Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 113: Truyền thừa! Chuyện lớn ở Tinh Thành!
Chờ hắn kịp phản ứng, cửa đại sảnh đã kẽo kẹt tự mình khép lại.
"Tam Cẩu?" Giang Dược giật mình, Tam Cẩu vốn đi bên cạnh hắn giờ lại biến mất, phảng phất như vừa bước qua cánh cửa, hai anh em đã bước vào hai thế giới song song khác nhau.
Trong lúc nhất thời, Giang Dược nghi ngờ không thôi.
Hắn đang suy nghĩ thì bóng dáng lúc trước lại xuất hiện trong tầm mắt.
Ông nội?
Lúc trước Giang Dược vô cùng khẳng định đó là ông nội, nhưng lúc này, hắn ngược lại có chút không nắm chắc.
Ông nội rõ ràng đã về trời, việc này vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Khi đó tuy rằng hắn còn nhỏ tuổi, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy ông nội nhập liệm, bị người khiêng vào trong quan tài. Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ như in cảnh tượng đó.
Như vậy người trước mắt này lại là ai?
"Ông nội?" Giang Dược lại kêu một tiếng.
Dáng vẻ này đích thật là của ông nội, từ ngoại hình đến giọng nói đều giống như năm đó, một chút thay đổi cũng không có, hoàn toàn y đúc trong trí nhớ.
Nhưng người nọ lại không hề đáp lời Giang Dược, chỉ mỉm cười đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng đưa tay, hiền lành vỗ hai cái lên đỉnh đầu Giang Dược.
Tình cảnh này rất giống trong câu “Tiên nhân vỗ đầu mình, kết tóc được trường sinh”. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh là một câu trong thơ Lý Bạch.
Giang Dược chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp tràn vào thân thể. Tiếp theo, một cơn buồn ngủ dâng lên mãnh liệt trong đầu hắn, mí mắt trên dưới không ngừng khép lại với nhau.
Bất tri bất giác, Giang Dược ngủ thật sâu.
Chờ tới khi Giang Dược tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng ngời. Bàn Thạch Lĩnh mây tan sương tán, tia nắng ban mai vẫn chiếu rọi như trước.
Thần thái Giang Dược hoảng hốt, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Nhìn như chỉ mới trôi qua nửa đêm, nhưng lại như thể đã trải qua một giấc chiêm bao dài dằng dặc.
Trong giấc mộng này, bóng hình ông nội thủy chung ở bên cạnh hắn, thì thầm với hắn, ân cần khuyên bảo, dốc lòng dạy dỗ hắn, kể rõ lợi và hại cho hắn.
Một giấc chiêm bao tỉnh lại, trong đầu Giang Dược rõ ràng xuất hiện rất nhiều tin tức mới.
Hắn vốn dĩ hiểu biết không sâu về cái thế giới quỷ dị này, nay đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong giấc mơ, nhưng nó thực sự khắc sâu trong bộ nhớ của hắn.
Quả nhiên, quỷ dị cũng không phải mới bắt đầu xuất hiện gần đây.
Trên thực tế, quỷ dị đã bắt đầu thẩm thấu vào thế giới này từ rất sớm. Chỉ là với những giác quan yếu ớt, người bình thường còn chưa nhận ra loại biến dị với biên độ nhỏ này.
Nhưng ông nội cũng không phải người thường, nhà họ Giang cũng không phải dòng họ bình thường.
Trong giấc mộng, Giang Dược được cho hay nhà họ Giang trước giờ đều là người thủ hộ của thế giới này. Nhìn như chỉ là một hộ gia đình làm ruộng ở nông thôn, không có chút tiếng tăm gì, kì thực gánh vác trọng trách trên vai.
Cả nước Đại Chương còn có rất nhiều dòng họ giống như nhà họ Giang. Đương nhiên, cụ thể là những ai, ông nội trong mộng cũng không đề cập chi tiết.
Giấc mộng này, tin tức chủ yếu mà ông nội muốn truyền đạt cho hắn vẫn là lịch sử thăng trầm của thế giới quỷ dị này, cùng với cách thức sinh tồn như thế nào, ứng phó ra sao đối với cục diện quỷ dị trong tương lai.
Rất rõ ràng, cho dù là nhà họ Giang bất phàm, nhưng đối mặt với đại thế quỷ dị xâm lấn cũng khó tránh khỏi bàng hoàng thất thố.
Bởi vì không ai có thể dự đoán được quỷ dị rốt cuộc có thể xâm lấn thế giới này tới trình độ nào, cũng chưa ai từng trải qua, rất khó có thể biết được kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.
Trong tất cả những nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi đến từ không biết là đáng sợ nhất.
Trong mơ, ông nội còn nhắc tới từ đường của nhà họ Giang. Từng ngọn cỏ, từng viên gạch, từng lát ngói nơi đây đều ẩn chứa tâm huyết của các bậc tiền nhân nhà họ Giang.
Bên trong từ đường càng được sắp xếp nhiều trận pháp thủ hộ, một khi đến thời khắc nguy cấp, trận pháp bị tác động bên ngoài kích thích sẽ tự giác khởi động.
Đương nhiên, những trận pháp này đều là hàng xài một lần.
Mỗi một lần tiêu hao, đồng nghĩa với việc số lượng trận pháp của từ đường giảm đi một.
Dù sao, vào những thời điểm quỷ dị không xâm lấn, tài nguyên linh lực của cả thế giới loài người ít đến thương cảm. Liệt tổ liệt tông nhà họ Giang đã hao phí tâm huyết mấy đời, tân tân khổ khổ thu thập được một ít linh vật, miễn cưỡng khắc họa ra những trận pháp này trong từ đường.
Mà trận pháp vừa vặn là thứ tiêu hao linh lực nhất.
Cho nên, trong thời đại linh lực cạn kiệt, có thể tưởng tượng được tổ tiên đã phải hao phí biết bao nhiêu tâm huyết để khắc những trận pháp này.
Giang Dược ít nhiều có chút hổ thẹn, các đời tổ tông dành dụm chắt chiu mãi mới được chút vốn liếng này, vậy mà chỉ một buổi tối hôm qua đã hoang phí không ít.
Bức tranh tường tùng hạc diên niên kia ước chừng thiếu mất một phần tư. Phần ít đi này chính là phần tiêu hao.
Một khi tiêu hao, không thể tái tạo. Trừ khi hậu nhân có thể tìm được linh vật, nắm giữ kỹ năng khắc họa trận pháp, một lần nữa vẽ bổ sung.
Đương nhiên, ông nội trong mộng đã sớm truyền tất cả những kỹ năng này cho Giang Dược, nào là làm thế nào khắc trận pháp, nào là làm thế nào chế tác ấn phù, làm thế nào thao túng pháp khí, làm thế nào phân biệt linh vật...
Học xong tất cả những kỹ năng này, Giang Dược không còn là tay mơ nữa, trái lại còn có thể coi là dân trong nghề.
Dù sao, trí nhớ của Giang Dược đã ghi lại toàn bộ kỹ năng của các bậc cha ông nhà họ Giang từ xưa đến nay.
Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được, vì sao ông nội chưa bao giờ cố ý dạy hắn cái gì, mà chỉ dùng biện pháp mưa dầm thấm đất, để hắn dần dần tiếp thu qua sinh hoạt hàng ngày, bởi vì mấy thứ này, căn bản không cần tận lực đi dạy.
Hắn chỉ cần chờ cơ duyên.
Một khi thời cơ tới, kích hoạt cơ duyên này, hết thảy đều nước chảy thành sông.
Chỉ là Giang Dược vẫn tò mò, giấc mộng thần kỳ này rốt cuộc được tạo ra như thế nào?
Thậm chí Giang Dược cũng hoài nghi, đây thật sự là mơ sao?
Giấc mơ không phải vốn rất hỗn loạn sao? Tại sao giấc mơ này vẫn luôn rõ ràng từ đầu đến cuối.
Tại sao ông nội luôn ở trong mơ?
Ông nội nhìn thấy tối hôm qua, rốt cuộc là ảo giác, hay là chân thật?
Giang Dược bỗng nhiên nhớ tới, cuối giấc mộng này, ông nội còn tặng cho hắn một phần lễ vật.
Quà đâu?
Hắn giật mình xem xét xung quanh, thì phát hiện có ba món đồ nằm phía trên mặt bàn ngay bên cạnh hắn.
Một cây bút lông, một cái hộp ngọc không lớn không nhỏ, còn có hạt châu lúc trước đại phát thần uy kia.
Trong mộng, ông nội từng nhắc nhở qua, cây bút này chính là linh vật hiếm có, có thể chế ấn phù, có năng lực biến đá thành vàng.
Còn hộp ngọc, bên trong có một con tằm ngọc màu bạc, mở ra nhìn, tằm ngọc này không nhúc nhích, giống như đang ở trong trạng thái ngủ say. Ông nội nói, một khi con tằm ngọc này thức tỉnh, sau khi ăn được thức ăn nó cần, sẽ phun ra một loại tơ tằm trong suốt, hữu chất vô hình, độ dẻo dai rất kinh người.
Đương nhiên, diệu dụng của tơ tằm này không chỉ là sức dẻo dai của nó, mấu chốt nhất chính là, nếu lấy tơ tằm kết thành tấm lưới vô hình, cho dù là quỷ cũng rất khó nhìn thấu.
Một khi quỷ không cẩn thận đụng phải, cũng sẽ bị tơ tằm quấn lấy, không thể trốn thoát!
Nói cách khác, tơ tằm này chính là khắc tinh tuyệt vời để đối phó với ma quỷ.
Đây thực sự là một đồ tốt hiếm có.
Giang Dược âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được thức ăn mà tằm ngọc cần, thu thập tơ tằm của nó. Có thứ này, khoan nói đến việc bắt quỷ, chỉ dùng để phòng ngự quỷ thôi đã là quá tuyệt vời ông mặt trời rồi!
Món quà thứ ba, cũng chính là hạt châu kia.
Trải qua một lần bộc phát, linh khí tổ tiên giao cho kiếm châu hiển nhiên đã tiêu hao gần hết. Cho nên, trước mắt kiếm châu này đã rất khó có thể phát huy tác dụng, trừ khi Giang Dược có thể nạp tiền cho nó, bổ sung thêm linh khí vào.
Lấy lực sát thương đáng sợ của kiếm châu, lượng linh lực cần nạp cho nó khẳng định cũng cực kỳ khổng lồ. Tuy nhiên Giang Dược cảm thấy tất cả đều đáng giá. Người xưa có câu tiền nào của nấy, món át chủ bài khủng như thế, lượng thức ăn lớn một chút hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lý.
Rốt cuộc là máu mủ ruột thịt, ba món lễ vật này, bất kỳ một món nào, đều có thể nói là bảo vật với Giang Dược.
Sau khi cất quà xong, Giang Dược đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên nhìn thấy một con hạc giấy đang nằm lẳng lặng phía bên kia bàn.
Dưới ánh mắt chăm chú của Giang Dược, con hạc giấy này lại chậm rãi vỗ cánh bay múa.
Hạc giấy giữa không trung nhẹ nhàng xoay vài vòng, lại chợt lóe lên một vầng hào quang, trung tâm hiện ra một hình bóng.
Rõ ràng là ông nội.
"Dược à, quỷ dị xâm lấn, là việc nhà, việc nước, cũng là việc của toàn dân, chúng ta chỉ e khó mà đứng ngoài cuộc, cháu tự giải quyết cho tốt."
Vừa dứt lời, hình bóng ông nội giữa không trung chậm rãi hóa thành hư không.
Giang Dược không cam lòng muốn bắt lấy, nhưng mà đưa tay chỉ có thể chạm tới một chút ánh sáng còn sót lại.
Sau khi ánh sáng tan biến, con hạc giấy kia lại xuất hiện giữa không trung, chậm rãi tự bốc cháy, tích tắc biến thành tro tàn.
Giang Dược thất vọng mất mát.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được, cả đêm qua lẫn giờ khắc này, bóng hình của ông nội đều chỉ là phép thần thông quảng đại mà ông nội thi triển, lấy ý thức, giọng nói, hình bóng của bản thân ký thác trên hạc giấy, con hạc giấy kia hiển nhiên là một loại ấn phù gấp thành, không phải bình thường.
Một khi hao hết linh lực, hạc giấy sẽ tự bốc cháy rồi tiêu tan.
Giang Dược không thể không thừa nhận, chiêu này vẫn thật khiến người khác hâm mộ.
Người đã về trời, lại có thể thông qua ấn phù lưu lại các loại tin tức, lưu lại hình bóng và giọng nói cho hậu nhân, còn chân thật hơn nhiều so với máy móc camera ghi lại hình ảnh.
Chỉ tiếc, đây vẫn là vật tư tiêu hao dùng một lần.
Giang Dược ở trong đại sảnh lại thành kính bái lạy vài lần bài vị tổ tiên, xác nhận không có gì khác thường nữa mới bước ra khỏi cửa.
Khi bước chân Giang Dược rơi xuống hiên nhà bên ngoài cánh cửa, bỗng nhiên hắn dường như trở về thế giới ban đầu.
Tam Cẩu cũng xuất hiện trên hiên nhà.
Hai anh em gặp nhau ngoài hành lang.
Tam Cẩu tỏ vẻ hưng phấn giống như đánh tiết canh, nắm lấy cánh tay Giang Dược:
"Anh hai, đêm qua anh đi đâu đấy?”
Giang Dược tỏ vẻ mơ hồ, lời này không phải nên để anh hỏi em sao?
"Anh hai, em rõ ràng nhìn thấy anh đi vào đại sảnh, vì sao cả đêm đều không thấy anh? Anh đã đi ra qua cửa sau hả? Em có thể nói cho anh biết, lần này anh phải bị thiệt thòi lớn.”
Tam Cẩu mặt mày hớn hở, nước miếng văng tứ tung.
Giang Dược lại bỗng nhiên dừng lại:
"Chờ một chút! Tam Cẩu, đừng nói là tối qua em cũng ở trong đại sảnh đi?”
"Anh hỏi thừa! Nếu em không ở trong đại sảnh, làm sao có thể nhìn thấy ông nội hiển linh? Anh hai, ông nội chúng ta thật đúng là lão thần tiên, ông nội nói, cặp mắt âm dương trời sinh của em là tổ tiên ban tặng, số mệnh đã định sẵn nhất định phải đối đầu với tà ma ngoại đạo. Cho nên ông nội còn truyền không ít thủ đoạn cho em!”
Nếu như không phải Tam Cẩu nói với vẻ phấn chấn bừng bừng, Giang Dược cơ hồ hoài nghi tên nhóc này có phải đang khoác lác hay không. Nhưng tối hôm qua nếu Tam Cẩu ở đại sảnh, vậy tối hôm qua Giang Dược hắn chẳng lẽ là ở một đại sảnh giả?
Trong từ đường này, rõ ràng chỉ có một đại sảnh.
Có điều, Giang Dược lập tức nghĩ đến, có lẽ, đây lại là trận pháp của gia tộc phát huy tác dụng, cố ý ngăn cách bọn họ?
Chính là vì để cho hai anh em bọn họ, mỗi người đạt được cơ duyên của riêng mình?
Giang Dược đang tính mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, đầu dây bên kia, rõ ràng là trưởng ban La.
“Cậu Giang, xảy ra chuyện rồi!”
Hắn vừa nhận điện thoại thì đã nghe giọng trưởng ban La nóng như lửa đốt.
Nửa đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì, giờ trời đã sáng rồi, ngược lại xảy ra chuyện?
"Trưởng ban La, Triệu Thủ Ngân đã bị ông bắn cho tàn phế, đừng nói lại để cho lão ta chạy trốn đi nha?"
"Triệu Thủ Ngân đã bị bắt giữ, không chết được, nhưng cũng trốn không thoát."
"Vậy thì còn có chuyện gì to tát?" Giang Dược không cho là đúng. Chỉ cần lão nham hiểm Triệu Thủ Ngân này chưa trốn thoát, trước mắt hắn cũng không nghĩ ra là còn có chuyện gì lớn.
Đầu dây bên kia, trưởng ban La bỗng nhiên lại ấp úng, tựa hồ đang do dự gì đó.
Tác phong làm việc của trưởng ban La vẫn luôn thẳng thắn dứt khoát, giờ lại trở nên ấp a ấp úng như thế, Giang Dược không khỏi cảm thấy có chút gì đó không ổn.
"Trưởng ban La, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Cậu Giang, tôi nói thật với cậu, nhưng cậu phải giữ bình tĩnh." Trưởng ban La rào trước đón sau.
"Quảng trường Thời đại Vân Sơn, cậu biết chứ? Có chuyện gì đó đã xảy ra ở đấy tối qua! Người nhà của cậu, đều ở bên trong..."
Mới sáng sớm đã báo tin dữ cho người khác, cho dù là người vốn không thèm quan tâm đối nhân xử thế như trưởng ban La, ít nhiều cũng có chút chột dạ.
"Ông nói cái gì? Rốt cuộc là chuyện ra sao?” Người nhà là vùng cấm của Giang Dược. Vừa nghe nói chuyện liên quan đến người nhà, Giang Dược nhất thời khó mà bình tĩnh nổi.
"Cậu Giang, cậu đừng nóng. Tôi có để lại một chiếc xe bên ngoài cổng thôn, cậu có thể lái xe chứ? Trước tiên cứ trở về Tinh Thành, về đây rồi tôi từ từ sẽ nói cho cậu.”
Chuyện này nói hai ba câu qua điện thoại quả thật cũng không rõ ràng.
Tam Cẩu cũng nghe được nội dung điện thoại, còn sốt ruột hơn Giang Dược.
"Anh hai..."
"Đi, về Tinh Thành trước đã."
Cửa chính của từ đường bị hỏng, vốn Giang Dược định nghĩ biện pháp sửa lại cho tốt, nhưng hiện tại bọn hắn không có vật liệu hay công cụ, thêm nữa chuyện ở Tinh Thành bên kia cũng đang rất gấp, hai anh em đành phải rời đi.
Cả hai chạy bộ đến ngoài cổng Bàn Thạch Lĩnh, quả thật có một chiếc SUV đô thị hộp số tự động.
"Lên xe!"
Giang Dược kỳ thật không có bằng lái xe, nhưng chuyện lái xe, nhất là xe dùng hộp số tự động, cũng không có quá nhiều hàm lượng kỹ thuật.
Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy?
Với trí tuệ và khả năng thao tác của Giang Dược, đặc biệt là sau khi thân thể được cường hóa, chỉ cần lái mấy trăm mét là hắn đã thành thạo tự nhiên.
Chiếc xe gầm rú lao ra khỏi Bàn Thạch Lĩnh, chạy qua đường núi, tiến vào đường cao tốc bên cạnh núi Đại Kim. Sạt lở lúc trước đã được giải tỏa từ lâu, tình trạng giao thông cơ bản đã khôi phục như cũ.
Giang Dược một đường phóng điên cuồng.
Lúc này hắn cũng không thèm quan tâm đến việc có chạy quá tốc độ hay không, có vi phạm giao thông không, miễn không đụng ai khác thì hắn cứ phóng tẹt ga.
Xe của ban ngành đặc biệt, nếu ngay cả một vài vi phạm cũng không thể xử lý thì cũng quá mất mặt. Huống chi Tam Cẩu cũng coi như là người của ban ngành đặc biệt, trước mắt có thể xem như đang thi hành công vụ, vi phạm giao thông gì đó, cũng không đáng trách.
Chỉ mất có hơn hai tiếng đồng hồ, Giang Dược đã lái về đến Tinh Thành.
Ngoài cửa căn cứ, trưởng ban La đã chờ đợi vài giờ.
Giang Dược vừa xuống xe, liền lo lắng hỏi:
"Trưởng ban La, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì?”
Lo lắng thì lo lắng, nhưng Giang Dược cũng không hoàn toàn mất đi tỉnh táo.
Dù sao, trải qua chuyện ở Bàn Thạch Lĩnh, Giang Dược đã có nhận thức mới về người nhà họ Giang. Bất kể là cô út hay chị cả đều là huyết mạch trực hệ nhà họ Giang. Cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn tin tưởng cô út và chị cả cũng tuyệt đối không phải là người xui xẻo nhất.
Trận đồ phong thủy tà ác ở trấn Vân Khê hầm hố như vậy, cả nhà cô út không phải cũng trốn thoát đấy sao? Ngay cả lão già thâm độc có thể khống chế quỷ như Triệu Thủ Ngân cũng không ngăn được.
Cho nên, hắn vẫn có niềm tin với chị cả và cô út.
"Cậu Giang à, thế cục xấu đi rất nhanh. Không chỉ có Tinh Thành chúng ta, cả thế giới đều đang nhanh chóng lâm vào vực sâu quỷ dị. Tốc độ quỷ dị xâm lấn nhanh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm.”
"Chuyện ở Quảng trường Thời đại Vân Sơn hẳn là bắt đầu từ tối hôm qua. Lúc đầu, không có bất kỳ bộ ngành nào lưu ý. Mãi đến nửa đêm, cảnh sát không ngừng nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói người nhà bọn họ đi Quảng trường Thời đại Vân Sơn, nửa đêm rạng sáng còn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được..."
"Nếu chỉ là một hai cuộc gọi báo cảnh sát thì thôi đi, có thể coi như chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đến nửa đêm, loại điện thoại báo cảnh sát này đến dồn dập, tới nửa đêm đã nhận được mấy trăm cuộc... Điều này rõ ràng rất quỷ dị.”
“Tôi cũng là gần rạng sáng mới trở lại Tinh Thành, vừa trở về, các loại tin tức không ngừng ùn ùn kéo tới chỗ tôi. Sau khi xem xong, tôi mới biết xảy ra việc lớn.”
"Căn cứ theo camera giám sát bên ngoài cho thấy, toàn bộ Quảng trường Thời đại Vân Sơn, từ chín giờ tối hôm qua, cũng không còn ai rời khỏi đó nữa."
"Sau chín giờ tối? Trước chín giờ mọi thứ vẫn bình thường?”
"Đúng, trước chín giờ người tới người đi, hết thảy đều bình thường."
“Giống như loại quảng trường thương mại tổng hợp này, bình thường sau chín giờ, khách hàng cũng sẽ không còn nhiều chứ?”
"Đúng vậy, chắc chắn là đã qua giờ cao điểm rồi. Nhưng sau chín giờ, dòng người cũng còn lại không ít. Theo suy đoán của chúng tôi, ít nhất phải có hơn trăm người còn mắc kẹt ở bên trong.”
"Vậy làm sao các ông xác định người nhà tôi cũng ở trong đấy?"
Trưởng ban La cười khổ, ông cũng không thể nói, bởi vì hai anh em các cậu rất đặc thù, cho nên người nhà của các cậu cũng là đối tượng chiếu cố trọng điểm của chúng tôi chứ?
"Thông qua camera giám sát bên ngoài, nhân viên của chúng tôi đều tiến hành so sánh và nhận diện mỗi một người ra vào. Hệ thống nhận dạng khuôn mặt về cơ bản có thể xác định ai đã vào quảng trường, lại có ai không đi ra.”
"Vì sao không ra được?"
"Trước mắt vẫn chưa tra rõ nguyên nhân..." Trưởng ban La cười khổ:
"Bởi vì, nhân viên cứu hộ của chúng tôi… tựa hồ cũng không vào được.”
"Cái gì gọi là tựa hồ?"
"Trước mắt chúng tôi đã phái ra vài nhóm nhân viên đi vào điều tra, nhưng làm thế nào cũng không vào được, lăn qua lộn lại chỉ vòng vo ở bên ngoài. Có vài người vào được thì cũng nhanh chóng mất liên lạc.”
Còn có chuyện như vậy?
Một khu thương mại, tính cả tầng hầm thì tổng cộng chỉ có mấy tầng lầu, tuy rằng diện tích tương đối lớn, nhưng kết cấu mỗi tầng kỳ thật đều không khác gì nhau lắm.
Loại kết cấu này, mở sơ đồ quy hoạch ra, hết thảy đều mô tả rõ ràng, làm sao tới mức không vào được?
Lại là quỷ đả tường sao?
Trải qua nhiều lần quỷ đả tường như vậy, ban ngành đặc biệt khẳng định không đến mức hết đường xoay xở với quỷ đả tường.
Dựa vào trực giác, Giang Dược đoán tình huống này sẽ không đơn giản. Nếu như không phải người thân của mình bị cuốn vào, Giang Dược tuyệt đối không muốn can thiệp chuyện này.
Đáng tiếc, thế sự không có nếu như.
"Chúng ta đến hiện trường xem một chút."
Trưởng ban La chờ chính là một câu này, tự mình kéo cửa xe cho Giang Dược.
"Đi, lên xe."
Để tỏ vẻ thành ý, trưởng ban La tự mình đóng cửa xe lại, làm tài xế cho Giang Dược và Tam Cẩu.
Khu vực mấy trăm thước bên ngoài Quảng trường Thời đại Vân Sơn đã toàn bộ tiến vào trạng thái giới nghiêm.
Nhân khẩu toàn bộ Tinh Thành rất nhiều, muốn hoàn toàn ngăn chặn tin tức về sự kiện mấy trăm người này lan truyền ra ngoài cũng rất khó khăn.
Các loại tin đồn đã lan truyền trong dân chúng từ sớm. Có điều, dân gian chung quy không có số liệu chính thức, không có các loại thống kê, rất khó xác định rốt cuộc có bao nhiêu người mất tích trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn.
Có mấy ban ngành thuộc Tinh Thành đều đã sớm đi tới bên ngoài quảng trường.
Đương nhiên, quyền chủ đạo mấy loại vụ án này vẫn thuộc về ban ngành đặc biệt, cũng chính là ban ngành sắp đổi tên thành Cục Hành động Siêu nhiên.
Trưởng ban La vừa đẩy cửa xe ra, Hàn Dực Minh cách đó không xa liền bước nhanh tới.
Hàn Dực Minh nhìn thấy Giang Dược và Tam Cẩu, gật gật đầu với bọn họ, lại vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt trưởng ban La.
"Trưởng ban La, sếp Diêm đang quát tháo nạt nộ, chỉ đích danh muốn gặp anh. Coi như cuối cùng anh cũng tới.”
Khuôn mặt đơ của trưởng ban La sầm xuống, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị tâm lý về việc sếp Diêm mắng chửi.
Cách đó không xa, một đám nhân vật nhìn qua có chút máu mặt, vây quanh một người đàn ông trung niên mập mạp, cả đám đều cười nói thận trọng, rất hoàn mỹ tôn lên người đàn ông trung niên mập mạp kia, giống như lá xanh làm nổi bật hoa hồng.
Mái tóc của người đàn ông trung niên mập mạp rất chi là bất cận nhân tình, hết bảy tám phần mười đều đã bỏ nhà ra đi. Phần tóc còn lại đặc biệt nghịch ngợm, không chịu nằm yên trên đỉnh đầu, mà chia ra mọc ở hai bên, rất chua xót lưu lại phần giữa trơ trụi.
Có thể thấy người đàn ông trung niên hao phí không ít tâm huyết, cũng không biết xài bao nhiêu keo, muốn tiếp viện trung ương, chải tóc hai bên vào giữa, để che khuất vùng hoang vu ấy, thế nhưng vốn liếng thật sự quá ít, nhìn qua ngược lại có vẻ vô cùng buồn cười.
Có điều việc này cũng không ảnh hưởng chút nào đến uy quyền của người đàn ông trung niên.
"Các anh rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, một tòa quảng trường thương mại có nhiêu đó thôi mà còn có thể lạc đường? La Đằng đâu? Không phải anh ta luôn tỏ ra tài giỏi sao? Tại sao đến thời điểm quan trọng, lại không thấy bóng người? Lá gan bình thường dám vỗ bàn trước mặt cấp trên đâu cả rồi?”
Rất rõ ràng, người trung niên này chính là cấp trên trong truyền thuyết, sếp Diêm.
"Sếp Diêm, nhắc La Đằng, La Đằng liền tới. Miệng sếp đúng là linh thật đó!” Một quan chức đi theo bên cạnh nịnh hót vô cùng đúng lúc.
La Đằng bước nhanh, kính một lễ tiêu chuẩn với người đàn ông trung niên.
"Báo cáo sếp Diêm, tôi, La Đằng, trưởng ban Hành động Tinh Thành thứ ba của Cục Hành động Siêu Nhiên, đã có mặt."
Quan hơn n cấp đè chết người. Ông thật đúng là không thể thất lễ với đối phương.
"Anh còn nhớ mình là trưởng ban của Cục Hành động sao?" Sếp Diêm đỡ cặp kính vàng trước hốc mắt, ánh mắt không mặn không nhạt liếc trưởng ban La một cái.
"Vâng."
"Quả nhiên là vô kỷ luật! Anh nhìn xem, mọi người trong các ban ngành liên quan đều đến đông đủ, thân là trưởng ban của Cục hành động, lực chấp hành của anh đâu? Còn khả năng điều hành của anh nữa? Có kỷ luật nào trong mắt anh không? Có coi lãnh đạo cấp trên ra gì không?”
Sếp Diêm liên tục chỉ ngón trỏ vào ngực trưởng ban La.
Loại phương thức mắng chửi khoa tay múa chân này có thể nói là phi thường quá phận trước mặt nhiều người.
"Báo cáo, hôm qua tôi một mực chấp hành công vụ ở trấn Vân Khê và Bàn Thạch Lĩnh, mãi cho đến hừng đông mới vừa chạy về Tinh Thành."
Mặc dù biết sếp Diêm chính là nhằm vào mình, nhưng trưởng ban La vẫn không nhịn được giải thích một câu.
"Bình minh? Chính anh nhìn đồng hồ xem, từ lúc bình minh đến bây giờ đã qua bao lâu rồi?”
Hiện tại đã hơn tám giờ rưỡi, tính từ lúc bình minh, quả thật cũng qua hai ba tiếng đồng hồ.
"Sao anh không nói lời nào nữa? Khí phách gầm gừ với cấp trên trong điện thoại hôm qua đi đâu rồi?”
Trưởng ban La xem như nghe hiểu, thì ra vấn đề nằm ở đây.
Sếp Diêm chính là người chủ trương lưu lại toàn bộ Kẻ sao chép ở Tinh Thành. Mà trưởng ban La nghe Giang Dược đề nghị, muốn giết chết toàn bộ Kẻ sao chép, hơn nữa còn phải đốt xác tại hiện trường.
Vì thế, trưởng ban La còn đấu lý với ông ta, thậm chí còn quát lớn qua điện thoại.
Đương nhiên, những chi tiết này ông cũng không thể nói rõ với Giang Dược, chỉ nói một câu quan lớn hơn n cấp đè chết người để qua loa.
Giang Dược là người thông minh, cũng nghe rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Loại trường hợp này, hắn kỳ thật chán chẳng buồn nói. Nếu không phải nể tình trưởng ban La, còn có người nhà của hắn, hắn thậm chí cũng chẳng muốn tới.
Sếp Diêm thì sao?
Chức quan có to mấy, chẳng lẽ còn có thể quản được Giang Dược hắn?
"Anh hai, người này là ai vậy? Uy phong thật lớn, cũng không biết bản lĩnh lớn bao nhiêu.” Tam Cẩu nhìn thấy trưởng ban La bị người ta mắng như vậy, bản năng liền cảm thấy bất bình.
"Anh chịu." Giang Dược lắc đầu:
"Đi, chúng ta qua bên kia xem một chút.”
Tuy hai anh em còn đứng ở ngoài rìa, nhưng bọn hắn một người hỏi một người đáp, cũng không cố ý hạ thấp giọng, nhìn qua tựa hồ không có ý nhằm vào ai, nhưng ở đây nhiều nhân vật chủ chốt như vậy, hiển nhiên khó mà nhịn được mặt mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận