Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 211: Đồng mập mạp gặp nạn
Vì dượng út không quan tâm đến những chuyện này, Giang Dược cũng không muốn dượng lo nghĩ quá nhiều, nên hắn chỉ đưa cho cô út.
Khi biết tấm bùa Thuẫn mây có sức mạnh như vậy, cô út cũng rất ngạc nhiên, càng thêm kiên định quyết tâm quay về Bàn Thạch Lĩnh.
"Cô út, những bùa chú này, về cơ bản có thể đảm bảo an toàn cho cả nhà cô ở Bàn Thạch Lĩnh. Nếu gặp phải những yếu tố không thể kháng cự, cô dượng hãy nhanh chóng dẫn cháu nhỏ trốn vào từ đường nhà họ Giang. Nếu ngay cả từ đường nhà họ Giang vẫn không thể đảm bảo an toàn, thì có ở lại Tinh Thành cũng vô ích…"
Theo Giang Dược thấy, cấp độ phòng thủ của từ đường nhà họ Giang không thua kém gì với biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, thậm chí còn cao hơn.
Cô út nhận lấy đồ và ghi nhớ từng lời dặn dò của Giang Dược.
"Cô út về đến Bàn Thạch Lĩnh có thể nuôi hai con chó đen. Chó đen thông minh, và ở nông thôn, chó cũng là lựa chọn giữ nhà tốt nhất."
Ý tưởng này cũng rất phù hợp với cô út.
Hai cô cháu trò chuyện một lúc, Giang Dược lên lầu cất sáu mươi gốc cỏ ngưng khói.
Nhìn con tằm ngọc có vẻ ăn uống tích cực hơn trước, sau khi được cho ăn cỏ trong thời gian dài, tiêu tốn vài gốc cỏ ngưng khói, có thể thấy cơ thể nó đang dần thay đổi. Mọi chuyện đang đi đúng hướng.
Khả năng là nó sắp nhả tơ được rồi.
Sáng mai phải về Bàn Thạch Lĩnh, Giang Dược nghĩ nếu cả ngày hôm nay và ngày mai không đi học, thì có vẻ hơi không ổn.
Mặc dù thầy Cao rất nể mặt hắn, nhưng hắn cũng nên tỏ ra biết điều một chút.
Không có trường hợp đặc biệt, Giang Dược cũng không muốn tùy tiện nghỉ học.
Ngoài ra, theo lời thầy Cao, cứ sau một quãng thời gian, bốn lớp hạng A, B, C, D sẽ được đánh giá và phân chia lại.
Giang Dược đoán đã đến lúc đánh giá và phân chia lại lớp.
Khi Giang Dược xuất hiện ở trường, hắn lại trở thành tâm điểm chú ý. Giang Dược cảm nhận rất rõ ràng, hễ hắn đi đến bất cứ nơi nào đều sẽ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Thậm chí có nhiều người còn chỉ trỏ bàn tán.
"Đây chính là đàn anh Giang Dược đấy sao, đẹp trai quá!"
"Đúng vậy, bây giờ mọi người đều nói đàn anh Giang Dược quá khiêm tốn."
"Đàn anh Giang Dược vốn dĩ đã rất khiêm tốn mà, cậu từng thấy anh ấy huênh hoang bao giờ chưa?"
"Ừm, đàn anh Giang Dược không giống như những cậu ấm nhà giàu kia, không hề ra vẻ ta đây chút nào."
"Những cậu ấm nhà giàu đó thậm chí không xứng mang giày cho đàn anh Giang Dược! Bây giờ mọi người đều suy đoán, đàn anh Giang Dược có phải đang che giấu thân thế không?"
"Sao lại nói vậy?"
"Cậu không biết à? Nghe nói tối qua Tinh Thành lại xuất hiện một yêu nghiệt thể chất, tỷ lệ giác tỉnh đạt tới 280%. Yêu nghiệt đó tên là Giang Ảnh, nhiều người nói vị yêu nghiệt này chính là chị gái của đàn anh Giang Dược đấy. Một nhà hai yêu nghiệt, chắc chắn phải là gia tộc ẩn thế nào đó chứ? Gia đình bình thường sao có thể nuôi dạy nên hai mầm mống tốt đến thế được?"
"Đúng vậy, trong tiểu thuyết thường hay nhắc tới linh căn, không biết liệu giác tỉnh có cần linh căn không nhỉ? Thật muốn được kết bạn với đàn anh Giang Dược, biết đâu có thể hưởng ké được chút ánh hào quang thì sao?"
Giang Dược có thính lực rất tốt, hắn nghe rõ ràng những lời bàn tán đó.
Có vẻ như chiều gió đã thay đổi.
Giờ đây, hầu như tất cả học sinh và người dân đều bắt đầu quan tâm đến tin tức về Người giác tỉnh.
Mọi tin tức về Người giác tỉnh đều có thể được lan truyền với tốc độ nhanh nhất, trở thành chủ đề nóng.
Thông tin về buổi kiểm tra thể chất tối qua đã ầm ĩ khắp thành phố. Phải nói tốc độ truyền bá của thông tin thời đại này quả thực là nhanh đến đáng kinh ngạc.
Một nhà hai yêu nghiệt, ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Tại cửa lớp hạng A, có một số người nhìn thấy Giang Dược đã lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Nhất Phong cũng đứng dậy từ chỗ ngồi, mỉm cười bước tới.
"Giang Dược, giờ tôi rất hoài nghi, nhà cậu có phải thật sự che giấu thân phận không, thật ra nhà cậu mới là gia tộc quyền quý đích thực?"
Đỗ Nhất Phong cười nói.
"Đúng đó, nếu không phải đại gia tộc ẩn thế, sao có thể một nhà sinh ra hai yêu nghiệt thể chất như vậy, thử hỏi các nhà giàu khác làm sao sống đây?"
Gia tộc quyền quý?
Giang Dược cười khổ:
"Nhà tôi đời ông nội vẫn còn ở nông thôn trồng trọt đây."
"Ha ha, cậu cứ bịa đi, dù sao chúng tôi không tin."
"Tin hay không tin tùy các cậu. Nhà cũ của tôi vẫn còn ở dưới chân núi Đại Kim, thích thì mời các cậu ghé thăm."
"Tôi muốn đi, tôi muốn đi."
Hàn Tinh Tinh cười tít mắt nói:
"Theo tôi, nơi đó nhất định là vùng đất phong thủy cực tốt. Nếu phong thủy không tốt, sao có thể sinh ra hai yêu nghiệt thể chất như vậy được chứ?"
"Sếp à, lúc nào đi? Cho em đi với có được không?"
Mao Đậu Đậu cười hì hì nói.
Lý Nguyệt một bên im lặng không nói, nhưng nhìn có vẻ cũng khá động tâm.
"Được rồi, được rồi, các cậu đừng nháo nữa. Vẫn là câu nói đó, thời đại quỷ dị mới chỉ bắt đầu, chưa ai biết thế nào đâu. Các cậu đừng bị số liệu kiểm tra đánh lừa, nó thật sự không có nghĩa là tất cả. Biết đâu một ngày nào đó, các cậu giác tỉnh năng lực đặc biệt, số liệu kiểm tra cũng sẽ trở nên không còn quan trọng nữa!"
Hiện tại, số liệu kiểm tra chỉ là kiểm tra sức mạnh của thân thể, mức độ cường hóa của thân thể so với người bình thường mà thôi.
Nếu việc giác tỉnh thật sự bắt đầu phát triển theo hướng kỹ năng, một khi các kỹ năng muôn màu muôn vẻ xuất hiện, nó hoàn toàn có thể áp đảo sức mạnh cơ thể.
Số liệu kiểm tra sức mạnh thể chất chỉ đơn giản là một khái niệm cường hóa vật lý.
Còn kỹ năng thì thiên về pháp thuật, thiên về siêu năng lực.
Dù không thường xuyên xem tiểu thuyết truyện tranh, Giang Dược cũng biết, trong thế giới võ lực, tấn công vật lý thường chỉ là tồn tại cấp thấp, ban đầu có thể chiếm ưu thế, nhưng khi pháp thuật và siêu năng lực thịnh hành, tấn công vật lý gặp phải dị thuật siêu năng thường sẽ gặp khó khăn vất vả, thậm chí là bị lép vế hoàn toàn.
Tất nhiên, suy đoán của Giang Dược là có căn cứ để lần theo. Có điều những người bạn cùng lớp này lại không có kiến thức và kinh nghiệm của hắn, tự nhiên là không hiểu ý nghĩa đằng sau những lời nói ấy.
Họ chỉ cho rằng Giang Dược đang nói những lời ngon tiếng ngọt để an ủi mọi người, là một cách nói khiêm tốn mà thôi.
Giang Dược trở về chỗ ngồi, Hàn Tinh Tinh cười toe toét lại gần, nháy mắt với Giang Dược, thì thầm:
"Chị Ảnh thật là, quyết định vội vàng như vậy. Khiến người ta bị cả nhà phê bình đấy!"
Giang Dược cười cười, hắn đương nhiên biết tại sao lại bị phê bình.
Hàn Tinh Tinh là một trong những người đầu tiên biết số liệu kiểm tra của chị gái hắn, khi cô trở về nhà, bố cô vẫn chưa về, cô lại ít khi nói chuyện với mẹ, nên cũng không kể lại chuyện này.
Cho đến khi bố cô về nhà, cô đã ngủ mất rồi.
Vì vậy, nhà họ Hàn nhận được tin tức chậm hơn một bước, không thể đưa ra kế hoạch kịp thời, để quân đội chiếm tiên cơ, cướp đi yêu nghiệt Giang Ảnh.
"Lần sau nhất định phải bắt chị Ảnh mời ăn khuya."
Hàn Tinh Tinh lẩm bẩm, lại dường như đang nói với Lý Nguyệt bên cạnh.
Lý Nguyệt lại vô cùng bình tĩnh, như thể là một người ngoài cuộc, không có bất kỳ biến động cảm xúc nào.
Mao Đậu Đậu cũng đã gặp Giang Ảnh vài lần, Giang Ảnh đối xử với đám bạn của em trai mình khá lịch sự, vì vậy ấn tượng của Mao Đậu Đậu đối với chị ấy cũng khá tốt.
"Đậu Đậu, Đồng mập mạp với Hiệp Vĩ gần đây thế nào rồi?"
Lần kiểm tra trước, Vương Hiệp Vĩ vẫn chưa giác tỉnh, vẫn còn ở lớp của thầy Tôn.
Đồng mập mạp không thể được phân vào lớp hạng A, chỉ được ở lớp hạng B, tương đương với việc bị tách ra khỏi nhóm Giang Dược.
Thật lòng mà nói, bây giờ vào lớp mà không thấy tên béo thích tưởng tượng kia, Giang Dược vẫn thấy thiếu đi một chút không khí vui vẻ.
Mao Đậu Đậu thất vọng nói:
"Hiệp Vĩ có vẻ hơi tự ti, bình thường đều trốn tránh em. Còn mập mạp chết tiệt mấy ngày nay có vẻ không ổn, em thấy nó có vẻ bí hiểm, hình như có gì đó xảy ra?"
"Ồ? Cụ thể là chuyện gì?"
"Em hỏi nó nhưng nó không chịu nói. Nhìn nó có vẻ hoảng hốt, hồn vía trên mây. Cũng không biết có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
Lý Nguyệt đột nhiên cũng nói:
"Sáng nay tôi thấy Đồng Địch đang ngẩn người ở dưới gốc cây si già phía sau ký túc xá nam, trông gầy đi khá nhiều."
Hàn Tinh Tinh ngạc nhiên nói:
"Thật hay giả vậy? Đồng mập mạp mà gầy đi?"
Đây quả là một tin mới.
Đồng mập mạp luôn thuộc tuýp người uống nước thôi cũng có thể béo lên nhanh chóng, vậy mà giờ lại gầy đi?
Giang Dược cũng thấy khó tin, nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn đang giờ nghỉ trưa, chưa vào tiết học buổi chiều, bèn nói:
"Đậu Đậu, đi, chúng ta đi xem xem cậu ta ra làm sao rồi."
"Tôi cũng đi, tôi cũng đi."
Hàn Tinh Tinh cũng không có ác cảm gì với Đồng mập mạp. Mặc dù lần trước Đồng mập mạp lầm tưởng cô lén nhìn cậu ta trên lớp, thích cậu ta, có điều Hàn Tinh Tinh chỉ coi đó là một chuyện cười, cũng không ghi hận hay coi đó là chuyện gì to tát.
"Nguyệt Nguyệt, cậu có đi không?"
Giữa Hàn Tinh Tinh và Lý Nguyệt, Mao Đậu Đậu dường như thiên vị Lý Nguyệt hơn, không nhịn được gọi một tiếng.
Theo tình huống thông thường, Lý Nguyệt hẳn là sẽ từ chối.
Tuy nhiên lần này cô lại gật đầu.
Hàn Tinh Tinh cũng không phản đối, cười tươi nắm lấy cánh tay Lý Nguyệt:
"Đi, chúng ta cùng đi."
Lý Nguyệt có lẽ không quen với sự nhiệt tình này, có chút ngại ngùng, cơ thể cũng cứng đờ ra.
Nói cũng lạ, như Hàn Tinh Tinh vậy, vừa quý phái vừa xinh đẹp, những người bạn cùng lớp bình thường đi cùng cô rất dễ trở thành phông nền, khí chất lập tức thua kém một bậc.
Nhưng Lý Nguyệt đi cạnh Hàn Tinh Tinh, tuy không được nổi bật như Hàn Tinh Tinh cả về phong thái lẫn vóc dáng, nhưng khi hai người đứng cạnh nhau, Lý Nguyệt luôn có một loại khí chất độc đáo, khiến cô trông cũng không hề kém cạnh, mà lại còn có phần ngang tầm.
Phải chăng, đây chỉ đơn giản là hào quang của thiên tài?
Cũng chưa chắc chỉ có thế.
Trên người Lý Nguyệt quả thực có một loại khí chất đặc biệt không thể diễn tả, trong sự điềm đạm có mang theo cao ngạo, trong sự kín đáo có mang theo bí ẩn.
Điều khiến mọi người không ngờ tới là Đồng mập mạp lại không có ở lớp hạng B, đây có chút không phù hợp với phong cách của cậu ta, cậu ta thường thích ở trong lớp, hoặc là đọc tiểu thuyết, hoặc là nằm gục trên bàn mà ngủ.
Bây giờ đã vào lớp chuyên môn, cậu ta cũng không cần phải chăm chỉ tập luyện như trước kia. Cho nên nếu bảo cậu ta đang đi rèn luyện thêm, đó là chuyện không thể nào.
Cả bọn hỏi thăm một chút, thì được cho biết là Đồng mập mạp sau khi ăn trưa thì không đến lớp nữa. Theo phản ánh của một vài bạn cùng lớp, sáng nay cậu ta vẫn ở trong lớp.
Ngoài ra, cậu ta trông có vẻ hơi chán nản, thậm chí còn biểu hiện một chút bất thường.
Có vài lần, cậu ta đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ ngồi, toàn thân run rẩy không ngừng. Người bên cạnh muốn kéo cậu ta ngồi xuống cũng không kéo nổi.
Càng gần đến giờ tan học thì cậu ta càng tỏ ra bất thường, giống như đột nhiên gặp phải ác mộng, cứ đập đầu vào bàn học mãi, mặt bàn cũng bị cậu ta đập ra vết nứt.
"Không biết, có lẽ trong phòng ngủ? Cũng có thể là ở sân tập?"
"Cũng có thể là về nhà rồi? Hình như là có chuyện đó gì xảy ra trong nhà cậu ta?"
Chuyện gì xảy ra trong nhà?
Giang Dược không tin, với tính cách thoải mái và phóng khoáng của Đồng mập mạp, dù trong nhà có chuyện gì xảy ra cũng không đến mức thất thường như thế, nếu thật sự là chuyện lớn, cậu ta cũng không thể ở lại trường, sớm đã về nhà giải quyết rồi.
Nghe mọi người miêu tả tình huống bất thường, Giang Dược không cho rằng đó là do trong nhà xảy ra chuyện, mà là giống như tự mình Đồng mập mạp gặp chuyện.
Đặc biệt là khi nghe mọi người miêu những tình huống kỳ lạ trên người cậu ấy, Giang Dược không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc.
"Đi, đến phòng ký túc xá xem thử."
"Tinh Tinh, cậu và Lý Nguyệt đi sân tập nhìn xem. Nếu ở sân tập vẫn không thấy, thì đi tìm những nơi còn lại."
Mặc dù Đồng mập mạp không ở cùng phòng ký túc xá với Giang Dược và Mao Đậu Đậu, nhưng cũng là phòng kế bên. Hắn nhanh chóng tìm đến phòng ký túc xá của mình, nhìn qua phòng kế bên, cũng không thấy bóng dáng Đồng mập mạp đâu.
"Không có."
Ra khỏi ký túc xá, Giang Dược chợt nhớ tới lời nói của Lý Nguyệt.
Sáng nay Lý Nguyệt nói đã thấy Đồng mập mạp đứng dưới gốc cây si già phía sau ký túc xá nam.
Phía sau ký túc xá có một con đường nhỏ dẫn đến thư viện của trường, bình thường người qua lại tương đối ít, dù mọi người muốn đi thư viện cũng thường sẽ đi đường lớn ở chính diện.
"Đi xem phía sau."
Hai người vòng ra sau ký túc xá, quả nhiên thấy bóng dáng Đồng mập mạp.
Tóc cậu ta rối bù, không biết đã mấy ngày không chải, cả người ngẩn ngơ như người mất hồn, cứ như bị ma nhập, miệng lẩm bẩm gì đó, cũng không biết đang nói gì, gương mặt thì tái nhợt, ánh mắt vô hồn lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn bộ dạng sa sút tinh thần này, hoàn toàn không giống như Đồng mập mạp bình thường.
Phải biết, Đồng Địch bình thường luôn luôn có vẻ mặt nghiêm túc, mỗi lần nói huyên thuyên là hai hàng lông mày sẽ nhíu lại, nước bọt văng tứ tung.
"Mập mạp chết bầm, rốt cuộc cậu đang làm cái gì đấy?"
Mao Đậu Đậu bước nhanh về phía trước.
Giang Dược lại kéo Mao Đậu Đậu, ra hiệu cậu chớ kinh động Đồng Địch.
Giang Dược chậm rãi tiếp cận, tiến đến trước mặt Đồng Địch, nhìn bờ môi cậu ta đang khẽ nói thầm một câu gì đó.
Đây đã là lần thứ ba Giang Dược nghe thấy câu nói này.
Ngoại trừ câu nói ấy, ba lần này còn có một điểm giống nhau rất rõ rệt: Tai nghe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận