Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 84: Rốt cuộc thị trấn có bao nhiêu quỷ?

Trong lúc nhất thời, Giang Dược và Hàn Dực Minh đều không lên tiếng, lặng im tiêu hóa lượng thông tin cực lớn trong lời Vương Tường.
Hồi lâu, Giang Dược mới trầm giọng hỏi: "Vương Tường, em xác định không ai khác trong thị trấn trốn thoát?”
"Em cũng là nghe mọi người trên phố nói. Nhưng có mấy gia đình, em tận mắt chứng kiến họ dọn nhà lái xe đi, đến buổi tối, lại lái xe trở về chỗ cũ. Nhìn vẻ mệt mỏi của họ giống như đã đi vòng quanh thị trấn suốt cả ngày trời. Tuy rằng bọn họ không nói thành lời, nhưng em nhìn ra được, ánh mắt bọn họ tràn ngập sợ hãi, loại cảm giác này... giống như gặp quỷ vậy.”
Buổi sáng dọn nhà rời đi, chạng vạng lại mệt mỏi trở về.
Người bình thường căn bản không ai đùa như vậy.
Chỉ có ba từ để giải thích!
Quỷ đả tường!
Những người chạy đi rồi lại trở về này, nhất định là bị nhốt trong ảo cảnh quỷ đả tường, bất luận làm thế nào cũng không thể thoát khỏi trấn Vân Khê.
Đi ra, vòng quanh, luẩn quẩn xung quanh trấn Vân Khê, cuối cùng lại trở về.
Thật là một sự khủng hoảng đến tuyệt vọng!
“Vậy nhà em không nghĩ tới việc rời khỏi trấn Vân Khê hay sao?” Giang Dược bỗng nhiên hỏi.
"Làm sao lại không nghĩ tới? Nhưng không đi được! Xe chạy ra khỏi cầu, đi một hồi, lại lên cầu. Dường như có vô số cây cầu, vĩnh viễn cũng không thể thoát được cây cầu đó.”
Giọng Vương Tường lộ ra một loại cảm giác sợ hãi vô lực.
"Cho nên các anh vào trấn lúc này, thật không phải lúc."
Vương Tường có chút đồng tình.
Có thể thấy được, dân phong thị trấn vẫn rất thuần phác, vẫn có tấm lòng thiện lương. Ngay cả khi bản thân đang ở trong hiểm họa đầy tuyệt vọng, trong nỗi sợ hãi vô tận, vẫn còn đồng cảm với người khác, đây là một phẩm chất vô cùng trong sáng đáng trân trọng.
Biểu tình của Hàn Dực Minh giờ phút này cũng có chút đặc sắc.
"Nói như vậy, ngoại trừ cô út của cậu Giang, người trong trấn đều không ai chạy thoát? Vì sao lại có sự ngoại lệ này?” Hàn Dực Minh giống như đang hỏi Vương Tường, lại giống như đang lẩm bẩm.
"Con cũng không rõ lắm, nhưng mọi người trong trấn có nói, cô út Tam Cẩu là con gái của lão thần tiên Vân Hạc tiên sinh, coi như là có quỷ thật, cũng không dám đến trêu chọc. Không biết là thật hay giả nữa.”
Hàn Dực Minh hứng thú nhìn Giang Dược, muốn nghe hắn giải thích đôi câu.
Giang Dược lại tỏ ra ngơ ngác:
"Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe được xưng hô lão thần tiên này. Khi ông tôi qua đời, tôi còn nhỏ. Lúc cô út tôi rời khỏi thị trấn đến Tinh Thành, dường như cũng không có gặp gỡ thứ gì đặc biệt. Nếu có, cô út không có lý do gì không nói.”
Không phải Giang Dược muốn giấu giếm cái gì, hắn chỉ là biết sao nói vậy. Khi gia đình cô út gọi điện thoại cho chị gái, hắn cũng chính tai nghe thấy cô út nói thị trấn rất loạn, mỗi ngày đều có án mạng, nói mình đã rời khỏi trấn, đang trên đường đến Tinh Thành.
Tuy rằng đã qua nhiều ngày, nhưng những chi tiết này, Giang Dược cơ bản đều có thể hồi tưởng lại rõ ràng.
Cho nên vấn đề hiện tại chính là vì sao xe của cô út có thể lái ra khỏi thị trấn, lái ra cây cầu kia?
"Có lẽ là do cô út rời đi tương đối sớm?"
Giang Dược tựa hồ chỉ có thể tìm được lời giải thích như vậy. Dù sao thì ngay sau cái hôm xe ca gặp chuyện không may, Giang Dược biết được chuyện chó trong trấn đều chết hết thì đã khuyên cô út nhanh chóng rời khỏi thị trấn.
"Nhà họ chưa chắc đã là nhà rời đi sớm nhất."
Vương Tường lắc đầu: "Sau khi xuất hiện án mạng trên trấn, khẳng định có người muốn rời đi. Em nhớ hình như nhà cô út của anh cũng không phải là đi sớm nhất thì phải?”
Giang Dược không nói nên lời.
Chẳng lẽ cô út cũng có đôi mắt âm dương trời ban? Chỉ là thuộc tính ẩn, chưa được khai quật? Cho nên bản năng của cô út có thể tìm được đường rời đi, quỷ che mắt không có hiệu quả với cô út?
Vừa nghĩ đến đây, Giang Dược lập tức bác bỏ. Quỷ đả tường xuất hiện quanh trấn Vân Khê, ngay cả mắt âm dương của Tam Cẩu cũng bị che khuất, chẳng lẽ đạo hạnh của cô út còn cao hơn Tam Cẩu?
Không thể nào có chuyện đó!
Với tính cách của cô út, nếu cô có bản lĩnh này đã sớm tuyên dương ra. Cô út cũng không phải là loại tính cách khiêm tốn vững vàng a.
Thấy Giang Dược quả thật không hiểu ra sao, trong lòng Hàn Dực Minh cũng biết Giang Dược chỉ sợ cũng đầy dấu chấm hỏi trong đầu như mình, lập tức không truy vấn nữa.
"Cậu Giang, nhà cô út cậu làm thế nào rời đi không phải trọng điểm. Vấn đề mấu chốt lúc này chính là, ngoại trừ những Kẻ sao chép đang ẩn núp ra, thị trấn còn có ít nhất một con quỷ khác. Phán đoán của tôi không sai chứ?”
"Kẻ sao chép? Là thứ gì vậy?” Đây là lần thứ hai Vương Tường nghe được ba chữ Kẻ sao chép này, không nhịn được tò mò hỏi.
Chuyện ở trấn Vân Khê, nếu Vương Tường đã cuốn vào, khẳng định rất khó đứng ngoài cuộc. Tựa hồ cũng không cần phải giấu giếm cậu về chuyện của Kẻ sao chép.
Hàn Dực Minh tận lực nói ngắn gọn mà đủ ý, thuật lại tình huống đại khái về Kẻ sao chép.
Đương nhiên, trọng điểm mà ông muốn nhấn mạnh chính là Tinh Thành đã bắt được, thậm chi tiêu diệt vài Kẻ sao chép.
Bằng chứng hiện tại đã rất vững chắc. Những hành khách trên xe ca kỳ thật đã sớm chết đi, trước mắt tất cả những hành khách nhìn như còn sống kia, kỳ thật đều đã bị Kẻ sao chép trộm thân xác.
Vương Tường nghe xong trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
"Theo lời chú thì chính những Kẻ sao chép này giả trang thành anh con đi giết người? Cũng là Kẻ sao chép giả trang thành anh Nguyên Thịnh sát hại chị con?”
"Trăm phần trăm chính là như vậy. Quan trọng con có tin hay không thôi.”
"Con tin!" Vương Tường nghiến răng nghiến lợi: "Hơn nữa, con hoài nghi kẻ sát hại chị con chính là Vương Phúc Tài kia! Không, phải nói là súc sinh giả trang thành Vương Phúc Tài kia!”
"Vì sao con hoài nghi nó?"
"Nó cách nhà con gần nhất, hơn nữa mấy ngày trước, con cứ nhìn thấy nó lén lút đứng ở ban công nhà nó theo dõi sang phía nhà con."
Có một đường dây liên lạc giữa những Kẻ sao chép. Những Kẻ sao chép ở thị trấn Vân Khê khẳng định có giao tiếp với nhau. Bọn chúng phỏng chừng còn có mưu đồ khác ở thị trấn, mà không chỉ máu tanh hiếu sát đơn thuần.
Nếu không có mưu đồ, cần gì phải lén la lút rình mò bốn phía?
Toàn bộ trấn Vân Khê bị một loại khủng bố vô hình vây quanh, che phủ. Người trong trấn, muốn chạy trốn, nhưng bất kể như thế nào cũng trốn không thoát. Đây là một sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào a?
Chỉ dựa vào những Kẻ sao chép này, tuyệt đối không làm được.
Mặc dù Kẻ sao chép có thể sao chép gien của người khác, đóng giả người khác, tố chất thân thể rõ ràng cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Bố trí quỷ đả tường, mê hoặc nhân tâm, Kẻ sao chép hiển nhiên không có những bản lĩnh này.
Nhưng...
Kẻ sao chép đầu tiên xuất hiện ở bến cảng Tân Nguyệt sát hại nữ sinh họ Tô trường trung học Tinh Thành số ba, dẫn đến oan hồn thiếu nữ kết oán hóa tà, trở thành hung linh, điều này mơ hồ khiến cho Giang Dược sinh ra một cảm giác kỳ quái nào đó, dường như Kẻ sao chép có trí tuệ cực cao, thậm chí có thủ đoạn chế tạo hung linh, thậm chí khống chế hung linh?
Như vậy, đặt ở thị trấn Vân Khê, giả thiết này có thể thành lập hay không?
Nếu nó có thể thành lập ...
Nạn nhân bị Kẻ sao chép sát hại ở thị trấn Vân Khê quả thực không ít a. Đồng nghĩa, hung linh chiếm giữ ở trấn Vân Khê, rất có thể không chỉ có một con hai con, mà là một con số vô cùng đáng sợ!
Ngoại trừ những người chết gần đây, còn có những người chết trong chiếc xe ca kia, số lượng đó càng thêm dọa người. Ước chừng hơn bốn mươi!
Giang Dược không hoài nghi chút nào, những người chết trên xe ca rất có khả năng đã kết oán hóa tà, trở thành hung linh.
Dù sao, đêm hôm đó tiết Thanh minh, cảnh tượng khiến Tam Cẩu bị đánh thức từ trong giấc ngủ, Giang Dược vẫn còn ấn tượng sâu sắc đến tận hôm nay.
‘Anh hai, trở về rồi, bọn họ đều trở về cả rồi!’.
‘Những người trên xe ca, tổng cộng 44 người, bao gồm cả ông tài xế. Anh nhìn kìa...’.
‘Bác tài bị mất từ gò má trái đến tận cánh tay, còn cái ông bên kia, em biết ông ấy, là Khưu Lão Căn ở cửa hàng tạp hóa sát vách nhà mình, ông ấy còn thảm hại hơn, chỉ còn lại nửa người... bên kia là ông chủ Phùng tiệm cắt tóc ở đầu cầu, đang bò trên mặt đất, ruột đều lòi hết cả ra, toàn thân đều là máu...’.
Mỗi một câu nói của Tam Cẩu, mỗi một biểu tình hoảng sợ trên mặt nó, Giang Dược đều có thể khôi phục lại rõ mồn một trong đầu.
Thứ đã trở lại vào thời điểm đó là gì?
Không nghi ngờ gì nữa, đó là những hồn ma của những người đã chết trên chiếc xe ca.
Có lẽ bản năng của họ không thể vứt bỏ những người thân yêu mới lang thang đến đây; hoặc cũng có lẽ họ bị một lực lượng không rõ nào đó triệu hồi về trấn Vân Khê!
Nguyên nhân cụ thể, Giang Dược không thể biết được.
Về phần những hồn ma này rốt cuộc có hóa thành tà linh hay không, trước mắt cũng không cách nào đưa ra kết luận chắc chắn.
Nhưng không thể nghi ngờ, bắt đầu từ tiết Thanh minh, trấn Vân Khê đã lâm vào vực sâu quỷ dị, bị khủng bố vô hình bao quanh.
Nghĩ đến đây, Giang Dược không nhịn được sởn hết cả tóc gáy.
Nếu tất cả đều kết oán hóa tà, số lượng ma quỷ chiếm giữ trấn Vân Khê...
Người nhát gan chỉ nghĩ tới thôi sợ phải trực tiếp tè ra quần.
Khó trách người trong trấn muốn trốn cũng trốn không thoát...
Bị nhiều ma quỷ như vậy nhìn chằm chằm, trấn Vân Khê này chỉ sợ sớm đã thành vật trong túi lũ quỷ, há có thể để người chạy mất?
Giang Dược cưỡng ép mình tỉnh táo lại, hỏi: "Vương Tường, cho tới bây giờ, tổng cộng đã có bao nhiêu vụ án giết người trên thị trấn?"
"Vốn chỉ có bảy vụ, nhưng từ tối hôm trước đến giờ, bắt đầu chết nhiều người hơn. Đêm hôm trước cộng với đêm qua, theo em được biết, đã có sáu vụ.”
"Nói cách khác, tổng cộng mười ba vụ?"
"Vâng."
"Người chết đều là cô gái trẻ?"
"Bảy vụ đầu tiên đều là những cô gái trẻ tuổi. Hai ngày gần đây, hung thủ dường như không còn phân biệt nam nữ già trẻ, bắt đầu mất khống chế..." Vương Tường ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã chiều tà, mắt thấy trời lại sắp tối.
Tối nay...
Có lẽ là một đêm hung tàn hơn, đẫm máu hơn, đáng sợ hơn.
Cũng không biết qua đêm nay, cái thị trấn bị khủng hoảng bao vây này sẽ phải chết thêm bao nhiêu người? Bao nhiêu người có thể sống sót?
Bạn cần đăng nhập để bình luận