Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 82: Sự dòm ngó từ trong bóng tối

Tình hình lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan mới.
Bầu không khí trong trấn không thích hợp, Giang Dược và Hàn Dực Minh đều đã nhìn ra.
Có điều nhìn ra thì nhìn ra, bọn hắn lại hoàn toàn không tìm được biện pháp phá cục.
Nghi vấn trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.
Theo lẽ thường thì loại án giết người này, không phải nên kéo thi thể đi khám nghiệm tử thi sao? Không phải nên bảo quản đúng cách để làm bằng chứng sao?
Cho dù đã bắt được hung thủ, không cần giữ lại thi thể nữa, cũng nên sớm đốt hoặc chôn mới đúng. Những trường hợp chết trẻ thảm khốc như thế này, bình thường rất kiêng kỵ đặt xác trong từ đường.
Nói đúng ra thì, không đến độ tuổi nhất định, không phải là chết già do hết thọ, bất kể là cả dòng tộc nói chung, hay là gia đình của người chết nói riêng, đều khá kiêng kỵ việc này.
Dưới tình huống bình thường, tuổi còn trẻ mà đột tử, trừ phi phải lưu lại làm khám nghiệm tử thi, nếu không bình thường đều sẽ xử lý nhanh chóng, nhập thổ vi an.
Nhưng tại sao thi thể của bốn nạn nhân này đều đặt cả trong từ đường?
Đương nhiên, có lẽ dòng họ Vương có quy củ riêng của mình, cũng không kỵ những thứ này.
Nhưng vừa rồi hai mẹ con kia rốt cuộc đang kiêng kỵ thứ gì? Vì sao rõ ràng ủy khuất đầy bụng, thậm chí là sợ hãi, mà lại không dám nói?
Chỉ vì không tín nhiệm người lạ thôi sao?
Hai người đi ra từ đường, mang theo nghi vấn đầy đầu.
"Cậu Giang này, khắp trấn Vân Khê đều tỏ ra kỳ quái. Hay là chúng ta cứ nhắm thẳng vào sào huyệt, trước tiên điều tra những Kẻ sao chép một chút, xem bọn chúng còn ở thị trấn hay không, có chạy trốn hay không.”
Đây mới là mục đích tiến vào điều tra ban đầu của bọn hắn.
Mặc kệ thế cục xung quanh thiên biến vạn hóa, Hàn Dực Minh tôi đây vẫn không quên ý định ban đầu. Ba tổ nhân mã tiến vào giai đoạn trước, ngoại trừ tổ của ông, còn có hai tổ đi theo phía sau bọn họ, tất cả đã vào vị trí, dựa trên khu vực đã được phân công, mỗi tổ phụ trách điều tra bốn Kẻ sao chép.
Vị trí bốn Kẻ sao chép mà tổ Giang Dược Hàn Dực Minh cần điều tra cũng không cách nhau xa lắm, khoảng cách xa nhất cũng không vượt quá năm trăm thước.
Rời khỏi từ đường họ Vương không được bao lâu, bọn hắn tiến vào con đường phồn hoa nhất thị trấn, hơn phân nửa cửa hàng trên phố vẫn còn đang mở.
"Cậu Giang, nhà cô dượng cậu, hẳn là cũng ở gần đây chứ?"
"Đúng, dọc theo con phố này, đi thêm bốn năm trăm mét, chính là cửa hàng nhà cô út."
"Nói vậy cũng may cô dượng cậu rời đi sớm."
Giang Dược gật gật đầu, đúng là may đi sớm, nếu hơi do dự một chút, kéo dài đến bây giờ, rất khó nói sẽ gặp phải tình huống gì.
"Giang Độc? Cậu Giang à, ông nội cậu đặt tên cũng thú vị đấy nhỉ?”
"Nếu chỉ nhìn từ một người thì sẽ có chút kỳ quái, nhưng kết hợp bốn anh chị em lại, cũng không có gì lạ. Ông nội tôi có bốn người con, theo thứ tự là Ngư Tiều Canh Độc. Cô út tôi là con út, xếp ở cuối cùng, không muốn cái tên này cũng không được.” Chú thích: ngư tiều canh độc đại diện cho bốn ngành nghề thời xưa, bao gồm ngư - ngư ông câu cá, tiều - tiều phu đốn củi, canh - người làm ruộng canh tác, độc - học giả đọc sách biết chữ. Hết chú thích.
Hàn Dực Minh giơ ngón tay cái lên: "Có thể thấy ông nội cậu nhất định là phần tử trí thức. Người phụ nữ lúc nãy nói ông nội cậu là lão thần tiên? Vân Hạc tiên sinh?”
"Nghe cô út kể, lúc ông nội tôi còn sống, mười dặm tám xã có tam tai lục bệnh, ngũ kiếp thất thương gì đó, đều sẽ mời ông nội xem một chút. Nhà ai trúng tà, con cái bị ma nhập hay mất hồn, phàm là có chút vấn đề đều sẽ nhờ ông nội. Đôi khi ông còn giúp người ta xem phong thủy, hỏi hung cát gì đó.”
Hàn Dực Minh đăm chiêu: "Nói như vậy, nhà họ Giang các cậu cũng thật là gia học uyên thâm.”
"Không dám nói là uyên thâm, nhiều lắm có thể coi là mưa dầm thấm lâu."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Dược bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên tấm biển của một cửa hàng.
Trên tấm biển có năm chữ: Tiệm bạc nhà họ Triệu.
Tiệm bạc thông thường, sẽ lấy tên là trang sức bạc gì gì đó.
Tên cửa hàng đặt theo dòng họ này, trái lại tương đối hiếm thấy. Nhìn tấm biển, cũng không có quá nhiều trang trí, tấm biển làm bằng gỗ cổ xưa, bởi vì năm tháng quá lâu, màu sơn đã loang lổ, bong tróc rõ ràng, nhìn qua sợ cũng phải có mấy chục năm tuổi đời.
Mặt tiền cửa hàng cũng không tính là đặc biệt, giống như các cửa hàng khác, đều là nhà tự xây, kết cấu bằng gỗ phối hợp tường đất độc đáo của trấn nhỏ, bởi vì nằm sát đường phố, tự nhiên trở thành cửa hàng mặt tiền.
"Chú Hàn, đây hẳn là tiệm bạc của Triệu Thủ Ngân chứ?"
Những Kẻ sao chép khác trong trấn, Giang Dược không có ấn tượng gì, nhưng hắn lại có ấn tượng sâu sắc đối với vị Triệu Thủ Ngân này. Bởi vì, căn cứ theo tin tức, Triệu Thủ Ngân lại không ở trong thị trấn, mà là ở Bàn Thạch Lĩnh. Một ông lão độc thân, quanh năm ở thị trấn, nhìn qua không hề liên quan gì đến Bàn Thạch Lĩnh, cư nhiên lại xuất hiện ở đó, Giang Dược theo bản năng sẽ tăng thêm chú ý.
Giờ phút này hắn đi ngang qua cửa tiệm của Triệu Thủ Ngân, thấy cửa khóa, thoạt nhìn quả nhiên là không có ở nhà.
Giang Dược đưa mắt nhìn qua khe cửa, bên trong đen nhánh, không thấy rõ bố cục cụ thể. Nhưng Giang Dược vẫn không thu hồi tai mắt, mà tiếp tục bám vào khe cửa, cũng không biết đang quan sát cái gì.
Ước chừng qua một hai phút, Hàn Dực Minh đều cảm thấy có chút không thích hợp. Thấy Giang Dược vẫn úp mặt nhìn vào khe cửa, ông không nhịn được bèn tiến lại gần.
Bên trong tối đen, không thấy gì cả.
"Cậu Giang, cậu đang nhìn gì vậy?" Hàn Dực Minh cảm thấy có chút khó hiểu, rõ ràng đen thui chẳng thấy gì cả, vì sao Giang Dược nhìn nghiêm túc như vậy, còn nhíu mày?
Hồi lâu, Giang Dược mới rời ánh mắt, sắc mặt ngưng trọng.
Hai người rời khỏi tiệm bạc, đi thêm một đoạn đường, Hàn Dực Minh mới không nhịn được bèn hỏi: “Cậu Giang, vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy?
"Tôi cảm giác, bên trong khe cửa có đôi mắt đang nhìn trộm chúng ta."
"Không thể nào? Cánh cửa này vẫn đang còn khóa ngoài cơ mà! "Hàn Dực Minh nhất thời cảm giác lạnh lẽo cả sống lưng, đang giữa ban ngày ban mặt, cậu đừng nói chuyện giật gân như vậy chứ?
Vừa rồi ông cũng nhìn thử, bên trong rõ ràng không có gì cả, cũng không có bất kỳ động tĩnh dị thường nào.
"Khóa?" Giang Dược cười lắc đầu, loại thủ đoạn nhỏ này chỉ là để mê hoặc tai mắt người khác mà thôi.
Có điều Giang Dược cũng có chút nghi hoặc, nếu như thật sự có người nấp phía sau khe cửa nhìn trộm bọn hắn, vậy hắn úp mặt nghe lâu như vậy, không lý nào không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Với độ nhạy cảm của ngũ giác Giang Dược vượt xa người thường như hiện giờ, nếu thật sự có người phía sau cửa, cho dù có đè cuống họng, đè hô hấp, cũng tuyệt đối không thể tránh thoát thính giác của Giang Dược.
Cho dù đối phương có thể áp chế hô hấp, chẳng lẽ có thể áp chế cả tiếng tim đập sao?
Chỉ cách một cánh cửa, với thính giác hiện tại của Giang Dược, tuyệt đối có thể nghe được nhịp tim của đối phương. Vậy mà hắn dừng lại trọn vẹn hai ba phút đồng hồ, lại không nghe được bất cứ thứ gì, kể cả hô hấp lẫn nhịp tim!
Thế nhưng loại cảm giác nhìn trộm này, lại chân thật đến dị thường, thậm chí khiến Giang Dược cảm giác như có gai đâm sau lưng, phảng phất như có một con u linh đang ẩn giấu trong căn phòng tối đen ấy, tựa hồ đang nhìn trộm Giang Dược, nhìn trộm dòng người đi qua, nhìn trộm cả thị trấn...
Nếu không phải mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là điều tra, Giang Dược rất muốn phá cửa mà vào, nhìn xem tiệm bạc đó rốt cuộc có ẩn núp thứ gì hay không?
Lại nói tiếp, nhân khẩu của trấn có chừng ba đến năm ngàn người, trên thực tế cư dân thị trấn đa số tụ cư gần nhau, đi hết một vòng quanh trấn cũng sẽ không tốn quá bốn mươi phút.
Hai người chưa đi được bao lâu, lại một lần nữa tới nhà Vương Phúc Tài.
Con hẻm vẫn là con hẻm đó, cửa sắt vẫn là cánh cửa sắt đó, hoàn toàn không có gì khác với hồi còn ở trong quỷ đả tường.
Có điều lúc này hai người bọn họ hiển nhiên là đã học khôn, cũng không vội vàng gõ cửa.
Hai người núp trong một góc khuất, có thể che chắn tầm mắt của người khác. Chuyến đi này chỉ là muốn xác nhận Kẻ sao chép có ở nhà hay không, chứ không phải là bắt giữ, chiến thuật phải thay đổi.
Chỉ là trải qua lần quỷ đả tường trước đó, trong lòng Giang Dược cũng không nắm chắc.
Nếu thị trấn thực sự có một con quỷ hùng mạnh đến vậy, nó rất có thể có mối liên quan mật thiết đến Kẻ sao chép.
Nói không chừng, tất cả Kẻ sao chép giờ phút này đã có đề phòng, giờ mà tùy tiện gõ cửa, rất có thể sẽ kinh động đối phương, thậm chí bị đối phương để mắt tới. Phải nghĩ ra một cách tiếp cận mới...
Đang lúc bọn hắn suy nghĩ, đầu hẻm bên kia bỗng nhiên vang lên từng tiếng hô thấp giọng.
"Anh Nhị Cẩu, anh Nhị Cẩu..."
Anh Nhị Cẩu?
Tiếng hô này sao nghe có chút quen tai, nhưng !
Đang gọi ai vậy?
Giang Dược quay đầu nhìn lại theo hướng âm thanh, lại nhìn thấy nửa cái đầu ló ra bên cạnh góc cửa sau của một căn nhà trong hẻm, rõ ràng chính là thiếu niên lúc trước nhìn thấy ở từ đường nhà họ Vương kia.
Thiếu niên thò đầu ra dò xét, vẻ mặt có chút khẩn trương, vừa kêu vừa vẫy tay với Giang Dược, đồng thời còn điều tra xung quanh, phảng phất như sợ kinh động đến ai đó.
Giang Dược thấy thiếu niên tỏ vẻ thần bí như vậy, có chút tò mò, bèn ra hiệu với chú Hàn, hai người lặng lẽ đi về phía vị trí thiếu niên đó.
Thiếu niên dẫn hai người chui vào cửa đến sân sau nhà, rồi rón rén đóng cửa sau lại, khóa kín.
"Anh Nhị Cẩu, chúng ta vào kho củi nói chuyện đi." Thiếu niên lại mở miệng.
"Vì sao lại gọi tôi là anh Nhị Cẩu..."
Giang Dược không nhịn được hỏi.
“Thế anh không phải anh hai của Tam Cẩu sao?”
Thiếu niên tỏ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại.
Anh hai của Tam Cẩu tên là Nhị Cẩu, logic này không có vấn đề chứ?
Giang Dược nhất thời vô lực phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận