Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 99: Diệt xong một con, vẫn còn con khác?

Con quỷ nô này tuyệt đối không biết, Giang Dược chính là đang chờ thời khắc này.
Khi quỷ nô lao ra, Giang Dược cũng vừa vặn lôi ra một túi vôi từ trong người.
Xoẹt!
Hắn vung mạnh tay, lập tức bột vôi bay múa đầy trời, phạm vi mấy thước xung quanh nhất thời trắng bệch nguyên một mảng.
Con quỷ kia cuốn khói đen vừa lúc giết tới, không hề đề phòng, bị vôi trắng bao phủ cả quỷ lẫn khói đen.
Tựa như dầu đổ vào chảo nóng, nhất thời phát ra tiếng kêu xèo xèo.
Quỷ vật kia thét chói tai một tiếng, bóng quỷ vốn hư ảo vô hình, lại mơ hồ huyễn hóa thành hình người, trên người xuất hiện từng cái lỗ thủng đang thiêu đốt, khói đen bốc lên âm trầm.
Hiển nhiên, số bột vôi tung bay đầy trời này đã khiến con quỷ bất ngờ không kịp đề phòng, tạo thành thương tổn nhất định, tuy rằng loại thương tổn này hầu như không ảnh hưởng đến thực lực của nó, giống như người bình thường bị kim đâm vài cái, tuy đau thì đau nhưng cũng không tổn thương đến căn bản.
Con quỷ nhe răng cười một tiếng, dứt khoát không che giấu thân hình nữa, hất lên áo bào đen, tay áo vốn chỉ còn một nửa, bỗng dưng thò ra một bàn tay trắng hếu.
Càng khoa trương hơn chính là, bàn tay này thật giống như làm bằng đất dẻo cao su, nháy mắt có thể kéo dài vô hạn.
Chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay kia đã bắt được cổ Giang Dược.
Bàn tay lạnh lẽo thiếu huyết sắc giữ chặt cổ Giang Dược, nâng hắn lên cao.
Hai chân Giang Dược không ngừng đung đưa giữa hư không, tuyệt vọng mà lại bất lực.
"Khanh khách, nhân loại ngu xuẩn, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại muốn chọc quỷ?" Quỷ nô âm trầm lên tiếng.
Lời còn chưa dứt, nó đã hóa thành một đường tàn ảnh.
Hai mắt Giang Dược hoa lên, lúc tàn ảnh lần nữa hợp lại với nhau thì nó đã ép đến trước mặt, một khuôn mặt quỷ cơ hồ dán vào mũi hắn.
Cánh tay kéo dài vô hạn lúc trước cũng đã khôi phục trạng thái bình thường.
Mặt quỷ ảm đạm, hốc mắt âm trầm trống rỗng, tràn đầy tử khí, phảng phất muốn đồng thời nhốt lấy cả thân thể lẫn linh hồn của Giang Dược.
Biểu tình vốn đang cứng ngắc của Giang Dược, bỗng nhiên lộ ra một nét tươi cười.
Cho dù là người hay quỷ, chung quy đều có cùng một nhược điểm, đó chính là thích đùa giỡn con mồi. Nói một cách hoa mỹ hơn, là thích ra vẻ ta đây.
Mà đây rõ ràng là muốn chết a!
Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, một chân lý tàn nhẫn đến cỡ nào a!
Đáng tiếc con quỷ này lại không hiểu điều đó.
Nó cho rằng Giang Dược đã là cừu non đợi làm thịt, mặc cho nó đùa giỡn, lại không biết, Giang Dược đang cố ý tỏ ra yếu đuối!
Không phải Giang Dược muốn mạo hiểm để thử sức mình, đơn giản là trừ biện pháp này ra, bất kể tốc độ hay thủ đoạn, Giang Dược đều kém con quỷ này rất nhiều.
Hắn không có khả năng di chuyển như quỷ mị, càng không công kích từ xa.
Chỉ có chiến đấu gần người, chỉ khi nào đối phương cho rằng tất thắng, hắn mới có một tia cơ hội.
Khi đó hắn mới có cơ hội thi triển Thần Cương Diệt Quỷ Thủ!
Sau khi Thần Cương Diệt Quỷ Thủ tiến cấp, bất kể là tốc độ, độ chính xác, uy lực, đều có sự tăng lên rõ ràng.
Giang Dược nghiêng một cái, bàn tay như kìm sắt, gắt gao bắt lấy con quỷ đối diện.
Cho dù con quỷ này hung hãn giảo hoạt, nhất thời cũng không thể tránh khỏi. Giang Dược thúc giục vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, bàn tay quỷ đang bóp cổ Giang Dược bị vầng sáng vọt lên, cả cánh tay nháy mắt bị hòa tan, nhanh chóng tiêu tán giữa hư không, chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thình thịch thình thịch!
Tam Cẩu chạy như bay xông lên lầu, tưới xuống đầu con quỷ nguyên một thau nước tiểu đồng tử.
Quỷ nô phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, quỷ khí màu đen nhanh chóng bốc lên, cả thân hình của nó nhanh chóng tan chảy như người tuyết.
Lần này khác với lần công kích từ xa ở nhà Tiểu Y.
Tam Cẩu lúc này canh cực chuẩn, nhắm ngay đầu con quỷ đổ ào xuống toàn bộ thau nước tiểu, lực sát thương tuyệt đối kinh người, tương đương với trực tiếp buộc một quả bom vào người rồi cho nổ tung, lực phá hoại hoàn toàn không phải cùng một khái niệm với ném bom từ xa.
Nhìn con quỷ trong tay hóa thành một làn khói đen biến mất, Giang Dược mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Rốt cuộc vẫn là anh em nhà mình, trao đổi bằng ánh mắt vẫn có sự ăn ý.
Lúc này, Hàn Dực Minh cũng xông lên.
Nhìn thấy từng làn khói đen tan biến trong tay Giang Dược, máy ảnh trong tay ông nháy điên cuồng.
Nhiều lần diệt quỷ như vậy mà ông hầu như chưa lần nào bắt kịp, mỗi lần đều bỏ lỡ hiện trường đấu quỷ.
Lần này cuối cùng cũng bắt kịp nửa đoạn sau, tuy rằng vẫn không phải tự mình tham dự, nhưng tốt xấu gì cũng thấy được đoạn kết, đúng không nào?
Những khoảnh khắc như vậy, sao có thể không chụp ảnh làm kỷ niệm?
Giang Dược vẩy vẩy tay, tựa hồ muốn rũ bỏ xui xẻo đến từ con quỷ.
Hàn Dực Minh chụp Giang Dược xong, lại bấm tách tách không ngừng khung cảnh xung quanh hiện trường. Khi ông nhìn thấy hai chiếc ghế bị cắt láng o kia, cằm của ông đã sắp rơi xuống đất.
Có cắt bằng máy cắt thì cũng không thể cắt gọn gàng đến vậy a.
"Cậu Giang, hai cái ghế này là sao? Lúc trước không phải vẫn còn nguyên đấy à?”
"Không phải chú vẫn luôn muốn tìm hiểu thêm về sức mạnh của lũ quỷ đó sao? Hai chiếc ghế này có thể giúp chú mở mang thêm nhiều kiến thức đó.”
Vết cắt này... đúng là do quỷ gây ra?
Đây là khả năng cắt sắc bén đến cỡ nào a? Nếu như cắt lên người một chút, chắc cũng giống như gặt lúa mì, có đến nhiều người hơn nữa cũng chẳng có tí tác dụng nào a.
Giang Dược ném búa cho Tam Cẩu.
"Tam Cẩu, việc còn lại giao cho em. Đập nát sa bàn này, còn có mấy hình điêu khắc trên những cây cột nữa, toàn bộ cạo hết.”
“Ok anh!” Tam Cẩu trước sau vẫn phấn khích như một.
Một đứa trẻ tinh nghịch luôn tiềm ẩn ham muốn phá hoại mạnh mẽ. Tam Cẩu há sẽ buông tha cơ hội phá hư đồ đạc danh chính ngôn thuận này.
Rầm, rầm, rầm!
Tam Cẩu nhẫn nhịn hơn nửa ngày trời, lúc này vừa vặn có thể phát tiết.
Búa đi tới đâu, hỗn độn đi tới đó.
Giang Dược đã qua độ tuổi của Tam Cẩu, cũng không hào hứng gì với mấy chuyện này, bèn đi xuống lầu.
Hàn Dực Minh thấy Giang Dược xuống lầu, cũng đi xuống theo.
Đến tầng hai, Giang Dược chui lại vào thư phòng của Triệu Thủ Ngân. Lúc trước nhìn thấy thư phòng Triệu Thủ Ngân cất giấu rất nhiều sách cổ, trong đó không thiếu những sách cổ liên quan tới phong thủy vận số.
Lúc trước, Giang Dược chưa nhìn thấy trận đồ phong thủy ở tầng ba, còn không cảm thấy có gì đặc biệt. Giờ phút này khi hắn nhìn lại những quyển sách mà Triệu Thủ Ngân sưu tầm, Giang Dược cơ bản có thể xác nhận, cái tên Triệu Thủ Ngân này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Cái gọi là thợ bạc lão làng, chẳng qua là vẻ ngoài của y để lừa gạt với người đời mà thôi.
Bố trí trận đồ phong thủy tà ác, nuôi dưỡng quỷ nô, chỉ riêng hai việc này thôi cũng đủ thấy bên trong tâm hồn của lão núp lùm này là một con ác ma.
Giang Dược rút ra mấy quyển sách cổ từ trên giá sách, lật xem một hồi, lại tìm không ra manh mối gì.
Rốt cuộc là lão núp lùm này đã học cái trận đồ phong thủy tà ác ấy từ đâu?
Trong lúc Giang Dược đang nghi hoặc, Hàn Dực Minh bên ngoài đang cầm máy ảnh chụp tới chụp lui, bỗng nhiên ông khẽ quát một tiếng.
"Ai?"
Giang Dược vội vàng buông sách xuống, đi ra khỏi phòng.
Hàn Dực Minh cầm máy ảnh, sắc mặt có chút khó coi, đôi mắt giống như chim ưng, đang dò xét gì đó ở xung quanh.
"Có người?"
"Tôi đang chụp ảnh thì cái gương trên bàn trang điểm xẹt qua một cái bóng."
Hàn Dực Minh xuất thân cảnh sát điều tra hình sự, cũng coi như là người gan lớn, vậy mà lúc này tuy bề ngoài ông trông vẫn bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng đã loạn như ma.
Cái bóng ấy tựa như một cơn gió, nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Nhưng Hàn Dực Minh rất rõ ràng, ông tuyệt đối không phải hoa mắt!
Bàn trang điểm?
Toàn bộ tầng hai, nói đúng hơn, là cả tòa nhà, chỉ có một bàn trang điểm, ngay trong căn phòng âm u hướng tây lệch bắc ở tầng hai kia.
Cả căn phòng rõ ràng không có người ở, nhưng vật dụng thì lại rất đầy đủ.
Giang Dược tiến vào căn phòng đó, bên trong vẫn như cũ.
Căn bản không tồn tại cái bóng mà chú Hàn vừa nói.
Giang Dược vừa định xoay người ra cửa, bỗng nhiên dừng bước. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào chân chiếc giường hoa kiểu cũ kia, vẻ mặt hiện lên một tia kinh hãi.
"Còn đôi giày đâu?"
"Chú Hàn, chú có động đến đôi giày thêu không?"
Nếu chú Hàn xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, muốn thu giữ một ít vật chứng, Giang Dược ngược lại có thể lý giải, tuy rằng có vẻ hơi kỳ quái một chút.
"Giày thêu? Vừa rồi vẫn còn đó mà. Tôi động vào chúng làm gì cơ?” Chú Hàn bối rối hỏi.
Ông tiến sát lại nhìn, đôi giày thêu hoa vốn sắp xếp gọn gàng dưới chân giường, giờ đã không còn bóng dáng.
Hàn Dực Minh há to miệng, trán thấm mồ hôi.
Vừa rồi ông vẫn ở ngoài hành lang, không hề thấy có người ra vào trước mặt, đôi giày thêu này làm sao có thể vô duyên vô cớ mất tích?
Trừ khi chúng tự mọc chân hoặc chắp cánh bay mất.
“Chẳng lẽ còn có một con quỷ khác?” Ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Giang Dược lại là trực tiếp nghĩ đến quỷ.
Không thể nào!
Nếu như có quỷ thật, vừa rồi chú Hàn ở một mình, không có bất kỳ bảo hộ nào, chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay với chú ấy a.
Với tốc độ di chuyển của bọn quỷ, hoàn toàn có khả năng giết người trong vô hình.
Cho dù hai người Giang Dược đuổi theo sau đó, cũng không có khả năng bắt kịp.
Trừ khi con quỷ này rất yếu đuối.
Hai người đứng ở trên hành lang, hai mặt nhìn nhau.
Tầng ba phía trên, Tam Cẩu còn đang tận tình hưởng thụ khoái cảm phá hoại, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng la hét rất chi là trẻ trâu.
Giang Dược liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã nghiêng về phía tây.
Cho dù ngôi nhà này có một con quỷ khác đi chăng nữa, nó cũng đã không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chỉ cần trận đồ phong thủy tầng ba bị phá, âm mưu cốt lõi nhất của ngôi nhà này cũng sẽ hóa thành bọt nước.
Kế tiếp, hẳn là nên dồn trọng tâm lên người lão núp lùm Triệu Thủ Ngân kia.
"Tam Cẩu, chắc vậy là được rồi."
Giang Dược chào hỏi một câu, không chút do dự chuẩn bị xuống lầu.
Tam Cẩu đáp lại một tiếng, gia tốc động tác trong tay, đập càng vui vẻ.
Xuống tới tầng trệt, Hàn Dực Minh lại cầm máy ảnh lên, chụp lia lịa xung quanh.
Sau khi chụp xong, ông đi tới trước bàn thờ, lật khung ảnh mà Giang Dược úp xuống lúc nãy, chuẩn bị chụp một tấm ảnh về phía khung ảnh.
Nào ngờ vừa mới nâng khung ảnh lên, hai tay Hàn Dực Minh nhanh chóng buông ra như bị điện giật, ông kêu lên một tiếng, hoảng sợ lui ra vài bước.
Lớp kính ngoài khung ảnh kia vốn là thủy tinh không kiên cố lắm, hai tay Hàn Dực Minh vừa buông lỏng, khung ảnh rơi xuống đất, xoảng một tiếng, thủy tinh vỡ vụn văng đầy sàn.
Bức ảnh cũ không còn bị che khuất hiện ra trước mặt Giang Dược và Hàn Dực Minh.
Hai người vừa nhìn, sắc mặt đồng thời biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận