Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 250: Cấp trên của đại sư Liễu

Ông Đổng là người thông minh, lập tức hiểu ý của Giang Dược.
Giang Dược đề nghị ông Đổng giả vờ đã khống chế được đại sư Liễu, tạo ra giả tượng trận cờ quỷ Mẹ Con có nguy cơ bị phá hủy, để đổi lấy hai đứa trẻ.
Về mặt giá trị, hai đứa trẻ quả thực không đáng giá bằng đại sư Liễu và trận cờ quỷ Mẹ Con.
Thấy ông Đổng mừng rỡ, Giang Dược nói:
"Tôi chỉ đưa ra một đề xuất, ông cũng đừng quá lạc quan. Tuy làm như vậy có thể đánh cược một phen, nhưng cũng có rủi ro."
"Rủi ro? Bị phát hiện sao?"
Ông Đổng suy đi tính lại, luôn cảm thấy làm như vậy là rủi ro thấp nhất, dù sao cũng tốt hơn là trông đợi xa vời vào sự nhân từ của đối phương.
"Có bị phát hiện hay không còn phụ thuộc vào diễn xuất của ông. Tôi nói rủi ro, không phải nói rủi ro bị phát hiện, mà là liệu chúng có thể sẽ làm gì với con ông hay không?"
Đây mới là điều khó lòng phòng bị nhất.
Dù sao con tin đang ở trong tay đối phương. Dùng cách đe dọa kiểu này rất khó đảm bảo đối phương sẽ không tức giận mà hạ độc hay gieo trùng, hoặc làm gì đó khác.
Việc này thực sự tồn tại rủi ro rất lớn.
"Vậy phải làm sao?"
Ông Đổng tuy có chút thông minh vặt, nhưng về mặt này cuối cùng vẫn không có kinh nghiệm gì, nhất thời có chút lực bất tòng tâm.
"Quyền chủ động nằm trong tay ông, xem ông sẽ ra bài như thế nào, làm sao sử dụng tốt các con bài trong tay."
Giang Dược kỳ thực cũng rất khó đưa ra một phương án an toàn tuyệt đối.
Hiển nhiên, lấy tác phong hành sự nham hiểm độc ác của tổ chức đứng sau màn, ai cũng không thể chắc chắn được chúng sẽ làm ra trò gì, giở thủ đoạn như thế nào.
Nghĩ đến mấy kẻ đối phó với Dư Uyên ở tòa nhà bỏ hoang hai ngày trước, vừa biết thất bại lập tức tự sát bằng thuốc độc, đằng sau cách thức hành động quyết liệt này nhất định là một phương pháp rất tàn nhẫn.
Nếu họ không chết, hẳn là sẽ có nhiều người chết hơn, nhất định sẽ có cái giá đắt hơn cả tính mạng của chính họ.
Có lẽ, những kẻ đó cũng giống như ông Đổng, bị thế lực đó khống chế người nhà.
Ông Đổng suy nghĩ một lúc, biết ngoài phương án mạo hiểm này ra, không có lựa chọn tốt nào khác.
Văn Ngọc Thiến chỉ cho ông một tuần thời gian. Trong mấy ngày ngắn ngủi tới, nhất định phải cứu được hai đứa trẻ. Nếu ông không thể tận dụng tốt thời gian này, sẽ hoàn toàn không còn hy vọng.
Tuy phương án này có chút mạo hiểm, nhưng lại là phương án duy nhất có thể thực hiện được.
“Thế thì cứ làm như vậy đi. Tôi sẽ cố gắng loại trừ rủi ro. Chỉ cần tôi thể hiện ra được khí phách quyết tử, tôi nghĩ chúng cũng sẽ e ngại. Dù sao chúng có làm gì với con tôi, thì ngoài việc khiến tôi đau khổ ra, chúng cũng chẳng được gì. So ra thì trận cờ quỷ Mẹ Con và đại sư Liễu mới là thứ có giá trị thực thụ với chúng.”
Sau khi xác định được phương án, việc tiếp theo là phải làm thế nào để diễn cho thật tốt, để đối phương tin tưởng tất cả những điều này.
Như Giang Dược đã dự đoán, sau khi liên lạc bị cắt đứt, thế lực đứng sau đại sư Liễu thực sự có chút nóng lòng. Không lâu sau, đã có người tiếp cận chung cư Ngân Uyên.
Nhóm Giang Dược ở trên cao, tất nhiên là đã phát hiện ra ngay lập tức.
Dư Uyên đã được Giang Dược sắp xếp ẩn mình trong góc khuất, trừ khi cần thiết, bằng không sẽ không xuất hiện.
“Ông Đổng, có phải là người này không?”
“Phải, chính là người này, khí thế rất lớn. Đại sư Liễu ở trước mặt ông ta giống như một con chó ngoan ngoãn vậy. Người này chắc chắn có thân phận không nhỏ.”
Giọng ông Đổng nghe có vẻ hơi rụt rè.
Giang Dược cũng nhận ra điều đó.
“Ông Đổng, nếu khi chúng lên đây, ông mà còn rụt rè như vậy thì vở kịch này cũng đừng diễn nữa. Đối phó với những kẻ tàn nhẫn, nếu ông không đủ cứng rắn thì tốt nhất nên nghỉ sớm. Nhớ lại lúc trước ông giết người phanh thây, có phải cũng là một con quỷ đội lốt người không? Ông cũng giống như chúng, không cần tỏ ra hèn nhát thế.”
“Tôi…”
“Nhớ kỹ, ông là một tên sát nhân, ông cũng giống như chúng, mạnh dạn lên.”
Ông Đổng không thể phản bác, chỉ có thể gật đầu im lặng.
Đúng vậy, giết người phanh thây, chẳng phải cũng là kẻ độc ác hay sao? Cũng chẳng khác gì đám người nọ. Nếu nhất định phải nói có điểm khác biệt, thì đó chính là ông còn tình yêu thương dành cho con cái.
Tổng cộng có năm người đến.
Người dẫn đầu chính là người mà ông Đổng nói, là người từng gặp mặt đại sư Liễu, cấp trên của đại sư Liễu.
Bốn người còn lại, có lẽ là thuộc hạ của người này, thoạt nhìn đều giống như được đúc ra từ một khuôn, chỉ cần liếc qua cũng biết không phải là người tốt.
Sau khi năm người này bước vào chung cư Ngân Uyên, họ cảnh giác dừng lại.
Bầu không khí nơi đây có vẻ là lạ. Lúc này, đáng ra tay sai của đại sư Liễu phải có mặt để tiếp đón bọn họ rồi, thậm chí chính đại sư Liễu cũng nên ở đây cúi đầu chào đón.
“Chiêm tiên sinh, tên thuật sĩ kia bình thường hay ra vẻ, xem ra cũng chỉ là bao cỏ mà thôi. Cổng ra vào quan trọng như vậy mà không có một trạm gác, thậm chí ngay cả một kẻ theo dõi ngầm cũng không có.”
Chiêm tiên sinh chính là cấp trên trực tiếp của đại sư Liễu, là một người đàn ông có mái tóc bóng loáng dựng ngược, nhìn qua rất ngầu.
"Tiểu Triệu, Tiểu Tống, hai cậu đi lên xem một chút."
Chiêm tiên sinh không biểu hiện gì ra ngoài mặt, chỉ là ra lệnh cho hai tên thủ hạ đi lên thăm dò trước.
Có thể thấy Chiêm tiên sinh là một người rất cẩn thận.
Hai tên tùy tùng đang định lên thang lầu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang. Kế tiếp có một người bước ra từ khúc quanh cầu thang.
Người xuất hiện chính là ông Đổng.
"Chiêm tiên sinh, thầy Dương đang luyện chế trận cờ quỷ Mẹ Con, đến giai đoạn mấu chốt, không thể phân thân tự mình ra ngoài nghênh tiếp, cho nên đã để cho tôi xuống dẫn đường."
Thầy Dương là một thân phận khác của đại sư Liễu, cũng là thân phận mà y sử dụng ở chung cư Ngân Uyên. Chiêm tiên sinh đương nhiên biết.
"Tại sao lại là ngươi?"
Chiêm tiên sinh nhìn chằm chằm ông Đổng với ánh mắt lạnh lùng.
Nếu ông nhớ không lầm, đại sư Liễu còn có mấy tên trợ thủ. Kẻ trước mắt này chỉ là một con cờ của y, cũng không phải là tâm phúc. Phái ai xuống chả được, tại sao lại phái kẻ này?
"Những người khác đều bận rộn, đám xác quỷ kia có chút không nghe sai khiến, mấy vị trợ thủ của thầy Dương đều đang loay hoay sứt đầu mẻ trán. Mỗi tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm chút việc vặt."
Ông Đổng nhìn qua vẫn có chút căng thẳng, đầu lưỡi hơi co cứng, nhưng cuối cùng vẫn nói tròn vành rõ chữ. Có điều biểu hiện của ông ta khiến cho Chiêm tiên sinh và đám người kia có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ xem ông ta là một kẻ hèn nhát đang lo sợ mà thôi.
Có điều Chiêm tiên sinh rõ ràng là một người cẩn thận, vững vàng.
Ông ta nháy mắt ra hiệu cho hai tên thủ hạ.
Hai tên Tiểu Triệu, Tiểu Tống lập tức lao lên kẹp lấy ông Đổng, kéo ông ta đến trước mặt Chiêm tiên sinh, sờ tới sờ lui trên người ông Đổng.
Ông Đổng ban đầu còn tưởng rằng mình đã bại lộ, đang suy nghĩ cách thoát thân, nhưng khi bị bọn họ sờ một hồi thì mới phản ứng lại. Hóa ra bọn họ sợ ông ta giấu vũ khí trên người, gây bất lợi cho Chiêm tiên sinh.
Thế nên ông Đổng không những không hoảng hốt, ngược lại còn treo nụ cười hèn mọn, mặc cho đối phương soát người.
"Chiêm tiên sinh."
Soát người xong, Tiểu Triệu và Tiểu Tống ra hiệu trên người ông Đổng không có vũ khí nguy hiểm. Chiêm tiên sinh gật đầu, nhìn chằm chằm ông Đổng một lúc, mới lạnh lùng hừ một tiếng:
"Dẫn đường."
Đồng thời, Tiểu Triệu, Tiểu Tống đứng trước và sau lưng ông Đổng với một khoảng cách hoàn hảo, sẵn sàng xử lý bất cứ tình huống đột phát nào.
Hiển nhiên là mặc dù ông Đổng nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng đám người này vẫn không buông lỏng cảnh giác, luôn đề phòng có biến.
Trận cờ quỷ Mẹ Con được đặt tại tầng cao nhất của tòa nhà.
Chiêm tiên sinh và đám tùy tùng theo ông Đổng đi lên từng tầng một. Càng đi lên, Chiêm tiên sinh càng cảm thấy bầu không khí của chung cư Ngân Uyên có gì đó kỳ lạ.
Nó quá yên tĩnh.
Dù cho người nơi này đã chết sạch, thì vẫn còn những con quỷ kia mà? Cả đám xác quỷ nữa, chúng đâu hết cả rồi?
Chẳng lẽ chúng đều tập trung ở tầng ba mươi?
Tuy Chiêm tiên sinh không tin đại sư Liễu dám có ý đồ xấu gì, nhưng mọi việc luôn cần phải tính đến tình huống xấu nhất.
Chẳng may y phản bội thì sao?
Ai biết đến tầng ba mươi sẽ có chuyện gì xảy ra? Nhỡ như có biến, năm người bọn họ chẳng phải là rơi vào bẫy sao?
Đến tầng bảy, Chiêm tiên sinh dừng lại.
"Đợi một chút."
"Chiêm tiên sinh, thầy Dương đang ở tầng ba mươi. Ngài muốn dừng lại ở đây sao?"
ông Đổng hỏi.
"Ta sẽ đợi ở đây. Bất kể họ Dương kia có bận rộn thế nào, ngươi cũng phải bảo y xuống đây nói chuyện với ta."
"Chiêm tiên sinh..."
Ông Đổng có chút khó khăn.
"Bảo ngươi đi thì cứ đi đi, đừng có lề mà lề mề!"
Tiểu Triệu tiến lên, nắm lấy cổ áo ông Đổng.
Ông Đổng vội vàng cười làm lành:
"Được, được, được. Tôi là chó, ai bảo đi đâu thì sẽ đi đấy. Chiêm tiên sinh chờ một lát, tôi đi rồi sẽ về liền."
Ông Đổng vội vàng chạy lên lầu. Khi đi, ông còn cố ý trượt chân ngã hai lần.
Bỗng nhiên, ông Đổng dừng lại, quay đầu lại hỏi Chiêm tiên sinh:
"Chiêm tiên sinh, chuyện bên này đã ổn rồi, lúc trước ngài đã nói, tôi giúp thầy Dương giải quyết chuyện ở chung cư Ngân Uyên, các ngài sẽ trả con lại của tôi. Hôm nay các ngài có dẫn chúng theo không ạ?"
Chiêm tiên sinh không ngờ cái tay hèn nhát như thỏ này lại dám quay đầu đặt câu hỏi.
"Đừng quan tâm những chuyện vụn vặt. Chỉ cần ngươi làm xong việc, con của ngươi sẽ không sao."
Lời nói qua loa của Chiêm tiên sinh khiến ông Đổng mặt mày khó coi. Ông cảm thấy Chiêm tiên sinh quá xem thường mình, ngay cả giải thích một hai câu cũng không có hứng thú.
"Chiêm tiên sinh, những ngày qua tôi cũng coi như là tận tâm tận lực bán mạng cho các ngài. Vậy mà đến mặt mũi con cái tôi cũng không thể gặp được, không phải có chút quá bất công rồi sao? Tôi làm sao có thể tập trung làm việc?"
Chiêm tiên sinh nhẹ nhàng vỗ trán, hiển nhiên là không ngờ quân cờ nhỏ bé này lại có dũng khí lải nhải mãi không thôi như vậy.
Ngươi là cái thá gì, trong lòng ngươi không rõ hay sao?
Ngay cả đại sư Liễu ở trước mặt ta cũng không dám thở mạnh, cũng phải cẩn thận khép nép, trong khi ngươi chỉ là con chó do đại sư Liễu điều khiển, lại còn dám đàm phán, nói công bằng?
Thật là không biết chữ chết viết như thế nào!
Không trả con cho ngươi, ngươi dám không làm việc sao?
Tiểu Triệu thấy động tác của Chiêm tiên sinh, liền biết Chiêm tiên sinh nổi giận rồi, bèn giơ tay lên, dí súng sát vào trán ông Đổng, đoạn mở miệng phun nước bọt văng đầy mặt đối phương:
"Mẹ nó, có biết mình đang nói chuyện với ai không? Có hiểu cái gì gọi là quy củ không? Ngay cả họ Dương kia cũng không có tư cách nói điều kiện ở trước mặt Chiêm tiên sinh, ngươi là cái thá gì?"
Khuôn mặt ông Đổng đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cũng không biết là đang tức giận hay là sợ hãi.
Chiêm tiên sinh nhẹ nhàng vung tay áo, dường như trong mắt ông, ông Đổng còn không bằng hạt bụi trên tay áo.
"Cho ông ta đi lên đi."
Tiểu Triệu đẩy ông Đổng ra, thu súng lại.
"Nhanh cút đi, lập tức bảo họ Dương kia xuống gặp Chiêm tiên sinh."
Chiêm tiên sinh đột nhiên lạnh lùng nói:
"Ta cho ngươi năm phút, nếu trong vòng năm phút, y không xuất hiện trước mặt ta, cả đời ngươi đừng hòng gặp lại con mình."
Năm phút, phải từ tầng bảy lội bộ lên tầng ba mươi, rồi lại từ tầng ba mươi xuống.
Điều này gần như là chuyện không thể làm được đối với người bình thường.
Ông Đổng cuống quýt bò dậy, như một con thỏ lao lên lầu.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều là ông đang giả vờ.
Vừa rồi ông chỉ là thử thăm dò, xem coi có thể thông qua phương pháp bình thường, khiến đối phương trả con lại cho mình hay không.
Nếu có thể, tự nhiên không cần phải thực hiện kế hoạch mạo hiểm đó.
Nhưng bây giờ, ông đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông đã hiểu ra, những người này căn bản không có khả năng trả con lại cho ông. Trong mắt chúng, ông chỉ là một tấm giẻ rách dùng một lần, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Ông cũng biết, chỉ cần ông tỏ ra bất mãn một chút, chúng sẽ lập tức giết ông. Những người này sẽ không nói đạo lý.
Đến tầng tám, ông Đổng đã có thể không cần lo lắng bị chúng tấn công nữa. Ông dừng bước lại. Chiêm tiên sinh và đám thuộc hạ nghe thấy bước chân ông Đổng dừng lại, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe ông Đổng chủ động nói trước:
"Chiêm tiên sinh, cuối cùng tôi đã nhìn ra, dù tôi có liều mạng làm việc cách mấy, các ông cũng sẽ không trả con lại cho tôi. Các ông căn bản không có thành ý."
Tiểu Triệu định rút súng ra, nhưng bị Chiêm tiên sinh ra hiệu ngăn lại.
"Các ông cũng là người thông minh, chắc hẳn cũng nhìn ra rồi, vì sao thầy Dương không tự mình ra nghênh tiếp, vì sao tâm phúc của y cũng không có một ai xuất hiện?"
"Chiêm tiên sinh, ông là người cẩn thận, hẳn là đoán được ra rồi chứ?"
"Giờ tôi hỏi lại lần nữa, con của tôi đâu rồi?"
Chiêm tiên sinh hít một hơi sâu:
"Hừ, ta đúng là đã xem thường ngươi. Nhìn bề ngoài thì yếu ớt, nhưng thực tế lại đang giả heo ăn thịt hổ?"
"Chiêm tiên sinh, ông đừng có mà khích tôi, tôi không đảm đương nổi. Ông xem thường tôi là đúng, tôi chỉ là một người dân thường, bị các ông tính toán, bị các ông bắt chẹt, các ông muốn chửi thì chửi, muốn giết thì giết, cũng chẳng khác gì bóp chết một con kiến."
"Nhưng... dù là con kiến, khi cần phản kháng, cũng sẽ biết cắn người."
"Vậy sao? Đây chính là cách phản kháng của ngươi?"
Chiêm tiên sinh cười lạnh nói.
"Chiêm tiên sinh, ông cũng đừng chơi trò tâm cơ với tôi làm gì. Ông có năm người, tôi chỉ có một mình. Tôi đánh không lại các ông, chơi bẩn cũng không bằng các ông. Tôi hiện tại chỉ có một chiêu, chiêu này, các ông không thể đỡ được, mà tôi lại có thể ra bất cứ lúc nào."
"Ồ? Xem ra ngươi cũng rất có lòng tin đấy nhỉ?"
"Chiêu này của tôi chính là một quả bom, vừa thả ra, tất cả mọi người đều sẽ chết. Nếu không thể gặp lại được con mình, tôi thà chết còn hơn. Các ông biết, chết một người đổi lấy mạng thầy Dương, lại thêm trận cờ quỷ Mẹ Con, cùng với cả đám xác quỷ, tôi cảm thấy quá hời."
Từ xưa đến nay, chân trần không sợ mang giày.
Hiện tại, ông Đổng đã đặt mình vào vị trí của một kẻ chân trần.
Ánh mắt Chiêm tiên sinh lóe lên một vẻ kinh ngạc:
"Nói vậy tên ngu ngốc kia thật sự đã rơi vào tay ngươi?"
Điều này khiến ông hoàn toàn giật mình.
Cái tay đại sư Liễu kia nuôi nhiều quỷ nô như vậy, lại có nhiều trợ thủ tâm phúc mang hỏa lực mạnh mẽ đến thế, mà lại bị một kẻ dân thường nhỏ bé như ông Đổng phản công? Hơn nữa còn bị khống chế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận