Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 153: Các cậu cùng tiến lên cả đi
Năm Ngụy Sơn Pháo gã cũng chưa chắc đã thắng nổi người ta, trong khi một mình gã đủ để quét ngang đám phế liệu đó. Không hiểu chúng lấy đâu ra lá gan mà dám kêu gào với người ta như vậy?
Lũ ăn hại chúng bây, nhiều lắm cũng chỉ ở mức hạng B, thậm chí là C, chẳng lẽ chúng bây còn cảm thấy người ta đoạt lấy danh ngạch lớp hạng A của mình hay gì?
Thật đúng là bọn óc bã đậu.
Đừng nhìn mấy người kia kêu gào hăng say, kỳ thật cũng chỉ là hét thay người khác. Đợi đến lúc Giang Dược thật sự lên tiếng, bọn họ ngược lại có chút kinh hãi.
Đại danh của Giang Dược, thật sự là như sấm bên tai. Lúc trước hào quang trùm học giỏi đã làm mù mắt chó của bọn họ, hiện giờ giác tỉnh thể chất, số liệu dĩ nhiên biến thái đến trình độ này.
Nói bọn họ không phục, thì đúng là không phục thật, nhưng muốn bảo bọn họ đối nghịch với Giang Dược, thì vẫn còn rén lắm.
Cho dù sau lưng có người ủng hộ bọn họ, ám chỉ bọn họ, nhưng đến lúc mấu chốt vẫn hơi rụt rè.
Thầy Cao tựa hồ e sợ thiên hạ không loạn, chẳng những không ngăn cản Giang Dược đứng ra trả đũa, ngược lại còn có chút tán thưởng.
"Các em nhìn đi, Giang Dược người ta là học sinh mới, mà lại có khí độ như vậy. Các em sau này đi ra ngoài đừng nói mình là học lớp chuyên môn, mất mặt quá sức!”
Mấy bạn học kêu gào kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất là khó chịu.
“Đều là cha mẹ sinh ra, cũng không có nhiều hơn chúng ta một cái đầu, nhiều hơn hai cánh tay, sợ méo gì chứ!"
“Đúng, so với hắn!”
"Thầy Cao, nếu họ Giang kia thua thì sao?"
Cao Dực cười lạnh nói:
"Em nên hỏi Giang Dược. Thầy cùng lắm là chỉ hủy bỏ tư cách miễn kiểm tra mà thôi. Các em đánh cuộc như thế nào, đó là việc của các em.”
Giang Dược liếc mắt nhìn mấy tên này, nãy giờ mấy tên này nhiều lần liếc dọc liếc ngang với cái tên Đặng Khải kia.
Hắn cũng biết ý đồ của bọn họ, dù sao thành tích đo lường thể chất của bọn họ cũng không phải đặc biệt tốt, cho dù thua Giang Dược cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu họ may mắn chiếm thượng phong, thì lại là chuyện khác.
"Thế nào, họ Giang kia, không phải cậu thích chơi trội sao? Cậu nói xem, nếu cậu thua thì sẽ thế nào?”
Bọn họ đây là khiêu khích trắng trợn.
Giang Dược nhíu mày:
"Cậu muốn sao?”
“Cũng không cần làm sao, chỉ cần cậu cầm một cái loa phóng thanh, chạy ba vòng quanh toàn trường, nói cho mọi người biết cậu chỉ có hư danh là được."
Đây hoàn toàn là giết người tru tâm.
Hàn Tinh Tinh nghe vậy, nhất thời khó chịu:
"Cậu tên là Đường gì gì ấy? Thứ kém cỏi như cậu cũng xứng đáng nói điều kiện với người cường hóa 180%?”
Học sinh họ Đường kia cợt nhả nói:
"Không ngờ đại tiểu thư Hàn Tinh Tinh cũng biết tôi là ai, không biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay không? Nếu thực sự là độ cường hóa 180%, đúng là tôi không đủ trình. Nhưng bây giờ tất cả mọi người hoài nghi số liệu đo lường thể chất của cậu ta có vấn đề! Tôi chỉ muốn lấy lại công đạo cho tất cả mọi người. Cậu cũng không muốn có kẻ lẫn lộn thật giả trà trộn vào lớp chúng ta chứ, Hàn Tinh Tinh?”
“Bổn tiểu thư có thể khẳng định một câu, nếu như Giang Dược là lẫn lộn thật giả, như vậy tất cả những người còn lại ở đây đều là rác rưởi triệt để!”
Cái gì?!
Cả lớp nhất thời dấy lên một tràng la ó bất mãn.
"Đây mà gọi là thiên tài thể chất top đầu Tinh Thành sao, chẳng lẽ suốt ngày cứ núp váy nữ sinh như vậy?”
“Nghe đồn hai ngày trước Pháo ca tìm Giang Dược gây sự, cũng là Hàn Tinh Tinh ngăn cản giùm cậu ta. Giang Dược này trước kia là học sinh giỏi, nghe nói vẫn luôn dựa vào khuôn mặt ăn cơm, rất được các nữ sinh yêu thích?”
“Ha ha, với tính tình nóng nảy của Pháo ca, cũng chỉ có lời nói của Hàn Tinh Tinh có chút tác dụng, đổi lại một người khác, phỏng chừng Giang Dược đã bị đánh gãy chân tại chỗ rồi chứ?”
Tuy rằng lúc đấy có không ít đàn em vây xem ở hiện trường, nhưng người của lớp chuyên môn cũng không ai tận mắt chứng kiến, dù sao thời gian xảy ra xung đột quá ngắn, rất nhiều người căn bản không kịp chạy tới hiện trường.
Cho nên, trong đủ loại phiên bản tin đồn, mọi người vẫn tin tưởng phiên bản Pháo ca nể mặt Hàn Tinh Tinh mới bỏ qua cho Giang Dược.
Ngụy Sơn Pháo nghe được những lời này muốn chửi thề thật sự. Tụi mày muốn chết thì cứ tự nhiên, mắc gì phải kéo tao chết chùm?
Học sinh họ Đường kia hiển nhiên rất vui khi thấy cảnh tượng này, gã muốn làm cho mọi người cảm thấy Giang Dược là dựa vào mặt trắng để được nữ sinh che chở, từ đó nhục nhã Giang Dược về mặt tinh thần, tiến tới đánh bại Giang Dược.
Giang Dược há có thể không nhìn ra chút mánh khóe này của đối phương, chỉ là hắn cảm thấy sao lại có kẻ ngây thơ đến thế không biết, thậm chí hắn bỗng có chút hối hận, dây dưa với thể loại não tàn này, cho dù thắng thì có gì hay ho chứ?
"Thầy Cao, lớp chuyên môn có cho phép đánh nhau không ạ?”
Cao Dực hiểu được ý hắn, nhếch miệng cười:
"Lớp chuyên môn không giống lớp bình thường, nơi này đều là Người giác tỉnh, cạnh tranh với nhau thì phải đánh nhau mới biết ai hơn ai chứ.”
Ông đợi lâu như vậy, rốt cục đợi được một người như Giang Dược. Lớp chuyên môn trước đây có rất nhiều loại vòng tròn nhỏ, nào là cãi nhau, nào là tranh giành tình cảm, đủ loại mâu thuẫn tranh đấu, chả khác gì một bộ phim cung đấu. Nhưng trong mắt ông, đó đều là trò chơi con nít, không có ra dáng Người giác tỉnh chút nào.
Đây không phải lớp chuyên môn mà ông muốn nhìn thấy.
Hiện tại Giang Dược có lẽ sẽ thay đổi được tình trạng này.
Giang Dược cũng đã nắm được chính xác thái độ của thầy Cao, mới liếc mắt nhìn cậu học sinh họ Đường kia một cái:
"Tôi thấy các cậu nhoi tới nhoi lui có vẻ khá mệt mỏi. Vì vậy, ai thích đánh thì cứ lên cả một lượt đi. Nếu tôi thua sẽ làm theo ý các cậu. Còn nếu các cậu thua, tôi cũng không cần các cậu phải làm cái gì, chỉ cần sau này làm người cho đường hoàng, ba mẹ đã nuôi các cậu lớn đến ngần này, đừng có suốt ngày đi làm chó cho người ta sai khiến.”
Hắn nói với vẻ hời hợt, nhưng lại tỏ rõ sự khinh thường.
"Đúng rồi, còn có ai có ý kiến với quyết định của thầy Cao, có thể tiến lên luôn. Đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Đương nhiên là không ít người có ý kiến, có điều mấy tên ngốc kia đã làm chim đầu đàn, những người khác tự nhiên không cần nhảy ra làm người xấu vào lúc này.
Trước tiên xem tình hình đã rồi tính sau.
Nếu Giang Dược thật sự mạnh như vậy, hắn nói cái gì chính là cái đó, muốn miễn kiểm tra thì cứ miễn kiểm tra.
Nếu như thực lực hắn chỉ bình thường, hoặc miễn cưỡng thắng nhóm tạp nham kia, vậy mọi người sẽ cân nhắc có nên xuất đầu lộ diện hay không.
Học sinh họ Đường hiển nhiên là không ngờ Giang Dược lại huênh hoang đến thế, còn dám để bọn họ cùng tiến lên? Chẳng lẽ không biết người bọn họ nhiều đến cỡ nào à? Chỉ cần một ánh mắt của thiếu gia họ Đặng, lôi ra mười tám hai chục người là chuyện dễ dàng.
Dù ngươi có mạnh đến đâu, chẳng lẽ còn có thể một đánh hai mươi?
Tay họ Đường hiển nhiên là loại không có liêm sỉ, khoa trương cười rộ lên:
"Mọi người có nghe thấy không, vị thiên tài này muốn một người lật sấp tất cả chúng ta a. Liệu có nên thỏa mãn cậu ấy không nhỉ?”
“Để tôi!”
"Thêm tôi nữa, đúng là thứ không biết điều!"
“Cuồng vọng đến không còn biên giới, chơi hắn!”
Tay họ Đường vỗ tay:
"Mọi người đều nghe thấy chứ? Không phải bọn tôi lấy nhiều hiếp ít, là cậu ta thật sự cuồng vọng, coi tất cả những người ngồi đây đều rác rưởi sao? Tôi thật đúng là không thể nuốt nổi cơn tức này, các cậu thì sao?”
“Không thể nhịn nổi!”
Không thể không nói, tay họ Đường này quả thật rất biết kích động lòng người.
Rõ ràng là Hàn Tinh Tinh nói toàn bộ đều là rác rưởi, trải qua một phen gia công của tay họ Đường, ngược lại trở thành lý do để những người khác thù Giang Dược.
Giang Dược âm thầm thở dài một hơi, quả nhiên, đám ô hợp gây chuyện cùng nhau chẳng cần phải có lý do đường hoàng gì, đôi khi tất cả những gì họ cần chỉ là một cảm xúc bốc đồng nào đó. Bất kỳ người có đầu óc bình thường cũng đều có thể phán đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ vẫn cứ dễ dàng bị khơi lên lòng thù ghét Giang Dược hắn.
Không chỉ bởi vì họ Đường kích động, mà còn là vì bản thân thành tích của hắn dưới tình cảnh này chính là một loại nguyên tội.
Đây chính là nguyên nhân Giang Dược không có mấy hứng thú với việc kiểm tra thể chất lẫn lớp chuyên môn.
Hắn kỳ thật đã sớm đoán được tình huống kiểu này sẽ xuất hiện.
Đương nhiên, cho dù hơn một trăm người ngồi đây đều nhằm vào mình, Giang Dược có gì phải sợ hãi?
Nói cho cùng, đại đa số những người này cũng chỉ là đám ô hợp, mặc dù là Người giác tỉnh, nhưng đều chưa trải qua sự kiện quỷ dị mài giũa, chung quy vẫn còn ảo tưởng sức mạnh lắm, chỉ là một đám thanh thiếu niên có chỉ số IQ và EQ đều không online mà thôi.
Nhìn thấy thần thái của Giang Dược trước sau vẫn như thường, Cao Dực âm thầm tán thưởng.
Ông cũng từng nghe qua tên tuổi của Giang Dược, có điều ông cũng không quá rõ ràng thực lực của Giang Dược rốt cuộc ra làm sao.
Bây giờ xem ra, tố chất tâm lý của người thanh niên này tuyệt đối không thành vấn đề.
Dù phải đối mặt với địch ý của nhiều người như vậy, Giang Dược vẫn có thể thong dong ứng đối, đây chính là phong độ đại tướng, không có tố chất tâm lý và nội tình mạnh mẽ, tuyệt đối không làm được như thế.
Đây là người đã từng trải qua trận chiến lớn.
Trong lòng Cao Dực đã có phán đoán sơ bộ.
Hàn Tinh Tinh giờ phút này vừa gấp vừa hối hận. Cô nhận ra những lời lúc trước của mình đã gây thù chuốc oán cho Giang Dược, chẳng những không giúp được gì, còn tạo thêm phiền phức.
Cô đương nhiên biết một ít về bản lĩnh của Giang Dược. Nhưng nếu để một mình hắn đối phó với cả đám người, cô cũng không tránh khỏi lo lắng.
Sắc mặt Mao Đậu Đậu và Đồng Địch đồng dạng khó coi.
Bọn họ vốn biết Giang Dược rất giỏi đánh nhau, hai ngày trước bọn họ đã tận mắt chứng kiến điều đó.
Nhưng hôm nay thì khác. Đây đều là những Người giác tỉnh đầu tiên, đều là học viên cũ của lớp chuyên môn, ai nấy đều trải qua đặc huấn một đoạn thời gian, hơn nữa số liệu thân thể cũng không quá kém.
Một đám người như vậy rõ ràng khác với tình huống hai ngày trước.
Cả Lý Nguyệt cũng tỏ vẻ lo âu, rất muốn tiến lên sóng vai cùng Giang Dược.
Mắt thấy đám bạn của mình định ra mặt hỗ trợ, Giang Dược chỉ khoác tay cười một cái:
“Đừng lo, chỉ là vận động làm nóng người mà thôi, một mình tôi là đủ.”
Nghe hắn nói vậy, dù vẫn còn hơi lăn tăn nhưng cả bọn vẫn quyết định tin tưởng vào vị lớp trưởng thần kỳ của mình.
Tất nhiên bạn cùng lớp cũng có người này người kia. Có người muốn giúp đỡ lớp trưởng thì cũng sẽ có người thích xem lớp trưởng bị xấu mặt, tỷ như đám Đỗ Nhất Phong và Phương Tử Dương. Bọn họ nãy giờ chỉ ngồi phía sau xem kịch vui, không hề có chút ý tứ muốn hỗ trợ cho bạn học cũ của mình chút nào, đôi khi còn châu đầu ghé tai nói vài câu châm chọc.
Sau đó cả thầy lẫn trò hơn một trăm người ùn ùn kéo về phía sân thể dục.
Lúc này, bên cạnh tay họ Đường đã có chừng mười bảy người.
Hiển nhiên, trên đường đi, gã không ngừng thuyết phục những người khác gia nhập, cộng thêm phe Đặng Khải đang âm thầm quạt lửa thổi gió, nhân số tự nhiên càng ngày càng nhiều.
Nhìn thấy đám người Mao Đậu Đậu đứng bên cạnh Giang Dược, tay họ Đường cười quái dị nói:
"Đại thiên tài, nãy tôi nhớ cậu chém gió muốn solo tất cả chúng tôi cơ mà? Có chuyện gì vậy? Hối hận rồi sao? Nếu đánh theo đoàn thì sẽ không thể biểu hiện ra thực lực của đại thiên tài cậu đâu đấy!”
Vẻ mặt Giang Dược không chút gợn sóng, lẳng lặng nhìn đối phương khích đểu.
Bỗng nhiên, Giang Dược khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói:
"Hình như cậu rất giỏi ăn nói? Hỏi thăm một chút, cậu ra sức như vậy, mỗi tháng có thể nhận được bao nhiêu thức ăn cho chó từ nhà họ Đặng?”
Cái gì?
Sao hắn dám?
Giang Dược thấy khuôn mặt của tay họ Đường nhất thời nghẹn thành màu gan heo, giống như bị táo bón, liền bổ sung thêm một đao:
"Đừng nói là cậu bán mạng như vậy kỳ thật cũng không lĩnh được tí thức ăn cho chó nào đấy? Vậy thì cũng quá đáng thương đi?”
Tay họ Đường cuối cùng cũng lấy lại tinh thần:
"Cậu... cậu chớ có mà ngậm máu phun người! Tôi chỉ là nhìn cậu không vừa mắt, liên quan gì đến người khác?”
“Các bạn khác cũng vậy?”
Giang Dược không phản bác, vẻ mặt tươi cười, nhìn lướt qua khuôn mặt từng người đối diện.
Những người này tất nhiên là khó chịu Giang Dược, nhưng suy cho cùng, bọn họ đứng ra kỳ thật vẫn là vì sau lưng có Đặng Khải làm chỗ dựa cho bọn họ.
"Nếu đúng thì sao?"
“Tôi đã nhịn ông vài năm rồi, ông tưởng học giỏi thì ngon sao?”
"Đúng vậy, không phải là ỷ vào khuôn mặt đẹp trai sao? Học sinh giỏi cái khỉ gì!”
Giang Dược vẫn không tức giận, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai cái vào chóp mũi, chậm rãi nói:
"Tiếp tục đi. Đừng nói tôi biết, ngay cả đấu khẩu cũng yếu đuối như vậy đi? Các cậu chỉ có chút năng lực này thôi sao? Nói các cậu là rác rưởi, hình như cũng không oan uổng các cậu cho lắm?”
Tay họ Đường sắp phát điên, hung tợn nói:
"Giang Dược, đừng tưởng tôi không biết cậu đang kéo dài thời gian. Tất cả cùng lên!”
Gã cuối cùng cũng nhìn ra, Giang Dược này chính là tảng đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thối, kích thích ngôn ngữ chỉ sợ không có bao nhiêu tác dụng với hắn, trực tiếp đả kích vật lý cho nhanh gọn lẹ!
Mười tám người đồng loạt xông lên, khí thế vẫn rất kinh người.
Dù sao cũng là Người giác tỉnh, bất kể là lực lượng hay kỹ xảo, hiển nhiên đều vượt xa người bình thường.
Chỉ có điều, dưới ánh mắt Giang Dược, tất cả toàn là bọn ô hợp.
Không gian lớn như vậy, mười tám người cùng xông lên, đơn giản là muốn đánh hội đồng, ỷ vào ưu thế nhân số, tay đấm chân đá đan xen, mục đích để Giang Dược trở tay không kịp.
Nói trắng ra, đây hoàn toàn là cách trẻ con đánh lộn.
Giang Dược làm sao có thể để cho bọn họ được như ý.
Hai chân hắn điểm nhẹ một chút, thân thể lao đi như mũi tên rời cung, tay phải thò ra tùy ý nắm một phát, lại giống như có ma lực, nắm ngay ngực tay họ Đường, xoay nguyên một vòng.
Đủ loại nắm tay và bàn chân không ngừng chào hỏi lên người của tay họ Đường.
Binh binh bốp bốp!
Từng âm thanh giống như tiếng đánh bao cát vang lên, tay họ Đường bị đánh kêu thảm thiết ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận