Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 302: Đóng gói bán

"Mập mạp, làm việc thôi."
Giang Dược vỗ vai Đồng Địch bên cạnh.
Theo quy định giao dịch, tất cả những người tham gia giao dịch đều có thể ra giá cho ba món bảo vật này, trước khi ra giá, họ có thể lên xem xét nghiên cứu bảo vật.
Tất nhiên, trong quá trình xem xét, bảo vật chỉ có thể ở trong tủ trưng bày, tuyệt đối không được chạm tay vào. Điều này cũng là để tránh trường hợp ai đó đánh tráo hay động tay động chân vào bảo vật, dẫn đến xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Ba món bảo vật của chủ nhân vị trí số một không được các chuyên gia đánh giá cao, vì vậy số lượng người tham gia trả giá không nhiều, ngoài viên dạ minh châu được vài người trả giá ra, hai món bảo vật khác, về cơ bản là không ai thèm.
Chuỗi đeo tay bị chuyên gia đánh giá là kém xa bùa Kháng tà lần trước, mọi người không mấy hứng thú cũng dễ hiểu. Thảm hại nhất vẫn là cuộn tranh, vì chuyên gia đều nói không chắc chắn, dẫn đến gần như không ai hỏi giá nó. Điều này khiến chủ nhân vị trí số một rất bực bội, cảm thấy chợ đen này không có người biết hàng.
Nhìn thấy Giang Dược và Đồng Địch đang lượn quanh cuộn tranh, chủ nhân vị trí số một tự nhiên nhận ra hai người họ.
Thật là có duyên số!
"Thế nào, anh bạn, anh có hứng thú với cuộn tranh này hả?"
"Tôi nói cho anh biết, cuộn tranh của tôi thật đúng là một món đồ cổ, ít nhất phải có lịch sử hai ba nghìn năm rồi. Anh xem đường vân, xem chất liệu, vừa nhìn là đã biết không phải thứ tầm thường. Nếu tôi nói là gia truyền thì anh chắc sẽ không tin, thực ra là tôi mua lại từ một ông lão ở dưới quê. Tổ tiên ông lão này cũng từng có thời thịnh vượng, nhưng con cháu bất hiếu, đời sau càng ngày càng sa sút, đến đời ông ấy thì đã rất khó khăn. Ông lão này cả đời độc thân, ngay cả một đứa con nối dõi tông đường cũng không có. Đồ tốt không có người truyền lại, chỉ còn hai con đường: hoặc là bán đi, hoặc là mang theo vào quan tài. Tôi thấy nó quả thực không tầm thường, tốn không ít tiền mới mua được tới tay..."
Giang Dược nghe kể chuyện, cũng không tỏ bất cứ thái độ gì. Hắn chỉ quan tâm tới món đồ, đồ không tốt thì có ba hoa đủ trò đủ kiểu cũng chỉ là vô ích. Nhìn từ bề ngoài thì cuộn tranh này đích thực khá cũ kỹ, nhưng hắn cũng sẽ không võ đoán. Dù sao, có sẵn dị năng của Đồng Địch, ngu gì mà không dùng?
"Trước khoan nói đến cuộn tranh này. Viên dạ minh châu kia, hình như cũng có chút ý tứ."
Giang Dược cười cười nhìn chằm chằm dạ minh châu, tỏ vẻ hứng thú.
Người đó nói với giọng điệu kiêu ngạo:
"Nói đến viên ngọc này, người quan tâm nhiều lắm. Có điều giá đưa ra không đạt được kỳ vọng của tôi, nên tôi vẫn không muốn bán."
"Xem ra anh kỳ vọng rất cao vào nó nhỉ?"
"Đó là đương nhiên, nó thật sự rất quý giá. Càng về sau, giá trị của nó sẽ càng rõ ràng. Anh bạn, đừng trách tôi nói thẳng, anh thiếu tiền tới mức phải đổi vị trí số một với tôi, sợ là anh không có khả năng ra giá cao lấy nó?"
Phong cách nói chuyện của người này, quả nhiên giống với phong cách làm việc của ông ta.
Trước đó đổi vị trí số một, ông ta dứt khoát ra giá mười hai triệu, lúc này lại trực tiếp tỏ ra khinh thường Giang Dược, không thèm che giấu chút nào.
Giang Dược lại không để ý.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ thẳng thắn, nói không chừng lại là chiêu trò nói thách thì sao?
Hắn đi đến trước mặt chuỗi đeo tay:
"Thật đáng tiếc chuỗi đeo tay này, nhìn bề ngoài quả thực không tệ, nhưng lại là hàng kém chất lượng."
Thích tổn thương lẫn nhau a? Bàn về độc mồm độc miệng, Giang Dược cũng không hề kém cạnh.
Đối phương lập tức trở nên bực bội.
Lời của Giang Dược khó nghe thật, nhưng chuỗi đeo tay này đã được chuyên gia uy tín thẩm định qua. Cho dù ông muốn cãi lại, cũng không thể chống lại kết quả được các chuyên gia nhất trí.
"Anh bạn, nếu chuỗi đeo tay này đã là thứ vô dụng, chi bằng chuyển nhượng cho tôi với giá rẻ đi."
Giang Dược không đợi đối phương lên tiếng, đã cướp lời nói tiếp.
Người đó nhìn Giang Dược từ trên xuống dưới, vẻ mặt có chút coi thường.
"Đừng nhìn chuỗi đeo tay của tôi không được các chuyên gia yêu thích, nhưng nó cũng không phải là thứ mà ai cũng có tư cách để nhòm ngó. Anh muốn sao? Cũng được, anh tính lấy gì để đổi?"
"Trao đổi thì thôi, tôi muốn mua lại nó với giá tám trăm ngàn tệ, anh thấy thế nào?"
Lời báo giá này không gây tổn thương gì, nhưng lại mang tính xúc phạm cực mạnh.
Người đó nghe thấy lời báo giá này, suýt nữa thì phát khùng tại chỗ.
"Tám trăm ngàn tệ? Anh đang đùa tôi đấy à? Anh vừa mới lấy của tôi mười hai triệu, quay lại báo giá cho tôi tám trăm ngàn? Hóa ra anh không những muốn lấy tiền của tôi, còn muốn lấy không đồ của tôi?"
Giang Dược nhún vai:
"Anh bình tĩnh nào! Chuyện nào ra chuyện nấy. Mười hai triệu là để mua vị trí rút thăm. Còn tám trăm ngàn là giá trị thực tế của chuỗi đeo tay này. Chuyên gia đã thẩm định nó không phải là linh vật, anh không thể đòi hỏi nó được giá của linh vật chứ?"
Người đó há to miệng, hồi lâu không biết phải nói gì.
"Nếu anh không hài lòng thì có thể ra giá. Chúng ta thương lượng, không tổn thương hòa khí. Mua bán không thành thì nhân nghĩa vẫn còn ở đó mà."
Lời lẽ rõ ràng rất đáng đánh, nhưng từ miệng Giang Dược nói ra, lại có vẻ rất có lý.
"Người anh em, mỗi vị trí bốc thăm đều có thời gian hạn chế. Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để lấy vị trí số một, không thể lãng phí hết chứ? Nếu cả ba món đồ mà không bán được món nào, chẳng phải là lãng phí trắng mười hai triệu sao?"
Nghe vẫn có vẻ rất có lý, nhưng làm sao lại khiến người ta tức giận vậy nè?
Nếu không phải đang ở chợ đen, ông ta gần như đã muốn nổi điên đánh người.
Lúc này, lại có mấy người khác đến, đưa ra vài lời báo giá cho viên dạ minh châu.
Nhưng những lời báo giá này, càng lúc càng thấp, tính chất xúc phạm cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không có chút thành ý nào. Điều này khiến ông ta càng tức giận hơn.
Chết tiệt, mình có phải đang gặp xui xẻo không vậy?
Cái đám người này, tính ăn tươi nuốt sống mình luôn hay sao?
Cho dù chuỗi đeo tay kia là đồ bỏ đi, nhưng viên dạ minh châu không phải là bảo vật sao? Cuộn tranh kia không phải là thứ tốt sao?
Không biết hàng đã đành, lại còn liên tục đưa ra những lời báo giá xúc phạm, những người này thật đúng là chẳng ra làm sao!
Nghĩ lại mình đã bỏ ra mười hai triệu để đổi lấy vị trí số một, bây giờ xem ra, càng ngồi vững danh hiệu kẻ ngốc lắm tiền.
Điều đáng tức giận là, gã kia đã được lợi lại còn khoe mẽ, còn ra giá tám trăm ngàn, đây đúng thật là quá đáng.
Lúc này ông ta hoàn toàn bị cảm xúc tức giận chiếm lấy, suýt nữa đã thu lại ba món bảo vật, từ bỏ hội nghị giao dịch.
Sau khi từ chối toàn bộ những lời ra giá đối với viên dạ minh châu, người đàn ông vừa quay lại thì lại thấy Giang Dược mỉm cười đứng đằng sau hắn.
"Người anh em, hay là tôi ra giá ba triệu để mua cả cuộn tranh và chuỗi đeo tay. Lời báo giá này coi như rất có thành ý rồi nhé?"
"Anh tránh xa tôi ra."
Người đàn ông cố gắng kiềm chế lửa giận.
So với bảng giá của những người khác, lời báo giá ba triệu này kỳ thực đã không tính là thấp, cũng coi như có chút thành ý. Dù sao, không ai thực sự coi trọng hai món đồ này.
Giang Dược có thể trả ba triệu, thực sự cũng coi như khá công đạo.
Nhưng ngặt nổi hắn vừa kiếm được mười hai triệu từ chính tay mình, quay đầu lại đưa ra cái giá ba triệu, so sánh một chút, nhìn kiểu gì cũng thấy nực cười.
Nếu ông bán hai món cho đối phương với giá ba triệu, viên dạ minh châu lại không bán được, đến lúc đó ông mang dạ minh châu về, cả chuyến đi chợ đen này của ông chẳng phải tương đương biếu không hắn chín triệu, còn tặng cho hắn cả vòng tay lẫn cuộn tranh?
Nếu thực sự giao dịch thành công, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử chợ đen.
Giang Dược cũng không tức giận, khá kiên trì nói:
"Người anh em, chúng ta cũng đừng đánh đố nhau nữa. Mua bán là mua bán, không nên để cảm xúc lẫn lộn vào trong đó. Nếu anh cảm thấy bảng giá của tôi không đủ, anh cứ đưa một cái giá. Chúng ta thương lượng tốt, nói không chừng có thể giao dịch thành công?"
Người đàn ông tức giận đầy bụng, không biết phát tiết đi đâu.
Thấy Giang Dược cứng đầu, người đàn ông lạnh lùng nói:
"Đừng có chém gió với tôi, dù anh có nói hoa mỹ thế nào, tôi cũng tuyệt đối không bán rẻ đồ tốt của mình. Muốn mua? Được, mang đồ tốt đến đổi. Tiền mặt thì miễn bàn, tôi không thiếu tiền!"
Ái chà, lại là một kẻ không thiếu tiền.
Thế là hy vọng mua được bằng tiền của Giang Dược tan thành mây khói.
Hắn cũng đã nhận ra, tay này có lẽ thật không thiếu tiền. mà là thiếu mặt mũi.
Một người có thể bỏ ra mười hai triệu chỉ để đổi vị trí, hẳn là rất giàu có.
Giang Dược giả vờ nhăn nhó gãi đầu:
"Hai món này của anh, một món không phải linh vật, một món chuyên gia cũng không chắc chắn. Bản thân tôi cũng không dư dả gì, nếu không thì cũng không cần phải cò kè mặc cả với anh. Nếu chỉ có hai món này, tôi cũng không muốn lấy đồ tốt ra đổi. Hay là thế này, anh bán luôn cả ba món cho tôi, tôi sẽ đổi thứ tốt cho anh, thế nào?"
"Bằng vào anh? Anh có thực lực đổi cả ba món này sao?"
Cũng khó trách ông ta coi thường Giang Dược. Chỉ cần nhìn cách Giang Dược trả giá là đủ biết Giang Dược hoàn toàn là một kẻ nghèo kiết xác, chỉ đến chợ đen để tham gia náo nhiệt.
Cũng không biết số hên thế nào mà lại rút trúng vị trí số một.
Một người chỉ vì mười hai triệu mà bán đi vị trí của mình, thì có thể có được thứ tốt gì?
Không có đồ tốt mà lại muốn sở hữu cả ba món bảo vật của mình? Thật sự là nực cười.
Giang Dược cười hì hì nói:
"Anh thấy đồ của anh là thứ tốt, nhưng những người khác lại không cho là thế, bằng không tại sao họ lại báo giá thấp như vậy? Dù gì thì anh cũng đã nghe nhiều lời báo giá xúc phạm rồi, nghe thêm một lời của tôi cũng có sao đâu?"
"Hừ, anh muốn báo giá cũng có thể, nhưng tốt nhất là nên cân nhắc kỹ, không có thực lực và thành ý thì tốt nhất đừng làm mất mặt."
"Tôi ra giá một tấm bùa Kháng lửa, đổi hết ba món đồ của anh, anh thấy thế nào?"
Bùa Kháng lửa?
Người đàn ông giật mình.
Ông ta đương nhiên biết nó là đồ tốt, lần giao dịch trước ông cũng tham gia. Đáng tiếc là không kịp mua.
Lời báo giá này không thể nói là không thành ý, phải nói là có thành ý hơn những kẻ khác rất nhiều. Nhưng chỉ vỏn vẹn một tấm bùa Kháng lửa? Nói như vậy, vẫn còn thấp hơn giới hạn tâm lý của ông ta rất xa.
Giang Dược nhìn mặt biết lòng, biết mình đưa ra bùa Kháng lửa đã cào trúng chỗ ngứa của đối phương.
"Người anh em, nói thật, tuy dạ minh châu tốt thì tốt, nhưng ngoài chức năng phát sáng ra, cũng không có tác dụng gì khác. Nói cho cùng, nó cũng không hẳn là linh vật. Bùa Kháng lửa của tôi thì khác, nó có thể giúp anh tùy ý thoát thân ra biển lửa, không bị lửa mạnh ăn mòn, là linh vật điển hình a."
"Nhưng tôi có ba món, anh chỉ dùng một tấm bùa phép mà muốn đổi ba món bảo vật của tôi, không khỏi quá tham rồi chứ?"
"Nói là ba món, nhưng chẳng phải là chỉ có mình viên dạ minh châu là đáng giá thôi sao? Còn chuỗi hạt và bức tranh kia cũng chỉ là vật góp đủ số."
"Chuỗi hạt tôi không nói, bức tranh kia sao có thể nói là góp đủ số được? Chuyên gia nhìn không ra, không có nghĩa là nó kém. Đây tuyệt đối là đồ tốt! Một tấm bùa phép của anh chắc chắn là không thể đổi được ba món của tôi."
Giang Dược ra vẻ do dự nói:
"Vậy anh muốn thế nào? Nếu không thì tôi thêm chút tiền mặt cho anh?"
"Đừng nhắc đến tiền với tôi, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không thiếu tiền!"
Việc lãng phí mười hai triệu để mua vị trí đã khiến ông ta cực kỳ mâu thuẫn với tiền mặt. Giao dịch này mà lại dính đến tiền mặt, ngay cả chính ông ta đều cảm thấy vũ nhục với trí thông minh của mình.
Ông ta tuyệt đối không chấp nhận giao dịch này có thành phần tiền mặt.
Giang Dược khổ não nói:
"Nếu không thì anh nói giá đi, dứt khoát một chút, thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa."
Trong lúc hai người nói chuyện, lại có hai người khác đến báo giá dạ minh châu.
Những người này giống như kẻ lừa gạt được Giang Dược mời đến vậy, báo giá nào cũng nghe như đang nhục nhã người, hoàn toàn là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
So ra thì giá của Giang Dược lại rất có thành ý.
Người kia bực bội nói:
"Tôi ra giá ba tấm bùa Kháng lửa, đổi ba bảo vật của tôi. Hoặc là thành giao, hoặc là đường ai nấy đi!"
Giang Dược trả giá:
"Hai tấm bùa Kháng lửa, một lần giá, không thể nhiều hơn nữa."
"Hai tấm có thể, nhưng một tấm phải là bùa Kháng tà, một tấm bùa Kháng lửa."
"Bùa Kháng tà? Loại trong hội giao dịch lần trước?"
Người đàn ông hơi ngạc nhiên. Chẳng phải chỉ có một loại bùa Kháng tà đó thôi sao? Lẽ nào còn có loại khác nữa hả?
Nghe Giang Dược hỏi vậy, ông ta lập tức nghiêm túc nhấn mạnh một câu:
"Phải là loại bùa Kháng tà như lần trước, tuyệt đối không thể dùng loại giả mạo để thay thế."
Nói đến đây, người đàn ông nhìn Giang Dược với vẻ nghi ngờ:
"Rốt cuộc anh có bùa Kháng tà không? Đừng có báo khống rồi sau lại kêu không có."
Giang Dược cười nói:
"Đây là chợ đen, không phải chợ trời. Tôi muốn lừa anh thì cũng phải chọn địa điểm chứ?"
Người đàn ông nghĩ cũng có lý. Ai dám tùy tiện ra giá ở chợ đen? Nếu ra giá rồi không thực hiện, hoặc mang đồ giả đến thì đó chính là thách thức uy tín của chợ đen, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của họ.
Nhìn chung, tuyệt đối không ai có thể ở đây làm trò lừa đảo.
Người đàn ông nói ngay:
"Một tấm bùa Kháng tà, một tấm bùa Kháng lửa. Chỉ cần anh lấy ra được, ba món đồ này sẽ là của anh."
Lúc này, Giang Dược thấy Đồng Địch đi tới, nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Giang Dược hiểu ý, gật đầu một cái:
"Được, thành giao."
Người đàn ông không ngờ Giang Dược lại đồng ý nhanh chóng như vậy, nhanh chóng đến mức khiến ông có chút không yên tâm:
"Anh chắc chắn lấy ra được hai loại bùa đó chứ? Đừng có báo giá khống đấy nhé."
"Lần trước tôi lấy ra được, không có lý do gì lần này tôi lại không lấy ra được."
Giang Dược cười hì hì nói.
"Cái gì?"
Người đàn ông hơi giật mình, thốt lên:
"Lần trước hai loại bùa đó cũng là của anh?"
Trong nháy mắt, người đàn ông hiểu ra tại sao đối phương lại muốn bán vị trí số một. Có thứ bùa phép này trong tay, hắn không cần phải quan tâm mình ở vị trí số mấy nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận