Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 93: Câu đố mới

"Chú Hàn, những hài cốt này nhất định phải đốt. Còn nữa, những Kẻ sao chép ở Tinh thành, tốt nhất không nên bắt sống, toàn bộ giết chết, đốt ngay tại chỗ!”
Vừa nãy trấn Vân Khê bên này động thủ, thì đồng thời Tinh Thành bên kia cũng đã động thủ.
Theo dự đoán thì hiện tại những Kẻ sao chép trốn trong Tinh Thành, cơ bản cũng đều đã sa lưới.
Giang Dược đoán được ý của chính phủ, giống như Quỷ ăn tuổi, thái độ của chính phủ tuyệt không phải giết chết những thứ này, mà nhất định sẽ giữ lại làm nghiên cứu, xem có thể khai quật ra lợi ích gì hay không.
Tuy Giang Dược có thể lý giải, nhưng cũng không có nghĩa bây giờ hắn đồng ý với quan điểm đó.
"Cậu Giang, Tinh Thành bên kia, thật sự không phải do trưởng ban La với tôi định đoạt. Trưởng ban La cũng có cấp trên. Tuy nhiệm vụ ở Tinh Thành là do trưởng ban La sắp xếp bố trí, nhưng cấp trên đã lên tiếng rõ ràng, có thể không giết tận lực bắt sống. Trưởng ban La giờ đang ở trấn Vân Khê xa xôi, chỉ sợ cũng không ảnh hưởng đến quyết định bên Tinh Thành.”
“Trước tiên chú cứ hỏi trưởng ban La một chút, không nên chậm trễ."
Hàn Dực Minh giỏi về mưu, trưởng ban La thì giỏi quyết đoán.
Giang Dược cũng hiểu đại thể về tính cách của hai người này. Chuyện này chú Hàn khẳng định không làm chủ được.
Vương Tường đã lùi sang một bên, đang lẩm bẩm gì đó với mẹ cậu.
Đột nhiên mẹ cậu tăng âm lượng: "Làm vậy sao được? Không, không! Con là một thằng nhóc vô lương tâm, bình thường chị con thương con lắm mà?”
“Thím." Giang Dược đi lên trước, hiện tại không phải lúc hàm súc, nhất định phải nói rõ ràng lợi và hại với bọn họ.
Mẹ Vương Tường nhìn thấy thi thể của Kẻ sao chép tại hiện trường, đồng thời đọc lịch sử trò chuyện thông qua điện thoại di động của Kẻ sao chép, cơ bản đã chấp nhận sự thật về quái vật. Nhưng điều đó không có nghĩa bà có thể vui vẻ chấp nhận việc đốt xác con gái mình.
Nơi nhỏ bé như trấn Vân Khê trước giờ vẫn chú trọng nhập thổ vi an, việc đốt xác ngoài trời quả thực chưa từng nghe thấy. Về mặt tình cảm lẫn phong tục đều hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Thím, con biết tâm lý thím rất khó tiếp nhận chuyện này. Con cũng không thể khuyên thím rộng lượng. Con chỉ có thể nói, vì chính thím, vì Vương Tường, vì toàn bộ người còn sống trong trấn, bắt buộc phải làm như vậy.”
Loại chuyện này hắn không thể lấy đạo đức cưỡng ép người khác, chỉ có thể trần trụi nói rõ lợi và hại, tranh thủ tình thương của mẹ.
Vương Tường là con trai út của gia đình, được mẹ yêu thương nhất. Nói cho cùng, người sống chung quy vẫn quan trọng hơn người chết chứ?
Vành mắt mẹ Vương Tường đỏ bừng, ôm Vương Tường, mặt vùi trên vai con trai, nhẹ nhàng nức nở.
"Mẹ, anh Nhị Cẩu nói cũng đúng a." Vương Tường khuyên nhủ.
Hồi lâu, mẫu thân Vương Tường lau nước mắt, ngẩng đầu lên: "Nhị Cẩu, con là cháu trai của lão thần tiên Bàn Thạch Lĩnh, theo lý thì thím nên tin con. Thế nhưng, đó là con gái ruột của thím a, tuổi còn trẻ mà đã... Hu hu hu..."
Hắn có thể thuận theo tình huống buông một câu người chết không thể sống lại, thím bớt đau thương, nhưng làm vậy quá tàn nhẫn. Hắn có biết người ta đau thương đến nhường nào đâu, làm sao khuyên người ta bớt đau thương được?
Giang Dược hoàn toàn không muốn dùng những lời sáo rỗng này để an ủi người khác.
Đương nhiên, lúc này hắn cũng không có tâm tư sửa chữa lại việc mình không phải tên Nhị Cẩu.
"Thím, thị trấn Vân Khê muốn vượt qua nguy cơ trước mắt, thím và người nhà nạn nhân trước tiên phải vượt qua cửa ải tâm lý này."
Mẹ Vương Tường bi thương thống khổ một hồi, trải qua đấu tranh nội tâm chật vật, ánh mắt của bà dần dần chuyển từ đau đớn sang kiên định: "Người chết đèn tắt, người chết cuối cùng đã chết, không thể lại để cho họ gây họa cho người sống. Thím đồng ý!”
“Thím à, sau khi đốt, tương lai khi nào có điều kiện, thu liễm tro cốt lại, vẫn có thể nhập thổ vi an." Giang Dược chỉ có thể an ủi như vậy.
"Chuyện này nói sau đi. Thím sẽ cố gắng hết sức giúp con thuyết phục những người khác.”
Có thể thấy mẹ Vương Tường cũng là người quả quyết. Một khi hạ quyết tâm, những người phụ nữ thôn quê sẽ bằng mọi cách làm cho bằng được.
Hàn Dực Minh cũng vừa gọi xong điện thoại, vẻ mặt sầu não đi tới: "Trưởng ban La đã đồng ý xin lên cấp trên, có điều cũng không lạc quan cho lắm. Bởi vì có một nhân vật cấp bậc cao hơn anh ta vài cấp, nhiều lần nhấn mạnh phải tận lực lưu lại người sống.”
Giang Dược hung hăng đấm vào cửa, mắng: "Đáng chết.”
“Cậu cũng đừng nóng vội, trưởng ban La sẽ toàn lực tranh thủ." Chú Hàn an ủi.
"Nhân viên tuyến đầu liều mạng vào sinh ra tử, hậu phương luôn có đồng đội heo kéo chân sau. Tôi vốn tưởng cảnh này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, không nghĩ tới hiện thực cũng như vậy. Chú Hàn, chẳng may đợt này không giải quyết được tận gốc kẻ gây họa, kết quả vẫn là các chú bị trách phạt chứ?”
Hàn Dực Minh cười khổ: "Còn chưa tới mức đó a.”
“Đúng, có lẽ thật sự không bao giờ tới được bước đó. Nhỡ mà đêm nay thế cục xấu đi, toàn quân bị diệt, cũng không cần trách phạt gì nữa. Chưa biết chừng còn được truy phong anh hùng gì đó..."
Không phải Giang Dược nói chuyện giật gân, mà là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra. Triệu Thủ Ngân trốn sau lưng gây sự, thao túng mấy chục con oán linh quỷ dữ, mặc dù không biết rốt cuộc là y đang mưu đồ cái gì, nhưng không thể nghi ngờ nhất định là một âm mưu cực lớn.
Đối phó với một hai con oán linh đã đủ đau đầu rồi. Nếu mấy chục con quỷ một hơi tuôn ra, ngoại trừ chạy là thượng sách, Giang Dược thật không nghĩ ra còn có lựa chọn nào khác.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, tiếp tục kéo dài, đêm tối giáng xuống, trấn Vân Khê này nói không chừng sẽ trở thành thiên đường của lũ quỷ.
Kẻ sao chép bị diệt, tám danh ngạch mà Triệu Thủ Ngân yêu cầu khẳng định không hoàn thành được.
Chẳng bao lâu nữa, Triệu Thủ Ngân nhất định sẽ thúc giục, sẽ liên lạc với những Kẻ sao chép. Đến lúc đó, rất có khả năng đánh động đến y.
Một khi y biết trấn Vân Khê xảy ra chuyện, liệu y có thể trở về từ Bàn Thạch Lĩnh hay không?
Đang nói giữa chừng, một đội viên vội vàng đi vào, thì thầm vài câu bên tai Hàn Dực Minh.
Hàn Dực Minh nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút.
"Vẫn còn tin tốt, đã tìm thấy số cán bộ công chức trong thị trấn. Những Kẻ sao chép đang giam giữ họ trong một tòa nhà lớn, hiện vẫn chưa có thương vong.”
Đây thực sự là tin tốt.
Với sự tàn bạo của Kẻ sao chép, không xuống tay công chức, ngược lại rất đáng nghiền ngẫm.
Phỏng chừng là Triệu Thủ Ngân đã sớm dặn dò từ trước, không muốn xé rách mặt nạ với chính phủ quá sớm, dẫn đến bị chú ý sớm.
Những công chức này được giải cứu rất đúng lúc, họ có thể đứng ra triệu tập quần chúng, thuyết phục quần chúng, đây đều những công việc chuyên môn của họ.
Chú Hàn hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cười nói: "Lúc trước tôi còn lo lắng mẹ Vương Tường không thuyết phục được người nhà nạn nhân, giờ có công chức thị trấn Vân Khê ra mặt, hẳn là dễ làm hơn nhiều.”
Quả thật như Hàn Dực Minh nói, cán bộ vừa ra tay, hiệu suất tổ chức nhất thời cao hơn rất nhiều.
Gia đình các nạn nhân đã được triệu tập đến sân lớn của cơ quan chính quyền thị trấn.
Ban đầu nghe tin về việc đốt xác, các gia đình đã phát hỏa ngay tại chỗ. Cũng may lãnh đạo thị trấn vẫn còn, không ngừng dập lửa, cuối cùng cũng đè nén được tâm tình của những người nhà này.
Sau đó mẹ Vương Tường hiện thân kể lại một lần toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Cộng thêm có các chức sắc trong thị trấn ở bên chứng thực, mặc dù gia đình các nạn nhân còn có chút nghi hoặc, nhưng về cơ bản thì đã tin tưởng.
Dù sao thi thể của Kẻ sao chép đã được vận chuyển đến hiện trường. Người nào tiến lên quan sát cũng đều xanh cả mặt, có người còn thiếu chút nữa nôn ra tại chỗ.
Những thi thể được bịt kín vải trắng, buổi sáng còn nhìn thấy sống rất tốt, buổi tối đã thối rữa đến mức độ ma chê quỷ hờn này, bảo bọn họ bị quái vật bám thân cũng không sai chút nào.
"Các bà con cô bác, mấy ngày nay, trấn Vân Khê chúng ta đã phải sống qua những ngày gì, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Có nhà nào ở đây chưa từng thử rời khỏi trấn Vân Khê? Vì sao vẫn không thể đi ra khỏi thị trấn? Mọi người vẫn không dám nói rõ, sợ tai họa ập tới. Hôm nay, dù có đứng trước cơ quan chính quyền, Trương Nguyệt Mai tôi cũng phải nói huỵch toẹt ra, thị trấn Vân Khê của chúng ta bị ma ám!”
Thì ra, mẹ Vương Tường tên thật là Trương Nguyệt Mai.
Việc thị trấn Vân Khê bị ma ám, tựa như chấy trên đầu hói, cực kỳ rõ ràng. Nhưng không một ai dám nói. Tại sao? Bởi vì sợ hãi, bởi vì họa từ miệng mà ra. Ai cũng sợ, nhỡ đâu nói rõ chuyện này, sẽ đến phiên bọn họ trở thành kẻ xui xẻo tiếp theo.
"Nếu như không phải bị ma ám, vì sao chúng ta không thể đi ra khỏi trấn Vân Khê? Tại sao quan tài khiêng ra sẽ trở nên nặng nề hơn? Tại sao người chết trong quan tài lại đạp nắp quan tài? Tại sao có chất lỏng đen tràn từ quan tài ra?”
Những người từng trải qua mấy chuyện kỳ quái này, biểu tình đều trở nên rất mất tự nhiên, ánh mắt mông lung né tránh, tràn ngập sợ hãi, phảng phất như sợ ác quỷ nhảy ra đòi mạng giữa ban ngày.
“Trương Nguyệt Mai, tôi có thể tin lời chị nói thị trấn bị ma ám. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc thiêu xác? Đứa bé đáng thương nhà tôi còn chưa qua được cái tết thứ bảy, sau khi chết còn phải chịu tội này? Tôi không đồng ý!”
“Đúng, trấn Vân Khê chúng ta không có tiền lệ này.”
"Tôi nghe nói, người bị thiêu xác, kiếp sau cũng không thể đầu thai được."
Trương Nguyệt Mai giờ phút này thể hiện ra sự mạnh mẽ phi thường của những người phụ nữ chốn thôn quê, hắng họng quát: "Đủ rồi, đều câm miệng hết cả đi! Cũng không phải đốt mỗi nhà các người. Trương Nguyệt Mai tôi chẳng lẽ không thương con gái mình? Chẳng lẽ tôi không đau lòng sao? Tôi chỉ hỏi các người một câu, là người chết quan trọng, hay là người sống quan trọng?”
Khoan hẵng nói, câu này chạm đến điểm mấu chốt.
Những kẻ luôn miệng phản đối kia lập tức bị đè ép khí thế.
“Nguyệt Mai à, chẳng lẽ thiêu xác có thể giúp trấn chúng ta không còn bị ma ám?”
"Nói vậy chẳng lẽ là do đứa bé nhà tôi sau khi chết còn gây họa cho thị trấn? Lý nào lại như vậy!”
“Đây không phải tôi tự bịa ra, mà là truyền nhân của lão thần tiên Vân Hạc ở Bàn Thạch Lĩnh nói." Trương Nguyệt Mai trực tiếp nâng Giang Dược lên độ cao truyền nhân của lão thần tiên Bàn Thạch Lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận