàn tạo ra để cản trở đối phương, chỉ sợ hắn đã rơi vào tay đối phương ngay lập tức.
Lá chắn màu xanh lam kia chính là do hắn biến ra từ một viên Thuật Hoàn quý giá, là bảo bối bảo mệnh vô cùng quan trọng.
Hoàng Tiên Mãn nãy giờ vẫn đau lòng mãi vì đã sử dụng viên Thuật Hoàn quý giá đó, nhưng giờ đây Trần gia lại hào phóng ban thưởng cho hắn hai viên Thuật Hoàn, đây quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn.
Điều này cho thấy thái độ báo tin trước đây của gã đã khiến Trần gia rất hài lòng.
Nếu không, tại sao Trần gia lại ban thưởng cho gã hai viên Thuật Hoàn bù lại?
Mỗi viên Thuật Hoàn này đều có công dụng khác nhau, gã cũng không biết lần này Trần gia cho Thuật Hoàn có công dụng gì.
Bất kể công dụng là gì, đây đều là bảo bối quý giá giúp gã chiến thắng kẻ thù và bảo vệ mạng sống trong thời điểm quan trọng.
Lúc này, gã nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Trần gia giao phó. Biết đâu Trần gia vui vẻ sẽ ban thưởng cho gã thêm nhiều Thuật Hoàn nữa.
Nếu Trần gia có thể giúp gã đạt được vị trí cốt cán cấp bốn sao, vậy thì càng hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận