Quỷ Dị Xâm Lấn
Chương 54: Làn sóng tấn công mới
Bản thân Hàn Dực Minh cũng không ý thức được, bất tri bất giác, ông đã sinh ra một loại ỷ lại vô hình nào đó đối với chàng trai trẻ này.
Nhưng ông ngẫm lại, dù sao Giang Dược người ta vẫn còn là học sinh, sắp sửa phải tham gia kỳ thi đại học, nếu cứ mãi quấy rầy người ta không ngớt, tựa hồ có chút không thể nói nổi, bèn lập tức quay đầu xe, chạy ra khỏi cổng trường.
Thầy Tôn vô tội được thả là một chuyện vui lớn, có điều nghĩ đến việc ông ấy hẳn là cần thời gian khôi phục tâm trạng, cho nên nhà trường cho phép ông tạm thời tịnh dưỡng ở nhà nửa tháng.
Mọi việc trong lớp, tạm thời vẫn do Phó chủ nhiệm Thiệu quản lý.
Thầy giáo Tôn đã nhiều lần nói với nhà trường rằng ông không có vấn đề gì và có thể trở lại làm việc bất cứ lúc nào. Thế nhưng bất kể ông chủ động muốn đi làm ra sao, lãnh đạo nhà trường đều cười ha ha bảo ông cứ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Giáo viên nhà trường vốn đã khẩn trương, lại để giáo viên cốt cán như thầy giáo Tôn ở nhà tĩnh dưỡng, từ bao giờ nhà trường hào phóng đến vậy?
Thầy Tôn còn chưa nhận ra được vấn đề, nhưng Giang Dược ít nhiều gì cũng đã có suy đoán.
Sau bài phát biểu của lãnh tụ tối cao, bầu không khí trong trường đã thay đổi rất nhiều.
Vì sao Phó chủ nhiệm Thiệu lại nhiệt tình tràn đầy như vậy, với thân phận lãnh đạo nhà trường, lại để ý công việc cụ thể của một lớp nào đó đến thế?
Không gì khác ngoại trừ muốn nẫng công lao!
Lớp của thầy Tôn thoáng cái nhảy ra năm Người giác tỉnh, hơn nữa còn có một thiên tài siêu cấp là Lý Nguyệt, đừng nói đặt ở toàn trường, dù phóng mắt khắp cả Tinh Thành, đó cũng là thành tích đứng đầu.
Các lớp học khác, hầu hết chỉ giác tỉnh hai hoặc ba học sinh, thậm chí có lớp ăn trứng vịt to tướng.
Hết lần này tới lần khác, lớp của thầy Tôn ưu tú đến biến thái. Phó chủ nhiệm Thiệu coi như là nhặt được trùng hợp, tiếp nhận lớp học ngay trước khi kiểm tra sức khỏe. Cứ như vậy, công lao này tự nhiên rơi lên đầu ông ta.
Với cái tật nhất quán của giới giáo dục, mặc kệ năm người này thành tài ra sao, người thầy đào móc được bọn họ sớm nhất, đó chính là phó chủ nhiệm Thiệu.
Danh tiếng ân sư giác ngộ này, chắc chắn là chạy không thoát.
Trước mắt có lẽ còn chưa thấy được chỗ tốt rõ ràng gì, nhưng đợi thời gian dài, chờ đến khi những nhân tài mới này bộc lộ tài năng, thân là người thầy phụ đạo, tuyệt đối thu được cả danh lẫn lợi.
Thăng chức hay nhận thưởng đều là những thứ cơ bản nhất, chỉ cần thao tác thỏa đáng, trở thành nhân vật đầu ngành, một khi địa vị tăng lên, hình thành nên bảng hiệu, chỗ tốt vô hình sẽ nhiều không thể tính.
Cho nên, thầy Tôn muốn trở lại giảng dạy cũng được, nhưng nếu muốn tiếp tục quản lý cái lớp này, phó chủ nhiệm Thiệu tuyệt đối không thể đáp ứng. Nói không chừng chủ ý để thầy Tôn tĩnh dưỡng nửa tháng chính là do phó chủ nhiệm Thiệu vận động ở sau lưng.
Trong lớp, phó chủ nhiệm Thiệu vẻ mặt xuân phong đắc ý, không nói một chữ đến chuyện Tôn Bân vô tội được thả, vừa vào lớp đã nói chuyện tình hình các nơi, sau đó kiêu ngạo tuyên bố, các trường học ở Tinh Thành sẽ mở lớp học dành riêng cho Người giác tỉnh.
Những lớp học chuyên môn này sẽ là bàn đạp tốt nhất để họ tiến đến một sân khấu cao hơn.
"Vào lớp chuyên môn cho Người giác tỉnh, có nghĩa là các trò đã trở thành nhân tài dự trữ loại mới mà quốc gia cần nhất, tiền đồ của các trò sẽ cực kỳ xán lạn!"
"Nơi này tôi có năm tờ đơn xin học lớp chuyên môn, tôi điểm danh người nào, thì người đó đi lên lĩnh."
Phó chủ nhiệm Thiệu giơ văn kiện trong tay lên, gương mặt tràn đầy nhiệt tình. Giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của lớp học này chính là năm vị Người giác tỉnh đó.
"Vương Sân!"
"Phương Tử Dương!"
"Đỗ Nhất Phong!"
"Hàn Tinh Tinh!"
"Lý Nguyệt!" Bốn tờ đơn đăng ký đầu tiên, tất cả đều thuận lợi đến tay từng người.
Lúc gọi đến Lý Nguyệt, phó chủ nhiệm Thiệu cầm trong tay tờ đơn cuối cùng, chậm chạp không thấy có ai lên nhận.
"Lý Nguyệt?"
Phó chủ nhiệm Thiệu vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Nguyệt, trong lòng buồn bực. Ông đã tìm hiểu từ vô số phía về cuộc đời của vị thiên tài thể chất này, bất kể là giáo viên hay bạn học nào, thông tin phản hồi đều giống nhau.
Đó là một học sinh trung thực, trung thực đến mức khiến người ta thường bỏ qua sự tồn tại của cô ấy.
Vậy chuyện lúc này là sao? Học sinh thành thật công nhiên làm giá?
Toàn bộ mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt chưa bao giờ bị nhiều người vây xem như vậy, nhất thời đứng dậy, khẩn trương không thôi. Cô lắp bắp nói: "Thưa thầy, em... em không muốn đi học lớp chuyên môn.”
Lời này vừa ra, cả lớp xôn xao, đại đa số mọi người đều cho rằng tai mình bị bệnh.
Không nghe nhầm đấy chứ?
Lớp học chuyên môn này có ý nghĩa gì, phó chủ nhiệm Thiệu đã nói rất rõ ràng. Có thể nói, vào lớp chuyên môn, chẳng khác nào tiến vào con đường thăng tiến rộng thênh thang.
Hơn nữa, lấy thành tích đo lường thể chất của Lý Nguyệt, nghe nói là ưu tú nhất toàn trường, thậm chí ưu tú nhất cả Tinh Thành. Thiên tài như vậy, nói là bảo bối cũng không quá đáng.
Cho dù tiến vào lớp chuyên môn, đó cũng là học sinh chói mắt nhất.
Bảo cuộc đời Lý Nguyệt từ nay về sau thăng hoa, vịt con xấu xí chớp mắt biến thành thiên nga cũng không khoa trương chút nào!
Ai mà ngờ được, đối mặt với một cơ hội trời ban như vậy, Lý Nguyệt lại từ chối !
Không muốn đi!
Phó chủ nhiệm Thiệu cũng không ngờ tới tình huống này, hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra hiền lành: "Lý Nguyệt à, tình huống của trò, toàn bộ Tinh Thành đều rất coi trọng. Lớp học chuyên môn này có thể thay đổi cuộc đời và số phận của trò. Bảo trò từ nay về sau lên thẳng mây xanh cũng không hề khoa trương chút nào, mười mấy năm đèn sách, không phải cũng là vì ngày hôm nay sao?”
“Thầy Thiệu, thực xin lỗi, em, em thực sự không muốn đi.” Lý Nguyệt có lẽ không giỏi ăn nói, nhưng thật ra cô là một người cực kỳ có chính kiến của riêng mình.
Một khi cô đã mở miệng nói không đi, nhất định là đã kháng cự từ sâu tận đáy lòng.
Giang Dược không nhịn được bèn nhắc nhở: "Lý Nguyệt, cơ hội khó có được."
Lý Nguyệt vẫn lắc đầu: "Mình chỉ muốn ở lại lớp này, mình muốn tiếp tục học văn hóa."
Phó chủ nhiệm Thiệu nhất thời có chút không xuống đài được. Ý chí của cô học trò này quá vững chắc, rõ ràng là không thể áp dụng biện pháp ép buộc.
"Ha ha, trò Lý Nguyệt có thể nhất thời chưa vượt qua được bước ngoặt này, còn chưa hiểu rõ hết tiền đồ của lớp chuyên môn. Chuyện này cũng không cần vội vàng, trò cứ thận trọng cân nhắc."
Rốt cuộc là phó chủ nhiệm, dễ dàng tìm cho mình một bậc thang. Sự cự tuyệt của Lý Nguyệt ít nhiều khiến ông có chút mất mặt trong mắt những người khác, có điều hiện tại không phải là lúc so đo chuyện này.
Phải biết người ta chính là người được ưu ái trong mắt lãnh đạo cấp trên. Một mình Lý Nguyệt có thể sánh ngang với hàng trăm họ Thiệu ông chứ chẳng đùa.
Nếu ông dám đắc tội Lý Nguyệt, trường học tức khắc có thể thay ngựa đổi tướng, đầy người đang chờ tiếp ban ngoài kia.
Chẳng phải Lý Nguyệt trò có suy nghĩ của riêng mình sao?
Thầy sẽ tìm hiểu suy nghĩ của trò. Nếu không thể làm công tác tư tưởng với trò, vậy thầy làm công tác tư tưởng với gia đình trò vẫn được chứ?
Phó chủ nhiệm Thiệu vừa rời đi, phòng học lại bắt đầu nổ tung.
Hiển nhiên, đại đa số học sinh trong lớp đều vô cùng khó hiểu với hành vi của Lý Nguyệt. Ngay cả Giang Dược cũng là mang một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, thấp giọng nói: "Hôm nay cậu có chút tùy hứng a, không giống cậu lắm.”
Lý Nguyệt hơi đỏ mặt, nói giọng còn nhỏ hơn muỗi: "Mình thích cái lớp này."
Có tính cách! Giang Dược nhếch ngón tay cái lên.
Hắn sẽ không suy diễn quá độ như những người khác. Nếu đã là thiên tài, thì suy nghĩ của thiên tài luôn xuất hiện ngoài ý muốn. Nếu như ai cũng có thể đoán được tâm tư của thiên tài, mỗi người đều có thể thay vào đó, vậy còn gì gọi là thiên tài?
"Lý Nguyệt, cậu từng nếm thử gan rồng chưa?" Đồng Địch ở hàng ghế trước bỗng nhiên đàng hoàng chững chạc hỏi.
Lý Nguyệt mờ mịt, vấn đề này cô không hiểu lắm. Vì vậy, cô lắc đầu.
"Tủy phượng thì sao?"
Càng mờ mịt hơn, Lý Nguyệt tiếp tục lắc đầu.
"Chưa từng ăn qua những vật quý của đất trời này, làm sao nghiền ép toàn bộ những kẻ nắm trước tin tức, đã chuẩn bị sẵn kia? Chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt của chúng ta mới thật sự là thiên tài trong truyền thuyết?"
Sự nghiệp trung học của Đồng Địch có một phần ba thời gian là đọc tiểu thuyết, cho nên cậu cực kỳ quen thuộc với những tình tiết cũng như chiêu trò trong tiểu thuyết.
Loại tình huống như Lý Nguyệt, ngoại trừ thiên tài ẩn thế, không còn từ ngữ nào khác có thể hình dung.
Mao Đậu Đậu cũng góp vui nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này ăn nên làm ra, nhất định đừng quên cậu học trò nông thôn nghèo khổ Mao Đậu Đậu từng ngồi trước bàn cậu nhé."
Giang Dược không thèm để ý hai cái đứa dở hơi này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lại giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đang lên lớp, Giang Dược đương nhiên không có khả năng nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật hắn đang câu thông Trí linh.
Trước đó, sau khi xe của chú Hàn chạy vào sân trường, hắn rõ ràng cảm ứng được Trí linh truyền đến một chuỗi thanh âm nhắc nhở.
Bởi vì lúc ấy cảm xúc dâng trào, khung cảnh cảm động, Giang Dược chưa kịp nhìn kỹ. Lúc này cuối cùng cũng được an tĩnh lại, hắn trước tiên kêu gọi Trí linh, xem xét nhắc nhở.
Chúc mừng ký chủ đã rửa oan thành công cho Tôn Bân, thưởng 30 điểm tích lũy. Tổng điểm tích lũy: 150.
Chúc mừng ký chủ đánh ra danh tiếng trong trường hợp ngàn người, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm được cộng thêm ba tháng, cũng thành công mở khóa hình thức mới nhất: Làn sóng tấn công mới.
Làn sóng tấn công mới?
Cái quái gì thế này?
Trước đó hắn dung hợp Trí linh ở biệt thự số chín, Trí linh khởi động lại, Giang Dược cho rằng đã đi vào quỹ đạo.
Ai ngờ đã qua nhiều ngày như vậy, lại xuất hiện hình thức mới nhất, Làn sóng tấn công mới.
Làm sao hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường vậy cà?
Có điều !
Giang Dược sờ sờ cằm, có vẻ như trước mắt xem ra, chuyện này tựa hồ không giống như là chuyện xấu.
Tuy rằng hắn có chút bất ngờ không kịp đề phòng thao tác quái dị này của Trí linh, nhưng trước mắt xem ra, điểm tích lũy được cộng thêm 30, quầng sáng Bách Tà Bất Xâm nghiễm nhiên tăng thêm thời gian hiệu lực ba tháng!
Còn đánh ra danh tiếng lại là thứ quỷ gì? Cả trường hợp ngàn người nữa?
Chẳng lẽ là...
Liên tưởng đến âm thanh nhắc nhở này xuất hiện khi xe dừng lại, hắn và Tôn Bân xuống xe.
Chẳng lẽ nói, đánh ra danh tiếng trước ngàn người là chỉ việc hắn lộ diện ở trước mặt thầy trò toàn trường?
Đổi lại cách nói bình dị hơn, là thành công khoe mẽ trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh?
Không nghĩ tới ngươi lại là Trí linh như vậy!
Một loạt khuyết điểm mà Miêu Thất miêu tả về Trí linh, xem ra còn phải thêm một điều: Hư vinh!
Có điều, nhìn lại hiện tại, cái loại cảm giác được ngàn người chú ý này, hình như cũng có chút sảng khoái đấy nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận