Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 397: Kế hoạch đả kích nhằm vào Giang Dược

Thầy Nhạc không tỏ ra hứng thú mấy với thiên thạch, có điều y vẫn nhận ra sự u mê của Đỗ Nhất Phong đối với những viên đá này.
"Lão phu cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi. Dựa trên miêu tả của cậu về hắn, hắn không phải là kiểu người dễ dàng chịu thua. Cậu nói người tên Hạo kia tuy ranh mãnh, nhưng lão phu vẫn không thể tin gã có thể cướp được thiên thạch từ tay Giang Dược."
"Con cũng luôn nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng."
Đỗ Nhất Phong nói với vẻ chán nản.
Thầy Nhạc cười nói:
"Trước tiên hãy gác lại chuyện thiên thạch. Có một vấn đề quan trọng hơn mà lão phu cần cậu nhớ lại kỹ càng."
"Vâng, thưa thầy."
"Chính là sự chia rẽ giữa cậu và Giang Dược trước khi đi đến trang viên cổ tích. Cậu muốn về Tinh Thành, nhưng những người khác lại nhất quyết muốn tiếp tục nhiệm vụ khảo hạch?"
"Đúng vậy. Mâu thuẫn giữa con và Giang Dược bắt đầu từ đó."
"Hắn nói cậu không thể tự mình về Tinh Thành vì hắn đã âm thầm bảo vệ nhóm của cậu?"
"Đúng thế, và giọng điệu của cậu ta khiến con rất khó chịu. Cái gì mà đi theo cậu ta giống như khoác thêm một lớp áo mưa trên người, còn nếu hành động một mình thì giống như để đầu trần tắm mưa. Cậu ta đúng là có tài thật, nhưng đôi khi cũng quá tự cao."
"Cậu ta còn nói sự bảo vệ mà cậu ta mang đến cho chúng con nhiều hơn chúng con tưởng tượng rất nhiều. Chỉ là cậu ta không nói, và chúng con cũng không nhận ra mà thôi."
"Vậy các cậu có nhận ra gì không?"
Thầy Nhạc hỏi với giọng nghiêm trọng.
"Thành thật mà nói, con không cảm nhận được gì. Nếu có nhiều sự bảo vệ như vậy, con đã không bị cái cây kỳ quái kia cuốn đi rồi."
"Có điều con có nghe một tin đồn."
"Tin đồn gì?"
"Lần trước, trong lớp học, con vô tình nghe ai đó nói ông nội của Giang Dược ở nông thôn được mọi người gọi là "lão thần tiên". Họ nói bất cứ ai gặp phải tam tai lục nạn gì đều sẽ mời ông ấy đến giúp đỡ. Nhiều người thậm chí còn đồn đại Giang Dược có truyền thừa gia tộc."
"Chính hắn thừa nhận điều đó sao?"
"Người như cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều gì, nhưng cậu ta cũng không bác bỏ một cách dứt khoát. Đây là bản tính của Giang Dược, luôn thích tạo ra một cảm giác bí ẩn và duy trì hình tượng cao siêu của mình. Đây là chiến thuật nhất quán của hắn."
Thầy Nhạc nhận ra sự đố kỵ trong giọng nói của Đỗ Nhất Phong, nhưng không vạch trần nó.
"Nhất Phong, hãy suy nghĩ lại một lần nữa. Có còn gì bỏ sót cần bổ sung không?"
"Con nghĩ mình đã nói hết mọi chuyện rồi. Chắc chắn không có gì bỏ sót."
Đỗ Nhất Phong cố gắng nhớ lại một hồi lâu, nhưng không nghĩ ra điều gì bổ sung thêm.
"Rất tốt, Nhất Phong, vất vả rồi. Cậu hãy mang bình thuốc này về nhà sử dụng. Nếu sau một tuần, kết quả kiểm tra thể chất của cậu đạt được 300% trở lên, hãy đến tìm ta. Tiếu Tiếu, con hãy tiễn Nhất Phong và nói cho cậu ấy biết cách để gặp ta."
Dương Tiếu Tiếu nháy mắt ra hiệu cho Đỗ Nhất Phong.
Đỗ Nhất Phong là người thông minh, sao có thể không nhận ra ý đồ tiễn khách của thầy Nhạc.
Có điều còn có một ý nghĩa quan trọng hơn đằng sau đó, đó là nếu đạt được 300%, cậu ta có thể đến gặp thầy Nhạc một lần nữa.
Điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là thầy Nhạc sẽ đích thân hướng dẫn cậu ta.
Mặc dù Đỗ Nhất Phong không biết rõ về thầy Nhạc, nhưng một người có thể khiến công tử nhà phó Đô đốc Vạn luôn kính trọng, liệu có thể là người bình thường?
Có cơ hội được đồng hành cùng một vị đại nhân vật như vậy, cho dù chỉ được hướng dẫn một chút cũng đủ để Đỗ Nhất Phong hưởng thụ rồi.
Mình nhất định phải ôm chặt lấy cơ hội này!
Đỗ Nhất Phong lập tức đứng dậy cung kính, cúi người chào thầy Nhạc theo lễ nghi của bậc vãn bối để từ biệt.
Sau khi Dương Tiếu Tiếu tiễn Đỗ Nhất Phong và chú Khánh rời đi, thầy Nhạc vẫy tay gọi Vạn Nhất Minh.
"Nhất Minh, con nghĩ thế nào?"
"Bác Nhạc, Giang Dược này có vẻ là một kẻ tham tiền và có chút bản lĩnh."
"Có lẽ không chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi."
Thầy Nhạc thở dài:
"Theo những thông tin mà chúng ta thu thập được, hắn đã tham gia vào nhiều sự kiện quỷ dị hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều."
"Về năng lực của hắn, tạm thời chúng ta biết được hắn có khả năng miễn dịch với tà ma. Trước đây, Quỷ ăn tuổi, Kẻ sao chép và các loại lệ quỷ khác dường như không thể ảnh hưởng gì tới hắn."
"Hắn có khả năng chống đạn, vũ khí thông thường hoàn toàn không gây nguy hiểm cho hắn."
"Hắn có khả năng thao túng linh vật, ví dụ điển hình là con hổ khổng lồ ở khu biệt thự ngõ Đạo Tử trước đây."
"Hắn còn có khả năng ẩn núp, ứng biến và chiến đấu rất mạnh."
"Một người như vậy, nếu quyết tâm chống lại chúng ta, quả là một mối họa lớn."
Thầy Nhạc thở dài nói.
"Bác Nhạc, cả Tinh Thành như một bàn cờ lớn, tên tiểu tử này cũng chỉ là một quân cờ nhỏ, sao có thể coi là họa lớn? Nếu không phải hắn chiếm đoạt biệt thự số chín, hắn cũng không đủ tư cách lọt vào tầm mắt của ngài."
Vạn Nhất Minh hơn Giang Dược vài tuổi, sự kiêu ngạo của tuổi trẻ cũng thể hiện rõ ràng trên người gã. Có điều nhiều lúc gã che giấu rất tốt.
Lúc này trước mặt trưởng bối, không có người ngoài, gã cũng không cố gắng che giấu điều này.
"Ha ha, Nhất Minh à. Bác Nhạc nhìn thấy con lớn lên, con là một người xuất sắc không thể nghi ngờ trong lứa tuổi của mình. Con thừa hưởng những ưu điểm của cha, con gần như có tất cả. Có điều những đứa trẻ nhà quan lại như con từ nhỏ được giáo dục và định hình tư duy theo kiểu quan trường, đều quen thuộc với việc coi những chuyện trên quan trường mới là chính yếu. Điều này không có gì sai trái trong thời đại ánh sáng mặt trời."
Thầy Nhạc rất quý mến Vạn Nhất Minh, trong giọng nói rõ ràng có ý dạy dỗ.
Mà Vạn Nhất Minh cũng rất khiêm tốn, lắng nghe, không biểu hiện ra vẻ không vui hay mong đợi gì. Gã biết thầy Nhạc nói một đoạn dài như vậy, chắc chắn sẽ có chữ "Nhưng" ở phía sau!
Chữ "Nhưng" này mới là trọng điểm.
Quả nhiên, thầy Nhạc tiếp tục nói:
"Nhất Minh à, càng ngày càng có nhiều người như bác Nhạc từ bóng tối bước ra, điều đó cho thấy thời đại của những sinh vật quỷ dị đang mạnh mẽ tiến đến. Tranh đấu trên quan trường đương nhiên có thể chi phối cục diện chung, nhưng con tuyệt đối không thể đánh giá thấp bất kỳ quân cờ nào trên bàn cờ. Bởi vì con không biết những quân cờ này tiềm ẩn bao nhiêu sức mạnh, một khi bùng nổ, có thể tạo ra ảnh hưởng to lớn bao nhiêu."
"Cứ coi như Giang Dược này hiện tại chỉ là một tên tiểu tốt, nhưng nếu buông bỏ không quan tâm, trong tương lai không xa, hắn nhất định sẽ trở thành một quân cờ chủ chốt, lập úp cả bàn cờ."
"Bác Nhạc, khoa trương như vậy sao?"
"Kế hoạch dụ giết của chủ nhiệm Khang lần này, mặc dù không thật hoàn hảo, nhưng cũng đã rất khá. Kết quả đâu? Cho đến nay, ngoài hiện trường thảm khốc ra, những người được cử đi đều biệt vô âm tín."
"Ha ha, chủ nhiệm Khang chỉ là quản gia sinh hoạt của cha con, muốn chú ấy làm ba chuyện chém giết này, tất nhiên là chẳng ra làm sao. Lần trước ở cửa biệt thự số chín cũng thất bại còn gì? Không hiểu cha con tại sao lại để chú ấy làm lần thứ hai."
Thầy Nhạc mỉm cười, không tiện chỉ trích cách dùng người của Phó Đô đốc Vạn.
Chủ nhiệm Khang theo Phó Đô đốc Vạn nhiều năm như vậy, hẳn là Phó Đô đốc Vạn cũng không muốn nhìn thấy thuộc hạ lâu năm sa sút, nên mới cho thêm một cơ hội chứng tỏ bản thân.
Đáng tiếc, chủ nhiệm Khang lại thất bại.
Đương nhiên, đứng từ góc độ của thầy Nhạc, việc chủ nhiệm Khang thất bại là điều bình thường, đối phó với một Người giác tỉnh mạnh mẽ như Giang Dược, thất bại là điều đương nhiên.
"Bác Nhạc, bác đã tự mình điều tra Giang Dược, chắc chắn đã có dự định gì đó, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
"Nhất Minh, cha con để con đến học tập bên ta, thực ra về đại cục, cha con đã nắm bắt rất tốt, ta còn kém xa. Ta chỉ làm một số việc cụ thể. Con không ngại nói một chút, với hiểu biết hiện tại của con về Giang Dược, con sẽ dùng biện pháp nào để đối phó với hắn?"
Vạn Nhất Minh chỉnh lại tư thế ngồi, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.
Gã biết đây là bài kiểm tra của thầy Nhạc đối với mình.
Đây cũng không phải là lúc nói bừa, cần phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, hơn nữa phải nói ra sáng ý.
"Bác Nhạc, trước tiên chúng ta phải loại trừ việc sử dụng lực lượng vũ trang thông thường để đối phó với hắn. Tên tiểu tử kia có khả năng phòng ngự cao, vũ khí thông thường vô dụng đối với hắn, vũ khí uy lực lớn lại có tác động quá rộng, không dễ dàng sử dụng. Hơn nữa, việc sử dụng những vũ khí như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của quân đội. Cho dù có thể tiêu diệt tên nhãi kia, cũng không có lời."
"Nếu như hắn miễn dịch với yêu ma quỷ quái, vậy những lực lượng mà bác Nhạc nắm giữ có lẽ cũng không hiệu quả. Hơn nữa, nếu tên tiểu tử này ẩn náu trong biệt thự số chín không ra ngoài, những lực lượng của ngài cũng khó xâm nhập. Có điều tên tiểu tử này dường như rất thích trường trung học Dương Phàm, không có việc gì liền chạy đến đó, có lẽ chúng ta có thể cân nhắc chặn giết hắn trên đường đi?"
"Còn một cách nữa là nhắm vào người thân của hắn để phân tán sự chú ý?"
"Ha ha, chuyện này có vẻ khó khăn, theo tài liệu, cha mẹ của tên tiểu tử này đã mất tích, chị gái thì gia nhập quân đội. Trước đây có cả nhà cô út ở nhà hắn, hiện tại cũng đã rời đi, còn có người em họ, cũng đang được huấn luyện ở Cục Hành động. Tên tiểu tử này hiện tại hoàn toàn một mình, trơn trượt khó nắm bắt, không dễ ra tay."
"Vậy thì nhắm vào người bên cạnh hắn, ví dụ như Hàn Tinh Tinh..."
Thầy Nhạc hơi nhíu mày, có vẻ như đề xuất của Vạn Nhất Minh ít nhiều khiến y ngạc nhiên.
"Tư liệu không phải cho thấy Hàn Tinh Tinh luôn bám theo tên nhãi này sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với Hàn Tinh Tinh, Hàn Dực Dương sẽ đối xử với hắn như thế nào? Liệu hắn còn được coi trọng như trước? Hai người liệu có xảy ra mâu thuẫn hay không?"
"Chỉ cần đẩy hắn rời xa Hàn Dực Dương, cái gọi là mối đe dọa cũng sẽ giảm đi một nửa. Ở Tinh Thành, không có chỗ dựa, hắn có thể làm được gì?"
Vũ khí thông thường không giết được Giang Dược, chẳng lẽ còn không giết được Hàn Tinh Tinh?
Nói không chừng, việc giết chết Hàn Tinh Tinh còn có thể gây tổn thương cho Hàn Dực Dương hơn là giết chết Giang Dược.
"Bác Nhạc, chúng ta phải có hơn chín phần nắm chắc để đối phó với Hàn Tinh Tinh chứ?"
Thầy Nhạc có vẻ mặt phức tạp, nhìn chằm chằm Vạn Nhất Minh một lúc lâu rồi thở dài:
"Đối phó với Hàn Tinh Tinh đúng là có hơn chín mươi phần trăm chắc chắn. Nhưng Nhất Minh, con có nghĩ đến hậu quả của việc làm như vậy không?"
"Hậu quả gì?"
"Điều này có nghĩa là chúng ta đã phá vỡ ranh giới, từ bỏ những thủ đoạn đấu tranh thông thường. Một khi mở ra, không chỉ chúng ta có thể sử dụng, mà đối phương cũng có thể, ai cũng có thể. Vậy con có nghĩ đến việc đối phương sẽ trả thù bằng cách tương tự hay không? Đến lúc đó, Nhất Minh, con sẽ khó mà tránh khỏi việc trở thành bia ngắm đầu tiên."
Đây cũng là lý do mà thầy Nhạc nói những lời này. Họa không dây vào người nhà, đây là ranh giới cuối cùng trong đấu tranh thông thường.
Một khi ranh giới cuối cùng này bị phá vỡ, thì đó chính là cuộc chiến sống còn không từ thủ đoạn.
Vạn Nhất Minh há hốc mồm, lúc nãy gã chỉ lo nói cho sướng miệng mà không nghĩ sâu xa.
Chuyện tương tự xảy ra với người khác thì gọi là hả hê, nhưng xảy ra với bản thân thì lại là bi kịch.
"Cho nên, Nhất Minh, nếu chưa đến thời điểm bất đắc dĩ, chúng ta vẫn nên hạn chế sử dụng thủ đoạn này. Xử lý Hàn Tinh Tinh thực sự rất đơn giản, cha con và ta đương nhiên cũng nghĩ tới, có điều chúng ta sẽ không dễ dàng áp dụng. Ngay cả việc hạ bệ Hàn Dực Minh, em trai Hàn Dực Dương, chúng ta cũng phải tìm cách quanh co trên quan trường mà không phải chọn cách ám sát thô bạo. Đó mới là chính đạo. Đấu tranh, từ đầu đến cuối phải nằm trong khuôn khổ cho phép, cho dù có lỡ vi phạm một chút cũng không thể quá đà. Nếu không cẩn thận dẫn đến hậu quả không thể lường trước, tình thế sẽ khó có thể vãn hồi."
"Là con càn rỡ, con xin nhận lỗi."
"Ừm, cũng không trách con. Chúng ta quay lại chủ đề về Giang Dược."
"Con kiến thức nông cạn, thật sự thiếu hiểu biết về vấn đề này, mong bác chỉ giáo."
"Về người này, bác đã chuẩn bị hai nước cờ. Một trong số đó, con cũng đã nhìn thấy, đó là Đỗ Nhất Phong vừa rồi."
"Ồ? Vậy ra bác Nhạc tìm cậu ta đến không chỉ để hiểu rõ về Giang Dược, mà còn có kế hoạch khác?"
"Bình thuốc quý giá như vậy sao có thể cho không?"
"Liệu nước cờ này có tác dụng?"
"Nước cờ này nguy hiểm ít, tỷ lệ thành công cao. Hơn nữa, Đỗ Nhất Phong này không giống như những thiếu gia ăn chơi trác táng bình thường, cậu ta có tham vọng, có mưu cầu, và cũng không ngu ngốc. Nếu lợi dụng tốt, cậu ta có khả năng cao trở thành một quân kỳ chiêu."
"Kỳ chiêu? Bác không phải là muốn bồi dưỡng cậu ta chống lại Giang Dược sao?"
"Về tư chất, cậu ta không có một tia hy vọng nào đối đầu với Giang Dược."
Thầy Nhạc đưa ra kết luận lạnh lùng.
Nếu Đỗ Nhất Phong nghe được những lời này, có lẽ gã sẽ bỏ cuộc ngay lập tức.
"Kỳ chiêu kỳ chiêu, tất nhiên là mở lối đi riêng, vừa lạ vừa hiểm."
Nói đoạn, thầy Nhạc lại bật cười:
“Ha ha, thực ra nói cho cùng cũng không có gì. Bác chỉ cần biết mối quan hệ giữa Đỗ Nhất Phong và Giang Dược, dù không thân thiết nhưng có liên quan về lợi ích. Chỉ cần Đỗ Nhất Phong có thể tiếp cận Giang Dược, nước cờ này của bác sẽ có hiệu lực. Có điều đây là một nước cờ chậm, cần có thời gian, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì có thể một hai tháng.”
Tiếp cận Giang Dược?
Đánh lén?
Nhân vật như bác Nhạc, chắc chắn sẽ không coi những cách ngu ngốc như vậy là kỳ chiêu chứ?
Dùng thuốc? Dùng độc? Hay sử dụng các thủ đoạn kỳ quặc khác?
Đây là bí mật độc nhất vô nhị của thầy Nhạc, hiển nhiên y cũng không muốn tiết lộ thêm. Vạn Nhất Minh ngược lại cũng không tiện hỏi cặn kẽ tới cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận