Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 331: Đêm tối là môi trường lý tưởng nhất của tà ác
Đoạn video giám sát được Giang Dược tua đi tua lại nhiều lần.
Hắn thậm chí còn cắt riêng đoạn video này ra và lưu vào điện thoại của mình.
Sau đó, Giang Dược tua đến sáng ngày trước khi xảy ra biến đổi.
Điều khiến hắn vui mừng chính là hắn đã tìm thấy thứ mình muốn.
Trên camera giám sát, một nam và một nữ đi ra từ tòa nhà 25. Thời gian hiển thị lúc đó chưa đến bảy giờ sáng.
Khi hai người đi ra khỏi khu nhà nghỉ, họ không mang theo bất cứ thứ gì. Họ đi về phía khách sạn.
Giang Dược đoán họ đến nhà hàng của khách sạn để ăn sáng.
Quả nhiên, sau khoảng ba bốn chục phút, hai người lại đi ra khỏi cổng khách sạn, quay trở lại căn nhà số 25.
Khoảng mười mấy phút sau, hai người lại ra khỏi phòng.
Lần này, họ đã thay trang phục, khoác lên mình bộ đồ dã ngoại: áo khoác jacket, quần jacket, ba lô leo núi, mũ rộng vành, giày leo núi.
Ngoài ra, hai người đều cầm theo dụng cụ, qua video có thể thấy đó là loại xẻng đa năng.
Nhìn bộ dạng này, rõ ràng là họ muốn đi dã ngoại. Nếu chỉ là đi thăm thú trong khu du lịch, đương nhiên không cần phải chuẩn bị đầy đủ đồ đạc rườm rà như vậy.
Hai người không đi xe đưa đón của khu sinh thái mà chọn đi bộ.
Cho đến khi hai người biến mất khỏi khu vực giám sát của camera.
Giang Dược tiếp tục tua lại camera giám sát, tua đến ngày hai người nhận phòng.
Ngày nhận phòng, hai người đi xe đưa đón từ bãi đỗ xe đến. Vì họ mang theo quá nhiều hành lý, xe cá nhân không thể đi vào khu biệt thự nhà nghỉ, vì vậy họ chỉ có thể đi xe đưa đón.
Giang Dược nhìn lại, quả thực có rất nhiều túi to túi nhỏ.
Ngoài ba lô leo núi mà hai người đeo trên lưng, còn có hai vali và ba lô đựng máy tính của mỗi người. Trong trợ lý Tả còn có một chiếc máy tính bảng.
Nếu không có xe đưa đón, họ sẽ gặp khó khăn trong việc mang những thứ này từ bãi đỗ xe đến căn nhà số 25.
Dựa vào camera giám sát, Giang Dược phán đoán, hai người Giáo sư Lục hẳn là rất được coi trọng. Bởi vì bọn họ thậm chí đều không cần lên gặp lễ tân, hành lý được đưa thẳng đến căn 25, trực tiếp vào ở, căn bản không hề làm thủ tục nhận phòng.
Rõ ràng là trước khi họ đến, các ban ngành liên quan đã liên lạc với khách sạn và chuẩn bị xong xuôi hết. Họ chỉ cần đến nơi và nhận phòng trực tiếp.
Giang Dược cũng không khách khí, hắn lưu toàn bộ video liên quan đến hai người vào điện thoại di động của mình.
Có thể thấy, anh Chí là một người có chữ tín, nói được thì làm được, đã đáp ứng yêu cầu xem giám sát của Giang Dược, thì cho dù Giang Dược xem bao lâu, anh ta cũng không thúc giục.
Chỉ cần không phải việc liên quan đến mình, anh ta cũng sẽ không hỏi han, thậm chí chủ động tránh đi.
Hành động này ngược lại khiến Giang Dược có thiện cảm.
Sự tin tưởng là đến từ hai phía.
Hiển nhiên, những biểu hiện trước đây của Giang Dược cũng đã khiến anh Chí có thiện cảm.
Giang Dược đưa ra đề nghị về việc phát điện, không dính líu đến đồ ăn, và đề nghị nếu người ở khu nhà nghỉ không chịu tham gia tuần tra, cứ việc cắt điện bọn họ. Bao gồm cả thái độ đối mặt với lời mời chào của Giang Dược, hay lời tuyên bố không theo phe nào hết...
Điều quan trọng là, Giang Dược không chỉ nói suông mà còn tuân thủ nghiêm chỉnh, tuyệt đối không vi phạm.
Mỗi hành động này đều khiến anh Chí nhận ra rằng Giang Dược là người có nguyên tắc, đáng được tôn trọng và đáng để kết bạn.
Sau khi Giang Dược xem hết video giám sát, anh Chí mới cười đi tới từ bên cạnh, qua sự quan sát nãy giờ, anh ta càng kiên định ý muốn kết bạn với Giang Dược.
"Anh bạn, tôi cũng nhìn ra rồi, anh và đám khốn kiếp ở khu nhà nghỉ kia quả thực không giống nhau. Tôi cũng không muốn nói gì dông dài. Ở đây anh cần gì, muốn xem gì, cứ lấy."
Anh Chí muốn nhờ vào đó xem thử Giang Dược có tham lam hay không. Dù anh ta thật sự muốn cho Giang Dược gì đó, nhưng nếu Giang Dược đòi lấy quá nhiều, có thể anh ta sẽ xem nhẹ Giang Dược.
Sự phức tạp của lòng người, cũng chỉ đến vậy thôi.
Giang Dược cười cười:
"Nếu vậy tôi thực sự muốn lấy một thứ."
Anh đi đến quầy bar bên cạnh và cầm một sợi cáp sạc đa năng.
"Tôi có thể lấy nó không?"
"Chỉ thế thôi sao?"
Anh Chí bất ngờ, anh ta vốn tưởng rằng Giang Dược sẽ mở miệng đòi thức ăn.
"Tôi cần dùng nó."
Anh Chí nhìn chằm chằm Giang Dược, ngẩn người một lúc, mới tỉnh lại, vỗ mạnh vai Giang Dược:
"Tôi nhận người bạn này rồi đấy. Nói lại một lần nữa, anh cần gì thì cứ đến tìm tôi!"
Hai người trở lại sảnh khách sạn, Đỗ Nhất Phong đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh, có vẻ hơi khó chịu. Giang Dược đi xem camera giám sát, trong khi cậu ta lại bị yêu cầu ở lại đây, không được phép đi lại lung tung.
Bước ra khỏi cổng khách sạn, Đỗ Nhất Phong nhìn thấy anh Chí vẫy tay chào Giang Dược một cách thân thiện, trông như anh em tốt lâu năm, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.
Anh ta không quan tâm đến thái độ của anh Chí, với cặp mắt cao hơn đầu của Đỗ Nhất Phong, cậu ta vốn dĩ không quan tâm anh Chí có đối xử tốt với mình hay không. Điều khiến cậu ta khó chịu là, cậu ta và Giang Dược rõ ràng là cùng đến khách sạn, việc phát điện ít nhất có 70% công lao của cậu ta. Nhưng tại sao anh Chí lại đặc biệt nhiệt tình với Giang Dược, còn cậu ta thì bị giới hạn trong sảnh khách sạn ngồi chơi xơi nước?
Tên Giang Dược này rốt cuộc có sức hút gì? Những cô gái xinh đẹp vây quanh hắn cũng thôi đi, dù sao hắn cũng đẹp trai. Nhưng anh Chí rõ ràng là đàn ông, tại sao cũng có vẻ coi trọng Giang Dược hơn như thế?
Có khi nào đó chính là mị lực nhân cách trong truyền thuyết?
Khu nhà nghỉ lúc này đã trở lại náo nhiệt, phần lớn mọi người đều đi ra khỏi nhà, tập trung ở khu vực trống trải.
Anh Hạo dẫn theo một người của khu khách sạn cũng có mặt tại hiện trường.
Anh ta chỉ đứng lạnh lùng bên cạnh, những gì cần nói đã nói hết, anh ta đã truyền đạt tất cả thông điệp cần thiết.
Bây giờ chỉ chờ bên này trả lời.
Những người ở khu nhà nghỉ, người này một câu, người kia một ý, ồn ào náo động, đa số là bàn tán về việc có nên cử người đến khu khách sạn canh phòng việc phát điện hay không? Nếu đi thì cử ai đi?
Thấy Giang Dược và Đỗ Nhất Phong lăn thùng dầu từ khu khách sạn đi ra, những người ở khu nhà nghỉ không quen biết Giang Dược và Đỗ Nhất Phong đều tưởng họ là người của khu khách sạn.
Cho đến khi Hứa Thuần Như và các cô gái ra chào đón, lúc này mọi người mới biết họ cũng là người của khu nhà nghỉ.
Sau một hồi trò chuyện, người ở khu nhà nghỉ mới vỡ lẽ, hóa ra ý tưởng khôi phục nguồn điện lại là do người ở khu nhà nghỉ đưa ra.
Khôi phục điện lực tất nhiên là chuyện tốt.
Nhưng việc canh gác phòng phát điện, rõ ràng không ai muốn xuất lực.
Hầu hết mọi người đều giữ im lặng, không đứng ra cũng không phản đối.
Số ít người kiêu ngạo ích kỷ thì công khai la hét, ai muốn đi thì đi, còn bọn họ chắc chắn không đi.
Muốn cắt điện thì cứ cắt, bọn họ không quan tâm.
Loại ngôn luận này không thể nghi ngờ là có tính phá hoại đoàn kết cực lớn.
Có người ban đầu đang phân vân, nghe loại lời này, tự nhiên tâm lý không được cân bằng.
Một lũ ích kỷ như vậy, dựa vào đâu phải xuất lực thay bọn họ?
Cắt điện thì cứ cắt, cũng không phải chỉ mình tôi.
Anh Hạo chỉ đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn xem.
Anh ta cơ bản đã nhìn ra. Khu nhà nghỉ bên này tuy nhiều người, nhưng cơ bản toàn là năm bè bảy mảng, chỉ cần vài con sâu là đủ làm hỏng cả nồi canh.
Chiếu theo xu thế này, khẳng định là thương lượng không ra được cái gì.
Anh Hạo tựa hồ cũng không kỳ vọng gì vào đám người này, mặt lạnh đi đến trước mặt Giang Dược:
"Anh cũng thấy đấy, khu nhà nghỉ bên này đều là loại ô hợp này. Anh Chí nói xem trọng mặt mũi của cậu, đáp ứng cho bên này cung cấp điện. Tuy nhiên những người này đã cho mặt mũi, bọn họ không tiếp a. Việc này không thể trách được chúng tôi."
Giang Dược không còn gì để nói.
Hắn cùng Đỗ Nhất Phong mệt gần chết, kết quả là khu nhà nghỉ bên này thậm chí ngay cả xuất một ít lực đều không bỏ được?
Đỗ Nhất Phong tức giận nói:
"Các vị, chúng tôi thế nhưng là cầu ông nội, khấn bà nội, nói hết lời mới thuyết phục được người khu khách sạn, chúng ta bên này cứ như vậy không chịu ra sức? Điểm tốt khi khôi phục điện lực cần tôi phải nói sao? Từng người lại chỉ biết tính toán cò con, mong người khác ra mặt, bản thân chỉ ngồi chờ hưởng thụ thành quả? Còn mẹ nó đặc biệt yên tâm thoải mái đúng không? Người có thể vô sỉ, nhưng không thể vô sỉ đến không biết xấu hổ như vậy a?"
"Anh là cái thá gì? Anh cần điện đi xin xỏ người ta là chuyện của anh, chứ tôi có nhờ anh phát điện đâu, thích cắt thì cứ việc cắt. Các anh cứ ở đó mà tiếp tục nói nhảm đi, tôi trở về phòng đi ngủ đây. Mở đèn tôi còn ngại chói mắt!"
"Đúng đấy, làm như ai cần các anh phát điện vậy? Đừng nói với cái giọng chúa cứu thế kiểu đấy. Anh cho rằng anh là ai?"
"Thôi dẹp hết đi, giải tán, có điện hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ cần có nến cũng đủ đối phó rồi."
Đám người tốp năm tốp ba tản ra mất.
Khóe miệng anh Hạo nhếch lên một tia trào phúng, hiện tại anh đã triệt để thấy rõ. Khu nhà nghỉ xác thực nhiều người, nhưng cũng vẻn vẹn thế thôi, ai cũng đều tính toán nhỏ nhặt, căn bản không đoàn kết.
Đừng nhìn khách sạn ít người, nhưng bọn họ đều bị khu nhà nghỉ xa lánh, ngược lại cực kì đoàn kết.
Nhìn biểu hiện khu nhà nghỉ thế này, anh Hạo cảm thấy phe mình chẳng có gì phải lo lắng.
Một đám ô hợp như vậy, lại có thể sinh ra uy hiếp gì chứ?
“Anh em, chuyện này không thể trách bọn tôi, đi thôi.”
Anh Hạo chào Giang Dược một tiếng, lắc đầu cười lạnh rồi rời đi.
Trương Kế Nghiệp đi ra từ trong góc.
“Nhất Phong, em làm cái gì phải khổ thế? Có phải còn khó chịu hơn nuốt một đống phân không? Anh nói cho em biết, làm chim đầu đàn không phải dễ đâu. Xem đi, bị người ta cười chê rồi chứ gì?”
Đỗ Nhất Phong vốn đã không vui, bị Trương Kế Nghiệp mỉa mai một trận, không khỏi bực bội.
“Anh biến đi cho khuất mắt.”
Lúc này cậu ta không muốn nói thêm một lời nào với Trương Kế Nghiệp, chỉ sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc, đấm cho gã một phát.
Người khác nói lời chua ngoa, cay độc cũng đành, cái tên này nói cho cùng cũng là người một nhà, vậy mà cũng ở đó cạnh khóe.
Đúng là thứ đồng đội heo.
Thấy Đỗ Nhất Phong quay đầu bỏ đi, Trương Kế Nghiệp lại đi theo sau cười khẩy:
“Đừng nóng giận chứ, biết em vất vả mà không được gì nên tức giận, nhưng cũng đừng trút giận lên người anh chứ!”
Hứa Thuần Như cau mày nói:
“Trương Kế Nghiệp, em không thể nói được lời tử tế nào sao?”
“Tôi nói gì mà không tử tế? Tôi trêu ai ghẹo ai?”
Giang Dược lặng lẽ đẩy thùng dầu đến tòa nhà của mình.
Dù sao thì hắn đã làm hết bổn phận của mình, mặc dù không đạt được kết quả như mong đợi, nhưng qua chuyến đi này, hắn cuối cùng cũng đã tìm ra được thứ mình muốn tìm.
Cái gọi là cấp điện, kỳ thực chỉ là tiện thể.
Rốt cuộc, nếu không có điện, hắn cũng không thể nào kiểm tra máy tính quầy lễ tân và camera giám sát.
Trương Kế Nghiệp chửi rủa vài câu rồi quay về nhà mình.
Hàn Tinh Tinh và Hứa Thuần Như đi theo Giang Dược đến sân nhà nghỉ của họ.
“Chị Như, hỏi chút chuyện. Đại học Tinh Thành có một giáo sư tên là Lục Cẩm Văn, chị biết không?”
“Giáo sư Lục? Có ai ở Đại học Tinh Thành mà không biết Giáo sư Lục chứ? Đây là một trong những nhân vật tiêu biểu của Đại học Tinh Thành chúng ta, là viện sĩ của hai viện hàn lâm, dù xét cả nước Đại Chương, cũng là một vị giáo sư đầu ngành tiếng tăm lừng lẫy. Ông ấy hiện đang lãnh đạo thực hiện một số đề án sinh học trọng điểm. Phải nói trong lĩnh vực sinh học, ở nước Đại Chương, chỉ có một vài nguyên lão đã về hưu mới có thể sánh ngang với Giáo sư Lục mà thôi.”
Chuyên gia sinh học?
Nếu đúng là chuyên gia sinh học, về mặt logic thì cũng hợp lý.
“Em hỏi Giáo sư Lục để làm gì? Muốn bái sư học nghệ sao?”
Hứa Thuần Như tò mò hỏi.
Giang Dược lắc đầu, tỏ vẻ không có gì quan trọng.
“Chị Như, Tinh Tinh, bên kia chỉ đồng ý cấp điện trong nửa tiếng, chắc cũng sắp cúp điện rồi, hai người cũng về chuẩn bị đi. Tối nay nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là sau khi cúp điện… Tôi đoán tối nay chắc chắn sẽ không yên bình.”
Hứa Thuần Như và Hàn Tinh Tinh nhìn nhau.
“Thực ra, trước đó bọn chị đã đến tìm hai em, có điều gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời.”
“Ồ? Sao vậy?”
“Trước khi chưa có điện, có người lén lút nhìn bọn chị từ bên ngoài cửa sổ. Chị vừa mở cửa sổ ra, đã thấy một bóng đen lẩn vào bóng tối, tiện tay ném một chiếc phi tiêu về phía chị.”
Hứa Thuần Như giơ lòng bàn tay ra, để lộ một vật sắc nhọn giống như trâm cài tóc.
Vật này mỏng hơn trâm cài tóc, nhưng rõ ràng sắc bén hơn nhiều. Nếu bị bắn trúng chỗ hiểm, lấy mạng người dễ như chơi.
Giang Dược kinh ngạc:
“Hai người không bị thương chứ?”
Hứa Thuần Như nói:
“Có thể là đối phương quá hoảng hốt, phi tiêu này tuy ném chuẩn nhưng có vẻ như không dùng nhiều lực, đâm vào ngực chị, lại chỉ như gãi ngứa.”
Không dùng nhiều lực?
Giang Dược thầm cười khổ, nghĩ cũng thấy may mắn trước khi khởi hành đã cẩn thận chia sẻ cho Hứa Thuần Như kỹ năng Hóa giáp.
Bằng không, trúng phải đòn phi tiêu này, Hứa Thuần Như rất có thể đã mất mạng.
Đây tuyệt đối không phải đối phương không dùng nhiều lực, mà là kỹ năng Hóa giáp đã vô hình bảo vệ Hứa Thuần Như.
Cũng may lúc đó người mở cửa sổ là Hứa Thuần Như, nếu đổi thành Du Tư Nguyên, có thể đã là một câu chuyện khác.
Hàn Tinh Tinh nói:
“Giang Dược, tôi, chị Như và Tư Nguyên đã bàn bạc, cảm thấy vẫn nên dọn đến ở cùng các cậu thì sẽ an toàn hơn, dù là hơi chen chúc cũng được.”
“Chỉ cần Nhất Phong đồng ý, tôi không có ý kiến gì.”
Đỗ Nhất Phong tỏ ra hơi khó xử một chút, những rồi cũng thở dài nói:
“Thôi được, dù sao nhiều người thì cũng dễ hỗ trợ cho nhau hơn.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên xoẹt một tiếng, điện lực gián đoạn, đèn đường cùng đèn trong phòng tắt ngúm trong phút chốc.
Khu nhà nghỉ trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
"Vào nhà trước."
Đêm đen là môi trường phát triển tuyệt vời nhất của tà ác.
Trong màn đêm đen tối mịt mù này, đứng ở bên ngoài giống như một cô gái xinh đẹp không mặc quần áo bước đi trong hẻm nhỏ âm u, hoàn toàn không có mảy may cảm giác an toàn nào.
Nhất là việc ba cô gái bị người ta theo dõi, còn bị tập kích, càng khiến Giang Dược sinh ra thêm một tầng lo lắng.
Rắc rối không chỉ là sự kiện quỷ dị, mà còn tồn tại những con người không có ý tốt ngoài kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận