Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 118: Lòng người còn hiểm ác hơn ma quỷ

Bên ngoài quán cà phê, đại sư Liễu bình chân như vại, hai tay ôm ngực, phảng phất hết thảy đều nắm chắc trong tay.
Nữ trợ lý kia phi thường hợp cách, khi cần cô xuất hiện kịp thời, khi không cần, cô có thể trở nên trong suốt như không khí.
Nhìn đồng hồ, nữ trợ lý khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
"Đại sư, bọn họ đã đi vào hơn năm phút. Không phải là có thay đổi gì chứ?”
"Có thể thay đổi đến đâu?" Đại sư Liễu ung dung cười một tiếng:
"Thế cục ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, chỉ có ta định đoạt, hiểu không? Bọn họ càng muốn được chia phí ra sân, thì càng không thể làm nên trò trống gì. Nếu không, thế cục xấu đi, đến lúc đó sẽ không phải là cái giá này nữa.”
Nữ trợ lý đăm chiêu gật đầu, lùi lại một bên, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, bên trong quán cà phê vang lên tiếng rầm rầm, giống như là tường bị đập vỡ, thanh âm vô cùng nặng nề, lại vang dội dị thường.
Nữ trợ lý giật mình:
"Đại sư, những con quỷ của ngài... sẽ không ra tay với sếp Diêm và trưởng ban Cao đấy chứ?”
“Không có khả năng!” Đại sư Liễu nói với giọng chắc chắn cực kỳ:
"Đi vào xem một chút."
Tuy y đã tính sẵn từ trước, nhưng nhìn trưởng ban Cao và sếp Diêm nửa ngày không ra, bên trong lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ít nhiều có chút hồ nghi.
Đi vào quán cà phê, đại sư Liễu gọi lên một tiếng:
"Sếp Diêm? Trưởng ban Cao?”
Quán cà phê trống rỗng, không có ai trả lời.
Giống như hai người vừa rồi đi vào, căn bản không ở bên trong.
Có gì đó không ổn.
Đại sư Liễu đi tới cái phòng khép hờ cửa kia, lại kêu một tiếng.
Vẫn không có phản hồi.
Đại sư Liễu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong không một bóng người.
Y lại đẩy cửa vào trong, bỗng nhiên lại vang lên một tiếng bịch.
Phía sau cánh cửa, thân thể trưởng ban Cao ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, cổ rõ ràng bị lệch, vừa nhìn đã biết là bị ngoại lực bẻ gãy.
Bức tường bên cạnh xuất hiện một cái lỗ rất lớn, cỡ chừng bằng thân thể một người trưởng thành.
Đại sư Liễu có chút trợn tròn mắt.
Vật liệu xây dựng bên trong trung tâm thương mại này cũng không tính là đặc biệt rắn chắc, nhưng cũng không phải muốn phá là có thể phá được.
Vừa rồi y quả thật nghe được một tiếng động nặng nề, chẳng lẽ là tiếng sếp Diêm tông vỡ tường chạy mất?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Y làm thế nào cũng không ngờ sếp Diêm và trưởng ban Cao sẽ tự giết lẫn nhau. Chẳng lẽ hai bên có lợi ích gì không đàm phán thỏa đáng, xuất hiện nội đấu?
Bọn họ muốn nội đấu, đại sư Liễu cũng không thèm quan tâm. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc thích hợp để nội đấu.
Thù lao diệt quỷ của bổn đại sư còn chờ mấy người xác nhận đây này!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thù lao này còn có thể thanh toán sao?
Thậm chí, đại sư Liễu rất hoài nghi, trưởng ban Cao vừa chết, phí ra sân cam kết lúc trước còn có hiệu lực sao?
Sẽ không phải cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, chả thu được tí lợi lộc gì chứ?
"Đại sư, sao lại như vậy?" Nữ trợ lý cũng trợn tròn mắt. Cô hiển nhiên cũng không hiểu đây rốt cuộc là hành vi gì.
"Mẹ nó, đây là muốn bổn đại sư bận rộn công toi một hồi sao? Lão Diêm hói kia muốn làm gì? Giết trưởng ban Cao, hẳn là lão ta muốn quỵt nợ?”
Nữ trợ lý lại không nhịn được nói:
"Đại sư, thật sự là sếp Diêm giết trưởng ban Cao sao? Sao em cứ cảm thấy có gì đó sai sai ấy?”
"Sai sai cái gì?"
"Lúc sếp Diêm một mình tiến vào, em đã cảm thấy không thích hợp. Ông ta không có bất kỳ động cơ nào để giết trưởng ban Cao, đúng không? Hai bên đều có lợi ích ràng buộc sâu sắc trong chuyện này, giết trưởng ban Cao, chẳng khác nào chặt đứt sợi dây liên kết này, đó chẳng phải là tự đoạn tài lộ của mình sao? Hơn nữa, còn làm tình hình phức tạp thêm. Ông ta đường đường là lãnh đạo cấp cao của Cục Hành động, cơ hồ ngay dưới mí mắt chúng ta giết trưởng ban Cao, chẳng lẽ không sợ chúng ta tố cáo? Thật vất vả mới leo được vị trí này, giờ bị dính vào việc mưu sát thuộc hạ, chẳng lẽ ông ta không còn muốn giữ cái nón quan trên đầu mình nữa ư?”
Suy nghĩ của nữ trợ lý rất rõ ràng.
Trải qua phân tích như vậy, đại sư Liễu cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
"Chẳng lẽ nói, còn có người thứ ba trong quán cà phê này?"
"Có phải người thứ ba hay không cũng chưa biết, có lẽ là tà ma khác?"
“Không có khả năng!” Đại sư Liễu kiên quyết phủ nhận: “Ta nhắc lại một lần nữa, Quảng trường Thời đại Vân Sơn tuyệt đối không tồn tại tà ma nào khác!”
"Vậy có lẽ... sếp Diêm căn bản không phải sếp Diêm, là tà ma biến thành?”
"Ý cô là... Kẻ sao chép?” Đại sư Liễu thất thanh nói.
“Hết thảy đều có khả năng!”
Đại sư Liễu lẩm bẩm nói:
"Vậy thì có chút ý tứ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau?”
"Đại sư, theo em thấy, mặc kệ ai giết trưởng ban Cao, nhất định phải tìm ra. Nếu không, rất có thể sẽ trở thành tai họa tiềm ẩn. Kế hoạch này rất có thể sẽ bị phá hủy.”
“Đáng chết, đáng chết!” Đại sư Liễu cực kỳ ảo não.
Nếu thế cục cứ tiếp tục phát triển như vậy, phí ra sân lẫn thù lao diệt quỷ của y có khả năng đều sẽ ngâm nước, y tuyệt đối không cho phép.
"Đại sư, có phải là nhóm người ban Hành động thứ ba của trưởng ban La giở trò quỷ hay không?"
"Bọn họ?"
"Đại sư đừng quên, vụ án Kẻ sao chép Tinh Thành là do ban Hành động thứ ba phụ trách. Nếu họ báo cáo láo con số của Kẻ sao chép, lưu lại một hai Kẻ sao chép ở bên cạnh sử dụng, hoàn toàn có thể chứ?”
Không thể không nói, trí tưởng tượng của vị nữ trợ lý này quá kinh khủng. Hơn nữa, suy luận của cô có vẻ phi thường hợp lý.
Sắc mặt đại sư Liễu thập phần khó coi.
"Mấy tên khốn kia rốt cuộc có vào trung tâm thương mại hay không?"
"Đại sư, nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời. Ngài nuôi mấy con quỷ nô, cần gì phải rụt rè, cứ thả ra hết cho em! Trung tâm thương mại lớn như vậy, em không tin mấy người bọn họ có thể trốn được đi đâu? Theo ý em, ngài cũng không nên vội vàng để cho quỷ nô động thủ với hai tên thủ hạ của trưởng ban Cao. Mặc dù làm thế có thể gây ra sự hoảng loạn, buộc họ phải trả thêm tiền, nhưng cứ như vậy, tiết tấu đều rối loạn. Em cảm thấy tình hình hiện tại rõ ràng có chút mất khống chế..."
Đại sư Liễu có chút ảo não vỗ vỗ đầu. Đích xác là y có chút vội vàng, dùng sức quá mạnh.
Y kỳ thật vẫn không quá quan tâm bọn trưởng ban La đang trốn ở đâu. Y chỉ quan tâm đến việc làm thế nào lấy được phí ra sân, làm thế nào bắt chẹt trưởng ban Cao và sếp Diêm, để bọn họ sợ mất hồn mất vía, như vậy mới có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện trả thêm tiền.
Cái gọi là lệ quỷ hay quẻ tượng, hoàn toàn là một tay y chế tạo.
Mục đích chỉ có một, thừa dịp cháy nhà mà hôi của, vớt càng nhiều lợi ích.
Về phần giết hai người vô tội?
Trong mắt loại người như y, cũng không khác mấy so với đập chết hai con ruồi.
Miễn là kế hoạch của y thành công, ai chết cũng không quan trọng.
“Cô thử nói một chút xem, chúng ta hiện tại nên làm gì?” Đại sư Liễu hỏi nữ trợ lý.
"Vẫn là phải tìm ra được mấy người kia trước, quyết không thể để cho bọn họ còn sống đi ra ngoài! Chỉ cần những người này đều chết, bên trong xảy ra chuyện gì còn không phải do chúng ta định đoạt hay sao? Đến lúc đó, vấn đề giải quyết xong, người chia tiền còn thiếu đi một người. Tựa hồ cũng không thiệt thòi?”
Hai mắt Đại sư Liễu sáng ngời.
Hình như thật đúng là vậy.
Chỉ cần vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn được giải quyết, bàn giao vài câu cho Cục Hành động, còn sợ bọn họ không chịu đưa phí ra sân? Còn sợ bọn họ không trả thêm tiền?
Không trả thù lao?
Cùng lắm thì lại náo loạn một chút quỷ là được rồi.
Có bị ma ám hay không, còn không phải do bổn đại sư định đoạt hay sao?
Đại sư Liễu đang đắc ý, bỗng nhiên hành lang vang lên một tiếng loảng xoảng, giống như là thanh âm thủy tinh vỡ vụn.
Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lao ra phía ngoài hành lang.
Ba giây sau khi hai người họ lao ra khỏi hành lang, một bóng người chui ra từ mặt bên kia của bức tường bị thủng, rõ ràng là Giang Dược ngụy trang thành sếp Diêm.
Hắn đưa tay mò xuống dưới một cái ghế, moi ra một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại vẫn đang ghi âm.
Giang Dược đóng ghi âm lại, nhanh chóng vọt trở vào trong lỗ thủng, biến mất vô tung vô ảnh.
Hiện tại, hắn cơ bản đã tìm hiểu rõ ràng toàn bộ tình huống.
Sự kiện quỷ dị ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, từ đầu đến cuối chính là âm mưu do người làm.
Mấy trăm người mất tích trong trung tâm thương mại, tuyệt đối là bị một nhóm người khống chế!
Mà đại sư Liễu này khả năng cao là đồng bọn của nhóm người đó. Về phần thế lực sau lưng họ rốt cuộc là ai, Giang Dược trước mắt không thể nào biết được. Có điều chỉ cần đại sư Liễu không chết, luôn có cơ hội làm rõ.
Sau khi mấy trăm người trong trung tâm thương mại bị người bắt cóc, thế lực sau lưng lại mua chuộc sếp Diêm, còn có trưởng ban Cao.
Cho nên, vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn, sếp Diêm mới phải đích thân ra tay.
Kỳ thật ông ta căn bản không phải tới điều tra vụ án, mà là tới chùi mông cho bọn người đó, tìm một lời giải thích hợp lý mà thôi.
Mà sếp Diêm và trưởng ban Cao lại không cam lòng tịch mịch, mới cấu kết với đại sư Liễu này, đến lừa gạt kinh phí Nhà nước.
Những tin tức này, có một phần là Giang Dược bức hỏi từ chỗ trưởng ban Cao, còn một phần là phân tích ra thông qua đối thoại vừa rồi của đại sư Liễu và nữ trợ lý.
Điều khiến Giang Dược sởn tóc gáy chính là, với địa vị của trưởng ban Cao, gã cũng không biết rõ lắm về tình hình cụ thể của thế lực bí ẩn nọ.
Qua đó có thể thấy được, cái thế lực này tuyệt đối không tầm thường.
Mà cũng đúng thôi.
Có thể làm cho lãnh đạo cấp cao của Cục Hành động như sếp Diêm đều phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe lệnh, đương nhiên sẽ không phải thế lực thông thường.
Tại sao Tinh Thành lại có một thế lực đáng sợ đến vậy?
Chẳng lẽ là thế giới của quỷ dị đã thẩm thấu vào Tinh Thành?
Thế lực này căn bản không phải là thế lực của con người, mà là thế lực của quỷ dị?
Chỉ tiếc, những thắc mắc này, trưởng ban Cao cũng không thể cho ra đáp án chính xác.
Sau cùng gã đã bị Giang Dược thủ tiêu.
Loại sâu mọt chỉ biết ăn mà không biết làm này, Giang Dược xử lý gã, chẳng những không cảm thấy không khỏe, ngược lại còn có một loại khoái trá khó hiểu.
Tiến vào thời đại quỷ dị, trải qua rất nhiều sự kiện quỷ dị trước đó, tâm tính Giang Dược sớm đã không bị quy tắc trong quá khứ trói buộc. Tuy nói giết người không phải dễ dàng gì, nhưng sớm hay muộn, cuối cùng cũng phải đi tới bước này.
Giang Dược đã sớm biết đại sư Liễu là kẻ lường gạt, nhưng điều khiến hắn không thể ngờ tới chính là hai thủ hạ của trưởng ban Cao lại bị quỷ nô do đại sư Liễu nuôi dưỡng giết chết, quả thực có chút đổi mới tam quan của Giang Dược.
Lòng người lại có thể hiểm ác đến trình độ như vậy. Chỉ vì bắt chẹt thêm tiền thù lao, thoạt nhìn đều là người trên cùng một con thuyền, vậy mà nói giết là giết.
Sau khi giết còn bày đặt giả thần giả quỷ.
Lúc trước đại sư Liễu từng nói mình có bí pháp có thể tìm ra người sống trong trung tâm thương mại, hẳn là cũng dựa vào quỷ nô.
Làm rõ chân tướng sự việc, áp lực trong lòng Giang Dược cũng giảm bớt phần nào.
Quỷ nô gì đó, Giang Dược cũng không sợ cho lắm.
Hắn nhanh chóng đi xuống hành lang, từ phía bên kia trở về cửa hàng thời trang nữ lúc trước.
Ba người trưởng ban La đang rất lo lắng. Bên ngoài cửa hàng, nào là tiếng kêu thảm thiết, rồi tiếng súng nổ, rồi lại tiếng thủy tinh vỡ vụn, vậy mà họ chỉ có thể sốt ruột chờ ở đây.
Nhìn thấy Giang Dược cuối cùng đã chịu trở về, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trưởng ban La, trước đó ông nói bọn họ phái người, bảo không phải mất tích thì cũng là lạc đường, có đúng không?"
"Đúng thế."
"Vậy người bọn họ phái ra, đều là người của ban Hành động thứ năm phải không?"
"Đây là khu vực do ban thứ năm quản lý, trưởng ban Cao đương nhiên là phái ra thủ hạ đắc lực của mình. Mà kỳ thật cũng chỉ phái ba bốn người thôi.”
Quả nhiên là thế. Như vậy có thể nói thông.
Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, căn bản cũng không có yêu ma quỷ quái gì, cũng không tồn tại mê cung mê trận gì cả, làm sao có thể lạc đường? Làm thế nào có thể mất tích ngay sau khi bước vào?
Khả năng cao là người của ban Hành động thứ năm nghe theo trưởng ban Cao, cố ý phối hợp diễn kịch mà thôi!
"Cậu Giang, tình huống bây giờ thế nào rồi?"
"Tình huống tương đối phức tạp..." Giang Dược nói ít mà ý nhiều, tóm gọn tình huống đại khái một phen.
Trưởng ban La nghe xong, lại nghe đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa đại sư Liễu và nữ trợ lý mà Giang Dược đưa cho, ông trợn mắt há hốc mồm, cả người đều không khỏe.
Ông có nghĩ nát óc cũng tuyệt đối nghĩ không ra chuyện quỷ dị ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, từ đầu đến cuối lại chỉ là một cú lừa?
Hơn nữa, nhóm người chung phe với nhau kia lại vẫn tính kế lẫn nhau, còn đen ăn đen?
Trưởng ban La hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tư lộn xộn của mình, tạm thời bỏ qua nghi vấn về Kẻ sao chép mà vị nữ thư ký kia từng nhắc tới trong đoạn ghi âm, hỏi Giang Dược:
"Cậu Giang, nếu như là do người làm, vậy mấy trăm người kia rốt cuộc đã đi đâu?"
"Hẳn là các ông đều đã xem qua video giám sát các lối ra vào bên ngoài trung tâm thương mại rồi chứ? Ông có thấy chiếc xe đáng ngờ nào, hoặc nhân vật khả nghi nào xuất hiện hay không?”
"Không, tuyệt đối không có! Để vận chuyển hàng trăm người, phải cần bao nhiêu chiếc xe? Cho dù là xe buýt cũng cần không ít chứ? Động tĩnh lớn như vậy, camera giám sát không thể nào không quay tới!”
"Nếu vậy, tôi hoài nghi, hoặc là trung tâm thương mại này còn có mật đạo, hoặc là những người đó căn bản vẫn chưa rời đi, mà còn ở trong trung tâm thương mại!”
"Vẫn còn trong đây? Không thể nào chứ?”
"Trưởng ban La, chuyện này có khả năng liên quan đến lãnh đạo Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành, ông xác định muốn nhúng tay vô vũng nước đục này hay sao?"
Trưởng ban La híp đôi mắt hẹp của mình, lạnh lùng nói:
"Tôi bất kể người đó có phải làm lãnh đạo hay không, chỉ cần phạm tội, tôi phải xử tới cùng!”
“Hay, hay lắm!”
Giang Dược nói:
"Nếu tôi đoán không sai, mấy con quỷ nô của đại sư Liễu rất nhanh sẽ tìm tới nơi này.”
Nếu như không phải lúc trước đại sư Liễu có toan tính nhỏ, muốn tranh thủ thêm thù lao, điều quỷ nô đi giết người, đe dọa trưởng ban Cao và "sếp Diêm", phỏng chừng những quỷ nô kia đã sớm tìm được bọn Tam Cẩu.
Hiện tại, đại sư Liễu và nữ trợ lý đã đạt thành nhất trí, mục tiêu chính là mấy người bọn họ.
“Đến hay lắm!” Tam Cẩu nóng lòng muốn thử.
Trải qua trận đại chiến ở Bàn Thạch Lĩnh, mấy con quỷ nô thật sự là không dọa được bọn Giang Dược.
Có điều, Giang Dược lúc này lại không muốn cứng đối cứng với đại sư Liễu. Hiện tại đối đầu sẽ bại lộ thực lực chân thật, gây khó khăn cho việc điều tra kế tiếp.
Tâm tư của trưởng ban La hiển nhiên giống như Giang Dược.
"Cậu Giang, theo tôi thấy, hiện tại chúng ta không nên dây dưa với cái tay đại sư này. Chi bằng chúng ta ra ngoài trước, tôi đi triệu tập nhân mã, điều động thiết bị.”
Nếu cả mấy trăm người sống đều ở trong trung tâm thương mại, mặc kệ che giấu tốt đến cỡ nào, chỉ cần mấy con cảnh khuyển, hoặc thả vài cái máy dò tín hiệu sự sống là đủ rồi.
Đây cũng không phải một việc khó khăn.
"Trưởng ban La, ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ, một khi ông đã quyết định nhúng tay vào, liền đồng nghĩa xé rách mặt nạ với một ít người, thậm chí đắc tội thế lực bí ẩn mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, có thể khiến ông bốc hơi khỏi nhân gian trong nháy mắt."
Đây cũng không phải Giang Dược đe dọa suông. Thế lực sau lưng tất cả những chuyện này tuyệt đối có khả năng đó.
Ngay cả sếp Diêm chức vụ cao hơn trưởng ban La mấy cấp cũng phải bó tay, với địa vị của trưởng ban La, thật đúng là không chịu nổi.
"Cậu Giang, cậu có biết tôi đã làm công việc này mấy năm rồi không?"
"Năm năm? Mười năm?”
"Hai mươi năm! Tôi năm nay ba mươi sáu tuổi, khi tôi tròn mười sáu đã gia nhập ban ngành đặc biệt. Từ ngày đó trở đi, tôi đã thề phải đấu tranh đến cùng với mọi thế lực tà ác, không chết không thôi. Bởi vì năm đó tôi đã mất tất cả những người thân yêu của tôi! Kể từ đó, tôi không kết hôn, không vợ không con, không qua lại với bất kỳ họ hàng hay bạn học cùng lớp nào, xa lánh tất cả các mối quan hệ, luôn để cho mình trong tình trạng cô đơn, cậu có biết tại sao không?”
"Bởi vì, ngoại trừ một thân năm mươi kí lô này, tôi muốn để mình không còn gì để mất! Bằng cách này, tôi sẽ không bao giờ sợ hãi, gặp nguy hiểm, tôi có thể luôn đi ở đằng trước!”
"Cho nên, cậu cảm thấy, tôi sẽ sợ sao?"
Đôi mắt hẹp của trưởng ban La mở to trước nay chưa từng có, nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Dược.
Trong lúc nhất thời, Giang Dược không nói nên lời.
Đối mặt với ánh mắt của trưởng ban La, Giang Dược xấu hổ không thôi. Trước giờ, hắn luôn cảm thấy trưởng ban La đang dụ khị hắn, hiện tại xem ra, là mình vẫn luôn trách oan ông ấy?
Rất nhiều việc Giang Dược vốn dĩ không hiểu cho lắm, khoảnh khắc này, hắn đều hiểu.
Vì sao trưởng ban La dám vỗ bàn với cấp trên?
Vì sao ông ấy rõ ràng không có bao nhiêu lá bài tẩy, lại luôn dám nhúng tay vào những vụ án quỷ dị?
Vì sao chú Hàn đều sợ hãi rụt rè, mà trưởng ban La lại dám nửa đêm đi nhà xác lật thi thể?
Bởi vì, ông ấy không hề sợ hãi.
Bởi vì, ông ấy cảm thấy mình không có gì để mất!
“Được lắm, chú La, tôi quyết định kết giao người bạn này. Chú cũng đừng sợ tôi sẽ làm liên lụy chú nhé.” Giang Dược thật lòng nói.
"Ha ha, tôi thấy trái lại thì có. Đi, chúng ta xuống lầu thôi." Trưởng ban La nói với giọng bình tĩnh.
Một nhóm bốn người xuống thông qua cầu thang thoát hiểm.
Vừa xuống lầu một, Tam Cẩu bỗng nhiên nháy mắt với Giang Dược.
Giang Dược lĩnh hội trong lòng, biết có quỷ tiếp cận.
Trưởng ban La hiện tại cũng quen thuộc tiết tấu của Giang Dược và Tam Cẩu, phi thường phối hợp lấy ra súng ống, cùng Dương Thông chia ra bảo vệ trước mặt Giang Dược và Tam Cẩu.
Ngay khi bọn họ nghiêm túc chờ đợi, vẻ mặt Tam Cẩu bỗng nhiên buông lỏng, kinh ngạc vô cùng.
"Anh hai, con quỷ này lại tự mình lui. Có vẻ như nó sợ chúng ta?”
Kỳ thật không cần Tam Cẩu nhắc nhở, Giang Dược cũng cảm giác được quỷ khí mơ hồ giống như đang không ngừng lui về phía sau. Bằng vào trực giác của mình, hắn phán đoán thực lực của con quỷ nô này cũng không mạnh bằng con quỷ nô của Triệu Thủ Ngân.
Nói cách khác, năng lực ngự quỷ của đại sư Liễu này rất có khả năng còn thua cả Triệu Thủ Ngân.
Đương nhiên, loại biến thái như Triệu Thủ Ngân vốn là rất hiếm có, ngàn vạn người cũng chưa chắc được một. Vừa có một thân tà thuật, còn có tâm lý biến thái, điều mấu chốt nhất chính là, Triệu Thủ Ngân còn không thích nhập thế, chỉ mưu đồ ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh, hoàn toàn không bị thế tục muôn màu muôn vẻ mê hoặc.
Nói về sức chịu đựng nỗi cô tịch này, đại sư Liễu có thúc ngựa của không đuổi kịp.
Quỷ nô tự lùi lại, bọn Giang Dược đương nhiên cũng sẽ không truy kích, ba người thuận lợi ra khỏi trung tâm thương mại từ cửa ra vào phía tây.
Bên ngoài đã gần trưa.
Đương nhiên, xung quanh Quảng trường Thời đại Vân Sơn vẫn giới nghiêm như cũ.
Ra khỏi trung tâm, tín hiệu điện thoại di động đã được khôi phục.
"Chú La này, nhờ chú tìm giúp kỹ thuật viên của Sở Thông tin và Truyền thông đến xem xét một chút, tín hiệu điện thoại di động ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn này rất có thể là bị che chắn nhân tạo."
"Yên tâm, đây đều là vấn đề nhỏ, không cần đến Sở Thông tin và Truyền thông, thủ hạ của tôi cũng có loại nhân tài này."
Trưởng ban La rõ ràng khác biệt với tay trưởng ban họ Cao kia.
Ông thật tâm thật ý gây dựng sự nghiệp, cho nên tìm kiếm rất nhiều nhân tài có đủ loại kỹ năng chuyên môn. Nhân tài trong lĩnh vực viễn thông vốn là không thể thiếu đối với ngành này, trưởng ban La khẳng định là sẽ không bỏ sót.
Trưởng ban La trở lại trong đội ngũ, thấp giọng dặn dò Hàn Dực Minh vài câu.
Vừa nói xong, thư ký của sếp Diêm liền bước nhanh tới, muốn ông đi qua một chút.
Lúc này sếp Diêm đang ngồi dưới một cái ô to che nắng.
Có thể thấy, tuy lãnh đạo có chút không vui, nhưng cũng không rút đi sớm. Điều này cũng chứng tỏ ông ta cực kỳ để ý đến vụ án ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn,.
Đáng tiếc, Giang Dược biết nội tình, biết lo âu chân chính của sếp Diêm cái gì.
Đơn giản chỉ là hai chuyện. Một là lo lắng cục diện này có thể kết thúc hoàn mỹ hay không, có thể bàn giao cho cả lãnh đạo phía trên lẫn thuộc hạ cấp dưới hay không. Hai là phần phí ra sân chia cho mình có tới tay được hay không.
Giang Dược đi cùng trưởng ban La, đi tới trước ô che nắng.
Sếp Diêm cao giọng hỏi:
"Trưởng ban La, sao tổ của trưởng ban Cao không đi ra cùng? Bên trong có phát hiện gì không?”
Hai mươi năm kinh nghiệm hành nghề, trưởng ban La đã sớm học được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
"Báo cáo sếp, chúng tôi đi vào dạo một vòng, nói một câu có thể mọi người không tin lắm. Trong đấy căn bản không có gì khác thường. Không tin các anh có thể đi vào xem một chút, cái trung tâm thương mại này, hoàn toàn có thể ra vào tự nhiên.”
Sếp Diêm không vui nói:
"Anh nói thế thì mấy trăm người mất tích kia đâu, bọn họ bốc hơi hết cả rồi à?”
"Dù sao tôi chẳng thể tin được đây là sự kiện quỷ dị." Trưởng ban La trả lời rất dứt khoát.
Mấy trưởng ban Hành động khác vẫn tương đối tin phục La Đằng. Nghe ông nói như vậy, đều có vài phần tin tưởng.
"Ha ha, mặc kệ có phải là sự kiện quỷ dị hay không, chờ nhóm của trưởng ban Cao đi ra, không phải sẽ biết sao?"
"Sếp Diêm, tôi xin mang một nhóm nhân viên đi vào cẩn thận tìm kiếm một phen." Trưởng ban La lại xung phong nhận việc.
"Anh?" Sếp Diêm liếc xéo trưởng ban La một cái:
"Vụ án trong tay anh đã làm xong chưa? Quy củ của cục chúng ta, lẽ nào anh không biết? Trừ phi ban thứ năm thất bại, bằng không anh đang có chút vượt quá giới hạn đấy!”
“Hì hì, tôi nghĩ lãnh đạo gọi tôi tới đây, không phải là muốn tôi xuất lực hay sao?”
"Tôi gọi anh tới đây, đó là kỷ luật, là để các anh tới đưa ra kiến nghị cho ban thứ năm. Còn chủ lực thì vẫn phải để ban thứ năm làm. Đây là gọi phân công công tác, kỷ luật nghiêm minh, có hiểu không?” Sếp Diêm nói với giọng hách dịch.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên cửa nam bên kia xuất hiện hai bóng người, rõ ràng là đại sư Liễu và vị nữ trợ lý kia.
Sắc mặt đại sư Liễu cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy trưởng ban La và Giang Dược ở trước mặt sếp Diêm, sắc mặt càng vặn vẹo hơn.
“Sếp Diêm, tôi muốn tố cáo!” Đại sư Liễu bước nhanh tới:
"Tôi rất hoài nghi, mấy người này có vấn đề, trong bọn họ nhất định có Kẻ sao chép! Hơn nữa, bọn họ còn giết trưởng ban Cao và hai thủ hạ của cậu ta!”
Đại sư Liễu ác nhân cáo trạng trước, vừa gặp mặt, trực tiếp hắt một chậu nước bẩn vào bọn trưởng ban La.
Sếp Diêm chấn động tại chỗ, trực tiếp đứng lên từ ghế dựa, lui ra vài bước, rời xa trưởng ban La và Giang Dược.
Trưởng ban La cười lạnh:
"Đại sư Liễu, chúng ta nói chuyện cũng phải có chứng cứ được hay không? Mấy người Trưởng ban Cao rõ ràng đi cùng với các ông, giờ ông lại cắn ngược chúng tôi, đây là lý lẽ gì? Kẻ sao chép? Trí tưởng tượng của ông cũng phong phú quá nhỉ? Ông nghĩ ai trong chúng tôi giống với Kẻ sao chép?”
"Tư liệu của Kẻ sao chép, tôi đã thông báo trong cục từ lâu, Kẻ sao chép có đặc điểm gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Ông nói chúng tôi có một Kẻ sao chép, cứ việc kiểm tra. Ngược lại là các ông, lén la lén lút, tôi rất hoài nghi, Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, có phải do các ông cố ý sắp đặt hay không, mục đích là để lừa lấy phí ra sân, kiếm ba thứ đồng tiền dơ bẩn?”
Trưởng ban La biết rõ nội tình, càng không sợ đôi co với tay đại sư Liễu này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận