Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 255: Ý đồ thật sự của Giang Dược
Chiêm tiên sinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Dược, hồi lâu mới thở dài một hơi.
"Anh Liễu, tôi đã nói hết lòng rồi. Giờ thì đến lượt anh móc tim móc phổi ra. Anh định xử lý tôi như thế nào? Nói một câu thống khoái đi, đừng trêu đùa tôi nữa."
Chiêm tiên sinh không hề chỉ ra những nghi vấn trong câu hỏi của Giang Dược, mà lựa chọn né tránh vấn đề đó. Càng như vậy, Giang Dược càng rõ ràng, câu hỏi của mình tuyệt đối đã khiến một kẻ cáo già như Chiêm tiên sinh hoài nghi.
"Xử lý thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào chính ông."
Giang Dược thản nhiên nói.
Chiêm tiên sinh xanh mặt, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Anh đùa với tôi đấy à? Tôi sẽ không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa."
"Ông chắc chứ?"
Giang Dược tiến lên hai bước, dao gọt trái cây kề vào sống mũi Chiêm tiên sinh.
Sắc mặt Chiêm tiên sinh trắng bệch, hiển nhiên đang sợ hãi đến cực điểm. Nhưng cuối cùng, ông vẫn nhắm mắt lại, kiên quyết lắc đầu.
"Anh giết đi, giết tôi đi."
"Ông thật sự cho rằng tôi không dám giết?"
"Dao trong tay anh, anh đương nhiên có thể giết. Nhưng thủ hạ của tôi sẽ quay lại ngay thôi. Để xem anh sẽ xử lý ra sao với bọn họ?"
"Có gì mà khó xử? Cùng giết thôi."
Giang Dược cười khẽ, nói giọng nhẹ nhàng.
"Anh Liễu! Anh đúng là hồ đồ rồi. Anh nhất định phải phản bội sao? Hay có người mua chuộc anh, hứa hẹn anh thứ gì đó không thực tế?"
Chiêm tiên sinh thực sự không hiểu, đứng trên lập trường của đại sư Liễu, dù có cảm thấy bị ủy khuất gì thì cũng không cần phải phản bội chứ?
Tổ chức của họ đối xử với kẻ phản bội, tuyệt đối là tàn nhẫn.
Dù đại sư Liễu là người cô độc, không có người thân để làm con tin, nhưng cũng không phải muốn là có thể cắt đứt quan hệ một cách dễ dàng như vậy.
Trừ phi y trốn cả đời ở một nơi hẻo lánh, không tiếp xúc với bên ngoài, bằng không, chỉ cần ra ngoài hoạt động, với khả năng thâm nhập mạnh mẽ của thế lực sau lưng bọn họ, vẫn có thể tìm thấy y.
Phản bội là con đường chết, hơn nữa sẽ chết rất thảm.
Đến lúc này, Chiêm tiên sinh hiển nhiên đã đoán ra đối phương đang dụ mình tiết lộ thông tin về thế lực sau lưng mình. Vì vậy, ông quyết định không nói thêm một lời nào nữa.
Theo suy đoán của ông, chắc chắn đã có người mua chuộc đại sư Liễu. Lẽ nào đại sư Liễu đã đầu quân cho chính phủ Tinh Thành?
Vậy nên, cái gọi là ông Đổng giác tỉnh lật bàn, rất có khả năng là do đại sư Liễu tự biên tự diễn, chỉ là một màn khổ nhục kế mà thôi?
Chẳng lẽ chính phủ Tinh Thành đã cảnh giác, bắt đầu thẩm thấu ngược vào nội bộ tổ chức của bọn họ rồi?
Chiêm tiên sinh nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình, hồi tưởng lại bản thân vừa mới nói nhiều như vậy, muốn khuyên đại sư Liễu hồi tâm chuyển ý, cung cấp rất nhiều thông tin, hoàn toàn là trúng bẫy của đại sư Liễu!
"Chiêm tiên sinh, tôi biết ông đang nghĩ cái gì. Ông đang trông cậy vào đám thủ hạ kia trở lại cứu ông, đúng không? Chỉ sợ ông phải thất vọng. Ông không có khả năng chờ đến bọn chúng trở về."
Chiêm tiên sinh trước đó hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì sau đó. Nghe Đại sư Liễu nói vậy, lòng Chiêm tiên sinh chợt lạnh. Chẳng lẽ thủ hạ mà mình phái đi đều bị đại sư Liễu tính toán, phản sát cả rồi ư?
"Anh Liễu, anh cần phải nghĩ rõ ràng hậu quả vạch mặt với tổ chức sẽ ra sao? Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, anh tốt nhất nên tranh thủ thời gian thu tay lại. Một khi trên tay anh dính máu của tôi, muốn hối hận cũng sẽ không còn kịp nữa đâu."
Giang Dược nở nụ cười:
"Chiêm tiên sinh, ông lấy đâu ra tự tin, cho rằng tôi nhất định sẽ hối hận? Nếu ông đã nói vậy, tôi còn thực sự muốn dính chút máu của ông."
Vừa dứt lời, Giang Dược giơ tay chém xuống, lưỡi dao xẹt qua bên tai Chiêm tiên sinh.
Tuy dao gọt trái cây chỉ là con dao dùng để cắt hoa quả, thế nhưng trong tay Giang Dược, con dao này lại chém sắt như chém bùn.
Chiêm tiên sinh chỉ cảm thấy bên tai nhói đau, một cái tai rơi xuống.
Giang Dược xuyên mũi dao qua chiếc lỗ tai rơi xuống đất kia, rồi tiến đến trước mặt Chiêm tiên sinh.
"Chiêm tiên sinh, như vậy đã tính là dính máu của ông chưa?"
Chiêm tiên sinh đau đến tê tâm liệt phế, toàn thân bị trói không thể cử động, nhe răng trợn mắt, mồ hôi hột to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trên trán.
"Tốt tốt tốt… Anh Liễu, anh khá lắm. Rốt cuộc ai đã cho anh lá gan phản bội tổ chức? Chính phủ sao? Anh đừng tưởng anh đầu quân vào chính phủ Tinh Thành, thì sẽ có thể rửa sạch những tội lỗi trước kia của mình! Những con quỷ nô mà anh chế tạo kia, con nào chả phải đã từng là thủ hạ dưới tay anh? Lúc ở Quảng trường Thời Đại Vân Sơn, vì chút tiền thù lao mà anh giết mấy người của Cục Hành động. Giờ anh còn muốn gia nhập bọn họ? Nằm mơ!"
Một khi thấy máu, Chiêm tiên sinh cuối cùng cũng hiểu được, đại sư Liễu đã quyết tâm không chết không thôi với mình, tuyệt không có đường lui.
Đại sư Liễu cười hì hì, đùa bỡn con dao gọt trái cây sắc bén, như thể đang chờ Chiêm tiên sinh tiếp tục chửi bới.
"Anh Liễu, chính phủ Tinh Thành rốt cuộc đã cho anh chỗ tốt gì, khiến anh như bị ma quỷ ám ảnh đến thế? Anh cho rằng, ôm được đùi của chính phủ, thì có thể gối cao không lo sao? Khoan nói đến việc họ có thể tính toán nợ cũ với anh hay không, anh cho rằng, làm phản đồ, tổ chức sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh cứ chờ xem!"
Giang Dược mỉm cười:
"Chiêm tiên sinh, ông nghĩ nhiều rồi. Tôi cũng không nói mình đã đầu quân cho chính phủ. Tôi sẽ xử lý nơi này sạch sẽ, sau đó để ông biến mất khỏi thế gian, rồi đổ tất cả mọi chuyện lên đầu ông. Đến lúc đó, cái mũ phản đồ sẽ do ông đội, cấp trên sẽ chỉ cho rằng Chiêm tiên sinh mới là kẻ phản bội, và tất cả hậu quả xấu, tự nhiên cũng sẽ do ông gánh chịu."
Chiêm tiên sinh cười lạnh:
"Tôi xưa nay vẫn trung thành tuyệt đối, cấp trên rất rõ ràng. Không phải anh muốn nói xấu tôi thì có thể được như ý."
"Trước khi xảy ra chuyện, ai cũng cảm thấy mình trung thành tuyệt đối, sau khi xảy ra chuyện, ai cũng giống như kẻ phản bội. Chiêm tiên sinh, những tin tức này đều là do ông tiết lộ, một kẻ ngoài cuộc như tôi thì có thể biết được bao nhiêu chứ? Ông cứ nói xem, nếu những việc chúng ta tâm sự với nhau nãy giờ bị tiết lộ ra ngoài, phía trên sẽ nghi ngờ ông, hay là nghi ngờ tôi?"
Hiện tại “đại sư Liễu” vẫn chưa phải là nhân viên nội bộ, nên có rất nhiều nội tình theo lẽ thường là không thể biết được. Như vậy, nếu những tin tức này bị tiết lộ, giữa Chiêm tiên sinh và đại sư Liễu, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra ai là kẻ phản bội tiết lộ bí mật.
Vẻ tự tin ban đầu trên mặt Chiêm tiên sinh lập tức trở nên khó coi.
"Anh Liễu, anh không thể phát rồ như thế!"
"Phát rồ? Đây chẳng qua là học theo các ông thôi. Chiêm tiên sinh, ông thử nói xem, hơn một trăm oan hồn ở chung cư Ngân Uyên có cảm thấy ông phát rồ hay không?"
"Nếu như hiện tại tôi triệu hồi những oan hồn này ra, giao ông cho chúng, và nói cho chúng biết ông mới là chủ mưu đằng sau vụ thảm án của chung cư Ngân Uyên, ông đoán chúng sẽ đối xử với ông như thế nào?"
"Điên rồi, điên rồi! Anh Liễu, anh điên thật rồi! Những người ở chung cư Ngân Uyên này đều là chết trong tay anh, có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Ông là cấp trên của tôi, không có sự đồng ý của ông, sao tôi dám làm như thế?"
"Anh đừng cố làm ra vẻ, đúng là tôi đồng ý cho anh. Nhưng rõ ràng anh mới là kẻ đưa ra lời đề nghị ban đầu, tôi chỉ là người báo cáo lên cấp trên, trải qua cấp trên phê duyệt đồng ý, mới cho phép anh làm. Tôi chỉ làm trạm trung chuyển, quyết định không phải tôi ra, thao tác cụ thể cũng không phải tôi làm. Coi như bàn về tội, nghiệp chướng của anh nặng nề hơn tôi nhiều."
"Thế còn việc bắt cóc bọn trẻ để áp chế người khác, hẳn cũng là ông làm chứ?"
"Anh đang nói con của ông Đổng? Đúng là tôi gọi người làm. Nhưng đó chẳng phải là vì giúp anh khống chế ông Đổng hay sao? Anh Liễu, anh thật là một kẻ cạn tàu ráo máng!"
Chiêm tiên sinh nghiến răng nghiến lợi, hung hãn trừng mắt Giang Dược, tròng mắt đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt.
Giang Dược lại ung dung không vội.
Chiêm tiên sinh đang mắng đại sư Liễu, còn kẻ giả mạo như hắn không hề cảm thấy áp lực gì.
Chờ đến khi Chiêm tiên sinh mắng miệng đắng lưỡi khô, Giang Dược mới mỉm cười:
"Chiêm tiên sinh, mắng cũng mắng rồi, có phải nên bình tĩnh một chút, nghe tôi phân tích hai câu không?"
"Phản đồ, dù anh lại rót mật vào tai tôi, cũng đừng nghĩ lừa tôi mở miệng nữa."
"Chiêm tiên sinh, đừng có bày đặt biểu diễn cái gì lòng son dạ sắt. Nếu ông thật có lòng trung nghĩa, lúc nãy đã không nói nhiều như vậy. Nói trắng ra, ai cũng có dục vọng cầu sinh. Tôi có thể hiểu được. Ông không muốn mang danh phản bội, cũng được thôi. Tôi có thể cho ông một con đường sống, nhưng nhất định phải đánh đổi một số thứ mới được."
"Hừ! Tôi khuyên anh đừng phí nước bọt."
Chiêm tiên sinh dường như đã quyết tâm chống đối.
"Nói ra thế lực sau lưng ông, tên tuổi và kết cấu, còn có mưu đồ ở Tinh Thành. Tôi có thể thề độc, thả ông một con đường sống."
Chiêm tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng, bĩu môi nói:
"Thề độc của kẻ phản đồ không đáng một xu."
Giang Dược cười ha ha:
"Ông xem đi, ông trước tiên để ý đến việc tôi thề độc có đáng tin hay không, chứ không phải là ông tuyệt đối sẽ không mở miệng. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh ông vẫn có dục vọng cầu sinh, chứng minh ông luôn miệng nói không làm phản đồ, cuối cùng chỉ là một khẩu hiệu cho có mà thôi. Chung quy, ông có phản bội hay không, vẫn là phải xem lợi ích có đủ hay không, có được đảm bảo hay không..."
Chiêm tiên sinh nhất thời nghẹn họng, không thể cãi lại.
Người không phải cỏ cây, sao có thể không có dục vọng cầu sinh?
Nhất là Chiêm tiên sinh đã từng hưởng thụ qua phú quý của nhân gian, không thể nghi ngờ là càng thêm tiếc mạng. Bất cứ ai còn có một chút hy vọng sống, sao có thể nguyện ý chết đi?
Giang Dược cũng không nóng nảy, nụ cười từ đầu đến cuối nở trên mặt, chăm chú nhìn vào Chiêm tiên sinh với vẻ nghiền ngẫm.
Chiêm tiên sinh bị nhìn chằm chằm như vậy, lúc đầu còn cố gắng trấn định, một bộ dáng "tuyệt không thỏa hiệp".
Trọn vẹn ba phút trôi qua, khí thế của Chiêm tiên sinh bỗng nhiên mềm nhũn xuống, uể oải nói:
"Anh Liễu, tôi nói thật với anh, tôi cũng không biết rõ tên gọi của tổ chức rốt cuộc là gì. Tôi đã từng đề cập với anh, đây là cơ mật không thể tiết lộ. Cấp bậc của tôi căn bản không có tư cách nghe ngóng cơ mật này. Còn về kết cầu, với quyền hạn của tôi, cũng không biết được bao nhiêu. Những gì tôi biết đã nói với anh lúc nãy cả rồi."
Giang Dược tỏ vẻ không tin, tiếp tục chèn ép:
"Tôi cho ông thêm một chút thời gian, ông hãy cố gắng suy nghĩ lại xem, còn có cái gì chưa nói, mà giá trị cũng đủ lớn, có thể đổi lấy mạng của mình không."
Chiêm tiên sinh chỉ là nhân vật cấp ba sao ở trong thế lực đó, không tiếp xúc được với vòng tròn hạch tâm, không nắm giữ được bí mật quan trọng, cũng là hợp lý.
Giang Dược thông qua thuật Đọc tâm, nhìn ra ông ta đã nói thật. Tuy nhiên hắn vẫn muốn thử thêm một chút nữa, biết đâu đối phương thật sự bỏ sót điều gì?
Nỗi đau đớn bên tai dường như kích phát dục vọng cầu sinh của Chiêm tiên sinh.
"Anh Liễu, anh đang bức tôi đến đường cùng đấy à?"
"Đổi một góc độ suy nghĩ, đây có lẽ là đang kéo ông ra khỏi vực sâu."
"Được rồi, tranh luận việc này không có ý nghĩa."
Chiêm tiên sinh thở dài vô lực.
"Vậy thì nói những gì có ý nghĩa đi."
"Anh làm sao chứng minh rằng anh sẽ thả tôi một con đường sống? Làm sao bảo đảm với tôi?"
"Chiêm tiên sinh, trước tiên ông phải chứng minh được ông có tình báo đáng giá đổi lấy mạng ông."
"Hừ! Tôi đương nhiên có tình báo, nhưng làm sao tôi biết anh không phải đang lừa tôi?"
Chiêm tiên sinh hiển nhiên cũng đã có kinh nghiệm, không dễ dàng mắc bẫy nữa, dù cho bên tai đang rất đau nhức.
Giang Dược đột nhiên đứng dậy, đi đến một bên sô pha phía sau, mò vào góc một chút, lôi ra một chiếc điện thoại di động đang quay video.
Chiếc điện thoại này được đặt ở vị trí cực kỳ kín đáo, góc quay cũng đã được chọn trước, vừa vặn hướng thẳng vào Chiêm tiên sinh, nhưng lại không đến mức quay được Giang Dược.
Ngay cả khi hắn giơ lưỡi dao gọt trái cây trước đó lên mặt Chiêm tiên sinh, cũng chỉ xuất hiện một bàn tay trong màn hình, không hề lộ mặt.
Giang Dược tắt chức năng quay video, rồi bật lại đoạn video vừa quay, chiếu trước mặt Chiêm tiên sinh.
"Nếu như đoạn video này bị cấp trên của ông nhìn thấy, ông nghĩ bọn họ sẽ xử lý ông thế nào?"
Lúc này, Chiêm tiên sinh mới thực sự biến sắc:
"Đồ hèn hạ!"
Đoạn video này chính là bằng chứng xác thực, dù cho Chiêm tiên sinh có một trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.
Mặc dù là ông bị ép buộc, nhưng cấp trên sẽ quan tâm đến chuyện đó sao?
Bán bí mật của tổ chức, chính là phản đồ, cho dù là bị tra tấn, hay là bị lợi dụng, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!
Giang Dược lại cười ha ha nói:
"Chiêm tiên sinh, ông cứ yên tâm chớ vội. Vẫn là câu nói cũ, thứ này nhìn bề ngoài có vẻ bất lợi cho ông, nhưng nếu đổi một góc độ suy nghĩ, đây chính là bảo đảm của tôi."
Chiêm tiên sinh nghi ngờ, khẩn trương vì sợ hãi, gân xanh trên trán nổi lên từng thớ, trông có vẻ dữ tợn.
Giang Dược tiếp tục:
"Nếu như tôi định giết ông, cần gì phải lưu lại bằng chứng này?"
"Chiêm tiên sinh là người thông minh, hẳn phải biết tôi lưu lại đoạn video này có lợi gì chứ?"
"Anh muốn dùng nó để áp chế tôi, khống chế tôi, để tôi thay anh làm việc?"
Chiêm tiên sinh hít một hơi lạnh, khàn giọng hỏi.
Hiển nhiên, ông ngàn vạn lần không ngờ tới đại sư Liễu lại có ý đồ này.
"Thế nào? Ông không muốn? Vẫn cảm thấy tôi không xứng khống chế ông?"
Chiêm tiên sinh bất lực thở dài:
"Anh Liễu, nếu như anh muốn khống chế tôi, để tôi đối nghịch với tổ chức, tôi khuyên anh nên dẹp ý nghĩ này đi. Nó hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, không thể nào thành công. Cuối cùng vẫn đều phải chết, còn không bằng hiện tại anh cho tôi ra đi thoải mái."
Giang Dược lại cười nhạt một tiếng:
"Với chút bản lĩnh của ông, thật sự không cần ông phải đối kháng cái gì. Yên tâm, tôi không cần ông ra tay, cũng không cần ông công khai phản bội. Ông chỉ cần... cho tôi một chút tin tức vào những thời điểm thích hợp."
"Anh muốn tôi làm gián điệp hai mang?"
"Làm việc với người thông minh quả nhiên đơn giản, đại khái chính là ý tứ này."
Chiêm tiên sinh chần chừ, hiển nhiên, ông có chút động tâm.
"Chiêm tiên sinh, muốn giữ được mạng mình, chung quy phải đánh đổi một số thứ. Ông bán mạng cho bọn chúng, nói cho cùng cũng chưa chắc đã là cam tâm tình nguyện. Hiện tại, ông coi như là bán mạng cho chính mình."
"Ông bán mạng cho bọn chúng, phải làm ra đủ loại hành vi mất hết tính người. Bán mạng cho mình, có thể coi như chuộc tội, giảm nhẹ một chút tội nghiệt."
Chiêm tiên sinh đắng chát cười một tiếng:
"Anh Liễu, anh làm tôi càng ngày càng hồ đồ. Lấy sự hiểu biết của tôi đối với anh, nói đến mất hết tính người, anh vượt xa tôi quá nhiều. Sao hiện tại anh lại đổi thành ăn chay niệm phật rồi? Mở miệng chuộc tội ngậm miệng chuộc tội. Anh nói vậy không thấy trái lòng mình sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận