Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 262: Hình xăm này là tự vẽ?
Có thể nói, trong làn sóng biến đổi ban đầu đêm qua, lúc linh lực đậm đặc nhất, với tư cách là những Người giác tỉnh đi đầu, việc những bạn học có mặt ở đây giác tỉnh thêm một lần cũng là điều hợp lý.
Nhưng có vẻ bọn họ cũng không muốn bộc lộ ra quá sớm, mà chọn cách che giấu thực lực của mình.
Tất nhiên, cũng không loại trừ trường hợp có người không cảm nhận rõ ràng về sự giác tỉnh của mình, thậm chí cũng có khả năng không giác tỉnh.
Những người có biến đổi trực quan về sức mạnh như Mao Đậu Đậu thì sẽ dễ nhận biết hơn. Còn với những loại dị năng tương đối khó phát hiện, nhất thời chưa thể nhận biết được cũng là bình thường.
Cho đến lúc này, Giang Dược mới tin chắc rằng, sau đợt biến đổi ban đầu xảy ra vào đêm qua, thế giới này đã chính thức bước vào quỹ đạo của thời đại quỷ dị, không bao giờ có thể quay lại như xưa được nữa.
Cuộc sống bình thường, từ nay sẽ mãi mãi rời xa, một đi không trở lại.
Qua thảo luận về sự giác tỉnh giữa Giang Dược và Mao Đậu Đậu, bầu không khí cả lớp bỗng trở nên nặng nề hơn.
Hầu hết mọi người đều có vẻ lo lắng, những tiết học tiếp theo cũng trở nên trầm lặng.
Chỉ có Mao Đậu Đậu là tỏ ra phấn khích, thỉnh thoảng lại sáp lại gần Giang Dược hỏi đông hỏi tây, rõ ràng là có chút không thể kiềm chế được niềm vui trong lòng.
Giang Dược cũng có thể hiểu được sự phấn khích của Mao Đậu Đậu.
Trước khi thời đại quỷ dị đến, Mao Đậu Đậu chỉ là một học sinh nhà quê lên thành phố đi học, không có trí thông minh cao siêu, cũng không có thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình cũng không được đánh giá cao, khí chất cũng khá quê mùa. Ngoài những múi cơ trên người thì hầu như cậu không còn gì đáng chú ý.
Thường ngày cậu hay tự gọi mình là Mao Mười Chín, đó cũng chỉ là một cách tự huyễn hoặc bản thân mà thôi.
Nói cho cùng, với tư cách là một cậu học sinh nông thôn lên thành phố học tập, về mặt tâm lý, cậu có chút tự ti, đặc biệt là trước mặt những bạn học có gia cảnh tốt, được ăn ngon mặc đẹp suốt ngày.
Nhưng bây giờ, sau khi giác tỉnh, Mao Đậu Đậu đã có thể sánh ngang với những bạn học khác, thậm chí còn vượt qua rất nhiều người. Điều này đã khiến cậu cảm thấy tự tin và kiêu ngạo hơn bao giờ hết.
Giang Dược cũng hy vọng Mao Đậu Đậu có thể phát huy hết khả năng của mình trong thời đại quỷ dị này. Có lẽ, cậu ta sẽ là một nhân tài tiềm năng trong tương lai.
Những năm qua, nếu không có mối quan hệ tốt với Giang Dược, được Giang Dược ngoài sáng trong tối che chở, Mao Đậu Đậu chỉ sợ sẽ còn phải chật vật hơn nhiều.
Vì vậy, khi thời đại quỷ dị tiến đến, sự giác tỉnh đã trở thành bước ngoặt trong cuộc đời Mao Đậu Đậu, thành ra việc cậu có thái độ tích cực với bước ngoặt này cũng là điều hiển nhiên.
Lần kiểm tra thể chất trước đó, số liệu của cậu đã vượt lên đầu đa số bạn học có gia cảnh ưu tú, mạnh mẽ giết vào lớp hạng A, Mao Đậu Đậu đã từng coi đó là đỉnh cao của đời mình.
Bây giờ, Giang Dược lại nói cậu đã giác tỉnh lần thứ hai, cuộc đời cậu bỗng bước lên một đỉnh cao kế tiếp. Cảm giác lâng lâng khó tả như đang ngồi trên mây xanh này khiến Mao Đậu Đậu vô cùng tận hưởng, chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông, từng thớ cơ bắp trên cơ thể đều đang nhảy nhót, đều tràn đầy cảm giác phấn khích.
"Sếp Dược, mập mạp đã giác tỉnh dị năng gì thế?"
Mao Đậu Đậu sán đến gần Giang Dược, nhỏ giọng hỏi.
"Sau giờ học chúng ta từ từ nói, vừa dịp còn phải bàn bạc xem nên giải quyết chuyện thầy Tôn bên kia như thế nào nữa."
"Thầy Tôn có chuyện gì à?"
Mao Đậu Đậu sửng sốt.
Phải nói thầy Tôn đối xử với Mao Đậu Đậu cũng không tệ, chưa bao giờ tỏ ra thành kiến với việc cậu đến từ nông thôn. Thậm chí vì cậu có quan hệ thân thiết với Giang Dược, thầy Tôn còn hữu ý vô tình nâng đỡ cậu nhiều hơn.
Mao Đậu Đậu trông có vẻ thô lỗ, nhưng tính cách cũng có phần nhạy cảm, đương nhiên cảm nhận được sự quan tâm của thầy Tôn dành cho mình, vì vậy cậu luôn rất tôn trọng thầy Tôn.
Nghe giọng điệu của Giang Dược, dường như thầy Tôn đang gặp phải chuyện gì đó?
Mao Đậu Đậu lập tức tập trung tinh thần, cảm thấy sức mạnh của mình có đất dụng võ rồi.
Giang Dược cũng không giấu giếm, nhỏ giọng kể lại tình hình đại khái một lượt.
Mao Đậu Đậu nghe xong, lập tức nhíu mày lại.
"Lý nào lại thế! Nếu bà ta dám dẫn người đến gây rối, em nhất định sẽ cho bà ta nếm thử quả đấm thép của em."
Mao Đậu Đậu ghét ác như thù nói.
Cậu cũng không phải kẻ vô tâm, thầy Tôn đã dạy bảo họ gần bảy năm, cậu đương nhiên biết được một số chuyện trong nhà thầy, biết vợ trước của thầy Tôn là một kẻ quá quắt.
Cậu cũng từng vui mừng cho thầy Tôn khi nghe thầy thoát khỏi kiếp khổ sai với bà ta.
Bây giờ nghe nói bà ta lại đòi quay trở lại, sau khi bị thầy Tôn cự tuyệt, thế mà còn dám can đảm mở miệng uy hiếp, điều này đã hoàn toàn vượt quá nhận thức đơn giản mộc mạc của Mao Đậu Đậu.
“Cậu khoan hãy xúc động, phải nghĩ kỹ trước khi làm. Bây giờ nắm đấm thép của cậu cũng không bình thường, đừng để một quyền đánh chết người, đến lúc đó bị kiện cáo thì mệt mỏi lắm.”
“Hơ? Làm sao để biết nặng nhẹ bây giờ?”
Mao Đậu Đậu buồn rầu hỏi.
“Cậu ngốc quá, dù không biết phải dùng sức ra sao, nhưng cũng phải biết nên đánh chỗ nào chứ?”
“Nghĩa là sao?”
Mao Đậu Đậu có chút không hiểu.
“Nếu thực sự xảy ra xung đột, không thể tránh khỏi việc động thủ, thì cứ đánh vào chỗ nào không thể gây chết người là được.”
Mao Đậu Đậu mắt sáng lên:
“Tốt, tốt, không hổ là sếp Dược của em.”
Hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau, cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan học. Mao Đậu Đậu đề nghị tối nay đi liên hoan, ăn ở quán cơm Đại Binh, tất cả chi phí tối nay do công tử Mao đây chi trả, để chúc mừng bản thân hai lần giác tỉnh.
Giang Dược còn chưa kịp mở miệng, thì bỗng nhiên có một cái đầu nhỏ thò vào cửa phòng học, rõ ràng là Hạ Hạ.
Hạ Hạ nhìn thấy Giang Dược, liền vội lao tới.
“Anh Dược, có người xấu, người xấu đến nhà của em!”
Giang Dược biến sắc, mới đó mà đã đến rồi sao?
“Đậu Đậu, mau đi thôi.”
Giang Dược ôm Hạ Hạ vào lòng, kêu Mao Đậu Đậu một tiếng rồi lập tức lao về phía nhà thầy Tôn.
Hàn Tinh Tinh bên cạnh vốn cũng định mời Giang Dược đi ăn tối nay, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Thấy hai người Giang Dược lao ra, cô cũng không chút do dự đuổi theo.
Lý Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người trong lớp, bước nhanh đi ra cửa phòng học, hiển nhiên là cũng muốn nối gót.
Điều này khiến cho một đống nam sinh trong lớp âm thầm ghen ghét không thôi.
Cho dù là Đỗ Nhất Phong cũng đắng mặt.
Thật không biết vì sao Giang Dược lại có sức hút lớn như vậy? Đường đường là thiên kim nhà thị trưởng, lại cứ như bị mê hoặc điên đảo tâm thần.
Mà thân là thiếu nữ thiên tài, người tàng hình vạn năm, thoạt nhìn Lý Nguyệt không hề hứng thú với ai cả, lại cứ như thể đặc biệt hợp nhau với Giang Dược, chẳng lẽ cũng bị hắn rót canh mê hồn?
Đỗ Nhất Phong thực ra cũng rất muốn đi theo, nhưng nghĩ lại vẫn dừng bước.
Cậu ta cũng biết, mối quan hệ giữa mình và Giang Dược cuối cùng cũng không được thân thiết bằng mấy người Mao Đậu Đậu.
Lúc Giang Dược đến dưới lầu tòa nhà công vụ, đúng dịp cũng là giờ tan học, có rất nhiều thầy cô giáo và người nhà của thầy cô cũng lần lượt trở về nhà, vừa vặn gặp phải lúc náo nhiệt này.
Một số học sinh tò mò đi ngang qua, cũng không ngừng xúm lại, từ trong ra ngoài, quả thực là có rất nhiều người vây quanh.
Giang Dược còn chưa chen kịp vào đám đông, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra từ bên trong.
"Tôn Bân, anh là tên đàn ông bội bạc, tôi đã theo anh từ thời thiếu nữ, sinh con đẻ cái cho anh, không ngờ anh lại vô tình vô nghĩa như vậy, nói ly hôn là ly hôn, không cho tôi vào cửa. Bây giờ tôi thất nghiệp không có thu nhập, cơm cũng không có mà ăn, bố mẹ tôi sắp chết đói tới nơi rồi, anh ở nhà ăn ngon mặc đẹp, lương tâm anh bị chó tha rồi sao? Anh không sợ bị thiên lôi đánh xuống à?"
"Anh không thử nghĩ xem, lúc trước anh bị nhốt trong tù, là ai phải chăm sóc cho con gái anh, là ai ở bên ngoài tìm mọi cách cứu anh ra? Vậy mà giờ anh nỡ đối xử với tôi như thế?"
"Mọi người hãy phân xử cho tôi, một người như vậy, có xứng đáng làm giáo viên mẫu mực cho học trò noi theo không?"
Người đàn bà này vừa nói vừa giàn giụa nước mắt, diễn rất nhập tâm.
Đứng bên cạnh cô ta là một gã đàn ông mặt mày dữ tợn, cổ đeo dây chuyền vàng sợi to, đang chửi bới om sòm, còn có mấy tên nhìn qua có vẻ là tay chân của gã ta, một đám người xăm trổ, nhuộm tóc, thiếu điều khắc hai chữ "côn đồ" lên mặt.
Gã đàn ông dữ tợn mắng:
"Tôn Bân, mày còn là đàn ông không vậy? Dám đối xử với em tao vậy mà còn không chịu ra, có tin bố mày đốt luôn nhà mày luôn không?"
"Này này, anh không thể hành động bừa bãi thế được, anh đốt một căn chẳng lẽ không sợ cháy cả tòa nhà của chúng tôi luôn sao?"
"Tôi nói mấy người rốt cuộc là ai? Đây là trường học, không phải cái chợ, muốn gây chuyện thì đi chỗ khác mà gây."
"Ít nói nhảm đi."
Gã đàn ông dữ tợn kia giơ tay túm lấy vị giáo viên lên tiếng vừa rồi, đẩy một phát, trực tiếp đẩy ra người ta ra xa mấy mét, ngã phịch xuống đất.
"Cút xa ra, đây là chuyện riêng của nhà tao với Tôn Bân, ai dám xen vào chuyện bao đồng hôm nay, tao sẽ quất kẻ đó."
Vị giáo viên kia mang kính, nhìn qua giống như một thư sinh yếu đuối, không dám đối cứng với loại người không biết lý lẽ này.
"Anh... anh... thật là thô lỗ! Tôi không muốn tranh luận gì với anh nữa, tôi sẽ đi mời hiệu trưởng."
"Hiệu trưởng tính là đinh cái gì? Mày có mời cả cục trưởng đến cũng không quản được việc nhà của tao."
Ánh mắt hung hãn của gã quét qua đám giáo viên và học sinh đang đứng xem, không ai dám lên tiếng, thấy vậy gã đắc ý vung tay lên:
"A Tam, lão Tiền, hai người đi lên, tháo cửa nhà hắn ra!"
"Đại ca, là tháo hay đập ạ?"
Một tên đầu trọc cười xấu xa hỏi.
"A Tam, bọn ta là người văn minh, sao có thể đập? Đương nhiên là tháo."
"Vâng vâng, tháo! Em hiểu rồi. Tháo ra rồi sao nữa?"
A Tam cúi đầu khom lưng hỏi.
"Tháo ra rồi nói."
"Vâng vâng."
A Tam hất cằm với lão Tiền rồi định lên lầu.
Tôn Bân ở trên lầu nghe thấy tiếng bên dưới, một tay mở cửa, một tay đổ chậu nước xuống.
Chậu nước đến quá đột ngột, mọi người ở dưới không kịp phản ứng.
Người đàn bà nọ bị nước tạt ướt hết nửa người, còn văng lên người gã du côn cầm đầu và đám tay chân của gã.
Những người xem tò mò đứng xa thì không bị ướt.
Người đàn bà nọ bị tạt nước, hét lên một tiếng, lăn lộn trên đất, đấm ngực giậm chân.
"Các người đều thấy cả chưa? Đây chính là thầy giáo gương mẫu đáng kính của mấy người đó! Ông trời ơi, ông mở mắt ra nhìn đi, đáng thương người phụ nữ không nhà, đáng thương cha mẹ già của tôi! Tôn Bân, anh đối xử với tôi như vậy, lương tâm anh không cắn rứt sao?"
Bà ta diễn rất nhập tâm, cảm xúc rất đúng chỗ, khiến cho những người không rõ chân tướng sau khi xem cũng cảm thấy phẫn nộ.
Ánh mắt nhìn Tôn Bân của họ cũng trở nên có chút khác thường. Hóa ra giáo viên Tôn Bân lại là người như vậy?
Cảm giác đồng tình là một thứ gì đó thật kỳ lạ, có lúc thì ý chí sắt đá, có lúc lại dễ dàng lây lan.
Gã côn đồ bị tạt một chậu nước, giận dữ không thể kiềm lòng được.
"A Tam, lão Tiền, đi lên bắt nó xuống, tao không tin bữa nay không trị được đứa em rể này."
"Vâng!"
Cả hai đang chuẩn bị lên lầu thì bỗng nghe một tiếng gọi từ xa.
"Chờ một chút!"
Đó là một tiếng rống lớn phát ra từ phía sau đám đông, Mao Đậu Đậu đẩy ra đám đông, bước tới đứng chắn trước mặt A Tam và lão Tiền.
Mao Đậu Đậu cao lớn lực lưỡng, cơ bắp trên người cuồn cuộn, tuy nhìn mặt còn non trẻ nhưng toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ, khiến không ai dám coi thường.
"Mẹ nó, mày là thằng nào? Ai không giữ được đũng quần mà sinh ra mày vậy?"
A Tam và lão Tiền tự xưng là xã hội đen, đương nhiên sẽ không để một học sinh như Mao Đậu Đậu vào mắt.
"Tao là cha mày."
Mao Đậu Đậu không chút khách khí:
"Mày là cái thằng con bất hiếu, dám nói chuyện với cha mày như thế hả?"
A Tam nghe vậy, còn tưởng lỗ tai mình nghe lầm?
Gã xoay xoay cổ, cố ý khoa trương vung vẩy hai cánh tay, như sợ người khác không nhìn thấy hình xăm trên người mình.
Gã còn định nói, mày nhìn cho rõ ràng, bố đây là xã hội đen, nhìn cái hình xăm này, mày còn không sợ run lẩy bẩy sao?
Mao Đậu Đậu cười nhạo, nói:
"Thằng con ngu ngốc, hình xăm của mày là tự vẽ hả? Nhìn kìa, còn có cả chỗ trống, chắc khi tắm không cẩn thận bị rửa mất rồi chứ gì?"
A Tam như bị sét đánh, tức muốn nổ phổi.
Thằng nhóc này sao lại không biết điều thế nhỉ? Học hành kiểu gì mà không biết tôn trọng anh chị giang hồ gì hết!
Máu nóng dâng lên đầu, A Tam lập tức xông tới, giơ tay vung quyền về phía Mao Đậu Đậu.
Bộp!
Bàn tay của A Tam không như dự kiến đấm vào mặt Mao Đậu Đậu, mà bị tay Mao Đậu Đậu bắt lấy.
"Lại là một tên không biết trời cao đất rộng, cũng dám đến đây ra vẻ?"
Mao Đậu Đậu nổi trận lôi đình, định dùng sức, nhưng Giang Dược bên cạnh vội vàng nói:
"Đậu Đậu, nhẹ tay, đừng gây ra án mạng."
Mao Đậu Đậu thiếu chút nữa lỡ tay, may mà Giang Dược nhắc nhở kịp thời. Cậu nhấc A Tam lên, nhẹ nhàng như xách một con mèo nhỏ, rồi ném mạnh về phía gã cầm đầu.
Ầm!
Mao Đậu Đậu ném rất chuẩn xác, hơn sáu mươi ký thịt của A Tam, cộng thêm lực ném của cậu, va vào gã cầm đầu, khiến gã kêu thảm một tiếng, ngã vật ra đất.
Những người đứng xem đều trợn mắt há hốc mồm. Lúc trước tay này từng tỏ ra hung thần ác sát, còn đẩy một giáo viên văng mấy mét, vậy mà nay lại bị một học sinh ném ngã xuống đất, không thể gượng dậy.
Vợ trước của thầy Tôn cũng trợn tròn mắt. Bà ta tưởng gọi anh họ là dân giang hồ đến trợ trận đã đủ rồi, không ngờ ông anh họ luôn tự xưng là cao thủ này lại bị một học sinh đánh bại dễ dàng như vậy.
"Tôn Bân trời đánh, đồ bỏ đi, làm việc trái với lương tâm, để học sinh của mình ra mặt đánh người. Có bản lĩnh thì ra đánh với tôi một trận!"
Tôn Bân lúc này cũng xuống nhà, cầm theo chậu nước.
"Mọi người đều thấy vừa rồi tôi giội cho cô một chậu nước, chậu nước này còn có thể thu hồi lại được sao?"
"Tương tự, chúng ta đã ly hôn, đã nói hết lời, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã đưa cho cô hết, cái nhà này còn có liên quan gì đến cô nữa? Cô hãy về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận