Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 253: Cái chết của ông Đổng

Trong kế hoạch của Chiêm tiên sinh, tuyệt đối không cho phép gia đình ông Đổng sống sót rời đi. Vì vậy, ông đã cho thủ hạ cài bom trên xe của ông Đổng. Ngoài ra, ông còn cẩn thận tính đến khả năng ông Đổng có thể sẽ không lái xe của mình, cho nên đã bố trí thêm nhân thủ ngăn chặn ở vòng ngoài khu chung cư.
Đây cũng là vì Chiêm tiên sinh hoàn toàn không thể chịu đựng được rủi ro việc ông Đổng có khả năng sẽ tiết lộ bí mật về tổ chức của mình.
Thành ra khi nghe nói ông Đổng vừa giác tỉnh vào tối qua mà đã có thể đánh bại nhóm của đại sư Liễu, Chiêm tiên sinh làm sao không kinh hãi?
Nếu là do đại sư Liễu sơ suất nên mới bị ông Đổng bắt lấy còn đỡ. Ít ra thì mức độ nguy hiểm của ông Đổng còn không quá lớn. Nhưng nếu là do ông Đổng giác tỉnh, đột nhiên có được sức mạnh áp đảo, ngay cả đạn cũng không giết được, lại là vấn đề khác.
Điều đáng giận nhất là họ Đổng kia trước đó còn giả vờ làm cừu non, như thể một con thỏ bị dồn đến đường cùng, nhìn bề ngoài không có gì nguy hiểm.
Bây giờ xem ra, tất cả những hành vi đó đều là ông ta cố tình đóng kịch để hạ thấp cảnh giác của đối thủ?
Nhân thủ chặn ở bên ngoài do Chiêm tiên sinh sắp xếp chưa chắc đã nắm chắc phần thắng nếu phải đối đầu với một Người giác tỉnh mạnh mẽ.
Đây chính là lý do Chiêm tiên sinh vội vàng sắp xếp cho Tiểu Triệu và những người khác đi tiếp viện.
Sau khi bốn người Tiểu Triệu rời đi, Chiêm tiên sinh vẫn còn hơi lo lắng, lấy điện thoại ra bấm bấm một hồi, vẫn không có sóng.
"Mịa kiếp, lũ cơ quan chức năng của chính phủ cùi bắp quá vậy? Đã qua lâu rồi mà vẫn còn chưa khôi phục được thông tin liên lạc?"
Nếu có thể gọi điện thoại, giờ ông vẫn có thể tiếp tục gọi chi viện được. Nhưng nhìn tình hình này, xem ra chỉ có thể dựa vào nhân lực hiện có trước mắt.
Chiêm tiên sinh liếc nhìn sang “đại sư Liễu” đang đứng bên cạnh.
"Anh Liễu, nói cho cùng, cái mớ hỗn độn này vẫn là do anh gây ra. Nếu để nhà ông Đổng chạy thoát, anh biết hậu quả sẽ ra sao chứ?"
Giang Dược cau mày nói:
"Tôi cũng không muốn, ai biết cái tên này diễn kịch giỏi đến vậy. Tôi căn bản không ngờ hắn ta sẽ đột nhiên giác tỉnh, vô duyên vô cớ bị phản kích. Hơn nữa, ngay cả đạn cũng không giết được hắn, ngài có thể tin nổi không?"
"Anh suốt ngày chỉ biết tìm cớ, tổ chức chúng ta cũng không phải là chưa từng gặp qua người không sợ đạn. Nhưng những lá bài tẩy trên tay anh không chỉ có mấy khẩu súng chứ? Những con quỷ nô của anh đâu? Rồi đám yêu ma trong toàn bộ tòa nhà này nữa, chúng không phải đều thuộc quyền kiểm soát của anh sao?"
"Trận cờ quỷ Mẹ Con chưa luyện thành hình, tôi không thể đồng thời thao túng nhiều con quỷ như vậy. Hơn nữa, tay họ Đổng kia rất giảo hoạt, nhân lúc tôi đang tập trung luyện cờ thì đột nhiên đánh lén bất ngờ, tôi căn bản không kịp làm gì cả. Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng báo cáo sự việc cho cấp trên, để xin thêm trợ giúp mới được.”
Chiêm tiên sinh tức giận:
"Bà nó, không có sóng làm sao gọi điện thoại?"
"Anh Liễu, anh là kỳ nhân dị sĩ, không có chút thủ đoạn nào để đối phó họ Đổng kia sao?"
"Trận cờ quỷ Mẹ Con đã bị hắn ta mang đi, về phần mấy con quỷ nô mà tôi nuôi, đối phó người bình thường còn được, đối phó Người giác tỉnh mạnh mẽ chưa chắc đã ăn thua."
Chiêm tiên sinh giận không chỗ phát tiết:
"Phế vật!"
"Chiêm tiên sinh, ngài chỉ mang theo có mấy người đến thôi sao?"
"Tổ chức hiện tại không dư nhân thủ, ai biết anh ở đây lại gây ra hậu quả lớn như vậy?"
Chiêm tiên sinh vốn chỉ dẫn theo bốn tên sát thủ, còn nhân thủ chặn đánh bên ngoài, vẫn là do Tiểu Triệu trở về mang con của ông Đổng lâm thời kéo đến thêm.
"Vậy hiện tại chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta sao?"
Chiêm tiên sinh liếc mắt:
"Anh sợ à?"
Giang Dược cười quái dị:
"Tôi thì không, nhưng tôi lo lắng ngài sợ."
Chiêm tiên sinh khẽ giật mình:
"Tôi sợ cái gì cơ?"
"Lần này tôi đã làm hỏng chuyện, cấp trên đoán chừng sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Anh rốt cuộc muốn nói gì?"
Chiêm tiên sinh lạnh lùng hỏi.
"Nếu như cấp trên thật muốn đối phó tôi, tôi sẽ phải tính đường lui trước. Các vị đang bận rộn đối phó ông Đổng, hiện tại hẳn là không rút ra được người để đối phó tôi."
Chiêm tiên sinh không ngờ đại sư Liễu lại nói ra những lời này:
"Anh Liễu, não của anh bị chập rồi à? Anh cảm thấy đời này anh còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tổ chức? Anh cho rằng chạy ra Tinh Thành thì có thể cao chạy xa bay sao?"
"Chiêm tiên sinh, ngài nói xem, cấp trên sẽ xử lý tôi như thế nào?"
"Việc này cũng khó nói, nhưng chỉ cần xử lý tốt chuyện này, bù đắp lại sai sót, tôi sẽ xin giúp anh, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Anh đừng có mà suy nghĩ lung tung."
Chiêm tiên sinh hiển nhiên là sợ đại sư Liễu lúc này lại chơi trò phản bội, hiện tại ông cũng không có đủ lực để gánh nổi việc đó.
Giang Dược nhếch miệng cười:
"Có khi đúng là tôi đã suy nghĩ lung tung."
Giang Dược bỗng nhiên khẽ động, cổ tay chặt ngay sau cổ Chiêm tiên sinh. Chiêm tiên sinh thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã mềm nhũn ra, đổ gục trên mặt đất.
Giang Dược xách Chiêm tiên sinh lên lầu. Không bao lâu sau, Chiêm tiên sinh đã bị trói thành một cái bánh chưng.
Giang Dược nhìn ra cửa sổ, thấy hai chiếc xe đang tiến vào chung cư Ngân Uyên. Giang Dược biết đó là hai nhóm người do Chiêm tiên sinh vừa phái đi lúc nãy.
"Chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
Việc ông Đổng giác tỉnh là Giang Dược cố ý dựng lên, để làm loạn tâm thần Chiêm tiên sinh. Nếu Giang Dược không nói như vậy, Chiêm tiên sinh có lẽ đã không phái hết thủ hạ đi tiếp ứng rồi.
Lấy thực lực của ông Đổng, nếu phải đối đầu với đám phần tử vũ trang này, chắc chắn là không có phần thắng.
Giang Dược thở dài, biết lúc này ông Đổng hẳn đã chết rồi.
Giang Dược không cảm thấy thương tiếc cho ông Đổng, chỉ có chút cảm thán. Nhất là khi ông Đổng ủy thác hai đứa trẻ cho hắn, Giang Dược có chút áp lực, hắn cũng không muốn làm bảo mẫu cho hai đứa trẻ.
Nhưng Giang Dược đã nghĩ ra cách, hắn sẽ đưa hai đứa trẻ đến Cục Hành động. Dù sao thì Cục Hành động đang thiếu người kế tục.
Giang Dược nhìn thấy hai chiếc xe đã dừng lại dưới lầu, những người trên xe bước xuống, chứng tỏ suy đoán của hắn là đúng.
Những người này đều trở về toàn bộ mà không có ông Đổng.
Có khả năng cao là ông Đổng đã bị giết, thậm chí cả thi thể cũng đã được xử lý sạch sẽ.
Giang Dược chợt nảy ra một ý tưởng, bèn khởi động kỹ năng Sao chép.
Sau một khắc, Giang Dược đã trở thành Chiêm tiên sinh.
Giang Dược cầm điện thoại của Chiêm tiên sinh, dùng vân tay của Chiêm tiên sinh mở khóa, nghênh ngang đi xuống lầu.
Tuy Giang Dược không sợ mấy tên này, nhưng đang lúc mấu chốt, có giết chúng cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Dùng thân phận của Chiêm tiên sinh, Giang Dược có thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng hơn.
Mấy người Tiểu Triệu thấy Chiêm tiên sinh đi xuống, đều nhanh chóng chạy đến đón tiếp.
Giang Dược nhìn qua, thấy có tám người, trong đó có bốn người mang theo cả súng tiểu liên, trông rất dữ tợn, nhưng khi chúng nhìn thấy hắn thì lại có chút e ngại rụt rè. Không biết là vì Chiêm tiên sinh có địa vị quá cao, uy áp quá lớn, hay là vì lý do nào khác.
Khi tiến lại gặp, hắn bắt gặp sắc mặt của bọn chúng có vẻ do dự, như thể có điều gì đó không ổn.
Giang Dược không quen biết Chiêm tiên sinh, nên không biết ông ta thường cư xử thế nào, vì vậy hắn cố gắng kiệm lời.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Dược nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Triệu thì đã có một dự cảm không lành.
"Chuyện là..."
Tiểu Triệu cúi đầu, ánh mắt né tránh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy bộ dạng của đám người này, có thể thấy họ rất sợ Chiêm tiên sinh.
Giang Dược cau mày:
"Nói!"
"Chúng tôi... bị thất thủ..."
Tiểu Triệu lí nhí nói, ánh mắt lảng tránh.
Có thể thấy đám người này thực sự rất sợ Chiêm tiên sinh.
Giang Dược lập tức nổi giận:
"Sao lại thất thủ?"
"Chiếc xe ông Đổng sử dụng là của đại sư Liễu, hóa ra nó còn có khả năng chống đạn! Hơn nữa ông ta lái xe rất nhanh, nháy mắt đã đâm xuyên qua rào chắn lao thẳng xuống sông."
"Lượng mưa gần đây rất nhiều, mực nước sông cao, khi chúng tôi đến bên rào chắn thì xe đã chìm xuống. Hơn nữa, xe rơi ngay giữa sông, dòng chảy xiết, chúng tôi không có dụng cụ, không thể tiếp cận. Chỉ có thể đợi mực nước hạ xuống, xem nó trôi dạt đến đâu."
"Chiêm tiên sinh, xin cứ yên tâm. Chúng tôi đã đợi ở đó một lúc lâu, đảm bảo xe đã chìm xuống, không có ai thoát ra từ trong xe."
"Bị chìm xuống sông rồi, cửa xe không thể mở ra được, bọn họ chắc chắn không thể trốn thoát."
"Đúng vậy, cho dù có thể mở cửa xe, dòng nước chảy xiết cũng sẽ không đưa họ vào bờ. Chúng tôi đợi lâu như vậy, nếu họ trôi vào bờ, đã sớm bị chúng tôi phát hiện. Lâu như vậy, trừ phi họ thuộc giống rùa đen, nếu không đã sớm chết đuối."
Tiểu Triệu và Tiểu Tống thay nhau nói, đều muốn chứng minh cả nhà ông Đổng rơi xuống sông chắc chắn phải chết.
Mặc dù không bị bọn họ xử lý, cũng không bị bắt sống, nhưng chỉ cần cả nhà ông Đổng đều chết, thì coi như bọn họ cũng không làm hỏng việc.
Chung quy, người chết không thể tiết lộ bí mật được.
Giang Dược lắc đầu, trong lòng có chút cảm thán. Ai có thể ngờ ông Đổng lại lựa chọn như vậy?
Có điều kết quả này cũng tốt. Ông Đổng chết rồi, mối thù giữa ông ta với Văn Ngọc Quyên coi như cũng được giải quyết.
Cùng với việc rơi xuống sông, ít nhất đám tay chân của Chiêm tiên sinh cũng tin chắc rằng gia đình ba người ông Đổng đã chết. Như vậy kỳ thực rất tốt, bọn chúng sẽ không miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa, hai đứa trẻ của ông Đổng sẽ an toàn hơn.
Nghĩ đến đây, Giang Dược nhẹ nhàng vuốt ve trán.
Đây là một hành động thông thường của Chiêm tiên sinh mà Giang Dược đã quan sát được trước đó.
"Tiểu Triệu, các cậu cứ về trước đi. Ta cần bàn bạc lại một số công việc với đại sư Liễu. Chiếc xe đã rơi xuống sông, làm sao để tìm lại trận cờ quỷ Mẹ Con, vẫn phải nhờ đại sư Liễu giải quyết."
"Vậy chúng tôi có thể đợi ngài dưới lầu không?"
"Không cần, mấy cậu mau trở về đi. Người đông dễ gây chú ý."
Mấy người Tiểu Triệu dường như cũng có phần e ngại Chiêm tiên sinh. Khi thấy ông tỏ thái độ cứng rắn như vậy, cũng không dám kiên trì thêm.
Dù sao, bọn họ vừa mới làm việc tắc trách. Tuy cả nhà ông Đổng rơi xuống sông, chắc chắn phải chết, nhưng trận cờ quỷ Mẹ Con mà ông Đổng mang theo cũng chìm sâu dưới dòng nước, nhất thời khó mà tìm lại được.
Nhìn biểu hiện của Chiêm tiên sinh, có vẻ ông ấy đang rất nổi nóng vì chuyện này. Nếu bọn họ cứ kiên trì muốn ở lại, chỉ sợ sẽ càng khiến người nhìn gai mắt.
"Chiêm tiên sinh, vậy chúng tôi về trước. Chờ khi nào ngài xong việc, chúng tôi sẽ quay lại đón ngài nhé?"
"Không cần, ta sẽ tự về."
Sau khi đuổi được đám người kia đi, Giang Dược mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, cục diện lúc này xem như đã ổn định lại. Chờ hai đứa trẻ được đưa đến nơi khác, cũng không còn gặp nguy hiểm gì nữa.
Có điều Giang Dược cũng không vội vàng.
Hiện tại Chiêm tiên sinh đang nằm trong tay hắn, Giang Dược còn phải truy tìm manh mối từ trên người ông ta. Thế lực phía sau ông ta nghiêm mật như vậy, Giang Dược luôn cảm thấy bọn chúng tính làm một vố lớn ở Tinh Thành.
Lên lầu, Giang Dược lại biến về thân phận đại sư Liễu.
Chiêm tiên sinh bị Giang Dược đánh ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Giang Dược trước tiên bóp lấy hàm dưới của ông ta, răng rắc một tiếng, trực tiếp làm trật khớp hàm.
Giang Dược lấy điện thoại ra, mở đèn pin, chiếu vào miệng của ông ta, dùng hai chiếc đũa tìm được từ trong một căn phòng bếp khuấy đảo khoang miệng ông ta một lúc.
Rất nhanh, Giang Dược đã tìm thấy thứ gì đó trong một góc kẹt ở khoang miệng ông ta.
"Quả nhiên, ngay cả một người có địa vị cao như Chiêm tiên sinh cũng giấu độc trong miệng, sẵn sàng tự sát bất cứ lúc nào."
Giang Dược thật có chút rùng mình. Thế lực phía sau ông ta mạnh mẽ đến mức nào, đến cả Chiêm tiên sinh cũng khó có thể thoát khỏi vòng vây?
Qua đó cũng có thể thấy năng lực khống chế của tổ chức này đáng sợ đến nhường nào.
Sau khi xác định trong miệng không còn thuốc độc nào khác, Giang Dược cởi bỏ cúc áo của Chiêm tiên sinh ra. Quả nhiên, trên ngực của ông ta cũng có hình xăm mà hắn đã từng thấy ở tòa nhà đổ nát trước đó.
Hình xăm cỏ bốn lá nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng ý nghĩa đằng sau lại không tầm thường chút nào.
Giang Dược cài lại áo cho Chiêm tiên sinh, ngồi xuống một bên, giở điện thoại ông ta ra xem.
Đáng tiếc, điện thoại này cũng không có gì đáng chú ý. Nó thậm chí còn không có cả danh bạ, giống như một chiếc điện thoại mới toanh, chỉ cài đặt một số ứng dụng cơ bản.
Các cuộc trò chuyện đều đã được xóa sạch, thậm chí không có một ứng dụng mạng xã hội nào.
Giang Dược không khỏi nghi ngờ, con cáo già này cẩn thận đến thế sao?
Giang Dược lục soát túi áo của Chiêm tiên sinh, vẫn không tìm thấy thứ gì khác. Ngay cả giấy tờ tùy thân cũng không mang theo. Nếu không phải ông ta đang mặc đồ hiệu trên người, hắn thậm chí có thể coi ông ta như một kẻ lang thang không xu dính túi.
“Ai ôi…”
Chiêm tiên sinh khẽ rên nhẹ một tiếng, mở bừng mắt ra, lập tức phát hiện mình đã bị trói lại, hàm dưới vẫn còn trật khớp, nói chuyện rất khó khăn.
Giang Dược thấy vậy, tiện tay chỉnh lại hàm dưới cho ông ta.
Chiêm tiên sinh cử động miệng vài cái, rồi mới lên tiếng:
"Anh Liễu, anh đang làm gì vậy? Dù anh muốn chạy trốn, cũng không cần phải đối xử với tôi như vậy chứ?"
Giang Dược cười cười, cầm trong tay một con dao gọt trái cây lấy từ phòng bếp, nhìn rất sắc bén.
"Chiêm tiên sinh, chúng ta nói chuyện thành thật với nhau một chút có được không?"
"Được chứ, anh muốn nói chuyện gì?"
Chiêm tiên sinh không hề tỏ ra bối rối hay oán giận, dù cho tình hình đang rất bất lợi với ông.
"Trước tiên hãy nói cho tôi biết, ông gia nhập tổ chức này bao nhiêu năm rồi? Hiện tại đang ở vị trí nào? Tại sao một người có địa vị như ông vẫn phải giấu một thứ như vậy trong miệng? Liệu ông có thể tự quyết định được sinh tử của mình hay không?"
Giang Dược giơ lên món đồ mà hắn đã lấy ra được từ trong miệng Chiêm tiên sinh.
Chiêm tiên sinh nhìn thấy vật này, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Anh Liễu, anh..."
"Tôi sợ ông tự sát, nên mới lấy ra cho ông thôi."
Giang Dược thản nhiên nói.
Chiêm tiên sinh nhất thời nghi ngờ không ngớt, hành động của lão Liễu quả thực quá mức khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận