Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 267: Nhân vật lớn sắp tới?

Mọi người thấy Giang Dược có vẻ buồn bã, đều đến an ủi hắn vài câu.
Giang Dược không phải là người hay suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc tiêu cực khi chia tay sang một bên.
Trong thời đại quỷ dị này, không ai có thể sống trong một chiếc hộp ngăn nắp được bảo vệ tốt cả.
Cách tốt nhất để bảo vệ bản thân chính là tự cường tự lập, dùng sức mạnh của bản thân, tìm được chỗ đứng trong thế giới tàn khốc này.
Việc Lý Nguyệt một mình trở về nhà chắc chắn cũng đã kích thích Đồng Địch và Mao Đậu Đậu.
"Sếp Dược, em cũng muốn về nhà xem thử."
Mao Đậu Đậu nói.
Vương Hiệp Vĩ tuy không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của cậu ta, dường như cũng có ý muốn tương tự. Chỉ là cậu ta vẫn chưa giác tỉnh, cũng có chút tự lượng sức, biết rằng với khả năng của một mình cậu ta, muốn trở về nhà trong thời điểm này là điều gần như không thể.
Đồng Địch thì có bố mẹ đang làm việc ở một thành phố phát triển, không ở Tinh Thành, cậu ta lại là con một, dù cho ở quê nhà còn có một số họ hàng, nhưng lại không phải là cha mẹ ruột, Đồng Địch cũng không bận tâm đến mức phải trở về bằng được.
Còn Tôn Bân lại quan tâm tới lớp học của mình. Mặc dù lớp của ông thực tế đã tan tác, số học sinh còn ở lại cũng đã rất ít, nhưng chỉ cần còn một học sinh ở lại lớp, thì trách nhiệm của ông vẫn luôn ở đó.
Vì vậy, mặc dù Hạ Hạ rất muốn ở lại biệt thự số chín, nhưng Tôn Bân vẫn đưa ra lời từ biệt.
Cuối cùng, mọi người đều quyết định quay trở lại trường học xem sao.
Một đêm biến cố như vậy, khu biệt thự ngõ Đạo Tử không bị ảnh hưởng quá lớn, nhìn chung vẫn ổn, không xuất hiện quá nhiều bất thường.
Chỉ là, Giang Dược rõ ràng có thể cảm nhận được, đội ngũ an ninh của biệt thự ngõ Đạo Tử không chỉ được mở rộng, mà còn được nâng mức độ bảo vệ lên nhiều cấp bậc.
Những căn biệt thự vốn dĩ trống không kia, dường như cũng lục tục có người dọn vào ở.
Cả đám Giang Dược từ biệt thự số chín đi ra, tự nhiên trở nên đặc biệt nổi bật.
Các nhân viên an ninh dọc đường đều mang theo súng, ở mỗi ngã tư đều có người canh gác, trông rất nghiêm ngặt.
Vậy nên, mấy người Giang Dược đi trên đường, trông có vẻ khá lạc lõng.
Khi đi qua một ngã tư, Giang Dược còn nhìn thấy đội trưởng Vương đang dẫn đội viên của mình đi tuần tra.
Đội trưởng Vương vẫn nhiệt tình như cũ, tiến lên chào Giang Dược một cái.
"Giang tiên sinh, nghe nói tối qua bên ngoài xảy ra nhiều chuyện, bên ngoài rất bất ổn. Ngài từ nay đi lại nhớ cẩn thận."
"Đội trưởng Vương, nơi này có phải sắp có rất nhiều nhân vật lớn đến ở không? Mức độ bảo vệ cao quá mức rồi đấy."
Đội trưởng Vương ngượng ngùng cười, nhưng không tiếp lời chủ đề này, mà hỏi:
"Giang tiên sinh, ngài định đi đâu? Có cần xe đưa đón không?"
Lúc trước Giang Dược chưa mua xe, Đội trưởng Vương thường sắp xếp một chiếc xe sang đưa đón hắn.
Tất nhiên, bây giờ đi xa thì xe cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu chỉ đi trong Tinh Thành, vẫn có thể đi lại được. Dù sao đường sá trong nội thành chỉ bị hư hại đôi chút mà thôi.
Giang Dược vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thì mình bây giờ cũng cần một chiếc xe.
Chiếc xe địa hình của mình đã bị bỏ lại ở Bàn Thạch Lĩnh, không thể lái về được. Đúng là đang cần xe gấp. Bây giờ liên lạc bị cắt đứt, giao thông phải nhanh chóng tiện lợi mới tốt.
Đội trưởng Vương là người nhanh trí, bảo một thủ hạ:
"Đi, lái một chiếc xe bảy chỗ ra đây."
Nhóm Giang Dược khá đông, xe năm chỗ không vừa.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe bảy chỗ đã chậm rãi chạy đến.
Đội trưởng Vương nói:
"Giang tiên sinh, khu biệt thự ngõ Đạo Tử sắp sửa phải lập trạm kiểm soát, nếu ngài có bạn bè muốn ra vào, nhất định phải xin giấy thông hành trước. Nếu không, tôi sợ lúc vào sẽ bị chặn lại."
"Bạn của tôi cũng không được?"
Đội trưởng Vương cười khổ nói:
"Trước đây không có vấn đề gì, nhưng bây giờ tình thế đã khác rồi. Có điều ngài cũng đừng lo lắng, ngài là chủ sở hữu, quyền lợi làm thủ tục giấy thông hành vẫn có. Tôi sẽ cố gắng xin giùm ngài nhiều giấy thông hành một chút."
Nghe đội trưởng Vương nói vòng vo, Giang Dược cuối cùng đã rõ, bây giờ Đội trưởng Vương không còn quyền quyết định lớn nhất về mảng an ninh của khu biệt thự này nữa, đã có người cấp cao hơn tiếp quản việc bảo vệ khu biệt thự ngõ Đạo Tử. Quyền lợi mà Giang Dược từng được hưởng, bây giờ chưa chắc có thể được hưởng nữa.
Trong lòng Giang Dược không thoải mái, thân là chủ sở hữu, hắn dẫn mấy người đến còn cần giấy thông hành gì đó, thật là quá vô lý. Có điều hắn cũng biết, chuyện này đội trưởng Vương cũng có nỗi khổ riêng, tự nhiên không đến nỗi giận lây đội trưởng Vương.
Hắn vỗ vỗ nắp ca-po xe:
"Đội trưởng Vương, chuyện xe cộ, cảm ơn anh nhiều nhé!"
"Không dám nhận, không dám nhận, có thể phục vụ cho Giang tiên sinh là vinh hạnh của tôi, chỉ cần trong khả năng của mình, tôi nhất định sẽ làm ổn thỏa cho ngài."
Đội trưởng Vương là người giỏi giang quyết đoán, anh ta vẫn luôn rất coi trọng mối quan hệ với Giang Dược. Dù bây giờ không còn nắm quyền, nhưng những việc trong khả năng, anh ta vẫn sẵn lòng giúp đỡ Giang Dược, kết một mối thiện duyên.
Giang Dược nhảy lên ghế lái, gọi mọi người lên xe.
Đội trưởng Vương nhìn theo chiếc xe đang chậm rãi rời đi, sắc mặt cũng khá phức tạp.
Anh ta và Giang Dược đã qua lại nhiều lần, ấn tượng sâu sắc nhất đương nhiên là vụ nổ lần trước. Kể từ đó, Đội trưởng Vương vô cùng tin phục Giang Dược.
Lúc đó, Đội trưởng Vương đã tận mắt nhìn thấy viên đạn bắn vào ngực Giang Dược, mà hắn vẫn vô sự. Thân là một cựu quân nhân, anh ta tự nhiên biết rõ điều đó ghê gớm đến cỡ nào. Vì vậy, ngay lúc đó đội trưởng Vương đã xác định, chàng trai họ Giang này, tuyệt đối không phải là người thường. Loại người này, dù thế nào cũng phải phục vụ cho tốt, phải kết thiện duyên.
"Đội trưởng Vương, quản lý Diệp không phải đã nói, xe của chúng ta phải quản lý thống nhất sao? Còn phải báo cáo hàng ngày, thủ tục rườm rà lắm. Bây giờ chúng ta không phải là đã vi phạm kỷ luật sao?"
"Báo cáo đi!"
Đội trưởng Vương khẽ nói:
"Giang tiên sinh dùng xe, tôi nghĩ quản lý Diệp cũng sẽ không nói gì đâu."
"Cũng chưa chắc ạ."
"Được rồi, không cần bàn luận nữa, có hậu quả gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bất kể người khác nói gì thì các anh em chúng ta nhất định phải phục vụ tốt Giang tiên sinh, tuyệt đối không được xem nhẹ Giang tiên sinh, càng không được gây thù với Giang tiên sinh. Ai không làm được, mau chóng nộp đơn xin thôi việc, tôi cho phép các cậu rời đi."
"Vâng!"
Đây đều là những anh em từng vào sinh ra tử với đội trưởng Vương, Đội trưởng Vương không chỉ là cấp trên của họ, mà còn là anh cả và là người dẫn dắt của họ nữa.
Giang Dược chậm lái xe rãi trên đường phố.
Tình trạng của phố xá khá ảm đạm, trên những con phố sầm uất rõ ràng chỉ có vài cửa hàng đang mở, còn không được một phần mười. Hầu hết các cửa hàng đều đóng im ỉm.
Trên đường phố, thỉnh thoảng vẫn có một số xe ô tô nằm ngổn ngang, cây cối đổ nghiêng ngả, các biển quảng cáo thì sập xuống. Một số biển bay ra lề đường, một số thì treo lủng lẳng trên cây, thậm chí có một số nằm trên dải phân cách ở giữa đường.
Con đường cũng lởm chởm đầy ổ gà, chưa kể rất nhiều nắp cống đã bị bật lên, một số nằm sang một bên, một số thậm chí biến mất hoàn toàn.
Vì vậy, mặt đường xuất hiện rất nhiều cái hố màu đen, nếu tốc độ xe quá nhanh, chắc chắn bánh xe sẽ bị sa xuống, gây ra tai nạn.
Trên đường đi, bọn hắn ít nhất đã nhìn thấy hơn mười chiếc ô tô nằm ngang dọc trên lề đường, hầu như không có người đi bộ, thỉnh thoảng mới xuất hiện một vài người, đều đi rất nhanh, vừa thấy xe của Giang Dược liền như chim bị giật mình, vội vã chạy đi.
Tình hình trật tự của Tinh Thành không hề sụp đổ, cũng không có dấu hiệu rõ ràng về tình trạng mất kiểm soát an ninh xã hội, nhưng trên mặt những người đi đường lại có thêm một chút đề phòng.
Đây là một loại cảnh giác tự phát, không thể tránh khỏi khi thời đại quỷ dị đến.
Nhìn thấy con phố ảm đạm, cảnh vật hỗn loạn, biển quảng cáo nghiêng ngả, mọi người đều cảm thấy ức chế trong lòng.
Dù Tinh Thành không bị tàn phá nặng nề, nhưng trật tự xã hội bình thường rõ ràng đã bị xáo trộn, không thể quay trở lại như trước được nữa.
Xã hội ngừng hoạt động, lưu thông thiếu hụt, những vấn đề tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn.
Có lẽ, bây giờ vẫn chưa thể thấy.
Khi thức ăn dự trữ trong nhà cạn kiệt, nếu việc lưu thông hàng hóa bình thường không thể khôi phục, đó mới là lúc thảm họa thực sự bắt đầu nảy sinh.
Có điều ít có mấy ai có thể nghĩ sâu xa đến vậy.
Bỗng Hàn Tinh Tinh đột nhiên hỏi:
"Giang Dược, cậu biết tại sao khu biệt thự ngõ Đạo Tử lại bị kiểm soát không?"
"Tại sao?"
"Thực ra hẳn là cậu cũng đã đoán được, dù cho đội trưởng Vương không trả lời thẳng thắn. Tất nhiên cũng có thể là anh ta cũng không rõ chi tiết. Khu biệt thự ngõ Đạo Tử, quả thực là sắp có nhân vật lớn đến ở."
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Giang Dược.
Hắn chỉ tò mò, đây phải là nhân vật lớn đến cỡ nào? Làm sao chỉ cần đến là có thể khiến cho hướng gió của khu biệt thự ngõ Đạo Tử thay đổi như vậy?
"Tinh Tinh, nhân vật lớn này chẳng lẽ còn to hơn cha cậu?"
Hàn Tinh Tinh lắc đầu:
"Đương nhiên, thực tế thì cha tôi cũng không đủ tư cách ở đó, chẳng qua là nhờ một người bạn cũ của gia tộc chúng tôi mới được ở tạm biệt thự số tám. Tất nhiên, cũng là vì tình hình cần thiết."
"Cuối cùng là lớn đến mức nào?"
Cha của Hàn Tinh Tinh là thị trưởng Tinh Thành, nói cách khác, là người đứng đầu chính quyền Tinh Thành.
Nếu lớn hơn cả thị trưởng Tinh Thành, vậy chắc phải là cấp vùng miền?
Hàn Tinh Tinh thở dài:
"Vị trí của cha tôi không cao, uy quyền cũng không lớn. Đừng quên, Tinh Thành trực thuộc vùng Trung Nam, vùng Trung Nam có Tổng đốc vùng, còn có trưởng các bộ ngành cấp vùng, ai mà không lớn hơn cha tôi chứ?”
Nước Đại Chương được chia thành bảy vùng, mỗi vùng quản lý một lãnh thổ rộng lớn.
Tổng đốc được coi là người đứng đầu một vùng, cao cao tại thượng, nắm quyền quản lý mọi mặt của vùng, ngoài quân sự ra.
Dưới tổng đốc, tự nhiên còn có rất nhiều quan chức cấp vùng.
Tinh Thành chính là thành phố trung tâm của vùng Trung Nam, nên địa vị của thị trưởng Tinh Thành cũng không tính là thấp.
Nếu đổi thành thị trưởng các thành phố khác ở vùng Trung Nam, thậm chí còn không có tư cách bước chân vào khu biệt thự ngõ Đạo Tử.
"Vậy người đến là quan chức cấp vùng?"
"Có thể nói như vậy đi. Cụ thể là ai, tôi cũng không rõ. Dù sao cũng sắp đến đây trong hai ngày nữa. Sẽ có rất nhiều người đợi để lấy lòng đối phương. Cái gọi là tăng cường an ninh, cũng là một kiểu lấy lòng biến tướng. Thời điểm bình thường, tuyệt đối không thể làm to chuyện như vậy."
Hàn Tinh Tinh là người thông minh, đã sớm đoán ra được tình hình.
Khu biệt thự ngõ Đạo Tử vốn là nơi ở của những nhân vật có địa vị cao trong quân đội và chính phủ. Nhưng bọn họ vốn có vị trí và chức trách của riêng mình, không thể lúc nào cũng ở trong đây được. Mãi đến khi xảy ra biến động, bên ngoài đều gặp tai ương, trong khi khu biệt thự ngõ Đạo Tử lại vẫn bình chân như vại, thì họ mới lục tục dọn về để tị nạn. Thành ra khu biệt thự cũng phải tăng cường an ninh, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, giống như vụ đánh bom lần trước.
Giang Dược cũng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ cần không ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi lại của hắn, hắn cũng không quan tâm.
Có điều Giang Dược đã nhận ra một điều, việc quan chức cấp vùng đến ở biệt thự ngõ Đạo Tử, có nghĩa là thị trưởng Tinh Thành đã có thêm một ông bố trên đầu. Hiện tại, mọi việc của Tinh Thành trong tương lai có thể sẽ không còn do một tay thị trưởng quyết định nữa.
Nếu là một người có tài, có năng lực thì còn đỡ. Còn nếu là một kẻ chỉ có cái chức rỗng mà không có thực tài, chỉ biết gây khó dễ khắp nơi, thì có chuyện vui để xem rồi.
Tất nhiên, Giang Dược cũng không có mấy hứng thú tham gia vào những chuyện đấu đá cấp cao như vậy.
Hắn vẫn thích tập trung vào những điều nhỏ nhặt, những chi tiết mà mình có thể nắm chắc, để chuẩn bị đối phó với những nguy cơ có thể xảy ra trong thời đại quỷ dị.
Bình thường đường sá đông đúc, đèn xanh đèn đỏ khắp nơi, phải lái xe mất hai mươi phút, hôm nay đường vắng, đèn giao thông lại không có điện, ngược lại chỉ chưa đầy mười lăm phút là đã đến nơi rồi.
Trên đường đi, Giang Dược còn xuống xe vài lần để dọn dẹp chướng ngại vật.
Toàn bộ thành phố đã phải trải qua hai cú sốc lớn trong hai đêm liên tục, hầu hết mọi người đều chọn cách trốn ở nhà quan sát, tạm thời không ra ngoài, đây cũng là một lựa chọn an toàn.
Giang Dược rõ ràng cảm nhận được, hôm nay và hôm qua, tình hình đã rất khác.
Mặc dù hôm qua bị thiên tai, nhưng trật tự xã hội không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng biến cố liên tiếp xảy ra chắc chắn đã gây chấn động tâm lý lớn cho mọi người, tâm lý tự bảo vệ bắt đầu chiếm ưu thế tuyệt đối.
Trường học rõ ràng cũng vắng vẻ hơn nhiều.
Ngoài những học sinh nội trú ra, học sinh ngoại trú hầu như đã không đến trường nữa. Cả xã hội thoạt nhìn đều đã ngừng hoạt động, trường học đương nhiên cũng không ngoại lệ, một số học sinh nội trú cũng đã xin phép trường để được về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận