Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 276: Cơ thể mẹ, Thánh chủng?

Uông Hạo lườm trưởng ban La, khinh miệt nói:
"Ông là ai, xứng nói chuyện với tôi à?"
Nói xong, cậu ta nhếch môi, phun một ngụm nước miếng về phía trưởng ban La.
Trưởng ban La như thể đã đoán được từ trước, nghiêng đầu tránh né. Hai tên thủ hạ của ông tức giận muốn tiến lên đánh Uông Hạo, thì bị trưởng ban La ngăn cản:
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
"Nghe nói gia thế của cậu rất cứng, cho nên cậu nghĩ rằng dù giết người thì cũng có thể dựa vào gia thế chống lại, đúng không? Cậu nghĩ rằng ở Tinh Thành này, không ai trị được cậu đúng không?"
Uông Hạo cười lạnh, biểu hiện đúng là như vậy.
Trưởng ban La chậm rãi nói:
"Nhìn cậu vẫn rất thành thật. Tôi họ La, là trưởng ban của Cục Hành động Tinh Thành. Cục Hành động có tên đầy đủ là Cục Hành động Siêu Nhiên."
"Vụ án của cậu, hiện tại đã được Cục Hành động Tinh Thành chính thức tiếp nhận. Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Điều này có nghĩa là, từ giờ trở đi, gia thế và bối cảnh của cậu chỉ còn là mây bay. Cậu bây giờ là một con quái vật siêu tự nhiên, là kẻ thù của loài người. Chỉ cần cậu bị kết tội giết người, không chỉ Tinh Thành, mà cả nước Đại Chương cũng không ai cứu được cậu. Ai muốn cứu cậu, người đó sẽ trở thành kẻ thù chung của cả quốc gia, của toàn bộ thế giới, của toàn thể nhân loại."
Trong bối cảnh con người và quái vật siêu nhiên phải tranh giành không gian sống, lời nói của trưởng ban La cũng không hề giật gân chút nào, mà là một sự thật trần trụi.
"Những video này đã đủ để kết tội cậu, đủ để lấy mạng cậu."
Gia thế và bối cảnh trước đây của Uông Hạo, dưới thế công của trưởng ban La, dần dần trở nên không còn đáng tin cậy như thế.
Gã vẫn tưởng bở mình có thể dựa vào gia cảnh để thoát tội, nhưng giờ đây, điều đó dường như không còn khả thi nữa.
Bình thường ỷ vào gia cảnh của mình, gã không ít lần tỏ ra huênh hoang với các bạn học, nhưng trong hoàn cảnh này, trước mặt đoạn video kia, trước mặt trưởng ban La mặt lạnh như tiền, sự huênh hoang đó rõ ràng ngày càng yếu ớt.
“Tôi muốn gặp người nhà trước.”
Uông Hạo cuối cùng cũng xuống nước.
“Nằm mơ.”
Trưởng ban La lắc đầu.
“Vậy tôi sẽ không khai gì cả.”
Uông Hạo cắn răng nói.
“Được thôi.”
Trưởng ban La đứng dậy, nói với thầy Cao:
“Thầy Cao, Cục Hành động chúng tôi sẽ tiếp nhận vụ án, còn kẻ tình nghi này, chúng tôi cũng sẽ dẫn đi trước.”
“Được!”
Lòng Uông Hạo đột nhiên có chút hoảng loạn.
Ở trường dù sao vẫn là môi trường quen thuộc, hắn ít nhiều còn có chút chỗ dựa về mặt tinh thần.
Nếu bị dẫn đến Cục Hành động, trời mới biết họ sẽ làm gì.
Thẩm vấn ép cung? Hay thậm chí là cắt lát nghiên cứu?
Uông Hạo đương nhiên đã nghe qua danh tiếng của Cục Hành động, biết bộ phận này thần thần bí bí, có rất nhiều thủ đoạn khó lường, tác phong cũng rất quỷ dị.
Nếu rơi vào tay Cục Hành động, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
“Chờ một chút!”
Ngay khi hai tay hai chân của mình bị hai thuộc hạ của trưởng ban La nhấc lên, Uông Hạo vội hét lớn.
Trưởng ban La cũng khá hòa nhã:
“Cục Hành động chắc chắn là phải đến. Nhưng bây giờ cậu mở miệng, với sau khi đến Cục Hành động mở miệng, đãi ngộ sẽ rất khác nhau đấy.”
Dưới tình thế ép buộc, Uông Hạo rõ ràng cũng đã bị dao động.
Nghĩ một lúc, gã cúi đầu, thất vọng thở dài một hơi:
“Thực ra, tôi cũng là người bị hại.”
Trưởng ban La cười lạnh:
“Đó chính là điều cậu muốn nói?”
Uông Hạo nghe ra giọng không vui của trưởng ban La, vội vàng giải thích:
"Tôi không có nói xạo mà, thật sự là tôi bị cô nàng Đới Na kia lừa. Khi tôi biết được chân tướng thì đã quá muộn."
"Cho nên ả bảo cậu giết người, cậu liền giết?"
Uông Hạo buồn khổ nói:
"Tôi chỉ là bị ép buộc, hai nữ sinh kia không phải tôi giết."
"Vậy còn cái chết của hai bảo vệ, hẳn có phần cậu chứ?"
Uông Hạo trầm mặc một lúc, dưới ánh nhìn chằm chằm của trưởng ban La, vẫn lúng túng gật đầu:
"Đúng, có một người là tôi giết. Nhưng tôi…"
"Người nào?"
Giang Dược đột nhiên hỏi.
"Người nằm ở cầu thang giữa tầng bốn."
Tử trạng của người này rõ ràng thảm hại hơn. Mặc dù hai bảo vệ đều không bị mở ngực mổ bụng, nhưng người bảo vệ ở cầu thang giữa bị đào cả tròng mắt, miệng mũi tai đều có vết thương, có thể nói là thất khiếu chảy máu.
Giang Dược hồi tưởng lại tử trạng thảm liệt của người bảo vệ đó, cười lạnh nói:
"Thế đào mắt người khác cũng là bị ép buộc sao?"
"Đây đều là ý của Đới Na. Cô ta nói thủ pháp giết người phải nhất trí, như vậy mới dễ mê hoặc người khác. Kỳ thực tôi cũng không muốn giết người, tôi chỉ là phụ trách canh chừng. Có điều chẳng may đụng phải người bảo vệ kia, tôi cũng không còn cách nào khác."
Uông Hạo đổ toàn bộ trách nhiệm cho Đới Na, miêu tả mình thành một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần.
Trưởng ban La không nói gì, Giang Dược nửa tin nửa ngờ hỏi:
"Đây chính là cái cậu gọi là người bị hại?"
Uông Hạo vội vàng nói:
"Chuyện là như thế này. Chiều hôm qua, Đới Na nói với tôi, bạn cùng phòng của cô ta đã về nhà hết, ban đêm chỉ còn một mình cô ta trong ký túc xá, bảo là sợ hãi, nên muốn tôi ngủ cùng."
"Tôi hỏi cô ta tại sao không trở về nhà, cô ta nói ở nhà chán lắm. Tôi nói nếu không thì ra khách sạn chơi. Cô ấy nói chơi ở khách sạn không có ý nghĩa, làm ở ký túc xá vui hơn…"
"Lúc ấy tôi cũng nghĩ trong lòng, ngủ lại ký túc xá nữ sinh hẳn là sẽ rất kích thích, cho nên đầu óc hơi nóng lên, đã đáp ứng. Về sau tôi suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy khả năng không tốt lắm, liền hỏi cô ta có muốn đi khách sạn không, nhưng Đới Na lại nói, cô ta phát hiện một cách để giác tỉnh rất huyền bí, hỏi tôi có hứng thú hay không. Nếu có hứng thú thì nghe lời cô ta, nếu không thì coi như cô ta chưa từng nói gì."
Uông Hạo nói đến đây, dừng lại một chút, vụng trộm liếc trưởng ban La một chút.
Trưởng ban La vẫn mặt lạnh, nói:
"Nói tiếp."
Uông Hạo nhìn Giang Dược, giọng điệu phức tạp:
"Giang Dược, kỳ thật hết thảy cũng có chút liên quan với cậu."
Giang Dược không hiểu, chuyện này thì liên can gì đến mình?
Hắn đương nhiên biết Uông Hạo, cùng một khóa, chỉ khác lớp.
Uông Hạo và Đỗ Nhất Phong đều là nhân vật phong vân của khóa này, trong trường ngoài trường đều có năng lực hơn người, có gia thế bối cảnh làm chỗ dựa, thuộc thể loại giàu đẹp cao mà đại đa số học sinh đều hâm mộ.
Giang Dược và bọn họ xưa nay ít khi qua lại với nhau, trừ Đỗ Nhất Phong do học cùng lớp. Hắn không hiểu tại sao Uông Hạo lại nhắc tới hắn.
"Cậu có gia thế bình thường, nhưng lại học giỏi, dáng dấp đẹp trai, rất nổi danh ở trung học Dương Phàm. Về sau toàn dân đo lường thể chất, số liệu của cậu cũng vọt lên mãnh liệt, trở thành thiên tài đệ nhất Tinh Thành, khiến những học sinh có gia thế tốt như bọn tôi cũng bị che lấp danh tiếng. Cậu thử đổi vị trí với tôi thử xem, trong lòng cậu có thất lạc hay không?"
Giang Dược cau mày:
"Trong lòng cậu thất lạc, thì mắc mớ gì đến tôi?"
"Đúng, điều đó không liên quan gì đến cậu. Nhưng cậu thử nghĩ đi. Trước đây, những học sinh có gia cảnh ưu tú như bọn tôi, đi đến đâu mà chả là tâm điểm? Đi đến đâu chả có một đám con gái vây quanh? Bây giờ thì sao? Đi đâu người ta cũng không coi chúng tôi ra gì, mở miệng ra là Người giác tỉnh, rồi đàn anh Giang Dược! Lũ con gái nhìn thấy cậu, càng như phát cuồng, hận không thể dính chặt lấy cậu như kẹo cao su. Cậu nói tôi có nên tức hay không?"
Giang Dược ngơ ngác, đây là lý lẽ cùn gì vậy a?
"Vì vậy, cậu đừng thấy chúng tôi bề ngoài có vẻ không quan tâm, trong lòng cũng rất sốt ruột. Tôi nằm mơ cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Tôi muốn trở thành tâm điểm, muốn để lũ con gái quay quanh tôi. Mọi người đều là thanh thiếu niên với nhau, tâm trạng này cậu không thể không hiểu chứ?"
"Nói cho cùng, thực ra bọn tôi đều ghen tị với cậu, bao gồm cả Đặng Khải lúc còn sống, chúng tôi đối với cậu vừa ghen tị, vừa ghét bỏ."
"Chúng tôi mơ ước lấy lại hào quang, mơ ước có thể lấn áp được cậu, giẫm cậu dưới chân."
"Muốn làm được thế, đương nhiên phải trở nên mạnh mẽ. Nhưng tôi mãi mà vẫn chưa giác tỉnh, với xuất thân của tôi, thời gian dài như vậy mà vẫn không thể giác tỉnh, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo tôi sau lưng. Vì vậy, khi Đới Na nói có thể giúp tôi giác tỉnh, cậu nói tôi có thể động lòng hay không? Có thể không bị lừa?"
Uông Hạo không hổ là xuất thân từ gia đình giàu có, nói năng có logic trật tự rõ ràng, có điều vẫn mắc phải cái tật cố hữu của bọn nhà giàu, đó là cứ nghĩ cả thế giới đều phải xoay quanh mình. Mình không làm sai, mà là do thế giới sai. Bất cứ chuyện gì không vừa ý vào miệng gã đều trở thành lỗi của người khác.
Giang Dược đương nhiên sẽ không hơi đâu tranh luận với gã về điều này.
"Cậu nói Đới Na lừa cậu, rốt cuộc là lừa như thế nào?"
"Việc này..."
Uông Hạo liếc nhìn Giang Dược, mang theo vài phần chế giễu:
"Có một số chuyện, gã trai tân như cậu chưa chắc đã hiểu. Cô nàng Đới Na này, cuộc sống phóng túng lắm đấy. Ngay cả khi đang đi học mà cô ta còn cặp kè với rất nhiều người trong xã hội, là một gái làng chơi khét tiếng."
"Cô ta nói với tôi, cô ta đã giác tỉnh một loại sức mạnh thần kỳ, chỉ cần tôi nghe lời cô ta, làm tình với cô ta, thì tôi cũng có thể có được sức mạnh giác tỉnh của cô ta."
"Vậy ra sự biến dị của cơ thể cậu chính là bắt nguồn từ đó?"
"Chứ còn gì nữa!? Nói thật lòng, tôi thực sự rất hối hận. Tôi muốn giác tỉnh, chứ không phải biến thành quái vật xấu xí như vậy."
Đây có lẽ là lời nói từ tận đáy lòng, bởi vì khi Uông Hạo nói đến đây, giọng điệu tràn ngập tức giận.
Giang Dược lại lắc đầu:
"Theo như tôi được biết, mỗi người đều có những nét đặc trưng khác nhau, khó mà bắt chước khả năng của nhau lắm. Tôi không nghĩ là cậu tự giác tỉnh, mà giống như bị cô ta giở trò gì đó."
Uông Hạo sững sờ, trợn mắt há hốc mồm nói:
"Cậu nói cái gì?"
"Còn chưa rõ ràng hay sao? Cậu không phải tự giác tỉnh."
"Nhưng tôi thực sự đã có được sức mạnh, còn xuất hiện biến dị nữa mà."
"Đó chính là vấn đề, sự biến dị của cậu, hẳn là do Đới Na đã động tay động chân trên người cậu, chứ không phải giác tỉnh thật sự."
Uông Hạo một mặt ngơ ngác, cắn răng nghiến lợi nói:
"Nói cách khác, con ả khốn nạn này đã lừa tôi?"
"Cậu còn giấu giếm thứ gì đó phải không?"
Giang Dược lại phớt lờ diễn xuất của Uông Hạo, nhìn thẳng vào mắt gã, lạnh lùng nói.
"Tôi..."
Uông Hạo bản năng muốn biện giải, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Giang Dược, tựa hồ có thể xuyên thấu tận linh hồn gã, khiến cho hàng tá lời nói dối đến miệng gã lại hoàn toàn không thể phát ra được.
"Cậu biết sự thật về Đới Na, cậu muốn thay cô ta che giấu điều gì?"
Khả năng Đọc tâm của Giang Dược rõ ràng đã quan sát thấy sơ hở trong nội tâm của Uông Hạo. Mặc dù hắn không thể trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ cụ thể của đối phương, nhưng có thể nhìn ra sự biến động trong tâm trí gã, biết được gã đang cố che giấu điều gì đó.
Trưởng ban La đe dọa:
“Uông Hạo, đến lúc này rồi mà cậu vẫn muốn bao che cho Đới Na, tôi chỉ có thể nói, cậu vẫn chưa rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình đang nguy hiểm đến mức nào!”
Gương mặt Uông Hạo lập tức trở nên khó coi đến cực điểm, hai mắt lấp đầy mâu thuẫn.
“Cậu đang sợ hãi điều gì?”
Ánh mắt Giang Dược như lửa, nhìn ra trong ánh mắt bối rối của Uông Hạo, lại pha lẫn một loại sợ hãi khó hiểu. Loại sợ hãi này không phải là sợ hãi lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của mình, mà là sợ hãi đến từ tận đáy lòng.
“Cậu đang sợ Đới Na?”
Giang Dược đưa ra phán đoán của mình.
Gương mặt Uông Hạo càng thêm hoảng loạn, lắp bắp nói:
“Tôi… tôi sợ cô ta làm gì?”
“Cậu chính là đang sợ cô ta! Cậu nhìn cơ thể cậu đang run rẩy, còn có ánh mắt, giọng điệu, tất cả ngôn ngữ cơ thể của cậu, đều thể hiện cậu đang sợ cô ta!”
Mỗi một chữ của Giang Dược, đều có sức mạnh xuyên thấu như những viên đạn.
Mỗi một chữ nhả ra, khuôn mặt Uông Hạo lại càng tái nhợt thêm một phần, cơ mặt không ngừng run rẩy.
Trưởng ban La thấy vậy, đột nhiên đập bàn một cái:
“Uông Hạo, cậu mà còn quanh co chối cãi, thần tiên đến cũng không thể cứu được cậu!”
Lúc này, những người có mặt ở đây đều có thể thấy rõ ràng, Uông Hạo chắc chắn đang che giấu một điều gì đó. Chỉ là gã che giấu không phải vì bao che Đới Na, mà là vì e ngại Đới Na, nói chính xác hơn, là sợ hãi Đới Na!
Nếu suy nghĩ cẩn thận lại hiện trường lúc đó, Uông Hạo luôn là người bị động làm theo tiết tấu của Đới Na. Chưa kể nhìn từ khả năng biến dị và các kỹ năng chiến đấu, thì Đới Na vẫn mạnh hơn Uông Hạo nhiều lắm. Điều này chứng tỏ, giữa hai người họ, Đới Na mới thực sự là kẻ cầm đầu.
Dưới sức ép tâm lý mạnh mẽ đến từ cả hai phía, trưởng ban La và Giang Dược, Uông Hạo cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc lóc nói:
“Tôi… tôi sẽ nói, cầu xin các vị cứu tôi.”
“Thực ra, tối hôm qua, sau khi tôi và Đới Na làm chuyện đó một lần, tôi đã hỏi cô ta, khi nào tôi sẽ giác tỉnh?”
“Lúc đó cô ta cười rất kỳ lạ, cô ta nói cô ta đã gieo hạt giống giác tỉnh vào cơ thể tôi rồi.”
“Sau đó, cô ta bảo tôi làm theo cách của cô ta. Thực ra cũng không có gì đáng kể, chỉ là kích thích khí huyết, điều khiển cơ thể biến dị mà thôi. Khi tôi phát hiện ra thứ gọi là giác tỉnh là biến thành quái vật xấu xí như vậy, ngay lập tức tôi đã hối hận. Nhưng… Đới Na hoàn toàn không cho phép tôi hối hận. Cô ấy đe dọa tôi, nếu tôi đổi ý, cô ta có thể dễ dàng kích hoạt hạt giống biến dị trong cơ thể tôi, biến tôi thành một bãi chất lỏng màu xanh lá. Ban đầu tôi không tin, nhưng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì, ngay lập tức khiến cho lục phủ ngũ tạng của tôi giống như bị lửa thiêu đốt, đau không muốn sống. Nếu không phải tôi cầu xin, lúc đó cô ta có thể đã lấy mạng tôi rồi…”
“Sau đó, dưới sự đe dọa của cô ta, tôi lại quan hệ với cô ta hai lần nữa. Tôi biết đây là vò mẻ không sợ rơi, nhưng thực sự tôi không thể phản kháng được nữa.”
Trưởng ban La và Giang Dược nhìn nhau một cái, thầm kinh hãi.
Nếu những lời của Uông Hạo là thật, thì có nghĩa là, Đới Na đã thông qua quan hệ nam nữ, truyền vào cơ thể Uông Hạo một loại hạt giống biến dị kỳ lạ nào đó.
Có thể nói là một loại truyền nhiễm, cũng có thể là một thứ dùng để biến dị.
Nhưng giống như Giang Dược đã nói, đây tuyệt đối không phải là sự giác tỉnh từ sức mạnh bên trong của Uông Hạo.
Về việc Đới Na đã làm gì với Uông Hạo, thì cần phải kiểm tra toàn thân, thậm chí thông qua các loại thí nghiệm để tìm ra sự thật.
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Uông Hạo lại muốn che giấu những điều này, hắn sợ Đới Na sẽ trả thù gã, kích hoạt hạt giống biến dị trong cơ thể gã, phản phệ gã, đẩy gã vào chỗ chết.
Giang Dược trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên lại hỏi:
“Đới Na tại sao lại giết người?”
“Cô ta không nói, nhưng tôi cảm nhận được, cô ta giết người tuyệt đối không phải vì thích giết chóc, mà là có ý đồ sâu xa. Lúc cô ta giết hai nữ sinh kia, tôi thấy cô ta tỏ ra rất thần thần bí bí, giống như đang lẩm bẩm cái gì mà cơ thể mẹ, rồi Thánh chủng gì đó… Tôi nghe chả hiểu gì sất, nhưng tôi dám chắc, trong đó nhất định là có vấn đề!”
Cơ thể mẹ?
Thánh chủng?
Giang Dược khẽ động trong lòng.
Nhớ lại hai nữ sinh xấu số, ngũ tạng lục phủ, thậm chí cả khoang ngực đều trống rỗng, chẳng lẽ đó đều là để đánh lạc hướng?
Mục tiêu đích thực cô ta, là lấy đi tử cung của nạn nhân?
Nghĩ đến khả năng này, Giang Dược lập tức cảm thấy da đầu tê dại, suýt nữa thì chửi thề.
Loại tà ác này, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Cái gọi là Thánh chủng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vật sống dùng để thai nghén quái vật!
Giang Dược càng nghiền ngẫm càng sợ hãi cực độ.
Chuyện này không chỉ đơn giản là một vụ án giết người, nếu suy xét sâu xa, thì đây tuyệt đối là một vấn đề hậu họa khôn lường.
Thật không biết Đới Na muốn thai nghén loại Thánh chủng nào, loại quái vật nào?
"Chú La, những nữ sinh bị hại ở khu đại học bên kia, liệu có phải..."
Giang Dược kéo trưởng ban La sang một bên, thấp giọng hỏi han một chút chi tiết, đồng thời từng chút một nói ra suy đoán của mình.
Trưởng ban La nghe xong cũng như rơi vào hầm băng. Loại hành vi tà ác này, có lẽ chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim kinh dị.
Dùng cơ thể người để thai nghén quái vật? Đây là muốn chế tạo loại quái vật gì a?
Hiện tại Đới Na rốt cuộc có còn là con người không, hay đã biến thành giống loài khác rồi? Hay là đã bị một loại sinh vật tà ác nào đó chiếm cứ thân thể, điều khiển linh hồn? Hay là tự nguyện sa ngã, đạt thành hiệp ước tà ác cùng quái vật?
Điều này cũng có thể giải thích được tại sao hai anh bảo vệ không bị mở ngực mổ bụng, mà hai nữ sinh bị hại lại gặp phải vận rủi như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận