Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 405: Con cáo già háo sắc
Địa vị giám đốc Hồng trong tổ chức cũng không thấp, nghe khẩu khí của y thì hơn phân nửa là cao hơn cấp ba sao của Chiêm tiên sinh.
Qua lời nói của y, chắc chắn phải trên cấp ba sao mới đủ tư cách để đề bạt Tiểu Uông lên cấp ba sao được.
Dựa theo phỏng đoán của Giang Dược, người này hẳn là cấp bốn sao.
Nếu là cấp năm sao, y cũng không đến nỗi do dự trong việc Tiểu Uông đưa ra yêu cầu tăng lượng cung cấp lớn thuốc rèn thân. Giọng điệu của y rõ ràng là khó xử và lưỡng lự.
Điều này chứng minh y có một quyền lực nhất định, nhưng cũng không phải là đặc biệt cao, ít nhất là không thể chi phối việc phân bổ thuốc rèn thân của tổ chức.
Trong khi cấp năm sao, dựa theo những gì Chiêm tiên sinh đã nhắc trước đây, ở Tinh Thành đã được coi là cấp cao nhất trong cấu trúc tổ chức, uy quyền chắc chắn là rất lớn.
Vượt qua cấp ba sao nhưng chưa đạt đến cấp năm sao, vậy thì chỉ còn cấp bốn sao.
"Có thể moi móc được một chút giá trị từ người giám đốc Hồng này."
Giang Dược âm thầm xếp giám đốc Hồng này vào danh sách những đối tượng cần theo dõi trọng điểm.
Sau khi hai người kia nói xong chính sự, họ bắt đầu trò chuyện tán gẫu.
Có thể thấy, Tiểu Uông này rất biết cách xu nịnh, thỉnh thoảng khiến giám đốc Hồng thích thú bật cười.
Chủ đề đơn giản là tiền tài và mỹ nữ, Tiểu Uông nịnh nọt hết lời, thổi phồng đối phương, khiến giám đốc Hồng vui vẻ vô cùng.
"Tiểu Uông à, lần trước ta gặp cái cô Lệ Nhã kia, rất có sức sống tuổi trẻ, những cô gái trẻ như vậy, chúng ta nên tạo cơ hội cho họ, nên bồi dưỡng một chút. Ta thấy cô bé kia có vẻ thông minh lanh lợi, đợi một thời gian, biết đâu có thể thành tài. Khi nào hẹn cô ấy ra uống rượu, giao lưu trao đổi? Cô gái đó có hiểu lầm với chúng ta, ta phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với cô ấy, không thể để hiểu lầm ngày càng sâu sắc, ảnh hưởng đến việc tuyển dụng người mới của chúng ta!"
Tiểu Uông thầm cay đắng, trong lòng mắng lão già háo sắc.
Nói nghe đường hoàng, gì mà tuyển dụng nhân tài, tiêu trừ hiểu lầm? Tất cả đều chỉ là ngụy biện. Sự thật là y thèm muốn cơ thể người ta.
Những cô gái khác thì cũng thôi đi, Lệ Nhã lại là em gái ruột của gã.
Lần trước em gái đến tìm gã, vô tình bị giám đốc Hồng nhìn thấy, ánh mắt của lão già háo sắc kia lập tức thay đổi.
Nhiều lần tại hiện trường, Lệ Nhã đều phớt lờ các tín hiệu. Thậm chí cô còn dùng lời nói để ép buộc Giám đốc Hồng, không cho y bất kỳ cơ hội nào.
Tiểu Uông nhận ra thái độ coi thường của em gái nên không tiết lộ thân phận của Lệ Nhã, vì sợ Giám đốc Hồng biết cô là em gái mình dẫn tới y giận cá chém thớt. Gã chỉ nói đó là em gái của người quen, giới thiệu sang đây để phỏng vấn.
Tưởng chuyện này đã qua, nhưng không ngờ giám đốc Hồng lại nhớ mãi không quên, còn nhắc lại chuyện này.
"Tiểu Uông? Có khó khăn gì sao?"
"À... Ngài nói cô gái kia ạ, tính tình cô ta rất nóng nảy, lại còn đòi hỏi cao. Tôi cảm thấy tính cách và năng lực của cô ta không phù hợp với công việc ở đây. Chẳng may cô ta tiết lộ bí mật của chúng ta ra ngoài thì sẽ gây ra rắc rối cho tôi. Vì vậy, tôi đã từ chối nhận vào làm. Người quen của tôi cảm thấy tôi không nể mặt, nên gần đây tỏ ra rất lạnh nhạt với tôi. Tôi đoán anh ta vẫn còn rất tức giận."
Giám đốc Hồng lại rất cố chấp, tỏ ra nghiêm trọng nói:
"Tiểu Uông, ta muốn phê bình cậu. Chúng ta làm việc phải cẩn thận và có tinh thần dám đương đầu với khó khăn. Không thể vì một lần hiểu lầm mà phủ nhận năng lực của người khác. Cậu hãy tìm cơ hội để xin lỗi cô ấy và mang theo một ít quà, chi phí cứ việc ghi vào sổ sách công ty, không cần phải keo kiệt."
Tiểu Uông cảm thấy khó xử, đành phải lấp liếm:
"Dạo này tôi... hơi bận chút, tôi sẽ đến thăm cô ấy sớm nhất có thể."
"Sao lại phải đợi lâu như vậy? Càng kéo dài, hiểu lầm sẽ càng sâu. Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đi luôn. Ta sẽ đi cùng cậu."
Hôm nay?
Tiểu Uông cảm thấy căng hết cả da đầu. Lão già háo sắc này sao lại vội vàng như vậy? Nhìn điệu bộ y như hận không thể được ôm mỹ nhân về nhà ngay lập tức.
Phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ thật sự phải đưa em gái đến chỗ lão già háo sắc này? Vậy khác gì đưa dê vào miệng cọp?
Tiểu Uông thường xuyên sắp xếp mỹ nữ cho Giám đốc Hồng để lấy lòng y. Có điều những cô gái hắn sắp xếp cho y đều là những cô gái ham tiền, hám danh lợi hoặc những sinh viên thiếu kinh nghiệm sống nhưng lại thích hư vinh.
Tất cả những cô gái này đều có một điểm chung: họ tự nguyện.
Điều quan trọng nhất là gã không quen biết gì họ, sau khi xong việc sẽ không có bất kỳ liên quan nào.
Trong khi Lệ Nhã là em gái ruột của gã, không nói đến chuyện cha mẹ sẽ không đồng ý, gã cũng biết tính cách cứng rắn của em gái mình. Nếu để cho nó biết những hoạt động bẩn thỉu ở đây, nó có thể cầm dao rượt gã khắp ba con phố.
Làm sao gã có thể đưa em gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình cho lão già háo sắc này chà đạp? Gã thật không cam tâm.
Lão cáo già Giám đốc Hồng này nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Tiểu Uông do dự, y không nhịn được nghiêm mặt nói:
"Tiểu Uông, có phải cậu đang giấu giếm tôi điều gì không?"
"Không có, không có. Cho tôi mượn gan hùm mật gấu, tôi cũng không dám giấu giếm gì ngài a. Thật sự là cô gái kia tính tình quá mạnh mẽ, tôi sợ cô ta làm hỏng việc nên đã từ chối sớm. Hiện tại chúng tôi cũng đã trở mặt thành thù, tôi đoán cô ta sẽ không cho phép chúng ta đến nhà. Thân phận của Giám đốc Hồng ngài cao quý, không nên chịu nhục bởi loại người này. Chẳng may để lộ thân phận của ngài, họ có thể nghĩ mọi cách để trèo cao, đến lúc đó cả tôi và ngài đều sẽ gặp rắc rối lớn."
Không chỉ Giám đốc Hồng, mà ngay cả Giang Dược đang nghe lén cũng cảm thấy Tiểu Uông này có gì đó không ổn.
Ý đồ của Giám đốc Hồng rất rõ ràng, không hề che giấu, y chỉ là ham muốn thân thể của cô gái kia, nói bóng nói gió, thiếu điều huỵch toẹt ra.
Mà Tiểu Uông hiển nhiên là nghe hiểu, nhưng lại cố tình không hiểu.
Cảm giác như gã hoàn toàn không muốn Giám đốc Hồng tiếp xúc với cô gái tên Lệ Nhã này.
Gã đưa ra những lý do nghe có vẻ có lý, nhưng thực chất lại hoàn toàn là nói nhảm.
Rõ ràng Giám đốc Hồng chỉ muốn có một chút tình cảm xác thịt, mà đã nói dùng vật tư để trao đổi rồi. Chuyện bị khinh bỉ, chậm trễ, hay biết thân phận gì đó... những điều này hoàn toàn không thể xảy ra.
"Tiểu Uông, có vẻ như cậu đang giấu giếm điều gì đó."
Giám đốc Hồng bỗng nhiên cười một tiếng quái dị:
"Cậu hãy thành thật khai báo, cô gái Lệ Nhã kia có phải là người tình của cậu không?"
"Không có, không có, tuyệt đối không có. Giám đốc Hồng, ngài biết rõ hoàn cảnh của tôi, làm sao tôi dám nuôi tiểu tam cái gì a. Vợ tôi hung dữ như cọp, sao tôi dám làm bậy?"
"Ha ha, Tiểu Uông, cậu không thành thật. Làm sao vậy? Sợ ta mách lẻo với A Ngọc nhà cậu à? Là đàn ông, đặc biệt là đàn ông thành đạt trong sự nghiệp, ai còn quan tâm đến việc vợ ở nhà làm gì? Vợ ta vẫn ngoan ngoãn ở nhà, mà ta lại có thể chơi bời lêu lổng ở bên ngoài, đó là tiêu chuẩn tối thiểu của một người đàn ông thành đạt! Đàn ông càng thành đạt, càng lăng nhăng bên ngoài, điều đó là đương nhiên. Cậu nói có đúng không?"
Tiểu Uông nào dám nói không, liên tục gật đầu phụ họa:
"Giám đốc Hồng nói rất đúng, tôi sẽ cố gắng học hỏi và noi theo Giám đốc Hồng."
"Tên nhóc cậu chỉ biết nịnh hót. Ta giao cho cậu một nhiệm vụ, bất kể bằng cách nào, phải hẹn cô gái Lệ Nhã kia ra. Ta rất thích cô gái này. Chuyện này nhất định phải thành công. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai ta sẽ cho cậu thêm một ít thuốc rèn thân. Cứ điểm của chúng ta đang phát triển mạnh mẽ, việc tăng thêm lượng thuốc rèn thân là hoàn toàn hợp lý!"
Ngay cả Giang Dược cũng phải lắc đầu ngán ngẩm, thật là một lão già háo sắc không biết xấu hổ. Chỉ biết nhớ thương cô gái kia, thậm chí còn lấy thuốc rèn thân ra làm mồi nhử.
Tiểu Uông đành phải nói:
"Hai ngày nay tôi sẽ sắp xếp thời gian, tôi sẽ cố gắng hết sức. Giám đốc Hồng, nếu kết quả không như ý muốn, ngài đừng trách tôi."
"Ha ha, Tiểu Uông à, cậu chưa làm đã rào trước đón sau. Ta chờ tin tức của cậu. Vật tư ở đây do cậu tự quyết định, cần gì cứ lấy, coi như chi phí chung. Nhớ xử lý cho thỏa đáng."
"Vâng ạ, vâng ạ."
Tiểu Uông liên tục gật đầu.
"Cậu ra ngoài trước đi, ta xem lại một số báo cáo, lát nữa có việc cần xử lý, ta sẽ trực tiếp đi luôn. Ngày mai ta sẽ sắp xếp thời gian đến."
Tiểu Uông vội vàng đáp lời, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi phòng.
Rất nhanh, Giang Dược nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Uông đang đến gần căn phòng hắn đang ở.
Chẳng lẽ đây là phòng của gã ta?
Nhìn vào cách bố trí, nhìn vào những chồng tài liệu trên bàn, Giang Dược nhanh chóng nhận ra, đây rất có thể là phòng gã.
Lúc này nếu như rời khỏi phòng, chắc chắn sẽ đụng mặt đối phương.
May mắn là căn phòng này có rất nhiều tủ, hơn nữa có hai tầng.
Giang Dược không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng leo lên một ngăn tủ trên cao, khẽ khàng đóng cửa lại.
Ở vị trí này, trừ phi gã lấy thang leo lên nhìn, mới có thể phát hiện ra có người.
Giang Dược vừa nấp xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào phòng, nhưng không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng như lúc ở phòng giao dịch, vẻ mặt mang theo vài phần mệt mỏi, thậm chí còn có chút bực bội.
Có thể thấy, cuộc nói chuyện trước đó với Giám đốc Hồng rõ ràng đã ảnh hưởng đến tâm trạng của gã.
Gã ngồi xuống ghế, bưng chén trà lên uống ừng ực hai ngụm, nhưng phát hiện nước trà đã nguội, lại nhổ xuống thùng rác cạnh chân.
Đặt chén trà xuống bàn, gã bực bội giơ tay lật xem báo cáo trên bàn.
Lật được vài trang, gã lại bực bội ném báo cáo xuống bàn.
Hai tay ôm đầu, vùi vào tóc, xoa mạnh.
Hàng loạt những hành động này cho thấy tâm trạng của gã lúc này đang rất bực bội.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nói:
"Giám đốc Uông, bên dưới lại có người tới giao dịch."
"Các cậu không thể tự giải quyết được sao? Chuyện nhỏ này mà cứ mỗi vụ đều phải tự tay tôi làm?"
Người bên ngoài nghe vậy khó hiểu.
Đây là như thế nào?
Trước đó, Giám đốc Uông còn căn dặn lặp đi lặp lại, chỉ cần gã ở đây, mọi giao dịch tốt nhất đều phải thông qua gã, để gã trực tiếp thực hiện.
Nếu không có gì tất yếu, không ai được phép tự ý làm chủ hoàn thành giao dịch.
Nào ngờ giám đốc Uông lại nói như vậy, khiến anh ta nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.
Giám đốc Uông cũng nhận ra sự mâu thuẫn của bản thân, bèn khoát tay thiếu kiên nhẫn:
"Được rồi, các anh cứ xuống trước đi, tôi sẽ đến ngay!"
Người đàn ông đeo kính gọng vàng cố gắng giữ được bình tĩnh, nhưng cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng. Gã ngồi trên ghế một lúc, rút ra một vài tờ báo cáo trên bàn, nhìn lướt qua, rồi rút một tờ ra, lại đặt về chỗ cũ. Sau một hồi do dự, gã lại rút tờ báo cáo đó ra, đặt riêng ở vị trí thấp nhất.
Sau đó, ông ta mới đứng dậy và đẩy cửa bước ra.
Giang Dược đợi cho đến khi xác định được đối phương đã đi xa mới đứng dậy và chuẩn bị nhảy xuống. Bỗng, tiếng bước chân từ căn phòng giám đốc Hồng vọng đến, hơn nữa là hướng về phía hắn.
Giang Dược tuy chưa từng gặp giám đốc Hồng, nhưng dựa vào nhịp thở cùng một số âm thanh quen thuộc khác, hắn bản năng nhận ra đó chính là giám đốc Hồng.
"Các anh đợi ở ngoài cửa."
Giọng nói của giám đốc Hồng vang lên, rõ ràng là đang dặn dò hai nhân viên bảo vệ đang tuần tra bên ngoài cửa.
Một người đàn ông thấp bé bước vào, ngồi xuống ghế của giám đốc Uông, cầm lấy những tờ báo cáo kia và xem xét kỹ lưỡng.
Chỉ một lúc sau, y phát hiện ra tờ báo cáo được đặt dưới cùng, nụ cười mỉm chiêu hiện lên trên khóe miệng.
"Tiểu Uông này, quả nhiên là có chút mưu mẹo. Đừng hòng lừa lão Hồng này. Ta không tin số vật tư này chia làm ba phần, tất cả đều được đưa về nhà. Tiểu tử này không chỉ có tiểu tam, mà e còn có cả tiểu tứ..."
Giám đốc Hồng vuốt ve cái cằm, trên khuôn mặt trắng nõn không râu, lộ ra một nét cười quái dị.
"Ăn của ta, cầm đồ của ta, còn muốn nhờ ta đề bạt. Không nỗ lực trả giá một chút xíu sao được? Những thứ này, trước hết để cho cậu lấy đi, chờ đến lúc muốn cậu nhả ra, vậy coi như không phải do cậu quyết định rồi. Không nỡ em gái ruột? Đến lúc đó cho cậu bỏ luôn cả vợ..."
Giám đốc Hồng đứng giữa phòng, khóe miệng nở nụ cười tà dâm.
Giang Dược thầm giật mình, lão già này thật quá vô liêm sỉ. Biết Lệ Nhã là em gái ruột của Tiểu Uông mà không nói.
Hơn nữa, lão già háo sắc này không chỉ thèm thuồng em gái người ta, mà còn muốn cả vợ người ta nữa. Đúng là được voi đòi tiên!
Lão hồ ly này nhìn vẻ mặt gian tà, trong bụng ắt hẳn chứa đầy mưu mô xảo quyệt.
Tiểu Uông cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng đáng tiếc đối mặt với lão hồ ly này, bi kịch sắp sửa ập đến, cả vợ và em gái cũng sẽ bị liên lụy.
Lão già háo sắc lật từng trang tài liệu, lấy điện thoại di động chụp vài tấm, sau đó chỉnh sửa lại cẩn thận rồi thản nhiên rời đi.
Giang Dược vốn định theo dõi lão già háo sắc này, nhưng bây giờ cũng không vội. Trước đó y đã đề cập đến việc sẽ quay lại đây vào ngày mai.
Giang Dược quyết định hôm nay sẽ dành thời gian để khám phá địa hình và cấu trúc bên trong tòa nhà này, ngày mai sẽ tiếp tục theo dõi lão già háo sắc.
Lão cáo già này xảo quyệt hơn nhiều so với tưởng tượng, Giang Dược tin tưởng có thể khai thác ra được nhiều bí mật liên quan đến tổ chức kia từ trên người y.
Có lẽ, tổ chức bí ẩn kín kẽ đến nước tát không lọt này, sắp được vén lên một tấm khăn che mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận