Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 114: Uy quyền to, đại sư chảnh
Một người đàn ông mặc âu phục giày da, vẻ mặt tinh tướng, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, rảo bước tiến lên gọi Giang Dược và Tam Cẩu.
Giang Dược đánh giá đối phương vài lần.
Nhìn cách ăn mặc của gã, hẳn là cùng cấp bậc với trưởng ban La. Tóc được xử lý rất trơn mềm, ruồi đậu lên có thể bị trượt chân.
Dưới chân là một đôi giày da đen sáng bóng, gần như có thể làm gương soi.
Người này vừa nhìn đã biết thuộc loại rất chăm chút đánh bóng cho vẻ ngoài của mình.
Hạng người này thường giỏi đầu cơ trục lợi. Trong mắt Giang Dược, đối phương ngăn cản hai anh em bọn hắn, kỳ thật chính là đang đầu cơ trục lợi.
Hiện trường nhiều người như vậy, những người khác cũng không nói gì, chỉ có gã đứng ra tinh tướng, ý đồ nịnh hót không thể rõ ràng hơn.
Trưởng ban La vội vàng tiến lên:
"Trưởng ban Cao, bọn họ có người nhà bị vây trong khu thương mại, anh uy phong to như thế, việc gì phải làm khó dân thường người ta?”
"Ha ha, trưởng ban La, anh không lo chuyện của bản thân mình trước đi, ở đó còn lo việc bao đồng? Không giống phong cách ngày thường của anh cho lắm.”
Người được xưng là trưởng ban Cao này hiển nhiên không hợp cạ với La Đằng, nói chuyện sặc mùi thuốc súng.
Có điều, gã vừa nãy tinh tướng hô to một phen, lại lúng túng phát hiện hai người mà gã kêu đứng lại kia lại không hề cho gã một chút mặt mũi nào, cư nhiên tỉnh bơ đi tiếp!
“Tôi nói lại một lần nữa, hai cậu đứng lại!”
Trưởng ban Cao vừa dứt lời, bộ hạ của gã chớp mắt nhào lên ngăn ở trước mặt Giang Dược và Tam Cẩu. Tuy rằng không có rút súng, nhưng hiển nhiên là muốn cản đường cho bằng được.
“Vui lòng dừng bước, phối hợp với chúng tôi!”
Đám nhân viên vây quanh, ngoài miệng khách khí, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã vô cùng rõ ràng, nếu như đi thêm một bước, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn.
Khoảnh khắc này, Giang Dược bỗng nhiên có chút đồng cảm với trưởng ban La. Nếu như suốt ngày phải làm việc với những mặt hàng này, bên trên còn có một vị lãnh đạo đỉnh của chóp như sếp Diêm, vậy thật sự là độ khó cấp bậc địa ngục luôn a.
Giang Dược trái lại điềm nhiên như không. Tuy rằng hắn hơi khó chịu, nhưng cũng không nên nổi giận vì hạng người này, hắn cười nhạo một tiếng:
"Các vị có uy phong này, giỏi thì đi vào trung tâm thương mại. Ở bên ngoài ra oai với bình dân thấp cổ bé họng, có phải dùng sai phương hướng rồi hay không?”
Mắng người không cần lời thô tục, mấu chốt là phải mắng trúng điểm yếu.
Quả nhiên, gương mặt trắng trẻo của trưởng ban Cao nhất thời trở nên nhăn nhó.
Tinh Thành xảy ra nhiều sự kiện quỷ dị như vậy, những ban Hành động khác ít nhiều đều có chút thu hoạch, riêng chỉ có ban Hành động thứ năm của gã khắp nơi đụng phải vách tường, sứt đầu mẻ trán, một chút thu hoạch cũng không có.
Cùng là nhân tài mới nổi lên, thành tích của gã so với La Đằng quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Cho nên, gã muốn ở trước mặt sếp lớn tranh công, muốn bôi đen trưởng ban La, cũng không khó lý giải.
Thành tích không được thì lấy nịnh nọt bổ cứu.
Có thể leo lên vị trí trưởng ban Hành động thứ năm, tuy rằng là dựa vào ô dù quan hệ, trưởng ban Cao khẳng định cũng có chỗ hơn người.
Tỷ như khả năng khống chế cục diện.
Mặc dù gã bị Giang Dược nói một phen mỉa mai đến có chút ngượng ngùng, nhưng gã rất nhanh đã trấn định lại, lạnh lùng liếc Giang Dược một cái:
"Tôi hoài nghi hai cậu này có vấn đề, dẫn họ về căn cứ thẩm vấn một phen.”
“Chậm đã!”
Trưởng ban La liền nổ tung ngay tại chỗ. Giang Dược là người ông mang đến, Tam Cẩu càng là thuộc hạ của ông. Nếu như bị người của trưởng ban Cao mang đi, sau này ông làm sao còn có mặt mũi làm việc trong cục nữa?
"Họ Cao kia, phàm là anh dùng chút tâm tư này đặt trên việc phá án, thì cũng đâu đến nỗi một vụ án cũng không phá được? Hai người này, một người là người liên lạc của tôi, một người là cấp dưới tương lai của tôi. Anh muốn thẩm vấn người một nhà? Bình thường anh đều phá án như vậy sao?”
Cấp dưới của trưởng ban La, không có mấy người không biết Giang Dược và Tam Cẩu.
Nhưng các ban của Cục Hành động Siêu nhiên Tinh Thành đều là cơ quan song song, hành động độc lập với nhau, phá án độc lập, có cạnh tranh, có hợp tác với nhau.
Có điều trưởng ban La và trưởng ban Cao rõ ràng tính cách trái ngược nhau, cho nên giữa hai bên tuyệt đối không có hợp tác gì.
Bởi vậy, trưởng ban Cao hoàn toàn không biết gì về tình huống của Giang Dược và Tam Cẩu.
Vừa nghe hai người này một người là người liên lạc, một người là cấp dưới, trưởng ban Cao cũng có chút khó xử. Dù quan hệ có bất hòa thế nào cũng không thể mang người của đối phương về thẩm vấn.
Ra tay với người mình, hiển nhiên là phạm vào đại kỵ.
"Ồ? Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột chỉ biết đào hang. Thuộc hạ của trưởng ban La quả nhiên giống với phong cách của sếp mình, trong mắt không có tôn ti, không hề có kỷ luật.”
"Trưởng ban La, anh giải thích một chút, sếp Diêm đang phát biểu, khi nào đến phiên bọn họ nói chuyện? Chứ đừng nói là còn nghị luận lãnh đạo ngay tại chỗ!”
Đừng nhìn năng lực thành tích của tay này không được, nhưng bàn về chuyện lục đục nội bộ, bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu, tuyệt đối là dân trong nghề.
Giang Dược biết, với miệng lưỡi của trưởng ban La, nếu cãi nhau với cái tay này, khẳng định là không chiếm được thượng phong.
Huống chi Giang Dược thật sự là rất ngán ngẩm loại tranh đấu nước bọt này.
"Trưởng ban Cao đúng không? Miệng lưỡi thì ai chả có. Loại trường hợp này, chỉ có khua môi múa mép đấu khẩu với nhau thôi thì khác gì chỉ có lý thuyết mà không có thực hành. Ông có nói từ sáng tới tối, từ tối đến sáng mai, cũng chỉ là nói suông. Chúng ta có thể làm chút chuyện thực tế được hay không? Làm ra thành tích thật sự?”
"Ông muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi, muốn tỏ rõ uy quyền của mình, được thôi, không thành vấn đề. Chỉ cần ông có thể cứu ra người dân bị vây trong Quảng trường Thời đại Vân Sơn, vậy ông thích chém gió cỡ nào tôi cũng nhận. Ông muốn giáo huấn chúng tôi thế nào thì giáo huấn thế đó, muốn chúng tôi viết kiểm điểm thì chúng tôi sẽ viết kiểm điểm, vậy có phải dứt khoát hay không?”
"Chém gió ngàn lần còn không bằng làm ra một việc thực thụ, có đúng không?"
Phép khích tướng này cũng không quá cao minh, nhưng thật sự đánh trúng nhược điểm của trưởng ban Cao.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt trưởng ban Cao lúc thì xanh lúc thì trắng. Gã đương nhiên có thể tìm được rất nhiều lý do, nhưng trong trường hợp này, tình cảnh này, hết thảy lý do đều có vẻ khiên cưỡng vô lực.
Cho dù biết rõ người ta dùng phép kích tướng, nhưng gã có thể phá sao?
Nhiều đồng liêu như vậy, nhiều ban ngành liên quan như vậy, đối phương đã nâng gã lên, lúc này gã muốn xuống cũng chẳng tìm được bậc thang.
Tuy nhiên, lời xã giao cũng phải nói. Gã hừ nhẹ một tiếng, tận lực ngăn chặn cơn tức, bảo vệ hình tượng bề ngoài của mình.
"Làm thế nào xử lý vụ án này, ở đây nhiều người như vậy, ai mà chẳng thể làm tốt hơn cậu? Còn cần một tên ranh chưa mọc dài lông như cậu đứng đó chỉ tay năm ngón? Trưởng ban La, người của anh ai nấy cũng đều kiêu căng vậy sao?”
Tay này chẳng những bôi đen ngược lại Giang Dược, còn tiện thể kéo trưởng ban La xuống nước.
Giang Dược cười ha ha:
"Ông là người đã mọc lông đủ dài, lại không có lá gan. Vụ án rõ ràng đã bày ra trước mặt, nhưng ông chỉ có thể tính tướng chém gió.”
“Ăn nói linh tinh!” Trưởng ban Cao có chút thẹn quá thành giận.
Giang Dược bình chân như vại, tiếp tục nói:
"Ông thì ngồi không ăn bám.”
"Cậu..." Trưởng ban Cao có chút tăng huyết áp.
“Ông chỉ biết nói mà không biết làm!”
"Cậu..."
"Cậu cái gì mà cậu?" Khí thế Giang Dược hoàn toàn áp chế đối phương:
"Ông đường đường là trưởng ban của cục Hành động, còn tôi chỉ là một quần chúng nhân dân bình thường. Theo lý thuyết, giác ngộ của ông hẳn là phải cao hơn tôi rất nhiều. Chi bằng như vậy, hai ta đừng kéo theo người khác, cũng đừng chỉ giỏi mồm mép, hiện tại hai ta lập tức tiến vào Quảng trường Thời đại Vân Sơn, dò đường cho mọi người, thế nào?”
Tam Cẩu đứng bên cạnh cũng ồn ào:
"Đúng vậy, can đảm của một vị trưởng ban sẽ không thua cả một đứa trẻ như tôi chứ? Tôi sẽ đi cùng ông.”
Tam Cẩu trước giờ vẫn luôn có biệt tài thọc gậy bánh xe.
Tình thế hiện tại đã bị hai anh em bọn hắn quạt gió thổi lửa, trưởng ban Cao càng không có bậc thang để xuống. Giờ mà gã lại tìm một cái cớ đường hoàng gì đó, chỉ e đều sẽ bị hiềm nghi nhát gan sợ chuyện.
Cử đội viên xuống?
Cũng không phải là không thể.
Nhưng lúc trước gã phái người đi vào, đều đá chìm biển rộng, hiển nhiên cũng bị luân hãm. Đây rõ ràng là phái người đi chịu chết. Thời điểm mấu chốt này mà phân công thủ hạ đi, sau này uy nghiêm ở đâu? Thể diện ở đâu?
Rốt cuộc là tâm phúc ái tướng của mình, sếp Diêm thấy trưởng ban Cao có vẻ không xuống đài được, mới hắng giọng nói:
"Trưởng ban La, hai tên nhóc này là người của anh? Tuổi không lớn mà can đảm không kém nha!”
"Nghiêm túc mà nói, hiện tại còn không tính là cấp dưới của tôi. Một người là tôi nhìn trúng tiềm năng, một người là người liên lạc, đồng thời cũng là bạn tôi.”
Trưởng ban La là người thông minh, nếu như bây giờ nói Tam Cẩu và Giang Dược là cấp dưới của ông, như vậy sếp Diêm là người nói một không hai trong cục, bất cứ lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho hai anh em họ.
Trưởng ban La tuyệt đối không muốn nhìn thấy điều đó. Cũng không phải ông sợ Giang Dược và Tam Cẩu chịu thiệt, hai vị này cơ bản không bao giờ cam chịu bị thiệt thòi. Mấu chốt chính là, cơ quan bọn ông thật đúng là không có bất kỳ vốn liếng gì để trở mặt với hai anh em họ. Một khi trở mặt, bên tổn thất tuyệt đối là cơ quan của bọn ông.
Huống chi, trưởng ban La rất coi trọng giao tình với hai anh em họ. Cho dù sếp Diêm là cấp trên, ông cũng tuyệt đối không cho phép người khác gây bất lợi cho họ.
Dù sao, cấp trên cũng giống như nước chảy, bất cứ lúc nào cũng có thể lưu động. Mà quan hệ giữa ông với Giang Dược và Tam Cẩu là chiến hữu bền vững, đã từng vào sinh ra tử với nhau.
Hơn nữa, sếp Diêm chỉ là lãnh đạo trên danh nghĩa, cũng không phải cấp trên trực tiếp của trưởng ban La, thật muốn làm lớn chuyện, trưởng ban La cũng có chỗ dựa vững chắc, cũng không đến mức hoàn toàn hết đường xoay sở.
Sếp Diêm cười như không cười nói:
"Những người trẻ tuổi ưu tú như vậy, hẳn là sớm hấp thu vào cục chúng ta. Phía trên năm lần bảy lượt nhắc nhở, chúng ta tuyển người mới phải lớn mật một chút, bước chân lớn một chút. Ta thấy, hai cậu nhóc này cũng không tồi, nghé con không sợ hổ. Trưởng ban La, nếu anh không tiện, tôi sẽ thay anh làm chủ, hiện tại đưa bọn họ vào cục của chúng ta. Vừa vặn cục Hành động thứ năm của cậu Cao còn thiếu vài biên chế, anh thấy thế nào?”
Rút đao chính diện cho tới bây giờ cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là loại người khẩu phật tâm xà này, không bao giờ biết họ sẽ giấu đao ở đâu.
Nhìn như sếp Diêm đang đánh giá cao tài năng và muốn đề bạt những người trẻ tuổi, nhưng đừng nói trưởng ban La vốn ở quan trường lâu năm, cho dù là Giang Dược cũng không tin kể cả nửa dấu chấm câu của đối phương.
Đừng nói là lời hư tình giả ý, cho dù ông ta có thành khẩn một trăm phần trăm, Giang Dược cũng sẽ không coi trọng.
Đến làm việc dưới tay của người như trưởng ban Cao?
Giang Dược chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn. Kẻ nhát cáy như vậy, Giang Dược tuyệt đối không thể chấp nhận làm việc cùng, bằng không đến thời khắc mấu chốt, bị người ta bán cũng không biết chết như thế nào.
"Sếp Diêm, ban của tôi cũng đang thiếu biên chế. Cho dù không thiếu, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp mời mọc bọn họ, khổ nỗi cậu Giang tuổi còn trẻ, còn đang đi học, hiện tại vẫn chưa có ý định ra ngoài làm việc. Từ xưa dưa xanh hái không ngọt. Nếu không, tôi há có thể đợi đến bây giờ?”
Mặc kệ ông có ý đồ gì, dù là đào góc tường hay là muốn chỉnh người, tôi cũng đều sẽ ngăn cản.
"Đúng rồi, sếp Diêm, Quảng trường Thời đại Vân Sơn đúng là nằm trong phạm vi phụ trách của ban Hành động thứ năm. Rốt cuộc nên làm như thế nào, còn phải nghe cao kiến của trưởng ban Cao. Cứu người như cứu hỏa, thật đúng là không thể chậm trễ được. Liên quan tới tận mấy trăm mạng người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta từ trên xuống dưới đều không có quả ngon để ăn.”
Đều là người thông minh, đều là lão hồ ly đắc đạo, nghe lời biết ý. Sếp Diêm biết rõ trưởng ban La muốn bảo vệ hai tên nhóc kia, nhưng cũng không thể làm gì được. Vừa rồi đã phát uy phong xong, nếu bây giờ lại vô duyên vô cớ mắng người, vậy thì quá mất đẳng cấp.
Hơn nữa, La Đằng nói cũng không sai, Quảng trường Thời đại Vân Sơn này, thật đúng là khu vực thuộc ban Hành động thứ năm phụ trách, vốn là công việc của trưởng ban Cao.
Sếp Diêm dựa vào uy quyền triệu tập các cơ quan khác đến hư trương thanh thế, hiệp trợ ban Hành động thứ năm phá án. Người ta đến, đó là nể mặt sếp lớn. Nếu thật không đến, lấy lý do thoái thác rằng đang mải lo vụ án trên tay mình, ông còn có thể làm gì? Chẳng lẽ trói người ta tới hay sao? Hay bảo người ta bỏ vụ án trong tay xuống, lại đây lau mông cho ban Hành động thứ năm?
Sếp Diêm giơ hai tay đè xuống:
"Được rồi được rồi, có cạnh tranh giữa các ban Hành động là chuyện tốt. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, vẫn phải biết đoàn kết! Hiện tại tất cả mọi người đều đông đủ, tình huống trước mắt, rốt cuộc có ai có biện pháp gì hay không?”
Thủ lĩnh mấy ban Hành động khác, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn lên cao.
Đây là công việc của ban Hành động thứ năm, trưởng ban Cao tất nhiên phải phát biểu đầu tiên. Chúng ta là đến hỗ trợ hữu nghị, giúp được thì giúp, không giúp được cũng đừng trông cậy chúng ta liều chết liều sống cho các anh.
Đầu năm nay ai cũng là người thông minh.
Sự kiện quỷ dị nhiều như vậy, nhân thủ nhà ai không căng thẳng?
Đều là mạng cha sinh mẹ dưỡng, không có lý do gì phải bán mạng vì nhiệm vụ của người khác.
Trưởng ban Cao âm thầm kêu khổ, lại không thể không mở miệng:
"Sếp Diêm, tôi đã dốc lòng nghiên cứu qua tư liệu các nơi, thông qua chắt lọc suy luận, tôi cảm thấy chúng ta còn phải bắt đầu từ một điểm mấu chốt.”
"Ồ? Vậy điểm mấu chốt đó là gì?”
"Vâng, theo ý của tôi, suy cho cùng, chúng ta trước tiên phải biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh. Cho nên, còn cần phải phái người đi vào điều tra trước một chút.”
Nói vòng vo một hồi, không phải lại vòng trở về điểm xuất phát hay sao?
Mấy trưởng ban Hành động khác đều cảm thấy chán ghét trong lòng, nói đi nói lại, lái tới lái lui xong chả có gì mới mẻ hết.
Ai chẳng biết đó là điểm mấu chốt?
Nhưng điều quan trọng là làm thế nào để đi vào? Ai sẽ vào?
Đi vào hoặc là lạc đường, hoặc là bặt vô âm tín.
"Cậu Cao à, chúng ta đã phái ra vài tổ. Có được tích sự gì không?” Trong lòng sếp Diêm có chút thất vọng, nếu không phải cái cậu Cao này luôn biết nghe lời hiểu chuyện, ông đều muốn lâm trận đổi tướng.
Trưởng ban Cao nhìn đồng hồ quý giá trên cổ tay:
"Sếp Diêm, đội viên bình thường của chúng ta đối mặt với loại tình huống này, quả thật có chút không ứng phó nổi. Cho nên tôi đã mời một vị kỳ nhân, ông ấy rất am hiểu xử lý những chuyện ly kỳ quỷ quái này.”
"Thời gian không đợi người a." Sếp Diêm nhắc nhở.
"Lập tức sẽ đến. À, ông ấy đến rồi.” Trưởng ban Cao chạy ra nghênh đón, kêu gọi đội ngũ giới nghiêm giãn ra.
Một chiếc xe sang trọng đắt tiền dừng lại phía trước đám đông.
Nhìn nhãn hiệu ngôi sao ba cánh dát vàng trên xe, Giang Dược suy đoán, người tới nhất định rất sang chảnh.
Cho dù người còn chưa lộ diện nhưng cái mùi chảnh chọe đã bốc lên từ đằng xa.
Trưởng ban Cao quả thật rất biết làm người, còn tự mình tiến lên kéo cửa xe nghênh đón.
Một người bước xuống xe, tóc dựng ngược, kính râm lớn, đồng hồ vàng lớn, xì gà lớn...
Đây chính là kỳ nhân trong truyền thuyết?
Người này đối mặt cánh tay nịnh nọt của trưởng ban Cao, nhưng không hề có ý phối hợp, chỉ nhàn nhạt vươn tay tùy ý nắm một chút rồi buông.
"Cậu Cao này, cậu cũng biết, mỗi phút làm ăn của tôi đều giá trị mấy chục triệu đồng. Sau này đừng có hễ gặp chút chuyện nhỏ thì đã kinh động tôi đấy nhé? Ok? Tôi rất bận rộn!”
"Đúng đúng, nếu không phải chuyện quá lớn, cũng không dám kinh động đại sư Liễu quang lâm."
"Có thể lớn cỡ nào? Còn lớn hơn việc kinh doanh mỗi phút vài chục triệu của tôi?”
"Khục... Khó phân cao thấp, khó phân cao thấp.” Trưởng ban Cao lau mồ hôi, dẫn đại sư Liễu đi tới trước mặt sếp Diêm:
"Đại sư Liễu, đây là sếp Diêm của Cục hành động Tinh Thành chúng ta.”
“Sếp Diêm, đây là đại sư Liễu. Bậc thầy phong thủy nổi tiếng cả nước. Trong giới bọn họ, bình thường đều gọi đại sư Liễu là tiên sư. Hôm nay đại sư Liễu buông xuống công việc của mình, cố ý đến hỗ trợ chúng ta.”
"Đại sư có đức độ, thế ngoại cao nhân, khiến người hâm mộ. Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
"Ha ha, dễ nói dễ nói."
Đại sư Liễu bày cái giá rất cao, trước mặt sếp Diêm cũng không tỏ ra khiếp sợ, ngược lại tràn đầy vẻ thận trọng của thế ngoại cao nhân.
Y nâng cổ tay lên, liếc nhìn mặt đồng hồ vàng lớn.
"Trưởng ban Cao, giao tình là giao tình, làm ăn là làm ăn. Chúng ta vẫn tính phí đúng hạn, bây giờ tôi bắt đầu đếm giờ.”
Khá lắm, vừa mới hàn huyên xong, câu tiếp theo chính là làm ăn.
Màn dạo đầu này cũng quá nhanh.
Ngay cả khách sáo thường lệ cũng không thèm làm?
Trưởng ban Cao tựa hồ có chút xấu hổ, khó xử nhìn về phía sếp Diêm.
“Thưa sếp, đại sư Liễu quả thật là người làm ăn rất lớn. Hôm nay ông ấy hy sinh công việc trong tay tới hỗ trợ..."
Sếp Diêm khoát tay, cười nói:
"Tôi hiểu chứ! Đại sư Liễu nhiệt tình hỗ trợ, chúng ta không thể để cao nhân đã tốn thời gian lại còn mất tiền! Chúng ta nhập gia tùy tục, đại sư Liễu ở nơi khác thu phí như thế nào, chúng ta trả theo đúng giá. Cũng không thể để đại sư dân gian lạnh lòng, về sau ai còn dám hợp tác với chúng ta?”
"Vâng, sếp thật thấu tình đạt lý."
Sếp Diêm vừa mở miệng nói vậy, việc này tựa hồ đã xác định.
Một trưởng ban Hành động khác ở một bên, tuổi hơi lớn hơn La Đằng một chút, không nhịn được hỏi:
"Trưởng ban Cao, đại sư Liễu thu phí bao nhiêu?”
"Ở bên ngoài, chúng tôi đều thu mỗi phút ba trăm ngàn tệ. Nếu người dân Tinh Thành nhiệt tình như vậy, tôi đây sẽ giảm giá cho các vị hai mươi phần trăm.”
"Bao nhiêu?" Vị trưởng ban kia còn tưởng rằng tai mình nghe nhầm.
Ba trăm ngàn tệ một phút?
Đây là chơi tính phí theo phút?
Phí ra sân này có phải quá trên trời hay không? Tốc độ in tiền của nhà máy in tiền có thể theo kịp với tiêu chuẩn tính phí của ngài không vậy?
Giang Dược nghe xong cũng ngây người. Cái tên đại sư này chui ra từ cái bụng mẹ nào vậy? Mở miệng là tính phí ba trăm ngàn mỗi phút?
Nhìn ý tứ của sếp Diêm và trưởng ban Cao, tựa hồ là đương nhiên?
Tiền bây giờ dễ kiếm vậy sao?
Giang Dược bỗng nhiên cảm thấy, những sự kiện quỷ dị mình tham dự lúc trước, hình như thua lỗ rất nhiều a.
"Thế nào? Chê đắt?” Đại sư Liễu nhíu mày:
"Cậu Cao, ý các cậu là sao? Tôi thiếu vài ba đồng cắc bạc của các cậu lắm à? Tôi làm ăn mỗi phút kiếm vài chục triệu. Cậu nghĩ tôi thèm kiếm chút đỉnh tiền của các cậu đến vậy sao?”
"Không không không, đại sư Liễu hiểu lầm rồi. Ba trăm ngàn thì ba trăm ngàn, không cần giảm giá.” Trưởng ban Cao vội vàng nói.
Sếp Diêm cũng gật đầu:
"Chỉ cần là chân tài thực học, vậy thì xứng đáng với giá trên trời. Đại sư Liễu, chuyện không nên chậm trễ, chi bằng hiện tại hành động?”
“Không vội!”
Đại sư Liễu vẫy tay, một nữ trợ lý sớm đã kéo một cái rương nhỏ chạy tới.
Rương vừa mở ra, khá lắm, bên trong thật đúng là không ít đồ vật. Đạo bào, niệm châu, vòng tay, đạo phù, gương bát quái, khuyên tai ngọc, kiếm gỗ...
Đương nhiên, thứ hấp dẫn người nhất chính là một chiếc la bàn lớn nằm giữa hộp.
Các loại trang bị thật đúng là đầy đủ, nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Đại sư Liễu đầu tiên là thay đạo bào, sau đó chậm rãi đeo lên người những trang bị này. Mỗi một bước tựa hồ đều rất chú ý, cụ thể treo ở đâu, đặt ở vị trí nào, đều tỉ mỉ chính xác.
Cuối cùng, y cầm kiếm gỗ đào và la bàn trong tay.
Bề ngoài nghiễm nhiên trở thành cao nhân đắc đạo, tràn đầy phong phạm của cường giả.
"Trưởng ban Cao, các cậu có muốn vào cùng không?"
Trưởng ban Cao phảng phất có chút do dự.
"Có tôi ở đây, cậu cứ việc yên tâm. Dù cho có không thể phá vỡ mê cục quỷ dị này, nhưng bảo vệ bình an của các cậu cũng không thành vấn đề. Có điều, tận lực ít người một chút, chẳng may xảy ra chuyện bất ngờ gì, nếu có quá nhiều người, dù tôi có phép thần thông lớn bằng trời, cũng rất khó bảo vệ chu toàn.”
"Được, tôi tự mình dẫn người tiến vào cùng đại sư." Trưởng ban Cao bỗng nhiên trở nên rất sảng khoái.
"Sếp Diêm, phía chúng tôi cũng rất hứng thú với vụ án này. Nếu đã tới, cũng không thể để chúng tôi khoanh tay đứng nhìn chứ?”
La Đằng bỗng nhiên cợt nhả với sếp Diêm.
Sếp Diêm còn chưa lên tiếng, đại sư Liễu lại nói:
"Nhân thủ đã đủ. Lại có thêm người đi vào, tôi cũng không bảo vệ được, đừng bỏ mạng vô ích.”
Trưởng ban La cười ha ha nói:
"Chúng tôi không cần ai trông coi. Các anh làm việc của các anh, chúng tôi đi đường của chúng tôi. Phí ra sân của anh, chúng tôi không gánh nổi.”
Trưởng ban Cao nghe xong lời này, sắc mặt rõ ràng không vui.
Đại sư Liễu hừ lạnh một tiếng:
"Đầu năm nay, thật đúng là còn có kẻ không sợ chết? Theo quan sát của tôi, Quảng trường Thời đại Vân Sơn này rõ ràng bị quỷ khí âm trầm quấn quanh, bảo nó là vùng đất thập tử vô sinh, một chút cũng không hề khoa trương. Nếu các người muốn đi thì cứ việc đi. Nếu thật sự gặp phải chuyện tà ác gì đó, đừng trách tôi thấy chết mà không cứu là tốt rồi.”
Trưởng ban La cười ha ha, trong lòng hiện lên vô số câu đá đểu.
Cái gì mà thập tử vô sinh? Anh hù ai đấy? Có thể đáng sợ hơn thú triều ở Bàn Thạch Lĩnh sao? Có thể hung mãnh hơn bách quỷ dời núi ở núi Đại Kim ư?
Ta đây cũng không phải kẻ nhát gan như ai kia.
Đối phương càng nói như vậy, trưởng ban La trái lại càng khó chịu.
"Sếp Diêm, sếp nãy giờ vẫn giục tôi tới, cũng không thể chờ đến khi tôi tới rồi lại để tôi đứng ngoài nhìn chứ? Lòng nhiệt huyết muốn cống hiến, muốn chiến đấu của tôi, sếp cũng đã nhìn thấy rồi có đúng không? Hay là sếp sợ tôi cướp mất công lao của trưởng ban Cao?”
Sếp Diêm vốn muốn cự tuyệt, nhưng câu nói cuối cùng của trưởng ban La lại rất tru tâm. Đối mặt với lời đề nghị xung phong của La Đằng, nếu ông một mực từ chối, có phải thật sự sợ hãi La Đằng cướp công lao của ban Hành động thứ năm hay không?
Nếu như ông không cho phép La Đằng đi vào, vậy lúc trước ông làm to chuyện đòi La Đằng phải trình diện, thậm chí còn khiển trách hồi lâu vì người ta không kịp thời chạy tới, là để làm gì?
Sếp Diêm rầu rĩ trong lòng:
"Đi đi, đi đi! Có điều đại sư Liễu cũng đã nói rất rõ ràng, anh hẳn đã biết rõ nguy hiểm ở bên trong, cũng đừng đến lúc đó kéo chân sau người ta.”
"Ai cản trở ai còn chưa biết được đâu. Trong các ban Hành động ở Tinh Thành chúng ta, ai là người nổi danh cản trở? Khẳng định không phải La Đằng tôi.” Trưởng ban La cười khà khà, thuận tiện lại mỉa trưởng ban Cao một chút.
"Cậu Dương, cậu đi cùng tôi." Trưởng ban La gọi một đội viên, là cái anh chàng Dương Thông lần trước bị dọa vỡ mật ở trấn Vân Khê.
Sau đó là Giang Dược và Tam Cẩu.
Đương nhiên, tất cả những việc trưởng ban La làm nãy giờ, kỳ thật đều là do Giang Dược âm thầm bày mưu tính kế.
Quảng trường Thời đại Vân Sơn, Giang Dược không thể không vào. Không chỉ là vì người nhà bị vây ở bên trong, mà còn vì hắn cảm thấy tình huống này hết sức quỷ dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận