Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 218: Thì ra ông Đổng là người như thế

Giám đốc Kha lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Nếu như trước đó ông còn có chút nửa tin nửa ngờ, thì lúc này, ông cơ bản đã tin chắc rằng mình thật sự bị người ta để mắt tới.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ông Đổng rơi vào tình trạng này, giám đốc Kha trong đầu toàn là hình ảnh tương lai của chính mình. Ông đã hạ quyết tâm, dù phải trả giá cao thế nào đi chăng nữa cũng phải mua cho bằng được một tấm bùa Kháng tà. Tiền hết có thể kiếm lại được, nhưng mạng sống chỉ có một, mất đi thì không thể lấy lại được nữa.
Lúc này, ông Đổng dường như đã khôi phục lại một chút tỉnh táo.
"Có ma, có ma..."
Ông Đổng từ biểu hiện đờ đẫn ban đầu đã biến thành vô cùng sợ hãi, lại bắt đầu giãy giụa, hai tay hung hăng đánh vào tai mình.
Nhìn qua giống như muốn đập vỡ đầu mình, đập vỡ màng nhĩ, sau đó lấy con ma ra khỏi đầu mình vậy.
"Anh Đổng, bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh lại một chút!"
Giám đốc Kha cầm chiếc điện thoại bị hỏng của mình, hỏi:
"Vừa rồi là anh gọi điện cho tôi hả?"
Giám đốc Kha đứng trước mặt ông Đổng, đưa tay lắc lư chiếc điện thoại trước mặt đối phương để thu hút sự chú ý.
Ông Đổng nhìn với vẻ mờ mịt, miễn cưỡng tập trung vào mặt giám đốc Kha.
"Là anh hả…" Ông Đổng đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Đúng, đúng, là tôi đây!"
giám đốc Kha mừng rỡ:
"Anh Đổng, có phải anh vừa gọi điện cho tôi không?"
"Anh Trương, ha ha, anh Trương, để tôi nói cho anh một bí mật, vợ anh thật... thật dữ dội quá đấy."
Cái gì cơ?
Anh Trương? Vợ rất dữ dội?
Sắc mặt giám đốc Kha hơi đen xuống.
"Anh Đổng, cái gì dữ dội?"
"Tất nhiên là trên giường rồi, ha ha, anh Trương, anh kém quá! Có cô vợ cực phẩm mà không biết khai phá, anh em bọn tôi đều không nhìn nổi, không thể không trượng nghĩa xuất thủ... Ha ha ha..."
Giám đốc Kha tức giận quát lên:
"Anh... anh lại dám câu dẫn vợ bạn hả?"
Ông Trương cũng là một người bạn trong nhóm của họ. Giám đốc Kha nhớ lại, vợ của ông Trương là một người phụ nữ xinh đẹp, lễ phép, lại là giảng viên đại học, là một người có học thức cao.
Thế mà...
Họ Đổng khốn kiếp này trước giờ chỉ thích đùa giỡn những cô gái trẻ, không ngờ lại còn ra tay với cả vợ của bạn? Ông ta có còn là con người nữa hay không?
Ông Đổng cười khẩy:
"Anh Trương, đừng nóng giận, không chỉ vợ của anh, mà còn vợ của anh Trình, vợ của..."
"Mịa kiếp, anh có im ngay cho tôi không thì bảo!"
Giám đốc Kha nổi giận, đấm một phát vào mặt ông Đổng. Ông sợ ông Đổng tiếp theo sẽ thốt ra hai chữ "anh Kha". Lúc ấy thì đúng là ông không biết phải làm gì nữa. Ai mà ngờ được người hàng ngày gọi nhau là anh em lại đi tán vợ của bạn mình.
Trưởng ban La và Giang Dược đều ngơ ngác.
Ông Đổng này lắm trò nhiều tật thật, nhìn thấy thái độ của giám đốc Kha thì hiển nhiên cũng là đang lo lắng. Có lẽ trong nhà ông ta cũng có một cô vợ xinh đẹp?
Giám đốc Kha tức giận không thôi:
"Hai người nhìn tên khốn này đi, đúng là cái thứ không biết điều, sau này tôi không còn là anh em với anh ta nữa. Anh ta có chết hay sống thì tôi đây cũng mặc kệ."
"Ma, ma tới rồi!"
Ông Đổng đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy đùi giám đốc Kha:
"Anh Kha ơi, có ma, nhanh, nhanh đập vỡ đầu tôi ra, nó chui vào đầu tôi rồi, nó đang ăn não tôi, nó muốn khoét sạch não tôi!"
Ông Đổng run như cầy sấy, giọng nói nghẹn ngào, ôm chầm lấy giám đốc Kha không buông.
"Đồ súc sinh như anh còn não nữa à? Để ma quỷ ăn sạch quách cho xong."
Giám đốc Kha giận dữ, cố gắng đẩy đối phương ra.
Người bị ma ám như vậy, giám đốc Kha không muốn dây vào chút nào. Hơn nữa, tên này còn tặng ông tai nghe, chẳng phải rõ ràng muốn ông chết hay sao?
Còn bữa tiệc chiêu đãi đại sư Dương kia nữa, ông Đổng cũng đóng vai trò không nhỏ trong đó.
Bây giờ xem ra, ông Đổng này cũng là một kẻ ngốc bị người khác lợi dụng.
"Giám đốc Kha, trông chừng ông ta. Chúng tôi đi xem thử những căn hộ khác."
Nhìn từng căn hộ đang mở cửa, Giang Dược đoán rằng trước đó ông Đổng có thể là đang ở một trong những căn hộ ấy, không biết vì lý do gì, hay chỉ là trùng hợp, khi họ xuống lầu, ông Đổng lại quay trở lại căn hộ mà giám đốc Kha biết.
Giang Dược và trưởng ban La bắt đầu đi từng căn hộ một để điều tra.
"Khá lắm!"
Không thể không nói, ông Đổng này đúng là kẻ hung hãn.
Mỗi căn hộ đều được trang trí lộng lẫy, và mỗi căn hộ lại có một phong cách trang trí khác nhau.
"Cái tay này thật đúng là một gã đàn ông cặn bã điển hình a."
Giang Dược chậc lưỡi tấm tắc.
Mỗi căn hộ đều có các loại đồ chơi tình dục và đồ lót tình dục, còn bao cao su gì đó chỉ là thứ cơ bản nhất. Có một căn hộ thậm chí còn có rất nhiều dụng cụ bạo dâm.
"Chú La này, kẻ có tiền quả nhiên có lắm thú tiêu khiển quái dị nhỉ?"
"Tôi không biết, tôi chỉ là một người nghèo mà thôi."
Trưởng ban La vẫn giữ vẻ mặt đơ vốn đó, đoạn ông lại chêm thêm một câu:
"Bây giờ cậu cũng là người giàu có."
"Tôi..."
Giang Dược không biết phải nói gì, trưởng ban La đột nhiên đâm lén một nhát, khiến cậu thật khó mà tiếp lời.
Phải nói ông Đổng thực sự là một người có khẩu vị nặng nề về chuyện nam nữ. Trong một căn hộ có một ngăn kéo chuyên cất giấu rất nhiều album ảnh!
Mở album ra, bên trong có rất nhiều nội dung không thể chấp nhận được. Mỗi album ảnh hầu như đều là những phụ nữ khác nhau.
Còn một căn hộ khác có máy tính, ổ cứng di động và những thứ tương tự, mở ra xem, vài trăm GB, hầu như toàn là video và hình ảnh về vấn đề này.
"Chẳng lẽ ông Đổng dành cả thanh xuân chỉ để làm mấy trò này thôi sao?"
"Giám đốc Kha không phải nói là ông ta rất thích tập thể dục, thích tập gym sao? Nếp sống rất đều đặn? Đây chính là nếp sống đều đặn trong truyền thuyết?"
Giang Dược cảm thấy đầu óc của mình bị ăn mòn nghiêm trọng.
Trưởng ban La thuận tay đóng lại một file Excel, nói nhỏ:
"Những thứ này đừng để giám đốc Kha nhìn thấy."
Giang Dược rất đồng ý.
Trong bảng tính, có một danh sách dài tên người, rõ ràng là những người đã được ông Đổng thu hoạch. Ngoài tên họ ra, còn có gia cảnh, tuổi tác, sở thích, đặc điểm, thậm chí còn có những cảm nhận khác nhau...
Trong danh sách, có không ít người có địa vị xã hội cao, thậm chí còn có một số ngôi sao hạng hai, hạng ba. Tất nhiên cũng không thiếu vợ người ta.
Ông Đổng này còn quá quắt hơn cả mấy tay hàng xóm chuyên cắm sừng người khác.
Ngay cả trưởng ban La vốn ít khi tỏ quan điểm cũng cảm thấy loại người này quả thực là đáng chết. Nếu không phải vụ án quỷ dị này còn liên quan đến nhiều người, trưởng ban La thậm chí còn muốn để ông ta tự sinh tự diệt.
Tất nhiên, những chuyện này cuối cùng cũng chỉ liên quan đến đạo đức cá nhân, chứ không hề cung cấp được bất kỳ manh mối nào để phục vụ cho công tác điều tra vụ án.
Rốt cuộc đám tai nghe của ông Đổng là từ đâu ra? Ai đã chỉ vẽ cho ông ta gửi đi những tai nghe đó?
Và tại sao chính ông ta lại bị nguyền rủa bởi tai nghe?
Những câu hỏi này đến giờ vẫn còn là một bí ẩn khó giải đáp.
Còn đống video và hình ảnh vài trăm GB này, nếu muốn xem từng cái một, khối lượng công việc quá lớn. Hơn nữa, những người liên quan ở đây thực sự quá nhiều rồi.
Nếu muốn xác minh từng người một, chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động ở Tinh Thành.
“Theo lời khai của giám đốc Kha, ông Đổng là một người rất khôn khéo, biết tự hạn chế bản thân. Với địa vị xã hội của giám đốc Kha, hẳn là nhìn người cũng không thể sai thái quá. Những chuyện nam nữ khá riêng tư, ông Đổng lại che giấu rất tốt, giám đốc Kha không biết cũng là điều dễ hiểu.”
“Nếu ông Đổng là một người thông minh và tự giác, người bình thường muốn lừa ông ta vào tròng, tính toán ông ta, e rằng cũng không dễ dàng.”
“Có lẽ, đối phó với loại người như ông Đổng, lợi dụng chuyện nam nữ mới là dễ đột phá nhất.”
Trưởng ban La phân tích.
Giang Dược như có điều suy nghĩ, gật đầu. Hắn hoàn toàn đồng ý với phân tích của trưởng ban La. Có lẽ đó chính là điểm yếu lớn nhất của ông Đổng.
Hai người nói xong, lại bước vào căn hộ tiếp theo.
Căn hộ này được trang trí tương đối ấm cúng, mang phong cách gia đình hơn.
Hai người bước vào nhà, liền ngửi thấy một mùi thuốc lá nồng nặc, khay gạt tàn trên bàn chất đầy đầu lọc thuốc lá, ít nhất cũng có vài chục cái.
Trên sàn nhà còn có rất nhiều tàn thuốc lá vương vãi.
Giang Dược và trưởng ban La cùng nảy ra một ý nghĩ, trước đó, khi họ lên lầu lần đầu tiên, ông Đổng hẳn là đã ở trong căn hộ này. Sau khi họ xuống lầu, ông Đổng lại từ căn hộ này đi đến căn hộ mà giám đốc Kha biết.
Trên sàn nhà có một đầu lọc thuốc lá vẫn còn khói và hơi ấm.
Một chiếc điện thoại cao cấp mới tinh lặng lẽ nằm ở góc phòng.
Giang Dược lập tức trở lại hành lang bên ngoài, trực tiếp đi đến chỗ ông Đổng, lục lọi một lúc, không thấy điện thoại nào cả.
Giám đốc Kha thắc mắc:
"Cậu đang tìm gì vậy?"
"Điện thoại. Vừa rồi ông có trông thấy điện thoại trên người ông ta không?"
Giám đốc Kha bực bội nói:
"Tôi cũng tìm qua rồi, nhưng không thấy đâu cả. Kỳ lạ thật, không phải vừa rồi anh ta mới gọi điện thoại cho tôi sao? Điện thoại có thể giấu ở đâu được chứ? Các cậu cũng đã tìm hết trong nhà rồi có phải không? Vẫn không có?"
Giám đốc Kha nói "nhà" là chỉ căn hộ mà ông Đổng đập cửa lúc nãy.
Vì ông Đổng gọi điện thoại cho giám đốc Kha khi đang đập cửa ở trong căn hộ này, cho nên điện thoại hẳn là ở bên cạnh ông Đổng mới đúng, hoặc chí ít là trong căn hộ này. Tại sao lại không có trên người? Trong nhà cũng không có?
Chẳng lẽ điện thoại sẽ tự động biến mất sao?
"Điện thoại đã được tìm thấy rồi..."
Giang Dược nói với giọng phức tạp.
"Ở đâu?"
"Trong căn hộ kia."
Giang Dược chỉ vào căn hộ mà hắn phát hiện ra chiếc điện thoại.
"Không thể nào!"
Giám đốc Kha ngơ ngác, điện thoại của ông đổ chuông khi ông Đổng đang đập cửa ở trong căn hộ này, làm sao điện thoại của ông Đổng có thể ở trong căn hộ khác được?
Hơn nữa, lúc đó Giang Dược vẫn chưa lấy được chìa khóa, cũng chưa mở căn hộ đó ra.
Trừ phi điện thoại có thể tự di chuyển, bằng không thì nó không thể nào xuất hiện trong căn hộ đó được.
"Chẳng lẽ … trong căn hộ kia còn có một người khác? Điện thoại của anh Đổng nằm trong tay người nọ?"
Giám đốc Kha chợt nghĩ ra một khả năng khác.
"Căn hộ kia không có ai cả."
Giang Dược thản nhiên đáp.
"Không có? Vậy ai gọi điện?"
Giám đốc Kha không khỏi lo lắng:
"Chẳng lẽ… thật sự có ma?"
Ông Đổng đang nằm trên mặt đất đột nhiên run lên một cái, cười khằng khặc một tiếng quái dị:
"Cái gì mà thật hay giả, ma tới, ta chính là ma, ha ha ha … ".
"Tất cả các người đều phải chết!"
Ông Đổng giống như đột nhiên biến thành một người khác, giọng điệu bất chợt trở nên trầm thấp.
Ngay lúc giám đốc Kha và Giang Dược đang nhìn nhau thì…
Rầm!
Cửa một căn hộ nào đó bỗng nhiên đóng sập lại một tiếng rất lớn.
Sức mạnh đóng cửa này giống như có người dùng hết sức lực mà đóng vậy.
"Tất cả các người đều phải chết!"
Lần này, người nói câu đó không phải ông Đổng.
Nói chính xác, không có ai đang nói chuyện.
Giọng nói này tựa như phát ra từ hư không vậy.
"Chú La, mau đi ra."
Giang Dược gầm lên một tiếng, chạy như bay về phía căn hộ mà trưởng ban La đang ở bên trong.
Chưa kịp tới gần thì…
Rầm!
Cửa căn hộ lập tức đóng sầm lại.
Giang Dược không nói hai lời, đá một cước vào cánh cửa, khiến nó bật hết cả khóa, mở toang ra.
Trưởng ban La đang đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn điện thoại thì thấy Giang Dược xông vào, tỏ ra ngơ ngác:
"Cậu Giang, có gì mà cậu lại hét to thế?"
“Chú không sao chứ?”
Giang Dược nhìn chằm chằm vào trưởng ban La, cũng có chút khó hiểu.
“Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”
“Cửa vừa đóng mà chú không biết à?”
“Không phải cậu đóng sao?”
Trưởng ban La càng thêm ngơ ngác.
“Chú nói gì? Tôi đóng hồi nào?”
Giang Dược nghe vậy, cũng đơ ra:
“Rõ ràng tôi đang ở ngoài nói chuyện với giám đốc Kha, sao lại là tôi đóng?”
“Cậu Giang, đừng đùa nữa. Cậu xem có cách nào mở khóa chiếc điện thoại này không? Nếu không thì phải mang về cục mới có biện pháp mở được.”
Giang Dược bực bội nói:
“Đừng vội nói về điện thoại. Chú La, sao chú lại nói cửa là do tôi đóng?”
“Tôi thấy cậu đóng mà, tôi tưởng cậu lại thử chìa khóa nữa.”
“Nhưng tôi không đóng mà. Chú có chắc người chú thấy là tôi?”
Trưởng ban La hoảng hốt, đặt điện thoại xuống:
“Thật không phải? Tôi rõ ràng thấy cậu đóng cửa. Tôi còn lấy làm lạ, sao phải đóng cửa mạnh tay thế, rồi lại đạp nó ra?”
Đúng là gặp quỷ rồi.
Thấy sắc mặt Giang Dược khó coi, trưởng ban La lập tức hiểu ra.
Chắc chắn không phải Giang Dược đóng cửa.
Vậy, Giang Dược mà mình thấy, lại là ai? Chẳng lẽ là ma?
Ma ở trong căn hộ này?
Hai người nhìn nhau, sống lưng đều đổ mồ hôi. Nếu nói ma đang trốn trong căn hộ này, mà họ lại không biết gì, vậy con ma này quả thật không tầm thường.
Tuy Giang Dược không có mắt âm dương như Tam Cẩu, nhưng hắn từng trải qua rất nhiều vụ án quỷ dị, cũng có thể cảm nhận được một số dấu vết xuất hiện của ma quỷ.
Với khả năng quan sát của hắn, ma quỷ bình thường thật sự rất khó qua mặt.
Những loại ma quỷ mà Giang Dược không thể phát hiện được chắc chắn là có cấp bậc rất cao, rất giỏi ẩn nấp, và đương nhiên cũng sẽ cực kỳ khó đối phó.
"A!"
Khi hai người đang nghi ngờ thì giám đốc Kha bên ngoài bỗng nhiên hét lên một tiếng, giọng la nghe rất gấp gáp và sắc nhọn, rõ ràng là đã xảy ra chuyện kinh hoàng gì đó.
Hai người vội vàng chạy ra khỏi căn hộ, ra ngoài hành lang.
Giám đốc Kha trông như đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay ôm đầu, người co rúm lại như muốn chui vào góc tường.
"Chuyện gì vậy?"
"Ma, tôi thật sự thấy ma!"
"Ở đâu?"
Trưởng ban La hỏi nhỏ.
"Trên đầu, trên trần nhà! Có một gương mặt quỷ, nó đang cười với tôi, là một con ma nữ!"
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trên nóc hành lang, ngoài sơn trắng và đèn hành lang ra thì chẳng còn gì cả.
"Giám đốc Kha, ông có bị hoa mắt không đấy?"
"Không không không! Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm, lưỡi nó dài lắm, cười rất quái dị. À, tai nó còn đeo tai nghe nữa!"
Còn đeo tai nghe?
Lưỡi dài?
Giám đốc Kha rên rỉ:
"Hai vị, tôi muốn về nhà, tôi thật sự muốn về nhà, tôi không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa."
Nếu các nhân viên dưới quyền của giám đốc Kha nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc. Trước mặt họ, giám đốc Kha vốn rất uy nghiêm, lúc này lại trở nên đáng thương như vậy, giống như một đứa trẻ bị hù vỡ mật, vừa khóc vừa la hét, bò lê trên mặt đất, run rẩy bò về phía cửa thang máy.
Đúng lúc này, ông Đổng vốn đang nằm trên đất đột nhiên đứng dậy một cách vô hồn, lắc lư lảo đảo, vung tay ôm lấy giám đốc Kha.
"Tất cả các người đều phải chết!"
Ông Đổng ôm chặt giám đốc Kha, miệng ú ớ không rõ, nhưng vẫn nỉ non lời nguyền kinh hoàng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận