Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 107: Thuật huyết tế tà ác
Giang Dược đoán được thú triều sớm muộn gì cũng sẽ xông vào từ đường, chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi.
Nhưng hắn không ngờ nó lại đến sớm như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có.
Tuy cửa chính rất dày và nặng, nhưng chung quy nó cũng chỉ là cửa gỗ mà thôi. Sau vài cú va chạm, bản lề rõ ràng bị bong ra một chút.
Cánh cửa dày và chắc nhất thời không cách nào bị phá vỡ, trái lại bản lề cửa trở thành điểm yếu ớt nhất!
Rầm rầm rầm!
Tiếng va chạm tiếp tục vang lên, không ngừng nghe thấy có mảnh gỗ vụn rơi xuống.
Mỗi một tiếng va chạm đều tra tấn thần kinh của Giang Dược.
Tam Cẩu trở về từ phía sau, lắc đầu.
Hiển nhiên, tuy cửa sau chưa bị tấn công, nhưng cũng hoàn toàn bị thú triều bao vây chặn đứng.
Hiện tại trừ phi mọc cánh hoặc là có trực thăng tiếp viện, bằng không đã không còn bất kỳ khả năng nào phá vòng vây.
Vẻ mặt trưởng ban La chua xót, ông tràn đầy áy náy nhìn hai anh em Giang Dược.
"Cậu Giang, Tam Cẩu, nói đến vẫn là tôi đã làm liên lụy hai cậu rồi."
Giang Dược khoát tay áo:
"Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng. Bàn Thạch Lĩnh là nguồn cội của anh em tôi, cho dù ông không mời, chúng tôi cũng phải trở về. Hơn nữa, việc trở về Bàn Thạch Lĩnh là do tự mình tôi quyết định.”
Trưởng ban La thở dài một hơi:
"Bọn tôi làm nghề này, cho tới bây giờ đều là đầu giắt ở bên hông, tùy thời chuẩn bị mất mạng. Tôi đã nghĩ qua vô số cách thức chết, lại tuyệt đối không nghĩ tới... dĩ nhiên là cái chết như thế này.”
Chết trong tay quái vật, chết dưới tay lệ quỷ, chết trong tay các loại yêu ma quỷ quái, trưởng ban La đều có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Điều duy nhất mà ông không nghĩ tới chính là mình lại chết dưới thú triều.
Trưởng ban La lấy điện thoại di động ra, cũng không biết là mở cái app trò chuyện nào, đưa vào tin nhắn thoại:
"Bây giờ là hai mươi mốt giờ rưỡi tối, La Đằng tôi, còn có anh em Giang Dược và Giang Đồng, bị vây trong thú triều ở Bàn Thạch Lĩnh. Chúng tôi tạm thời trốn vào từ đường nhà họ Giang, đàn thú đã bắt đầu tông cửa, thời gian không còn lại bao nhiêu..."
Trưởng ban La chưa kịp ghi xong một đoạn hội thoại, thì rầm một tiếng, cửa lớn đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Các loại dã thú ùa vào như thủy triều, nhanh chóng chiếm cứ mỗi một tấc không gian trong sân, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã lấp đầy sân trước.
Hai con gấu đen vóc dáng cao to, đứng lên cao chừng ba thước, xông tới đầu tiên.
Cho dù là Tam Cẩu cũng hít một hơi lạnh, các bậc cha chú thường nói xung quanh núi Đại Kim có gấu đen lui tới, không ít thôn dân đã từng gặp qua. Nhưng căn cứ theo miêu tả của mọi người, gấu đen tuyệt đối không lớn đến vậy.
Chẳng lẽ, những loài thú dữ này cũng biến dị?
Chuyện quỷ dị hơn chính là, ngoại trừ hai con gấu lớn ra, lại còn có một con hổ to màu đốm, tựa hồ trông địa vị còn cao hơn hai con gấu đen.
Con hổ đốm đứng ở vị trí trung tâm, nhe răng trợn mắt nhìn trừng trừng mấy người Giang Dược, hàm răng trắng hếu còn sắc bén hơn cả đao, đầu lưỡi mọc đầy gai ngược, chỉ mới nhìn thôi đã làm cho người ta đứng không vững.
Hổ báo cáo chồn, sói gấu vượn hươu, đủ loại dã thú ăn thịt lẫn ăn cỏ, giờ phút này giống như bị cùng một loại sức mạnh nào đó ảnh hưởng, chẳng những không hề săn giết lẫn nhau, mà còn ở chung một cách hòa thuận.
Lạ lùng hơn còn có các loại rắn độc đủ màu sắc, cư nhiên đều không bò trên mặt đất mà lại trườn lên người các dã thú cao lớn, lưỡi không ngừng thè ra thụt vào, rõ ràng là đang ở trạng thái sẵn sàng công kích.
Nếu như nói lúc trước chỉ cách nhau có một bức tường, như vậy hiện tại, thú triều và bọn hắn hoàn toàn chỉ còn cách nhau một khe hẹp mà thôi.
Ba người Giang Dược đứng trên bậc thang hiên cửa.
Bãi đất trống dưới bậc thang đã bị thú triều nhồi chật kín, trên tường vây, trên cửa lớn, trên cành cây bốn phía đều treo đầy các loại thú hình thù kỳ quái.
Nếu lúc này có người có thể dùng ống kính ghi lại một màn quỷ dị này, tuyệt đối có thể nháy mắt lên top đầu trên các trang công cụ tìm kiếm.
Giang Dược nhẹ nhàng đóng cửa đại sảnh từ đường lại, nhốt ba người mình ở ngoài cửa.
Nếu đã nhất định phải đổ máu ở từ đường, hắn sẽ tận lực tránh làm quấy nhiễu đến tổ tiên.
Hiện tại dù có trốn vào nội đường đã không còn tác dụng gì nữa, bởi vì cửa nội đường căn bản không có tác dụng ngăn cách.
Tuy trưởng ban La đang cầm súng ống trên tay, nhưng ông vẫn cảm thấy bất lực chưa từng có từ trước tới nay.
Súng ống trong những trường hợp thế này có thể phát huy tác dụng quá hạn chế.
"Cậu Giang, tôi còn có mấy quả lựu đạn, lát nữa tôi sẽ ném ra ngoài, các cậu xem thử coi có cơ hội xông ra ngoài hay không."
Xông ra ngoài?
Giang Dược cười khổ.
Nào có khe hở để xông ra?
Chỉ cần xuất hiện một chút khe hở, lập tức sẽ có các loại dã thú bổ sung, chen kín mít đến giọt nước cũng không lọt, chứ đừng nói đến chuyện xông ra ngoài.
Chỉ là tại sao những con thú dữ khát máu ở hàng đầu vẫn cứ nhìn chằm chằm bọn hắn như hổ rình mồi, mà còn chưa chịu động thủ nữa?
Chẳng lẽ chúng thực sự đang chờ hiệu lệnh nào đó?
Ba phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng...
Thời gian không ngừng trôi qua.
Từng giây từng phút đều tra tấn thần kinh của ba người.
Mặc dù đàn thú vẫn đang ở trong trạng thái cuồng bạo, nhưng lại cứng rắn áp chế, không phát động công kích với bọn Giang Dược.
Đây kỳ thật cũng là một loại tra tấn với ba người bọn hắn, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Điện thoại di động của lão Khang lại rung không ngừng, vẫn là dãy số lạ kia.
Giang Dược tiếp tục không nghe máy, sau đó lại có âm báo tin nhắn.
Hắn thở dài một hơi, đã đến bước này, có bại lộ hay không, tựa hồ cũng không còn quan trọng nữa, bèn lấy điện thoại ra xem.
"Có biết con mồi đang hấp hối cảm thấy như thế nào không?"
"Các ngươi thật cho rằng, tiêu diệt mấy cái xác không hồn, hủy diệt nhà ta, là các ngươi đã thắng chắc rồi sao?"
“Đêm nay, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là giãy giụa vô ích!”
"Hy vọng lúc ta quay trở về Bàn Thạch Lĩnh, còn có thể phân biệt rõ cái xương nào là của các ngươi. Ha ha ha ha..."
Quả nhiên lão hồ ly này!
Quả nhiên, lão hồ ly này mấy lần gọi điện thoại tới mà Giang Dược không nghe máy, y đã hoàn toàn không tin Kẻ sao chép lão Khang còn sống.
Thế nhưng điều kỳ lạ chính là y thực sự có thể điều khiển được thú triều?
Những con thú dữ này vẫn không hề động thủ, chẳng lẽ là nghe theo lệnh Triệu Thủ Ngân, cố ý đùa giỡn, tra tấn tinh thần của bọn hắn, để cho bọn hắn không ngừng cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ nguy cơ tử vong?
Lúc nãy thú triều xông vào, tình thế cực kỳ nguy cấp, Giang Dược quá căng thẳng nên không suy nghĩ được gì nhiều. Nhưng sau một hồi đàn thú không có động tĩnh gì mới, hắn mới dần dần bình tâm trở lại, bắt đầu nghĩ cách phá cục.
Bỗng Giang Dược khẽ động trong lòng, nhanh chóng tiến vào giao diện Trí linh.
"Làm thế nào để thoát khỏi thú triều?"
Ting!
Giải đáp câu hỏi này cần tốn 50 điểm tích lũy.
Năm mươi điểm tích lũy thì năm mươi điểm tích lũy đi! Đã đến nước này, cho dù có phải hao sạch điểm tích lũy, hắn cũng phải hao a.
Thú triều chia làm rất nhiều loại, nếu như là thú triều tự nhiên hình thành, chỉ có một biện pháp, chạy trốn!
Nếu là thú triều do con người khống chế, tiêu diệt người thao túng, khả năng cao thú triều sẽ tiêu tán. Muốn nhân tạo thú triều rất khó khăn, nhưng rất nhiều thuật sĩ tà ác có khả năng khống chế số lượng lớn quỷ dữ, sẽ sai khiến lũ quỷ đi xua đuổi bách thú, biện pháp này gọi là Bách quỷ lùa thú, chúng sẽ xua đuổi toàn bộ dã thú trong khu vực xung quanh, hình thành thú triều, gây họa cho làng xã...
Để đối phó với loại thú triều này, hoặc là tiêu diệt thuật sĩ, hoặc là tiêu diệt lũ quỷ.
Giang Dược xem tới đây thì lại thấy đau hết cả đầu. Hai lựa chọn này, trước mắt hắn đều rất khó làm được.
Tuy nhiên, sau đó Trí linh có đề cập đến một cách tiếp cận khác khả thi hơn, đó chính là hy sinh thời gian hiệu lực ba tháng của vầng sáng Bách Tà Bất xâm, ngưng tụ nó thành một cái lồng bảo hộ Thần Cương Thể siêu cường, hẳn là có thể chống đỡ bách thú tấn công, từ đó thoát khốn.
Giang Dược ngược lại hy sinh được ba tháng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, nhưng Trí linh sau đó lại đặc biệt nhắc nhở, thời gian hiệu lực của cái lồng bảo hộ Thần Cương Thể siêu cường này vỏn vẹn chỉ có một trăm phút mà thôi.
Hơn nữa, đại khái chỉ có thể bảo vệ trong phạm vi một mét vuông quanh người.
Ba người di động trong phạm vi một mét vuông, quả thật có chút phí sức.
Giang Dược thầm suy tính, nếu như bọn hắn có thể chạy ra khỏi Bàn Thạch Lĩnh, đến nơi bọn hắn đậu xe trước đó, thời gian vẫn còn đủ.
Câu hỏi cần đặt ra ở đây chính là, liệu chiếc xe vẫn còn đó chứ? Hai đội viên của trưởng ban La vẫn còn đó chứ?
Ồ? Gượm đã!
Giang Dược bỗng nhiên nhớ tới mình còn có một tấm thẻ chúc phúc Dùng chung.
Nếu như có thể hình thành cái lồng Thần Cương Thể siêu cấp này, phải chăng có thể cho trưởng ban La dùng chung chúc phúc?
Sau đó tự hắn cõng Tam Cẩu trên lưng hành động? Lấy thân thể trải qua nhiều lần cường hóa của hắn, xác suất thành công hẳn là không nhỏ.
Chẳng qua là hắn đã sử dụng thẻ chúc phúc Dùng chung một lần vào sáng ngày hôm nay. Để sử dụng nó một lần nữa, ít nhất phải đợi qua không giờ.
Bây giờ mới hơn hai mươi hai giờ đêm, còn gần hai tiếng nữa mới tới không giờ.
Liệu lão núp lùm Triệu Thủ Ngân kia có cho bọn họ thêm hai giờ nữa hay không?
Trong một cái sơn động ẩn nấp ở phía sau Bàn Thạch Lĩnh, khóe miệng Triệu Thủ Ngân nở nụ cười, điện thoại di động bị y ném sang một bên.
Nhìn kiệt tác của mình trong sơn động, khuôn mặt biến thái của Triệu Thủ Ngân lộ ra nụ cười hài lòng.
Bốn góc của hang động được thắp bốn ngọn nến, hai ngọn nến trắng và hai nến đỏ.
Chính giữa bốn ngọn nến được vẽ một trận đồ khổng lồ. Đồ họa nhìn không phức tạp, nhưng từng đường từng nét đều lộ ra một vẻ tà ác.
Một ít vật trang trí kỳ quái được chất lên ngay trung tâm trận đồ.
Có xương trắng, có thịt cúng, có rắn trùng, có giun, còn có cả da người...
Loại tổ hợp này chỉ mới nhìn thôi đã khiến da đầu tê dại, nhưng Triệu Thủ Ngân lại có vẻ hưởng thụ dị thường, ánh bạc nhoáng lên một cái, tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một con dao bạc, sắc bén lạ thường.
Y bước tới góc sơn động, giơ tay túm lấy một người, ném vào trong trận đồ kia.
Sau đó y cứ lặp đi lặp lại động tác, nháy mắt đã ném ra mười mấy người.
Những người này quần áo tả tơi bẩn thỉu, đầu tóc rối bù xù, hiển nhiên là bị y giam cầm thời gian không ngắn.
Hầu hết đều là người già, còn lại là vài ba đứa trẻ.
"Các hương thân phụ lão Bàn Thạch Lĩnh thân mến, ta vốn định lưu các vị một mạng, thế nhưng các vị lại không thức thời. Từ đầu năm đến trước tiết Thanh minh, đủ loại ma ám mỗi ngày đều không dọa được các vị, ta không biết là do các vị quá ngoan cố, hay là điếc không sợ súng? Nếu như các vị cũng thức thời như những người khác, sớm chuyển ra ngoài, cũng sẽ không có sát kiếp ngày hôm nay. Hoặc giả nếu như trấn Vân Khê không có những kẻ thích xen vào việc của người khác, kế hoạch của ta không tạm thời bị phá hư, ta cũng sẽ không đến mức phải lấy các vị để lấp chỗ trống!”
"Vì vậy, các vị không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây? Sau khi chết, cũng đừng oán hận ta không nể tình.”
Triệu Thủ Ngân nhe răng cười, dao bạc vỗ vỗ vào mặt mỗi người.
Ngoài miệng nói lời dối trá, nhưng trong lòng y lại không có nửa phần tiếc thương.
Nếu Giang Dược có thể nghe được những lời này của Triệu Thủ Ngân, hắn sẽ nháy mắt hiểu được vì sao hôm tiết Thanh minh bọn hắn lại không hề trông thấy một bóng người nào ở Bàn Thạch Lĩnh.
Hóa ra người của Bàn Thạch Lĩnh, hoặc là bị ma ám dọa đi mất, hoặc không bị dọa đi thì cũng đã sớm bị Triệu Thủ Ngân bắt cóc đến đây, vẫn giam lỏng đến bây giờ.
Trong đám người, có một ông lão giãy giụa phun ra cái giẻ lau rách nát nhét trong miệng, kêu lên:
"Thủ Ngân, tôi là em họ của anh a, lúc trước mẹ anh xảy ra chuyện, là mấy anh em cha chú của tôi lén cõng bác ấy trở về chôn. Dù gì thì anh cũng phải nể tình cha tôi, cũng chính là cậu của anh, cho tôi một con đường sống chứ?”
Ông lão này là người nhà họ Cung ở Bàn Thạch Lĩnh, còn là con trai của cậu ruột Triệu Thủ Ngân, cũng tức là em họ của y.
Triệu Thủ Ngân nói với giọng buốt lạnh:
"Đúng vậy, các cậu cõng xác mẹ ta trở về, lại không chôn mẹ ta vào mộ tổ tiên, mà chôn ở ngoài bãi tha ma, thật sự là tình cảm chị em thắm thiết!”
Nói xong, Triệu Thủ Ngân mặt lạnh như tiền đi tới trước mặt người nọ, vung dao bạc lên, lập tức cổ đối phương toát ra một vệt máu đỏ.
Người nọ tuyệt vọng ngã xuống vũng máu, toàn thân run rẩy một hồi, chẳng mấy chốc liền tắt tiếng.
Triệu Thủ Ngân giết người giống như nghiền chết một con kiến, không hề có một chút động dung nào.
Dao bạc nhẹ nhàng cắt trên ngón tay mình, mang theo một vết thương nhỏ, từng giọt máu từ ngón tay y rơi lên người thi thể kia.
Triệu Thủ Ngân nổi cơn khát máu, đã làm thì làm cho trót. Dao bạc múa lên, mỗi người một chém, những người bị y nhốt không ngừng ngã xuống, cứ như thể y đang gặt lúa.
Đúng là không lưu lại bất kỳ người sống nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận