Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 197: Phần thưởng phong phú
Phần thưởng một: Kích hoạt mắt thần Chim ưng, nhận được khả năng Mượn mắt vĩnh viễn, có thể mượn tầm nhìn của tất cả sinh linh trong phạm vi ba mươi mét xung quanh, tối đa chỉ có thể mượn một góc nhìn, không thể mượn nhiều góc nhìn, không giới hạn thời gian sử dụng.
Phần thưởng hai: Kích hoạt mắt thần Đọc tâm, nhận được thuật Đọc tâm vĩnh viễn, có thể nhìn thấu cõi lòng của người khác, đặc biệt là sinh linh do ký chủ điều khiển, có thể nhìn thấu hết thảy. Khả năng thành công của thuật Đọc tâm phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của đối phương, sức mạnh tinh thần càng mạnh, thì độ khó của thuật Đọc tâm càng lớn. Kỹ năng này đòi hỏi tinh thần lực mạnh mẽ, có giới hạn sử dụng.
Phần thưởng ba: Cường hóa thân thể, đột phá cực hạn một lần, trở thành Người siêu phàm trung cấp.
Thông thường, phần thưởng của Trí linh sẽ bao gồm ba phần, theo thông lệ phần thứ ba thường là phần thưởng điểm tích lũy, lần này lại có chút khác biệt?
Giang Dược vốn tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ sau phần thưởng thứ ba, Trí linh lại truyền đến một lời nhắc nhở.
Chúc mừng ký chủ lại nhận được cơ hội quay miễn phí trên Vòng quay may mắn của Làn sóng mới.
Giao diện hiện ra hai lựa chọn:
Sử dụng, từ bỏ.
Giang Dược vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lần trước hắn đã trúng được thẻ chúc phúc Dùng chung, thẻ này cực kỳ hữu dụng, mặc dù chỉ có một tháng, hiện tại vẫn chưa hết hạn, nhưng thứ tốt như vậy, hắn sao có thể chê nhiều?
Giang Dược không chút do dự mà lựa chọn sử dụng.
Sau khi vòng quay xoay chuyển điên cuồng, cuối cùng nó cũng dừng lại, một thông báo trúng thưởng lớn nhảy ra.
"Chúc mừng ký chủ nhận được quyền miễn phí đặt câu hỏi mỗi lần một ngày, thời hạn ba tháng."
"Mỗi ngày một câu hỏi?"
"Cái quái gì thế này?"
Nhưng Giang Dược hơi nghĩ một chút, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Trước đây, khi hắn đặt câu hỏi với Trí linh, Trí linh sẽ thu phí điểm tích lũy, và phí cũng khá cao, phải mất đến vài chục điểm.
Giờ trúng giải thưởng này, có nghĩa là, hắn không cần trả điểm tích lũy để hỏi Trí linh nữa? Mỗi ngày một câu hỏi miễn phí?
Nhìn bề ngoài, đây không phải là một phần thưởng đặc biệt cho lắm, nhưng Giang Dược lại vô cùng ưng bụng. Thời đại quỷ dị đã đến, không chỉ có mỗi các loại kỹ năng và pháp thuật mới có giá trị, mà cả thông tin cũng giá trị không kém.
Đặc biệt là những thông tin ít ai biết đến, đó mới là tài sản vô hình.
Giang Dược đã sớm có kinh nghiệm về điều này. Trước đây, hắn đã thu được rất nhiều lợi ích thiết thực bằng cách lợi dụng sự chênh lệch thông tin.
Thế nên, Giang Dược không chỉ nhìn bề ngoài của phần thưởng này, càng không hề cảm thấy thất vọng vì nó không cho hắn thêm bất cứ đạo cụ hay kỹ năng mạnh mẽ nào.
Ba tháng, mỗi ngày có thể hỏi một câu, lượng thông tin có thể thu được chắc chắn sẽ rất lớn. Ngay cả Cục Hành động bây giờ có lẽ cũng không thể cung cấp được những thông tin bí ẩn mà Trí linh biết đến.
Nếu có thể tận dụng được những thông tin này, Giang Dược tin rằng con đường của mình chắc chắn sẽ ngày càng rộng mở, và rất nhiều vấn đề nan giải sẽ được giải quyết dễ dàng.
Không chỉ phần thưởng này khiến Giang Dược vui mừng, cả ba phần thưởng trước đó cũng có giá trị rất cao.
Khả năng Mượn mắt của phần thưởng thứ nhất, Giang Dược nhớ sau khi truy bắt xong Quỷ ăn tuổi, Trí linh cũng từng đưa ra lựa chọn kỹ năng Mượn mắt này, nhưng lúc đó Giang Dược đã không chọn, thay vào đó, hắn chọn quầng sáng Bách Tà Bất Xâm.
Bây giờ nhìn lại, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm quả là lựa chọn đúng đắn nhất. Nó đã nhiều lần giúp hắn và cả những người thân cận của hắn tránh được rủi ro và nguy hiểm, tuyệt đối là một lá bài tốt cực kỳ thực dụng.
Thật không ngờ lúc này Trí linh cư nhiên hào phóng như thế, trực tiếp cho hẳn năng lực Mượn mắt vĩnh cửu, hơn nữa còn đặt cho một cái tên hoành tráng, mắt thần Chim ưng?
Có thể mượn tầm nhìn của mọi sinh vật trong vòng ba mươi mét. Nhìn bề ngoài thì có vẻ hạn chế rất nhiều, nhưng nếu sử dụng tốt thì tuyệt đối tương đương với mở ra góc nhìn của Chúa, vì thời gian sử dụng và số lần sử dụng không bị giới hạn.
Kỹ năng này, Giang Dược quá đỗi hài lòng.
Phần thưởng thứ hai, mắt thần Đọc tâm?
Phần thưởng này cũng mang theo hai chữ mắt thần, chẳng lẽ cùng một giuộc với phần thưởng thứ nhất?
Dù có phải cùng một giuộc hay không, độ bá đạo của nó cũng không thua kém gì phần thưởng đầu tiên. Có thể đọc được suy nghĩ của người khác!
Đây là kỹ năng mà Giang Dược thường thấy trong tiểu thuyết và truyện tranh, hắn không ngờ lại có ngày mình sẽ nhận được loại kỹ năng này một cách đột ngột như thế.
Ngoài ra, kỹ năng này còn nhắc rất rõ ràng, những sinh vật mà hắn điều khiển, sẽ bị hắn nhìn thấu tất cả mọi thứ, rất khó che giấu tâm tư chân thật của mình.
Giống như Dư Uyên và tộc hồ ly, nếu trước đây còn lo lắng họ có chút mưu mô toan tính gì, thì với kỹ năng này, trước mặt Giang Dược, họ chẳng khác gì một tấm kính trong suốt, hiện ra tất cả mọi thứ.
Hơn nữa, kỹ năng này không chỉ có thể nhìn thấu tâm trí của những sinh vật mà hắn điều khiển, mà còn có thể nhìn thấu cõi lòng của người khác, đặc biệt là những người có tinh thần không mạnh, rất dễ bị Giang Dược đọc tâm. Như vậy, đối mặt với nhiều âm mưu và thủ đoạn chưa biết, Giang Dược chắc chắn có thêm một tầng bảo hiểm cho chính bản thân mình.
Đáng tiếc, kỹ năng này phải tiêu tốn sức mạnh tinh thần, chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn, không thể sử dụng vô hạn.
Tinh thần của Giang Dược đúng là mạnh hơn rất nhiều so với người khác, và hắn cũng đang cố gắng rèn luyện để nâng cao tinh thần.
Vì vậy, kỹ năng này thoạt nhìn giống hệt như được thiết kế dành riêng cho Giang Dược.
Hai phần thưởng này, vừa có tên phong cách, vừa thực dụng, thực sự đều hợp ý hắn.
Phần thưởng thứ ba dễ hiểu nhất.
Thân thể vượt qua cực hạn một lần!
Nói cách khác, phần thưởng giác tỉnh thể chất lần này, không còn là tăng bao nhiêu phần trăm nữa, mà là hoàn thành một lần phá vỡ giới hạn.
Theo những thông tin về hệ thống chứng nhận Người siêu phàm mà thầy Cao đã tiết lộ trước đó, Giang Dược chỉ có một khái niệm cơ bản về Người siêu phàm.
Phần thưởng thứ ba này của Trí linh đã cung cấp thêm kiến thức về Người siêu phàm cho hắn.
Hiện tại sức mạnh thể chất của hắn đã trở thành một Người siêu phàm trung cấp!
Giang Dược không biết Người siêu phàm trung cấp mạnh đến mức nào, nhưng nếu đã có trung cấp thì trước đó nhất định phải có sơ cấp.
Nói cách khác, bản thân hắn đã vượt qua mốc sơ cấp, trực tiếp bước vào trung cấp.
Vậy thì trên trung cấp, chắc chắn còn có cao cấp?
Giang Dược có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể hắn đang xuất hiện những thay đổi to lớn, mơ hồ, thể xác lại một lần nữa đạt được thăng hoa.
Nói thật, bản thân Giang Dược cũng không ngờ được lần này lại có thể thu hoạch phần thưởng lớn đến thế.
Hắn đã đánh giá rất cao đối thủ này, nhưng bây giờ xem ra, cân nặng của đối thủ còn cao hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Trí linh đưa phần thưởng đều có cơ sở, nhiệm vụ càng khó, đối thủ càng mạnh, phần thưởng của nó cũng càng hào phóng.
Hơn nữa, phần thưởng mà nó đưa ra thường có liên quan nhất định đến đối thủ.
Ví dụ như nhiệm vụ của Kẻ sao chép, Giang Dược cuối cùng đã nhận được kỹ năng Sao chép.
Chẳng lẽ đối thủ này cũng có những kỹ năng mắt thần kia?
Nghĩ kỹ lại, dường như cũng không phải là không thể. Xem ra thủ đoạn của y phong phú hơn nhiều so với những gì y đã bày ra trước đó.
Nếu không có biến số là chú Hàn, Giang Dược và đối phương có lẽ vẫn còn đang ở thế cân bằng. Có thể y không giết được Giang Dược, nhưng Giang Dược cũng khó có thể giữ chân được y, thậm chí khó có thể ngăn y di dời trận địa.
Tất nhiên, việc Trí linh tặng thưởng hào phóng như vậy cũng có thể liên quan đến thái độ của Giang Dược. Trong vụ này, Giang Dược không phải đợi người khác nhờ vả, mà tự mình can thiệp ngay từ đầu. Hắn gần như không có tư tâm nào khác, hoàn toàn là vì sự đồng cảm và thương xót đối với những đứa trẻ, là một loại đạo nghĩa bản năng.
Theo cái nết nhất quán của Trí linh, nó thích loại hành vi chủ động mang theo tình cảm cao thượng như vậy. Thế nên việc nó đưa ra phần thưởng phong phú hơn bình thường cũng dễ hiểu.
Sau một quãng thời gian dài phối hợp với Trí linh, Giang Dược cuối cùng cũng hiểu được một chút quy tắc. Tuy Trí linh buồn vui thất thường, nhưng cuối cùng cũng có một chút quy luật nhất định.
Trở lại trường mẫu giáo, Hàn Dực Minh và những người khác đều hầu như không hề chợp mắt.
Gặp lại Giang Dược, Hàn Dực Minh ngáp một cái, cuối cùng cũng yên tâm.
Giang Dược hỏi:
"Ngoài kia đã dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?"
"Đã dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, làm gì còn chờ đến bây giờ? À đúng rồi, kế tiếp chúng ta phải làm gì?"
Giang Dược nói:
"Lát nữa chú gửi tin nhắn bảo các phụ huynh đưa tất cả con cái đến trường mẫu giáo. Dọn dẹp một phòng học, đặt những ngọn đèn dẫn hồn ở đó. Tốt nhất là đừng để phụ huynh nhìn thấy."
Điều này không cần Giang Dược nhắc nhở, Hàn Dực Minh gật đầu:
"Tôi thấy bên cạnh phòng hiệu trưởng có một phòng trống, hay là đặt ở đó?"
Giang Dược nghĩ một lúc, cả trường mẫu giáo chỉ lớn bây nhiêu. Chỉ cần những đứa trẻ mẫu giáo này đều có mặt ở hiện trường, sau khi hồn vía được giải phóng sẽ rất dễ dàng tìm thấy bản thể của mình.
Chỉ cần tất cả hồn vía đều trở về thân thể ban đầu, chuyện này coi như đã thành công mỹ mãn.
Hàn Dực Minh gật đầu, liếc nhìn phía sau Giang Dược, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt xa lạ.
"Người bạn của cậu đâu rồi?"
Giang Dược biết ông đang hỏi Dư Uyên. Ở đây không có chuyện gì của Dư Uyên nữa, Giang Dược đã để lão đi trước. Còn khuôn mặt xa lạ kia, đương nhiên là do lão Hồ biến thành.
Lão Hồ cũng biết mình trước đây gây họa, không dám hiện nguyên hình, nên hóa thành hình người, để tránh bị thù ghét.
Hàn Dực Minh biết rõ trong lòng, nhưng cũng không vạch trần.
"Chú Hàn, bây giờ chú thông báo trong nhóm một tiếng, những ai không trả lời, phiền chú gọi điện thoại thông báo cho họ. Nhất định phải đến. Nếu không đến, chắc chắn sẽ không thể khỏi bệnh, sau này cũng sẽ không còn cơ hội nào để chữa trị được nữa."
Đây không phải là Giang Dược cố tình dọa người.
Một khi hắn phá hủy trận pháp, dập tắt đèn dẫn hồn, giải phóng hồn vía, thì những hồn vía đó sẽ phải tìm thấy thể xác để trở về, bằng không chỉ có thể lang thang khắp nơi.
Hồn vía bị giam cầm trong trận pháp đã phải chịu đựng nhiều đau khổ, vốn không mạnh lắm, cộng thêm hồn vía của trẻ nhỏ đều chưa thành hình, vốn đã yếu hơn người lớn, cho nên càng dễ tan vỡ.
Nếu thể xác không đến, hồn vía không tìm thấy chỗ dựa, thực sự có thể sẽ đi lạc, thậm chí tan thành tro bụi.
Hàn Dực Minh biết Giang Dược không nói giỡn bao giờ, vội vàng nói:
"Tôi sẽ thông báo đầy đủ."
Lúc này cho dù buồn ngủ đến mấy, Hàn Dực Minh cũng không dám lơ là.
Ông mở điện thoại, mở nhóm chat đã tạo trước đó, đánh dấu tất cả mọi người, liên tiếp gửi ba tin nhắn, yêu cầu tất cả phụ huynh phải đưa con đến trường mẫu giáo và nói rõ tình hình, nếu không đến sẽ mãi mãi mất đi khả năng chữa khỏi.
Tuy lời này nghe rất nặng nề, nhưng phải nói là rất hiệu quả.
Rất nhanh, bên dưới xuất hiện một loạt tin nhắn đã nhận được.
Giờ là khoảng sáu giờ sáng, vậy mà nháy mắt đã có trên trăm vị phụ huynh trả lời đã nhận được thông báo.
Qua đó có thể thấy, vì chuyện của con cái, những phụ huynh này rất có thể đã trải qua một đêm không ngủ. Nhóm chat này gần như trở thành hy vọng duy nhất của họ.
Một số nhà thậm chí luôn bật điện thoại, dán mắt vào màn hình, chỉ mong nhìn thấy một tia hy vọng xuất hiện bất chợt.
Và lúc này đây, hy vọng mà họ mong ngóng bấy lâu nay cuối cùng đã xuất hiện.
Tất nhiên, những bậc cha mẹ này đều vô cùng vui mừng, phấn khích đến mức không thể kiềm chế được.
Hàn Dực Minh lại nhắc nhở trong nhóm, những phụ huynh chưa phản hồi, nếu có quen biết nhau, hãy thông báo cho nhau ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, trong nhóm có rất nhiều bậc cha mẹ hỏi tới tấp.
Có phải đã tìm ra cách chữa trị rồi không?
Bọn trẻ có thể khỏi bệnh chứ?
Mọi loại câu hỏi mọc lên như nấm.
Hàn Dực Minh thì không nói chắc chắn, chỉ nói mọi người nhất định phải đến, lần này là cơ hội tốt nhất và cũng là cơ hội cuối cùng để chữa trị bọn trẻ, nếu không đến sẽ mất đi cơ hội mãi mãi.
Đặc biệt là những gia đình đang ở bệnh viện, Hàn Dực Minh cũng lo lắng họ sẽ nghi ngờ khả năng cứu chữa ở đây, chọn tin tưởng bệnh viện mà không đến, nếu lỡ mất cơ hội này thì thật sự không còn cách nào nữa, cho nên ông vẫn cần gọi điện nói chuyện riêng với những gia đình này một lát.
Những việc này, Giang Dược đương nhiên sẽ không can thiệp. Hắn ngồi thiền nhắm mắt trong một căn phòng học, hai tiếng sau mới từ từ mở mắt.
Nghỉ ngơi hai tiếng, Giang Dược đã lấy lại tinh thần.
Lúc này, đã có một số gia đình dẫn theo con cái đến sớm.
Hàn Dực Minh đã hẹn lúc chín giờ sáng, bây giờ mới khoảng tám giờ, rõ ràng bọn họ đang khá nóng lòng rồi.
May mắn là mọi thứ ở đây đều được lão Hồ chuẩn bị từ sớm, cuối cùng cũng đã sẵn sàng, chỉ còn chờ các bậc cha mẹ dẫn con cái đến.
Giang Dược nhìn thấy lão Hồ cố gắng hết sức để sửa sai, cuối cùng cũng có mấy phần hài lòng.
"Lão Hồ, không có gì sai sót chứ?"
Lão Hồ vội vàng nói:
"Xin ngài hãy yên tâm, nền móng của trận pháp này là do tộc bọn ta giúp đỡ xây dựng, đèn dẫn hồn cũng là do bọn ta giúp đỡ sản xuất, ta hiểu rõ tất cả quy trình. Hơn nữa hiện tại kẻ sau màn đã chết, không còn kiểm soát trận pháp được nữa. Thậm chí không cần phải chuẩn bị phức tạp cái gì, chỉ cần phá hủy mắt trận, tắt đèn dẫn hồn là xong. Chỉ là nếu làm như vậy có thể sẽ hơi thô bạo. Vì để chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra, ta mới làm thêm những chuẩn bị này. Yên tâm, ta có thể bảo đảm không bỏ sót bất cứ hồn vía nào, toàn bộ đều sẽ giải phóng."
"Bị luyện trong trận pháp lâu như vậy, liệu có hồn vía nào bị hư hại hay tan rã không?"
"Hiện tại chúng thực ra vẫn chỉ đang bị giam cầm trong đèn dẫn hồn, có thể bị hư hại một chút, nhưng vẫn chưa đến mức tan rã. Dù sao thì giai đoạn luyện hồn thực sự của trận pháp vẫn chưa được mở ra! Phải đợi tất cả hồn vía đều tụ tập đủ, mới thực sự mở ra công đoạn luyện hồn, nếu bắt đầu luyện hồn, thì khó bảo đảm được tính toàn vẹn của những hồn vía lắm."
Chung quy là nhờ Giang Dược can thiệp sớm, không ủ thành thảm họa. Nếu muộn vài ngày nữa, có thể sẽ là một kết quả hoàn toàn khác.
Hàn Dực Minh cũng đã gọi điện xong, mới tìm Giang Dược.
"Cậu Giang, tất cả các cha mẹ đều đã được thông báo, hiện tại chỉ còn ba hoặc bốn gia đình đang trên đường, cũng sắp sửa đến nơi. Bên cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Giang Dược liếc nhìn lão Hồ một cái, ra hiệu cho lão Hồ trả lời.
"Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
Lão Hồ đối mặt với Hàn Dực Minh, thực ra vẫn có chút rụt rè, bởi vì tối hôm qua nó chính là kẻ đã cho Hàn Dực Minh một cú đập vào sau đầu, khiến ông phải vô bệnh viện. Nhất là giờ nó nhìn thấy đầu Hàn Dực Minh vẫn còn băng bó, không khỏi có chút lo lắng.
Hàn Dực Minh rõ ràng không có ý định trả thù, cũng không nói gì, dường như tự nói với mình:
"Hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ."
Nghe giọng điệu này, nếu mọi chuyện không suôn sẻ, đừng nói Giang Dược không tha cho lão Hồ, Hàn Dực Minh chắc chắn cũng sẽ tính sổ cả thù cũ lẫn hận mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận