Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 112: Ma quỷ gì mà chịu đòn kém thế?

Kiếm khí vừa ra, núi non ảm đạm, thiên địa biến sắc.
Thân kiếm đỏ thẫm chém một trảm giữa hư không, từng sợi xích quỷ mà đạn bắn cũng không tạo ra được vết trầy nào lại trở nên yếu ớt như dây gai, vừa chạm là đứt.
Dao sắc cắt đậu phụ, cũng chỉ đến vậy thôi.
Pặc pặc pặc!
Dưới sự công phá của lưỡi kiếm, mạng lưới đan dệt từ những sợi xích quỷ nhanh chóng tiêu tán, nháy mắt chia năm xẻ bảy, rơi rụng lả tả.
Những lệ quỷ bị Triệu Thủ Ngân khống chế phảng phất như sâu trong xương tủy có một loại e ngại trời sinh với lưỡi kiếm, nhìn thấy những sợi xích quỷ bị chặt đứt dễ dàng như thế, chúng càng lộ vẻ sợ hãi, nhao nhao chạy tứ tán ra phía ngoài.
Xẹt!
Lưỡi kiếm chém ra một vệt sáng đỏ, thế như sấm chớp, bao trùm tất cả.
Ánh kiếm một đường đánh đâu thắng đó, mấy con ác quỷ bị ánh kiếm chém qua, thật giống như đá băng ném vào lò sưởi, kêu xèo xèo một tiếng, nháy mắt tan tành mây khói.
Triệt triệt để để hồn phi phách tán!
Hiển nhiên lưỡi kiếm này đã bị đè nén quá lâu, chỉ mấy con quỷ tép riu không thể nào thỏa mãn được khẩu vị của nó.
Nó đòi hỏi một bữa tiệc lớn.
Trước mắt, bữa tiệc ngon lành nhất không gì khác hơn chính là một hơi chém giết tất cả oán linh quỷ dữ ở tại hiện trường.
Ánh kiếm đan xen, bất kể là tốc độ hay khí thế tựa như một con hổ đói nhào vào bầy dê.
Số lượng dê có nhiều hơn đi nữa, đối mặt với hổ đói cũng không có tác dụng gì.
Dưới sự công kích của lưỡi kiếm, những con quỷ mà người phàm hoàn toàn không cách nào đối kháng kia lại không khác gì con rối gỗ, bị chặt đứt từng mảng từng mảng, hóa thành tro tàn.
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy chục con quỷ mà Triệu Thủ Ngân vất vả chế tạo đã bị chém sạch sẽ, một con cũng không còn. Con trốn xa nhất cũng không đi quá khỏi phạm vi một ngàn mét.
Tình thế nghịch đảo giống như ở từ đường nhà họ Giang lúc trước, đều là nghịch đảo một cách cường thế, nghiền ép một cách cường thế.
Trưởng ban La nhìn ngây người, Tam Cẩu cũng nhìn ngây người, thậm chí cả Giang Dược cũng ngây ra như phỗng.
Trước đó hạt kiếm châu này chạy ra từ tranh tường, Giang Dược đã biết nó nhất định có thâm ý khác, cũng đoán được nó hẳn là một loại át chủ bài nào đó.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, con át chủ bài này lại mạnh mẽ đến mức ấy.
Đây chính là mấy chục con lệ quỷ a!
Bất kỳ con nào chui vào thành phố cũng đủ để gây họa cho một khu dân cư, thậm chí cả một quận.
Nếu đưa hết mấy chục con lệ quỷ này vào Tinh Thành, chỉ sợ toàn bộ Tinh Thành sẽ bị nháo đến gà chó không yên, vĩnh viễn không có ngày an bình.
Vậy mà ngay vùng hoang dã này, dưới chân núi Đại Kim, mấy chục con lệ quỷ đối mặt với một lưỡi kiếm sắc bén lại không chịu nổi một kích, không hề có bất kỳ sức chống trả nào!
Sự tương phản sức mạnh này cũng quá lớn.
Nếu như có kiếm này trong tay, lo gì không giết được quỷ?
Trưởng ban La khó nén vẻ kích động, nhìn lưỡi kiếm xoay quanh giữa không trung, bên tai nghe nó rít lên với lòng nhiệt tình tràn ngập, nhất thời tâm tư ông xoay chuyển liên hồi.
Trưởng ban La vốn thỉnh thoảng còn cảm thấy một chút hoang mang với công việc hiện tại của mình, giờ lại lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, cảm thấy cho dù thế cục trong nước có đang bất ổn nhưng tựa hồ cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy.
Triệu Thủ Ngân càng trực tiếp choáng váng.
Từ khi bắt đầu hành động, Triệu Thủ Ngân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại. Theo y thấy, kế hoạch của mình hoàn hảo không kẽ hở, không ai có thể nhìn thấu, chứ đừng nói đến chuyện phá hư kế hoạch này.
Ai ngờ, kết quả chung quy vẫn chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.
Trong lúc nhất thời, Triệu Thủ Ngân mặt như tro tàn. Dù thương thế gây ra sự đau đớn mãnh liệt trên thể xác, nhưng vẫn kém xa cảm giác vỡ mộng khi kế hoạch thất bại ê chề.
Loại cảm giác này thật giống như một món đồ làm bằng thủy tinh bị ném mạnh xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn, dù cho có kỹ nghệ cao cường tới đâu cũng tuyệt đối không thể khôi phục lại như cũ.
Đúng thế.
Triệu Thủ Ngân rất rõ ràng, khi những lệ quỷ này bị chém giết, kế hoạch của y cũng triệt để biến thành mây bay.
Giang Dược bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Thủ Ngân:
"Ông còn gì để nói?”
Giờ phút này, quỷ nô bên cạnh Triệu Thủ Ngân cũng đã bị chém giết triệt để, Triệu Thủ Ngân hoàn toàn trở thành người cô đơn, trong tay không còn một binh một tốt, hơn nữa còn bị thương nặng.
Thế nhưng vẻ âm độc trên mặt Triệu Thủ Ngân lại không hề giảm chút nào:
"Thắng làm vua, thua làm giặc, còn có cái gì để nói? Có điều, đời này họ Triệu ta cũng coi như đáng giá! Thằng nhóc nhà ngươi cũng đừng đắc ý, thế giới này đã bị nguyền rủa, ngươi thắng ta, nhưng chưa chắc đã thắng được thế giới... Ngươi cho rằng những gì ngươi nhìn thấy trước mắt chính là toàn bộ thế giới sao? Ha ha ha ha..."
Từ tiếng cười điên cuồng và giọng điệu ác độc này, có thể thấy được Triệu Thủ Ngân hoàn toàn không có nửa điểm hối hận. Cho dù y muốn diệt vong, cũng hy vọng mang theo toàn bộ thế giới cùng diệt vong.
Loại người này hoàn toàn không thể chờ mong sẽ nói lời thiện tâm trước khi chết.
Giang Dược lắc đầu, lão già này đã hết thuốc cứu chữa.
Hít sâu một hơi, Giang Dược vẫn hỏi:
"Triệu Thủ Ngân, nếu như tôi đoán không sai, hồn ma của mẹ ông Cung Uyển Ngọc hẳn là còn chưa tiêu tán. Bây giờ ông thất bại ê chề, hồn ma của mẹ ông không còn chỗ dựa, phỏng chừng cách hồn phi phách tán cũng không xa chứ?”
Nghe được tên mẹ mình, gương mặt ác độc của Triệu Thủ Ngân cuối cùng cũng hiện lên một chút nhân tính.
Ánh mắt y toát ra một tia cảm thương thống khổ, lẩm bẩm trong miệng:
"Mẹ... Con trai vô năng, chung quy vẫn là đi sai một nước cờ, chỉ thiếu một nước này thôi! Con không thể triệt để phá hủy đình Cửu Lý, không thể để cho hồn phách và thân thể mẹ đoàn tụ! Con thật bất hiếu!”
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Thủ Ngân gào khóc, hai tay không ngừng bới đất, ảo não, uể oải, tuyệt vọng, thống khổ, mọi loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ.
Vốn là người cơ khổ, nhưng Giang Dược không hề có chút đồng tình nào với Triệu Thủ Ngân.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không tiếp nhận được hành vi trả thù phản nhân loại này của Triệu Thủ Ngân, không thể chấp nhận được nỗi oán hận muốn kéo cả thế giới chôn cùng ấy.
Sau một trận chém giết, lưỡi kiếm quay lại tay Giang Dược, chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Ánh kiếm cũng dần thu liễm, giống như mãnh tướng trở về từ chiến trường, cũng không khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cuối cùng lưỡi kiếm rốt cục khôi phục lại trạng thái ban đầu, thành một hạt châu an tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra nó có bất kỳ quan hệ gì với lưỡi kiếm sắc bén vừa nãy.
Tam Cẩu tắc lưỡi khen hay, không nhịn được tiến lên vuốt ve.
Vì sao kiếm châu này chỉ nhận Giang Dược, mà không nhận Tam Cẩu mình? Vấn đề này từng dâng lên trong đầu Tam Cẩu, nhưng rồi cậu nhanh chóng bỏ xuống.
Trước giờ vẫn là anh hai có sức hút hơn cậu, được nhiều người thích hơn, Tam Cẩu đã sớm quen với việc này.
Trên thế giới này, Tam Cẩu tựa hồ cũng chỉ có thể chấp nhận anh hai ưu tú hơn mình.
Trưởng ban La bên kia rốt cục cũng xác định được một sự thật, Triệu Thủ Ngân quả nhiên là người, mà không phải Kẻ sao chép.
Về phần thủ đoạn khống quỷ của Triệu Thủ Ngân từ đâu mà đến, Giang Dược không thể nào biết được. Chuyện này phải giao cho trưởng ban La. Hắn cũng không am hiểu làm thế nào để cạy miệng Triệu Thủ Ngân.
"Trưởng ban La, Triệu Thủ Ngân giao cho ông. Tam Cẩu và tôi còn phải trở về Bàn Thạch Lĩnh một chuyến.”
Ý tứ của Giang Dược rất rõ ràng, chúng ta chia ra từ đây. Hai anh em tôi còn phải về nhà một chuyến, còn có một đống chuyện gia đình muốn xử lý, ông cũng chớ có xen vào.
Trưởng ban La là người biết lý lẽ, lập tức gật đầu:
"Trước đó tôi đã gọi viện trợ, đội ngũ của chúng tôi hẳn cũng sắp tới. Toàn bộ quỷ vùng này hẳn là đều đã bị Triệu Thủ Ngân thu thập cả rồi chứ?”
"Triệu Thủ Ngân quyết chí phá hủy căn cơ trận pháp của đình Cửu Lý, hẳn là sẽ không để sót lại bất kỳ một con quỷ nào. Hiện tại lão ta đã thành ra như vậy, cho dù chạy ra ngoài, cũng chỉ là phế nhân.”
Giang Dược hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, vì sao cả trấn Vân Khê lẫn đường núi vòng quanh núi Đại Kim đều có quỷ đả tường.
Triệu Thủ Ngân lúc trước nuôi tới ba con quỷ nô, rõ ràng là để khống chế nhiều phương.
Tình thế ở Bàn Thạch Lĩnh phát triển vượt xa dự liệu của Giang Dược, đảo ngược lớn đến nỗi ngay cả Giang Dược cũng có chút khó tin.
Liên tục hai lần đảo ngược ở từ đường và đình Cửu Lý đã triệt để vạch trần bức màn quỷ dị của thế giới này, để cho bọn họ hiểu rõ ràng, thế giới này đã không bao giờ có thể trở lại cục diện bình yên như trước kia nữa. Những ngày yên tĩnh và an bình đó sẽ không bao giờ quay trở lại.
Quỷ dị, giết chóc, sợ hãi, sẽ xâm nhập thế giới này từ mọi ngóc ngách.
So ra thì Tam Cẩu hiển nhiên càng thêm hưng phấn. Cuối cùng cũng tách khỏi trưởng ban La, cậu nói với vẻ hào hứng:
"Anh hai, anh biết không? Lúc trước ở từ đường, hình như em có được kỳ ngộ gì đó. Giống như có một luồng sức mạnh đột nhiên tiến vào thân thể của em, hình như em đã giác tỉnh! Anh cũng thấy được, vừa rồi vuốt quỷ vỗ lên đỉnh đầu em, vậy mà em không hề xi nhê gì hết!”
Giang Dược nhất thời im lặng. Tam Cẩu nói nửa đầu đoạn, hắn tin, bởi vì lúc hắn ở từ đường cũng có cảm giác giống nhau. Nhưng đến nửa đoạn sau, nguyên nhân vuốt quỷ vỗ đầu không có việc gì, đó rõ ràng là do công lao của vầng sáng Bách Tà Bất Xâm. Giang Dược cũng không biết có nên giải thích điểm này với Tam Cẩu hay không nữa.
Suy nghĩ một chút, Giang Dược vẫn quyết định nói thật.
"Tam Cẩu à, ở từ đường, anh cũng có cảm giác tương tự. Có điều chuyện vuốt quỷ vỗ đầu không việc gì, em cũng đừng ảo tưởng sức mạnh quá. Em không sao, bởi vì anh đã thực hiện một loại chúc phúc kỳ diệu trong cơ thể em. Nó chỉ có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn giờ. Chờ sau khi bình minh lên, nó cũng sẽ mất hiệu lực.”
Tam Cẩu cười khà khà:
"Anh hai, anh đừng chọc em chứ!”
"Đừng có tưởng bở. Anh nói cho em biết để tránh lần sau lại gặp phải quỷ, em cứ ngây thơ đứng chờ nó đập một phát là đi bán muối.”
Tam Cẩu cũng hiểu đạo lý sự thật mất lòng, thuốc đắng dã tật, nghe khẩu khí này của anh hai, tựa hồ là thật?
Nghĩ đến vòng phòng hộ thần kỳ này cư nhiên không phải của mình, Tam Cẩu không tránh khỏi có chút uể oải.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở lại Bàn Thạch Lĩnh.
Toàn bộ Bàn Thạch Lĩnh giống như được sức mạnh thần kỳ nào đó thanh lý qua, không khí dơ bẩn và đục ngầu lưu lại trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Thay vào đó vẫn là ngôi làng miền núi yên tĩnh và an bình. Tất cả các vụ giết người đẫm máu phảng phất như chưa bao giờ xảy ra.
Giang Dược tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, có điều xét đến biểu hiện khí phách của hạc giấy và kiếm châu, chút việc kỳ quái này đã không đủ để khiến lòng Giang Dược gợn sóng.
Trở lại từ đường, cánh cửa bị dỡ toang phảng phất như nhắc nhở bọn hắn, tất cả những chuyện lúc trước đều đã thật sự xảy ra.
Hai người vừa mới đi vào cửa, cuối sân, trên bậc thềm hiên nhà, có một bóng người đang ngồi.
Rõ ràng là một ông lão, gương mặt toát lên nụ cười nhàn nhã, phảng phất như một vị trưởng bối nhìn con cháu mình trở về, tâm tình vui vẻ mà thỏa mãn.
Tam Cẩu đang buồn bực tại sao lại có một ông lão trong từ đường, thì bất thình lình Giang Dược thốt lên:
"Ông nội?”
Dáng người này, nụ cười này, Giang Dược làm sao có thể quên được?
Giang Dược từ nhỏ hầu hạ bên cạnh ông nội, giọng nói và nụ cười của ông đã sớm khắc sâu trong đầu hắn.
Lúc ông nội qua đời, Tam Cẩu còn nhỏ, chỉ nhìn thấy ông nội qua ảnh, bởi vậy nhất thời cũng không nhận ra.
Ông lão cũng không trả lời Giang Dược, mà chậm rãi đứng dậy, vẫy vẫy tay với bọn hắn, rồi trực tiếp xoay người đi vào nội đường.
Giang Dược có chút buồn bực, lại không nghi ngờ gì, quay sang ra hiệu với Tam Cẩu, đi theo vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận