Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 356: Những đứa trẻ kỳ dị
"Ồ? Nơi này có người?"
Ngoài rìa khu kiến trúc trang trại có một bãi đỗ xe, bên trong có một chiếc xe buýt và một vài chiếc xe gia dụng cỡ nhỏ đang đỗ.
Giang Dược đỗ xe cẩn thận, hướng đầu xe ra ngoài, kéo phanh tay, tắt máy, sau đó mở dây an toàn và bước xuống xe.
Sau khi căn dặn mọi người xuống xe trước đừng đi lung tung, hắn đi dọc theo con đường, đi một mạch khoảng hai, ba trăm mét mới dừng lại.
Vài phút sau, Giang Dược mới từ xa chậm rãi trở về.
"Có phát hiện gì không?"
Hàn Tinh Tinh lo lắng hỏi.
"Vết bánh xe của xe buýt đã không còn nhìn ra, hẳn là không phải mới đến. Vết xe của những chiếc xe khác rõ ràng hơn nhiều. Tôi đoán chừng, hẳn là trong hai ngày qua."
Để chứng minh suy đoán của mình, Giang Dược đi đến gần những chiếc xe khác.
Nhìn kỹ hơn sẽ có thể thấy rõ ràng, chiếc xe buýt này đã được đỗ ở đây rất lâu, nhiều chỗ trên xe đã rỉ sét, lốp xe cũng xẹp lép, một bên gương chiếu hậu đều bị gãy, kính cũng vỡ nát vài mảng.
Nhìn qua nó giống như một chiếc xe buýt hoàn toàn bỏ phế.
Ngoài ra còn có năm chiếc xe con và xe việt dã, Giang Dược nhìn ra, ít nhất có hai chiếc xe mới được đỗ ở đây trong hai ngày qua.
Đương nhiên, người bình thường rất khó nhận ra những điểm khác biệt nhỏ đấy, chỉ có những người như Giang Dược, ngũ giác và lục thức đều đặc biệt cường đại, mới có thể cảm nhận được sự khác biệt bên trong.
Khu kiến trúc trang trại có tổng cộng mười mấy tòa nhà lớn nhỏ, do diện tích rộng rãi nên các kiến trúc không được xây dựng sát nhau.
Trong đó chủ đạo là một tòa nhà có kiến trúc chóp nhọn đặc trưng của phương Tây, mặt ngoài được trang trí bằng hoa văn màu sắc, tràn đầy vẻ cổ tích vui tươi.
Dẫn đến kiến trúc chủ đạo này là một thảm cỏ xanh mướt như mơ, trên đỉnh và hai bên là những giàn hoa, trên giàn hoa có đủ màu sắc rực rỡ, đi dưới giàn hoa càng tăng thêm vẻ lãng mạn cổ tích.
Mọi thứ nhìn qua đều đẹp như vậy.
"Chu Kiên, trước đây anh đã từng đến nơi này chưa?"
Chu Kiên gật đầu nói:
"Đi qua con đường hoa này chính là kiến trúc chủ thể của trang viên, nơi đó rất rộng rãi, ít nhất có thể đồng thời tiếp đón hàng trăm người. Bên trong có phòng ăn, quán cà phê, phòng nghỉ, phòng giải trí, và một khu triển lãm sinh thái chuyên giới thiệu về vườn sinh thái này, nơi du khách có thể xem phim tài liệu về vườn sinh thái. Ngoài ra còn có một mô hình cơ sở nghiên cứu khoa học nhỏ được trang bị đầy đủ thiết bị, du khách may mắn còn có thể tự mình trải nghiệm.”
“Nghe nói trang viên này năm ngoái còn là điểm check-in rất hot của các KOL, mùa xuân du khách có thể ngắm nhìn các loại biển hoa, mùa hè ngắm những cánh đồng lúa chín vàng, mùa thu là mùa bội thu, mùa đông có nhiều hoạt động dã ngoại hấp dẫn...”
Chu Kiên đã đến đây một lần, khi đó còn có hướng dẫn viên du lịch giới thiệu. Dù sao cũng không cách quá lâu nên anh ta vẫn nhớ rõ những chi tiết cơ bản.
Đang nói chuyện, họ đã đi đến cuối con đường hoa và bước vào cổng chính của kiến trúc chủ đạo.
"Muốn vào trong không?"
Hàn Tinh Tinh hỏi Giang Dược khi nhìn thấy cửa chính khép hờ và mặt đất gồ ghề trước cửa.
"Vào xem một chút đi."
Cửa kẽo kẹt mở ra, một mùi hôi thối thoang thoảng từ bên trong bay ra.
Nghe có vẻ như là mùi thức ăn ôi thiu, trước đây họ cũng đã nghe thấy mùi này trong phòng ăn khách sạn, nhưng không nồng nặc đến vậy.
Giang Dược lặng lẽ đeo khẩu trang, đứng ở cửa nhìn quanh một lượt rồi mới bước vào.
Đập vào mắt họ là một phòng ăn rộng rãi, thậm chí còn rộng hơn cả phòng ăn của trường trung học.
Khác với phòng ăn của trường trung học, cách bài trí bàn ghế trong phòng ăn này không chật chội, và trang trí cũng xa hoa hơn hẳn, với bàn ăn làm bằng gỗ thật, đèn cổ, tranh vẽ lộng lẫy, bình hoa tinh xảo và chuông gió xinh xắn. Tiếng chuông reo lách cách lúc này lúc khác tạo nên bầu không khí sang trọng cho bữa ăn.
Có điều bầu không khí sang trọng ban đầu bị phá hỏng bởi những thức ăn thừa trên bàn ăn, tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Không chỉ có thức ăn thừa trên bàn ăn, trên bệ thức ăn và trong bếp cũng có mùi hôi thối tương tự, xộc vào khứu giác của mọi người.
"Hôm các anh đến đây cũng vậy sao?"
Giang Dược quay sang hỏi Chu Kiên.
Chu Kiên lắc đầu:
"Không đến nỗi thế. Ngày đầu tiên tôi đến vườn sinh thái chính là đi tham quan vườn thực vật. Lúc đó bạn gái tôi cực lực đề cử nơi này, nói trang viên cổ tích chính là điểm check-in siêu hot của các KOL, nhất định phải đến. So với khu vui chơi giải trí thuần túy như khu vui chơi Tò Tí Te, kiến trúc ở đây đặc sắc hơn, kết hợp với đặc điểm nông nghiệp, quả thực rất đáng xem. Chúng tôi cũng ăn trưa ở đây ngày hôm đó, nhân viên phục vụ rất chăm chỉ, khách ở bàn nào vừa đi là có người dọn dẹp ngay, không hề như vậy."
Hứa Thuần Như đột nhiên nói:
"Không lẽ là giống như khu khách sạn nhà nghỉ bên kia sao?"
Mọi người đều đã xem qua đoạn video ghi hình tại khu khách sạn nhà nghỉ.
Lúc xảy ra thiên địa dị biến cũng là giờ cơm.
Có điều...
Giang Dược suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Không đúng, những người trong khu khách sạn nhà nghỉ kia mất tích một cách kỳ bí vào lúc sau nửa đêm. Nếu như những người ở đây cũng mất tích, không thể nào là vào giờ ăn cơm được. Về mặt thời gian rõ ràng không khớp!"
Cảnh tượng trước mắt quả thực không giống như cảnh tượng diễn ra sau nửa đêm.
Ai lại đi ăn cơm vào lúc ấy?
Nhìn thức ăn trên bàn, nhìn hiện trường này, cũng không giống như là ăn khuya, rõ ràng là bữa ăn chính bình thường.
Tình huống rất tương tự, nhưng chi tiết lại rõ ràng có những điểm không khớp.
Chẳng lẽ hai tình huống này là hai chuyện khác nhau, là hai sự kiện quỷ dị hoàn toàn khác biệt?
Nhất thời, không ai có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Giang Dược nhìn lướt qua, từ thức ăn trên bàn có thể thấy, lúc ấy trong phòng ăn này có ít nhất từ vài chục đến hơn trăm người.
"Anh Chu, trang viên cổ tích này có cung cấp dịch vụ lưu trú không?"
"Có, có."
"Những tầng trên của tòa nhà này đều là phòng dành cbho khách, còn có một số tòa nhà độc lập bên ngoài cũng có thể ở. Nghe nói giá cả còn đắt hơn cả khu khách sạn nhà nghỉ bên kia."
Về mặt trải nghiệm lưu trú, nơi đây quả thực tốt hơn khu khách sạn nhà nghỉ.
Dù sao, trang viên rộng lớn này, có thể nói là năm bước một cảnh nhỏ, mười bước một cảnh lớn, đi đến đâu cũng có thể coi là bối cảnh để quay chụp.
Tùy tiện chụp một tấm ảnh, đều có thể gọi là mộng ảo.
Chưa kể nơi đây còn có rất nhiều hạng mục trải nghiệm về vườn thực vật, tất cả đều là giá trị đi kèm.
Theo giới thiệu, điểm hot nhất của trang viên cổ tích này là những món đặc sản nông nghiệp của riêng nó.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi vòng quanh phòng ăn. Giáp ranh với phòng ăn là một quán cà phê, đồng thời cũng kiêm luôn cả bán rượu.
Có điều quán cà phê này lúc ấy hẳn là không có nhiều khách, chỉ có vài bàn có đồ uống.
Đi vòng quanh từ trong ra ngoài, vẫn giống như khu khách sạn nhà nghỉ trước đó, không có một bóng người, không có một tiếng động.
Cảnh tượng này rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, cảm thấy liệu có phải con người trên thế giới này đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy người bọn họ?
Loại cảm giác này rất dễ khiến người ta cảm thấy cô đơn, thậm chí sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Từ phòng ăn đi qua một cánh cửa trượt là đến hậu viện, nơi đây trải dài một màu xanh mướt của cây cối và cỏ lau.
Trên bãi cỏ còn được bố trí một lễ đường nhỏ, được trang trí bằng những giàn hoa rực rỡ, đèn hoa lộng lẫy, chỉ có điều hiện trường có chút lộn xộn, nhìn qua như là một hiện trường hôn lễ kết thúc có chút vội vàng.
Giang Dược khom người nhặt một tấm thiệp mời trên mặt đất.
Thiệp mời được thiết kế rất trau chuốt, mở ra xem, trên nền là ảnh chụp rõ ràng của cô dâu chú rể, rất sang trọng và đẹp đôi, trai tài gái sắc.
"Hồ Dật Huyên và Dương Thừa Nhạc?"
Giang Dược nhíu mày, quay đầu đưa cho Hứa Thuần Như:
"Chị Như, chị nhìn thử xem, cái tên này, có phải là tên người trong nhiệm vụ của chị không?"
"Đúng vậy! Dương Thừa Nhạc! Trong nhiệm vụ của tôi có một mục là tìm kiếm vị tiểu thư Dương Thừa Nhạc này."
"Vậy thì đúng rồi."
Giang Dược nhìn ảnh chụp cô dâu trên thiệp mời, vị tiểu thư Dương Thừa Nhạc này quả thực có khí chất và nhan sắc thuộc hàng nhất đẳng, thậm chí có thể lấn át phần lớn nữ streamer, khí chất quý phái ung dung trên người cô chính là thứ mà những nữ streamer không có.
Chú rể cao ráo, tuấn tú, rất xứng đôi với cô dâu, đúng là một đôi người ngọc.
Đáng tiếc, hiện trường hôn lễ này có vẻ hơi bừa bộn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Các em nhìn kìa!"
Hứa Thuần Như chỉ vào một số vị trí.
Góc nhà, cột đèn, và trên mấy cây cảnh, đều có camera giám sát.
"Giang Dược, những camera này lúc trước hẳn là vẫn hoạt động bình thường chứ?"
"Có khả năng là vậy."
Đỗ Nhất Phong lại nói:
"Cho dù lúc trước hoạt động bình thường, thì bây giờ cũng không thể xem được. Mất điện!"
"Khu khách sạn có thể phát điện, nơi này hẳn là cũng có chứ?"
"Ha ha, vậy thì phải thử vận may thôi."
Giang Dược lại nói:
"Không cần, tôi nhìn thấy trên nóc nhà của những kiến trúc này đều có trải pin năng lượng mặt trời, trang viên này hẳn là có hệ thống phát điện mặt trời."
Tốt a, Đỗ Nhất Phong im lặng.
Coi như ánh mắt của cậu sắc, cái gì cũng có thể quan sát được.
"Đi thôi, hành động!"
Thừa lúc còn sớm, nên hành động ngay. Nếu quả thật có thể điều tra rõ ràng tình huống, hoàn thành nhiệm vụ của Hứa Thuần Như trước thời hạn, thì cũng chưa chắc cần phải qua đêm ở đây.
Cho dù muốn qua đêm, nếu có điện, tâm trạng cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Việc phát điện và xem lại camera giám sát cũng không làm khó mấy người bọn họ, thế nhưng đến thời điểm xem xét, họ lại cảm thấy thất vọng.
Camera ghi hình hôm xảy ra biến đổi đầu tiên không ghi lại được gì cả, giống như thiết bị không hoạt động, hoặc cũng có thể là đã bị xóa đi bằng cách thủ công. Nói tóm lại, không có bản ghi hình nào cho ngày hôm đó.
Có điều những bản ghi hình trước và sau hôm đó đều không hề bị hỏng. Thậm chí Giang Dược còn nhìn thấy Chu Kiên và bạn gái trong bản ghi hai ngày trước cái hôm biến đổi đầu tiên.
Về vấn đề này, Chu Kiên hoàn toàn không nói sai.
Hứa Thuần Như bực bội nói:
"Đây là do thiết bị hỏng hóc, hay là do bị xóa thủ công?"
"Có lẽ là camera không hoạt động?"
Du Tư Nguyên nhỏ giọng nói.
Hàn Tinh Tinh đột nhiên lên tiếng:
"Các cậu có nghĩ đến một vấn đề không?"
"Cái gì?"
"Giang Dược trước đó không phải nói rằng có người đến đây hai ngày trước sao? Còn có xe đỗ ở bãi đỗ xe. Vậy những người đó đâu? Có phải họ đã xem lại camera giám sát và xóa nó đi không? Còn nữa, những người này đã đi đâu? Chúng ta ở đây lâu như vậy, nếu như có người, họ không có lý do gì không xuất hiện cả?"
Lời nói này khiến không ít người ở đây rùng mình sợ hãi.
Họ dồn dập cảnh giác nhìn xung quanh, lo sợ rằng có người sẽ từ trong bóng tối nhảy ra và bất ngờ tấn công họ.
"Đừng nghi thần nghi quỷ, ở đây không có ai."
Giang Dược không dám khẳng định chắc chắn không có yêu ma quỷ quái nào ở đây, nhưng chí ít hiện tại hắn không phát hiện ra có người nào đang núp trong kiến trúc chủ đạo này.
Giang Dược tự tin mình vẫn có thể cảm nhận được khí tức hoạt động của con người. Cho dù đối phương cố ý ẩn núp, hắn cũng không cho là họ có thể che giấu được mình.
Trước đó tại khu khách sạn nhà nghỉ, cũng có rất nhiều người lẩn trốn trong nhà dân không chịu xuất hiện, nhưng Giang Dược vẫn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của họ.
Hiện tại hắn không hề cảm nhận được điều tương tự.
"Nếu không thì, chúng ta đi xem những khu vực khác? Biết đâu sẽ có manh mối?"
Hứa Thuần Như đề nghị.
Xung quanh khu vực này có rất nhiều kiến trúc, không chỉ có một tòa kiến trúc chủ đạo này.
Có lẽ cứ mãi tập trung vào một chỗ sẽ khó có thể thu hoạch được gì.
Giang Dược không đứng dậy, mà là tiếp tục xem bản ghi hình, tua ngược lại về trước.
Hứa Thuần Như không hiểu:
"Ngày hôm đó không có giám sát, còn xem gì nữa?"
"Để xem."
Giang Dược không giải thích, tiếp tục tua về phía trước.
Liên tục tua ngược lại bốn năm ngày, sắc mặt Giang Dược càng ngày càng ngưng trọng, tốc độ tua cũng càng ngày càng chậm, dường như đang xác minh một chi tiết nào đó.
Cuối cùng, hắn lại tua tới.
Tua đến ngày Chu Kiên và bạn gái đến, Giang Dược bắt đầu điều chỉnh tốc độ, đột nhiên ấn nút tạm dừng.
Hình ảnh hiện lên Chu Kiên và bạn gái đang ăn cơm trong phòng ăn.
"Chu Kiên, hai đứa trẻ này, các anh có quen không?"
Bên cạnh bàn của Chu Kiên, có hai đứa trẻ đang chạy quanh giữa các bàn ăn, nhìn qua không biết là con cái nhà ai.
Giang Dược bấm nút Play, hình ảnh bắt đầu chuyển động.
Hai đứa trẻ chạy lung tung khắp nơi trong phòng ăn, dường như đang chơi trò đùa nghịch, lúc thì sờ đầu vị khách này, lúc lại túm váy của nữ khách kia.
Điều đáng nói hơn là, một trong hai đứa trẻ còn tiến đến bàn của Chu Kiên, nhổ một bãi nước miếng vào bát của bạn gái Chu Kiên!
Hành động này không chỉ khiến Giang Dược, Hứa Thuần Như và những người khác ngây người, ngay cả Chu Kiên cũng sững sờ tại chỗ.
Giang Dược thuận tay ấn nút tạm dừng một lần nữa.
"Chuyện này..."
Chu Kiên há hốc miệng, nhất thời mất khả năng ngôn ngữ, không biết bắt đầu nói từ đâu.
"Đừng vội, cứ từ từ nhớ lại."
Giang Dược trấn an.
Chu Kiên nuốt nước bọt, yếu ớt nói:
"Nếu tôi nói là tôi không có chút ấn tượng nào cả, các cậu có tin không?"
Đỗ Nhất Phong bật cười:
"Anh nghĩ chúng tôi là não tàn à? Ai mà tin được? Anh không phải là sợ gây chuyện nên giả vờ như không thấy chứ?"
Chu Kiên bực bội nói:
"Tôi thật sự không có chút ấn tượng nào cả, bạn gái tôi cũng vậy. Nếu có người nhổ nước miếng vào bát của cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là la toáng lên sao? Cậu nhìn phản ứng của bạn gái tôi, có giống như là bị hoảng sợ à?"
Giang Dược tiếp tục bấm Play, hình ảnh tiếp tục.
Trong màn hình, Chu Kiên và bạn gái cười nói vui vẻ, thái độ thân mật, như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, hoàn toàn chìm đắm vào nhau, dường như không hề phát hiện ra hành động của đứa bé kia!
Giang Dược nhìn mọi người, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng quái dị.
Đây cũng quá mức nhập tâm rồi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận