Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 224: Gừng càng già càng cay
Giang Dược ôm một bụng đầy thắc mắc, nhìn chằm chằm bức ảnh lớn.
"Cậu Giang, cậu qua đây xem này."
Bên cạnh bàn trà, trưởng ban La đang kiểm tra chiếc máy nghe nhạc trên bàn. Phát hiện nó còn thừa một ít pin, thế là ông bèn bật nó lên.
Nhưng âm thanh phát ra từ chiếc máy nghe nhạc có phần lộn xộn, không nghe ra được thông tin hữu ích nào. Nhưng chắc chắn không phải đang phát nhạc bình thường.
Có vẻ giống như ai đó vô tình bật chức năng ghi âm, ghi lại những chi tiết cuộc sống hàng ngày.
Thỉnh thoảng có tiếng ghế kéo vào đẩy ra, thỉnh thoảng có vài tiếng ho, lại thỉnh thoảng có tiếng bước chân chậm rãi.
Nghe qua, hẳn là những sinh hoạt thường ngày của hiệu trưởng Mai.
Trong căn phòng tối om, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt đăm chiêu của mỗi người, nghe thấy những âm thanh kỳ lạ như vậy, ba người đều không tự chủ được mà nín thở, chăm chú lắng nghe.
Nghe được một lúc, đoạn ghi âm vẫn là những âm thanh tạp nham hàng ngày, ngoài tiếng ho thường xuyên ra thì hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng người nào khác.
Ông lão sẽ không nhàm chán đến mức ghi lại những thứ vô bổ này chứ?
Đúng lúc ba người cảm thấy hơi thất vọng, thì đoạn ghi âm lại phát ra âm thanh mới.
Lần này, lại là tiếng cửa mở.
Chính xác mà nói, cửa đột nhiên mở ra, không có tiếng vặn tay cầm, không có tiếng gõ cửa, càng không có tiếng bước chân chậm chạp của hiệu trưởng Mai đến gần cửa để mở.
Nhưng nó thực sự đã mở!
Cửa chống trộm lâu năm, khi mở sẽ phát ra tiếng kêu ken két.
Ba người nhìn nhau, tim đều thắt lại.
Mặc dù chỉ là đoạn ghi âm, nhưng tiếng mở cửa quái dị này khiến họ không khỏi suy nghĩ lung tung, trong đầu bỗng dưng nhảy ra những hình ảnh quỷ dị.
Tiếng ho của hiệu trưởng Mai lại vang lên, cùng lúc đó, ông ấy dường như cầm cốc giữ nhiệt, uống hai ngụm, sau đó là tiếng nuốt nước ừng ực.
Sau đó, cốc giữ nhiệt được đặt xuống một cách nặng nề.
Hiệu trưởng Mai thở dài:
"Cuối cùng cũng đến lượt lão già này rồi sao?"
Không có bất kỳ tiếng nói nào từ ngoài cửa, như thể cửa bị một cơn gió thổi mở. Nhưng trong tòa chung cư này, không thể nào có gió mạnh đến vậy. Cửa chắc chắn là bị một loại sức mạnh nào đó đẩy mở.
Tiếng thở dài và câu nói này của hiệu trưởng Mai rõ ràng là đang nói chuyện với ai đó. Đáng tiếc, đây chỉ là đoạn ghi âm, không có hình ảnh, thành ra ba người tạm thời vẫn chưa thể biết được hiệu trưởng Mai đang nói chuyện với ai.
Từ đoạn ghi âm, họ rõ ràng cảm thấy nhịp thở của hiệu trưởng Mai đang tăng nhanh, một cảm giác sợ hãi lúc sắp chết dần dần truyền tới ba người họ. Thậm chí họ có thể tưởng tượng được hiệu trưởng Mai lúc đó sợ hãi và tuyệt vọng như thế nào.
"Lão già ta đã tám mươi mấy rồi, sống ngần này tuổi cũng đã đủ. Bất kể ngươi có bao nhiêu oán khí, ta hy vọng ta là người cuối cùng. Nếu chung cư Ngân Uyên còn ai sống sót, ta hy vọng ngươi hãy phát thiện niệm, tha cho họ. Rốt cuộc bọn họ chỉ là người vô tội. Ngươi muốn phát tiết oán khí, tạo ra nhiều sát nghiệp như vậy, cũng đã đủ rồi chứ?"
Nói đến đây, hiệu trưởng Mai bất chợt ho dữ dội, đoạn ghi âm đột ngột dừng lại.
Rõ ràng hiệu trưởng Mai đã lợi dụng tiếng ho để tắt đoạn ghi âm.
Sau đó, bất kể họ có điều chỉnh máy nghe nhạc thế nào cũng không thể tìm thấy manh mối mới.
Đoạn ghi âm này, ngoài vài câu nói của hiệu trưởng Mai, không còn bất kỳ giọng nói nào khác.
Nhưng càng như vậy, ba người càng thấy chuyện này thật đáng sợ.
Từ đầu đến cuối, người mà hiệu trưởng Mai đang nói chuyện không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nếu một người bình thường muốn giết hiệu trưởng Mai, họ chắc chắn sẽ không để ông ấy nói nhiều như vậy, và chắc chắn sẽ không im lặng. Một người bình thường đi lại nhất định cũng sẽ có tiếng bước chân, chỉ cần bước vào cửa, chắc chắn sẽ có tiếng thở.
Những điểm này, Giang Dược đều không hề nghe thấy.
Vậy chỉ còn một khả năng, đó là quỷ.
Mặc dù hiệu trưởng Mai không nêu tên, nhưng đoạn hội thoại này đã tiết lộ thông tin rất rõ ràng, đó là một con quỷ mang theo oán khí cực lớn.
Nếu chung cư Ngân Uyên còn ai sống sót …
Lời này càng rõ ràng hơn.
Ông lão không chỉ biết ai là hung thủ, mà còn biết chuyện gì đã xảy ra trong tòa chung cư Ngân Uyên.
Ba người không thể tưởng tượng nổi, tòa nhà chung cư này rốt cuộc đã phải trải qua chuyện khủng khiếp đến mức nào. Bị nhốt trong tòa nhà này, nhìn từng người một bị giết chết, đó là một sự tuyệt vọng và đáng sợ đến nhường nào a?
"Cuối cùng vẫn là oan hồn của Văn Ngọc Thiến tác oai tác quái?"
Trưởng ban La nhíu mày.
Hiệu trưởng Mai cũng thật là, nếu đã để lại đoạn ghi âm này, tại sao không thể nói rõ ràng hơn? Bộ nói ra cái tên khó lắm hả? Đây không phải là cố ý muốn đánh đố người khác sao?
Ngay khi trưởng ban La nhắc đến ba chữ Văn Ngọc Thiến, cánh cửa căn hộ của hiệu trưởng Mai bỗng nhiên đột ngột đóng sầm lại.
Giám đốc Kha bị tiếng động bất ngờ này dọa sợ hết hồn, rụt người nấp sau lưng trưởng ban La, nhưng Giang Dược thì không hề sợ hãi, hắn không sợ ma quỷ xuất hiện, chỉ sợ chúng không chịu ló đầu ra thôi.
Chỉ cần chúng dám xuất hiện, Giang Dược sẽ cảm thấy dễ giải quyết hơn.
Nói đến chuyện ngạnh kháng, Giang Dược trước giờ chưa bao giờ sợ hãi.
Hắn cười lạnh một tiếng, vọt tới nắm lấy tay nắm cửa, hung hăng đẩy một cái.
Một luồng khí đen bỗng nhiên bốc ra từ tay nắm cửa, dưới sức đẩy mạnh mẽ của Giang Dược, cửa chống trộm trực tiếp bị hất tung ra, "rầm" một tiếng va vào bên ngoài.
Giang Dược đứng ngay cửa, đôi mắt như chim ưng quan sát xung quanh.
Luồng khí đen trên tay nắm cửa vừa rồi rõ ràng là thủ đoạn do ma quỷ thi triển, muốn dùng hơi quỷ trấn áp cánh cửa này. Nếu là người bình thường, với sức lực của thân xác phàm tục thì thật khó mà mở ra nổi.
Chỉ có Giang Dược mới có thể bất chấp sự trấn áp của hơi quỷ, một phát đẩy cửa ra.
Đáng tiếc, sau khi mở cửa ra, hành lang bên ngoài vẫn tối om, không có chút dấu vết nào của bọn quỷ.
Giám đốc Kha thấy cửa được mở ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi Giang Dược quay đầu lại nhìn ông ta thì vẻ mặt lại thay đổi, lập tức vọt thẳng tới như cơn gió, trực tiếp đè ông ta xuống sàn, dùng lưng ông ta chà chà mấy lượt.
Giám đốc Kha không kịp phòng bị, kêu la thảm thiết, lại không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Mãi đến khi Giang Dược dừng tay lại, Giám đốc Kha mới rên rỉ nói:
"Cậu làm cái quái gì vậy? Định giết tôi đấy hả?"
Giang Dược lạnh lùng nói:
"Trên lưng ông bị cháy mà không biết sao?"
"Cái gì?"
Giám đốc Kha hoàn toàn không tin, vội vàng rút bó đuốc ở sau lưng ra xem, đầu đuốc quả nhiên đen thui, rõ ràng vừa bị đốt cháy.
Ông lại vòng tay sờ áo sau lưng, quả nhiên có một lỗ thủng lớn.
Cũng may Giang Dược phát hiện ra nhanh, nếu chậm thêm mười giây nữa, có khi ông đã biến thành ngọn đuốc sống.
Giám đốc Kha cầm bó đuốc ngẩn người, tâm trạng của ông hoàn toàn sụp đổ.
"Sao lại thế được? Là ai làm? Rốt cuộc tòa chung cư này có bao nhiêu con quỷ?"
Trưởng ban La cũng hơi rét, sờ sờ thử bó đuốc sau lưng mình, cũng may chúng vẫn ổn. Đoạn ông đặt chiếc máy nghe nhạc xuống, chuyển sự chú ý của mình sang mấy tờ báo.
"Cậu Giang, cậu qua đây xem này..."
Trước đó, vì ánh sáng không đủ nên Giang Dược chỉ liếc qua mấy chỗ ngày tháng trên báo rồi thôi, chưa kịp nghiên cứu nội dung của chúng.
Theo ngón tay chỉ liên tục của trưởng ban La, Giang Dược mới nhìn ra. Tờ báo này, thực sự có khá nhiều chỗ bị móng tay cào xước.
"Đây là số… mười tám?"
"Đại diện cho tầng mười tám sao?"
Giang Dược nhìn con số có vết cào móng tay kia.
"Còn số mười bốn này nữa, đây là tầng mười bốn?"
Trưởng ban La nói:
"Có phải là căn hộ 1814 hay 1418 không?"
Trên báo có rất nhiều chỗ có số, nhưng chỉ có hai chỗ có vết cào. Nếu cả hai đều đại diện cho tầng thì có vẻ hơi khó hiểu. Nếu một số đại diện cho tầng, một số đại diện cho thứ tự căn hộ, thì sẽ hợp logic hơn.
Hiệu trưởng Mai muốn truyền đạt điều gì?
Hai con số này đại diện cho căn hộ đó có vấn đề, hay là người ở trong đó có vấn đề?
"Chữ này cũng có vết cào, còn ở đây nữa..."
Dưới sự nỗ lực không ngừng của hai người, tổng cộng tìm được mười mấy chữ có vết cào trong số các tờ báo ở hiện trường.
Những chữ này nhìn riêng thì không thấy vấn đề gì, nhưng nếu sắp xếp lại với nhau theo một trật tự nhất định thì sẽ thành một câu nói.
"Tiết Thanh minh, cổng địa ngục mở to, người biến thành quỷ, quỷ hóa thành người..."
Mười mấy chữ này kết hợp lại với nhau, hoàn toàn hợp lý, và rất phù hợp với tình hình của tòa chung cư này.
Đây tuyệt đối là điều hiệu trưởng Mai muốn truyền đạt.
Còn về việc tại sao ông ấy phải sử dụng phương thức bí ẩn như thế này, thì có khả năng rất cao là ông ấy luôn nằm trong trạng thái bị giám sát. Bằng không thì ông ấy hoàn toàn có thể dùng bút hoặc một cách nào khác đơn giản hơn.
Có lẽ ông phải bất đắc dĩ lắm mới sử dụng biện pháp này.
Giang Dược không thể ngờ rằng, vụ án chiếc tai nghe nho nhỏ lại liên quan đến một sự kiện khủng khiếp đến cỡ này, một sự kiện khiến cho cả tòa chung cư Ngân Uyên trở thành địa ngục trần gian.
"Người biến thành quỷ, quỷ hóa thành người."
Câu này hiển nhiên đã ám chỉ rất nhiều thứ.
Có thể hiểu là vào ban ngày, những con quỷ ở đây sẽ biến thành người, tòa chung cư Ngân Uyên vẫn có thể tiếp tục liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nếu không thì vụ thảm sát ở tòa chung cư này đã xảy ra lâu như vậy, bên ngoài không thể không hay biết.
Cho dù cả tòa chung cư đều lũ quỷ bị phong tỏa, nhưng những người sống trong tòa chung cư vẫn có người thân, bạn bè, vẫn có đủ loại liên hệ.
Một khi bên ngoài không thể liên lạc được với những người ở đây, chắc chắn sẽ báo cảnh sát, dẫn đến lực lượng bên ngoài can thiệp.
Tám chữ người biến thành quỷ, quỷ hóa thành người đã vạch trần một phần chân tướng phía sau.
Giang Dược nhét bức ảnh lớn của hiệu trưởng Mai vào người mình:
"Đi thôi, chúng ta đi xem thử căn hộ 1814 và 1418, hiệu trưởng Mai để lại những manh mối này, chắc chắn không phải để trưng cho vui."
Đúng là gừng càng già càng cay, dù cho sức khỏe của vị hiệu trưởng già này đã không còn tốt nữa, nhưng trí tuệ của ông ấy vẫn hơn hẳn người thường. Dưới sự giám sát ngặt nghèo của bọn quỷ mà ông vẫn có thể truyền đạt được nhiều thông tin hữu ích đến vậy, thực sự không tầm thường.
Nếu không phải trưởng ban La cẩn thận, nếu không nhờ bản năng nghề nghiệp mạnh mẽ của trưởng ban La, thì ngay cả Giang Dược có lẽ cũng không thể phát hiện ra bí mật được ẩn giấu trong những tờ báo này.
Giám đốc Kha nghe thấy họ định đi kiểm tra thêm những căn hộ khác, ông gần như phát điên.
"Tôi nói các vị có thể tỉnh táo lại được không? Sao chúng ta không thể rời khỏi đây trước? Sáng mai mang đại quân tới bao vây nơi này, sợ gì không tìm ra hung thủ, không tìm ra vấn đề? Tại sao phải cứng đối cứng với đám ma quỷ đó vào ban đêm, ngay trên sân nhà của bọn chúng? Các vị đang đánh cược mạng sống của chính mình đấy!"
Giám đốc Kha hoàn toàn không muốn tham gia, nếu ông có lựa chọn, ông tuyệt đối sẽ chọn rời đi một mình.
Trưởng ban La vỗ vai giám đốc Kha:
"Anh quá ngây thơ rồi. Tòa chung cư này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hiện giờ chúng ta đã biết nhiều như thế, anh còn nghĩ đối phương sẽ để chúng ta rời đi một cách dễ dàng nữa sao?"
"Không thử thì làm sao biết được?"
Giám đốc Kha vẫn không phục.
Giang Dược đột nhiên nói:
"Giám đốc Kha, trước đó tôi còn thắc mắc, lũ quỷ ở đây muốn giết ông rất dễ dàng, mà sao bọn chúng không ra tay. Giờ thì có lẽ tôi đã hiểu."
"Tại sao?"
Giám đốc Kha có vẻ sa sút tinh thần, hỏi.
"Tôi đoán chúng hẳn cũng đã nhìn ra, ông là loại đồng đội heo. Giết đồng đội heo của phe đối địch chẳng có lợi lộc gì với bọn chúng. Nhưng nếu để ông còn sống, ngược lại có thể cản trở chúng tôi, đưa ra những ý kiến tồi tệ, gây ra lục đục nội bộ giữa chúng ta. Có khi đồng đội heo của chúng ta sẽ lập nên kỳ công cho đối phương cũng không chừng."
Khuôn mặt giám đốc Kha lập tức trở nên rất khó coi, nhìn trưởng ban La với ánh mắt cầu cứu, mong trưởng ban La phân xử một câu công bằng.
Trưởng ban La thở dài:
"Tôi thấy lời của cậu Giang cũng có phần chí lý."
Giám đốc Kha lập tức nổi giận:
"Tôi tốt bụng đi cùng các vị, dẫn đường cho các vị, giờ lại bị coi là đồng đội heo? Các vị có còn lương tâm không đấy?"
"Ông đi theo bọn tôi chẳng phải vì nhiệt tình gì, mà là vì sợ chết. Ông không đến cũng biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn."
Giang Dược đã phát hiện ra, cái tay này thuộc loại rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Đối phó với ông ta, thật sự không thể khách sáo. Hễ khách sáo với ông ta, ông ta lại vểnh cái mông lên trời, tự cho là đúng. Nhất định phải gõ cho ông ta tỉnh đòn, bằng không, nếu cứ để ông ta tiếp tục gây rối, có lẽ sẽ gây nguy hại đến hai người bọn họ. Dù Giang Dược và trưởng ban La đều có hào quang Bách Tà Bất Xâm, còn có cả bùa Kháng tà, nhưng ai biết tòa chung cư này ẩn giấu bao nhiêu sát khí?
Nhìn bề ngoài, dường như là do oán quỷ gây ra. Nhưng tính cho đến hiện giờ, bọn họ đã phát hiện ra quá nhiều tình tiết phức tạp, theo bản năng, Giang Dược cho rằng vụ án này có lẽ còn có những nhân tố khác tham gia.
Bức ảnh chụp chung tại buổi liên hoan, mặc dù không cung cấp manh mối trực tiếp, nhưng lại cho Giang Dược thêm không gian tưởng tượng.
"Giám đốc Kha, tôi nói thật lòng đấy, nếu ông còn muốn sống sót ra ngoài, thì ông phải tin tưởng vào chúng tôi. Chúng tôi cũng muốn rời đi, nhưng có nhiều chuyện không phải cứ muốn là sẽ được."
Trưởng ban La khuyên nhủ.
"Nếu ông không đồng ý, còn muốn gây rối hay phản đối gì đó, thì ông cứ tự đi một mình đi, đừng theo chúng tôi nữa."
Giang Dược lạnh lùng chen ngang một câu.
Giám đốc Kha như người mất hồn, thất thần nói:
"Đã lỡ lên thuyền giặc của các vị rồi, bảo tôi xuống thế nào được nữa, thôi thì nghe theo sắp xếp của các vị vậy."
Giang Dược đang định nói gì đó thì đột nhiên mấy tờ báo trên bàn trà lại bất ngờ bay lên khi không hề có sự tác động nào từ bên ngoài.
Những tờ báo vừa bay lên một độ cao nhất định, bất thình lình một ngọn lửa xanh bốc lên, thiêu đốt những tờ báo.
Khói xanh bốc lên từ ngọn lửa rất kỳ lạ, lượn lờ hóa thành một bóng người mờ ảo.
Bóng người ngày càng trở nên chân thực, ngày càng rõ ràng, hóa ra là một người đang vật lộn trong cơn hấp hối.
Người này hai tay che cổ, hai chân đạp loạn xạ, trông vô cùng tuyệt vọng, dường như đang bị một sức mạnh vô hình nào đó nhấc lên, treo lơ lửng giữa không trung!
Bóng người này có dáng gầy gò thấp bé, trông rất giống hiệu trưởng Mai.
Lẽ nào hiệu trưởng Mai chính là chết như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận