Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 68: Chị gái dễ thương ở căn hộ một phòng ngủ

"Tam Cẩu, anh ở dưới lầu, em mau xuống đây, chúng ta ra ngoài làm chút việc."
Giang Dược gọi điện thoại cho cô út, bảo Tam Cẩu nghe điện thoại nhanh chóng xuống lầu.
Tam Cẩu ở nhà cũng buồn bực, nghe được anh hai triệu tập, cơ hồ là có mặt trong chớp mắt.
“Anh hai, anh ôm cái gì trên tay đó?”
Đi xuống lầu, Tam Cẩu thấy trong tay anh hai ôm một cái hộp giấy, giống như có chứa thứ gì, nắp hộp bị đội lên.
"Chó a."
"Chó đâu ra vậy? Đang yên đang lành anh mua làm gì?" Tam Cẩu vẫn luôn không mấy hứng thú với chuyện nuôi thú cưng, chó ở nông thôn đều là nuôi thả, ai hơi đâu mà nuôi nhốt?
"Mượn từ cửa hàng sữa bên ngoài. Bớt nói nhảm, đi thôi. ".
Tam Cẩu tỏ ra bối rối: "Đi đâu? Đang yên đang lành anh mượn chó làm gì?”
“Em không phải vẫn nhớ thương giải thưởng tìm chó kia sao?” Giang Dược bỗng nhiên hỏi ngược lại.
"Ồ? Anh hai, rốt cuộc thì anh đã nghĩ thông suốt? Em nói rồi, có tiền thì vẫn phải kiếm. Tiền không nhất thiết mua được mọi thứ, nhưng không có tiền khẳng định là không thể mua được thứ gì!"
Tam Cẩu dong dài, bắt đầu mở máy hát, định lải nhải bài kinh kiếm tiền với Giang Dược.
Giang Dược căn bản không cho cậu cơ hội này: "Nếu em còn muốn đi thì ngậm mồm lại.”
Lời đe dọa đơn giản nhất cũng là mạnh nhất.
Tam Cẩu thức thời câm miệng, nghẹn một hồi, lại không nhịn được nói: "Anh hai, anh tùy tùy tiện tiện mượn một con chó, người ta sẽ chịu trả tiền thưởng cho anh sao? Chó thông tính người, chó nhà ai thì thân với nhà đó. Anh ôm một con chó chẳng có liên quan gì, người ta không có khả năng chấp nhận a.”
“Ai nói anh muốn đi lĩnh thưởng?”
"Không lĩnh thưởng thì anh ôm chó làm gì? Ăn no rửng mỡ?” Tam Cẩu bĩu môi phản đối.
"Việc này kích thích hơn lĩnh thưởng nhiều. Tam Cẩu, anh hai đây là tìm một cơ hội rèn luyện cho em a." Giang Dược quá rõ ràng cái tật của Tam Cẩu, biết làm sao mới kích thích sự nhiệt tình của cậu.
"Anh hai, có vụ mới?"
Quả nhiên, Tam Cẩu lập tức không còn quan tâm đến việc treo thưởng nữa.
"Ừm, nếu em làm tốt chuyện này, ban ngành đặc biệt không ai dám xem thường em nữa." Giang Dược tiếp tục rót súp gà cho Tam Cẩu.
"Khà khà, vẫn là anh hai tốt với em nhất." Tam Cẩu xoa tay, ý chí chiến đấu lại dâng lên.
"Em chờ một chút, anh gọi điện thoại trước."
Đi tới cổng khu dân cư, Giang Dược đối chiếu với số điện thoại phía trên tờ rơi tìm chó, nhập vào điện thoại bấm gọi.
"Alo?"
Đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói bẽn lẽn đáng yêu ấy.
Lúc trước Giang Dược xuống trạm xe buýt từng nghe thấy có người bên cạnh gọi điện hỏi thăm, giọng nói trong điện thoại khi đó cũng giống như hiện giờ.
"Có phải chị dán tờ rơi tìm chó hay không? Tôi đã tìm thấy một chú chó Akita, chị đang ở đâu, để tôi mang đến cho chị xem có phải là chú chó của chị không?"
"Anh nói thật chứ?" Người ở đầu dây bên kia nghe nói có tin tức của chú chó, hưng phấn kêu lên, vội vàng báo cho Giang Dược một địa chỉ.
Giang Dược nhớ rõ địa chỉ, cúp điện thoại.
Tam Cẩu đứng bên tấm tắc tán thưởng: "Thanh âm của chị gái này mới dễ nghe làm sao.”
Giang Dược nói thầm trong bụng, có lẽ Vu Hoành Đồ cũng nghĩ vậy chứ?
Hắn cũng không tiết lộ nội tình, mặc cho Tam Cẩu thỏa sức mơ mộng.
Địa chỉ mà chủ chó báo cũng cách khu dân cư bến cảng Tân Nguyệt không xa, nửa giờ sau, Giang Dược đã tới địa chỉ cần tìm.
Đây là một tòa nhà chung cư hơn hai mươi tầng. Mỗi tầng đều có rất nhiều căn hộ một phòng ngủ, khá là được hoan nghênh trên thị trường cho thuê.
Diện tích nhỏ, giá thuê không cao.
Nhiều thành phần nhân viên công chức độc thân đặc biệt thích thuê ở những nơi như thế.
Tòa nhà chung cư này vẫn được quản lý khá nghiêm ngặt, hai anh em muốn lên lầu còn phải đăng ký.
Giang Dược làm xong liền đi vào thang máy, bấm tầng hai mươi mốt mà chủ chó nói.
2109, đây là số căn hộ của người chủ sở hữu chó.
Ra khỏi thang máy, hai anh em nhanh chóng tìm thấy nhà của người chủ.
Đây là căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, không lớn, nhưng đủ để một hoặc hai người sống thoải mái.
Người mở cửa quả nhiên là một cô gái dễ thương, đeo một cái tai nghe dạng thỏ, mặc một cái quần đùi màu xanh in hình nhân vật hoạt hình.
"Ối chà, anh bạn trẻ, anh đẹp trai quá đấy."
Bất kể là em gái đáng yêu, hay là chị gái dày dặn, thậm chí là phụ nhân mấy chục tuổi, tất cả đều có một điểm chung duy nhất, đó là luôn có cùng chung tiêu chuẩn thẩm mỹ về người khác giới.
Đẹp trai và đẹp trai.
Đương nhiên, Giang Dược đã sớm miễn dịch những lời ca ngợi kiểu này, mấy năm nay, hắn đi tới đâu cũng chỉ toàn nghe khen như thế.
"Chị có phải là người treo thưởng tìm chó?" Giang Dược rất lễ phép hỏi.
"Ừ, đúng rồi! Pipi nhà tôi thật có ánh mắt a, vậy mà lại tìm được một anh bạn trẻ đẹp trai đến vậy.”
Cô gái đáng yêu cười hì hì, chỉ vào cái hộp giấy trong tay Giang Dược: "Đây là Pipi nhà tôi đó à?”
“Tôi cũng không xác định lắm, hay là chị xem thử một chút?”
Giang Dược không mấy bận tâm, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn quanh, đánh giá toàn cảnh căn hộ.
"Anh bạn trẻ, chi bằng anh vào ngồi chơi một lát nhé! Tôi vừa chuẩn bị xong trà sữa." Cô gái tựa hồ phát hiện ánh mắt thăm dò của Giang Dược, thoải mái đưa ra lời mời.
Cô nàng này thoạt nhìn là sống độc thân, sao lại tỏ ra hào phóng nhiệt tình quá vậy?
Hắn cảm thấy có vấn đề rất lớn a.
Đương nhiên, Giang Dược chính là đến tìm vấn đề, vấn đề càng lớn càng tốt. Hắn lập tức không khách khí cầm hộp giấy đi theo phía sau, bước vào nhà.
Căn hộ không lớn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh. Vật dụng bên trong cũng không được ngăn nắp, ở đây có một cái vớ, kia có một chiếc áo lót.
Gì vậy? Cái thứ không tên ở đầu giường là gì vậy?
Cô gái hiển nhiên quan sát đến ánh mắt xấu hổ của Giang Dược, cười bẽn lẽn, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, thuận tay dời chiếc gối in hoạt hình đè lên thứ xấu hổ ấy.
"Anh bạn trẻ, người ta vẫn còn độc thân..." Thanh âm của cô nàng xốp giòn, mềm mại, ỏn à ỏn ẻn.
Không giải thích thì thôi, vừa giải thích, Giang Dược cũng có chút ngượng ngùng.
Nhìn trên tường treo đầy áp phích truyện tranh, hình tượng nhân vật hoạt hình, Tam Cẩu dường như tìm được tri âm, chậc chậc thưởng thức, ngược lại bỏ qua chút chuyện ở đầu giường này.
"À, đúng rồi, chị nhìn thử xem có phải chó của chị hay không?"
Cô nàng đáng yêu cười hì hì nói: "Không cần nhìn nữa, chó nhà tôi khẳng định lớn hơn cái hộp này.”
Cái gì cơ?
Vậy là chị đã biết đó không phải chó nhà chị? Thế sao chị còn mời chúng tôi vào?
Người bình thường nào có cử chỉ ngu ngốc đến vậy a? Không sợ cướp tài cướp sắc hay sao?
Chẳng lẽ thật sự là nữ quỷ hóa thân? Bộ tính ngả bài ngay bây giờ luôn hả?
Còn tên nhóc Tam Cẩu này nữa, có mấy tấm áp phích truyện tranh liền bị hút mất hồn rồi? Có còn làm việc đàng hoàng nữa không a?
Thế là, một sự trầm mặc đầy lúng túng và căng thẳng bắt đầu bao trùm. Giang Dược đề phòng toàn bộ tinh thần, chờ đợi động tác tiếp theo của đối phương.
Nhưng thật xấu hổ chính là, đợi hồi lâu, đối phương hình như là một con quỷ cực kỳ ngu xuẩn, tựa hồ đã quên mất làm sao công kích?
Giang Dược nghiêng đầu nhìn một cái, thiếu chút nữa lên tăng xông.
Cái cô nàng này không ngờ lại mở hộp giấy ra ngồi đùa giỡn với chú chó mà hắn mượn tới kia, trong tay còn cầm thức ăn cho chó, đang đút nó ăn.
Khung cảnh tràn ngập ấm áp yêu thương, nào có nửa điểm giống với nữ quỷ đòi mạng?
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Giang Dược ngây ngốc, đây không phải là cảnh tượng quỷ khí um tùm, máu tanh khủng bố như trong tưởng tượng của hắn a.
Nữ quỷ hút khô thân thể người đi đâu mất rồi? Vậy mà đạo hạnh cao như vậy? Che giấu tốt như vậy? Giang Dược hoàn toàn không cảm giác ra được nửa điểm dị thường.
Bao gồm cả Tam Cẩu, tên ngốc này có cặp mắt âm dương trời ban, lại cũng không nhìn ra chút manh mối nào?
"Hi hi..." Cô nàng đáng yêu không tim không phổi phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, một người một chó chơi rất vui vẻ.
Giang Dược cũng có chút không chịu nổi tiết tấu này, bèn hắng giọng: "Này chị gì đó ơi..."
"Anh bạn trẻ, có chuyện gì sao?" Ánh mắt đơn thuần trong suốt của cô nàng quay sang nhìn Giang Dược với vẻ hòa ái.
"Tôi muốn biết, tờ treo thưởng kia có phải là thật hay không?"
Cô nàng bĩu môi, xoay người kéo tủ đầu giường, lấy ra một cái túi ni lông.
“Đây, năm mươi ngàn tiền thưởng, anh tự xem đi!”
Trong túi thật đúng là có năm xấp tiền, mỗi xấp mười ngàn tệ, vừa vặn năm mươi ngàn.
Đều là tiền thật hàng thật giá thật.
Trong lúc nhất thời, Giang Dược cũng không biết nên tiếp tục thế nào. Kịch bản dường như đã đi chệch quá xa.
Cô nàng đáng yêu kia thấy Giang Dược nhìn chằm chằm mớ tiền, cười hì hì: "Anh bạn trẻ, tuy rằng đây không phải Pipi nhà tôi, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh. Ừm, nếu anh sẵn sàng uống với tôi một tách trà sữa, anh có thể mang đi số tiền thưởng này.”
Uống một ly trà sữa, nhận năm mươi ngàn tiền thưởng?
Trên đời này còn có cử chỉ nào vô nhân tính hơn không?
Đây có phải là dùng tiền nện người? Mình là người tùy tiện vậy sao?
Mình mà tùy tiện...
"Vậy chị không cần tìm chó của mình nữa à?" Tam Cẩu không nhịn được hỏi.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, cậu biết chị gái này đã bị vẻ đẹp trai của anh hai mê hoặc, bắt đầu nói năng lộn xộn. Bằng không sao lại dễ dàng cho tiền người khác thế?
"Hì hì, hỏi ngốc cái gì vậy! Tôi không chỉ có mỗi năm mươi ngàn này." Cô gái bày tỏ sự đồng cảm với chỉ số IQ của Tam Cẩu.
Quả nhiên, nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của Tam Cẩu, Tam Cẩu xin kiếu.
Trà sữa là trà sữa thật, thịnh tình khó thể chối từ, Giang Dược uống, Tam Cẩu cũng cọ đến một phần.
Tiền cũng là tiền thật, nhưng Giang Dược tỏ vẻ thanh cao, nhất quyết không nhận. Ý định ban đầu của hắn cũng không phải đến lấy tiền, ai biết dây thần kinh của cô gái này bị chập nặng đến vậy, hoặc cũng có thể trong nhà có mỏ không thiếu tiền?
Dưới tình huống có ở lại thêm cũng không điều tra ra được cái gì, Giang Dược và Tam Cẩu đành ra về.
"Anh bạn trẻ, nhất định nhớ tới thường xuyên a." Cô nàng dễ thương dựa vào trước cửa, lưu luyến không rời.
Giang Dược cười khổ, khoát tay áo, rời đi có chút chật vật.
Chuyến đi này xem như vô ích.
Trực giác và các loại chi tiết đều nói cho hắn biết, thông báo tìm chó không có vấn đề, cô nàng này cũng không có vấn đề, căn hộ của cô nàng cũng không có bất kỳ vấn đề gì!
Ngoại trừ chút thói quen kỳ quái của một cô gái độc thân, Giang Dược cũng không phát hiện ra tình huống dị thường nào cả.
Đã nói trước là nữ quỷ, vậy nó đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận