Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 102: Tối ưu hóa kỹ năng Sao chép

"Anh hai, em cũng đi." Tam Cẩu chủ động xin theo cùng.
Tiết Thanh minh lần trước, Tam Cẩu đi theo anh hai ở Bàn Thạch Lĩnh gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, sau đó phải rời đi giữa chừng, cậu vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Lần này trở lại Bàn Thạch Lĩnh, làm sao có thể không có phần của cậu?
Giang Dược gật gật đầu, cũng không phản đối.
Hàn Dực Minh lại có chút khó khăn, chuyện trên trấn còn chưa kết thúc nữa đây.
Lúc này, mấy đội viên lục tục đi tới, trong tay bọn họ đều cầm điện thoại di động. Rõ ràng, họ đang chịu trách nhiệm giám sát điện thoại di động của những Kẻ sao chép.
Trong nhóm chat trên điện thoại di động, Triệu Thủ Ngân đang phát cuồng!
“Lũ các ngươi chết dí đâu cả rồi?”
“Trấn Vân Khê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Nhà ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Có ai còn sống không?"
Nhóm chat chưa từng vắng vẻ như vậy, chỉ có một mình Triệu Thủ Ngân spam màn hình.
Kẻ sao chép ở trấn Vân Khê, ngoại trừ Vương Phúc Tài còn đang trong trạng thái gây mê, những kẻ khác đều bị thiêu thành tro bụi.
Phía Tinh Thành bên kia, tuy Giang Dược không hỏi, nhưng nhất định là hành động cùng một lúc. Về phần cuối cùng có tiếp thu ý kiến của Giang Dược hay không, trực tiếp giết chết đốt cháy hay lưu lại làm thí nghiệm, Giang Dược cũng không định hỏi thăm làm gì.
Cơ bản dù hắn có nói thế nào chăng nữa, chỉ sợ cũng không thay đổi được quyết định của cái tay đồng đội heo phía trên kia.
Giang Dược bỗng nhiên nói:
"Đưa điện thoại di động của lão Khang cho tôi.”
Giang Dược hiển nhiên không thể dùng điện thoại di động của Vương Phúc Tài được nữa. Nhưng điện thoại của lão Khang, có lẽ vẫn còn một ít tác dụng!
"Anh Nhị Cẩu..." Giang Dược vừa xoay người thì Vương Tường chạy tới từ phía sau.
Tam Cẩu sửng sốt:
"Vương Tường, anh gọi anh hai em là gì cơ?”
“Anh Nhị Cẩu đó!” Vương Tường nói với lẽ đương nhiên.
Tam Cẩu phì cười một tiếng:
"Anh hai em không đánh anh hả?”
Tam Cẩu ngẫu nhiên cũng sẽ đùa giỡn gọi Giang Dược là anh Nhị Cẩu, lần nào cũng bị ăn no đòn, thế cho nên cậu chỉ có thể ngẫm lại cái xưng hô này trong đầu.
Hiện giờ cư nhiên có đại hiệp gọi ra ngay trước mặt, hơn nữa còn không bị đánh?
Thật không công bằng, em có còn là em họ của anh hay không? Người ngoài gọi thì được, em không gọi được là sao?
"Vương Tường, đừng lo lắng, anh trai em hẳn là cũng sắp được thả ra rồi." Lúc nói lời này, Giang Dược cố ý liếc mắt nhìn chú Hàn một cái.
Hàn Dực Minh cười gượng nói:
"Nhanh thôi nhanh thôi, chỉ cần chờ thêm vài bữa.”
Vụ án của Kẻ sao chép đã được phơi bày, những hung thủ bị bắt trước đó là vô tội, bất kể là về tình hay về lý, đều phải nhanh chóng được thả tự do.
"Đúng rồi, Vương Tường, trở về nói cho mẹ em biết, hiện tại hẳn là có thể rời khỏi trấn."
"Thật sao?" Vương Tường sáng mắt lên.
Không riêng gì Vương Tường, cư dân trấn Vân Khê xung quanh quả thực không ít, nghe xong lời này, đều kích động khó hiểu.
Mấy ngày nay họ bị nhốt trong địa ngục, đi ra ngoài không được, suốt ngày giãy giụa trong sợ hãi cùng tuyệt vọng, giờ phút này nghe nói rốt cục có thể thoát khỏi trấn Vân Khê, sao có thể không mừng rỡ như điên? Đây hoàn toàn là sống sót qua tai nạn a!
“Chẳng lẽ thiêu những hài cốt kia thật sự có thể trấn áp ma quỷ?”
"Nói vậy, chúng ta đúng là vẫn nên nghe theo chính phủ."
"Cái gì! Đây đâu phải là nghe theo chính phủ. Đây là nghe theo truyền nhân nhà họ Giang của lão thần tiên Bàn Thạch Lĩnh.”
“Đúng vậy, hậu nhân của lão thần tiên, đó chính là tiểu thần tiên, nói đâu trúng đó!”
“Đi mau, trở về thu thập đồ đạc, sắc trời còn chưa tối, vẫn còn kịp!"
Hàn Dực Minh nhịn không được hỏi:
"Cậu Giang, cậu xác định có thể rời khỏi trấn Vân Khê?”
"Hẳn là không sai được. Chi bằng, chú thử xem?”
Mặc dù vẫn còn một số việc cần khắc phục hậu quả, nhưng dường như cũng không quá quan trọng. Kẻ sao chép đã bị tận diệt, Vương Phúc Tài bị gây mê và giam giữ.
Kẻ sao chép ở Tinh Thành cũng đều sa lưới.
Ít nhất, nhiệm vụ của họ về cơ bản đã được hoàn thành.
Sở dĩ nói cơ bản, là bởi vì còn thiếu Triệu Thủ Ngân.
Nhưng Triệu Thủ Ngân này rốt cuộc có phải là Kẻ sao chép hay không, còn phải xem xét lại.
Sau khi hội hợp với trưởng ban La, cuối cùng xác định, phần lớn đội ngũ sẽ đi đường vòng trở về Tinh Thành, còn trưởng ban La dẫn theo hai đội viên đi Bàn Thạch Lĩnh với Giang Dược và Tam Cẩu.
Hàn Dực Minh vốn định chủ động xin theo, bị trưởng ban La khăng khăng từ chối.
“Anh Hàn, ý anh là sao? Công lao của trấn Vân Khê đều thuộc về anh, chút canh cuối cùng ở Bàn Thạch Lĩnh anh cũng muốn cướp? Có hiểu cái gì gọi là biết điều trước mặt lãnh đạo hay không?”
Nếu bàn về da mặt dày, Hàn Dực Minh phải thua kém trưởng ban La, chỉ đành cười khổ rời đi.
"Trưởng ban La, những Kẻ sao chép ở Tinh Thành, cuối cùng bị xử trí như thế nào vậy?" Nhìn thấy trưởng ban La, Giang Dược không nhịn được hỏi một câu.
Trưởng ban La nhất thời tỏ ra vẻ mặt như mướp đắng:
"Cậu Giang, chuyện này tôi thật sự đã toàn lực tranh thủ. Thế nhưng phía trên có sếp lớn nhất quyết không cho phép. Nói rằng bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, cần phải để lại những con quái vật này làm nghiên cứu.”
“Lưu lại dăm ba con còn chưa đủ nghiên cứu sao?” Giang Dược không nói gì.
"Tôi cũng nói như vậy, nhưng ngặt nỗi quan lớn hơn nhiều cấp đè chết người." Trưởng ban La nói đến đây, cũng là thở phì, tức giận quát một tiếng đập vào cửa xe.
Nói đến nước này, Giang Dược còn có thể nói cái gì nữa?
Đúng như Giang Dược nói, khói mù quanh trấn Vân Khê có vẻ như đã thật sự bị thổi tan.
Đoàn xe rời khỏi thị trấn bấm còi vui vẻ, không ngừng lái xe thoát khỏi thị trấn Vân Khê. Đây là niềm vui sau khi sống sót qua cơn hoạn nạn, tìm được đường sống từ cõi chết.
Nhưng tâm tình của Giang Dược cũng không vì vậy mà thả lỏng bao nhiêu.
Bức ảnh quỷ dị, bóng ma trong gương bàn trang điểm, đôi giày thêu mất tích, còn có quần áo phong hóa khắp phòng...
Không thể nghi ngờ, tất cả đều có liên quan đến mẹ ruột của Triệu Thủ Ngân, Cung Uyển Ngọc.
Khói mù của trấn Vân Khê tạm thời được thổi tan, nhưng gốc rễ của vấn đề vẫn chưa được cởi bỏ.
Tuy Giang Dược không rõ vì sao tiệm bạc nhà họ Triệu lại đột nhiên bốc lửa tự thiêu, vì sao Cung Uyển Ngọc này rõ ràng đã thành lệ quỷ, lại không ra hại người, nhưng hắn biết đây cũng không phải là Cung Uyển Ngọc đã thành quỷ mà vẫn còn trạch tâm nhân hậu, không đành lòng hạ thủ, hẳn là có giới hạn nào đó, dẫn đến việc Cung Uyển Ngọc không thể tự tay giết người!
Nếu không, với kinh lịch thảm thiết vô nhân đạo mà bà ta đã phải gánh chịu, tích lũy lên oán niệm và cừu hận có thể nói là cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển, tuyệt đối là vượt qua người thường gấp mười lần trăm lần không ngớt.
Với mức độ oán niệm đó, một khi kết oán hóa tà, tất nhiên là lửa giận ngập trời, sát tâm cực nặng.
Không có lý nào mà gần tám mươi năm qua, rõ ràng đã trở thành quỷ nhưng một người cũng không giết? Càng không có lý do gì buông tha những người dòng họ Triệu đã hãm hại mình biến thành oán linh quỷ dữ chứ?
Muốn kết oán hóa tà chính là dựa vào nỗi oán niệm này. Không có oán khí, làm sao có thể xưng là oán linh?
Làm oán linh mà không giết người, lời giải thích duy nhất chính là nó đã bị hạn chế, không cách nào giết người.
Tựa như hôm nay, Tam Cẩu, Giang Dược hay Hàn Dực Minh, nó đều có cơ hội xuống tay, nhất là chú Hàn lúc chụp ảnh một mình ở tầng hai, đó là thời cơ tốt nhất. Nhưng chú Hàn vẫn bình yên vô sự, điều này đủ để chứng minh, Cung Uyển Ngọc hóa thành quỷ dữ, quả thật không thể giết người.
Nó không nhịn được việc xuất đầu lộ diện, chứng minh nó tuyệt đối không phải là loại quỷ cam tâm tịch mịch, cho dù không thể giết người, cũng phải đi ra quấy phá.
Những cảnh tượng kinh khủng mà nó tạo ra có thể xem như một loại cảnh báo, một loại trục xuất, một loại đe dọa.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị hù chạy té khói, hết lần này tới lần khác, Giang Dược và Tam Cẩu đều không phải người bình thường.
Chỉ là, rốt cuộc thứ gì đã hạn chế nó giết người?
Giang Dược suy đoán hẳn là có liên quan đến thi thể của nó.
Núi Đại Kim, Bàn Thạch Lĩnh.
Mà Triệu Thủ Ngân thời gian dài nán lại Bàn Thạch Lĩnh, hơn phân nửa là có liên quan đến chuyện này.
Bây giờ ngẫm lại quả thực là khủng bố đến cực điểm a.
Nhiệm vụ mà Triệu Thủ Ngân nói trong nhóm chat, rồi đại sự mà y đang mưu đồ, chẳng lẽ đều liên quan đến thi thể và hồn ma của mẹ y?
Vì bố cục lần này, có lẽ y đã len lén nỗ lực mấy chục năm?
Chuyến xe ca tiết Thanh minh năm nay, chỉ là bước đầu tiên thực sự biến kế hoạch thành hành động của y?
Quả là một bố cục đáng sợ đến nhường nào, kế hoạch kín đáo đến nhường nào!
Thời gian chuẩn bị quả thực là dài kinh người.
Một vị thợ bạc già lại có tâm cơ như thế, lòng dạ như thế, thủ đoạn như thế...
Thậm chí dùng hai chữ biến thái cũng không đủ để hình dung, tuy rằng y biến thái đích thật là có nguyên nhân, nhưng cũng không có nghĩa là Giang Dược có thể khoan dung cho loại biến thái này.
Oán hận có lớn đến đâu, chung quy cũng phải chú ý oan có đầu, nợ có chủ.
Dù y có muốn báo thù cho mẹ thì cũng không thể chà đạp lên mạng sống của toàn bộ người dân trên thị trấn.
Thậm chí còn có người dân vô tội ở Tinh Thành không hiểu ra sao bị cuốn vào, rồi lại không hiểu sao bị mất mạng.
Xe chạy trên đường núi, trời chiều dần dần chìm về phía tây, ánh tà dương ngoài cửa sổ đỏ như máu, tựa hồ mang theo một loại dấu hiệu khủng bố nào đó trước khi màn đêm buông xuống.
Đêm nay khả năng lại là một đêm đẫm máu.
“Tôi tạm chợp mắt lấy lại tinh thần một lát.”
Nếu đi bộ đến Bàn Thạch Lĩnh cần đi bộ theo đường núi, sẽ mất hai đến ba giờ. Còn đi bằng xe thì phải đi đường vòng ôm quanh núi, cũng cần một quãng thời gian. Giang Dược ngồi ở ghế phụ, tập trung tinh thần tiến vào giai đoạn thiền định. Trên thực tế, hắn muốn kiểm tra Trí linh một chút.
Bởi vì vừa nãy Trí linh có vang lên tiếng nhắc nhở, tựa hồ hắn lại hoàn thành nhiệm vụ gì đó, xuất hiện phần thưởng.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ về Kẻ sao chép.
Phần thưởng một: Thu hoạch kỹ năng Sao chép phiên bản tối ưu, không có số lần hay thời gian hạn chế.
Phần thưởng hai: Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm tiến cấp, cấp bậc phòng ngự tăng lên cấp C, thời gian hiệu lực không thay đổi.
Phần thưởng ba: Thu hoạch 100 điểm tích lũy.
Tổng điểm tích lũy: 400.
Tạ ơn trời đất, cuối cùng hắn cũng đạt được một kỹ năng vĩnh cửu, hơn nữa còn không có hạn chế!
Lúc trước kỹ năng Sao chép hạn chế rất lớn, mỗi ngày một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể dùng một giờ.
Kỹ năng vĩnh cửu phiên bản tối ưu, không có bất kỳ hạn chế nào, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, quả thực còn trâu bò hơn kỹ năng Sao chép của chính những Kẻ sao chép.
Giang Dược từng quan sát qua những Kẻ sao chép, luôn cảm thấy kỹ năng Sao chép của chúng cũng có hạn chế.
Mà kỹ năng hắn có thì lại được tối ưu, không có bất kỳ hạn chế nào!
Không cần phải nói, quá thơm!
Vầng sáng Bách Tà Bất Xâm tiến cấp không thể nghi ngờ cũng là một tin tức cực tốt, cấp bậc phòng ngự đề cao, đối mặt với ma quỷ cấp cao hơn thì càng được bảo đảm an toàn. Chỉ tiếc, không có gia hạn thời hạn hiệu lực, càng không có trở thành kỹ năng vĩnh cửu, chung quy vẫn còn hơi có chút tiếc nuối.
Lúc nào hắn có thể được tặng cho vầng sáng Bách Tà Bất Xâm cấp bậc S S S phiên bản vĩnh cửu, vậy thì quá trâu bò.
Đương nhiên hắn chỉ có thể ngẫm lại mà thôi, Trí linh quyết không có khả năng hào phóng đến như thế.
Nó mà thật sự hào phóng đến vậy, Giang Dược ngược lại sẽ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, không biết nó lại tính đào hố gì chôn mình.
Về phần điểm tích lũy, Giang Dược xem nó như là linh vật, nếu có ít quá thì hắn sẽ thấy hoảng hốt, ngược lại có càng nhiều thì hắn mới càng an tâm.
Dù sao thì chỉ cần chưa tích góp được số lượng kha khá, Giang Dược nhất quyết sẽ không đụng đến điểm tích lũy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận