Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 141: Mở mày mở mặt
Lãnh đạo kỳ thật cũng kích động không ngớt, nhưng bề ngoài còn phải làm bộ như sớm đã biết là thế.
"Máy kiểm tra khẳng định là không thành vấn đề, xem ra, Tinh Thành chúng ta lúc này thật sự muốn nổi danh! Ha ha, phóng mắt nhìn toàn bộ hành tinh Gaia, số liệu này tuyệt đối là vô địch!”
“Lãnh đạo, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? Tờ số liệu có cần in ra gửi cho người ta không?”
"Cô bị ngốc à? Đừng vội in số liệu. Nhớ kỹ, phải giữ bí mật, nghiêm ngặt giữ bí mật! Chuyện này đã không phải là tôi hay cô có thể dễ dàng quyết định, nhất định không được tiết lộ tin tức, đây là kỷ luật. Đừng phạm sai lầm!”
Tâm tình lãnh đạo kích động vạn phần, đã bắt đầu cân nhắc, rốt cuộc nên báo tin tức tốt cho ai trước. Ông nhạy cảm nắm bắt đây là một cơ hội.
Lợi dụng tốt, hoàn toàn có thể đi nhờ xe của vị thiên tài này, cất cánh theo!
Mặc dù lãnh đạo không thể nhìn thấy, nhưng nhân viên dữ liệu vẫn gật đầu không ngừng:
"Tôi biết, tôi biết. Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ nghiêm ngặt giữ bí mật.”
Cảm xúc của nhân viên dữ liệu thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Số liệu 180% thật sự quá mộng ảo, có lực tác động rất lớn vào tâm lý của cô. Thế cho nên tinh thần cô hoảng hốt, đối với phía sau ngẫu nhiên xuất hiện số liệu giác tỉnh, cũng hoàn toàn không có cảm giác gì.
15% cường hóa?
Mới nhiêu đó đã là gì? Nhiều lắm là trình độ Người giác tỉnh mới nhập môn.
25% cường hóa? Đó là mức độ Người giác tỉnh gà mờ.
Cũng khó trách cô cảm thấy tê dại, số liệu cường hóa 180% thật sự kích thích quá lớn.
"Giang Dược. Cái tên này, phải nhớ kỹ, ha ha, mình là người đầu tiên chứng kiến kỳ tích, có phải có thể dính chút ánh sáng hay không?”
Ngay sau đó…
Tích tích tích!
Màn hình lại nhảy ra một số liệu khiến cô sợ hãi.
Lý Nguyệt.
Mức độ cường hóa: 130%.
Nhân viên dữ liệu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu.
Hoàn toàn không có sai chút nào, 130% cường hóa!
U là trời...
Hôm nay là ngày gì vậy ta?
Làm sao trong vòng nửa giờ ngắn ngủi lại liên tục xuất hiện hai người có thể chất yêu nghiệt?
Đầu óc nhân viên số liệu có chút bối rối, cô thậm chí còn nhịn không được bắt đầu hoài nghi, có phải thiết bị kiểm tra thật sự xảy ra vấn đề hay không, trùng hợp xảy ra vấn đề lúc hai người này kiểm tra?
Đương nhiên, cô cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
Theo logic mà nói, xác suất lỗi của thiết bị kiểm tra gần như bằng không. Xác suất liên tục phạm sai lầm trên hai người cách biệt nhau, vậy lại càng là vô hạn tiếp cận bằng không.
Lý Nguyệt? Lý Nguyệt?
"Chờ đã... cái tên này, nghe quen quen!” Nhân viên dữ liệu lẩm bẩm tên Lý Nguyệt, giật mình nghĩ tới điều gì đó.
Cô tra lại dữ liệu cũ trong hệ thống.
"Lần đo lường đầu tiên cường hóa 50%? Xếp hạng đầu của kỳ kiểm tra thể chất đầu tiên?”
“Quái lạ? Lần đầu đã 50%, tại sao hôm nay mới đến tham gia kiểm tra thể chất? Lớp chuyên môn của trường trung học Dương Phàm không phải đã kiểm tra thể chất hôm qua rồi sao?”
Có điều đây là chuyện nội bộ của trường trung học Dương Phàm người ta, không cần cô quan tâm.
Điều cô cần quan tâm chính là, trung tâm khảo nghiệm thể chất lại xuất hiện một yêu nghiệt!
Liên tiếp xuất hiện hai yêu nghiệt, đây mới là việc lớn!
Lãnh đạo phải được báo cáo trước tiên!
Điện thoại được kết nối một lần nữa.
"Có chuyện gì vậy? Cô vẫn chưa tiết lộ dữ liệu đấy chứ?” Lãnh đạo nhận điện thoại, lập tức ném ra một câu chất vấn.
"Không có... Tôi thực sự không tiết lộ! Lãnh đạo, lại xuất yêu nghiệt, thật đó, lại thêm một người. Lần này là 130%, đây là một thiên tài, bởi vì lần trước kiểm tra thể chất, cô ấy cũng là hạng nhất trường trung học Dương Phàm, thậm chí hạng nhất cả Tinh Thành. Lần này, biên độ tiến bộ của cô ấy lại lớn như vậy, lãnh đạo, Tinh Thành chúng ta sắp nổi như cồn rồi!”
“Cô... cô nói thật chứ?” Lãnh đạo cũng trợn tròn mắt.
Có đánh vỡ đầu thì ông cũng không ngờ được, ngắn ngủn chưa tới nửa giờ, dĩ nhiên xuất hiện hai niềm vui lớn liên tục.
Chưa kịp tiêu hóa tin vui 180%, lại có thêm tin vui 130%.
Đây là song hỉ lâm môn a!
"Lãnh đạo, tôi thật lo lắng, dụng cụ của chúng ta thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Có vấn đề gì cơ chứ? Trước đó không phải đã thử qua rồi sao? Hay là vầy, cô cũng để vị học sinh này kiểm tra lại lần nữa, cho an toàn một chút.”
“Vâng."
"Đúng rồi, vị học sinh này tên gì ấy?"
"Lý Nguyệt."
"Lý Nguyệt? À, tôi có ấn tượng, là người đứng đầu lần kiểm tra thể chất trước đó, có vẻ như nhà họ Đặng rất coi trọng cô ấy.”
“Vậy thì chúng ta có nên in bảng số liệu của cô ấy hay không?”
Lãnh đạo ở bên kia trầm ngâm một lát, có quyết định:
"Không biết có bao nhiêu người đang chờ thành tích của cô ấy, nếu chúng ta không công bố số liệu, có thể sẽ đắc tội với người khác. Quên đi, Lý Nguyệt đã là thiên tài từ lần đầu tiên kiểm tra thể chất, các giới trong xã hội đã sớm có tâm lý dự đoán, chúng ta cũng không cần phải giấu giếm làm gì nữa. Nếu thành tích kiểm tra thể chất lần nữa của cô ấy cũng không khác biệt nhiều lắm, cô cứ in cho cô ấy bảng số liệu bình thường.”
Lý Nguyệt bước ra khỏi phòng thí nghiệm, được bảo làm lại lần nữa.
Cô cũng không có mâu thuẫn gì, lại tới một lần, số liệu vững vàng nhảy ra, vẫn là 130%, không nhiều hơn, cũng không ít đi chút nào.
Nhân viên số liệu chậc chậc khen ngợi, khuôn mặt cứng đơ vốn chết lặng, cũng tăng thêm vài phần hiền lành khách khí.
"Bạn học Lý Nguyệt, cường hóa 130%, tuyệt vời a!"
Lý Nguyệt tiếp nhận bảng số liệu, mỉm cười xem như đáp lại, vẻ mặt còn mang theo vài phần ngượng ngùng, đi về phía thông đạo ra bên ngoài.
"Số phận thật kỳ diệu. Những thiên tài này, hiện tại mình còn có thể nói với người ta một hai câu, nói không chừng qua mấy tháng, mình phải ngưỡng mộ sùng bái bọn họ, chỉ sợ cũng không còn tư cách tiếp cận.”
Tuy rằng so sánh như vậy có chút mất mát, có điều cô vẫn rất vui vẻ. Hôm nay liên tục đo ra hai yêu nghiệt, chỉ riêng phần lý lịch này, cũng đủ để cô chém gió hơn nửa đời người.
Phải biết rằng, toàn bộ Tinh Thành, mỗi ngày vô số học sinh từ các trường đến tham gia kiểm tra thể chất, trong mười người có một hai Người giác tỉnh đã coi như rất không tồi.
Số liệu giác tỉnh chủ yếu là dưới 30%, đây là thường gặp nhất.
Hơn 50% cũng đã tương đối khan hiếm, được coi là Người giác tỉnh chất lượng cao, là tiềm lực vàng chân chính, các giới trong xã hội đều muốn tận lực lôi kéo.
Đến trước khi hai yêu nghiệt này xuất hiện, toàn bộ người tham gia khảo thí ở Tinh Thành, cũng không có ai vượt qua 100% cường hóa, chứ đừng nói chi là 130%, thậm chí 180%.
Bản thân loại số liệu này giống như bug, so sánh với những người khác, nhìn thế nào cũng cảm thấy phi sự thật.
Sau hai vị yêu nghiệt vừa rồi, số liệu tiếp theo có chút nhàm chán.
Cũng không phải nói không có Người giác tỉnh xuất hiện, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện một hai người, thậm chí số liệu giác tỉnh cũng không tồi, nếu như xét trước kia.
Thế nhưng, cô đã không dấy lên hứng thú nổi.
Tích tích tích!
Đồng Địch.
Mức độ cường hóa: 35%.
Tích tích tích!
Mao Đậu Đậu.
Mức độ cường hóa: 50%.
Sau khi Đồng Địch lấy được phiếu kiểm tra thể chất của mình, cậu đã không thể nhịn nổi mà rơi lệ. Đừng nhìn cậu vẫn luôn đấu võ mồm với Mao Đậu Đậu, kỳ thật sâu trong nội tâm cậu vẫn có chút tự ti, cảm thấy hình thể của mình cơ bản thuộc loại dưới đáy xã hội, bình thường lên cầu thang đều thở hồng hộc.
Giác tỉnh? Sao có thể chứ?
Sâu thẳm bên trong, cậu rất bi quan.
Nhưng cậu tuyệt đối không ngờ tới, mình lại có thể giác tỉnh!
Nó đến đột nhiên như thế, không hề có dấu hiệu nào. Chẳng lẽ là bởi vì cậu đi sân thể dục rèn luyện mấy ngày nay?
Rõ ràng là vớ vẩn!
Nếu như đột kích rèn luyện vài ngày đạt hiệu quả tốt như vậy, mọi người đều đã sớm giác tỉnh. Nói là rèn luyện, kỳ thật cậu cũng chỉ là chạy chậm vài vòng quanh sân thể dục, lại tập tạ một chút, cường độ cũng không cao, giảm cân còn khó chứ đừng nói đến cường hóa thân thể.
Nhưng thế sự lại diệu kỳ như thế.
Cậu lại giác tỉnh.
“Khà khà, lần này xem cái tên Mao Mười Chín kia còn khoác lác với mình ra sao!”
Hiện tại Đồng Địch bức thiết muốn nhìn thấy Mao Đậu Đậu, cho nên vừa ra khỏi phòng kiểm tra, cậu cũng không đi ra xe buýt bên ngoài giống như những người khác, mà là nán lại ngoài cửa cách đó không xa, chờ Mao Đậu Đậu.
Cậu biết, số thứ tự của Mao Đậu Đậu chỉ sau cậu một nấc, hai người một trước một sau mà thôi.
Không bao lâu sau, Đồng Địch liền nhìn thấy Mao Đậu Đậu bước ra với vẻ khệnh khạng, nhìn vẻ mặt cậu ta, đã hoàn toàn bộc lộ rõ suy nghĩ trong lòng.
Đồng Địch ngẩn ra, cái tên này không phải cũng giác tỉnh đấy chứ?
Mao Đậu Đậu tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy thân hình quá khổ của Đồng Địch, chạy nhanh tới.
"Mập mạp chết bầm, đang chờ tôi hả? Ha ha, không hổ là bạn cùng bàn, muốn là người đầu tiên chúc mừng tôi sao?” Trên mặt Mao Đậu Đậu tràn đầy vẻ đắc ý, ngay cả đống mụn trên mặt cũng giống như tản ra ánh sáng của sự kiêu ngạo.
“Ồ, nói vậy ông đã giác tỉnh?” Đồng Địch hỏi.
"Đương nhiên! Tôi đã sớm nói, những nữ sinh kia vốn dĩ có mắt không tròng, Mao Đậu Đậu tôi trời sinh nhất định là muốn cất cánh. Ngày xưa họ không quan tâm đến tình cảm của tôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi muốn để bọn họ không thể trèo cao!”
Mao Đậu Đậu tỏ thần thái huênh hoang, rất có cảm giác thiên hạ đều bị mình giẫm ở dưới chân.
"Đồng mập mạp, cậu rất may mắn a. Tôi sẽ cho cậu cơ hội để trở thành người đầu tiên chúc mừng tôi.” Mao Đậu Đậu nói với vẻ rắm thối.
"Tôi thấy, chúng ta vẫn là nên cùng chúc mừng lẫn nhau đi." Đồng Địch hiển nhiên cũng là bậc thầy ra vẻ, ngữ khí thản nhiên nói, trên mặt cũng tràn đầy đắc ý.
"Cái gì?" Mao Đậu Đậu ngẩn ra:
"Đừng nói là ngay cả cậu cũng giác tỉnh đó chứ?”
"Cái gì mà ngay cả tôi?" Đồng Địch nhất thời có chút không bình tĩnh.
"Khà khà, đừng vì mặt mũi mà nói dối chứ." Trong mắt Mao Đậu Đậu, loại mập mạp ăn hại leo cầu thang đều thở hổn hển, chỉ biết động mồm mép như cậu ta làm sao có thể giác tỉnh thể chất được?
Cho dù muốn giác tỉnh, cũng tuyệt đối không phải là đợt này.
Xét theo lớp của bọn họ, trong mắt Mao Đậu Đậu, Đồng Địch tuyệt đối nằm ở nhóm đếm ngược.
"Bảng số liệu có làm giả được không?" Đồng Địch hừ một tiếng, treo số liệu ở trước mặt Mao Đậu Đậu.
“35%? Không tệ, không tệ! Nhìn không ra mập mạp nhà cậu cũng có chút tài năng. Tôi thừa nhận rằng mình đã hơi đánh giá thấp về cậu trước đây. Có điều..."
"35% cường hóa, cũng chỉ là bèo bọt thôi. Mao Mười Chín tôi đạt tới 50% cường hóa, ghê chưa ghê chưa? So với cậu thì thế nào?”
Đồng Địch thiếu chút nữa thở không ra hơi.
50%?
Mao Đậu Đậu óc bã đậu này đạt mức cường hóa cao như vậy? Lần đầu tiên giác tỉnh đã đến 50%?
"Thế nào? Cậu có phục không? Chịu thừa nhận mình chỉ là đệ đệ chưa?” Mao Đậu Đậu dương dương đắc ý, giơ bảng số liệu ra trước mặt Đồng Địch.
Đồng Địch nhất thời uất ức.
Vốn đang cao hứng vì giác tỉnh, bị Mao Đậu Đậu quấy nhiễu như vậy, cậu không khỏi tụt mất niềm vui khá nhiều.
Hai người đi tới gần xe buýt, sớm đã có một nhóm bạn học vây quanh Lý Nguyệt, hỏi tới hỏi lui.
Lý Nguyệt bị mọi người vây quanh, rất quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cuống quít muốn lên xe buýt.
"Lý Nguyệt, lấy bảng số liệu ra xem chút nào! Có gì phải giấu giấu giếm giếm đâu chứ?”
“Đều là bạn học với nhau cả, giữ bí mật làm gì."
"Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ công bố thôi, có phải không?"
Những bạn học này mồm năm miệng mười, mục đích chỉ có một, muốn Lý Nguyệt công bố bảng số liệu, cho mọi người chiêm ngưỡng một chút.
Cũng không phải Lý Nguyệt ra vẻ, mà do cô đã quen với việc làm người tàng hình trong suốt nhiều năm qua, cho nên cô không thích cảm giác trở thành tâm điểm của mọi người.
Dù là vui vẻ hay bi thương, cô chỉ muốn ở trong góc làm một người tàng hình tĩnh lặng. Cho dù thỉnh thoảng có một ít niềm vui nhỏ, cô cũng không cần quá nhiều người đến chia sẻ như vậy, chia sẻ một chút trong nhóm nhỏ là đủ rồi.
Giang Dược vốn đã lên xe buýt, nhìn thấy Lý Nguyệt quẫn bách, cũng có chút khó coi.
"Các bạn cùng lớp, các cậu nóng lòng cái gì? Dù sao trở lại trường học, thành tích cũng được công bố. Cũng không thiếu chút thời gian này a. Tất cả mau lên xe.”
Lớp trưởng đã mở miệng, những bạn học hùng hổ bức người kia cũng không dám dây dưa nữa, nhao nhao lên xe.
Mao Đậu Đậu và Đồng Địch cũng vừa vặn đi tới.
“Sếp ơi, em giác tỉnh rồi nè!” Mao Đậu Đậu sợ có người không nghe thấy, bèn quát to một tiếng, phỏng chừng cách mấy trăm thước đều có thể nghe rõ ràng.
Đồng Địch bĩu môi, ra vẻ cái gì không biết, làm như hay lắm vậy?
"Sếp Dược, sếp nhìn nè, 50% cường hóa! Em nhớ rõ Nguyệt Nguyệt lần đầu tiên thức tỉnh, cũng là số liệu này, đúng không? Ha ha ha, không thể tưởng tượng được, Mao Đậu Đậu em lần đầu tiên thức tỉnh, lại có thể sánh vai với thiên tài số một của trường trung học Dương Phàm. Công nhận sếp nói quá đúng. Đừng vì những Người giác tỉnh đầu tiên đi trước mình một bước mà đã vội cảm thấy xa xôi!”
“Sếp, tối nay tiếp tục ra quán cơm Đại Binh, em đãi khách." Mao Đậu Đậu vỗ ngực:
"Mọi người trong lớp nữa, cứ đến thoải mái, đến bao nhiêu tôi mời bấy nhiêu!”
Mao Đậu Đậu kỳ thật cũng chỉ là con nhà nông, điều kiện cũng không dư dả, nhưng khổ nổi tâm tình cậu đang kích động, hoàn toàn không nghĩ tới liệu mình có kham nổi hay không.
Giang Dược cười nói:
"Tối nay không được rồi, tối nay tôi có việc.”
“Không thể không đi sao?” Mao Đậu Đậu thất lạc hỏi.
"Không được. Cũng thật đáng tiếc, khó có dịp Đậu Đậu hào phóng như vậy, hay là hôm khác cậu mời một mình tôi thôi.” Giang Dược cười ha ha nói.
"Vậy không được! Loại ngày trọng đại này không thể không có sếp a, vậy thì để ngày mai. Ngày nào sếp rảnh rỗi, em sẽ mời ngày đó! Bữa tiệc này, thiếu ai cũng không thể thiếu sếp của em!”
Đừng thấy Mao Đậu Đậu tính tình thô lỗ, nhưng trong lòng cậu hiểu rất rõ, kỳ thật Giang Dược đã bao bọc cho cậu suốt cả quãng thời gian sáu năm trung học. Bằng không với tính cách của cậu, không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, đắc tội bao nhiêu người trong trường.
Mỗi lần, cậu đắc tội với người khác vì tính cách nóng nảy hoặc vì cái miệng tiện, đều là Giang Dược ra mặt giúp cậu dàn xếp tất cả.
Cho nên, cho dù hiện tại cậu là Người giác tỉnh, nhưng cũng không cảm thấy Giang Dược không xứng làm sếp cậu nữa.
Sếp vẫn luôn là sếp!
"Địch Địch, nhìn bộ dáng của cậu, tựa hồ đang nghẹn cười trong lòng? Có vẻ như thành tích cũng khá tốt?” Lúc bọn họ vừa lên xe, Giang Dược đã quan sát vẻ mặt của hai người.
Tuy rằng Đồng Địch không tỏ ra hớn hở như Mao Đậu Đậu, ồn ào khắp nơi. Nhưng khóe mắt cũng toát lên một tia vui sướng, cho nên hắn suy đoán, Đồng Địch hẳn là cũng giác tỉnh.
"Lớp trưởng, cứ để Mao Đậu Đậu khoác lác đi, thành tích của tui đúng là không sánh kịp cậu ấy." Đồng Địch ngoài miệng thì khiêm tốn, kỳ thật vẫn hàm chứa vẻ kiêu ngạo khó mà che giấu nổi.
Đều là học sinh tuổi teen, chuyện vui lớn như vậy, muốn hoàn toàn giấu xuống hiển nhiên là không có khả năng.
Bạn học trên xe nghe vậy, bầu không khí nhất thời có chút ngưng đọng.
Điều này có nghĩa là gì?
Ngay cả mập mạp chết bầm Đồng Địch cũng giác tỉnh? Tiện nhân Mao Đậu Đậu cũng giác tỉnh?
Hai kẻ hư hỏng này, ngoại trừ suốt ngày vây quanh lớp trưởng, còn có thể làm được cái gì? Trong hệ sinh thái của lớp, hai con hàng này đều nằm ở phần đáy của chuỗi khinh bỉ.
Ai dám tin cả hai bọn họ cư nhiên đồng thời giác tỉnh?
Thậm chí có người còn nghi ngờ, không phải là Mao Đậu Đậu và Đồng Địch thay nhau khoác lác chứ?
Bầu không khí tại hiện trường bỗng dưng trở nên chua lè chua lét!
Lớp bọn họ có mấy chục người, ngoại trừ số đã đi lớp chuyên môn ra, những người còn lại đều tới tham gia khảo sát thể chất, cho tới bây giờ cũng chỉ có ba người giác tỉnh.
Dựa trên tổng số học sinh trong lớp, xác suất cơ bản là một phần mười đến một phần tám.
Nhưng Đồng Địch và Mao Đậu Đậu đều xưng là mình giác tỉnh, xác suất này có chút khoa trương.
Quan trọng nhất là, số liệu của Mao Đậu Đậu lại đáng sợ đến vậy thật sao?
50% cường hóa?
Mọi người rất rõ ràng, Lý Nguyệt lần đầu tiên kiểm tra thể chất, chính là con số này a.
Đây chắc chắn là một con số nghịch thiên!
Nhìn xem Lý Nguyệt mấy ngày nay bị săn đón đủ kiểu, có thể thấy được con số này có ý nghĩa gì.
Dựa vào đâu mà tiện nhân Mao Đậu Đậu này xứng đáng đạt được thành tích đó?
Nhất là những nam sinh bình thường vẫn coi khinh Mao Đậu Đậu, lại càng chua xót.
Có người nhịn không được nói:
"Đậu Đậu, ông chém gió cũng vừa phải thôi chứ? 50% cường hóa, sao nghe cứ như đang đọc tiểu thuyết vậy?”
“Ha ha, biết ngay một số người trong các cậu sẽ ghen tỵ, giấy trắng mực đen, nhìn đi."
Mao Đậu Đậu đúng là sảng khoái thật a!
Đã hơn sáu năm rồi!
Cuối cùng cậu đã chờ đến cơ hội được nở mày nở mặt, cuối cùng cũng chờ đến ngày trọng đại này!
Những kẻ luôn gây khó dễ, muốn giẫm lên đầu mình, hãy mở to hai mắt nhìn một chút, tôi Mao Mười Chín, sắp cất cánh rồi, các cậu hít khói sau mông tôi đi!
Còn những nữ sinh chướng mắt mình kia, trước giờ mấy người không thèm để ý tới tình cảm của tôi, sau này, tôi sẽ cho mấy người biết cái gì gọi là không với tới nổi!
Không thể không nói, tâm trạng của Mao Đậu Đậu lúc này rất chi là hân hoan!
Hết thảy ủy khuất, hết thảy buồn bực, hết thảy phiền não suốt hơn sáu năm qua, đứng trước mặt một tờ số liệu mỏng manh này, đều sẽ trở thành quá khứ, đều sẽ trở thành lịch sử, trở thành nhân chứng cho sự quật khởi của Mao Đậu Đậu.
Bảng dữ liệu được truyền vào trong đám đông.
Giống như một hũ giấm lâu năm bị đánh nát, nồng độ chua trong xe buýt lập tức tăng lên rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận