Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 436: Cơ duyên lớn

Giang Dược quay trở lại ngõ Đạo Tử, khi đi ngang qua phố Cây Du, hắn vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện chủ nhiệm Khang đang chờ mình.
Hắn tưởng ông ta đã trốn vào dinh thự của phó Đô đốc, vùi đầu vào một góc, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng xem ra ông ta vẫn chưa quên nỗi sợ hãi bị bùa Khống chế chi phối.
Lúc đầu Giang Dược nghĩ nếu mình không đi tìm ông ta, ông ta nhất định sẽ giả chết cho qua chuyện.
"Lão Khang, lương tâm ông trỗi dậy à?"
Chủ nhiệm Khang đã từng nếm trải sự tàn nhẫn của Giang Dược, nên không dám khinh thường.
"Cậu Giang, không nói đùa, lần này tôi tìm cậu là để thông báo tin tức quan trọng."
"Ồ?"
Giang Dược bán tín bán nghi. Mặc dù ông ta bị Giang Dược khống chế bằng bùa phép, nhưng cũng không đến mức tốt bụng như vậy, chủ động tìm đến hắn. Giang Dược không bao giờ tin tưởng vào nhân phẩm của chủ nhiệm Khang.
"Tin tức mới nhất, phó Đô đốc Vạn đã mất kiên nhẫn với cậu, thầy Nhạc cũng cho cậu là cái đinh trong mắt, cần phải loại trừ sớm. Họ muốn ra tay với cậu."
"Tôi đã làm gì sai mà khiến họ bỗng nhiên mất kiên nhẫn với tôi?"
Giang Dược tò mò hỏi.
"Ai bảo cậu suốt ngày lắc lư ở biệt thự ngõ Đạo Tử, bản thân cậu lắc lư còn chưa tính, lại còn suốt ngày chung chạ với con bé nhà họ Hàn kia. Tối hôm qua cậu mang con bé kia đi đâu? Mấy nhóm người theo dõi các cậu đều không thể theo kịp, thậm chí người theo dõi cậu còn bị giết. Cậu Giang, tôi biết tay cậu đen, nhưng cậu có thể đen đến mức này sao? Cậu giết chết mấy tên theo dõi đó làm gì?"
Giang Dược thực sự có khổ không thể giãi bày, rất muốn nói cho ông ta biết hắn không giết người.
Có điều liên quan đến tình huống người khổng lồ, Giang Dược tạm thời không muốn tiết lộ.
"Chỉ vì mấy tên lâu la đó mà phó Đô đốc Vạn cũng nóng vội sao?"
"Lâu la chỉ là ngòi nổ, vấn đề chính là cậu dính líu đến con bé nhà họ Hàn, phó Đô đốc Vạn cảm thấy các cậu đang âm mưu gì đó."
"Lão Vạn đây là bị chứng hoang tưởng à?"
Chủ nhiệm Khang đã quen với phong cách của Giang Dược, nên khi nghe hắn gọi phó Đô đốc Vạn là "lão Vạn", ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Tiểu tử này tuy tuổi trẻ nhưng tính tình lại cực kỳ vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung.
"Dù sao tôi cũng đã báo tin cho cậu, đến lúc đó cậu đừng giận cá chém thớt lên người tôi."
Chủ nhiệm Khang lờ đờ nói.
Tình cảnh hiện tại của ông ta giống như chuột trong rọ, bị khinh bỉ hai đầu.
Trước mặt phó Đô đốc Vạn, địa vị của ông ta ngày càng bị giới hạn, gần như chỉ còn là quản gia, rất khó có thể hành động.
Nếu không phải phó Đô đốc Vạn đã quen với việc chủ nhiệm Khang phục vụ nhiều năm qua, có lẽ đã bị tá ma giết lừa từ lâu.
- Giải thích, tá ma giết lừa là sau khi lừa di chuyển cối xay xong thì giết chết. Hết giải thích.
Cảm giác mất mát này, chủ nhiệm Khang thực sự rất nhạy cảm.
Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng sức ảnh hưởng của mình trước mặt phó Đô đốc Vạn đã bị suy giảm. Bao gồm cả thái độ của người thân bên cạnh phó Đô đốc Vạn và những thuộc hạ tâm phúc khác đối với ông ta, đều có một chút thay đổi tinh tế.
Sự thay đổi này có thể không hoàn toàn rõ ràng, nhưng một người tinh ranh như chủ nhiệm Khang sao có thể không cảm nhận được.
Vì vậy, sau khi cảm thấy thất lạc trong lòng, chủ nhiệm Khang thực sự có chút phẫn nộ.
Ông ta cảm thấy người còn chưa đi, mà trà đã nguội lạnh nhanh như vậy ư? Không khỏi quá bạc tình bạc nghĩa chứ? Dù sao ông ta cũng đã cống hiến rất nhiều cho phó Đô đốc Vạn.
Trước đây, thời đại ánh mặt trời, rất nhiều chuyện không thể nói ra ngoài, chẳng phải đều là ông ta lo liệu sao?
Giờ đây, bước vào thời đại quỷ dị, ông ta lập tức trở thành giày rách rồi? Cứ như vậy bị người ta vứt bỏ?
Cảm giác mất mát tột độ rất dễ biến thành oán giận.
Thế gian này thật bất công!
Lão Khang tôi vì ông mà đổ mồ hôi sương máu vậy mà ông đã quên rồi sao?
Lão Khang tôi thay ông gánh vác nhiều chuyện vậy mà ông đã quên rồi à?
Còn chưa mài xong lưỡi dao, đã muốn giết lừa rồi ư?
Thực ra hiện tại phó Đô đốc Vạn vẫn chưa đến mức muốn loại bỏ lão Khang.
Nhưng nếu cứ mải bị thất thế thất sủng như vậy, lão Khang cảm thấy đây là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra. Dù sao, ông biết quá nhiều bí mật, trước đây đã tham gia rất nhiều vào các vụ bẩn thỉu không thể nói ra.
Khi ông ta không còn nhiều giá trị lợi dụng, còn lý do gì để tồn tại?
Chủ nhiệm Khang theo phó Đô đốc Vạn mấy chục năm, quá rõ ràng tâm tính của loại nhân vật này.
Cho dù việc tá ma giết lừa chưa chắc sẽ xảy ra, ông ta cũng phải tìm cho mình một con đường lui.
Đây chính là suy nghĩ của chủ nhiệm Khang.
Trước đây, ông ta bị ép buộc phải hợp tác và cung cấp tin tức cho Giang Dược một cách thụ động. Nhưng còn hiện tại, ông ta thực sự là chủ động.
Không thể để hết thảy trứng gà vào cùng một giỏ, nhất là khi cái giỏ đó không còn đáng tin cậy như trước nữa. Nhất định phải tìm một chỗ khác để đặt cửa.
Dù sao cũng không thể để Giang Dược giận cá chém thớt sang mình.
Giang Dược nhìn thấu tâm tư của lão Khang, cười nói:
"Lão Khang, xem ra ông cũng được coi là người thông minh. Người thông minh bình thường đều sẽ sống lâu hơn."
"Nói một chút đi, bọn họ dự định làm thế nào để đối phó với tôi?"
"Thầy Nhạc dường như đã chuẩn bị một số biện pháp khác biệt, nhưng không có cái nào có thể đảm bảo trăm phần trăm, tôi cũng không nghe được rõ ràng. Dường như tôi nghe loáng thoáng gì đó về quân cờ, người quen bên cạnh..."
Người quen bên cạnh?
Giang Dược thầm kinh ngạc, chẳng lẽ thầy Nhạc đã mua chuộc được người quen của mình?
Giang Dược nhanh chóng lục lại những người quen trong đầu.
Mấy người Hàn Tinh Tinh, Đồng mập mạp, Vương Hiệp Vĩ, chắc chắn không thể bị mua chuộc.
Những kẻ ham sống sợ chết căn bản không thể ở bên cạnh mình, đối phương dù có muốn cũng không thể làm được.
"Biết cụ thể tên không?"
"Ông ta không nói, hoặc giả là tôi không nghe thấy? Lúc bọn họ nói chuyện, tôi không ở gần bên, cách xa một đoạn, chỉ loáng thoáng nghe được vài câu thôi."
"Dù sao cũng nên cẩn thận một chút, đề phòng không bao giờ là thừa. Đúng rồi, nếu cậu xảy ra chuyện..."
Chủ nhiệm Khang nói đến đây, có chút chột dạ nhìn Giang Dược, dường như sợ Giang Dược tức giận.
Giang Dược cười nhạt một tiếng:
"Ông hãy ráng âm thầm cầu nguyện cho tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, ông cũng không thể chạy thoát được. Chúng ta xem như có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cùng chung số phận."
Quả nhiên là tin xấu...
Chủ nhiệm Khang bực bội.
Ông sợ nhất chính là kết cục này, Giang Dược xảy ra chuyện, thứ bên trong cơ thể không thể khống chế được, tự mình phát tác, đó quả thực là gặp quỷ.
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của chủ nhiệm Khang, Giang Dược vỗ vai ông ta:
"Ông có thể yên tâm, tôi đã xem số mệnh của mình, tôi là người có phúc lớn mạng lớn, ít nhất cũng có thể sống đến một trăm tuổi. Tôi cam đoan, đến khi ông chết già, tôi vẫn sẽ khỏe mạnh."
Chủ nhiệm Khang cười khổ nói:
"Năm nay ai còn dám hi vọng xa vời sống đến già? Với những việc mà tôi đã làm, một ngày nào đó bị sét đánh tôi cũng không ngoài ý liệu, miễn là không liên lụy đến người nhà là đã may mắn lắm rồi."
Người này ngược lại có chút tự nhận thức, đây coi như là lương tâm trỗi dậy? Hay là đã cam chịu rồi?
"Lão Khang a, mạng tôi cứng cỏi, ông tiếp xúc với tôi nhiều, không chừng vận may của tôi còn lây sang ông một chút. Vì vậy, ông cũng phải ra sức làm công việc tình báo. Ví dụ như phó Đô đốc Vạn tiếp xúc với ai, gần đây có động tĩnh gì, hoặc có chuyện gì đáng ngờ..."
"Nói về chuyện khả nghi, cũng không phải là không có. Gần đây, luôn có một nhóm người lảng vảng quanh khu biệt thự ngõ Đạo Tử, mang theo những dụng cụ kỳ quái, nhìn qua không giống như máy móc tinh vi, mà như những pháp khí mê tín thời phong kiến... Dù sao, những người này có hành tung bí ẩn, hành động rất bí mật. Nếu tôi không đi theo phó Đô đốc Vạn mấy chục năm, có khả năng quan sát vượt xa người bình thường, có lẽ tôi cũng không phát hiện ra họ. Trong số họ có một người thường xuyên bí mật gặp phó Đô đốc Vạn. Nhưng mỗi lần họ nói chuyện đều diễn ra trong phòng kín."
"Những người này luôn ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử à?"
"Đúng vậy, họ chiếm giữ một căn biệt thự. Phó Đô đốc Vạn ngầm bật đèn xanh cho họ, họ làm gì trong khu biệt thự ngõ Đạo Tử, các nhân viên bảo an cũng sẽ không ngăn cản, thậm chí còn lờ mờ yểm hộ cho họ."
"Không tệ, lão Khang, xem ra ông quả thực đã giác ngộ, biết chủ động quan sát và cung cấp tin tức."
Chủ nhiệm Khang buồn bã nói:
"Nếu cậu thực sự thấy tốt, hãy gỡ bỏ cấm chế cho tôi đi! Tôi thề sẽ tiếp tục cung cấp tin tức cho cậu sau này."
"Vậy thì miễn đi, tôi thấy cấm chế này là cầu nối lòng tin giữa chúng ta, là con thuyền hữu nghị. Nếu không có nó, chắc chắn sẽ dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau, hợp tác sẽ không vui vẻ như bây giờ. Lão Khang, chẳng lẽ ông không cảm thấy tôi đang bảo vệ ông sao?"
Chủ nhiệm Khang im lặng.
Cái tên này nhìn bề ngoài thì lễ phép và vô hại, bên trong sao lại vô liêm sỉ đến vậy cơ chứ?
Trở về biệt thự số chín, Giang Dược như thường lệ an ủi Miêu Thất đang buồn chán. Miêu Thất cũng nhắc đến việc gần đây có một số người kỳ quái thường xuyên lảng vảng quanh khu biệt thự ngõ Đạo Tử, điều tra gì đó.
E là họ có âm mưu.
Kỳ thật, Giang Dược đã sớm biết có người nhắm vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Đây là nhận thức chung mà hắn đã đạt được với Bạch Mặc tiên sinh. Hơn nữa, vụ án nổ bom trước đây, còn có người xâm nhập khu biệt thự ngõ Đạo Tử, và liên quan đến tranh chấp quyền sở hữu biệt thự số chín...
Mọi dấu hiệu đều cho thấy khu biệt thự ngõ Đạo Tử hẳn là ẩn chứa một bí mật lớn.
Rốt cuộc bí mật này là gì, đến nay Giang Dược vẫn chưa tìm ra manh mối nào.
Có lẽ, phó Đô đốc Vạn biết rõ hơn một chút?
Đáng tiếc, chủ nhiệm Khang không thể cung cấp tin tức liên quan đến bí mật đó, nếu có thể xuyên phá lớp cửa sổ giấy kia, kế hoạch sẽ được hé lộ, và thời điểm quyết định sẽ đến.
Hiện tại, các bên vẫn đang thăm dò, từ từ tích lũy sức mạnh trong bóng tối, chuẩn bị giáng cho đối thủ một đòn chí mạng.
Giang Dược tự nhận thức rõ, biết mình trong cuộc tranh đấu này chỉ là một con cờ, nhưng hiện tại xem ra, con cờ này dường như đã khiến phó Đô đốc Vạn mất đi một chút kiên nhẫn.
Lên lầu, tằm ngọc một lần nữa mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, sản lượng tơ tằm ngày càng phát triển khả quan.
Tại biệt thự nhà Đỗ Nhất Phong, Đỗ Nhất Phong cầm trong tay tờ giấy thử đo lường thể chất, mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Ha ha, ba trăm, vượt qua ba trăm! Số liệu giác tỉnh của mình đã vượt qua ba trăm!"
Cùng với việc đo lường thể chất ngày càng được đẩy mạnh, phương thức đo lường thể chất cũng ngày càng phong phú đa dạng. Ngoài những dụng cụ đo lường thông thường, hiện nay còn có thêm nhiều phương thức đo lường đơn giản, nhanh chóng và có sai số nhỏ.
Ví dụ như loại giấy thử đo lường thể chất này, chỉ cần một giọt máu, có thể nhanh chóng tính toán ra kết quả. Mặc dù có sai sót nhỏ, nhưng sai sót này không ảnh hưởng đến tính chính xác của số liệu tổng thể.
Cách sử dụng loại giấy thử này rất đơn giản, chỉ cần nhỏ một giọt máu xuống, máu sẽ từ từ hòa tan trên giấy thử, và màu sắc của giấy thử sẽ lập tức thay đổi.
Tùy theo sự thay đổi màu sắc, cuối cùng sẽ dừng lại ở một màu sắc nhất định. So sánh màu sắc này với bảng số liệu tương ứng để biết được số liệu đo lường thể chất.
Màu sắc hiện ra trên giấy thử của Đỗ Nhất Phong lúc này nằm trong khoảng 300 đến 350 trên bảng số liệu, điều này có nghĩa là số liệu giác tỉnh của hắn đã vượt qua mốc 300.
Đây là điều mà Đỗ Nhất Phong luôn mơ ước, không ngờ viên thuốc của thầy Nhạc lại có thể thay đổi vận mệnh của gã, khiến gã đạt được bước tiến phi thường trong vài ngày ngắn ngủi.
Ngực Đỗ Nhất Phong phập phồng, toàn thân như muốn bùng cháy. Cảm giác như có một sức mạnh to lớn được đánh thức bên trong cơ thể, khiến gã vô cùng phấn khích và muốn hét lên.
"Cha, chú Khánh, hai người nhìn này, ha ha, thực sự đã vượt qua 300!"
Hai người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh, họ cũng đang chờ đợi kết quả.
Họ cầm lấy tờ giấy thử và nghiêm túc so sánh với bảng số liệu.
"Thật sự đột phá rồi?"
Cha của Đỗ Nhất Phong, cũng là người đứng đầu gia đình họ Đỗ hiện tại, Đỗ Thiên Minh, nhìn tờ giấy thử với vẻ khó tin.
Điều mà Đỗ Thiên Minh quan tâm nhất luôn là sự phát triển của đứa con trai quý giá của mình.
Vì thế ông ta không tiếc chi trả bất cứ giá nào để bồi dưỡng Đỗ Nhất Phong, không tiếc tập trung những nguồn lực tốt nhất cho hắn.
Chuyến đi vườn sinh thái, Đỗ Thiên Minh đã chi sáu mươi triệu cho con trai mình mua bảo hiểm, đây là tiền thật giá thật trong thời đại ánh mặt trời, đổi lại trước đó, số tiền này có thể đủ để cho một người bình thường thực hiện tự do tài chính!
Và đây chỉ là một khoản đầu tư nho nhỏ của Đỗ Thiên Minh cho con trai mình.
Ngoài ra, trước khi bước vào thời đại quỷ dị, nhà họ Đỗ đã bí mật thu thập một số thuốc rèn luyện thể chất và liên tục cho Đỗ Nhất Phong sử dụng.
Đây cũng là lý do tại sao một đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có như Đỗ Nhất Phong lại có thành tích đo lường thể chất đợt đầu tiên ấn tượng, trong khi những đứa trẻ bình thường khác lại chỉ giác tỉnh một cách rải rác.
Đơn giản là vì họ đã đầu tư và chuẩn bị sớm hơn, và thuốc rèn luyện thể chất đã mang lại cho họ lợi thế ban đầu.
Tiền bạc có thể không phải là yếu tố quyết định, nhưng nó có thể giúp những gia đình giàu có chuẩn bị tốt hơn, điểm xuất phát cao hơn.
Đáng tiếc, dù Đỗ Thiên Minh đã đập vô số tài nguyên cho Đỗ Nhất Phong, số liệu giác tỉnh của gã cũng chỉ ở mức tốt, chứ không đạt đến mức vượt trội, đừng nói đến việc cạnh tranh với những thiên tài hàng đầu.
Điều này khiến Đỗ Thiên Minh có chút thất vọng. Ông ta tự hỏi liệu có nên đầu tư nhiều hơn nữa hay không.
Không ngờ, một lần gặp gỡ ngẫu nhiên với thầy Nhạc lại mang đến cho Đỗ Nhất Phong cơ hội như vậy, khiến số liệu giác tỉnh của nó đã tăng gấp ba.
Ông ta nhớ trong lần đo lường trước, con trai mình cũng chỉ mới đạt 110%, nhưng bây giờ, nó đã vượt qua mốc 300!
Có vẻ như thầy Nhạc không hề khoa trương.
Điều quan trọng nhất là thầy Nhạc nói sẽ mất bảy ngày, nhưng hiện tại mới chỉ ba bốn ngày!
Nói cách khác, Đỗ Nhất Phong vẫn còn tiềm năng khai thác, có lẽ mấy ngày tới số liệu này vẫn còn sẽ tiếp tục tăng lên.
"A Khánh, cậu đã gặp thầy Nhạc, cậu cảm thấy thế nào về vị cao nhân này?"
"Thâm sâu khó lường, em chỉ có thể dùng bốn chữ để mô tả, đó là thâm sâu khó lường! Nhìn vào loại thuốc này, nó thực sự có khả năng biến đá thành vàng. Em thấy thầy Nhạc khá thích Nhất Phong, anh à, đây là một cơ duyên, một cơ duyên lớn của nhà họ Đỗ chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận