Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 97: Lời nguyền tà ác
Lời nói của người khác, Tam Cẩu có nghe hay không còn phải xem tâm tình, nhưng lời của anh hai, Tam Cẩu nhất định sẽ nghe. Nhất là giờ phút này giọng anh hai vô cùng nghiêm túc, không giống như là đang nói giỡn.
Giang Dược không trả lời mà cau mày đi lòng vòng quanh sa bàn.
“Tam Cẩu, em không nhìn ra sa bàn này sao?”
"Nhìn ra cái gì cơ?" Tam Cẩu sửng sốt, cậu chỉ nhìn thấy cái sa bàn tinh mỹ này thật giống như một bức tranh lập thể tinh xảo, bên trong không chỉ có kiến trúc nhà cửa, còn có đường phố, càng thần kỳ chính là, còn có một đám người sống động như thật!
"Đây là... thị trấn Vân Khê?” Hàn Dực Minh bên cạnh ngược lại trước tiên nhìn ra.
Ông cũng không quá quen thuộc trấn Vân Khê, nhưng dòng suối kia, rồi cây cầu nữa, ấn tượng cực kỳ sâu sắc a.
"Không sai, chính là trấn Vân Khê." Giang Dược gật đầu.
Tam Cẩu được nhắc như vậy, cũng lấy lại tinh thần nhìn kỹ.
"Oa, đúng thật là trấn Vân Khê, anh xem, đây là cửa hàng của cô út." Tam Cẩu chỉ vào một căn nhà bên đường lớn, nói với giọng ngạc nhiên: "Anh hai, anh xem này. Đây có phải là cô út không?”
Nhìn theo hướng Tam Cẩu chỉ, Giang Dược rõ ràng phát hiện một trong những bức tượng điêu khắc bạc mini chính là cô út.
Mỗi bức tượng ở đây đều không lớn hơn móng tay bao nhiêu, nhưng lại được chạm trổ tinh tế, sống động như thật. Bức tượng điêu khắc bạc của cô út lại có đầy đủ cả thần thái lẫn dáng vẻ bên ngoài, trông cũng khá chân thực!
Lại nhìn những bức tượng điêu khắc bằng bạc khác, toàn bộ sa bàn, ước chừng có hơn ngàn cái.
Những bức tượng mini này hoàn toàn đều là khắc bằng bạc.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ tính số lượng bức tượng nhiều như vậy, phải hao tốn bao nhiêu bạc? Tốn kém bao nhiêu tiền của?
Triệu Thủ Ngân bỏ vốn lớn như vậy, rốt cuộc là mưu đồ cái gì?
Nếu như không có một loạt chuyện quỷ dị trước đó, nếu Triệu Thủ Ngân chỉ là một thợ thủ công bình thường, như vậy những việc y làm này, cũng có thể miễn cưỡng nói là y đang theo đuổi nghệ thuật.
Dù sao thì xét từ giá trị nghệ thuật, cả cái sa bàn lớn như vậy, những kiến trúc và nhân vật mô phỏng trấn Vân Khê này có vẻ cực kỳ chân thực, giá trị nghệ thuật không thấp.
Nhưng Giang Dược cũng không cảm thấy Triệu Thủ Ngân làm cái sa bàn này là vì theo đuổi nghệ thuật.
Trên thực tế, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giang Dược đã nhìn ra, cái sa bàn này ẩn giấu sát khí.
Bốn cây cột và sa bàn này kết hợp với nhau, thoạt nhìn thì bốn cột này dường như chỉ có tác dụng chống đỡ, nhưng trên thực tế, mỗi cây cột đã bị người khác động tay động chân.
Cột trụ phía đông, khắc một sinh vật như rồng như trăn, cuộn quanh cái trụ.
Long lân quy phụng vốn là vật may mắn, rất nhiều chuyên gia phong thủy thường hay dùng đến.
Nhưng con rồng này lại rất kỳ cục, đuôi rồng hướng lên, đầu rồng cúi xuống.
Xưa nay lấy rồng làm thế đều chú trọng thăng long.
Rồng lao ra khỏi vực, bay lượn trên tầng trời.
Rồng trời sinh kiêu ngạo, trời sinh ngẩng cao đầu phô trương.
Người xưa có câu rồng ngẩng đầu, đầu rồng từ trước đến nay cao cao tại thượng.
Cho dù đang bị vây trong thế tiềm long, cũng tuyệt đối không thể là đuôi rồng ở trên, đầu rồng cúi xuống.
Mà con rồng này càng kỳ quái, cảm giác đầu rồng cúi xuống thật giống như bị sức mạnh vô hình nào đó đè ép, toàn bộ đầu rồng khó có thể kháng cự mà cúi xuống.
Càng kinh người hơn chính là, ngay chỗ nối tiếp đầu rồng với thân rồng lại có một nét đứt gãy rõ ràng.
Rồng gãy xương sống!
Tuyệt đối là điềm đại hung!
Đây chỉ mới một cột phía đông, sang cột phía tây thì đơn giản nhất, chỉ treo một tấm gương, trên gương còn có một cái lược chải tóc.
Nhìn tựa hồ rất đơn giản, lại khó hiểu đến quỷ dị.
Hai cột nam bắc thì khắc họa hoa văn giống như thái cực âm dương, chỉ là hai cực âm dương bị tách ra, cột phía nam khắc dương ngư, cột phía bắc khắc âm ngư.
Chú thích: thái cực có hình hai con cá ôm lấy nhau, cá màu đen gọi là âm ngư, cá màu trắng gọi là dương ngư, hợp lại thành thái cực âm dương ngư. Hết chú thích.
Có thể thấy âm ngư của cột phía bắc rõ ràng đang áp chế dương ngư cột phía nam, hình thành thế âm dương luân hồi rất kỳ quái.
Hai cực âm dương vừa lúc bao trọn sa bàn trấn Vân Khê, phảng phất như toàn bộ trấn Vân Khê đều bị bao phủ vào trong thế cục âm dương luân hồi này.
Giang Dược kỳ thật cũng không rành phong thủy cho lắm, nhưng một số loại thế cơ bản thì vẫn có thể nhìn ra đôi chút.
Dù sao, hắn từ nhỏ theo bên cạnh ông nội, mưa dầm thấm đất ít nhiều cũng hiểu được lõm bõm, hơn nữa hắn bẩm sinh thông minh, ngộ tính cực cao, có vài thứ, chỉ cần nhìn một chút, cũng có thể vô sự tự thông.
Bốn cột, cùng với toàn bộ sa bàn, tất cả các loại chi tiết hòa chung với nhau, đều chỉ rõ về một thứ.
Trận đồ phong thủy.
Đây là một trận đồ phong thủy tà ác.
Cái trận đồ phong thủy này không phải nguyền rủa một người nào đó, mà là toàn bộ trấn Vân Khê!
Thậm chí còn một ít thâm ý mà Giang Dược nhất thời nhìn không hiểu.
Cái tên Triệu Thủ Ngân này, quả nhiên lòng dạ khó lường.
Ai ngờ được, một ông lão gần đất xa trời ngày thường thoạt nhìn không tranh quyền đoạt thế, lại xây một cái trận đồ phong thủy hung tàn ngoan độc như vậy ở tầng ba nhà mình?
Quả nhiên là muốn biến cả trấn Vân Khê trở thành trấn quỷ hay sao?
Tam Cẩu nhìn cái hiểu cái không, có điều khi cậu nhìn thấy con rồng gãy xương sống cúi đầu xuống ở cột phía đông, đồng dạng lâm vào trầm tư.
"Anh hai, thứ này thoạt nhìn rất tà ác a." Rốt cuộc là hậu nhân nhà họ Giang, luôn có chút căn cốt và nhãn lực khác với người thường.
"Chú Hàn, giờ thì chú đã hiểu rồi chứ? Mục tiêu của Triệu Thủ Ngân không phải chỉ một người hai người, mà là cả trấn Vân Khê!”
Tuy Hàn Dực Minh không hiểu phong thủy, nhưng ông biết nhìn sắc mặt a. Vẻ mặt Giang Dược ngưng trọng nặng nề, vừa nhìn là biết nơi đây khẳng định có vấn đề.
"Cậu Giang, rốt cuộc là sao?"
"Đây là một trận đồ phong thủy. Tôi đoán Triệu Thủ Ngân sai những Kẻ sao chép giết người ở trấn Vân Khê, nhất định phải thông qua trận đồ phong thủy này, mới có thể chuyển dương thành âm, mới có thể bảo đảm những quỷ hồn kia có thể kết oán hóa tà, trở thành lệ quỷ. Nói cách khác, đây rất có thể là một trận đồ phong thủy có thể tăng cường oán niệm, oán khí, chế tạo oán linh, thậm chí khiến oán linh trở nên tà ác."
"Anh hai, những bức tượng mini bằng bạc này, đều tương ứng với người trong thị trấn sao? Không phải thị trấn có tới mấy ngàn người hả? Có vẻ như ở đây không đủ.”
“Đó là vì sa bàn không đủ chỗ, hiện tại không đủ, không có nghĩa là sau này sẽ không xuất hiện. Em nhìn kỹ một chút, những bức tượng bạc này có phải có chỗ khác nhau hay không?”
Giang Dược lạnh lùng nói.
Tam Cẩu không hổ là người có đôi mắt âm dương trời ban, vừa cẩn thận phân biệt, cậu liền phát hiện chỗ bất đồng.
"Anh hai, em thấy rồi, màu sắc của những bức tượng khác nhau. Toàn bộ những bức tượng bị phai màu này, đại biểu đã chết, chuyển hóa thành oán linh quỷ dữ. Những bức khác, trên người đều phủ một lớp màu đất mờ nhạt, đây có phải muốn nói bọn họ đã bước vào phạm vi nguyền rủa, rất nhanh sẽ đến lượt bọn họ?”
“Ồ? Vì sao màu bạc trên người cô út không hề có một chút tạp chất nào?”
Tam Cẩu ngạc nhiên không hiểu.
Toàn bộ tượng người xuất hiện trong sa bàn, ngoại trừ cô út ra, tất cả những người khác hoặc là phai màu toàn bộ, hoặc là bị phủ một lớp màu đất mờ nhạt.
Duy chỉ có chất bạc trên tượng cô út vẫn là màu bạc tinh khiết, không hề thay đổi chút nào!
"Hẳn đây chính là nguyên nhân cả nhà cô út có thể thoát khỏi trấn Vân Khê?" Giang Dược hiển nhiên đã sớm phát hiện điểm này, vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
Hàn Dực Minh nghe vậy khẽ động trong lòng. Quả nhiên, nhà họ Giang ở Bàn Thạch Lĩnh đều khác với bình thường a. Một người phụ nữ trong trấn lại cũng là cao thủ ẩn giấu?
Trận đồ phong thủy ác tà ác như thế, tử cục tuyệt vọng như thế, những người khác trong trấn giống như cá chậu chim lồng, không cách nào chạy thoát, chỉ có mình nhà cô út Giang Dược dễ dàng rời đi?
"Anh hai, trước đó em nói ông nội có bản lĩnh lớn, lúc này anh cũng nên tin rồi chứ? Cô út từ nhỏ đã được ông nội yêu thương nhất mực, nói không chừng ông nội có lưu lại bùa hộ mệnh gì đó cho cô út, đến nỗi ngay cả lão núp lùm Triệu Thủ Ngân này cũng không dám trêu chọc? Đành phải cố ý thả cô út ra thị trấn? Tránh cho cô út phá hỏng việc lớn của lão ta?”
Tuy trí tưởng tượng của Tam Cẩu không bằng Đồng Địch, nhưng cũng không phải hạng vừa.
Lý luận này hợp tình hợp lý, ngay cả Giang Dược cũng không tìm ra lời nào để cãi lại. Có lẽ, ông nội được người ta tôn xưng lão thần tiên, thật sự là có lý do?
Có lẽ, ông nội thật sự lưu lại đồ chơi hộ thân gì đó trên người cô út?
"Cậu Giang, theo như lời cậu thì đây là một trận đồ phong thủy chuyển linh âm dương, chỉ có thông qua trận pháp này, người chết mới có thể chuyển hóa thành quỷ dữ? Vậy nạn nhân của bến cảng Tân Nguyệt thì sao?”
Đây cũng là vấn đề Giang Dược cần suy nghĩ.
"Triệu Thủ Ngân nhất định có thủ đoạn chế tạo lệ quỷ. Nạn nhân ở bến cảng Tân Nguyệt có lẽ chỉ là một lần kiểm tra, không phải một trăm phần trăm có thể chuyển đổi. Sức chiến đấu sau khi chuyển đổi cũng không được bảo đảm. Còn nếu chuyển hóa thông qua trận đồ phong thủy này, thì trăm phần trăm có thể chuyển hóa, hơn nữa oán niệm của con quỷ sẽ càng sâu, năng lực càng mạnh. Cho nên, Triệu Thủ Ngân mới phải hạn chế những Kẻ sao chép kia chỉ được giết người ở trấn Vân Khê, vì để đảm bảo trận đồ phát huy tác dụng!”
“Tương tự như vậy, những hồn ma của người chết trên xe ca tại sao phải trở về thị trấn? Thật sự là bởi vì quyến luyến quê hương sao? Không nhất thiết chứ? Nếu như là quyến luyến quê hương, thì phần lớn những người chết hẳn đều là ở Tinh Thành chứ? Không phải nên về lại Tinh Thành sao?”
Cho nên, việc quỷ hồn trên xe ca trở về trấn Vân Khê, nhất định là có người cố ý dẫn dắt!
"Quan trọng nhất chính là, tôi còn nghe được một trong số những Kẻ sao chép bảo ngày đó xe ca thực sự chỉ có bốn mươi ba hồn ma. Trong khi Tam Cẩu lại thấy tới bốn mươi bốn, vậy kẻ còn lại là ai?”
Hàn Dực Minh và Tam Cẩu nghe mà choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận