Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 173: Tới cửa đòi nợ

Lời này của Hứa Thuần Như, vốn chỉ nên coi như nói đùa cho vui, thế nhưng Giang Dược lại nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói đó, có vẻ như cô không hề đùa chút nào.
Đây là kiểu tư duy kỳ quái gì vậy a?
Biết mình muốn đi giết người, thế mà còn muốn đi cùng mình? Hơn nữa lại còn chủ động đề nghị tìm người tìm súng? Đây là logic của người bình thường sao?
Người bình thường chẳng phải nên tránh xa như rắn rết, tìm cơ hội chuồn đi, sau đó báo cảnh sát sao?
Chẳng lẽ đây mới là mạch suy nghĩ thông thường của đám con ông cháu cha?
Xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, gặp rắc rối cũng không sợ lớn chuyện?
Có điều hiện tại Giang Dược đã có chút hiểu biết về cái tật của đám con ông cháu cha này, cũng không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục chỉ huy lái xe.
Đến gần một bãi đỗ xe, Giang Dược bảo cô dừng lại.
"Chị Như, thả tôi xuống đây đi."
Hứa Thuần Như nói:
"Chị đi chung với em."
Giang Dược mỉm cười xuống xe, khoát tay, thân hình thoắt một cái, trực tiếp chui vào trong bóng tối, qua vài hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Thuần Như.
Hứa Thuần Như vốn dĩ quyết tâm muốn quấn lấy Giang Dược, cho nên ánh mắt cô cơ hồ đều không rời khỏi người Giang Dược. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô dừng lại đỗ xe, Giang Dược đã như u linh biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Đợi đến khi cô bước xuống xe nhìn xung quanh thì đã sớm mất dấu Giang Dược.
Hứa Thuần Như tức giận tới mức giậm chân.
"Đứa em thối, em tưởng làm vậy là có thể hất chị ra đó sao?"
Hứa Thuần Như bĩu môi, hầm hừ đặt mông ngồi trên nắp động cơ, tự hỏi đối sách.
Lát sau cô moi ra điện thoại, đánh một cuộc gọi, thì được nhắc nhở là đầu dây bên kia đã tắt máy.
"Hừ, đứa em thối, có tin ngày mai chị đến cổng trung học Dương Phàm chắn em hay không?"
Hứa Thuần Như tự bực dọc một mình.

Giang Dược thuận đường đi theo chỉ dẫn của con quỷ, đã đi tới vị trí hiện hữu của đám người Đặng Vinh.
Hứa Thuần Như đoán chừng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nãy giờ cô lái xe theo chỉ dẫn của Giang Dược, kỳ thật phía trước vẫn luôn có một con quỷ đang dẫn đường.
Thời khắc này Giang Dược đứng trong góc khuất đối diện một câu lạc bộ tư nhân, nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ với vẻ dò xét.
Đồng thời, hắn đang chờ con quỷ kia tìm hiểu ngọn ngành trước.
Không lâu, con quỷ quay trở về, báo cáo cho hắn tình huống trước mắt.
"Một thầy phong thủy, còn có mấy người nhà họ Đặng?"
Mặc dù con quỷ không mô tả được rõ ràng cho lắm, nhưng thông qua phỏng đoán, Giang Dược cơ bản có thể xác định.
"Thoạt nhìn là nhà họ Đặng đang mở tiệc chiêu đãi thầy phong thủy này. Đoán chừng là chúc mừng trước thời hạn?"
Giang Dược cười lạnh.
Nếu như nhà họ Đặng cấu kết thầy phong thủy này đối phó người khác, rất có thể bây giờ người đó đã ngủm củ tỏi từ lâu.
Nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn lại chọc phải Giang Dược.
"Ngươi đi vào trước, núp ở khu lân cận, không nên tới gần phòng bao kia. Miễn bị thầy phong thủy phát hiện."
Giang Dược ra khẩu lệnh với con quỷ.
Hiện tại sinh tử của nó đều nằm trong một ý niệm của Giang Dược, tự nhiên hắn nói gì nó sẽ nghe nấy.
Đến khi Giang Dược bước ra từ góc khuất, hắn đã khởi động kỹ năng của Kẻ sao chép, biến thành một người khác, rõ ràng là vị thiếu gia ăn chơi lần trước đập xe Giang Dược ở ngoài cổng khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
Hắn xếp gọn bọc giấy làm bằng vỏ cây dâu kia vào một cái hộp, tùy tiện bước về phía cửa câu lạc bộ.
Đây là câu lạc bộ tư nhân của nhà họ Đặng.
Cho nên, khi Giang Dược xuất hiện dưới thân phận con em nhà họ Đặng, căn bản là một đường không trở ngại, những người hầu gác cửa hắn gặp phải trên đường còn vô cùng lễ phép cúi đầu với hắn, chào hỏi hắn.
"Cậu chủ Hằng!"
"Buổi tối tốt lành, cậu chủ Hằng!"
"Cậu chủ Hằng, cậu tới rồi sao?"
Có thể thấy mặc dù những người gác cửa và nhân viên phục vụ này rất nhiệt tình, nhưng rõ ràng đều đang đè nén lòng hiếu kỳ của mình xuống. Hiển nhiên những người này đều đang nghĩ, chẳng phải cậu chủ Hằng ra ngoài gây họa, bị người ta bắt bỏ tù rồi sao?
Nhà họ Đặng quả nhiên năng lực thông thiên, mới qua có mấy ngày, đã bảo đảm cho cậu chủ Hằng ra rồi?
Giang Dược bỗng nhiên kéo lại một tên trông giống như là quản lý, hỏi:
"Lão già với bọn Đặng Khải đang ở phòng bao nào?"
Kỳ thật Giang Dược đương nhiên biết rõ bọn chúng ở phòng bao nào, chỉ là mặt ngoài vẫn phải giả vờ như không biết.
Viên quản lý kia lập tức tỏ ra xấu hổ.
Lão già?
Đúng là chỉ có kẻ vô pháp vô thiên như cậu chủ Hằng mới dám gọi như vậy, Vinh lão là người bề trên của gia tộc, địa vị tôn sùng. Hơn nữa luận bối phận vẫn là ông chú cậu đấy, vậy mà cậu dám gọi là lão già, thật sự gan to bằng trời.
"Cậu chủ Hằng, ý cậu là Vinh lão ạ? Vinh lão và những người khác đang ở sảnh Lăng Tiêu bồi một vị khách quý."
Viên quản lý này cũng biết cái tật của cậu chủ Hằng, bình thường không ít lần bị quát mắng dọa nạt, nào dám tranh cãi với hắn, thành thành thật thật giao phó.
"Ồ, lại xài đến cả sảnh Lăng Tiêu cơ đấy, xem ra quả nhiên là khách quý. Ngươi cút đi."
Giang Dược đẩy đối phương một cái, tùy tiện đi về phía sảnh Lăng Tiêu.
Viên quản lý thở dài một hơi, vuốt mồ hôi trán một cái, tranh thủ thời gian biến mất. Anh ta cũng không muốn lại gặp phải cậu chủ Hằng lần nữa.
Cái tên vô pháp vô thiên này, chỉ cần hắn xuất hiện, khẳng định không có chuyện gì tốt lành. Trông điệu bộ của hắn, không phải đến gây sự với Vinh lão đấy chứ? Nếu là như vậy, mình tuyệt đối không thể tham dự vào, bằng không sẽ chết thế nào cũng không biết.
Trong sảnh Lăng Tiêu, bầu không khí náo nhiệt trước đó đã hơi có chút hạ xuống.
Gần hai mươi phút đã trôi qua kể từ cuộc điện thoại kỳ quặc khó hiểu vừa rồi, dù mặt ngoài Đặng Vinh vẫn thản nhiên như thường, nhưng kỳ thật trong lòng lão lại có chút bất an.
Người được phái đi theo dõi Giang Dược không hiểu sao tự nhiên lại gọi điện thoại tới, chờ lão vừa hỏi một câu, bên kia lại cúp điện thoại, đến khi lão gọi lại thì thấy bên kia đã tắt máy.
Đặng Vinh là con cáo già vừa cẩn thận vừa giảo hoạt, phàm là có chút gió thổi cỏ lay, lão luôn có thể ngửi được một chút dị dạng.
Cú điện thoại này, lão đồng dạng ngửi được mùi vị khác thường.
Thế nhưng hiện tại đang mở tiệc chiêu đãi thầy Nhạc, lão cũng không thể đắc tội được a.
Nếu như lúc này mình đưa ra chất vấn, cảm thấy bên kia xảy ra vấn đề, khó tránh khỏi làm phật lòng thầy Nhạc, cảm thấy mình không tin thủ đoạn của đối phương.
Lúc trước một câu không lọt tai của luật sư Uông đã khiến tay thuật sĩ giang hồ này cơ hồ trở mặt ngay tại chỗ.
Qua đó có thể thấy được tính tình vị thầy này tệ đến cỡ nào, muốn lấy lòng loại người này, tuyệt đối không thể phạm vào kiêng kỵ của đối phương.
Sau mười mấy phút đứng ngồi không yên, Đặng Vinh nghĩ ra một kế, lặng lẽ nhắn tin cho một tên hậu bối nhà họ Đặng đang ngồi bồi rượu, bảo gã ra ngoài an bài một chút.
Gã hậu bối này cũng khá cơ trí, mượn cớ đi nhà vệ sinh, nhanh chân bước ra phòng bao, ra ngoài an bài nhân thủ đi đến bến cảng Tân Nguyệt nghe ngóng tình huống.
Sau khi làm xong hết thảy, gã lại trở về phòng bao, nhắn tin cho Đặng Vinh, thông báo đã hoàn thành công việc được giao phó.
Phải chờ ít nhất hai mươi phút nữa mới có kết quả, Đặng Vinh hiển nhiên hơi có chút không tập trung tinh thần.
Thầy Nhạc vuốt chòm râu dê, hiển nhiên đã phát hiện tâm sự của Đặng Vinh, cười nhạt một tiếng:
"Đặng tiên sinh, dù gì ông cũng là người bề trên của nhà họ Đặng, đã gặp qua biết bao sóng to gió lớn, làm sao mới nhận một cú điện thoại đã tâm thần không yên đến thế? Ông đang sợ gì sao?"
Những thuật sĩ giang hồ vốn dĩ có một loại kiêu ngạo, luôn cảm giác mình là thế ngoại cao nhân, dù đối mặt với quyền quý, cũng không tồn tại bao nhiêu kiêng nể, muốn nói cái gì cứ nói thẳng cái đó.
Đặng Vinh thở dài một hơi:
"Thầy Nhạc, người tôi phái đi theo dõi trước giờ vẫn luôn lanh lợi. Dưới tình huống bình thường, cậu ta quyết sẽ không cúp điện thoại rồi tắt máy. Tôi đoán bên kia khẳng định đã gặp phải vấn đề đột xuất gì đó."
"Ha ha, Đặng tiên sinh cảm thấy sẽ là vấn đề đột xuất gì?"
Đặng Vinh do dự không nói, nếu như nói ra lo lắng trong lòng, khó tránh khỏi sẽ làm tức giận thầy Nhạc.
Loại thuật sĩ giang hồ này lòng dạ rất hẹp hòi, nếu chẳng may đắc tội lão, về sau chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Thầy Nhạc vuốt vuốt chòm râu dê, thở dài:
"Xem ra Đặng tiên sinh vẫn không quá an tâm với thủ đoạn của ta."
"Không dám, không dám, đại sư tuyệt đối đừng nên hiểu lầm. Tôi cũng không lo lắng chút nào về sức mạnh của trận phong thủy, chỉ là lo lắng thằng nhãi kia rất giảo hoạt, không biết liệu nó có thể nhìn ra manh mối gì hay không, cho nên cũng không thật sự bước vào nhà? Ngược lại còn phát hiện có người theo dõi hắn, nên mới hạ thủ với người tôi phái đến rồi?"
Thầy Nhạc nhíu mày lại:
"Thằng nhãi kia niên kỷ mới bao nhiêu lớn? Thủ pháp của giới phong thủy bí ẩn như thế, hắn có thể nhìn rõ? Trừ phi hắn ta học những thứ này từ trong bụng mẹ."
"Cũng có khả năng trên người hắn có bảo vật hộ thân gì chăng?"
Đặng Khải bỗng nhiên mở miệng:
"Kẻ này suốt ngày thần thần bí bí, còn có quan hệ mật thiết với Cục Hành động Tinh Thành. Nghe nói phía sau mấy vụ án của Cục Hành Động đều có cái bóng của hắn. Cũng không biết nghe đồn là thật hay giả."
Biểu lộ của thầy Nhạc trở nên khá phức tạp.
Trước đó nhà họ Đặng cũng không có nói tỉ mỉ những tin tức này. Nếu như đối phương thật có quan hệ mật thiết với Cục Hành Động, không chừng thật đúng là có khả năng gây ra chuyện ngoài ý muốn nào đó?
Nhà họ Đặng thật đáng chết, nói chuyện lại chỉ nói một nửa, giữ lại một nửa!
Trận phong thủy tà ác vốn là thứ không thể gặp người, đồng thời cũng chẳng phải là thứ ghê gớm gì đối với người trong nghề. Cho nên, những thầy phong thủy cơ bản đều chỉ là cầm nó tới đối phó người ngoài nghề mà thôi.
Nếu thật sự gặp được người hiểu việc, bị phá chỉ là chuyện nhỏ, gây ra phản phệ mới là chuyện lớn.
Phản phệ?
Chòm râu dê của lão bỗng nhiên run lên, hai chữ này khiến tim lão không khỏi đập nhanh một trận.
Khi trực giác này xuất hiện, nó giống như sóng tràn bờ đê, không thể ức chế nổi.
Đúng lúc này, cửa phòng bao rầm một tiếng bị đẩy ra.
Điệu bộ đẩy cửa này rõ ràng mang đậm ý gây sự, nếu như là nhân viên công tác của câu lạc bộ, quyết không có khả năng đẩy cửa mạnh như thế.
"Náo nhiệt dữ ta."
Người bước vào tự nhiên là Giang Dược, có điều lại mang dáng vẻ tay ăn chơi nhà họ Đặng, cũng chính là Đặng Hằng.
Nhìn thấy kẻ đẩy cửa đi vào là Đặng Hằng, tất cả mọi người trong nhà họ Đặng từ trên xuống dưới đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Sao lại là hắn?
Hắn không phải đang bị nhốt ở Cục Hành Động sao?
"Ông chú với mọi người nhậu nhẹt vui vẻ quá nhỉ? Đứa con rơi như tôi xuất hiện có phải đã làm ông chú bất ngờ hay không?"
Giang Dược cười như không cười, nhìn chằm chằm Đặng Vinh.
Đặng Vinh xác thực cảm thấy ngoài ý muốn:
"A Hằng, sao cháu lại ra được vậy?"
"Ồ, ông chú vẫn còn quan tâm tới đứa cháu này sao?"
Đặng Vinh nhất thời đoán không ra ý đồ của Đặng Hằng, trong đầu lão đang rối như tơ vò, chỉ đành thuận theo giọng đối phương nói tiếp:
"Tất nhiên ông quan tâm cháu rồi. Ra được là tốt, ra được là tốt. Đều là con cháu của nhà họ Đặng chúng ta. Lại đây, ông chú giới thiệu một vị cao nhân với cháu. Vị này là thầy Nhạc, là đại sư ẩn thế của giới phong thủy Tinh Thành."
"Thầy Nhạc?"
Giang Dược cười cợt nhìn về phía ông lão mang chòm râu dê, ăn mặc giống như thuật sĩ giang hồ kia.
Mặc dù lão này không giả thần giả quỷ giống như đại sư Liễu, nhưng một thân trang phục này cũng không khác là bao. Hơn nữa khí chất trên người lão u ám, giữa trán toát lên một luồng tà khí hung lệ, vừa nhìn đã biết là loại nhân vật gian ác tâm ngoan thủ lạt.
Lão thuật sĩ chòm râu dê lườm Giang Dược một chút, trên mặt vẫn treo điệu cười nhạt nhẽo vừa thận trọng vừa ngạo mạn, dửng dưng ngồi trên ghế, cũng không tỏ ra nhiệt tình mấy.
Giang Dược cũng không để ý mà còn chủ động xích lại gần.
"Thầy Nhạc, nghe nói các bậc thầy trong giới phong thủy, ai ai cũng có thủ đoạn cao cường. Không biết thầy có thể xem tướng hay không?"
"Thế nào, cậu muốn xem tướng sao?"
Giang Dược lắc đầu:
"Không phải xem cho tôi. Chủ yếu là tôi muốn mời thầy xem một chút, những người đang ngồi ở đây, có ai là tướng đoản mệnh hay không?"
Hắn vừa dứt lời, những người nhà họ Đặng đột nhiên biến sắc, nhất là Đặng Vinh, lão vỗ bàn quát một cái:
"A Hằng, tên súc sinh nhà mày đang nói nhăng nói cuội gì đấy? Còn không cút ra ngoài ngay?"
Giang Dược không những không cút, trái lại vẫn ung dung ngồi xuống, chậm rãi rót cho mình một chén rượu.
"Đáng tiếc rượu ngon như vậy, bị một đám gia súc chà đạp."
Nếu như lời trước đó chỉ có thể tính là mạo phạm, như vậy câu nói này rõ ràng đã là lời mắng chửi người triệt để.
Ngay cả lão thuật sĩ chòm râu dê kia cũng lập tức sầm mặt xuống, vẻ mặt toát ra lệ khí mù mịt. Thằng nhãi ranh nhà họ Đặng này cố ý đến gây chuyện sao?
Đặng Vinh tức giận dựng thẳng hết cả râu lên.
Thằng súc sinh Đặng Hằng này, rốt cuộc làm sao thoát ra khỏi Cục Hành Động? Còn không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì, lại dám công nhiên khiêu khích người bề trên của gia tộc như lão?
Mặc dù Đặng Hằng trước đây vẫn là đứa khốn nạn, thế nhưng trước mặt trưởng bối gia tộc, cùng lắm chỉ biết khóc lóc om sòm, chưa từng dám tỏ ra khinh suất, chớ đừng nói chi là nhục mạ trưởng bối như vậy.
Hôm nay chẳng lẽ nó bị quỷ nhập vào người rồi?
"Đi, trói tên súc sinh này lại, vả miệng!"
Đặng Vinh tức hổn hển, ra chỉ thị cho Đặng Khải và hai tên hậu bối nhà họ Đặng khác.
Luật sư Uông thì lau mồ hôi, núp vào một góc tối. Đây là tranh chấp nội bộ bên trong nhà họ Đặng, một kẻ chó săn như ông, tốt nhất vẫn là không cần tham dự, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
Đặng Khải đứng dậy:
"Anh họ, em thấy anh vẫn là thành thành thật thật quỳ xuống, nhận sai với ông chú, về sau gia pháp có lẽ còn khoan hồng một chút."
Giang Dược cười ha ha:
"Hiện tại coi như các người có quỳ xuống cũng đã chậm."
Giang Dược khoan thai dựa lưng vào ghế, hai chân tùy tiện gác lên bàn.
Bỗng nhiên hắn quay sang ông lão râu dê cười một tiếng quỷ dị:
"Thầy Nhạc, tôi khuyên ông hãy thành thật một chút."
Lão thuật sĩ râu dê bỗng nhiên rời khỏi ghế, miệng lẩm bẩm:
"Mâu thuẫn nội bộ gia tộc mấy người, ta cũng không có hứng thú lẫn vào. Cáo từ."
Lão đẩy ghế muốn rời đi.
Thế nhưng Giang Dược ngồi chễm chệ ngay trước mặt lão, cái ghế dựa vào phía sau một chút, hai chân gác lên bàn, vừa vặn chặn hết đường ra của lão.
"Anh bạn, cho mượn đường một chút."
Chẳng biết tại sao, lão thuật sĩ râu dê này lại tỏ ra rất khách sáo với Giang Dược, cho dù Giang Dược trước đó mắng lão là gia súc chỉ biết chà đạp rượu ngon, vậy mà lão giống như không hề mang thù chút nào.
"Không phải đã có sẵn đường sao?"
Giang Dược nhàn nhạt liếc qua hai chân của mình, hơi nhếch chân, ra hiệu lão có thể chui qua từ dưới chân hắn.
Cảnh tượng quỷ dị này, khiến lão cáo già Đặng Vinh nhìn ra có điểm không đúng.
Đây là có chuyện gì?
Vì sao trên nét mặt của thầy Nhạc lại có một chút kiêng dè với cái tên súc sinh Đặng Hằng này, thậm chí là e ngại?
Sắc mặt lão thuật sĩ khó coi:
"Anh bạn, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, gia tộc mấy người mâu thuẫn nội bộ, liên can gì tới ta?"
Hiển nhiên, ngay cả lão thuật sĩ này cũng nhìn không thấu thủ đoạn sao chép của Giang Dược, chẳng hề hoài nghi Đặng Hằng trước mắt này có vấn đề, chỉ coi là mâu thuẫn nội bộ gia tộc, giận chó đánh mèo người ngoài cuộc như lão.
Nếu như chỉ là con em nhà họ Đặng, tay thuật sĩ họ Nhạc này kỳ thật căn bản không để vào mắt, từ thái độ của lão với Đặng Vinh cũng có thể thấy được.
Thế nhưng khi đối mặt Giang Dược, tay thuật sĩ này sinh ra một loại trực giác nguy hiểm, khiến lão cảm thấy kẻ trước mắt phi thường khủng bố, tuyệt đối có thể uy hiếp được tính mạng của lão.
Đây là một loại sợ hãi đến từ bản năng.
Lão nhượng bộ từng bước, lọt vào mắt người nhà họ Đặng, càng là hoang đường khó tả.
Trước đó lão ta tỏ ra kiêu ngạo không ai bì nổi, một câu không lọt tai lão đều có thể trở mặt, vì sao bây giờ lại khách sáo với thằng nhãi Đặng Hằng này như thế?
Đặng Hằng tính là thứ gì?
Không phải chỉ là một gã ăn chơi của gia tộc thôi sao?
Đặng Khải và hai con em nhà họ Đặng khác đã rời ghế, bao vây lấy Giang Dược từ hai hướng.
Bằng vào thái độ vừa rồi của Đặng Hằng đối với ông chú, dựa theo gia quy của nhà họ Đặng, đánh gãy chân đã là xử nhẹ.
Đến hay lắm!
Nhất là nhìn thấy Đặng Khải, Giang Dược quả thực cầu còn không được, hắn vẫn luôn muốn đánh con hàng này một trận nhừ tử, hiện tại cuối cùng cũng tìm được một cơ hội danh chính ngôn thuận.
Đặng Khải tự cao mình là Người giác tỉnh, tố chất thân thể mạnh mẽ hơn xa người bình thường, nhanh chóng xông lên trước, tung nắm đấm vào mặt Giang Dược.
Sức mạnh và lực bộc phát của Người giác tỉnh xác thực đáng sợ. Trước khi thời đại quỷ dị tiến đến, coi như một đấm toàn lực của quán quân quyền anh hạng nặng chỉ sợ cũng chỉ đến thế là cùng.
Giang Dược lại cười lạnh một tiếng, chân trái đang gác trên bàn đột nhiên nâng lên, đá ra một cước, phát sau mà đến trước, vững vàng đá trúng ngực Đặng Khải.
Đặng Khải chợt giống như bị chiếc xe tải lao vùn vụt với tốc độ cao tông phải, toàn bộ thân thể lập tức bay lên, phịch một tiếng, đâm vào tường phòng bao.
Một ngụm máu tươi ngay ngực hoàn toàn không ức chế nổi, phun hết cả ra ngoài.
Hai con em nhà họ Đặng khác tốc độ không nhanh được như Đặng Khải, bị chậm một nhịp, trái lại không cần chịu đòn của Giang Dược.
Chuyện này ngược lại trở thành may mắn với bọn chúng.
Nhìn thấy Đặng Khải bị đá bay, hai người gần như đồng thời dừng phắt lại, chỉ còn cách Giang Dược hơn hai mét, biểu lộ vừa do dự vừa sợ hãi, nhất thời lúng túng không thôi.
Tiến cũng không phải, mà lùi cũng không xong.
Trong đầu cả hai chỉ còn một ý niệm duy nhất, tên khốn Đặng Hằng này làm sao bỗng nhiên trở nên đáng sợ đến vậy rồi? Chẳng lẽ khoảng thời gian hắn chờ đợi bên trong cục cảnh sát, ngược lại đã giác tỉnh?
Lý nào lại thế?
Coi như hắn giác tỉnh, thực lực làm sao có thể lập tức tăng vọt đến trình độ đó? Ngay cả Đặng Khải giác tỉnh từ đợt trước đều không thể đỡ được một chiêu của hắn?
Đầu óc hai người xoay chuyển một phen, lập tức tìm được cái cớ, dồn dập lùi bước, nhào vào trước mặt Đặng Khải.
"A Khải, em sao vậy?"
"A Khải, cái tên Đặng Hằng này không thích hợp a."
Đặng Khải vội vàng ngăn lại động tác đỡ mình ngồi dậy của hai người:
"Đừng động, em bị gãy xương rồi."
Đặng Khải giờ phút này chỉ cảm thấy xương cốt cả người chí ít bị gãy mất một nửa, mỗi lần hít thở, tim gan phèo phổi giống như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.
Gã thậm chí hoài nghi, mình bị đã bị một cước này đá thành tàn phế.
Đặng Vinh thấy cảnh này cũng kinh hãi biến sắc.
Thân là trưởng bối nhà họ Đặng, lão đã trải qua vô số mưa gió, kiến thức rất nhiều trận chiến lớn, trên tay cũng dính đầy mạng người, có thể giờ phút này lão vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.
Đặng Hằng trở mặt quá ngoài ý muốn.
Càng ngoài ý muốn chính là, thực lực của Đặng Hằng đơn giản mạnh đến mức khó có thể lý giải được.
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Đặng Hằng, Đặng Vinh không chút nghi ngờ, kẻ kế tiếp bị đánh, rất có thể chính là lão.
Nếu như bị Đặng Hằng đánh cho một trận, coi như đánh không chết không tàn phế, về sau cái mặt mo này của lão còn biết đặt vào đâu?
Con cáo già tuyệt đối sẽ không để mình ăn loại thiệt thòi trước mắt này.
"A Hằng? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy? Gia tộc có chỗ nào có lỗi với cháu? Cháu gây rắc rối ở bên ngoài, gia tộc vẫn luôn một mực chùi mông giúp cháu. Lần này mời Nhạc tiên sinh đến đối phó thằng nhãi họ Giang kia, nói trắng ra chẳng phải là muốn chùi mông giúp cháu hay sao? Đang yên đang lành, cháu nổi điên làm gì vậy? Hiện tại cháu thu tay lại còn kịp, nhìn thực lực của cháu, hẳn là đã giác tỉnh. Nể tình cháu trở thành Người giác tỉnh, coi như trước kia cháu có chỗ khinh suất gì, gia tộc cũng sẽ đối xử khoan dung với cháu!"
Chọi cứng khẳng định là không đánh lại, lão chỉ có thể dỗ dành lôi kéo, trước tiên ổn định cái tên súc sinh này lại đã rồi hẵng tính sau.
Đây chính là tâm cơ của con cáo già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận