Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 108: Sự nghịch đảo khôn lường
Thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi nhuộm đẫm cả trận đồ, khiến trận đồ biến thành một màu đỏ quỷ dị.
Hai mắt Triệu Thủ Ngân tràn đầy vẻ điên cuồng, cả người y phủ phục xuống đất, trán dập mạnh, hai tay mở ra chống xuống đất, đặt mình trong vũng máu, lẩm bẩm trong miệng, phảng phất như đang hoàn thành nghi thức tà ác nào đó.
Triệu Thủ Ngân vừa lẩm bẩm trong miệng vừa không ngừng dùng dao bạc cắt ra từng miệng vết thương trên người mình, để cho máu của bản thân không ngừng chảy ra, dung hợp cùng huyết dịch trên mặt đất.
Nếu là người có hiểu biết thấy được cảnh tượng này, nhất định sẽ nhận ra Triệu Thủ Ngân đang thi triển bí pháp để tiến hành một thuật huyết tế tà ác nào đó.
Cái tên ác độc này không chỉ dùng tính mạng của người vô tội để huyết tế mà còn dùng cả máu của chính mình.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ máu xung quanh trận đồ bắt đầu bốc hơi, xuất hiện sương máu, không khí sơn động tựa hồ đều nhiễm một màu đỏ tươi như máu.
Dưới màn sương máu lượn lờ, những thi thể vốn dĩ đang nằm trên mặt đất, lại bắt đầu chậm rãi bò dậy.
Không!
Chính xác mà nói thì thi thể vẫn đang nằm ngay đơ dưới đất, nhưng từ trên người cái xác, quả thật có một cái bóng giống như thi thể đang chậm rãi bò dậy, tập tễnh ngồi thẳng lên, chậm rãi di động trong trận máu.
Một cái bóng, hai cái bóng...
Chỉ trong vòng mấy hơi thở, tất cả xác chết đều lột ra một cái bóng giống như bản thể.
Biểu tình trên khuôn mặt Triệu Thủ Ngân càng thêm điên cuồng.
Thành công!
Huyết tế thành công rồi!
Trên thực tế, trước khi thi triển huyết tế, y cũng chỉ là ôm suy nghĩ nếm thử một chút. Tuyệt đối không thể tưởng tượng được, thuật huyết tế trong truyền thuyết này lại dễ dùng đến thế, lập tức có ngay kết quả như ý.
Một thi thể tương ứng với một con huyết linh lệ quỷ!
Huyết linh lệ quỷ trải qua huyết tế, so với quỷ dữ bình thường còn hung tàn hơn gấp mấy lần.
Chỉ cần nhìn huyết khí quấn quanh cả người chúng nó liền biết sát khí của chúng nặng bao nhiêu, oán niệm sâu đến nhường nào.
Triệu Thủ Ngân lấy từ trong tay áo ra một cái chuông lục lạc cổ xưa.
Leng keng!
Chuông reo một tiếng, huyết linh lệ quỷ vốn đang du đãng không mục đích, lại trở nên kỷ luật đàng hoàng, tuy rằng người vẫn cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, thế nhưng đã xếp thành hàng dọc.
Chuông lại vang lên, đám lệ quỷ cả người nhuốm máu này bắt đầu loạng choạng đi ra ngoài động từng con một.
Triệu Thủ Ngân khó nén vẻ vui mừng, cười ha ha.
Giờ y cũng không cần thiết phải che giấu gì nữa, trong vòng mấy chục dặm quanh đây, ngoại trừ ba tên ngu xuẩn bị nhốt trong từ đường nhà họ Giang ra, còn có kẻ nào khác nữa đâu chứ?
Trước đêm nay, y đã kiểm soát nơi này. Sau đêm nay, nơi này hoàn toàn do y định đoạt.
Rời khỏi sau núi, Triệu Thủ Ngân vừa đi vừa rung chuông lục lạc, nhưng y cũng không có ý định trở về Bàn Thạch Lĩnh.
Tiếng chuông trong bóng đêm, quỷ dị mà rõ ràng.
Chuông reo tới đâu, bách quỷ đi theo tới đó.
Vùng ngoại ô hoang vu, từng con quỷ hung linh không ngừng chui ra từ trong bụi cây, trong góc khuất, theo thanh âm chuông tự giác xếp thành một hàng, đuổi theo hướng Triệu Thủ Ngân mà đi.
Những ác linh này vốn là đám ác linh lúc trước xua đuổi thú triều, giờ phút này nghe được tiếng chuông, tựa như tiếp nhận được mệnh lệnh thần thánh nào đó, nhao nhao đi theo.
Bách quỷ dạ hành, một cảnh tượng vừa hoành tráng, vừa quỷ dị.
Triệu Thủ Ngân đi ở phía trước, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sâu kín nói:
"Giờ Tý sắp tới, vạn vật ngủ say, chính là lúc hơi thở âm quỷ thịnh nhất, cực kỳ thích hợp chặt đứt sinh long, điên đảo phong thủy!”
Giải thích, sinh long theo phong thủy nghĩa là một chỗ long mạch tốt, có hình thể uyển chuyển mềm mại, lên xuống trùng điệp, mang lại điềm lành cho những người sinh sống ở xung quanh. Hết giải thích.
Về phần thú triều bạo ngược sau lưng, Triệu Thủ Ngân lại điềm nhiên không thèm để ý.
Ở trong mắt y, những kẻ xâm nhập Bàn Thạch Lĩnh cũng chỉ là mấy con tép riu mà thôi. Tuy rằng bọn chúng phá hủy trận đồ phong thủy của trấn Vân Khê, tiêu diệt những Kẻ sao chép, nhưng vậy thì đã sao?
Rốt cuộc những người này hoàn toàn không biết gì về quỷ dị, địa ngục không cửa tự xông vào.
"Mặc dù chỉ là tép riu, nhưng chung quy không thể lưu lại bọn chúng làm hỏng đại sự của ta. Quên đi, giờ có tiếp tục đùa giỡn thì ta cũng không thể thưởng thức được vẻ mặt xấu xí của bọn chúng nữa. Để cho đàn thú ăn chút món khai vị đi..."
Triệu Thủ Ngân lẩm bẩm, tiếng chuông thay đổi tiết tấu, lắc lư hai cái.
Những con quỷ xua đuổi đàn thú nhận được tín hiệu này, đồng loạt phát ra từng đợt quỷ kêu.
Những tiếng quỷ kêu này vừa không cao vút, cũng không bén nhọn, lại hình thành một loại khí trường quỷ dị, giống như âm phong tràn về phía Bàn Thạch Lĩnh ở đằng sau.
Thú triều chịu ảnh hưởng của khí trường, nhất thời càng trở nên hoảng sợ và tàn bạo hơn trước.
Gầm!
Đàn thú dữ vốn đang gườm nhau với mấy người Giang Dược, rốt cục hung ác lộ ra răng nanh, chuẩn bị phát động công kích.
“Chết tiệt, không thể chờ thêm một giờ nữa hay sao?”
Thời điểm hiện tại đã vào khoảng hai mươi ba giờ đêm, chỉ cần chờ thêm một giờ nữa là Giang Dược có thể sử dụng thẻ chúc phúc Dùng chung.
Đến lúc đó hắn sẽ hy sinh ba tháng vầng sáng Bách Tà Bất Xâm, ngưng kết Thần Cương Thể siêu cường, lại áp dụng thẻ chúc phúc Dùng chung.
Một khi có hai người đạt được Thần Cương Thể siêu cường, tỷ lệ phá vòng vây sẽ tăng lên thật lớn.
Đáng tiếc, tình thế không như ý muốn.
Giang Dược chuẩn bị câu thông Trí linh, tính toán sử dụng ba tháng quầng sáng Bách Tà Bất Xâm hợp thành Thần Cương Thể siêu cường, thì ngay đúng lúc này, đột nhiên sinh ra biến cố!
Bên tai ba người đồng thời nghe được một tiếng hạc hót thanh thúy.
Tiếp đó, bọn họ đang đứng dưới mái hiên bỗng cảm giác được sau lưng xuất hiện một luồng khí mạnh mẽ không cách nào có thể hình dung, đột nhiên trống rỗng dâng lên phía sau bọn hắn.
Không đợi bọn họ quay đầu lại, mấy con hạc giấy chợt bay ra từ bức tranh tường.
Vâng.
Không hề nhầm lẫn chút nào, đó địch thị là hạc giấy!
Tổng cộng có chín con hạc giấy, bị khí thế đáng sợ phía sau thúc đẩy, từ hiên nhà bay lên cao.
Những con hạc giấy vỗ cánh trên không trung, thân hình không ngừng mở rộng, dần dần lớn lên.
Chỉ trong chốc lát, cánh chim đã hoàn toàn mở ra, như thể che khuất cả bầu trời, tựa hồ chín con hạc giấy chớp mắt đã biến thành chín con đại bàng kim sí, đan xen xoay tròn trên không trung từ đường, đôi mắt chúng như đèn lồng trong bóng tối, lóe ra ánh sáng đỏ kỳ dị!
Giải thích, đại bàng kim sí, còn gọi là Garuda theo truyền thuyết Phật giáo, là một con chim thần to lớn, hung dữ có lông màu vàng kim, thích săn rồng để ăn thịt. Hết giải thích.
Ó... !
Trong tiếng hót dài, một trong số những con hạc giấy bắt đầu gây khó dễ, nó há to miệng, bên trong ánh đỏ sáng lóe, bỗng có một ngọn lửa nóng hừng hực phun ra từ trong miệng.
Thế lửa lớn lên theo gió, phóng ra xa hàng chục mét.
Con hạc giấy phe phẩy cánh, thúc đẩy ngọn lửa hừng hực quét ngang qua, lập tức cày ra một đường lửa cháy thật dài trên mặt đất.
Thú triều bên dưới bị ngọn lửa đáng sợ này quẹt trúng, không hề có chút khả năng chống cự nào. Mấy con thể tích nhỏ, thậm chí trực tiếp bị hất văng lên cao, biến thành quả cầu lửa thiêu đốt ngay tại chỗ.
Những con thú lớn không bị hất văng lên cũng chẳng tốt hơn được là bao, đồng dạng bị thế lửa cuốn vào, đau đớn kêu rên, nháy mắt bị thiêu thành than cốc.
Sau khi con hạc đầu tiên gây khó dễ, tám con hạc giấy còn lại cũng bắt đầu công việc, ba con ở chính diện đồng thời há to miệng, mãnh liệt phun một trận về phía đàn thú chật ních trong sân, thế lửa đáng sợ nháy mắt bao trùm toàn trường, cho dù có dã thú đứng sát góc sân, cũng không kịp trèo tường nhảy ra ngoài, khoảnh khắc toàn bộ bị cuốn vào trong biển lửa. Còn năm con khác thì bay tứ tán thanh lý phần còn lại của thú triều ở bên ngoài từ đường.
Tiếng gầm rú tuyệt vọng của đàn thú vang vọng khắp Bàn Thạch Lĩnh, nhưng cũng không thể ngăn cản tử thần giáng lâm trên đầu chúng.
Mới một phút trước, thú triều còn huênh hoang tự đắc không ai bì nổi, vậy mà chỉ trong nháy mắt cơ hồ bị đánh cho tan tác, hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự nào.
Giang Dược tận mắt nhìn thấy, con hổ lớn lông màu đốm sặc sỡ ở vị trí trung tâm cùng với hai con gấu khổng lồ cao ba thước kia đứng mũi chịu sào, cơ hồ chỉ trong vòng vài giây đã bị thiêu còn lại mỗi cái khung xương trơ trọi.
Qua thêm vài giây, bộ xương trực tiếp vỡ thành tro...
Ngay cả chúa tể sơn lâm như hổ gấu đều không chịu nổi một kích như thế, những loài vật khác càng chỉ là cặn bã.
Hai mươi giây trước thú triều còn đứng chật ních cả sân, vậy mà chỉ mới qua mấy chục giây ngắn ngủi, tất cả cũng chỉ còn lại một lớp tro tàn thật dày, cùng với mùi khét hôi thối sau khi cả sân bị thiêu rụi, thậm chí còn xen lẫn một chút mùi lạ như mùi dầu chiên.
Điều kỳ diệu hơn chính là, tất cả những chuyện này xảy ra trước mắt bọn Giang Dược, rõ ràng biển lửa chỉ cách bọn hắn có mấy thước, nhưng bọn hắn đứng ngay trong hiên nhà lại không hề cảm giác được sự nóng bỏng của ngọn lửa hừng hực trước mặt.
Có chút dã thú tinh ý còn muốn chạy vào hiên nhà tránh nạn, nhưng dường như có một ranh giới quỷ dị đã chặn giữa hai phía, phía bên này bọn Giang Dược căn bản không hề cảm giác được sức nóng nào, trong khi phía bên kia đám dã thú căn bản không thể vượt qua được ranh giới đó!
Có điều đó vẫn chưa phải điều kỳ lạ nhất. Điều kỳ lạ nhất chính là thế lửa hung hãn ngập trời này cư nhiên lại không hề đốt cháy bất kỳ ngọn cây cọng cỏ nào của từ đường. Thậm chí những cành cây bên tường vây cũng không hề bị ảnh hưởng.
Cửa chính của từ đường, vốn là làm bằng gỗ, lại vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Cây cỏ trong sân tuy trước đó bị thú triều giẫm đạp lộn xộn không chịu nổi, nhưng thế lửa lại vô cùng chính xác tránh được chúng.
Đừng nói trưởng ban La trợn mắt há hốc mồm, cho dù là Giang Dược và Tam Cẩu, giờ phút này đầu óc cũng trống rỗng.
Tất cả những thứ này giống như một giấc mơ cực kỳ mộng ảo.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Đây là thế trận quét ngang, tuyệt đối là thế trận quét ngang.
Thú triều không ai bì nổi kia, dưới ngọn lửa phẫn nộ đáng sợ này hoàn toàn không có bất kỳ sự chống cự hữu hiệu nào. Tiếng thú gầm rú thê lương thảm thiết dần dần giảm bớt cho đến khi hoàn toàn tĩnh mịch.
Hiển nhiên, trải qua một trận đuổi giết của chín con hạc lửa không biết chui từ đâu ra kia, ngoại trừ một số dã thú ở ngoài rìa có thể kịp thời chạy trốn, còn lại toàn bộ thú vật trong Bàn Thạch Lĩnh đều bị biển lửa dày xéo qua một lần, tuyệt đại đa số đã sớm thành tro bụi, những con cực kỳ may mắn còn sống nào có can đảm nán lại, chỉ hận không thể chạy cách nơi này càng xa càng tốt, hiển nhiên cũng không còn khả năng tạo thành uy hiếp trí mạng gì nữa.
Vài phút trước Bàn Thạch Lĩnh vẫn còn huyên náo vô cùng, giờ đã nhanh chóng khôi phục vẻ tĩnh lặng.
Ồn ào, náo động, điên cuồng, giết chóc...
Dường như chưa bao giờ xảy ra.
Ó, ó, ó…
Chín con hạc lửa lần lượt trở về.
Tựa hồ sau khi trải qua một trận chém giết, thể năng của chúng cũng đang kịch liệt giảm xuống.
Hình thể to lớn bắt đầu không ngừng nhỏ đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, ánh lửa hồng trên người cũng dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, khi bọn chúng chậm rãi dừng lại trước mặt Giang Dược và Tam Cẩu thì đã hoàn toàn trở về trạng thái hạc giấy thông thường.
Nhìn kỹ lại, đúng là những con hạc giấy được gấp từ giấy vàng, cái đầu chỉ to bằng hai ngón tay mà thôi.
Có trời mới biết bằng cách nào mà mấy con hạc giấy này lại có thể làm ra cảnh tượng hoành tráng đến như thế được?
Phụt!
Hạc giấy bỗng nhiên đón gió tự bốc cháy, hóa thành từng ngọn lửa đỏ u ám.
Sau vài giây, tất cả bọn chúng chậm rãi thiêu thành tro tàn, rơi vãi trên mặt đất, giống như chưa từng tồn tại.
Đôi mắt híp của trưởng ban La bỗng nhiên không biết lấy đâu ra sức, trừng lớn hơn bình thường không ít, cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng và khiếp sợ.
Giang Dược và Tam Cẩu đồng dạng hai mặt nhìn nhau, trong đầu đồng thời nghĩ ngay đến một người, nghĩ đến một mẩu chuyện cũ.
Ông nội!
Ông nội trong câu chuyện từng ở phía sau núi dùng giấy vàng tùy ý gấp một con hạc giấy, sau đó...
Hạc giấy tự mình bay lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận